1.
Là chờ xem có xách giỏ ra phi trường bay sang Vancouver không.
Chưa có chuyến công tác nào lạ lùng như thế này. Vé máy bay, phòng ốc đã sẵn sàng, chỉ còn chờ 10 giờ sáng mai máy bay cất cánh và 12:45 pm sẽ có mặt tại phi trường Vancouver để chuẩn bị đón nhóm người tị nạn cuối cùng từ Thái Lan sang định cư tại đất nước này, những con người chờ đợi khoảng khắc này có khi đã hơn 20 năm.
Thế nhưng trưa nay, Trịnh Hội email ra cho biết phía Thái Lan chưa chịu cấp giấy xuất cảnh cho nhóm người này. Không ai có thể làm gì hơn là chờ đợi.
Bây giờ là 10:30 pm rồi, theo lời của một bạn gọi từ Canada cho biết cơ hội để có exit permits chỉ còn không đầy 10%. Tất cả sẽ phải dời lại vài tuần, trừ khi có phép màu.
Ok, thì coi như hành lý vẫn chưa chuẩn bị gì, ngoài chuyện vali đã mở nắp và để hờ hững sẵn vài bộ quần áo. Nếu từ đây đến trước 7 giờ sáng mai mà nghe có “tin vui giữa giờ tuyệt vọng” thì đóng vali lại chạy ra phi trường, còn không thì nằm nhà hay xách giỏ đi chợ vậy.
Tự dưng thấy muốn chảy nước mắt khi nghĩ tới những người tị nạn đó. Đôi khi giây phút này nó dài và nặng nề hơn nhiều lần những mười mấy hay hai mươi mấy năm kia cộng lại. Dẫu biết rằng rồi thì họ sẽ sang được đất nước tự do, chỉ có thời gian bị đẩy lùi đi ít ngày hay ít tuần, nhưng sao vẫn thấy nao lòng quá… Ông trời chơi trò này không hay ho chút nào hết 😦
2.
Tuần rồi rất ham chơi nên bị “văng” ra khỏi nhà 2 đêm: đêm tối thứ sáu thì bon chen cùng “đồng bọn” vào trực tin Hồng Kong trong tòa soạn đến 4 giờ sáng mới chạy về nhà ngủ; chiều thứ bảy thì cùng 2 “thằng” bạn lái xe từ Bolsa lên San Jose… ăn đám giỗ. Đến nơi hơn 12 giờ đêm, tào lao năm điều ba chuyện với chủ nhà xong thì lủi vô phòng viết kỳ 2 phóng sự về nỗi niềm người già cũng đến 4 giờ sáng mới lăn đùng ra ngủ 🙂
Lên San Jose, một tên bắt phải mua cho bằng được vé số vì “đất Bắc 2 lần trúng độc đắc rồi”. Mua 5 đồng Mega, tui bắt 2 tên kia trong lúc đứng đọc kinh nhớ “Vái ông nội bà nội cho con trúng số” còn không thì nhớ khấn “Trúng số – A men”. Hai tên thề sống thề chết là có khấn như vậy thật, nhưng mà lúc nãy dò thì trất lất hết trơn!
3.
Bài viết về sự cô đơn và nỗi khao khát tìm người nương tựa của người già lẻ bóng xem ra rất hợp với tâm tư của nhiều người, và vì vậy, nhiều độc giả cho tui lên tới hàng “bà” luôn rồi, chứ không phải là “con mẻ” như lão Ông Kẹ réo đâu 🙂
Tui đang định viết thêm về chuyện “tình yêu của người già” hay “Người già và chuyện ghen tuông”, mọi người thấy sao? Hehehe. Tui hứa là nếu tui viết về đề tài này, trong các nhân vật của tui sẽ có một người tên là Ông Kẹ 🙂
4.
Kỳ này thầy Lý Tâm viết bài về chiếc xe đạp hay lắm nha, trong đó có một đoạn đọc nghe sướt mướt như đi hốt lá vàng vậy á, hehehee
À, hôm nay tui nghe một người nói vầy nè: Không thể nào hình dung ra được NL buồn là như thế nào nhỉ? Bởi vì lúc nào cũng nhìn thấy cười toe toét hết trơn!
hehehe, vậy là sao, nỗi buồn phải được phô diễn và phơi ra khắp nơi à?
À, mà sao nụ cười thì dễ mang ra khoe còn buồn thì người ta thường cất giấu nhỉ?
1. Chờ đợi là một trong những cảm giác khó chịu nhất. Tui hiểu tâm trạng của cô giáo. Hy vọng tin vui đến sớm với những người tị nạn.
2. Khấn vái phải nói rỏ tên tuổi ngày sanh tháng đẻ, đẻ lúc mấy giờ một cách trang trọng thì ông bà mới độ. Chứ mà nói ‘vái ông bà cho con trúng số’ rồi im re thì nội ông bà phải nhờ FBI đi tìm tông tích đứa nào tên con thì người khác trúng mất tiêu rầu! 🙂
3. Tui cũng không ngờ bài viết đó thu hút nhiều người đến vậy, nhưng phải công nhận đề tài đó rất hay, rất có ý nghĩa. Hy vọng những người cô đơn sẽ có cơ hội đến với nhau sau bài viết này.
4. Lâu lâu được đọc bài của còm sĩ đã đời luôn. Thank you thầy Lý!
Mà hình như câu chót, chư ‘vỏ xe’ phải đổi thành ‘giỏ xe’ mới đúng.
LikeLiked by 4 people
4. Tui cũng nghĩ ý TL muốn viết ‘Nhưng chiếc giỏ xe chưa chở nhiều hoa phượng …” Câu này hay quá chừng. Nếu đúng vậy thì xin web admin sửa lại giùm TL đi. 🙂
LikeLiked by 3 people
Bài viết về Xe Đạp dễ thương của thầy Lý làm cho tui nhớ, liên tưởng đến bài Xe Đạp Ơi quá chừng. Vỏ xe hay giỏ xe chỉ là chuyện nhỏ, nhưng so cute!. Quan trọng là người đọc tìm lại được nhiều hình ảnh thân thương của một thời thơ dại đã không còn nữa.
“Xe đạp ơi, đã xa rồi còn đâụ
Mối tình thơ, thoáng như một giấc mợ
Xe đạp ơi, những vất vả ngày ấỵ
Cho lòng tôi, nhớ thương hoài chẳng nguôị” Ngọc Lễ.
LikeLiked by 2 people
hahahaha, giỏ xe chở hoa phượng là của thiên hạ, còn thầy lý thì gắn phượng vào vỏ xe mới ngầu chứ 🙂
nói chứ sorry thầy lý, tui đọc lại bị sót, để hôm nay gọi vô nhờ sửa 🙂
LikeLiked by 2 people
Cứ để trong vỏ cho vui😄😄😄(tui nghi xe đạp ổng có gắn spare tire😄😄😄)
LikeLiked by 2 people
Cuối cùng thì “vỏ xe” là đúng theo ý đồ của tác giả nha bà con.
Mém chút nữa ổng giở võ ra dợt tui rồi, may là tui chưa có gắn cái “giỏ xe” vô chiếc xe đạp chuyên chở đào của ổng, hahahaha
Bà con chờ ổng đi o bế lại cái xe xong rồi ổng sẽ mang theo phượng vào giải thích 🙂
LikeLiked by 1 person
Cô giáo ơi, đừng có vội mà sửa chử vỏ của tui thành giỏ nha. Tui biết phân biệt vỏ và giỏ mà….hehehe. Tui con trai đi để cái giỏ ở đằng trước ghi-đông xe, lượm hoa phượng rồi chất đầy giỏ chạy vòng vòng chi trời. 😆 Thời trẻ của tui đâu có lãng mạng như trong bài “Phượng Hồng”, thời của tui nó thực tế lắm, đi xe đạp mà chở theo ai thì sợ bị mòn mấy chiếc vỏ xe, nên ý tui viết là tui chưa có cơ hội được chở nhiều Phượng trong lớp thì tui đành để lại chiếc xe đạp cũ kỷ để ra đi….hà hà hà.
Hến và anh M&M giờ đọc lại cái câu đó thì thấy tui có ý khác rồi he. Chỉ muốn viết cho vui để phá ACE thôi 😆
LikeLiked by 3 people
Bài viết “Chiếc Xe Đạp” này hay thiệt. Làm tui có thể biết được là tui với anh chắc cũng chạc tuổi nhau. Thằng nào sống qua cái thời đó cũng mê có được chiếc xe đạp. Chiếc xe đạp có bao nhiêu phụ tùng, ngay cả bên trong phụ tùng có bao nhiêu viên bi, là nhớ hết.
Tui nhớ đến một “Phượng Hồng” của tui [tuy là không có u huyền]. Hôm đó là một buổi chiều lãng mạng sau cơn mưa. Lần đâu tiên rủ được nường đi chơi, mà chở nường ngồi đằng sau nữa chứ. Tui chuẩn bị chiếc xe đạp kỹ lưỡng, bơm vỏ xe căng thiệt căng nha, vỏ xe phải bơm căng thì thả dốc Đồng Khởi nó chạy bong bong mới đã, mới thêm phần lãng mạng. Mới ra đến ráp danh Sai Gòn cái vỏ xe cà chơn nổ cái rầm & xẹp lép như con tép. Tiền thì không có đủ để vô tiệm vá. Đường thì lại quá xa để hai đứa cuốc bộ về. Thời giờ để nường phải quay về trình diện bố mẹ cũng đã xắp hết. Thiệt tình quê, là quê mấy chục cục luôn, mấy chục năm rồi nghĩ lại vẫn còn quê.
LikeLiked by 2 people
@ Tan Nguyen. Nice story. tôi cũng nhớ cái thời e ấp chuẩn bị đi chơi với ghệ như vậy.
Sorry that I mess up your pristine, nice story with my ba trợn idea sharing below:
Dân chơi chở ghệ xe đạp phải đi kiếm cho được xe đòn dông, tháo một bên ốc, nhớ là một bên thôi nha, của cái porte bagages (singular hay plural ?? quí vị dân tây). Khi tới nhà em, lịch sự kêu em lên ngồi ngoài sau, uh oh cái ghế sau này sao hư rồi, gải đầu mặt làm ra vẻ thiểu não, nói với em sao bây giờ? lở rồi leo lên ngồi trên cây đòn dông chạy ra kiềm chổ sửa, xong rồi quên luôn ….. không có gì lảng mạng tình tứ hơn chở em ngồi trước, hì hục đạp mà sao không mệt, ” ôi tóc mây bay, vô mủi ngứa thấy bà tổ mà cứ lẩm bẩm hát trong đầu” Chưa hết, khúc sau mới hấp dẩn, chạy tới xe nước mía, leo xuống, dựng xe xong nói với em, ” chắc là em ngồi đau mông lắm, lấy tay vuốt mông em nhẹ nhẹ một cái thôi nha, hít hà nói nhõ (muốn diển sao thì diển, dại khái là)” sorry, my bad” rồi vô ngồi uống nước mía tắc tán dóc. 🙂 Vậy mà tôi bày vẻ cho mấy thằng nhõ hơn tôi, nó nói cái đó working well nha, còn nghĩa khí mua tặng tôi điếu thuốc hút. hahahaha, I am uncontrolaaaaable today, man …. ba trợn thiệt. 🙂 🙂
LikeLiked by 3 people
Thấy anh dùng chữ xe đòn dông là biết anh thuộc thế hệ lớn hơn rồi. Thời tụi này gọi là xe sườn ngang. Mà xe sườn ngang thì ít khi hay nói đúng hơn là không có gắn cái ghế đằng sau.
Chạy xe sườn ngang, chỉnh cái yên xe cao lên, tay lái thấp xuống mà có em ngồi ở cái sườn ngang nữa là quá ngon rồi. Oh mà nói một hồi, ý tưởng ngày xưa tràn về tối nay năm mơ nói lảm nhảm khai báo thêm một số chuyện nữa thì lại phiền hahah.
LikeLike
hehehe đừng có ngũ mơ nói lảm nhảm là chết tía với bả.
LikeLike
@Tan Nguyen: hahaha, đang hứng thú ngồi nghe ông kể chuyện chở bồ ngồi ở sườn ngang ngon lành, tự nhiên làm mất hứng vậy…hehehe. Cứ tự nhiên kể, tối đi ngủ sợ nói lảm nhảm thì đeo khẩu trang vô, bà xã không biết mình lầm bầm về việc gì
LikeLike
@ Ô.K
” Porte-bagages” : nom composé, toujours au pluriel -> mot invariable.
LikeLike
OK thanks.
LikeLike
Ừa sao tui cứ bị luẩn quẩn trong cái vòng xe đạp này hoài nha. Đêm qua cũng may bả ngủ say như chết nên có lảm nhảm bả cũng không nghe. 🙂 🙂
Cái cảm giác chở em ngồi đằng sau xe đạp, tay em để lên đui mình đằng trước. một tay mình nắm cái gi đông xe để lái, một tay mình nắm lên trên cái tay của em đang nằm trên đùi mình. Em ngồi sau, hơi tiến người về phía trước chút xíu, mình hơi ngả người ra phía sau chút xíu [mục đích chính] là để nói chuyện cho dễ nghe đó mà. Cái hình ảnh đó nó tình làm sao?
Khi sang Mỹ cái thời bồ bịch tui cố tình mua cái xe số tay, nói em để tay lên cái cần sang số, rồi mình nắm lên trên. Cái kích bản copy này nó không được hoàn hảo nhưng cũng được lắm á. Cũng trở thành “Nên vợ nên chồng” hahaha.
Người ta thường hay mang chuyện cổ tích lăng nhăng kể cho con nghe lúc đi ngủ. Còn tui thì ngược đời lắm, tui kể toàn chuyện đi cua và chọc gái cho con tui nghe. Tụi nó thích và cũng nghe say mê lắm. Có hôm nó hỏi tui là: vài năm trước bố kể đi chơi với cô đó chỉ nói chuyện thôi mà, sao bây giờ thêm nắm tay nữa?. Tui nói là thì tại bây giờ bố mới nhớ ra. Nếu con lớn thêm vài năm nữa thì [cũng câu chuyện đó] có thể bố sẽ nhớ thêm vài chi tiết ly kỳ nữa. Tụi nó lào nhào lên bắt tui phải nhớ ngay bây giờ hahaha.
Gởi mọi người bài “Xe Đạp Ơi” nghe cho vui nha:
LikeLike
Công nhận TL viết bài hay thật nha! Chúc mừng TL! 🙂
LikeLiked by 3 people
3. Chúc mừng NL. Bài về người già cô đơn hay, đi vào tâm tư người đọc. 😄Tuốt bên Tây, bên Ta người đọc cũng có ý kiến😄😄😄
4. He he, Thầy Lý…có lý quá nha. Chỉ có chiếc xe đạp mà cũng viết ra bài nhiều tình cảm😄 Bài ông làm tui nhớ tới hồi nhỏ tui cũng khoái xe đạp lắm 😄 Về vụ chở hoa phượng trong giỏ, ông chở nhiều “hoa” quá hổng sợ gảy gi-đông xe à😄😄😄
Chúc ACE ngày vui😄
LikeLiked by 2 people
@Anh Joe: hahaha, chở bồ ngồi ở sườn ngang thì nghe rồi. Ai mà chở bồ để ở ghi-đông xe? Cái này lạ à nha. Ông Joe chơi toàn hàng độc địa 😆
LikeLiked by 1 person
😄😄😄
LikeLike
@ Thầy Lý.
Tốn hết mấy ngàn order xe đạp ? Tôi nghĩ ít nhất cũng 4K. Bài viết hay.
Không phải mình ông là hồi nhỏ đi xe đạp cũ. Khi tôi nhỏ tôi củng bị cái này. Tôi mơ xe đạp ngon không phải giựt le chơi mà muốn một cái gì đó đánh dấu sự trưởng thành của cậu bé choi choi nhỏ, muốn độc lập, đi học một mình, đi chơi một mình, cái xe theo ý mình từ màu sắc, đến bàn đạp, yên ghế… Declaration of independence! hahahaha
Tôi ended up có một chiếc xe củ hơn xe của ông tả luôn. Ba, má tôi nếu thời bây giờ thì chắc sẽ được chọn là environmentalists of the year, nghe tôi đòi xe đạp quá, không biết ảnh chỉ đi đâu nhà người quen, thấy một chiếc xe đạp bỏ ngoài góc hàng rào cả chục năm, bả xin lượm về kêu ba tôi sửa cho tôi đi. Ba tôi sửa phi thuyền chứ không biết sửa xe đạp, đem ra góc đường đưa cho bác ba cùi sửa, (ông thợ bị cưa chân, gọi là cùi, con bác ba sau này là professor bên Mỹ này). Man, ổng cleaned up, rồi sơn lại hết, nhìn như… cứt. Rồi tôi củng đi, lâu lâu đang đạp, cái giò đạp văng ra, phải lom khom, tránh xe lượm lại. Về cự nự ông già, ổng nói mầy ngu tổ mẹ, cái này là đồ nhôm, hiệu gì của tây đó, rồi ra bác ba cùi độ lại. Xong…. Vậy mà sau này tôi đi bị ăn trộm lấy mất cái xe, vừa tức vừa mừng…. đòi xe cady.
@ NL
Tỵ nạn lúc nào cũng khổ. Hên cho họ có Trịnh Hội người cà lơ phất phơ, lo giúp dùm, không có thì cùi luôn bên Phi. Hoan hô hành động này của TH.
Đọc bài thứ hai, thấy mấy ông bà già mệt quá, muốn cặp bồ mà không muốn cặp, muốn have sex mà không muốn vì nhớ chồng cũ, muốn có bồ mà sợ họ làm phiền mình, muốn có người kề bên sáng tối mà nhà ai nấy ở. Muốn nhiều mà không có cái conviction, cái commitment thì làm sao thực hiện.
Bà bác gì nói không tụ tin vì nhăn nheo quá, điều này rất phổ biến, tôi đọc chổ nào không nhớ thấy người già sọ cái này. Nhưng tin vui giữa giờ tuyệt vọng là người kia cũng không hơn gì ai hết, rốt cuộc thì họ lại tự tin hơn ai hết vì thấy đó là một sự thật không chối cải, c’est la vie! và họ còn dùng cái đó như là một cái chuyện cười, để chọc nhau, để thông cảm nhau hơn, và vui vẽ hơn. Mấy ông bà già Mỹ trả lời survey nói, họ còn quậy không thua gì giới trẻ, chỉ khác cái ở cái là không có nồng độ (?) như trẻ mà ở cái level của người già. Dùng thuốc ok vì củng gấn chết hết rồi, lo xa quá, không phải tôi nói mà bác sỉ nói.Từ lúc Viagra ra đời, tỉ lệ bị bệnh xả hội của người già 70-80, tăng nhanh hơn, các lứa tuổi khác (lại một thống kê).
Nhắn tới người già còn xuân, cần ăn mặt chài chuốt cho phù hợp vời lứa tuổi của mình, giản dị nhưng lịch sự, để ý giử gìn vệ sinh cá nhân cho tốt, bận đồ nếu có tiền thì cho đẹp sang sang chút đừng tiết kiệm quá như hồi còn lo cho con, đừng khép kín, đòi hỏi quá sức, vui và an toàn là chính. Chuyện khác để NL lo hahahaha. Ý kiến blog cho senior là good idea….. Quởn viết tiếp, dường như có nhiều demand cho đề tài này và người già có vẻ tin và thích chia sẻ với NL.
Chuyện gì buồn? Sự thật và sự tử tế thắng tất cả, người tử tế sẻ làm mọi cách, công sức, tài chánh để bảo vệ sự tử tế trong đời sống của mình và người tử tế nhiều hơn ba trợn ba trợn nhiều. Lo gì.
Bửa khác nói chuyện biểu tình HK ….
LikeLiked by 4 people
Nếu nói rằng Trịnh Hội là mẫu người “cà lơ phất phơ” thì cũng cần phải nói thêm T H là mẫu người cà lơ phất phơ có một không ai, hơi bị khó kiếm, tìm để thay thế. Chúng ta hãy trân trọng và quí mến những nghĩa cử hy sinh cao đẹp, đầy ấp tình người của T H từ trước đến giờ.
LikeLike
Đọc còm của Ông Kẹ Tâm Lý Già Ba Trợn (hôm nay tui cho ông thành Già luôn chứ không có Gia nữa đâu, hehehe) lúc nào cũng thú vị, biết thêm nhiều điều (đúng- sai- hay- dở không tính :p )
Như đã nói, nghe tâm sự của người già xong, tui nghĩ thế giới người già cũng thú vị và phức tạp vô cùng, lại nghĩ ít năm nữa mình bước đến tuổi đó, mình sẽ như thế nào, tửng theo kiểu nào, hehehe
Về Trịnh Hội: là người có dịp tiếp xúc, làm việc nhiều lần với Trịnh Hội, tui cảm thấy rất là nể và quý TH. Dẫu có nhiều điều không hay viết về TH đây đó trên những trang mạng linh tinh, nhưng tui tin vào sự cảm nhận của mình. TH làm được rất nhiều điều mà mình không làm được. Chỉ vậy thôi là cũng đáng nể rồi 🙂
LikeLike
@Tôi Kê,
Like.
Đọc còm bác về xe đạp, tị nạn, TH, người già còn xuân…tui khoái đọc cách cũng như suy nghĩ của các😄. Nhất là về người già dating…ý kiến bác đưa ra rất thực😄
Rảnh bác nhớ còm chuyện biểu tình HK…tui cũng có vài ý kiến nhưng mà nó lung tung, không đâu vô đâu…😄
LikeLiked by 1 person
@ Joe, “the mì gói eater”
Ý tôi về chuyện HK.
Tôi theo dỏi chuyện HK với tất cả mọi sự ngưỡng mộ về việc làm của sv HK.
Nhưng theo tôi thấy, nó không phải chỉ là một cuộc biểu tình đòi dân chủ mà là cuộc biểu tình để nói lên với chính phủ BK là chúng tôi không tin vào chính phủ này và gởi tín hiệu mạnh mẻ bằng hình thức xuống đường, ngồi cho thấy phe ta đông cở nào. Như một cuộc bỏ phiếu nói lên sụ bất tín nhiệm vào cái thể chế tư bản cộng sản đỏ, nửa nạc nửa mỡ của BK. Vì họ thấy và sợ là sớm muộn gì chính quyền BK củng sẻ lấy lại hết tất cả cái civil liberties căn bản mà dân HK đươc hưỡng từ thời thuộc địa Anh tới giờ. Những thứ này là tự do báo chí, hội họp, tôn giáo, phát biểu, privacy, làm giàu …không phải nói miệng mà là đã được bảo vệ, tôn trọng đàng hoàng.
Người HK chưa bao giờ có dân chủ. Thuộc địa Anh họ luôn có quan toàn quyền đứng đầu cả trăm năm đâu có bầu cử chọn toàn quyền gì đâu.
Khen sv HK kỹ luật, tổ chức giỏi, có lập trường dân chủ cởi mở, tất cả những thứ đó được hình thành đào luyện dưới thể chế thuộc địa Anh, không có dân chủ. Sao không thấy biểu tình rầm rộ đòi dân chủ khi Anh còn đó?
Đại đa số người HK rất thưc tế, họ thường nói họ là người HK chớ không phải người TQ. Chú tâm làm ăn ra tiền, muốn có một trật tự xả hội sử dụng luật pháp để có sự an toàn trong đời sống, như thức ăn, không khí, cống rảnh, nhà thương, trường học cho tốt để phát triển đời sống cá nhân cho sung túc. Những chuyện khác lo sau…..
Bởi vậy trong khi biểu tình, họ lượm rác, giử gìn không đập phá tài sản công cộng hay chổ làm ăn của người khác. Vì những thứ đó luôn là quan trọng với họ. Nếu họ đập phá, biểu tình xong về nhà ba má họ chửi họ vì mấy người lớn tuổi, một số không nhỏ, mặc dầu hiểu được nguyện vọng của lứa trẻ nhưng vẩn không muốn bị cản trở làm ăn kiếm tiền, và nếu phương tiện vật chật công cộng bị phá vở thì ảnh hưỡng xấu tới việc làm ăn ….
Bởi vậy, sau một tuần họ ra về đi học lại. Đối với tôi cái mục đích của họ chỉ là một cuộc diển hành nói lên ý kiến kéo dài một tuần chứ không phải một cuộc đương đầu mà họ chuẩn bị chấp nhận hy sinh để đạt được cái mình muốn ở một mức độ nào đó.
Rồi nhiều người nói sao sv VN dở vậy không làm được như vậy. Khi suy nghỉ như vậy thì là quên là dân HK còn có được quyền hội họp, phát biểu ý kiến. Thành ra sv HK, ngồi tà tà học bài thi, giúp đở lẩn nhau giúp đở người khác thấy nó dể dàng, lịch sự văn minh như thì có gì làm không được? Đâu có bị đánh đập bắt bớ gì đâu? ( có thể chưa tới lúc).
Còn SV VN ra làm như vậy nó bọp tai đá đít, đánh phù mỏ, nhốt hết rồi, còn về nhà bụp luôn ông bà già, con cái tàn nhẩn, thì còn làm sao mà giữ lịch sự với văn minh. Không lẽ nó đap vô mặt người biểu tình, thằng biểu tình khác tỉnh queo ngồi đọc sách học bài để tuần sau về thi mà không ngăn cản hay đánh lại? Chứ nếu mà có môi trường giống như HK, sv VN làm còn thấy chắc ngon hơn nữa, “festive attitude” (tinh thần vui vẻ, lể hội) là nghề của chàng mà.
Ở HK người ngoại quốc tai to mặc bự giàu có, truyền thông ngoại quốc phóng viên đặc nghịt, nhiều công ty xuyên quốc gia tới làm ăn tiền trăm tỷ, nên nhút nhích một chút là to chuyện. Còn bên VN bắt nhốt giết biết bao người đấu tranh, ai thấy và care nhiều đâu. Người ta thường chỉ nhào vô can thiệp khi quyền lợi bị ảnh hưỡng còn không chỉ nói miệng chớ không có nhiều người có lý tưởng và theo đuổi bất chấp tình trạng.
Thành ra cái suy nghĩ trông người mà thấy mắc cỡ cho ta, cần phải được nhận định và đặt vấn đề một cách chính xác. Nếu không là xúi người trẻ vô chổ chết một cách vô ích, vô tội vạ chỉ vì mình muốn biểu tình HK style cho lịch sự văn minh. Tôi luôn nghĩ có nhiều người sv VN hoạt động dân chủ không ngừng nghĩ, nhưng họ chấp nhận hy sinh, làm trong bóng tối không có được cái hào quang lên TV văn minh lịch sự như sv HK.
Cái cần học sv HK là cái cách tổ chức chuần bị qui củ, cái kỹ luật, cái tác phong chững chạc trưởng thành, cái khôn ngoan vận dụng kỹ thuật internet trong việc điều hành, thông tin, lên TV nói giống nhau chừng mực không cương bậy bạ lạc đề ra ngoài cái message chính. Biết vận dụng và chiếm cảm tình với người khác.
Không có chuyện nhẹ nhàn mà là một chuyện dấn thân, máu me, dơ dáy, hy sinh lâu dài nếu mình muốn có dân quyền, dân chủ. Thấy trên TV như vậy nhưng không phải chỉ là như vậy. Nó messy, ugly, crude hơn vậy rất nhiều thì mới có được cái mình muốn.
LikeLiked by 1 person
@Toi Ke,
😄😄😄
Tui đọc tới đoạn “…Không lẽ nó đap vô mặt người biểu tình, thằng biểu tình khác tỉnh queo ngồi đọc sách học bài để tuần sau về thi…” Tui cười quá xá😄😄😄
Ông viết bài hay, dài, nhiều nhận xét mới lạ… Để từ từ tui còm lại tại vì tui đang bận cười😄😄😄
LikeLike
@Toi Ke, ACE,
Hì hì. Đồng ý rất nhiều ý còm của TK. Xin thêm:
1. Từ bửa tới giờ, trong nhà ngoài phố từ Đông sang Tây om sòm chuyện Hk biểu tình đòi dân chủ…nghe nó trù tượng. Thật ra, cái chi tiết là họ đòi…😄
Luật bầu cử HK để chọn chúa đảo Hồng Kông, Chief Executive (Hành Chánh Trưởng Quan), được qui định trong điều 45 của Luật Cơ Bản HK. Theo tinh thần điều luật trên, ở HK có thành lập một Uỷ ban bầu cử 1200 người. Ủy ban này sau khi HK được trao trả cho TQ, đã và đang tự bầu chọn Hành chánh trưởng quan (chief Executive) cho Hk. Cái mới nhất là ba năm nửa, bắt đầu 2017, thì ủy ban này sẽ không tự mình bầu nửa mà là chon ra 2 hay 3 ứng cử viên, sau đó người Hk sẽ bầu một người.
Tóm tắc là bây giờ Uỷ ban bầu. Trong tương lai, Uỷ ban cử rồi dân bầu. Người biểu tình không chịu trong tương lai “ủy ban cử, dân bầu”
Cái chi tiết là người biểu tình đòi là thay đổi điều luật 45 thành “dân cử, dân bầu”. 😄
Trên đây là facts. Giới truyền thông vô tình Hay cố ý không nói đến cái factual này?
Tui nghĩ, truyền thông là thông tin factual để cho người ta nhận xét, suy ngẫm, rồi quyết định. Cái đẹp là ở chổ đó 😄😄😄
LikeLike
Người ta nhìn và đến HK với nhiều sự ngưỡng mộ.
-Người dân HK rất là năng động trong chuyện làm ăn cũng như học hỏi. Đất hẹp người đông nên phải tranh nhau mà sống, vươn lên…cũng vất vã lắm😄 cho nên, nếu có cơ hội, nhiều người sẽ bán nhà cửa, giá cao, rồi di dân tới những nơi dể thở, đở stress như Úc, Hoa Kỳ, Canada😄
-Sau 100 năm là thuộc địa của Anh quốc, đã tạo cho nơi này có một bộ máy hành chánh thiệt ngon lành mà ít chổ nào trên thế giới sánh kịp. Làm việc nề nếp, nhân viên thật sự là…nhân viên😄 Luật lệ đàng hoàng …
Không có bộ máy này, khong có HK hôm nay, không có làm ăn gì được hết😄
LikeLike
Tôi không muốn chuyện ngươi tỵ nạn tới Canada bị lu mơ với chuyện cà lơ phất phơ, nên bữa khác có dịp nói. Tôi có thể không thay đổi đổi được nhận định cá nhân của ông nhưng biết chắc ông sẻ đồng ý với cái lý do tại sao tôi chọc chả lả cà lơ phất phơ. 🙂
LikeLiked by 1 person
Trịnh Hội cà lơ phất phơ thì cũng đúng mà, hahaha
Tui nhớ trong bài tui điểm sách quyển “Đi và học” của TH, tui có dùng nhiều tính từ để nói về anh chàng, không phải là nghiêm túc, đĩnh đạc hết đâu, vậy mà anh chàng khoái lắm á 🙂
LikeLike
Tui hoàn toàn đồng ý và tôn trọng quan điểm của mỗi người, nhất là của ông Kẹ. Nếu ông Kẹ không nói ra, và mọi người im thinh thích, có lẽ trên blog này buổn tẻ lắm. Hãy nói ra những gì mình suy nghĩ. Không phải nói ra để phê bình, chỉ trích. Nói ra để được học hỏi, để được tiến bộ nhiều hơn.
LikeLiked by 3 people
Tình yêu của người già cũng lâm ly thắm thiết lắm chẳng kém gì ai. Còn ghen tuông thì bất cứ ai còn biết yêu là còn biết ghen! 🙂
Tôi có một thời gian làm tình nguyện viên nên có dịp biết một ông bác rất lớn tuổi. Kêu là bác vì trông diện mạo cử chỉ ông còn trẻ trung, chứ kể tuổi thì nếu bà Ngoại tôi còn sống chắc chỉ lớn hơn bác vài ba tuổi là cùng.
Bác đã ngoài chín mươi rồi nhưng vẫn lái xe phom phom, bơi lội như cá, du lịch khắp nơi, ngồi máy bay đi Tây đi VN hà rầm.
Đã vậy trí óc bác vẫn còn minh mẫn sáng suốt, thích nói chuyện hài hước hóm hỉnh rồi cười ha hả. Chẳng để bụng giận hờn ai bao giờ!
Bác vừa khoe mới đi thử máu không có một bịnh gì hết! Ghê chưa, cứ như thanh niên ý! 🙂
Nghe kể thì bác góa vợ hơn ba mươi năm rồi. Cũng có vài mối tình già thiết tha da diết lắm nhưng chẳng duyên nào thành vì “con nó cản” 😦
Chỉ là bạn thôi, nhưng rồi các “lão bà” cũng lần lượt bỏ bác đi về bên kia thế giới, vì chẳng ai trụ lại nổi với cái tuổi vừa thọ vừa mạnh mẽ một cách thần kỳ như bác.
Thấy bác dễ mến nên tôi gặp hay đùa: “Bác à, bác có dự tính sẽ kiếm người yêu nữa hay thôi? Người già yêu ra sao hở bác? ”
Bác cười cười đủng đỉnh nói: “Thì các anh chị yêu làm sao thì chúng tôi cũng yêu làm vậy. Người già tuổi già nhưng trái tim không già, chỉ khi nào trái tim hết đập thì mới hết yêu!
Ghê chưa! Tôi lõ mắt hỏi: Thế già rồi yêu mần răng? 😀
Bác cười ha hả rồi nói: “Thì cũng đêm ngủ nhớ nhung, ngày ôm điện thoại nói hoài không dứt, gặp nhau lén “thơm” lên má mà trái tim cũng rộn ràng!” Heheheh, thiệt là dễ thương những mối tình già!
Nhưng ngẫm nghĩ cho cùng, thì may mắn, trọn vẹn, và đẹp nhất, vẫn là những mối tình gắn bó cùng nhau từ thưở ban sơ cho tới cuối đời, như bài thơ “”Đôi Dép” của Nguyễn Trung Kiên dưới đây.
Chúc quí bạn còm lộ còm ẩn luôn giữ mãi được sự may mắn của đời mình, nhé! 🙂
Đôi Dép
Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng chiếc khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở thành khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi
Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
Tác giả: Nguyễn Trung Kiên
LikeLiked by 6 people
Thanks chị Lụa Tím,
Đôi Dép đọc thấy bình thản, tình cảm thân yêu nhẹ nhàng😄
LikeLike
Mời nghe Đôi Dép – thơ của Nguyễn Trung Kiên – Thông Vi Vu (ĐGM Vũ Duy Thống) phổ nhạc và trình bày.
LikeLiked by 3 people
Cam on Tu Ech, duoc xem DVD Thanh Le Be Mac Nam Duc Tin tai TGM Sai Gon.
LikeLiked by 2 people
Đọc qua bài này một lần lu’c chờ xe đò, tính đọc lại, nhưng vào NVO không tìm lại được, nên còm theo trí nhớ già nua vậy
Một bài phỏng vấn rất hay của cô giáo, đụng tới những gì tương đối thầm kín của giới ” trưởng lão” người Viet sống chung quang vùng Bolsa
Các khía cạnh mình phải cân nhắc khi nghie^n cứu về ” tình yêu và niềm cô đơn” của U60 và trở lên :
1- Học vấn , điều kiện kinh tế, điều kiện sức khỏe
2- Địa phương đang sống
3- Học vấn và điều kiện kinh tế của con cái
4-Thái độ sống
Như trong cái tâm tình nho nhỏ của cô Lụa, tui phỏng đoán là cụ đó phải có điều kiện kinh tế, ảnh huởng Tây học( có thể là phó tỉnh hay chánh sự vụ thời 70s ?) va` thái độ sống tich’ cu*.c .
Chúng tui là người U60, nên đã nghĩ tới điều đó, có thể một trong chúng tui sẽ ra đi về bên kia( Thiên đàng hay Địa ngục ??) nhưng người còn lại sẽ phải trống chọi với thực tế. Thực tế của kinh tế và trách nhiệm ( quản trị tài chánh, trả bills, tax, financial planning, health care etc) Thực tế nhu* phải tự đổ xăng (cô giáo biêt đổ xăng chưa ??), mang xe vào shop mà không sợ mấy ông thợ vẽ etc.
Thực tế của sự cô đơn,
Thực tế của lạc lõng
Thực tế của áp lực của đời sống(không còn ai phụ đỡ)
Thực tế của tuổi già và sức khỏe yếu kém
Nên chúng tui phải hoạch địch và ta^.p độc lập, không hoàn toàn tuy` thuo^.c với người partner
Nên chúng tui phải nghĩ tới cái niềm vui của golden age: coi cháu, chiều cháu và chiều cháu hơn(spolied). Bạn bè ỏ gym, bạn bè ỏ thư viện, bạn bè nơi thiện nguyện, du lịch và ăn uống ngon , tha^.t ngon 🙂
Nói về sex, sex không ngừng với tuổi, chỉ ngừng khi sức khỏe không cho phép. Không crazy như teen, không hot như U30, không lửng lơ con cá vàng như U40,không ậm ờ như U50, nhưng vẫn bài bản, điều độ và biêt huởng thụ( ăn ít, nhưng ăn ngon ) (không tin thì hỏi lão gia HTC, haha)
Plan ahead and plan ahead, and just live a full life.
Bữa nay tui lảm nhảm như OK rui`.
khà khà
LikeLiked by 4 people
Hôm nay chú Già cám cảnh dữ vậy trời 🙂
Chắc từ bây giờ phải lo kế hoạch tuổi già quá, hehehe
LikeLike
@Joe, kenny, chị Bidong, Hến, anh M&M và Ông Kẹ: cho TL gom tất cả các còm lại để cám ơn một lần đến ACE đã bỏ thời gian ra đọc bài viết và cho những lời khuyến khích. Có những cái đơn giản như chiếc xe đạp mà mình đã quên bao năm, nhưng khi bước vô tiệm xe đạp với sự bài biện thẳng hàng, thẳng lối với nhiều kiểu xe, khác màu sắc, rồi mùi vỏ xe mới tự nhiên bao kỷ niệm thời xa xưa nó ùa về làm mình muốn ghi nhận lại cái cảm xúc lúc đó.
Để sau này cô giáo có trúng số muốn làm từ thiện như tặng cho còm sĩ một chút ít. Tui sẽ lấy tiền đó mua một chiếc thuyền buồm rồi lấy cảm xúc viết một bài về chiếc xuồng ba lá ở quê tui cho nghe….hehehe.
Giờ thì phải vác cuốc đi cày….sao khổ cái thân ni. 😆
LikeLiked by 3 people
@ Thầy Lý T.
Có chị H lu bu, nên khuyến khích muộn tài năng đang lên nữa này T.
@ Bớ Ốc K!
LikeLike
@Chị HDJ: dạ, cám ơn chị Hương. Có thêm một lời khích lệ từ chị cũng làm TL lên tinh thần lắm.
LikeLike
@ Cha nội Joe
Cho tôi vô duyên một chút. Cái này cho cha nội Joe về cái mấy bửa trước chả hỏi, con nó thích tưởng tượng viết văn làm sao advise nó tìm được việc mà nó thích. Trong blog này có một người đang làm rất thành công và đây là một cái thí dụ nữa.
http://www.cnn.com/2014/10/09/living/lisa-ling-genius-essay/index.html?hpt=hp_c3
@ thiên hạ, women in Computer Science
By the way, bữa nay và ngày mai là Grace Hopper Conference ở Phoenix, big deal for women in tech. check it out. Grace Hopper là người chế ra COBOL, nữ quân nhân, sĩ quan hải quân Mỹ, Real Admiral, Đô Đốc(?)
LikeLike
Đá giò lái: Real hay Rear Admiral ?
LikeLike
Sorry man, with my utmost respect, Rear Admiral. Thanks
LikeLike
Phó Đô Đốc
LikeLike
OK. Tương đương với Chuẩn Tướng trong các binh chủng khác ??
LikeLike
Chỉ biết là (1) star, cấp bậc thấp nhất của tướng HQ
LikeLike
@ GLL & O Ke
Cấp tướng trong Hải Quân VNCH: Phó Đề Đốc = 1 sao; Đề Đốc = 2 sao; Phó Đô Đốc = 3 sao; Đô Đốc = 4 sao.
LikeLike
@Tư Ếch,
Hì hì, còn tui thì…hổng có sao😄😄😄
Hôm qua thấy trong tiệm trưng bày phone Samsung ếch 3 note tui nhớ bác đã còm phone này. Bác đã mua, xài chưa và ý thấy sao? Tui thì khoái s pen của nó, màu đẹp, chỉ cái hơi lớn nên bỏ túi khó?
LikeLike
@ Joe,
Mấy người cháu của tui đang xài con note 3 đi học, dùng s pen lấy notes, vẽ hình rất đẹp, tui đang chờ con note 4 nghe nói s pen của con note 4 sắc nét hơn có thể viết nét đậm, lợt tùy ý.
Dùng cái flip cover như cái wallet pocket nhét cái DL và vài cái CC vô thì tiện lợi vô cùng.
Nếu nhét túi thấy lớn thì đeo lên cổ vậy hihihi.
LikeLike
@Tư Ếch,
Thanks. Nghe bác cho biết về note 4 tui cũng khoái😄. Flip cover tui cũng chuộng lắm (hiện giờ iphone tui đang xài cũng dùng flip cover😄). DL và CC thì tui vẫn bỏ bốp tại vì sợ bỏ quên phone thì mất hết trơn😄nhất là tui bây giờ hay quên😄😄😄
LikeLike
ThanksTư Ếch. Vậy Rear Admiral là Đề Đốc (2 sao)
LikeLike
@ Toi Ke
😄😄😄 tui hổng có sao nào mà bác hôm nay cho tui lên lên chức ONJ😄. Thanks bác về cái link cnn.
À, tui thấy bác chế cái ” @thiên hạ” hay à nha. Chắc sau này phải copy cái này xài…😄
LikeLike
@Tư Ếch
Bây giờ tui mới biết rõ sự khác biệt giữa Đề Đốc và Đô Đốc
@Ok
Mai tui ở vùng Phoenix, nhưng không biết gì về programming hay Hi tech 🙂
LikeLike
vậy thì tránh nó khỏi kẹt xe tốn xăng 🙂
LikeLike
Cấp tướng trong Hải Quân Hoa Kỳ:
Rear Admiral (lower half) = Phó Đề Đốc = 1 sao
Rear Admiral (upper half) = Đề Đốc = 2 sao
Vice Admiral = Phó Đô Đốc = 3 sao
Admiral = Đô Đốc = 4 sao
Fleet Admiral = Thủy Sư Đô Đốc = 5 sao (không còn cấp bậc này trong US Navy)
LikeLike
@Chào bác Joe, lúc rày bác có gì lo không mà sao thấy bác ít cười hẳn đi, chắc hông phải tại bởi mùa thu đó chớ? 🙂
@Bác Tư, lần đầu tiên tôi nghe bài thơ đã được phổ nhạc này nha ! Cám ơn bác Tư!
Sở dĩ tôi biết bài thơ “Đôi Dép” vì có cái kỷ niệm khá khôi hài.
Hồi đó trong bữa tiệc 20 năm của tụi tôi, đám bạn rủ nhau lấy bài thơ này in ra giấy dài lê thê, cuốn lại rồi đem lên đọc như Sớ Táo Quân 😀
Xong rồi còn hè nhau tặng cho tụi tôi nguyên một thùng …dép, với lời răn: “Cho ông bà có dép xài tới mãn đời, để không ai có lý do kêu … mất dép!”
Heheheh, thật là quái quỉ dễ thương!
@Bác GLL, bác tinh ý ghê nha, tôi chỉ nói đại khái thôi mà bác cũng đoán ra được xuất thân bối cảnh của ông cụ, nhưng thực tình là tôi không rõ vì không hỏi.
Tôi yêu mến người nào là bởi do cái tính cách của người đó, chứ tôi không để ý họ xuất thân sang hèn, bối cảnh giầu nghèo, hay có chức tước hoặc nổi tiếng hay không .
Nổi tiếng mà vẫn bình dân mới lạ, chứ kênh kiệu thì là lẽ thường rồi.
Nghề nghiệp của bác phải đi nhiều nên kiến thức cũng đa dạng, nể bác lắm! Nhưng bác có thể chia xẻ thêm tại sao” tình yêu và niềm cô đơn” của U60 và trở lên lại có liên quan tới
1- Học vấn , điều kiện kinh tế, điều kiện sức khỏe
3- Học vấn và điều kiện kinh tế của con cái
Rồi đây có ngày tôi cũng phải đi tới lứa tuổi này, nên nếu biết thêm được kinh nghiệm của đàn anh đàn chị lớn đã đi trước thì thật là tốt lắm. Cám ơn bác!
LikeLike
@Lụa Tím,
Cám ơn chị có lời hỏi thăm. Vẫn thường. Ít cười chắc tại mùa thu?😄 Không biết người khác nghĩ sao chứ J thấy con người cũng như cây cỏ bông hoa, lúc nào cũng bị ảnh hưởng bởi bốn mùa, mưa, gió 😄😄😄
LikeLike
@Cô Lụa
Chèng đét ơi, bữa nay cô làm khó, giả bộ ngây ngô , hỏi như giỡn mà trả lời là toát mồ hội
Kễ từ ngày xong lớp ba trường làng ỏ Cái Sắn tới giờ, tui rất ngại trả bài, nói chi mà viêt bài??(nếu hùi đó có người học dùm như thời nay là tui mướn ngay rùi , kha` kha`)
Lý do tui viết “tình yêu và niềm cô đơn” của U60 trở lên, lại có lan can tới các vấn đề khác?
Dĩ nhiên, không vì ” sang” hay “hèn”, tại vì tui không bao giờ ” xài” tới hai chữ đó. Cái áo không làm nên thầy tu (trong cuộc đời lượm lon, tui tiếp xúc và tin tưởng dân thợ thuyền nhiều hơn là dân white collar)
1- Kiến thức, điều kiện kinh tế và sức khỏe làm con người chấp nhận, hội nhập và có tinh thần lạc quan hơn. “Cô đơn”, không phải chỉ là trạng thái, mà cũng là bản chất hay thái độ trốn tránh.” Cô đơn”, có khi chính là cach’ chọn lựa để sống.(?)
Một người về già, lương hưu chỉ tạm đủ sống sẽ han chế nhừng hoạt động của mình, vòng lẩn quẩn luôn quấn quanh?
Một người, không có sức khỏe, thì đời hưu quạnh biêt bao?
Tuổi già, cái quí nhất là sức khỏe, mà bình thuờng, người có kiến thức và điều kiện, thuờng có cơ hội bổ túc cho sức khỏe cao hơn?
Cô nhìn vào bài phỏng vấn , thành phần tham gia chưa đông, và chưa có dị biệt rõ ràng, nhưng tât cả đều có đời sống trung bình hay dưới trung bình?
2- Con cái dễ hỗ trợ cho chọn lựa của cha mẹ già , nếu họ hiểu cái tiến trình của đời người( Già là trẻ again) , và nếu không phải suy nghĩ bận tâm về vấn đề tài chánh, gia ta`i ….. họ sẽ có quyết định với tình yêu cha mẹ dễ dàng hơn.
(Thí dụ : Con dòm dòm vào căn nhà của ông bố, mà ông bố lại đi thêm bước nữa, lại có thể có thêm em, thì ca’i bánh bị chia ra nhỏ, nhiều khi không có miếng nào?Không phải là ích kỷ, mà sống còn ?)
Hy vọng trả lời phần nào, chúc cô Lụa (con ông Chánh) buo^?i chiều vui
LikeLike
Heheh, hỏi thật chứ giả ngộ gì. Bác suy nghĩ sâu xa nhưng bác hay nói vắn tắt và huyền bí nên nhiều khi không hiểu hết được ý bác 🙂
Giờ sau khi được bác chịu khó mần siêng gõ thêm thì tôi bớt u mê ra được …một nửa 😀
Bác như khoa học gia ý, nhìn sự việc gì cũng rạch ròi cân đo thực tế đến phũ phàng, tỉnh cả mộng! 😀
Nhiều khi nhờ thế mà bác sẽ đầy tự tin để đi những bước vững chắc vào tuổi vàng sắp tới một cách hiên ngang 😎
Chúc bác ở nơi xa nhà mà vẫn không cảm thấy cô đơn 🙂 . Tôi biến đây nha!
LikeLike
Ít ra, tui sẽ có chọn lựa, đưa má nào ra, khi cần 🍷
LikeLike
I did not see this when I wrote my còm below. Ông trả lời trước câu hỏi cùa tôi. Hahahaha
LikeLike
Tôi bắt chước Sò Sò, ngồi im coi đợi tới phiên, coi chả giải thích sao? Vì đã biết câu trả lời rồi của chả rồi. Khi mới vô blog tôi cũng hỏi chả nhiều lần giống vậy nên có kinh nghiệm, cộng với cái nhận xét dài hạn về cái ý của chả thường suy nghỉ, nên tôi “ráng hiểu” kiểu cha này viết. Hahaha.
Nếu chả đổi chiêu, chơi ăn gian, keep the same kiểu viết này, mà người đọc cứ assume như củ, thì we are the suckers. Rượt theo giựt cái lon. Right bác GLL?
LikeLike
Ông Già LL này bị hăm giựt gậy, giựt bị , đá lon từ lâu rồi, Ông Kẹ không biết đó thôi, hehehe
LikeLike
Cô giáo ơi
Senior citizen cũng là special class đấy.
Abusing là có thể bị kiện lẹ hơn TM kiện đấy …… Khà khà
(Thấy già nua, yếu ớt nên lấn át)
LikeLike
@ Bồ tèo
J’suis d’accord.
LikeLiked by 1 person
Merci à toi
LikeLike
Còm tới ” đẳng cấp” nào đó cũng là trò chơi trí tuệ mà OK ⛳️
LikeLike
1. Chờ đợi sang canada định cư…
Chờ kiểu này là quá khoẻ rồi bởi vì ít nhất cũng có cái gì trước mặt để chờ😄 Nhớ hồi ở trại tị nạn Pulau Bidong, cái chờ mới ghê. Không biết ai sẽ cho mình tới nước họ định cư? Nếu cho, thì chừng nào mới được đi? Biết đâu chưa đi người ta sẽ đóng trại? Sẽ bắt mình về lại? Nhìn ra đằng trước chỉ là hư không: không có thời gian, không có nơi chốn…trống không😄
-Anyway, chúc mừng mọi người đến được Canada (và sửa soạn đi cày trên đất mới như tụi tui😄). Sau khi ổn định xong có dịp thì vô đây còm cho vui.
-Cũng cám ơn TH bền chí theo đuổi chuyện này (tui không biết ổng, chỉ thấy trên news mà thôi😄).
2. “…Tuần rồi rất ham chơi…..”
ối chời ơi tuổi này mà vẫn còn ham chơi là quá hay! Có bao nhiêu người đã đánh mất cái ham chơi để rồi cuộc sống trở nên nhạt nhẻo, cô đơn?😄 chừng nào mới viết bài Ham Chơi Không Đợi Tuổi cho bà con thưởng lãm😄
Chúc ACE ngày vui
LikeLiked by 1 person