Tôi đọc tất cả những suy nghĩ, những nhận xét, những phân tích, những chia sẻ của mọi người trong những ngày qua, và đặc biệt trong ngày hôm nay, khi ngồi ở tòa Santa Ana theo dõi phần luận tội của bên công tố và phần bào chữa của luật sư trong vụ án Kim Phạm.
Trước hết, xin cám ơn những chân tình mà mọi người đã dành cho tôi. Phải nói ngay một điều rằng, từ những gì mọi người viết ra, về tôi, tôi mới thực sự biết rằng mình được thương mến vì điều gì. Bởi tất cả công việc tôi làm, trước hết chỉ xuất phát từ suy nghĩ tôi muốn làm điều đó, điều đó cần được làm và tôi cố gắng bằng mọi cách để làm. Chỉ như vậy. Tôi không làm vì lời khen hay nhân danh cho bất kỳ lý tưởng nào.
Tuy nhiên, điều tôi nhận được từ mọi người, như những còm sĩ nơi đây, khiến tôi thấy con đường mình đi, dù là đường làng, còn lắm ổ gà ổ voi, nhưng thú vị vô cùng.
Trở lại vấn đề đang được mọi người bàn tán, tôi thấy thật không công bằng và vô trách nhiệm nếu như không có một lời giải thích rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, đang xảy ra và có thể sẽ xảy ra. Mặc dù nói một cách thành thật nhất, đến giờ này, những gì tôi sắp viết ra đây cũng chỉ là suy nghĩ của tôi. Bởi chính tôi cũng chưa nhận được một câu trả lời chính thức nào. Nhưng cứ để mọi người bàn tán trong khi tôi cứ im lặng thì thật là không phải. Thôi thì cứ tỉ tê với nhau điều gì mình biết.
Như nhiều người nghĩ, xuất phát từ entry cuối cùng, “Đói hay là chuyện miếng ăn.”
Tôi không nhớ chính xác tôi viết bài đó hôm thứ Hai hay thứ Ba, chỉ biết rằng tối thứ Năm, 17 tháng 7, Tổng Thư Ký NVOL gọi điện thoại yêu cầu tôi gỡ bài đó xuống và nói “ngày mai đi làm anh sẽ giải thích.” Ok, tôi đưa bài đó vào “Private.”
Sáng sớm Thứ Sáu, tôi nhận được tin nhắn và email của nhiều người báo “Blog NL hư rồi,” “Sao đóng blog vậy?”… Tôi ngạc nhiên. Mở ra coi thì thấy hiện lên hàng chữ
“500 – Internal Server Error
This is a temporary server error.
Please try to reload the webpage later.
If you are the webmaster of this site please log in to Cpanel and check the Error Logs. You will find the exact reason for this error there……..”
Click vào blog của Thiên An, Uyên Nguyên… thì thấy bình thường. Tôi hiểu lờ mờ và shock.
Đến trưa Thứ Sáu, Tổng Thư Ký NVOL gọi tôi vào và nói về tính nhạy cảm của entry bị đề nghị lấy xuống sau khi khẳng định “Em không viết sai và anh không hề nói em dựng chuyện để viết. Tuy nhiên, kẻ thù của mình thì nhiều nên bla bla bla….
“Em cũng khẳng định là em đã không viết gì sai. Nhưng nếu nói do góc nhìn mà có thể đưa đến những bất lợi cho tờ báo thì em đồng ý. Thế nhưng chuyện đóng toàn bộ blog em thì em muốn biết lý do.” Tôi nói.
“Người ra quyết định này là người đứng đầu ban biên tập và anh nghĩ chủ bút sẽ phải giải thích với em. Còn cá nhân anh thì chỉ gỡ bài đó xuống là đủ.” Sếp này trả lời.
Lời giải thích đó, cho đến khi tôi đang gõ những dòng này, vẫn chưa có.
Vài người khi nghe tôi nói “chờ vài ngày nếu vẫn không có câu trả lời thì sẽ email hỏi”, đã khuyên tôi “Thôi, dĩ hòa vi quí” hay “Thôi, bỏ qua đi. Mình muốn đóng góp mà họ không chịu thì thôi, khỏe,” hoặc “Thôi, hỏi chi để mích lòng, làm cho sếp ghét chẳng có lợi gì, đi làm chỉ để kiếm cơm thì chủ kêu gì làm đó”…
Ok, nghe cũng có lý, vì ít ra tôi đã có một quyết định dứt khoát là dọn nhà rồi, nên dù nhà cũ có mở cửa thì cũng chỉ để đó chơi thôi.
Nhưng rồi
Tôi ngồi yên trong nhiều giờ và nhiều ngày qua để nghĩ về một điều: công việc hiện tại của tôi là gì? – Viết báo. Viết báo để làm gì? – Để nói về nhiều điều, nói thay nhiều người, về những sự thật, những nguyên nhân, những uẩn khúc…
Vậy mà bây giờ, chuyện liên quan đến chính bản thân mình, mà mình không dám tự đi tìm câu trả lời một cách đường hoàng chính trực, đi tìm ra nguyên nhân rõ ràng cho một hiện tượng đang bày ra trước mắt độc giả để trả lời cho chính mình, cho độc giả của mình thì mình là cái thứ gì đây? Tôi sẽ phải trả lời như thế nào nếu ai đó hỏi “Bạn có dám đấu tranh cho sự bất công của chính bạn không mà bạn đòi đi tìm lẽ công bằng cho kẻ khác?”
Tôi không có thời giờ để “chơi trò kiếm chuyện làm cho sếp ghét,” nhưng đặc thù của công việc viết báo không cho phép tôi cúi đầu theo lý luận “dĩ hòa vi quý” đó.
Quan trọng hơn, người ta có thể nhịn nhục điều này điều nọ vì miếng cơm manh áo, nhưng đã chọn nghề báo thì cái nhịn nhục không dám lên tiếng cho lẽ phải là điều không chấp nhận được.
Và tôi đã lên tiếng bằng cách email cho ban lãnh đạo lúc chiều nay để muốn nghe một lời giải thích, cho dù nó là gì thì cũng phải có lời giải thích.
Vậy là xong.
Viết xong entry này, tôi cảm thấy thanh thản, vì đã hỏi điều mình thắc mắc và cũng đã trả lời với độc giả của mình điều họ quan tâm.
Tui đi ngủ 🙂
” Quan trọng hơn, người ta có thể nhịn nhục điều này điều nọ vì miếng cơm manh áo, nhưng đã chọn nghề báo thì cái nhịn nhục không dám lên tiếng cho lẽ phải là điều không chấp nhận được.”
Cho tui được dùng câu này thay cho những gì tui muốn còm ở bài viết này. Cám ơn cô giáo.Tui hoan nghênh thái độ xử thế và cách sống dám ngẩng cao đầu như vậy !
LikeLiked by 1 person
Tui khoái câu, `bạn có dám đấu tranh cho sự bất công của chính bạn không mà bạn đòi đi tìm lẽ công bằng cho kẻ khác´, đúng là không hổ thẹn với bút hiệu ` Phóng viên Ngọc Lan´
Tui cũng đang chờ câu trả lời.
LikeLiked by 3 people
Tui đang ngao du sơn thủy ở VA và Philly, nhận được email của NL, còn đang ngỡ ngàng với sự việc đột ngột xãy ra, chưa kịp hỏi han thì hôm nay đọc được bài này.
Dù bất cứ ở đâu, nơi nào, NL luôn luôn có chúng tôi, những người lúc nào cũng sẵn sàng ủng hộ NL, một người làm báo chính nghĩa. Mong cô giáo gìn giữ sức khỏe, vững an tinh thần, ngẫng cao đầu bước tới.
LikeLiked by 3 people
Đâu ra đó. Sếp lớn NVOL nợ Phóng viên NL và đôc giả môt lời giải thích. Chọn thái độ im lặng trong lúc này không phải là giải pháp tối ưu, theo ý tui.
LikeLiked by 2 people
Một cánh cửa đóng thì sẽ có nhiều cánh cửa cơ hội khác sẽ mở, lo gì cô giáo. Nhất là với khả năng và bản lãnh cứng cáp như cô giáo lo gì. Cô giáo chỉ trình bày và nêu câu hỏi chính đáng với công ty thôi, chứ đâu có hống hách, chống nạnh trợn mắt chất vấn họ đâu mà sếp lớn của NBNV phải đưa đến quyết định khai trừ.
Chúc mừng nhà mới, chúc cô giáo sớm tìm lại sự an vui trong công việc.
LikeLiked by 2 people
@ Lan ” ú nù ” ( nick đọc nghe dễ thương hết biết)
Từ những ngày NL ” tư nguyện ” bỏ ngỏ Blog vì chiu nhiều áp lực từ muôn phía qua nghiệp báo, cả nhóm còm sĩ phải di tản ra chòi ty nạn ( tháng 01/2013), thì HDJ đã liên tưởng đến ngày này. Lúc ấy bồ tèo GLL cũng có cùng nhận đinh như vây với HDJ,về moi diễn biến có thể xảy ra… nếu đứng về góc độ của môt cơ quan truyền thông.
Nhưng sau đó, NL lên tinh thần đã đổi ý, moi người lai luc tuc kéo về nhà xưa trở lại..
Chuyện cũ nhưng đã là môt khởi đầu cho sư tiếp nối của môt kết cuộc như hôm nay.
Chắc bây giờ.. Ốc đã cảm nhận đươc tron ven những gì mà chị HDJ ” phân tích thời cuộc “?
Chúc NL can đảm, nhiều nghị lưc, chấp nhận moi đổi thay ( nếu có),
Khi Thương Đế đóng cánh cửa này, sẽ mở ra cánh cửa khác. Không cho ai tất cả, nhưng cũng không lấy hết của ai moi thứ bao giờ.
” Níu tay nghìn trùng “.
LikeLiked by 4 people
@ Chị Hương
Ốc cảm nhận được rồi. Cám ơn chị nhiều.
LikeLike
Wow, wow. Phục NL quá.
Tui thấy rằng công việc không bao giờ trần trụi là “miếng cơm manh áo…” mà còn là niềm đam mê, sự hãnh diện của NL, với NL.
Mong mãi được như thế.
LikeLiked by 2 people
NL ú ù ơi, cố lên! Người làm phải sẽ gặp lành! Sau cơn mưa trời lại sáng! Chúc NL sớm tìm lại được an vui trong công việc! 🙂
LikeLiked by 1 person
Chết tên rầu! Lan ú ù! hehehe!
LikeLiked by 2 people
Respect cái quyết định của NL
Chúc NL nhiều may mắn 🙂
Chúc Mọi người ngày vui 🙂
LikeLiked by 1 person
Tên ông này cái gì mà một chùm vậy ta! 🙂
LikeLiked by 1 person
Tên Chùm Joe 🙂
LikeLiked by 2 people
Mấy bữa còm bột chiên Chơ Lớn ngon nhưng dầu mở, cho nên bây giờ thêm trái cây cho nó đở ngán 🙂
Nhà blog mới, nhiều cái hay lắm, trái cây quá chời :). À, mà sao lạ, mỗi lần tui bấm “Like” thì web page nhảy cả chục trang làm như là tui nhấn “Like” cả chục trang :), Cháy máy hông ta?
LikeLiked by 2 people
@Joe: 1/ bấm “Like” mà trang nó nhảy loạn xạ là vì ông chưa log-in. Tui bị rồi và sau khi log-in thì OK.
2/ Tui không thấy hàng “trái cây” gì hết mà ở chỗ User name thì có 1 hàng khuôn dài bất tận! 🙂
LikeLiked by 2 people
@Bidong
1) Thanks Chị cho Joe biết cách. Không thì mỗi lần bấm like, máy nhảy, tim tui cũng nhảy loạn xạ 🙂
2) không thấy trái cây chỉ thấy ô vuông, cho biết Bidong xài máy nào khi đọc cốm 🙂
LikeLiked by 1 person
Hay tại ông bấm trúng huyệt của nó nên nó nhảy tùm lum! hahah!
LikeLiked by 2 people
@ Chùm Joe
Nghe giới thiệu nhà mới nhiều cái hay lắm, như bấm Like, làm ngày hôm qua đọc xong còm của ông Kẹ tui khoái quá, bấm vào nút like làm iPad của tụi đứng máy vì mở cả chục cái site 🙂
@ Ngọc Lan
Ngọc Lan ơi, cái gì mình thấy cần phải làm, cần phải nói thì phải làm, phải nói cho bằng được, chứ không mình thấy sorry với chính mình. Ủng hộ Ngọc Lan hết mình.
LikeLiked by 2 people
@chị Bình,
Joe cũng bi nhấn like thì nó nhảy loạn hột sen😄.sau đó chị Bidong có chỉ cách (xem còm chỉ phía dưới..
Chúc chị nhấn nút Like vui vẽ😄
LikeLiked by 2 people
Tui tính phân bì đó Hến ui, làm sao ra một hơi trái cây không, thấy thèm quá.
LikeLiked by 1 person
Thấy toàn là bom nho không, ăn ngán thấy tía mà thèm gì. Bây giờ đang thèm xoài chấm nước mắm đường nè! hehehe!
LikeLiked by 1 person
Tui cũng khoái ăn xài lắm 😄
LikeLike
Vân ăn mận chấm nước mắm đường, làm cho kẹo và cay chảy nước mắt chưa? Ăn một hơi hết rổ mận hồi nào hỗng hay… hi hi
LikeLiked by 1 person
Để lát tui ra vườn, trèo lên cây hái xoài xuống. Rót mắm ra chén, xúc đừng cát bỏ vô. Tiện tay ngắt trái ớt đang chín đỏ chót, lấy mũi dao dầm ớt vào chén mắm. Xoài rửa sạch, gọt vỏ, cắt từng miếng nhỏ .Nhón một miếng xoài nhúng vô mắm, khuấy nó lên. Nhìn màu mắm mang màu hổ phách hòa chung với đường đặc kẹo lại, điểm xuyết thêm màu ớt đỏ tươi, sóng sánh trên miếng xoài xanh nõn, đưa lên miệng cắn cái rốp, nhai rồn rột, nhai rau ráu…Vừa nhai vừa hít hà…
Một tổng hợp của mùi của vị, của chua chua, của mằn mặn, của cay cay, của ngòn ngọt, của dòn dòn, làm tuyến hạch hai bên quai hàm tê cứng lại. Cắt xoài ra miếng nào là sơi hết miếng đó. Tui ăn tưởng tượng thôi mà đã thấy ngon cách gì, nước miếng ứa ra đầy miêng rồi …
Rồi tui sẽ chụp hình đang ăn xoài gửi tới để Mây coi xem tui ăn có ngon hông nha…
heehhehehehhe !
LikeLike
Tui chưa có dịp ăn mận với nước mắm. Ăn mận với muối ớt thì có. Nhăcs tới đây, tui bổng nhớ hồi nhỏ, những buổi trưa chiều như hôm nay, ra sau nhà hái mận hàng xóm ăn…
LikeLiked by 1 person
PMT muốn có trái cây?
Tui cũng hổng rành mấy. Chỉ biết là ở ipad, phần keyboard, thêm Emoji là có trái cây :), ai rành thì chỉ thêm 🙂
LikeLiked by 1 person
Tui muốn trái mít hay chôm chôm thì làm sao! hahahah!
LikeLiked by 2 people
bom nho táo tròn trịa trơn tru mà lại đòi sầu riêng gai góc lông xù 😊hèn chi Rồng nói… Mệt bà quá 😄
Khó quá, sau này “dâu” nó “hành” 😄 j/k
LikeLiked by 1 person
Thì bỏ tiền ra mua về rồi ăn chớ làm sao nữa.
Mà mua rồi nhớ chia cho tui cái công hướng dẫn nha. Tui mua thì được, nhưng ngại tốn tiền quá !
LikeLiked by 1 person
Wow, một rừng luôn. Ăn mệt xỉu…..he he
LikeLiked by 1 person
Buffet trái cây😄
LikeLike
Mình thì trước đó vì đi xa 2 tuần nên cũng chưa được đọc bài “Đói hay là chuyện miếng ăn”, chỉ khi được Ngọc Vân thông báo thì mới biết có nhà mới này.
Nhưng chắc bài đó đâu đến nỗi gì nguy hiểm trầm trọng đến độ bị đóng cửa đột ngột mà không lời cảnh báo!?
Tuy vậy, nếu NL muốn thì vẫn có quyền đăng lại bài đó trong nhà mới này chứ ha, hay vẫn bị giới hạn bởi vì còn là nhân viên của NV?
Theo tôi biết, nếu ai làm Youtube mà được nhiều người vào coi lên đến một số lượng nào đó, thì được Youtube trả tiền quảng cáo. Còn NL’S Blog đem vào số lượng độc giả nhiều nhất trong các Blogger của báo NV thì lại bị đóng! Ngộ thiệt!
Có một dạo NL đã muốn đóng cửa blog của mình, nhưng “tự ý” đóng với “bị đóng” thì ý nghĩa và cảm xúc hoàn toàn khác nhau, nên tôi cũng vô đây xếp hàng cùng với các bạn còm chờ nghe lời giải thích của ban lãnh đạo báo NV!
LikeLiked by 5 people
sao ai cũng thấy cái tiềm năng kiếm tiền mà sếp không thấy?
LikeLiked by 2 people
Tôi chưa đọc bài đó viết gì nhưng thấy nhiều còm trong đây hay nhắc tới 2 con tôm với ly chè …, chắc sếp không thấy tiềm năng vì cũng mắc bận đi kiếm chè với tôm?
LikeLiked by 1 person
Cơ quan công luận, một chuyện ‘nhỏ xíu’ như vậy mà cũng sợ thì ?
LikeLiked by 1 person
Trông cuộc sống ai cũng phải vì miếng ăn, nhưng ăn sao cho dễ nuốt, chứ nuốt triệu trạo thì nhịn đói còn sướng hơn.
Nói chớ dễ gì đói, miếng này ăn không được kiếm miếng khác.
Ừ cô giáo đưa lên đây bài bị lấy xuống ở nhà cũ đi, xem cô giáo đụng chổ nhạy cảm nào mà ghê dị
LikeLiked by 2 people
Tôi đợi bài viết này từ đầu. Cái khó trước khi bài viết này là bằng hữu không ai biết NL nghĩ sao? Chỉ có NL mới tự giải quyết vấn đề của mình tạo ra mà thôi. Giờ thì biết cái position của NL rồi thì khỏe hơn. Không còn phải sợ NL bị bắt làm con tinh hahahahhaha.
Còn lại thì là sự chọn lựa của chũ báo giữa NL và chủ bút. Tôi không biết ai là ai vì báo có nhiều sếp quá, nên không có ai biết ai là người được quyết định gì và tại sao.
Nếu tôi là sếp thì vấn đề này đã không xảy ra, và nếu xảy ra thì cũng không có gì khó giải quyết và nếu phải chọn thì chủ bút phải out vì ông ấy lảnh lương và có trách nhiệm mà không có chịu hay không biết hay không dám quyết định, giải thích quyết định của mình, và nhận hậu quả về quyết định của mình.
Im lặng trước một việc thuộc về trách nhiệm của mình là trốn “quân dịch”, indecisive, làm hại đến tinh thần làm việc của tất cả nhân viên nhà báo, làm mất đi ủng hộ của đại đa số độc giả và quan trọng hơn hết là làm lung lay uy tín và tôn chỉ nói lên sự thật, không kiểm duyệt bóp miệng như cộng sãn bóp miệng Cha Lý tại tòa án trong nước.
Mặc dầu sự thật này chỉ là bài viết nói là có người muốn thêm một con tôm trong dĩa cơm, thêm một chút chè trong ly. Sao lại không dám có một cuộc đối thoại vô thưởng vô phạt như vậy trên blog cá nhân trang trong. Censorship ngay cả trên việc nói về quan điểm có nên xin thêm một miếng ăn . How pathetic !!!!!!!!
(tôi là người nói xin thêm con tôm và miếng chè là OK, nếu ai chưa kịp đọc bài còm của tôi)
Chủ bút mà không biết nhận xét hay không có đủ khả năng để luận giải lợi hại, giải thích thuyết phục cho nhân viên rõ về đường lối làm việc của tổ chức mình, im lặng để trốn đối diện với khó khăn cần mình giải quyết. Những nhân viên viết báo khác sẻ phải hành sử ra sao, viết cái gì được, viết cái gì không, không biết khi nào thì tới phiên mình nhận cái im lặng treatment từ chủ bút sếp mình. Kiến thức quản trị 101 là sếp phải đưa ra đường lối ,giải thích, thuyết phục, cho nhân viên biết đường và vui vẽ, nhiệt tình làm việc đóng góp. Không làm được. He is get to go !!!!!!
Chủ bút mà không quan tâm tới cột báo phổ biến được nhiều độc giả, không những vào đọc mà còn nhiệt thành đóng góp bài còm, giúp ý kiến xây dựng cho báo tốt hơn, cùng chung sức để phần nào cùng với nhà báo ra sức thăng tiến, bồi đắp cho cộng đồng Việt tốt hơn, vui vẻ hơn, productive hơn. Ngạo mạn coi thường độc giả không thèm nói một lời giải thích và không cho đó là một lợi nhuận cho báo cần phải được săn sóc, trông nom là không biết làm lợi cho tổ chức của mình. Incompetence, He is get to go!!!!!
Quan trọng hơn hết, chủ bút là bộ mặt lảnh đạo của tờ báo mà chũ trương censorship trên một bài viết về miếng ăn chung chung, không dám cho tranh cải làm ảnh hưỡng tới tôn chỉ và lòng tín nhiêm của độc giả luôn coi báo Người Việt là một cơ sỡ truyên thông đúng đắn, đáng tin cây và luôn đặt quyền lơi của độc giả và sự thăng tiến của cộng đồng là quan trọng. Unprincipled thug, he is get to go !!!!!!
Tôi vô báo người Việt để check coi chủ bút là ai, thì ra đó là sếp Giao. Tôi không biêt nhiều về sếp. Nhưng cá nhân tôi không thấy sếp là người mà tôi “ngưỡng mộ”. Cái perception của tôi là về việc cover hôi thão hàng hải biển đông cách đây một hai năm ở DC. Bài tường trình đăng báo không nói lại được nội dung bàn thảo, chỉ qua loa như là thông tin của một sự kiện xảy ra, khi phỏng vấn ông đại diện phái đoàn VN trong nhóm panelist, thì hỏi một câu hỏi về fact đã được nói đi nói lại nhiều lần cho thấy thiếu chuẩn bị, lười biếng trong việc tìm hiễu vần đề trước khi đi cover, sau khi hỏi môt câu không biết follow up để đi sâu thêm vô. Một sự kiện quan trọng, có liên quan trực tiếp đến vận mệnh quốc gia Vn mà nhiều người Việt rất quan tâm nhưng không có truyền thông tiếng Việt khai thác giúp truyền đạt thông tin. Theo tôi thấy thì là mất đi một cơ hội để phục vụ dộc giả và làm nỗi lên vị trí của tổ chức báo mình.
Mọi chuyện khác có ông chũ báo lo.
My 2 cents
LikeLiked by 6 people
Bác Toi Ke, Suy luận và nhận xét chính xác! LIKE!!!
LikeLiked by 1 person
Vỉa hè kỳ này khó kiếm sống mà ông còn muốn thẩy mớ sếp thiếu xương sống ra cạnh tranh lượm lon với già tui?
Đồng ý với ông là O chủ blog phải chọn thái độ, chinh cách đối thoại, cách đánh cùi trỏ lên gối, trước khi đám chợ chồm hổm này phụ vào đánh ” hội đồng”
Theo tui biết, nguyên đám sếp , chỉ có một người là có ” formal training” trong management ( ms. HG), nên ông cần giải thích cái basic of management nhiều hơn 🙂
The door swings both ways, cửa mở ra, cửa đóng lại. New opportunity, new challenge , better reward and you are not alone
LikeLiked by 2 people
🙂
LikeLike
Far from meeting the basic requirements.
Ông khỏe re, nếu nhiều người như vậy cạnh tranh với ông. Tôi nói thật chớ không phải sạo sạo nha.
Đừng hỏi đâu xa, hỏi ngay ông tiệm hột xàng kìa, hỏi ông mướn người có thái độ như vậy làm quản lý tiệm ổng không? Bỏ qua hết mọi khả năng cần thiết khác, không làm cho người giúp việc cho mình vui vẽ, nai lưng ra làm giàu cho mình là thiển cận, không được rồi.
Trong trường hợp này có nhân viên nó mê làm việc này, nó xông xáo, nó không ngại khó, nó không đòi hỏi chuyện khó như “tiền nhiều” chẳng hạn :), nó đem vô quá xá người viết chùa như mấy cha, con mẹ còm sỉ này.
Mà cái khó hơn nửa là ngoại trừ tôi, không ai chửi thề hay bá láp, hay phá rối gì cả, self regulation kind of reader’s group, rất là hiểu biết, chửi lộn về câu chuyện xong rồi thôi, rồi còn thành lập được cả một mạng lưới thật ngoài đời, góp ý, giúp kiếm việc, chia sẽ tâm tình, con tôm, miếng chè. Có cái medium người việt nào ở trên xứ Mỹ này có được như vậy không?
Tất cả những thứ này là rất cần thiết để tồn tại và phát triển làm giàu trong cái modern media ngày nay. Vậy mà cứ ấm a, ấm ớ, lay quay không biết phát triển ra làm giàu, mà cứ đem con gà đẻ trứng vàng ra hậm hẹ. Tất cả đều phải là quan hệ hai chiều, đối xử với tất cả nhân viên với tinh thần kính trọng đồng nghiệp, nhất là star performer.
Manager mà không làm được chuyện này, kiêm chuyện khác làm. Simple.
Tôi thật sự challenge ai chỉ cho tôi một cái blog mở rộng cho tất cả mà có được những cái attributes này.
LikeLiked by 5 people
@ Anh Toi Ke
Tui đọc còm anh viết, tui hả hê và cảm khái cách gì !
” Vậy mà cứ ấm a, ấm ớ, lay quay không biết phát triển ra làm giàu, mà cứ đem con gà đẻ trứng vàng ra hậm hẹ. ”
” Chủ bút mà không quan tâm tới cột báo phổ biến được nhiều độc giả, không những vào đọc mà còn nhiệt thành đóng góp bài còm, giúp ý kiến xây dựng cho báo tốt hơn, cùng chung sức để phần nào cùng với nhà báo ra sức thăng tiến, bồi đắp cho cộng đồng Việt tốt hơn, vui vẻ hơn, productive hơn. Ngạo mạn coi thường độc giả không thèm nói một lời giải thích và không cho đó là một lợi nhuận cho báo cần phải được săn sóc, trông nom là không biết làm lợi cho tổ chức của mình. Incompetence, He is get to go!!!!!”
Đúng là bén như dao phay, phạt bay tóc những thứ gà què ăn quẫn cối xay….
LikeLike
Xếp đang bận ăn con tôm và miếng chè, nên chưa nói được Ông ơi!
Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ, Ông Kẹ hay quá
LikeLike
Thì ra là thế! Cám ơn OK đã phân tích tỏ tường! Bởi mới nói sếp nhiều khi hèn không chịu nổi! 😦
NL hãy vững tin, tui tin là NV cũng còn co người sẽ hiểu và biết đâu là người đóng góp cho sự vững mạnh của tờ báo! Từ ngày blog’s NL bị đánh sập tui không còn muốn vào NVOL nữa, nó đã đánh mất sự tin tưởng của tui mất rồi! Tiếc thay! 😦
LikeLiked by 2 people
@ All:
“Việc đóng blog là một hình thức kỷ luật, do Chủ Bút quyết định.”
Đây là câu trả lời tui nhận được.
LikeLike
Vậy là đóng cửa tiệm luôn rùi!
LikeLike
Kỷ luật dựa trên cái gì?
Tức quá! 😦
LikeLiked by 2 people
Hả ‼️
Cái gì⁉️
Tại sao⁉️
LikeLike
Giờ thì đả có lời giải thích rồi, nhưng tui chả thích cái câu trả lời của chả tí nào.
Cám ơn cô giáo đã tôn trọng còm sĩ ở đây, không ngại đi tìm câu trả lời và cho biết về chuyện của blog.
LikeLiked by 2 people
Ủa, ông đi hớt tóc thanh nữ về lẹ vậy?
hehehe, quên kể cho mọi người nghe lúc trưa này tui chạy ngang Bolsa, thấy thầy lý Tâm đi thất thơ thất thểu dưới trời nắng gắt, hỏi ổng đi đâu. Ổng nói “trời nóng quá đi kiếm tiệm hớt tóc thanh nữ nào vô cho mát”. Tui nhìn tóc ổng và tự hỏi “Tóc ổng cắt như lính vậy còn đi hớt gì nữa trời!”
Tui chớ có nói sai, ai hỏng tin hỏi ổng kìa, khà khà khà
LikeLiked by 1 person
Đôi mắt cô giáo tin thiệt ông ơi.
Chuyện là mấy ngày nay bận bịu lu bu làm cho xong công việc. Ngày mai lại phải đi làm dáng, nên tui xuống phố chăm sóc cái đầu cho tươm tất một chút. Bị gọi giựt ngược hỏi đi đâu, thì tui nói đi hớt tóc. Trời Bolsa nắng chói chang thì thủng thỉnh đi tìm tiệm nào có máy lạnh thì vô cho mát, chứ không nhất thiết phải có thanh nữ mới mát cô giáo ơi. Cô giáo làm như Lý tui lúc nào cũng be he 😆
À mà nè, anh chị em nào có nickname trong đây nhớ chọn cho đẹp đẹp coi chừng bị chết danh và bị réo ở ngoài đời như vậy đó,. Có một lần tui gặp ông Trùm ngoài quán. Vô tình cứ một tiếng Trùm Sò, hai tiếng cũng Trùm Sò (lúc đó tui đâu biết phải xưng hô ra sao). Ổng sợ bị quê với mấy nường chưn dài trong quán nên nhanh miệng cho tui biết quý danh của ổng là đại gia……hehehe. Bởi vậy Mẹ Gấu, Tép Riu, Ông Kẹ, Già Lụm Lon, Hồng Thất Công v.v..đang đi phố mà bị nhận diện và bị gọi thì quê ráng chịu á.
Phải nói là từ ngày biết và thường xuyên vô blog của cô giáo tui thấy cuộc sống có nhiều cái thú vị bất ngờ, nhất là được quen biết và làm quen với còm sĩ trong đây. Sự kết nối và mối quan hệ giữa còm sĩ tui không thấy là ảo. Mà rất chân thật.
Hy vọng NBNV sớm nhìn nhận ra cô giáo là chuột bạch, chứ không phải chuột nhắc của 10 năm trước …. Khà khà khà
LikeLiked by 2 people
@TL: đang buồn thúi ruột mà nghe TL kể chuyện thì bớt rồi! Cám ơn! 🙂
LikeLiked by 1 person
Lý do này không chính đáng chút tặn nào! Ở đây thì tiệm nào lại không có máy lạnh. Mà thầy Lý có đi tìm tiệm ‘mát mẻ’ thì cũng đâu có sao, ai cũng thông cổm mờ! hahahah!
LikeLiked by 1 person
@ Thị Mây
Theo tui được biết ở Bolsa có những tiệm hớt tóc Thanh nữ nhí không có trang bị máy lạnh. Vô đó thay vì mở máy quạt, nhân viên toàn là … chu môi son thổi cho mát hông hà.
Còn ngoáy tai thì ngồi bên phải ngoáy tai trái, hoặc ngược lại.
Tui chở thầy Lý ừa một tiếng là khi nào về tui dẫn TL đi cho biết.
Hớt tóc thanh nữ có máy lạnh là xưa rồi Diễm xưa ơi !
LikeLike
Kêu chi cái tên nghe không có cảm tình chút nào! Thiệt tình! Mây đây là mây trắng mây xanh mây hồng mây bồng bềnh mây lênh đênh, chứ không phải mây…thị! 😦
LikeLiked by 1 person
Chùi ui..chỉ vì 2 con tôm và ly chè đầy mà bị đánh sập blog..nếu sau nầy là tôm hùm và boba thì “đánh sập” tới gì nhỉ..khg thể tin được..!!!!
LikeLiked by 2 people
Thiệt tình không biết nói sao, không lẽ văng tục? 😦
Thôi NL đừng buồn nhiều mà hại cho sức khỏe, sau cơn mưa trời lại sáng! Hãy vững tâm và tin tưởng vào tài năng của mình! Tui luôn ủng hộ NL đó nha! 🙂
LikeLiked by 4 people
Bidong văng tục xong đi xưng tội qua text msm với ông cha OK 🙂
Go 4 it
LikeLiked by 1 person
Thôi đừng văng tục, lỡ văng cái khác thì ớn lắm.
Giờ thì biết lý do rồi, bước kế tiếp là tìm cách giải quyết.
LikeLike
“Việc đóng blog là một hình thức kỷ luật, do Chủ Bút quyết định.”
Ủa, chỉ vậy thôi? 😯
Chủ bút một tờ báo lớn mà chuyện nhỏ lại làm cho lớn ầm ra, xong rồi trả lời một cách rất đơn giản như đang giỡn!
Sao giống bọn độc tài Trung Quốc muốn đặt giàn khoan dầu ở đâu thì đặt, muốn kéo đi kéo về lúc nào cũng được bất cần lý lẽ!!! 😕
LikeLiked by 1 person
Chắc tại hoàn cảnh đẩy đưa! 🙂
LikeLiked by 1 person
Chị Áo tím tóc đen ơi, có những người nhỏ mà làm nên chuyện lớn. Những chuyện lớn lao có ích cho xã hội.
Có những người tự nhận làm lớn mà chuyên môn chúi mũi vào những chuyện nhỏ, bới bèo ra bọ. Đó là nhũng con sâu phá hoại.
Cần phải vạch mặt chỉ tên những thứ ăn hại đái nát như vầy.
Ốc ken xin lỗi phải dùng những từ như thế này, vì phẫn uất quá,chịu không được.
LikeLike
Người đâu mà “làm tàng” dữ vậy? Không phục! 😦
LikeLiked by 1 person
Chuyện nội bộ có những cái mình không hiểu, đừng nóng!
LikeLiked by 2 people
Tui nóng đó, làm gì tui không?
Tui cũng như chị Bidong, chẳng những không phục mà còn khinh bỉ nữa !
LikeLiked by 1 person
Đi tìm cây quạt lá chớ đâu dám làm gì đâu! 😦
LikeLike
Nghĩ lại, nếu như nói bị kỷ luật vì trộm cắp vì không làm được việc thì còn khó nghe, chứ nếu như bị kỷ luật vì dám nói thẳng nói đúng thì cũng thú vị lắm, phải không! Thôi, việc mình mình cứ làm nha! 🙂
LikeLiked by 4 people
Việc mình làm thì là cái cẳng rồi. Nói cũng bằng thừa. Hừ ! Ăn có chia cho ai không mà đòi hỏi việc mình người khác làm !
Bị kỷ luật là quạu, chứ không thú vị. Tui là như vậy !
Nhưng có thứ kỷ luật làm tui tâm phục khẩu phục. Còn thứ kỷ luật tiểu nhân bần tiện thì đúng là thứ bần tiện tiểu nhân !
LikeLike
Thiệt tình là tui chia cho người khác không hà, tui it ăn gì lắm á! 🙂
LikeLiked by 1 person
Bài này nghĩ cũng giúp được cho nhiều người, nhưng hơi tiếc là viết hổm rày giờ mới đăng mà đẩy nó đi vô nhiều tầng quá nên chắc chưa ai kịp coi, lôi ra đây cho nhiều người biết thêm chút 🙂
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=191887&zoneid=3#.U9BsyVPn9hg
LikeLiked by 3 people
Đây là một minh chứng mới cho thấy cô giáo là một phóng viên yêu nghề. Đề tài của bài viết này thì không lạ, vì nó thường hay xảy ra không với người này thì cũng với người khác. Nhưng để tập hợp nhiều trường hợp khác nhau trong một bài báo, đầy đủ chi tiết, gọn gàng và dễ hiểu thì không phải ai cũng làm được. Tui nghĩ đây là kinh nghiệm quý báu cho mỗi chúng ta khi đi mua xe, để tránh khỏi những chuyện tiền mất tật mang . Ước chi tui đọc được bài viết này vài chục năm trước thì đâu có phải vướng vào chuyện rước 1 chiếc xe trời ơi đất hỡi về, để nó làm tình làm tội tui, thiếu điều muốn tống nó đi cho người khác …ôm nợ giùm.
Cám ơn cô giáo nhiều lắm đó.
Và tui đang chờ đọc tiếp phần sau.
LikeLiked by 1 person
Bởi vậy người ta mới nói khi đi mua đồ thì mở mắt ra và bịt cái lổ tai lại, ai biểu ham ngọt chi, bị dụ cho chết! 🙂
LikeLiked by 1 person
tui thì hay bị mắt mà mở cái lỗ tai lắm á !
LikeLike