Không hiểu sao vừa đọc xong mẩu tin “Sài Gòn sắp xóa xổ Thương xá Tax” một cảm giác mất mát cứ lan dần, lan dần trong tôi trên suốt đoạn đường ngồi trên xe, cho đến bây giờ, khi đang ngồi gõ những dòng chữ này.
Một nỗi gì đó như thật buồn, thật ủ ê cứ mỗi lúc một nhiều.
Khi còn ở Sài Gòn, tôi không là dân nội thành hay người sống ngay trung tâm thành phố để mỗi ngày có thể đi về ngang Thương Xá Tax. Thế nên, từ khi tôi đủ lớn để hiểu mỗi lần ai đó nói “đi Sài Gòn” hay “đi ra Sài Gòn” nghĩa là đi ra nơi có chợ Bến Thành, có Nhà hát Lớn, có nhà sách Xuân Thu, có Hồ Con Rùa, có Nhà thờ Đức Bà, và dĩ nhiên có Thương xá Tax.
Tôi không nhớ tôi biết đến Thương xá Tax lần đầu tiên như thế nào, rất có thể là do anh tôi từng chở tôi ngang qua hay ghé vào. Tôi chỉ nhớ lần đầu tiên trong đời tự tôi đạp xe đến nơi này là mùa hè năm lớp 9. Khi đó thi chuyển cấp vừa xong, tôi đủ điểm để được tuyển thẳng vào lớp 10, không phải qua thêm một kỳ thi nữa. Ở nhà ‘rảnh rỗi sinh nông nỗi,’ tôi viết một bài văn tản mạn về cảm xúc của đứa học trò 14, 15 tuổi ngồi nhìn mưa rơi nhớ trường lớp nhớ thầy cô bè bạn. Tôi gửi đăng báo Hoa Học Trò (nếu không lầm, khi đó nó là một phụ bản của tờ KQĐ). Bài được đăng. Báo bán ngoài chợ. Một đứa bạn nhìn thấy nói cho tôi hay.
Thế là theo lời hướng dẫn trong báo “ai có bài đăng thì đến tòa soạn lãnh nhuận bút vào các ngày thứ bla bla bla,” tôi rủ nó đạp xe ra Sài Gòn lãnh tiền. Heheh, bài viết đầu tiên của tôi xuất hiện trên báo ở Sài Gòn là như thế. Và, đó cũng là bài duy nhất!
Không thể nhớ số tiền cho bài viết của mình là bao nhiêu, chỉ nhớ nó cũng đủ cho 1 đứa con nhà nghèo như tôi cảm thấy sung sướng. Cũng ngày hôm đó, từ tòa soạn nơi gần Hồ Con Rùa, tôi rủ thằng bạn đạp xe luôn ra Cửa hàng Thiếu Nhi hay cũng có khi gọi là Cửa hàng Bách hóa Tổng hợp Thành phố (tên gọi của thương xá Tax vào những năm tháng đó) để vào xem người ta bán đồ và để mua một bịch bánh 🙂
Thời đó hàng hóa để buôn bán không nhiều. Tuổi thơ tôi chỉ biết có “chợ” là nơi bán hàng, ngoài những tiệm chạp phô. Thế nên những ngọn đèn sáng choang trong cửa hàng này cùng với các tủ kiếng, quầy chưng bày… có sức hấp dẫn kỳ lạ với tôi.
Năm tháng lớn lên, tôi càng có nhiều cơ hội để đến nơi này, khi đó đã được trả lại tên Thương Xá Tax. Cứ thích đi lòng vòng, từ dưới đất lên đến trên lầu, lân la hết hàng này qua gian khác, chỉ để nhìn ngắm cho thỏa mãn con mắt. Coi như một thú tiêu khiển 🙂
Đến khi có người yêu, rồi thành chồng thành vợ, có thêm 2 đứa nhóc, Thương Xá Tax cũng là nơi ghi dấu hình ảnh và kỷ niệm của cả nhà. Nhắm mắt lại tôi vẫn còn nhìn được hình ảnh của Ti, của Bi lững chững đi theo ba mẹ vào đây, leo từng nấc thang lên lầu, rồi đi vòng xuống đất, đứng nhìn 1 góc trang trí cây Noel…
3 lần trở về Sài Gòn sau khi sang Mỹ định cư, không lần nào tôi quên vào đây. Có lần đi cùng bạn bè. Có khi lang thang một mình. Leo lên lầu 2, nơi có quán cà phê Highland ngồi nhìn xuống Nhà hát lớn, nhìn sang khách sạn Rex, nhìn sang Caravelle, nhìn dòng người ngược xuôi mà bâng khuâng nhiều nỗi nhớ…
Giờ đây, nghe tin nơi này sắp bị “xóa sổ” để xây thành khu thương mại 40 tầng, tự dưng nghe lòng nôn nao một nỗi bùi ngùi…
Vậy là cuối năm nay về lại chốn xưa, tôi mất đi một nơi mà trong dự tính, cũng sẽ phải tìm đến, ngồi nơi góc đó, một mình, nhìn lại mình, qua năm tháng…
Để nghe như đi trong Saigon mà nhớ… Saigon.
AL ơi, G.ơi, ông anh nhà lính ơi, ban bè ơi…
Ngày xưa ơi!
Là môt tiếng kêu bi thương đầy nước mắt cùng với Lan u huyền khi biết tìm đâu để níu tay nhau với bè bạn hôm nay và những người muôn năm cũ…..về môt thành phố đã mất tên, những con đường đã mất dấu….
LikeLiked by 3 people
buồn thật chị HDJ 😦
LikeLike
Like
“…Để nghe như đi trong Saigon mà nhớ… Saigon….”
LikeLike
hic … hic …
LikeLike
Nghe sò hic…hic… tự dưng lại mắc cười, hehehe
LikeLike
hic … cup … hic …cup … 😆
LikeLike
nấc… cục… nấc… cục… gục 🙂
LikeLiked by 1 person
Uống nước đi..😄
LikeLiked by 1 person
Tui có cảm giác hơi mất mát và bị thiệt thòi từ khi cô giáo xé lẻ blog NV ra thành lập “gánh hát” tự lập mình ên.
Giờ đây mỗi lần bước vào blog Người Việt hình như trống vắng, thiếu thiếu một cái gì đó khó nói thành lời. Nói chung, ngày xưa còn Ngọc Lan trên blog NV, lúc nào cũng náo nhiệt và sôi nổi, nhiều đề tài, bàn cãi rất vui. Bây giờ thì hơi buồn, vắng, thưa. Chưa thể nói blog NV bây giờ vắng hơn chùa bà Đanh. Nhưng mình có cảm tưởng như hơi lạc lõng, vì cô giáo đã “sang ngang” về tổ ấm mới.
Tui vẫn đọc báo Người Việt mỗi ngày, vẫn vào blog tìm kiếm những điều hay mới lạ trong tuần. Có điều bây giờ hơi ngần ngại để cùng chung vui, hòa mình như blog Ngọc Lan từng có, viết trên blog báo NV. Tui thường theo dõi blog bác Đức Tuấn qua mục văn nghệ văn gừng. Thiên An với những chuyện lẩm cẩm trong cuộc sống thường nhật. Anh Uyên Nguyên với triết lý sống trong cuộc đời. Mỗi lần đọc, bắt phải suy nghĩ rất mông lung. Chị Hà Giang với những khoa học hiện đại, tân kỳ, nhưng giòng suy nghĩ của chị ấy thì hơi lạnh lạnh. Ngọc Lan thì khác, cỡ nào cũng được. Khi cần đớp chát thì lúc nào cũng get ready, “xin mời bước ra sân”. Cái hay của Ngọc Lan là làm cho người đọc luôn có nụ cười trên môi, trong đầu, vì vô cùng thoải mái. Mình chủ yếu đọc blog Ngọc Lan là vui, và làm cho đời sống thêm tự tin, nhiều lạc quan hơn. Xin thân chúc cô Ngọc Lan luôn vững mạnh trong chức nghiệp của một Reporter nhiều uy tín nhất trong cộng đồng.
LikeLiked by 3 people
Cám ơn Kenny rất nhiều khi đã ghé qua đây.
Không ai muốn từ bỏ một nơi mình đã là một trong những người xây móng, dựng nhà, trông chờ từng người khách ghé thăm, cho đến khi khách khứa trở thành thân quen.
Thế nhưng, một sớm mai thức dậy, bỗng thấy nhà mình bị chốt cửa then cài mà ngơ ngác không hiểu cớ sự làm sao thì….
Đành phải tức tưởi ra đi thôi.
Cũng rất may mắn và hạnh phúc khi Xóm Nhà Lá dọn về nơi hẻo lánh này nhiều người vẫn không bỏ rơi mình, dù bất kỳ lý do gì, cũng giống Kenny vậy 🙂
LikeLike
Kỷ niệm ở trong tim làm sao mất được có chăng chỉ là một phút thoảng qua thôi. Cô cô đã bình tâm lại chưa?
LikeLiked by 1 person
Chưa 🙂
LikeLike
@HDJ
Cùng tâm trạng khi anh trở về tìm La Pagode, passage Eden, Givral, ông già bán phá lấu trước nước mía Viễn Đông, nhà sách Khai Trí với vỉa hè Lê Lợi ngày xưa … Ngỡ ngàng, hụt hẫng, buồn man mác.
LikeLiked by 2 people
@ Ông anh nhà lính,
Thời bé hạt tiêu, nhảy cò cò…và chưa biết chữ, trước năm 1960, khi đai lộ Trần Hưng Đạo nhà muôi hãy còn là Galliéni Boulevard, và những con đường như Lê Lơi ( Bonard), Tư Do
(Catinat), Nguyễn Huệ ( Charner) v.v.. thì muội chỉ biết đến Charner ( Les Grands Magazins Charner) góc Bonard & Charner, (cách goi của Ông Bà via và dân mình lúc ấy), về môt nơi chốn sang trọng, phù hoa, tọa lac tai môt ví trí rất đep, với những món hàng Bazar đắt giá bao gồm quần áo, mỹ phẩm…v.v.. đươc nhâp cảng về từ Anh Pháp cho giới thương lưu Saigon và đai điền chủ Nam Kỳ Luc Tình….
Ở đó có những con búp bê nhắm mắt, mở mắt, măc đầm xòe rất xinh xắn, đội nón nghiêng vành điệu đà như những bà Bá Tước trong các phim Pháp.. mà mỗi lần nhìn ngắm say mê, là muôi không thể nào rời chân bước..
Khi còn ở Jardin d’enfance đường Pasteur, muôi cũng đã được Papa tăng môt cô nàng lớn như em bé, dịp.. Joyeux Anniversaire, ôm đi tới, đi lui, và ru ngủ thật xảnh xe, ra vẻ ta đây là… chị lớn!
Sau 1960, Charner đổi tên Thương Xá Tax… cũng là thời điểm cho Thương Xá Crystal Palace (Tam Đa) đường Nguyễn Trung Trưc ra đời, vẫn không kém phần lich sư, nhưng gần gũi với đai đa số quần chúng hơn, mở đầu cho giai đoạn Saigon là Hòn Ngoc Viễn Đông, hầu sánh vai cùng ban bè năm châu, bốn bể…
Tuổi ô mai, khi đến Tax, muôi thường dí muỗi vào những hàng nước hoa Rêve D’or, Chanel N.5…v.v.. rồi mơ mông đến những trang thư tình tẩm hương thơm ngây ngất, ép pensée , mimosa gửi về cho người yêu dấu….
Lớn hơn chút nữa, níu tay chàng dừng lai trên những cầu thang xoắn ốc, mà tưởng chừng như …Juliette bên khung cửa mùa thu.. và Roméo cầm đóa hoa hồng, vươt tường đá, leo lên tặng tình nhân trong muôn vàn cách trở….
A ha, Day Dream bao giờ cũng đẹp!
Khi Saigon hấp hối, muôi cũng đã chết theo cùng với Saigon…
Nên thât ra…tất cả chỉ còn trong tâm tưởng.
Mấy mươi năm qua, trong quãng đời lưu lạc, cũng có bao giờ nghĩ đươc mình còn môt Thương Xá Tax xưa đâu. Nhưng dù sao, hồn xưa không còn, nhưng xác xưa vẫn lắt lay cùng năm tháng…., một dấu vết sau cùng đi theo với bước chân tuổi thơ còn sót lai cùng với sư xóa bỏ của La Pagode, Passage Eden, Brodard, Givral….
Trên những tàn phá hôm nay, như môt lời măc đinh…môt cõi đời riêng đã thưc sư bi chôn vùi…
Có đau xót thế này thế hê hôm nay mới hiểu đươc nỗi đau mênh mông của người đi trước khi
môt sớm mai thức dây…thấy mình như hóa kiếp trong nỗi ngâm ngùi phải chấp nhân một cuộc đổi đời đầy cay đắng, nghiêt oan.
” Saigon nghiêng ngửa biển dâu
Saigon ôm trái tim sầu đi xa….” ( Phương Triều)
Bon Dimanche.à tous.
@ Lan u huyền
Đau khổ hay hạnh phúc rồi năm tháng cũng qua đi….
Nhưng khi nhân ra rằng ta vẫn còn nhau để xẻ chia măn đắng, thì hanh phúc ấy chính là niềm vui vô bờ bến.
Gánh hát dọn xuống ghe, quên hú Quan Huyện, phải không?
Chừng nào ” quỡn “, cho HDJ nhắn nhe XíXọn. Cô nhỏ này cũng xăn tay áo lăn tới, thêm những vui buồn bên bếp lửa NL, khi các còm nổ tí tách chuyên dưa cà mắm muối.
LikeLiked by 3 people
Typing: Dí mũi.
LikeLike
Trúng đài xổ hết ra 🙂
LikeLike
@ Ông K.
Bắt đúng băng tần, nhưng chưa phát thanh hết đâu, còn tiếp tuc để dành cho lần sau nữa, mới bis, enore, again đươc chứ! Dân truyển thông mà!
Điều quan trọng hơn là luôn hãnh diên mình đã sống, và lớn lên từ hơi thở tư do của Saigon – thủ đô nước VNCH, cũng như hôm nay.. mình là cư dân thủ đô Hoa Thinh Đốn vậy.
Xứng danh… chi cả của Ốc Chảnh phải không? hahahah!!!!!
LikeLiked by 2 people
Typing: encore
LikeLike
Chị Huơng, lâu lâu “ôn cố tri tân” cũng vui ghê hén. Nhiều ky niệm chợt ùa về. 😉
LikeLike
@ Sò Sò
Sau những giây phút đươc sống lại với chính mình là tiếng thở dài mênh mông, quanh vắng về môt quãng đời đá nát, vàng phai….
Cho nên…nếu ..” Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ… Đôi khi có mưa giữa khuya hồn tôi bỗng vu vơ…” ( TCS), thì rồi… ai cũng phải sống hết đời mình.
Đã nghe se lạnh trên từng bước chân quen. Chừng như ở đây mùa thu đến sớm.
Love,
LikeLike
Đọc những gì chị Hương viết, cứ nghe lòng chơi vơi 🙂
LikeLike
Toi chiu Toi Ke
LikeLike
Chị HDJ: để em đi tìm email mời họ ghé chơi 🙂
LikeLike
Bồn phun nước trước thương xá Tax, nhà sách Khai trí…
Những buổi chiều cuối tuần đi trên vỉa hè Lê Lợi, đi bên hàng sách cũ trải dưới thềm đi Bộ…
LikeLike
Cửa hàn bách hóa tổng hợp thành phố thì nhớ, còn chữ Thương Xá Tax hình như mới nghe lần đầu.
LikeLike
Đổi lại là thương xá Tax lúc Vân đi Mỹ rồi 🙂
LikeLike
Đúng như Lan u huyền nói. Sau biến cố 1975, Thương Xá Tax không còn đươc mang tên Tax giống như số phận của các rạp Rex, Mini Rex, Palace, Opera, Casino..v.v….
Phải đến “thời kỳ mở cửa”, môt số cơ sở thương mại trên mới đươc “phuc hồi danh dư “, xin đổi mới về … cũ!
LikeLiked by 1 person
“Saigon ơi ta đã mất nhau”
Thương xá Tax luôn có nhiều vương vấn, vết chân của tuổi tré SG trước và sau 75. Tui cũng không ngoại lệ.
Hùi trước 75, dung dăng dung dẻ với em đâu dám đưa vào Tax hàng tuần, một thỏi son, một chai nước hoa Pháp nho nhỏ là cái bóp xẹp lép :)) nhưng thế nào cũng đi ngang xong ra chợ cũ ăn hủ tứu cá hay Thanh Đạm ăn món Tây bình dân. SG chỉ có mấy con phố đẹp cho hai đưa nhóc lang thang,e ấp chạm tay nhau. SG vẫn luôn không có đủ chỗ cho những người đang muốn làm người lớn (?)
Những năm sau này về SG lượm lon, tui có cái vỉa hè nho nhỏ, dễ thương rất gần Tax, thường đi chợ ở super market trên lầu hai ( mua wine, đồ ăn Pháp), và cũng đã biết lâu, thương xá này sẽ phải ra đi ( dưới con mắt business)
Cuộc chia tay nào cũng đầy ray rứt, kỷ niệm nào cũng đẹp, nhưng ta không thể kéo được thời gian trở lại. ” buồn ơi chào mi”
Lan u huyền ơi, khu bùng binh NH và LL đang tả phú lù, đầy lô cốt vi đang xây cất Metro , thưong xá Tax…..và trong tương lai
rất gần là khu đối diện Vincom, góc ĐK sẽ được…..đập đi. Nên tránh xa lai về.
LikeLiked by 3 people
hic, về SG không đến nơi này thì biết đi đâu 😦
LikeLike
“Quốc Chí diễn nghĩa” lời còm của Bồ Tèo G nhắn nhe Lan u huyền:
Nghĩa là…thay vì đúng thời kỳ chặt cây, đào đường làm xe điện ngầm, xây cao ốc… thì NL nên ở xa xa, nhưng nàng.. lại quy cố hương… ( cái này là HDJ nói)…để hứng xà bần, đất đá…..
hahahah.. 1, 2, 3 lấy trớn chay marathon cùng Thầy Lý!
LikeLiked by 2 people
Typing: Tam Quốc Chí diễn nghĩa
LikeLike
@HDJ- Napa
Năm nào đó AL có vê`, đứng ngay trứơc Toà đô sảnh thì đã thâý Passage Eden bị đóng để sửa, nhìn qua bên Tax thì không thâý tịêm kem Pôle Nord nữa, chỉ còn Rex và Mini Rex thôi. Phiá bên Tự Do thì không còn La Pagode, nhu’ng vẩn thâý nhà sách Xuân Thu + Givral (bây giờ thì mất hết rồi), và vẩn còn Continental + Caravelle. AL hụt hẫng và buô`n buô`n đâu đó.
Thôi Django à, thà như mình giữ những hình ảnh xưa trong đâù còn hơn là thấy sự thật..
Nhà thờ Ðức Bà không đổi lắm, bên Bu’u Dịên thi`không còn những hàng rong nhu’ xu’a : bánh mi`Hu’o’ng Lan, bột chiên, bò biá, bò khô xấp xấp..hic hic
Ủa mà sao toàn nhớ những nơi đi ăn không vầy (hẻm Casino vẫn còn cho ăn)…AL không có vô Chợ Lớn, chỉ một ti’ ở Pham Ngũ Lão mà thôi (đương nhiên là có lết trên Trần Hu’ng Dao của mợ rôi`)…
Quelle nostalgie …
LikeLiked by 4 people
@ Bà Đầm, G.
Thôi cứ nghĩ….đâu phải đợi đến bây giờ ..cảnh cũ, người xưa…mới không còn nữa, mà tất cả đã lùi lại trong ký ức môt thuở…nhà tan.
AL nhắc Pôle Nord, làm tớ nhớ đến Kem Prince gần đó..
Có lần môt lão…marine rủ rê moi ăn kem nước Á Rập chantilly 4 màu đã đời rồi, chưa muốn về lại chui qua Café Hầm Gió ( đường Võ Tánh), thay vì vào Phở 79 ngay đó thì đúng với bao tử hơn…
Moi tóc xõa ngang vai, điêu đà với áo dài lua tơ tằm màu bordeaux, lão quàng thêm cho môt vòng hoa lài màu ngà, trắng sữa.thơm nồng ngây ngắt… cứ như những cảnh thần tiên qua phim ảnh…( AL có nhớ Saigon xưa hay có những đứa bé con mang những thúng hoa lài xâu thành chuỗi, đứng trên Catinat, Bonard, chào mời ông đi qua, bà đi lại? )
Cũng có tí ti lãng man, nhưng đó chỉ là 1 trong vô số những mối tình con…còn lai chút gì để nhớ…. rồi xa, rồi quên, rồi mất…!
Ừa, rạp Casino không còn nữa, nhưng có lẽ hẻm Casino môt thời kỷ niêm của dân Saigon với bánh cuốn nóng, phở Minh.. chắc có lẽ vẫn còn AL há?
Sau 1975, La Pagode là nơi đầu tiên bi phá vỡ để làm Saigon Tourist.
Ngày ấy, HDJ chưa rời khỏi nước. Có những lúc chẳng đăng đừng phải đi qua tòa Đô Chánh, men theo Lê Thánh Tôn để về La Pagode, nước mắt cứ đoanh tròng, cúi mặt rảo bước giữa phố người qua…
Đâu rồi ly cafe xưa của bao lần rendez-vous với người môt thuở?
Áo Đầm trắng, Sabot trắng, tóc nghiêng vai hò hẹn tình đầu…..
Không biết bây giờ những bông hoa sứ còn ngát hương trong khu vườn Continental buổi sáng?
Những buổi Petit Déjeuner đạm bạc bên bằng hữu – những hoa sĩ trẻ với những bức tranh lụa, sơn dầu ở Trung Tâm Báo Chí – là môt khoảng trời bằn bặt ngàn xa….
Không biết Chợ Đủi có còn bánh mì Michaud con cóc, để bon mình cùng gậm nhấm, chia nhau nỗi buồn, và cùng mơ ước, đêm nay sẽ có môt chuyến tàu đưa ta về tắm mát tuổi thơ trên giòng sông trí nhớ…., rồi qua Impérial Hoàng Gia soi bóng nến với từng giọt âm thầm khi đêm Tư Do không cùng, hoa lá đã chia tay…….
LikeLiked by 5 people
@GLL : Chời bonjour GLL…Hahaha AL gõ nhanh nhu’ rùa nên đâu thâý Già đâu…
Thôi mời Già một ly Bordeaux nè ( AL rất thích cái đế ly vin rouge của G : carré chứ không có tròn nhu’ bình thù’o’ng)
LikeLiked by 2 people
Salut Al, Để ý kỹ nha 🙂
LikeLike
“Saigon ký ức
Một thời e ấp áo tơ Sài Gòn
Một thời với những eo thon
Một thời đưa đón lối mòn, yên xe
Một thời bóng mát tàng me…
Một thời ngồi dưới vỉa hè hàng rong
Một thời tóc mượt, môi cong
Một thời hò hẹn, dạo vòng phố yêu”
(Phuoc Tran Chi)
LikeLiked by 2 people
Bây giờ sắp giả từ lon hộp, đầu óc thư thả đọc thơ chơi khoẻ re nha.
LikeLike
Tuổi này là tuổi sướng nhất, làm làm chơi chơi, chẳng sợ tên sếp nào:))
Không còn lo cơm gạo hay tiền học cho con, tiền tã sữa cho áp út :))
Nhìn mưa, nhớ kỷ niệm. Kỷ niệm ôm eo nho nhỏ dưới cây dù đỏ đi giữa lòng phố SG.
Bây giờ lòng phố đang mất….. Eo thon cũng bay với thời gian
Btw tui biết cái bar ông hay ngồi, xế bên Continental hotel , nouveau rich hay vào đó khoe ” của” :))
Haha
LikeLiked by 1 person
Ra Saigon là một cái bệnh không trị được. Không ngày nào mà tôi không lang thang ở đó khi về thăm nhà. Không có cái gì để coi, không có gì để mua, vậy mà cứ lê lết lên xuống. Gởi xe ở cái hầm bên hông Tax, vô đó ngồi tán dóc với mấy người bán dvd lậu, mua vài cái cho họ vui, rồi xàng qua sạp guốc nói chuyện, hên gặp phe ta, đẩy cái ghế đẩu nhựa kêu ngồi đó tán đốc, rồi còn kêu cà phê đá cho uống, vừa uống vừa run vì sợ nước đá ải chỉa, nhưng làm sao say no được khi họ tốt bụng làm ào ào mình không kịp gì hết. Trưa nắng chang chang cuốc bộ qua đường theo bên hông hạ viện có cái brewer vô làm một pint bia đen coi yuppy Saigonaise nouveau riche sinh hoạt ăn trưa. Đã rồi đi dọc theo Hai bà Trưng? đi qua ngang bên hông Taberd, trong đầu thấy mấy thằng nhóc xà lỏn xanh áo trắng đóng thùng mang sandal chắp tay sau đít, miệng thì rống ” đây thiếu sinh trường lasan vui xuớng lên bài ca đoàn cùng tiến bước trên đường đời lòng ta nhất quyết nên người …” , tới phía sau Bưu điện, quẹo phải thả dọc Nguyển Du cây mát, cắt ra Cường Để coi mấy cha lưu manh làm dịch vụ visa du lịch Mỹ……..
Không còn ông bán phá lấu lấy mấy cây tăm làm dấu tính tiền thì không còn Saigon nữa rồi.
LikeLiked by 3 people
OK nhắc học sinh Tabert làm tui nhớ hồi xưa…
Hồi xưa nhà nghèo lắm. Lâu lâu cuối tuần thấy mấy đứa cháu chủ đất học ở Tabert tui thấy ham lắm. Dân trường Tây thiệt khác. Áo quần sạch sẽ. Tay chân trắng trẻo chớ hổng có đen như mình. Ham nhất khi thấy mấy đứa mang giầy sandals màu da hoặc màu trắng…tui vẩn cứ nhớ hoài da trắng sạch, đi sandals trắng trong thiệt sang, đẹp😄
LikeLiked by 1 person
Em cũng được đến nơi đó 1 lần, với chị (lần thứ 2 chị về) và đó cũng là lần duy nhất cho đến giờ. Với em, nó vẫn giống như cái cảm giác thuở nhỏ của chị, là nơi xa xỉ, mình chỉ là kẻ nhà nghèo, nơi xó quê nên em ngại vào (dù có khi mình còn hay vào chỗ sang hơn)… Nhưng cái cảm giác là thế! Đừng buồn chị ạ, vì đó là việc không tránh được!
LikeLiked by 1 person
Sài Gòn có lịch sử được ghi lại trên giấy trắng mực đen là 200-300 trăm năm. Na ná như là miền Tây Hoa kỳ vậy! Cho nên, dân Sài Gòn là lưu dân (Out of town, Out of state…people?) từ nhiều sắc tộc đến sinh sống, làm ăn, đổ mồ hôi nước mắt, sinh con đẻ cái,..rồi ở luôn😄.
Hồi ba tui còn, Ổng nói hồi xưa đất rộng người thưa, khí hậu chướng lắm làm cơ thể ẩm,người dể bịnh. Hút thuốc giúp người bớt bệnh? ổng hút thuốc Bastos xanh.
– Có ai còn nhớ Thuốc Rubi, Captain, Bastos đỏ, bên cạnh Salem, Lucky, Pallman..😄).
LikeLike
Nếu ông thích. Đi lục kiếm mấy cuốn sách của ông Vương Hồng Sển để đọc về lịch sử Saigon Gia Định. Không hay không ăn tiền.
Theo cá nhân tôi, Vương Hồng Sển xứng đáng được đưa lên bàn thờ đốt nhang để cám ơn đóng góp của ông về lịch sử miền nam lục tỉnh nói chung và Saigon Gia Định nói riêng.
LikeLiked by 1 person
Chưa có dịp đọc cặn kể chi tiết về những tiền bối như ông Vương Hồng Sển. Nhưng tui cũng đọc tin tức lặt vặt thì có nghe nói ổng giỏi lắm. Ổng đã mất và có để lại một bộ sưu tập đồ cổ. Ngôi nhà xưa của ổng rất đẹp nhưng xuống cấp và có tranh chấp chia gia tài sau khi ông mất. Hình như ổng hiến tặng bộ sưu tập đồ cổ cho thành phố. Hy vọng người ta giữ đàng hoàng để hậu thế còn có dịp chiêm ngưỡng…😄
LikeLiked by 1 person
Ca’m o’n OK no’i vê` Vu’o’ng Hô`ng Sê’n, để AL kiê’m đọc. Ngoài ra AL râ’t thi’ch chuyện của Hô`Biểu Chánh râ’t hay và cũng nói vê`Gia Ðịnh và miê`n tây của ngày xa xưa.
LikeLiked by 1 person
Tôi nghĩ chị sẽ thích cái site này.
All things Hồ Biểu Chánh.
Đọc cái phần “chú thích” trước. Hay.
http://www.hobieuchanh.com/
LikeLike
Nói chung là dân tứ xứ ba trợn, anh hùng hảo hán, không câu nại, open mind, tương trợ người đồng cảnh, cầm vận mạng trong tay mình, quyết chí xây dựng cuộc đời khá hơn cho mình và đời sau của mình. Nghe giống tỵ nạn Bôn Sa không?
LikeLiked by 1 person
Y chang, giống hệt. Ha ha ha
LikeLike
Bởi vậy mới nói ông là người hiền quá, toàn là đi chùa không, chết rồi. Phải như tôi ra đời bừa bải, đi nhậu tán dóc thì mới nhớ spelling hiệu thuốc lá được:
Capstan spelling như vậy cha nội: C on A nh P há S ản T ại A nh N gu
PallMall: P hải A nh L à L ính M ời A nh L ên L ầu
Thấy chưa ba trợn có cái lợi, như mình học sin cốt cốt sin mấy bửa trước trên blog có nói đó.
Thời tôi đi học đại học, mấy cái công thức điện từ trường định nghĩa theo calculus, có một thằng cũng người Quảng Đà như ông nội Trùm Sò trên blog này, nó trẽ và giỏi thầy chạy, nó chế ra tiếng tục tỉu để nhớ mấy cái này, thằng nào củng biết và sử dụng, không chỉ cho đồng môn phái nữ được vì nó quá thô và nham nhỡ cùng cực.
LikeLiked by 1 person
Quá dữ! Quá dữ
Cách này sẽ vĩnh viễn nhớ công thức toán cao cấp, tên thuốc..
Ông mentioned Captan, PallMan… Hình như còn thiếu OK Salem? S-a-l-e-m =?
chạy chước khi Cố chửi..Cố cầm chổi..😄
LikeLike
Tự ổng nói rồi tự ổng “xỉ vả” nham nhở, hahaha
LikeLike
Sài Gòn là một phần cuộc đời tui. Tui sinh ra và lớn lên ở SG. Nghĩ tới SG là lòng rưng rưng. Có nhiều ngày tháng xưa, Thư Viện Quốc Gia là khu vườn yên tỉnh của tui. Tui không quên màu trắng vôi của hàng lang rộng. Sân thư viện xanh rộp lá của những cây phượng lớn. Mùa hè, hoa phượng đổ đỏ cả sân…
có ai còn nhớ bức tường hông trái của thư viện có phù điêu của hoạ sỹ Vi Vi?
LikeLiked by 2 people
Tôi chưa bao giờ vô đó, nhìn ở ngoài vô thấy cái facade mặt tiền che bận rộn quá, nhưng biết nó có tác dụng tốt điều hòa ánh sáng, độ nóng cho cái khí hậu VN.
LikeLiked by 1 person
Thư Viện Quốc Gia này tui và “bồ cũ” có một kỷ niệm cười ra nước mắt luôn á 🙂
Khi đó đang học năm nhất, muốn ra vô thư viện này phải có thẻ. Tui thì có, ‘bồ cũ’ thì không. Có lần tui hẹn ‘bồ cũ’ cùng vào đó học bài (nhưng chắc vô đó ngồi cho mát thì đúng hơn). Tui vô sớm, ‘bồ cũ’ gần trưa mới vào. Bảo vệ chặn lại hỏi thẻ, anh chàng nhanh nhảu nói, ‘hồi nãy tui vô rồi, căp sách, bạn bè tui còn để ở trỏng.” Thế là bảo vệ cho vô.
Lần khác, tui hẹn ‘bồ cũ’ sáng ngày đó tui cũng sẽ vào thư viện, muốn kiếm tui thì vô đó. Tuy nhiên, chạy gần đến nơi tui mới chợt nhớ ra hôm đó thư viện đóng cửa. Thế là tui chạy xe qua nhà nhỏ bạn ở tận Bà Chiểu chơi. Lúc đó cũng chưa có điện thoại để gọi báo cho nhau.
Đến xế trưa, tui thấy ‘bồ cũ’ cũng lò dò chạy qua nhà nhỏ bạn đó tìm tui. Chàng tủm tỉm cười kể, chàng đến thư viện, nhìn thấy bảo vệ, chàng nói muốn vô, bảo vệ lắc đầu. Chàng bèn bổn cũ soạn lại. Ai dè, anh bảo vệ chờ cho chàng ca xong mới thủng thỉnh nói “hôm nay thư viện đóng cửa làm sao có người vô đây được!” hahahaha, thế là ‘bồ cũ’ tẽn tò, ủa, vậy hả, cám ơn nha, rồi biến!
hahahahah
LikeLiked by 3 people
😄😄😄
Kỷ niệm đẹp!
LikeLiked by 1 person
Theo sách “gạt vơ, chương hai, topic 17, hiện tượng diễn tã sẻ cần phải được thực hiện như sau:
“Bây giờ mà là vậy là chả phải chụp lấy cơ hội bằng vàng, lấy cớ biến mât tiêu, rồi còn phải giả bộ cự nự nói bà hẹn mà đi đâu mất không ngồi đó đợi gì hết, kiếm cả ngày không thấy.”
LikeLiked by 1 person
Tương kế tựu kế 😄
LikeLike
Câu này cao siêu qua’ ! AL không hiêủ..hic..hic
LikeLike
Uh oh…
Cụ Ốc thâm nho…kính mời cụ ra giúp một tay diễn giải 😄
LikeLike
@Anlanh
Tương kế tựu kế theo cách tui hiểu: Dựa theo mưu kế của người khác, ra kế mới cửa mình, để cuối cùng thì mình là người thắng.😄
LikeLike
Thanks Jojoe
LikeLike
Tâm Lý Gia Ba Trợn: ông viết sao mà chị An Lành không hiểu kìa 🙂
LikeLiked by 1 person
Ai biểu chĩ không là người ba trợn làm chi? phải ba trợn mới hiểu 🙂
Tôi nghĩ là chĩ chửi ông Joe chứ không phải tôi 🙂
LikeLiked by 1 person
Hehehe, AL không dám chửi đâu nhe Joe : cái này là OK đó.
OK chỉ cách làm ba trợn coi AL có theo đựơc không nè !! j/k
LikeLiked by 1 person
Chị AL làm theo ổng coi chừng trợn trắng, hahaha
LikeLike
Từ những kỷ niêm nho nhỏ, dễ thương về khung trởi TVQG ngày cũ của Lan u huyền, và J., đã làm cho HDJ nghe hồn mình xôn xao trên những hàng lá me non vào những ngày mưa nơi con đường Gia Long êm đềm trong trí nhớ…
Ngày đó, TVQG kiến trúc mới mẻ, rang rỡ, tinh khôi, đep từng lối đi viền cỏ, cùng với bước chân HDJ và ban hữu với tiếng cười trong vắt của thuở áo dài mini đap xe qua phố, thơm tho sách vở giảng đường…
Chữ nghĩa Thánh Hiền đầy cao như núi, cùng với cách tổ chức tinh vi, kỹ cương của môt vi Giám Đốc tôt nghiêp từ Hoa Kỳ về đã là môt niềm kiêu hãnh vô biên cho người yêu sách vở.
Những ngày mới khánh thành, môt số nhà dich thuât, nghiên cứu đươc tuyển dung để góp tay vào góc chung, duy trì nền văn học.
Đám sinh viên những ngày không có lớp, sáng chiều vẫn tu hôi như môt nơi chốn găp gỡ vừa đi tìm tư liêu, vừa có môt khu vườn riêng yên tĩnh mươt mà!
” Đường xanh lá nhỏ bay mưa
Dấu trong màu ngói buồn trưa lăng thầm
Tình người ta giữ trăm năm
Môi cười môt thuở giam cầm đời nhau.
Trên cao nhớ nu hôn đầu
Nghe trong tiếng gió lời sầu tuổi tên….”
( “Thư Viên Quốc Gia những ngày tháng cũ” ( Vy Thoai Nguyên & MHHLPhuong)
Buổi trưa hôm nào.. có Đức Thánh Trần độ mang, cả bon lê la xe bánh ướt góc Nguyễn Trung Trưc, Lê Thánh Tôn, hay sang trong hơn bánh cuốn Thanh Trì của quán ..Nha Trang (” tình Bắc duyên Trung “), với hàng cau tây trước cửa, hoăc qua tiêm bún bò Huế gần cinéma Lê Lợi trên Lê Thánh Tôn để nghe Huế xa sao bỗng thât gần…
Còn không, mậu lúi, môt ngày như mọi ngày ôm khay cơm trưa sinh viên thanh đạm ở Canteen, cũng không làm vơi đi tiếng nói cười lao xao, hồn nhiên của môt thời tuổi trẻ…
Sau tháng 04/ 1975, vân nước nổi trôi, phòng khánh tiết, nơi chưng bày tranh của các hoa sĩ trẻ trờ thành nhà hàng tiêc cưới để tìm thêm lơi tức cho quỹ thư viên phải tư trị giữa thời buổi khốn khó để bào tồn chữ nghĩa bớt lao đao….
Trời vẫn trong.. Nắng vẫn cao. Lá vẫn xanh trên từng nhung nhớ….nhưng hồn mình đã vàng theo những biến đông bên đời…
Quyển sách ” Ôm đàn tới giữa đòi ” của Mai Thảo vẫn còn trong môt ngăn của châp chùng kỷ niệm….
Kỷ niêm của chúng ta mỗi người, mỗi khác về TVQG – môt thời mang lại kiêu hãnh, tin yêu cho trí thức Saigon – nhưng có phải, đã có môt điều chung nhất . là nỗi nhớ khôn nguôi khi nhìn lai những bến bờ…
Je ne l’oublierai pas.
LikeLiked by 3 people
Sài Gòn trong tim…
Tui thích những cơn mưa Sài Gòn trên những con đường lá me. Khi mưa, mọi người đều tấp vào hàng hiên cửa tiệm để trú mưa, che mưa bằng ni lông, áo mưa, nón lá.. Lúc đó, Cái náo nhiệt sinh động của con người
nhường sân khấu lại cho điệp khúc ướt át của thiên nhiên: Nước mưa, sấm sét, gió…Thích nhất là nhìn lá me quay tít tít trong gió…Hay là đứng kế bên ống xã nước các căn tiệm nghe nước mưa tuôn ầm ĩ trong ống rồi xả ra ào ào rửa sạch bụi bặm đường phô Sài Gòn…
LikeLiked by 1 person
Sao tự dưng chị Hương và ông Joe viết đọc cứ như thơ vậy trời… Ai mới xa Sài Gòn, lòng còn đẫm nỗi nhớ, đọc những kỷ niệm này chỉ còn cách… cơm chan nước mắt 🙂
LikeLiked by 1 person
Ngay cả bên thắng cuộc cũng ngưỡng mộ TVQG saigon về cách tổ chức và tính chuyên nghiệp của những người librarians quãn thủ cái chổ này. It’s a fact!
LikeLiked by 1 person
Đồng ý với OK. Những người quản thư rất chuyên nghiệp. Tui hay vô đó sau 30-4. Trong phòng đọc sách cao, rộng, thoáng, counter để người đọc tới làm việc với librarians rộng, cách làm việc, thái độ cực chuyên môn…cho đến bây giờ, mỗi khi nhớ đến thư viện, tui cũng nhớ đến cách làm và thái độ chuyên nghiệp. Tui cảm thấy rất lạ về việc này.
LikeLiked by 1 person
@joe
Hùi xửa hùi xưa, đầu tháng tui hút Lucky, giữa tháng hút Captain, cuối tháng làm Bastos xanh:))
Nếu tháng nào 31 ngày thì hy sinh ngồi cashier, tháng nào dạo phố nhiều thì đi làm cửu vạn vác gạo cho bà già:)))
SG tuổi mới nhớn thật đẹp và cho tuổi già….. nhiều nuối tiếc:))
LikeLiked by 1 person
Capstan
LikeLiked by 1 person
😄😄😄
Lucky, capstan..thuốc thơm…mắc
Bastos…thuốc bình dân
Tui nghe nới như vậy..
tại vì tui hiền lắm,hổng biết hút…chỉ có chích 😄joking
LikeLike
OK
Thuốc SALEM diễn giải ra dao hả ông?
LikeLike
Ok đang kiếm mua nón an toàn, a lô mua bảo hiểm bodily injury trước khi diễn giải…😄😄😄
LikeLike
Ổng đang nói chữ PALLMALL ngược đó ác Joe
LikeLiked by 1 person
Bác
LikeLiked by 1 person
Chừa cho con một đường đi lấy vợ bé cho đàng hoàng bố ơi. Để dành cho Trùm Sò đi. Hahaha
LikeLiked by 1 person
😄😄😄
LikeLike
Hồi đó vào chủ nhật ba mẹ hay dắt cả nhà đi SG chơi. Thông thuờng mẹ hỏi muốn đi chợ SG hay đi Tax chọn một trong hai. Con nít còn nhỏ quá mà đi nhiều quá đi về đâu nỗi tại đi bộ đường xa. Có lúc gia đình chỉ đi loanh quanh bên ngoài trên lề đường ngó vào các cửa hàng trưng bày thôi hình như là khu Eden hay sao đó giống như đi window shopping bên Mỹ sau này. Đi vào nhà sách Khai Trí là mấy chị em so chạy đến khu truyện tranh đủ màu sắc mê lắm hay ghé vào tiệm ba mẹ mua kem cho ăn.
Thời tuổi bé thơ ngây sò chỉ có thể nhớ những ký ức mơ hồ vậy thôi. Không thể nào nhớ nổi bên trong Tax bày bán những gì hay tại sao phải đi chơi ở chợ SG, chợ này khác với chợ gần nhà ra sao thực sự không biết. À sò nhớ trong chợ SG có ông Ấn Độ bán cà ri.
Có lúc sò cũng đi một mình với ba, hai ba con đi với nhau thôi. Mẹ ân cần dặn con phải nhớ nắm tay ba nghe không thôi sẽ bị lạc. Tại sao mẹ không dặn ba nắm tay con.
LikeLiked by 2 people
@ Sò,
Saigon ngày xưa có một cộng đồng Ấn độ ở đó, họ sống bằng nghề buôn bán, security cho sở thương mại lớn như nhà bank và nổi tiếng nhất là cho vay lấy lời, thời nhỏ vẩn thường nghe người lớn tuổi nói là mượn nợ chà và. Saigon có chùa Hindu…. Biết được có nhiêu đó.
Nghe kể nắm tay ba đi chơi nghe sao mà an lành đáng nhớ quá hả.
LikeLiked by 2 people
@ Ông K,
Điều làm cho HDJ nhớ nhất về các ông Chà Và bán vải ở khu phố TaThu Thâu, Gia Long này là
mỗi lần mình vào xem vải, lựa hàng, các ông ấy biễu diễn tiếng kêu soạt soat khi tung vải ra, nghe đã tai lắm!
Bên canh vải, shop của ho cũng thường bán mỹ phẩm đi kèm…
Những Coty, Lancôme, Elizabeth Arden…từ Pháp quốc tỏa hương, vẫn làm cho các cô nàng mới lớn mơ màng trưa sớm.
Sau tháng 04/1975, các Ấn Kiều quốc tich Pháp này đươc Pháp kéo về, hồi hương rất sớm..
HDJ còn biết có môt ông Chà có vơ VN, chỉ làm gác dan cho môt nhà in danh tiếng Saigon, nhưng đã chứng minh đươc lai lich có xa gần với nước Pháp, là cũng đươc bốc đi nhanh chóng, Chẳng bù các ông bà môt thời nhân viên sở Mỹ cứ Day Dream, sẽ đến HK, và đươc nhân lại tiền rappelle đầy túi. v.v….
Theo HDJ biết đến giờ phút này trong chương trình nhân đao khi tàn cuôc chiến ở VN không hề có thành phần này giống như H.O, con lai.
So ra, Mỹ vẫn đểu hơn Pháp nhiều. Tin là chết!
LikeLiked by 1 person
Hèn gì sau này không thấy Ấn Độ nhiều nữa.
Bún Đuông? Thanh Thế, góc Tạ thu Thâu.
LikeLike
Hàng bún suông ông K nói, hầu như đã là dân ăn hàng đường phố thì ai cũng biết. Vì hap với khẩu vị, lại chiếm môt vi trí “đắc đia” trên vỉa hè Saigon. Những lần HDJ và đám ban lon con xề xuống ít khi có chỗ ngồi, phải làm bô bước qua góc Thanh Thế ngắm mây trời..phiêu bạt ít lâu, chứng tỏ người mình …thanh cảnh! hahah
Ngoài ra, HDJ cũng kết cái hàng bún suông rất.tới ở hàng hiên chơ Saigon từ thời Hynos Anh Bảy Chà da đen phát thanh thương mai oang oang hàng ngày ” hỏi em ai cho răng đen “vào dip chơ Tết,
Môt nhỏ ban thời xửa, thời xưa của HDJ đến giờ này găp lai vẫn tấm tắc xuýt xoa về mùi vi thơm ngon không tìm thấy nữa.
Những món này bây giờ thanh hàng quý hiếm, vì không dễ để có trong thưc đơn của các quán ăn V nơi xứ người.
LikeLike
dặn con (dạy con) dễ hơn dặn chồng (dạy chồng), hehehe
LikeLike
Cau nay nghe quen, ma lau lam moi nghe lai. Hay
LikeLiked by 1 person
Ở nhà ba mẹ kêu chợ SG, Tax , lúc đi tới sò thấy ghi là chợ Bến Thành, Bách hóa tổng hợp thấy lạ. Tự nhiên thắc mắc vậy thôi chứ sò không hỏi. Về sau sò cũng kêu như vậy , rạp Rex, vườn Bo rô(không biết ghi làm sao).
LikeLiked by 1 person
Woah, cám o’n sò sò nhắc tới kỷ nịêm vù’o’n Bờ rô (AL cũng không biê’t viê’t có đúng không) : hôi` đó AL đi bơi + đánh tennis+ học judo ở Cercle Sportif ngay bên cạnh vù’o’n. Khi nào em trai dể thu’o’ng thi` cho AL đi theo với đám bạn lách qua bên hàng rào của Cercle là tụi này ở ngay trong vù’o’n Bờ rô, phải chạy nhanh nhanh thi` mới tới chổ bán cà lem cây hay đá bào nhận sirop, sau đó chạy nhanh nhanh trở vê`Cercle..AL vẩn còn cảm giác sợ bị đòn nêú bị bắt gặp…Vậy mà cũng là mâý mươi rôi` đó.
LikeLiked by 1 person
Sò ơi, AL vù’a gọi em trai gợi lại kỷ nịêm thi` mới nhớ ra là vù’o’n Bờ rô còn gọi là vù’o’n Tao Ðàn đó.
LikeLike
Chị AL,
Bờ Rô, folklore của Saigon nói là đọc trại ra từ le préaux, không biết đúng không.
Vườn Tao Đàn chị nhớ có cái mả đôi trong đó không, a big mystery, tôi nhớ có cái báo travel nào bên này của Mỹ lăng xê lên nói là most haunted park in Indochina. 🙂
Cercle hổng có giấy nó bắt đứng ngoài coi không hahaha. Judo còn một chổ dạy nổi tiếng nửa, trong Dakao, đối diện chùa Ông Hoàng, khu giửa cầu sắt với Phan Thanh Giản, hình như là của ông thầy Thích Tâm Châu????
LikeLike
Thiệt hông đó ông hay là ông muốn dọa. May quá AL chỉ chạy ra để ăn vặt hay đúng ra là đi ti`m cảm giác là làm một cái gi` bị câ’m. Theo tri’ nhớ của AL thi` vù’o’n này lớn lắm và có một đù’o’ng nhựa ngay giữa : mâý lâ`n vê` VN không bao giờ nghĩ đi lại mâý chốn này cũng nhu’ là đi lại sở thú. Chắc AL phải ghi vô sổ để đi lâ`n sau.
Ù’a sao kỳ ghê, AL hay bô’ mẹ vô Cercle là phải tri`nh thẻ và ghi sổ mà sao mâý đực rựa của gia đi`nh thi`không bao giờ bị trò này. Nhiêù khi AL phải trở lui vê`nhà vi` quên thẻ member. Thịêt ti`nh..
Ðó là chùa Ngọc Hoàng ông o’i, bên cạnh nhà của ca sỉ Thanh Lan đó, nhu’ng AL không biê’t đê’n trù’o’ng dạy judo.
LikeLiked by 1 person
@Anlanh
Chổ dạy đó đối diện với chùa Ngọc Hoàng. Hình như là một cơ sở của thầy TTC. Hồi đó có tường hơi cao nên ban ngày từ ngoài nhìn vô khó biết là chổ dạy Nhu Đạo. Tui nhớ đó là chổ dạy lớn lắm. Hồi nhỏ tui từng lân la tới đó. Buổi tối rộn rịp người, đèn vàng sáng choang…
Tui cũng nhớ có một chổ dạy Thái cực Đạo dưới chân cầu Công Lý, kế bên trường đai học Vạn Hạnh…
LikeLike
Nghe nói mả đôi này có liên quan tới ông Lê Văn Duyệt (Lăng Ông Bà Chiểu). Nghe nói vườn Tao Dàn cũng có liên quan tới ổng ( Dinh thự ngày xưa ở vườn Tao Đàn?)
LikeLike
Không biết rõ. Nhưng biết nó nằm trong khuôn viên của dinh xếp tây thực dân lúc đó
Hê ông có biết là hình như có nhiều documentation cho thấy Tả Quân Lê Văn Duyệt là open gay không? Thấy VN mình mấy trăm năm trước đã không kỳ thị mà còn ngưỡng mộ, trọng dụng ông, như môt tướng giỏi, khai quốc công thần xứ Gia Định, vây mà bây giờ diễn hành tết lại cự nự không cho LBGT đi chung.
LikeLiked by 1 person
Có lẻ chức ổng tương đương chức governor? Sài Gòn thời khẩn hoang, dân tứ xứ, sơn lâm chướng khí… ( nghe nói hồi xưa Sài Gòn có rừng! 😄)mà ổng cai trị được thì tui thấy ổng phải cực giỏi, vision cực thoáng, chính sách cực thoáng…trong thơi buổi phong kiến! Người Hoa ở Sài Gòn rất nể và kính trong ông. Những ngày lể, Tết họ đến cúng kiến rất đông
LikeLiked by 1 person
Thì củng có chữ Hoàng gần cầu sắt Dakao là hiểu rồi. Sorry.
Ông Joe nói đúng, nó không có bảng hiệu, hình như là 2 cái cửa solid sheets sắt bự tổ bố.
LikeLike
@ Bà Đầm AL
Con đường chính giữa công viên Tao Đàn ” ngăn cách đôi ta” là đường Trương Công Đinh, mà môt chi tiết moi còn nhớ là có đường xe bus chạy ngang qua…
Moi vô Cercle vì có Hôi Ky Mã ở đó…..” ngưa phi đường xa thât mau….”
Hồi nhỏ đu theo ông Via để đươc ăn Biscotte, uống Coca…Cola…. hahahah
LikeLike
Oh ! Nhu’ vậy là mợ đi Cercle Hippique ở Phú Nhụân rôi`, ở đó cũng có Lion’s Club đó : AL i’t có ra đó vi`tu’o’ng đôí xa nhà và nhất là phải đi theo với bô’ mẹ trong khi đó ở Cercle Sportif thi`AL có thể đi sau khi tan trù’o’ng học và sau đó đeo theo em trai vê`nhà (trứơc khi AL có quyê`n lái Suzuki Dame)
LikeLike
Moi nhớ là mình tí nị, chỉ đi ké… . thôi. Ô, mà Cercle ở vườn Tao Đàn thì quen thuôc vô cùng…
Con gái xíu xiu mà cũng say mê những trò chơi về Sport của dân Tây.
Lớn hơn, có nhiều niềm vui khác, đâu thèm theo ông Via nữa!.
LikeLike
Capstan còn đọc là cho anh phát súng tim anh nát
nhưng anh tin số phận anh còn
LikeLiked by 2 people
còn nữa SALEM là Sao anh làm em sướng
Mà em làm anh mệt
LikeLike
Thuốc Ruby có bao màu hồng, nhìn hiền và lịch sự lắm.
PALLMALL là Phải anh là lính mời anh lên lầu.
Những câu đọc trên bao thuốc lá từ các đối tượng cave, bán bar, bình dân chế ra nhưng rất phổ biến trong nhân gian. Lúc đó mình không ưa, nhưng giờ nhớ lại rất nhớ, rất buồn, rất thương, không biết cuộc đời họ sau 75 đi về đâu, sống ra sao? Qúi vị nào sinh ra và lớn lên tại SG, mỗi ngày đều thấy mấy chiếc xe zeep chở lính Mỹ, mỗi đêm có lính MP đi tuần để bắt mấy ông lính Mỹ vào Bar hoặc đào ngủ, hôm rồi tình cờ tôi mua được một DVD tựa là Cỏ Dại, coi mà buồn và nhớ thời VNCH quá.
LikeLike
Welcome Vy Nguyễn đến với NLBlog, dù bị đụng ngay mấy câu đó “cà khịa” của mấy lão già kia 🙂
LikeLike
“…Những câu đọc trên bao thuốc lá từ các đối tượng cave, bán bar, bình dân chế ra nhưng rất phổ biến trong nhân gian…”
Tui kêu đó là văn học dân gian! Ha ha!
Mừng Vy Nguyễn đến với blog. Nói thiệt, hồi nhỏ tui thích những bìa sách, tạp chí do họa sỹ Vi Vi vẽ. Bởi vậy, tui thích chữ Vi, chữ Vy 🙂
LikeLike
Nếu tôi nhớ không lầm thì họa sĩ Vi Vi là tác giả của cái tượng Vỏ Trường Toãn đạt trước trường trung học Võ Trường Toản, đối diện sở thú?
Bên Mỹ này ai có đi Niagara Falls chơi , bỏ chút thì giờ ghé vô cái shrine Đức Mẹ Fatima của Mỹ ở Lewiston, mươi phút lái xe từ cái thác, trong đó có đặt một tượng Thánh tử đạo VN do Vi Vi design thì phải.
LikeLike
Hồi đó
chỉ có biết Vi Vi vẽ bìa tạp chí Thiếu Nhi, Tạp chí Tuổi Hoa, cách sách hoa đỏ, hoa tím, hoa xanh…
Chúc ACE
LikeLike
Corection:
Hồi đó chỉ có biết Vi Vi vẽ bìa tạp chí Thiếu Nhi, Tạp chí Tuổi Hoa, sách hoa đỏ, hoa tím, hoa xanh…Có ai còn nhớ những cuốn sách ngày xưa?
Chúc ACE ngày vui
LikeLike
1 Rất nhớ.Báo con nít.. chưa lớn và mới lớn!
2.. HDJ cũng có biết VV và những tờ báo thiếu nhi mà J nói. Nhưng…HDJ chỉ đoc Tuổi Ngoc của Duyên Anh ( ký giả nhât báo Sống – Chu Tử), Bài vở phong phú, súc tích, văn chương, sâu lắng, nhe nhàng.Mẫu bìa rất trang nhã của Đinh Tiến Luyên, ( hoa sĩ, nhà văn kiêm.. sinh viên trường Luât). Bên canh đó, tranh Lê Vĩnh Ngọc cũng góp thêm chút duyên dáng cho tuổi ô mai con gái.
Từ tuần báo Tuổi Ngoc, mà văn chương ngày ấy đã có ” Môt chút mưa thơm” , ” Lá tương tư” dễ thương kỳ lạ ( Mường Mán), cùng những tên tuổi về sau; nhà văn Hoàng Ngoc Tuấn, nhà văn Ng th. Minh Ngoc ( Ngoc Minh) vv…
Nghe đâu thỉnh thoảng V.V cũng triển lãm tranh tai HK, và đôi khi trong nước
TNgoc đươc đóng thành bô, bìa ma chữ vàng dành riêng cho sách quý..
HDJ đã làm của để dành cho tới môt ngày… phải chiu chung số phận cùng với sư tiêu hủy toàn bô sách vở của nền văn hoc miền Nam vào năm 75, dưới chiêu bài” chống văn hóa đồi trụy” của chính quyền mới.
Nhắm mắt… môt thời!
LikeLiked by 1 person
Coi hình bao thuốc Ruby, Bastos và những lời giãi thích của mấy cha nội rành nghề thời đó về lịch sữ mấy hãng thuốc lá thời đó.
http://rvnscale.freeforums.org/thu-c-la-ruby-queen-quan-i-t249.html
LikeLike
Vy Nguyen. Anh mua o dau vay. Cam on.
LikeLike
G.ơi!
Check mail.
LikeLiked by 1 person
Nghe chú già kể chuyện nhớ SG, nhớ cái eo xưa làm TL nhớ tới năm vừa rồi lần đầu về SG công tác cũng được ôm eo.
Chuyện là như vầy: mấy người đồng nghiệp làm ở Biên Hoà nhưng sống ở SG, thấy tui khờ khờ dân miền Tây mà lại ở xa về nên có ý là muốn chở tui đi tham quan thành phố một vòng bằng xe Honda cho biết sau giờ làm việc. Đến đón tui ở cửa khách sạn, đưa cho tui cái nồi cơm điện chụp lên đầu. Đeo cái nón bão hiểm thì tui biết, nhưng khi quàng một chân leo lên ngồi ở phía đằng sau tui hơi lọng cọng, ngồi chễm chệ lái xe bao năm bên Mỹ ai mà quen ngồi kiểu này bao giờ. Không có dây an toàn thắt buộc để giữ cái mạng cùi, rồi hai tay vịn làm sao cho khỏi té? Để lên vai thì ngại, mà quàng tay như khỉ đu cây thì kỳ quá…vả lại chưa quen biết gì mấy, nó nói mình nham nhở sao….hehehe. Tui cũng ráng gồng để hai tay dưới ghế ngồi, giữ thăng bằng, và giữ khoảng cách với người lái một chút. Từ đường Tôn Đức Thắng, ngang qua tượng đức thánh Trần Hưng Đạo nhập với giòng xe. Thấy khoái nha, gió từ bờ sông SG, tiếng ồn ào của xe cộ. Nó chạy tới đâu giới thiệu tới đó như đây là chợ bông Nguyễn Huệ mỗi dịp Tết, ghé nhà thờ Đức Bà xuống chụp tấm hình. Tới đây tui bắt đầu quen quen, nên không còn xuống tấn gồng mình mỗi bận lên xuống xe, ngồi thoải mái hai tay trên đùi xem phố phường: Dinh Độc Lập, nhà hát, hồ con rùa v.v. Tui bắt đầu thích cái cãm giác ngồi xe Honda mà chưa bao giờ có dịp đi như vầy. Ngừng nơi đèn đỏ, tui móc trong túi quần Jean, lôi cái phone cũ để chụp vài tấm hình chơi. Đèn xanh hiện lên lúc nào không biết nó phóng xe làm tui hoãng hồn, phản xạ tự nhiên là chụp liền cái eo. Nhờ cái eo đó mà tui còn mạng cùi đem về cho vợ con. 😆
Còn mấy cái eo kia chỉ làm chú già lưu luyến sau mấy chục năm vẩn còn luyến lưu….hahaha
LikeLiked by 2 people
Cha nội này khôn quá nha, reveal cho thiên hạ lẩn bà Tâm biết “nó” là male hay female, period.
LikeLike
Tui đọc còm của ổng tui cũng thắc mắc giống như OK vậy. Đọc xong tui chỉ biết ” nó”, ” người lái”…
chắc ổng đang viết tập 2( cái eo xa xưa 2.0) như là phần mềm vi tính vậy mà😄
LikeLike
Cô thư ký riêng chở đó. Thầy Lý lờ khờ vác lu chạy mà . Thấy sau vụ đó , ông trốn kỹ bên này xong còn đổi chỗ làm nữa :))
LikeLiked by 1 person
Vậy là đúng rồi.
LikeLike
Theo như mọi người nói thì câu văn sau đay hơi tối nghĩa. Tôi mạn phép sửa lại, thêm vô chữ bỏ trong ngoạc kép:
“” ngồi thoải mái hai tay trên đùi “nó” xem phố phường””
LikeLike
Tui khoái bác còm chữ lờ khờ😄😄😄
LikeLike
Thầy Lý này gan quá, ngồi xe gắn máy mà dám lấy phone ra chụp hình 🙂
Tui thuộc loại “anh hùng xa lộ” bao nhiêu năm, vậy mà ngay từ lần đầu trở lại Sài Gòn, hôm đó được một thầy dạy cùng ngày xưa chở đi, vừa định chụp hình trên đường thì thầy la ơi ới, “Đừng có chụp như vậy, nguy hiểm lắm, nó giật cái phone không chỉ mất mà còn té xuống đường!”
hehehe, thế là dẹp luôn ý định vừa ngồi xe máy vừa chộp hình, ngoại trừ chụp eo như thầy lý, hahaha
LikeLike
Ở bển chụp hình như vậy nguy hiểm lắm
LikeLike
Vậy bây giờ phài làm sao chụp đây. Hỏi thiệt.
LikeLike
Tui cũng hổng biết chụp làm sao. Thui thấy ngồi kế eo thonmà cứ chụp, cứ khen kiến trúc kia trắng đẹp, sông kia đẹp..cứ khen chổ kia, chổ kia đẹp… Eo thon nghe vậy chắc buồn 😄
LikeLike
Ông Kẹ hỏi thiệt thì tui cũng nói thiệt là muốn chụp thì đứng trên lề đường chụp cho an toàn, chứ không có ngồi trên xe máy, vô cùng nguy hiểm. Đó là chụp hình. Còn ông hay thầy lý muốn chộp cái gì khác thì chắc phải ngồi xe, xuống đất chộp không được đâu, hahahahah
LikeLike
@HDJ
Chị còm những tên sách, tuần báo…làm J nhớ hồi xưa, Saigon ngày tháng củ quá chị! Hoàng Ngọc Tuấn viết quyển Hình như là tình yêu? J cũng đã đọc quyễn Thằng Khoa, Con Tí (?) của Duyên Anh…J chỉ biết đọc ngấu nghiến nhưng không biết thưởng thức sách…😄
LikeLike
@J.
HNT có những tuyển tâp truyên ngắn tưng tửng nhưng dễ thương như : Cô bé treo mùng, Hình như là tình yêu, Ở môt nơi ai cũng quen nhau, Nhà có mimosa vàng, Chuyện hai người….v.v.. Rất đươc các cô bé ở lứa tuổi thích ô mai ái mô.
Nhưng cũng tiếc cho môt tài năng sinh bất phùng thời… Không công danh gì trong chế đô cũ, và mai môt, âm thầm trong chế đô mới. Ra đi hiu quạnh trong cô đơn
Theo HDJ , DA cũng là môt nhà văn lớn, với môt sư nghiêp tác phẩm rất đồ sô, từng làm đảo điên giới trẻ Saigon ngày ấy..vì cốt truyên, lời văn rất thât, rất người… Nhiều tác phẩm đã đươc quay thành phim như Điêu Ru Nước Mắt, Vết Thù Trên Lưng Ngựa Hoang, Nhà Tôi, Trần Thị Diễm Châu..v.v…
Tất cả bây giờ đã trở thành chuyên cổ tích phải không J?
LikeLiked by 3 people
@HDJ
Đúng là tất cả bây giờ đã thành cổ tích. Và Joe cảm thấy tất cả đều trở thành câu chuyện cổ tích. Như là những người lạc loài,
cùng một bộ lạc xưa, đã cùng đọc những chuyện cổ tích giống nhau…😄
LikeLike
@Joe: Thằng Vũ, Thằng Khoa, Dzũng Dakao, Chương Còm, Bồn Lừa, Mơ Thành Người Quang Trung, Bò Sữa Gặm Cỏ Cháy, … Nhà của em ở gần nhà Chương Còm (cư xá Chu Mạnh Trinh). 🙂
@Chị HDJ: Mấy bộ báo của chị không có mất đâu hết, mà nó chạy về nhà …em. 🙂 Số là trong chiến dịch tiêu huỷ sách báo ‘đồi truỵ’, ‘bài trừ văn hoá của Mỹ Nguỵ’, lẽ ra số sách tịch thâu phải bị đốt hết, nhưng mấy tay cách mạng 30 lén giữ lại, đem bán rẻ mạt ngoài đường, và anh của em, một tay mê sách báo, lén má em mua truyện chưởng, mấy bộ báo cho thiếu niên (Thằng Bờm, Thiếu Nhi, Tuổi Ngọc, Tuổi Hoa), truyện cổ tích, truyện đường rừng, v.v…, đem về nhà, giấu dưới gầm giường để từ từ đọc. Sau này, má em khám phá ra, sợ xanh mặt, nhưng chiến dịch qua rồi, nên cũng giữ lại. 🙂
LikeLiked by 1 person
Vây bữa nào qua nhà MM đòi lại cả vốn lẫn lời ( tiền cho mướn sách 39 năm)
A ha.. Trúng số!!!
LikeLiked by 1 person
Độc đắc😄😄😄
LikeLike
@Chị HDJ: Em đúng là lạy ông con ở bụi này. Không có cái dại nào giống cái dại nào. 🙂
LikeLiked by 1 person
Là môt cái dai dễ thương và đầy trung thưc, mấy ai đã có? Đó cũng là lý do mà chi rất yêu quý M.M, em trai ạ! Chi luôn có cảm giác M& M thât gần trong ý nghĩ, có lẽ vì gần nhà, xa ngõ, và tính cách M&M trong tinh thần hướng đao rất giống đám em trai trong gia đình chị.những lúc quây quần…
LikeLike
M&M: nghe anh nói là cái giường mà chứ có cái bụi nào đâu!
Vậy thì phải là “Lạy ông con ở giường này” mới đúng, hehehe
LikeLike
Dể thu’o’ng quá đi…
LikeLike
@M&M,
Đọc còm hai chị mà thấy trái đất nhỏ lại. Mọi người cứ như là những người lạc loài từ cùng một bộ lạc xưa…M&M ở cư xá Chu Mạnh Trinh ? Gần ngã Tư PN? Có hay về thăm nhà xưa hẻm củ? Vẫn còn nhớ xe bò viên hông ngỏ?
LikeLike
Correction:
@M&M,
Đọc còm chị mà thấy trái đất nhỏ lại. Mọi người cứ như là những người đi lạc loài từ cùng một bộ lạc xưa…
M&M ở cư xá Chu Mạnh Trinh ? Gần ngã Tư PN? Có hay về thăm nhà xưa hẻm củ? Vẫn còn nhớ xe bò viên hông ngỏ?
Joe hồi nhỏ ở gần đó…
LikeLike
Không phải đâu là không phải đâu! Anh M&M là nam nhi chi chí. Anh Joe đừng có lầm lẫn. 😦
LikeLike
Cám ơn Sò nhiềuuuuuu😄😄😄
LikeLike
Corection:
Chị should be Anh
Sorry😄
LikeLike
@Sò: Cám ơn Sò. 🙂
@Joe: Ý em nói là, trong truyện của DA, Chương Còm nhà ở cư xá CMT. Em chỉ ở gần đó thôi, hẻm đường Chi Lăng, giữa Nguyễn Huệ và Ngô Tùng Châu.
LikeLiked by 2 people
À, thì ra là như vậy😄
LikeLike
Vây tôi đố ông coi ông nhớ cuốn nào mà trong đó DA chăm sóc con bị lên trái rạ, sợ con ngứa gải tày quầy lên thẹo, ông tã là ngồi suốt đêm dùng cái đầu cây tăm khều khều nhẹ lên mấy trái rạ trên lưng con cho nó ngũ ?
LikeLike
@Toi Ke: Nhà Tôi 🙂
LikeLike
hehe, 🙂 🙂 SƯ PHỤ :):)
Tôi cũng không nhớ cái tựa, chỉ nhớ cái chuyện. 🙂
Thanks.
LikeLike
Nói chuyện Saigon mỏi tay rồi. Ra Phú Lâm xa cãng miền tây mua vé xe đò về Mỹ Tho, Cần Thơ gì cho người khác còm phụ….
LikeLike
Nói đến Mỹ Tho, Cần Thơ thì kéo thầy lý ra kể tiếp đêêêêê
LikeLike
Chị Bidong, Chị Nhà ???
LikeLike
Đang nói chuyện SG mà cho Mỹ Tho chen vào thì lạc đường mất! Với lại B. đang “luyện phim” nên chỉ thỉnh thoảng đọc thôi! SG thì chỉ đi ngang, dừng chân vài hôm, nên không biết gì để còm! 🙂
LikeLiked by 1 person
Chị Bidong đang luyện phin để chuẩn bị đi casting cho bộ phim dài nhiều tập: Thợ lặn.
hehehehe
LikeLiked by 1 person
Không tranh lại được với ốc chanh hỏi! 🙂
LikeLike
Ổng đang bị vợ đánh về tội “nó”, đó đang đứng xớ rớ trong góc sau cái cửa đó thấy không? hahaha
LikeLike
Đứng xới rớt, hai tay đang kéo hai tai..
Thiện tai, thiện tai…
LikeLike
Chuyện SG, tui mới thấm giọng kể lòng vòng quận 1 mà ba ông (Kẹ, Joe và GLL) bàn, diển giải cho tới quận….tùm lum. Kể chuyện Cần Thơ mấy ổng đem ra phang một hồi tới cửa biển Cà Mau là nhà tui nó cháy ra tro luôn. 😆
Vả lại đang nói về SG với những kỷ niệm và mất mát. Chuyện Trùm Sò có vài phút tới trường đi học mà ổng cũng tạo cơ hội để có kỷ niệm êm ái làm ổng nhớ hoài chưa phai sau bao năm tháng, mình chưa bàn tới nơi tới chốn mà….hehehe.
LikeLike
😄😄😄
Mấy ông này đều là tay lái lụa, cằm lái mượt mà. Từ Cảm giác mất mát, lái thành Cảm giác mát mát…mát xa…mát gần😄
Chúc ACE ngày vui
LikeLike
OK. Đúng là mõi tay, mỗi vai😄
Ai còm Phú Nhuận đi ( hồi nảy có người nhắc tới Phú Nhuận?)
Hay là còm Phú Lâm? Hay là….
LikeLike
Phú Nhuận nếu tôi không nhớ lầm là chổ ông lính máy bay đó cha nội
LikeLike
Ông lính máy bay?
LikeLike
bác NAPA
LikeLike
Cái dzụ chở em sau xe thì có chuyện này kể cho anh chị em nghe:
Số là một hôm tui dẫn chiếc xe đạp từ trong nhà giữ xe của KTX ra cửa thì nghe một em cùng khoa gọi ơi ới, xin quá giang qua trường vì xe em xẹp bánh mà vài chục phút nữa là tiết học bắt đầu. Ừ chở thì chở. Tui mời em ngồi lên yên xe phía sau. Tui vừa đạp vừa nói chuyện rôm rả với em, không để ý, suýt đụng người trên đường. Tui thắng gấp một cái, người ngồi sau bị quán tính xô tới, ịn nguyên con cái phần mềm mại vô lưng làm người tui thấy phê chi lạ. 😆 Người tui lâng lâng, lúc đó tự nhiên tui trở thành thông minh đột xuất, tui nhắm ổ gà tìm cớ thắng gấp, hahaha, nhưng em rút kinh nghiệm kịp thời, chặn cái cặp tắp vô giữa tui với em làm tui hết xơ múi. Tiếc ơi là tiếc 😆
Chuyện xảy ra đã trên 30 năm rồi, bây giờ về VN tìm lại em xin em ngồi sau xe thì cũng không còn đủ sức đèo em sau xe đạp, có giỏi lắm thì đèo trên scooter, nhưng chắc gì tìm được cái cảm giác mềm mại khi xưa? Chỉ sợ bi giờ em tân trang lại hết trơn hết trọi, rồi cứ thoải mái để hai bịch silicon ịn dô lưng thì có mà bầm dập\.
Ấy, “Cảm giác mất mát” của tui là dzậy. 😉
LikeLiked by 4 people
😄😄😄
LikeLike
Để thay đổi không khí, mời mấy ông thần nào chưa đoc cùng đoc môt bài viết ý nhị cũng dính líu đến chuyên ” ôm eo ” của các ông.
‘Phở’ của các anh cũng toàn là ‘cơm nguội’ cả thôi
Các anh lúc nào cũng chán cơm thèm phở nhưng lấy đâu ra phở mà lắm thế. Xin thưa, toàn là cơm nguội cả. Chúng ta toàn đi ăn lẫn ăn lộn cơm nguội của nhau rồi khen ngon.
Lời đầu tiên, xin được cảm ơn những người chồng, người cha chân chính và mẫu mực vì đã làm trụ cột gia đình, là chỗ dựa, bờ vai chở che cho gia đình vợ con mỗi khi giông bão. Nhưng trong khuôn khổ bài viết này, xin được có đôi lời gửi tới các anh, hy vọng không phải ai trong số các anh cũng như vậy.
Ngày nào cũng chừng ấy công việc, phải trở về nhà nhìn một khuôn mặt đã cũ mòn, lại đi kèm với giọng nói càu nhàu khó chịu, thái độ cáu kỉnh và khả năng nói dai hơn vải quần bò thì thật cực hình. Vậy là khi nhìn thấy ở đâu đó một đối tượng xinh xắn bắt mắt, tính nết khác hẳn với “con gà mái già” ở nhà, chúng ta bỗng sinh ra ao ước rất thường tình là được tán tỉnh và sở hữu “con bồ câu dễ thương” đó. Rồi thường so sánh giữa bồ câu dịu dàng với gà mái luôn quang quác ở nhà, để thấy rằng đâu là trời, đâu là vực.
Chúng ta bắt đầu ao ước được sống bên bồ câu, với bầu trời cao vời vợi như mơ ước mà cảm thấy chán gà mái và cái vực sâu hoăm hoắm ở nhà. Nhưng các anh yên tâm đi, khi bồ câu dịu dàng ở vào vị trí hiện tại của gà mái già, bồ câu còn trên tài ở mọi phương diện, thậm chí, cái vực mới còn sâu gấp vài lần vực cũ. Vì vậy nên các anh hãy tỉnh ngộ lại đi, đừng mơ mộng và ảo tưởng nữa. Người tình ngọt ngào lúc cặp bồ, không phải lúc nào cũng trở thành một người vợ đằm thắm khi anh kết hôn cùng với họ.
Khi anh quan hệ với cô ấy, anh sẽ thấy thật tuyệt vời. Cô ấy dịu dàng, biết chia xẻ, lắng nghe, ở bên cô ấy anh thấy mình như được tiếp thêm sức sống mới, tươi trẻ yêu đời, không hề cảm thấy áp lực và mệt mỏi. Đơn giản thôi vì cô ấy chỉ là bồ, không phải gánh cùng anh nỗi lo cơm áo gạo tiền, không phải chung lưng với anh một mớ hỗn độn những trách nhiệm, nghĩa vụ, bổn phận, cũng không bao giờ đòi hỏi trách móc gì anh, bởi cô ấy chỉ là bồ, có quyền gì đâu mà trách móc.
Làm vợ mới khó, làm bồ ai chẳng làm được. Bồ câu dịu dàng của anh, khi trở về nhà với chồng con, hoặc trở thành vợ hai, vợ ba, vợ tư của anh, cũng càu cạu quang quác chẳng khác gì mái già hiện tại đâu. Làm ơn đừng tô hồng cho con chim bồ câu để thấy gà mẹ ở nhà xấu đau, xấu đớn. Ngoài công việc hàng ngày ở cơ quan, cô ấy còn phải trở về nhà với một núi công việc không tên, với con nhỏ con ốm, với cơm nước nhà cửa, đối nội đối ngoại, kế hoạch lớn nhỏ cho gia đình, cho con, các bà vợ không ngã quỵ vì kiệt sức là may lắm rồi.
‘Phở’ của các anh cũng toàn là ‘cơm nguội’ cả thôi!
Hàng ngày anh vẫn nghe những ngọt ngào chia xẻ từ bồ câu, vậy ai sẽ chia xẻ cùng gà mái già của anh? Chắc chắn sẽ có một ai đó. Xã hội hiện đại mà, thời của công nghệ thông tin, Internet, thời của những gã đàn ông hám của lạ, luôn muốn khẳng định sức hút và khả năng chinh phục của mình, muốn có thêm càng nhiều phụ nữ trong bộ sưu tập càng tốt. Thế nên sẽ chẳng bất ngờ khi một ngày nào đó, anh phát hiện ra gà mái già của mình cũng là bồ câu của ai đó. Chẳng mấy anh đủ mạnh để vượt qua cú sốc này, cũng chẳng mấy anh có đủ lòng vị tha để tha thứ cho vợ.
Bản chất của gà mái và bồ câu là giống nhau. Bản chất của ngoại tình cũng như nhau, vậy tại sao các anh sốc nặng? Thử hỏi, vợ có chán các anh không, có thầm so sánh các anh với những gã đàn ông phong nhã khác không? Có đấy. Mặc dù gã đó, về bản chất cũng chả khác gì các anh lúc ở nhà với vợ. Cũng bừa bãi lôi thôi, trăng hoa ong bướm, ngáy như kéo gỗ cả đêm, vô tâm hờ hững với vợ, chẳng bao giờ biết một cử chỉ lãng mạn là gì, thậm chí cũng sợ vợ một phép, giống y như anh.
Thực tế là như vậy đấy, các anh lúc nào cũng chán cơm thèm phở nhưng lấy đâu ra phở mà lắm thế. Xin thưa, toàn là cơm nguội cả. Chúng ta toàn đi ăn lẫn ăn lộn cơm nguội của nhau rồi khen ngon. Thời của những mối tình tay ba đã qua từ lâu rồi, bây giờ là thời của những mối tình tay tư hoặc thậm chí nhiều tay hơn thế nữa.
Xã hội hiện đại có những mặt tích cực và tiêu cực, mong các anh hãy vì gia đình, tương lai con cái mà sống lý trí hơn, đừng đổ lỗi cho tình cảm, bản năng, cho các nguyên nhân ABC này khác. Hãy nghĩ cho vợ mình, hẳn cô ấy cũng thấy những khuyết thiếu, thay đổi từ anh, chỉ có điều cô ấy phản ứng như thế nào thôi.
Các anh cũng không cần phải ra sức khẳng định mình, chống lại quy luật nghiệt ngã của tạo hóa vì biết đang dần yếu đi, dần mất đi sức cuốn hút của thời trai trẻ. Người ta không làm thế khi cảm thấy tự tin. Cặp bồ, đó không phải là cách để khẳng định mình, cũng không phải là cách để tạo thành tích với những người khác. Thước đo sự trưởng thành và thành đạt của đàn ông nằm ở những giá trị hoàn toàn khác.
Những giá trị nhân văn cao đẹp, mang tính sâu xa và cốt lõi trong cuộc sống, là sự nghiệp, gia đình con cái, đóng góp và vai trò của anh trong xã hội. Đó là điều người ta đánh giá về con người và nhân cách của anh, tình cảm và lòng biết ơn kính trọng của con cái dành cho anh. Ngoài ra còn là sự yêu thương và tin tưởng của vợ, chứ không phải một mối quan hệ qua đường, một phút giây say nắng ngã sóng nào đó, với một người đàn bà dễ dãi.
Còn nếu anh thật sự có tình cảm với cô A, cô X, cô H nào đó, muốn gắn bó cuộc đời còn lại với họ, hãy trao đổi thẳng thắn với vợ, đừng lừa dối cô ấy. Đừng làm tổn thương người vợ đã chịu nhiều hy sinh vất vả thiệt thòi vì anh. Lúc anh đến với cô ấy đường hoàng như thế nào thì khi ra đi cũng làm như vậy. Đừng làm cho cô ấy đau đớn, thù hận, khinh bỉ và coi thường anh, vì giữa anh với cô ấy còn có những đứa con, tương lai của chúng phụ thuộc hoàn toàn vào cha mẹ. Anh và cô ấy giống như những tấm gương để chúng soi vào, noi theo trong cuộc sống.
Các anh hãy sống bản lĩnh, nhân văn, lý trí hơn, để sau này một vài chục năm nữa, khi đã già nhìn lại quãng đường mình đi không thấy hổ thẹn, hối tiếc. Chẳng ai ăn phở được cả đời, cũng chẳng ai xóa được vết sẹo trên trán của chính mình. Các anh muốn làm sao thì làm, cơm nguội sắp trở thành phở hết cả rồi đấy.
Theo vn.express
( nguồn: muivi.com)
LikeLiked by 2 people
He he he hay à nha..
Nhè nhẹ đẩy qua OK, mời quí cụ thưỡng lãm, cho ý kiến về vụ ăn phở, ăn cơm nguội nha…
Còn tui thì vô tội, làm phước quá chời ( thí dụ kêu đừng có chụp khi ngồi sau, nguy hiểm, té), hổng có kêu người ta đậu tay lên đùi ( tránh trường họp bị cắn tí)😄😄😄
LikeLike
Tui nghi ngờ ông nào ‘tội trạng’ càng nhiều thì làm phước càng nhiều để chuộc lại tội lỗi á! hahahaha!
LikeLike
😄😄😄
Nói nhỏ nhỏ…
LikeLike
Warning!!!!!!
“Đọc thì đọc xong đễ đó, đừng suy nghĩ nhiều. Đây là bùa mê để mấy bà vợ sữ dụng tung hỏa mù làm hoang mang luồn suy nghĩ chín chắn rõ ràng giửa cơm và phở của hội viên hội ba trợn. Đòn tâm lý chiến được ngụy trang khéo léo từ thế lực thù địch với mục đích làm lẩn lộn cơm, phỡ vốn là từ một nguồn bột gạo. Nhưng phở tám đồng một tô có nước béo, nhìn hấp dẩn. Còn cơm thì chỉ 3.99 mà còn thêm hai ba món đồ ăn. Thêm nữa cái study cho thấy cái glycemic index của phở nhỏ hơn của cơm, mấy hội viên có đường cao trong máu cần để ý cái này, kiếm phở mà ăn. Vì vậy thành viên của hội phải cần đề cao cảnh giác, tính tới nay 2014 năm rồi, hội ta vẫn tồn tại và phát triển, nhất là ở những khu vực Asia Pacific mà Việt Nam là một nơi tiêu biểu, nó cho thấy chân lý cơm,phỡ này là vĩnh cữu. Giử vửng lòng tin, đọc cái bài này một lần thôi, đừng có save lại lâu lâu coi là trúng kế.” 🙂 🙂 🙂 🙂
Trích từ cầm nang ” gạt vợ, chương 4, topic 1″ của chuyên gia tâm lý ba trợn.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, under siege, hội lập khẩn cấp hot line để trấn an hội viện, giải đáp thắc mắc. Gọi 1 900 UNDER SIEGE ext Trùm Sò, GLL, Thầy Lý, Ông Joe và ông kẹ.
LikeLiked by 1 person
Tình hình phức tạp, căng thẳng?
Chắc phải giới nghiêm, tránh ra đường, nên tập trung tư tưởng, gỏ còm 24/24 giờ. Lúc nào cũng phải mở blog để theo dổi tinh hình tin tức…
LikeLike
Cha Trùm Sò này, ông còn càm thấy ‘mất mát” gì nữa kể luôn đi, rồi tui nói “nham nhở” luôn một lúc, hơ.
LikeLike
Đúng là nham nhở hết sức nói! hahahah!
LikeLike
Trùm Sò có nhận học trò hông? Tui hỏi giùm cho thằng bạn của thằng bạn tui. 😆
LikeLike
TS nói mấy chiêu này là ổng độc quyền, nhứt định không truyền nghề! hahaha!
LikeLike
Đó là trademark của TS mà! 🙂
LikeLike
Vậy “Nham Nhở” là trademark của lão Trùm Sò bụng bự, hahaha
LikeLike
Mấy ông thần ơi. Võ đường nhu đạo Quang Trung là của TT Thích Tâm Giác.
Còn võ đường thái cực đạo gần viện đại học Vạn Hạnh ở chân cầu Trương Minh Giảng hình như tên là Ha Rang Kwan (??) thì phải. Võ đường QT thì gần trường trung học, còn cái kia thì gần nhà.
Tui dân Phú Nhuận nhưng không biết hết vùng này đâu, nhứt là mấy cái hẻm sâu hun hút. Đi quờ quạng vô đó mà không quen ai thì lúc ra mặt mày như cái giẻ rách.
LikeLike
Thanks bác,
Tôi đúng được hai chữ, sai một chữ.
Chị AL – see correction from @Napa
LikeLike
Ông này têú thi` thôi…
LikeLike
Bác Napa đúng là thổ địa. Thì ra đó là viện nhu đạo Quang Trung. Còn bên kia là chân cầu Trương Minh Giản…
Thanks😄
LikeLike
M&M! nhắc đến chử đồi trụy làm tui nhớ lúc đổi đời nhà bị đánh tư sản, tui có hai tủ sách đủ thể loại bị niêm phong để tịch thu, tui nhớ miếng giấy niêm phong có ghi hàng chử như vầy: dăn quá đồi chj bị tịt thu ! hu hu má ơi
LikeLiked by 3 people
SG với tui cũng nhiều kỹ niệm, nhớ hùi xưa có lần đưa em đi dạo phố bô sa lên nhà hàng ăn kem, cái thì lạnh, cái thì ấm , chời ơi! Sướng muốn chết, mà cái nhắc, cái không nhắc một hùi chết chăc, he he he, tui ngồi hóng gió nghen! 😆
LikeLiked by 3 people
@al, Hdg
Bây giờ Tao Đàn là chỗ hội chợ hoa Lan, Bônsai , kiểng mỗi dịp Tết
Hùi nhỏ đứng bên này hàng rào nhìn cô ấm cậu chiêu chơi xì po thèm nhỏ dãi…. Chảy dòng dòng về tới nhà ( gần đó)( nói theo kiểu HTC)
Hehe
LikeLike
@M&M
Vậy là nhà em ở gần trường Đạt Đức? Trường anh ở trước chợ Bà Chiểu, nhà anh ở trong hẻm ngắn sau nhà thờ Ba Chuông nên mỗi sáng đi học có hai lối. Một, đạp xe ra Hoàng Diệu, trái Trương Quốc Dung, phải Võ Tánh, thẳng Chi Lăng. Hai, đi ra Trương Minh Giảng, trái Yên Đổ, phải Trần Quang Khải, trái Lê Văn Duyệt, phải Chi Lăng. Tùy theo rủ rê hẹn trước với bạn học mà đi chung với tụi nó.
Hẻm CMT còn có gia đình NS Phạm Duy ở nữa. Nói là hẻm chớ rông rãI cho xe hơi ra vô. Nhà trong cư xá này khang trang đep đẽ. Ngoài ngõ Chi Lăng, còn một lối nữa vô được cư xá. Đó là cái ngõ từ Võ Di Nguy vào. Tuy nhiên ngõ này hẹp hơn, xe hơi không đi được.
LikeLiked by 1 person
Salut ông anh nhà lính,
Không thấy huynh, muôi biết là bận…bal, boum, cùng với ” chén anh, chén chú “?
Bồ tèo G ơi,
Vác cái bản hòa tấu ” Saigon của tôi ” với bao nhiêu hình ảnh đong đầy ký ức qua đây cho bà con làng nước cùng nhớ lai môt thời Saigon, đươc không?
LikeLiked by 2 people
Please do so ( Craig phone nên khó vác)
Grand merci
LikeLike
@Anh Napa: Dạ đúng rồi, nhà em gần trường Đạt Đức. Vậy anh Napa hồi xưa học HNC? Anh của em năm 75 thi đậu vô lớp 6 ở HNC, nhưng sau đó có nhiều xáo trộn, nên được chuyển qua LQĐ, trước tòa tỉnh GĐ.
LikeLiked by 1 person
Gần nhà ông lúc trước có cái piscine? hồ tắm Chi Lăng??
LikeLike
@M&M
Đúng rồi em. HNC sau 75 đổi tên thành NĐC, trở thành trường Tiểu học thì phải. Nhà em chắc cũng gần cái đình (?) mà mấy gánh cải lương, hát bội hay diễn ở đó. Anh nhớ đường Chi Lăng ngày xưa mát mẻ nhờ hai bên có hàng cây sao, cây dầu cao lớn che nắng cho những năm HNC của tụi anh. Đặc biệt đường CL có lane giữa cho xe hơi xe bus, hai bên 2 hàng cây rồi tới 2 lane ngoài cho xe 2 bánh. Thời tụi anh đường vắng xe lắm tha hồ đạp dàn hàng ngang. Nhằm mùa gió mưa trái già rớt xuống quay vun vút như chong chóng đẹp lắm. Quanh khu em ở bạn bè chung lớp chung trường anh khá nhiều. Trước cửa trường Đạt Đức có ông Tàu chuyên dụ dỗ đám học trò đổ xí ngầu thắng ăn bò viên. Ổng lụm bạc cắc của tụi anh kha khá đó. 🙂
LikeLiked by 1 person
Bác lính,
Bác nhắc tới mấy trò chơi đợn sơ của tuổi nhỏ thời bác làm tôi nhớ tới cái rạp xi nê trên xe đạp thồ, con nít chụm đầu vô mấy cái lổ trên thùng xi nê coi phim câm trằng đen, cà giựt cà giựt..???? Cái đó thời bác có chưa hay sau này?
LikeLike
@HDJ
Click coi mấy tấm ảnh SG cũ mới thấy thương xá Tax hồi xửa xưa có 3 chữ GMC to tướng trên nóc. Thời đó anh còn học Tiểu học nên đâu đi lô ca chưn nổi ra tới SG. Mà cũng đâu dám đi, lạc chết. À, mấy bữa rày bận bịu vì có đám cháu từ VN qua chơi nên đưa chúng đi chơi lòng vòng ăn nhậu vậy mà.
LikeLike
@ Ông anh nhà lính, Bà Đầm AL
Vô ngay FB của Bồ Tèo HDJ để hồi tưởng ” Saigon của tôi “. Với tiếng đàn môc hòa tấu, không lời ( đươc phồ từ môt bài thơ mới rất hôm nay)…nhưng ngập tràn ý ngĩa, cùng đầy đủ hình ảnh môt thời… Vô cùng nhức nhối. hichichic!!!!!!
Saigon ơi!!!!!!!
LikeLike
@HDJ
Hình như tuần trước có bạn chuyển link này cho anh nghe rồi. Nhưng sao hôm nay nghe bỗng thấy thấm quá, hay quá. Nostalgie!
LikeLike
LikeLiked by 2 people
Thanks.
Tôi vô coi trong phần comments thấy một người bạn bên VN còm.
Nếu không sống ở Saigon thời đó sẽ không thấy cái này có cái gì hay.
Thật sự chỉ là đánh thức dậy cái tiềm thức của người Saigon cũ, với kỹ niệm xưa. Cha nội tác già làm quà tặng cha mẹ ổng, người saigon xưa thì right on.
LikeLike
Đồng ý với Ông Kẹ.
” Phải ở trong cảnh mới hiểu đươc người trong cảnh “.Một câu nói thât cải lương trong tuồng Đời Cô Lựu, mà soan giả đã viết từ mấy mươi năm trước, vẫn còn phù hơp trong moi tình huống hôm nay.
Cho nên không có cảm xúc nào giống cảm xúc nào..
Đâu phải dễ để tìm thấy kẻ tri âm, như Bá Nha, Tử Kỳ thuở trước!
LikeLike
Cái còm của chị HDJ, khoái nhất là khúc này! hehehe!
‘Hàng ngày anh vẫn nghe những ngọt ngào chia xẻ từ bồ câu, vậy ai sẽ chia xẻ cùng gà mái già của anh? Chắc chắn sẽ có một ai đó. Xã hội hiện đại mà, thời của công nghệ thông tin, Internet….Thế nên sẽ chẳng bất ngờ khi một ngày nào đó, anh phát hiện ra gà mái già của mình cũng là bồ câu của ai đó. Chẳng mấy anh đủ mạnh để vượt qua cú sốc này, cũng chẳng mấy anh có đủ lòng vị tha để tha thứ cho vợ.’
LikeLike
Dưới bàn tay phù thủy của đầu bếp, gà hay bồ câu đều có thể lên đĩa :)))))
LikeLike
1. Hoan hô Hến nhà ta. Trích còm …thông minh số 1.
2. Cám ơn G đã vác ” Saigon của tôi ” qua, để các ông thần không lạc đường về khi mơ mông chuyên ăn phở trăm năm…
LikeLiked by 1 person
@Toi Ke
Coi đều chi. Cái thùng đặt trên port bagage xe đap. Ổng quay phim bằng tay, cái tay quay hơi giống manivelle xe Citroen, Traction đời xưa.
@GLL
Sáng phở gà, tối bồ câu quay nhắm với Cabernet phải không? 🙂
LikeLiked by 1 person
hahaha y chang như bác tả
LikeLike
Nhắc chuyện xưa để nhớ chớ không để mơ!
Mà cũng tội nghiệp cho những người đàn ông có gà mái già kêu quác quác suốt ngày, tui thì không ở trong cảnh đó nên không biết cãm giác ra sao, chắc nhức đầu lắm! cơm dù nguội mà vẫn ngon, thì ai đi thèm phở
Số tui sướng nên đành chịu! Heheheh , vợ tui chưa từng cằn nhằn lải nhải tui lần nào, vợ chồng sống với nhau đến giờ đã có cháu nội, ngoại, chỉ có một lần bả la tui, lúc đó mới qua Mỹ, một hôm bả bận nên nhờ tui rửa chén, tui làm bể 2 cái, bả la: nhờ rửa có mấy cái chén mà làm bể hết trơn, tui nói: đâu có! bể có hai cái hà, bả nói : vậy làm bể hết đi, tui cười nói: người ta nói lớn tuổi hay đổi tánh, bộ em đổi tánh hả? bả hấy tui dài thòng lòng rồi đi dọn dẹp.
Tui rất coi trọng vợ tui, nên tui không thèm của lạ, và vợ tui rất sợ tui,, bởi dị. Huề, khà khà
Hạnh phúc không phải do một người mà là cả hai
LikeLiked by 3 people
Nghi ngờ cái còm này cố ý gõ để cho thiếm Già 68 đọc, chứ không phải để cho còm sĩ đọc đâu á! heheheh!
Hay là thiếm cứ nghe lãng vãng bên lổ tai cái câu ‘bà mở miệng là tui đòi cái hột xàng lai!’ nên cứ vậy mà im ru! 😛 😀 🙂
LikeLiked by 1 person
@Van!
Hùi đó có sắm cho bả chiếc nhẩn cũng khá khá, lúc thằng con cưới vợ, bả lột cho con dâu làm của, giờ sắm lại cho bả , bả không thèm, bả nói : có của để cho con cháu, sắm có đem theo được đâu mà lo, bả bình dị, đơn giản,,,,,, không thương không được, heheheh
LikeLiked by 1 person
Tôi nghe bác kêu bác gái bằng em ở tuổi về hưu của bác là tôi tin bác nói thiệt rồi.
Hôm chủ nhật rồi tôi đi nhà thờ, nó có lể ngoài trời, ngồi trước mặt tôi là ông bà chắc 80 hơn nhiều, lụ khụ rồi. Đang ngồi, thấy bà đứng dậy ra phía sau, ông dòm theo, không nói tiếng nào, chút xíu thấy ông đứng dậy lệ khệ kéo cái ghế xếp đem ra sau cho bà, rồi trở lại chổ mình ngồi tiếp (bà tránh nắng), ông làm rất tự nhiên từ tốn, không để ý gì tới người chung quanh mình. Tôi ngồi thấy từ đầu tới cuối, nổi da gà cảm phục hành động rất là thoughtful của ông, nhìn qua gà mái của tôi, mụ nhìn tôi cười kiểu chọc quê “thấy chưa”.
Bây giờ đọc bài cơm phở này thì tôi nghĩ, theo như @ NV diển trên cái còm của cha Joe, là chắc hồi trẻ ông bỏ cơm đi ăn phở hoài, nên giờ sám hối, lo cho bà nhẹ nhàn, tình tứ như vậy chuộc tội. Hahahahahaha.
LikeLike
OK! heheheh
LikeLike
Từ nửa tới giờ chỉ có thành thật thiệt thà là tui khoái bánh mì không chớ đâu có vụ chán cơm thèm phở ta:)
LikeLike
Correction:
Nửa = bửa
LikeLike
@Anh Napa: Anh Napa đúng là thổ địa của PN rồi, nhớ cả cái đình đó. Nhà em ở trong xóm phía sau đình. Mỗi lần đình có cúng là nhà em nghe tiếng trống, đờn, kèn của cải lương, hát bội từ đình vọng ra. Trước đình là một cái chợ nhỏ, có tên thật là nên thơ, chợ Cầu …Cống. Hahaha.
@Anh Tôi Ke: Dạ đúng rồi, gần đó có hồ tắm CL. Mấy anh em M&M học bơi ở đây. Nói học cho vui thôi, chứ có ai dạy đâu, vì mấy ông huấn luyện viên lo nắm chân tập cho mấy cô thôi. Đám nhãi cứ để ý xem HLV dạy cho mấy cô như thế nào và bắt chước theo. 🙂 Còn cái vụ truyện Nhà Tôi thì em không dám. May là anh TK hỏi vụ gãi ngứa bằng tăm, là một chi tiết hay, em còn nhớ, chứ hỏi chuyện khác thì chắc trớt quớt, vì em đọc quyển này lâu lắm rồi. 🙂
LikeLike
M&M, cái vụ dạy bơi này đụng chạm à nghen, 😆
LikeLike
😀
LikeLike
Nhớ hồi tui còn nhỏ, hay tới lò bánh mì Tân Tiến, đứng đợi mua bánh mì ổ. Mà đúng là tân tiến nha, tiệm bán bán nóng hổi mà còn bỏ vô bao in lông😄
LikeLike
Wow! Rời VN hơn 30 năm rồi, hôm nay mới có người nhắc tiệm bánh mì Tân Tiến. Cám ơn anh Joe. Ủa, mà anh Joe ở đâu mà mua bánh mì TT?
LikeLike
Hì hì
Hồi nhỏ tui ở đường CL. Phía gần hẻm CMT đó M&M! Còn nhớ chợ cỗng số 10? Bò bảy món Duyên Mai?
LikeLike
Đường Thái Lập Thành?
LikeLike
😄M&M vẫn còn nhớ há. Hồi nhỏ hay vô trong đó câu cá.
LikeLike
Cơm nguội hay phở
Gà mái ( hết dầu) hay bồ câu ( đầy silicone)
Cứ hỏi ba ông già già trong đây. Tổng cộng ngày ” phục vụ” cũng tròm trèm 120 năm :)))))
Wink wink HTC , anh Lính
LikeLike
Đọc bài chị HDJ link, Phở là cơm nguội khiến tui chợt nhớ 3 ngày trước có coi một phim tình cảm củ của Mỹ rất hay tên là Falling in love.
Truyện phim giản dị, với tiết tấu nhẹ nhàn, không có những action after action như phim ngày nay. Cuốn phim nói về hạnh phúc, gia đình, tuổi trung nien, cơm, phở…
Phim nói về hai người trung niên, Anh Frank và cô Molly. Hai người hàng ngày đi làm bằng xe điện metro, tình cờ quen nhau và thương nhau. Họ là những người bình thường, công việc đàng hoàng. Frank là kỷ sư xây dựng. Molly là nhà thiết kế thời trang.
Mối tình cảm họ có cái kẹt (có công bằng khi gọi là cái kẹt hay không?) là hai người đều đã có gia đình. Frank thì một vợ ba con gia đình đầm ấm, bận rộn cuộc sống…chỉ cái romantic không thấy). Molly thì có chồng là bác sỹ phẩu thuật. Vợ chồng Molly không con, nhà vắng vẻ, nhạt nhẻo, vắng tiếng cười và cũng vắng cái romantic…
ACE nghĩ kết cuộc có hậu nên thế nào? Kết cuộc của phim thế nào tui xin phép chưa nói ra để ai thích có thể coi (free nếu là hội viên Amazon Prime, download từ amazon hình như 3 đô, netflix có lẻ free?) rồi cho biết cảm nghĩ. Còn tui, tui nghĩ chưa chắc là mọi người sẽ đồng ý với kết cuộc của phim…
Film sản xuất 1984. Đa 30 năm nhưng tài nghệ diễn xuất của Robert De Niro and Meryl Streep cùng câu chuyện về gia đình, tuổi trung niên vẫn là thời sự nóng bỏng…
LikeLiked by 1 person
Bữa nay coi lại lần nữa video Saigon của tôi của bác GLL. Thích những nốt nhạc đệm piano, đường phố xưa…tui bỗng nhớ sách bán “son” trên lề đường Lê Lợi…
Sài gòn, những buổi chiều cuối tuần, thật thú vị khi dạo phố sách củ ngoài lề đường Lê Lợi trước nhà sách Khai Trí. Hồi đó sách củ bán lề đường kêu là sách bán “son” (sol, tiếng pháp?). Người bán sách, trải tấm ni lông trên hàng lang đi bộ rồi bày sách bán. Tui thích đọc sách cho nên mua sách bán sol rẻ hơn. Gọi là sách cũ, sách bán sol…nhưng rất nhiều sách mới cáu cạnh. Tui vẫn nhớ có rất nhiều cuốn…giá rất rẻ…sách dịch từ các tác phẩm của các nguyên tác Âu Mỹ…
Khi trời có mưa, hay có cảnh sát tới đuổi bắt…là người bán sách dạo chỉ cần túm lấy bốn gốc tấm ni lông, vác lên lưng chạy!
Trong ký ứt, vẫn nhớ những chiều thứ bẫy, chủ nhật, đứng trong gió chiều Sài Gòn thổi từ sông tới, hay là trong những cơn gió tung bịu trước khi mưa,tui thích cầm quyễn sách lên thật gần mũi, để hít thở cái thơm mùi giấy mới, mục in tươi!
LikeLike