Nhà em cho mướn được rồi, trả tiền em đây!

Đó là nội dung email của một khách hàng gửi đến đòi lại tiền đăng quảng cáo.

Nghe ra cứ như mình là một con nợ muốn quỵt nên bị chủ đòi sát ván. “Trả tiền đây!” hehehe

Từ email này, tui cà kê ra ngoài front desk ngồi một buổi để học thêm về tính chịu đựng và sự nhẫn nhịn của những người làm việc trực tiếp với đủ kiểu khách hàng và quan trọng hơn, là để chứng kiến một xã hội thu nhỏ với đủ hỉ nộ ái ố.

Entry này chỉ viết vài chuyện nộ với ố thôi, không có viết hỉ và ái 🙂


Nơi quầy front desk

Ông A đang nói, “Cô ơi, tui đăng quảng cáo cho shared phòng 10 ngày nhưng mới hai ngày…”

“Nè cô, tui muốn mua cuốn ‘Chết dưới tay Trung Quốc’” Ông B từ đâu đi vào tạp ngang.

Ông A trố mắt nhìn ông B như người từ hành tinh lạ đến.

“Này ông, tui đang nói chuyện với cổ mà” Ông A “chỉnh” ông B.

Lão B chẳng vừa, đưa mắt liếc ngang, “Thì hỏi mua sách thôi, lẹ mà.”

Hehehe, cảnh này mọi người có thấy quen nơi xóm Bolsa không?

Để cho khỏi ồn ào và vì sách cũng hết nên cô front desk nói luôn “Dạ sách đó hết rồi.”

Ông A càu nhàu, bực bội về sự mất lịch sự của ông B xong thì quay trở lại vấn đề: “tui đăng quảng cáo cho shared phòng 10 ngày nhưng mới hôm nay người ta gọi cháy máy luôn, tui tìm được người cho thuê rồi.”

Cô nhân viên tươi rói, “Chúc mừng anh nha. Vậy là không đăng tiếp phải không?”

“Ừ, có người rồi nên từ ngày mai cô đừng cho lên báo nữa mắc công người ta gọi.”

“Dạ, vậy để em tính tiền trả lại cho anh nha… Của anh là $35, trừ ra một tuần là $28, vậy em gửi lại anh $7.”

“Ủa, sao có $7 vậy? Tui mới đăng có 2 ngày thôi mà?”

“Dạ,tụi em chỉ trả lại tiền cho khách khi quảng cáo còn ít nhất 7 ngày chưa lên báo, đồng thời bao giờ tụi em cũng trừ đi 1 tuần đầu tiên, ngay cả nếu anh chỉ mới đăng có 2 ngày. Hoặc nếu không, tụi em sẽ giữ lại đây cho anh ‘credit’ này, lần tới anh có đăng gì thì trở lại đăng nha.”

“Tưởng lấy lại tiền 8 ngày chứ lấy lại $7 thì lấy làm chi.” Ông A làu bàu rồi bỏ đi.

Hehehe, ông không lấy tiền lại, vậy chỉ còn cách là giữ lại credit đó cho ổng thôi. Mà vì ổng bỏ đi như vậy, nên không biết ổng có biết là lần sau nếu ông đăng y chang mẫu đã đăng lần trước thì mới còn 8 ngày lên báo, chứ nếu ổng sửa nội dung thì sẽ bị tính thêm $5 nữa 🙂

Nhưng mà dù sao thì vị khách như ông A này là còn “dễ chịu.”

Nhiều người không như vậy. Ví dụ như trở lại với kiểu đòi “trả tiền đây” giống email trên kia.

Khi đăng Rao Vặt, khách có quyền đăng từ 1 ngày cho đến… vô thời hạn, miễn trả tiền đủ, hehehe, dĩ nhiên thôi.

1 ngày là $7, 2 ngày là $13, 3 ngày là $18, 4 ngày là $22, 5 ngày là $24, 6 ngày là $26 và 7 ngày là $28… Nghĩa là đăng càng lâu thì tính ra tiền phải trả mỗi ngày sẽ ít đi. Nhưng đồng thời, như đã nói ở trên, trong trường hợp khách không muốn đăng nữa, bỏ ngang, thì tòa soạn chỉ trả lại tiền còn dư khi quảng cáo còn ít nhất 7 ngày chưa lên báo.

Đó là qui định của công ty, và qui định này có ghi rõ trong mẫu Rao Vặt.

Thế nhưng, nhiều khách hàng “tui cóc cần biết qui định đó, trả tiền đây.” Hhahaha.

Nghĩa là có khi họ đăng 5 ngày, hay thậm chí 1 tuần, mà mới có 1 ngày hay 3 ngày thì công việc của họ đã được giải quyết xong, họ không muốn đăng tiếp, nhưng cũng không muốn mất tiền thành ra cứ đòi ngang. Không trả hả? Chửi cho mà biết. Và họ đứng đó chửi! Nhiều nàng ngoài front desk đôi khi phải bật khóc trước sự rủa xả của nhiều vị khách bất cần lý lẽ.

Mấy nàng ngoài front desk khá là tử tế, với kinh nghiệm lâu năm, họ có thể cho những vị khách mới đăng Rao Vặt lần đầu những lời khuyên, như với loại Rao Vặt nào thì chỉ cần 3, 4 ngày là có khách gọi, hay với những thứ to tát hơn như sang tiệm thì phải tính bằng tuần bằng tháng chỉ không thể đăng vài ngày được. Có người sẽ theo lời khuyên đó, có người không, vì thấy đăng 3 ngày hết $18, mà đăng 7 ngày thì chỉ trả thêm $10, thôi thì chơi luôn nguyên tuần cho đã. Nhưng khi mới lên báo đôi ba ngày là họ réo lại đòi trả tiền!

Hay có người bán tiệm mà không muốn đăng lâu, chỉ đăng 1 tuần, $28, thay vì đăng 2 tuần phải trả $45. Khi 1 tuần trôi qua chưa bán được, họ muốn đăng thêm 1 tuần nữa, nhưng chỉ muốn trả thêm $17 thôi.

Đó là chuyện ngày, giờ là chuyện chữ.

Một mẫu Rao Vặt căn bản là 25 chữ. Từ chữ 26 trở đi thì mỗi chữ được tính thêm $0.10. Đó là qui định.

Thế nhưng các nàng ngoài front desk vẫn du di cho khách đến 30 chữ, không thể qua chữ thứ 31, vì từ chữ 31 trở đi thì máy tính sẽ tính tiền chữ dư, mà khi tính thì máy tính từ chữ thứ 26 chứ không phải là từ chữ 31. Có nghĩa là nếu khách chỉ giới hạn mẫu Rao Vặt trong 30 chữ thì không phải trả thêm. Nhưng khi khách cứ muốn phải giữ nguyên 31 chữ đó cho tui thì khách phải trả tiền dư cho 6 chữ lận.

Tuy nhiên, nhiều người vẫn muốn viết nhiều nhưng không muốn trả tiền thêm. Và khi bị tính thì lại bắt đầu xỉa xói, hehehehehe, “thêm có 1 chữ làm gì ghê vậy, người ta đăng quảng cáo mấy chục đồng, thêm 1 chữ cũng tính 10 cents là sao bla bla blab la.”

Họ không biết 1 chữ dư thứ 31 đó họ không chỉ phải trả thêm 60 cents cho 1 ngày mà còn nhân thêm cho số ngày đăng nữa 🙂 Tiền này mấy cô front desk không có cho được, vì công ty tính chứ mấy cổ hỏng có tính được 🙂

Một buổi ngồi nơi front desk, tui tự hỏi hình liệu có gì bất ổn với những người chỉ thích to tiếng, chửi bới mà không biết chấp nhận luật chơi?