Không biết mọi người sống ở Little Saigon có nhận thấy một điều giống tui không, là, những người hành khất – nói một cách bình dân hơn là người ăn xin – ngày một đông. Đông đến mức mình cảm thấy ái ngại khi có chuyện phải đặt chân đến nơi này, nhất là trong khu vực quanh chợ ABC, trước tiệm Bánh Mì Chè Cali…
Nếu vài năm trước đây, thoảng mới gặp 1, 2 người đứng trước tiệm bánh mì chè Cali, hễ gặp các cô các bà đi ngang thì “Cho xin 1 đồng đi cô hai,” thì hiện nay, số người này đông lên một cách kỳ lạ. Không chỉ có người Việt, mà cả Mễ, cả Mỹ, già có, trẻ có cũng tụ về đây. Đặc biệt, chỉ có đàn ông, chưa bao giờ tui thấy đàn bà ăn xin đứng nơi này.
Một số người đứng, ngồi bên ngoài bờ tường của chợ ABC thì để 1 cái thau/ly/nón hay thậm chí chẳng có gì thì xòe tay ra xin.
Một vài người thì ngồi ngay trước tiệm chè Cali hoặc đứng ngay cửa, ai vô thì họ mở cửa – mình không thể tự mở được vì họ đã nắm ngay tay nắm của cửa rồi. Khi ra thì dĩ nhiên họ cũng phải mở cửa và xin tiền, nhất là người nói tiếng Việt. Còn với người không phải Việt thì họ chẳng nói gì, ai cho tiền thì họ lấy, nhưng dĩ nhiên, nhìn thì biết là hành khất.
Đó là chưa kể, có những người đôi khi làm mình cảm thấy sợ khi mình vừa mở cửa xe thì họ tiến đến xin tiền.
Đó là chưa kể, có người không biết nên gọi là ăn xin hay là gì nữa khi họ tiến đến và bảo “Cho xin $20!” Người “bị xin” móc túi đưa 1 đồng. Chàng ăn xin chửi đổng, “Xin hai chục mà cho 1 đồng.” Dĩ nhiên là không lấy. Nạn nhân của trò này là… sếp tui.
Cũng tại khu này, trước đây có cặp vợ chồng lãng tử giang hồ biểu diễn nhạc sống để kiếm tiền độ nhật. Họ gần như độc quyền chiếm lĩnh sân khấu trước ABC. Tuy nhiên, thời gian này thì có cạnh tranh rồi, khi xuất hiện thêm một chàng trai trẻ, cũng kéo theo dàn âm thanh, micro, đứng hát trước chợ những tình khúc một thời vang bóng. Không biết họ có chia ca không, nhưng có chàng này thì không thấy cặp vợ chồng kia và ngược lại.
Không chỉ tập trung quanh khu chợ ABC mà tại các giao lộ như Bolsa-Magnolia, Bolsa-Brookhurst, First-Euclid,… cũng có nhiều người cầm bảng xin tiền, đa số không là người gốc Việt. Những nơi này thì có phụ nữ. Mà đặc biệt là cũng chưa bao giờ tui nhìn thấy có phụ nữ Việt Nam.
Và, trong số những người hành khất nơi Little Saigon, tui tình cờ nhận ra một người quen.
Nói là quen thì cũng không hẳn, nhưng tôi biết anh. Trong lần tôi đi viết bài về cuộc thi VStar do Thúy Nga tổ chức, anh là người đưa tôi vào hậu trường để tìm phỏng vấn những người tôi muốn.
Thời gian sau, một lần đến tòa soạn NV, anh Thành Lễ nói, “NL nghe tin gì chưa, anh L. làm cho TN bị mất tích!”
“Hả? Mất tích? Gì ghê vậy?” Tôi hỏi lại.
Thành Lễ kể anh này mất tích sau chương trình PBN 110, không ai tìm được ảnh ở đâu, và “nghe đâu TN đã báo cảnh sát.”
Chuyện tôi nghe là vậy.
Cho đến 1 ngày gặp chú Tô Văn Lai, tôi hỏi, chú bảo, “Tìm được nó rồi. Nó thua bài, nợ xã hội đen, bị hăm dọa gì đó nên nó trốn lên miền Đông…”
Nghe vậy biết vậy. Cho đến khi chạy xe ngang PLT tôi nhìn thấy anh đi thất thểu…
Cuối tuần rồi, ghé mua bánh mì, tôi lại nhìn thấy anh. Tôi gọi tên anh và dúi vài đồng. Anh hỏi sao biết tên, tôi ậm ừ, “Em gặp anh ở TN”
Bài bạc khiến người ta ra nông nổi.
Không biết trong số đông những hành khất quanh Little Saigon này còn ai là nạn nhân của bài bạc, ai là nạn nhân của ma túy, ai là nạn nhân của một “tai nạn dọc đường, quên mang theo giấy tờ, tiền bạc,” và ai thực sự là cựu chiến binh từng tham chiến ở Việt Nam?
Little Saigon có nhiều điều khiến người ta lưu luyến, nhớ thương, nhưng việc có quá đông hành khất như thế này lại khiến người ta chùng chình không muốn dừng lại…
Trách nhiệm này, thuộc về ai?
Đôi khi tôi thấy trên các ngả 4 lưu thông của thành phố tôi ở cũng có Mỹ trắng đứng ăn xin , với hàng chữ ” Cựu chiến binh, no job, need help” , rồi bẳng đi lại không thấy nữa . Tôi chắc là ăn xin nơi công cọng là phạm luật pháp nên bị cảnh sát đuổi hay sở an sinh xã hội mời đi apply welfare .
Cảnh tượng ăn xin đã làm nhiều du khách chồn chân khi ghé Sài Gòn , Hà Nội 5, 10 năm trước. Ai cũng khó chịu vì đang ăn uống hay dạo chơi thì bị đám hành khất bu lại xin tiền .
Tuơng tự như vậy số du khách thăm viếng khu ABC có giảm bớt không vì bị đám hành khất quấy nhiểu ? hay là người Việt quen nhìn thấy cảnh này mà đở nhớ quê nhà ? Nhiều chuyện sản xuất tại VN đã gia nhập Little Saigon như là chuyện ca hát trước khu thuơng mại . Có thể nhiều chủ tiệm thích không khí sôi động thì khách Việt thấy vui và đến đông đảo . Không những ca hát mà bán trái cây, cây ăn trái cũng nhan nhản trước chợ ABC . Không chỉ có đám hành khất mà có luôn các sư sải trước chợ nữa . Hội đồng Phật Giáo Việt Nam nên can thiệp vì tôi chưa bao giờ thấy linh mục hay mục sư làm chuyện này , khất thực hay khất tiền tại một xã hội văn minh có làm mất đi sư. thu hút giới trẻ và người tôn giáo khác không?
Một điều nữa cũng tại vì người Việt tại Mỹ hay cho tiền để làm phước và các chủ tiệm tại USA cũng vậy cho nên giới ăn này càng ngày càng đông tại ABC mà càng ít tại VN, hay văn hoá khất thực nay lan tràn qua Mỹ và lôi kéo gia nhập hội Cái Bang thêm nhiều sắc dân khác ?
LikeLike
Ở bên tui vào mùa hè, Mỹ trắng đứng xin tiền ở ngã tư khoảng một tuần là thành…Mỹ đen luôn á! 🙂
Nhắc đến Cái bang làm tui nhớ đến phim chưởng! 😛
LikeLike
You are so funny!
Tui cười xém té ghế 🙂 🙂 🙂
ACE còm, Have a good day!
LikeLike
Sau này đọc còm nhớ ngồi dưới đất, khỏi sợ té! hahahah!
LikeLike
Một lần tôi ghé đổ xăng ở Santa Ana, đang bơm xăng thì bị một thanh niên Mỹ, gương mặt cũng hơi giống Mễ, ăn mặc quần áo như đi đánh tennis trông cũng sạch sẽ tiến đến tay vỗ vào túi quần sau và nói, tôi thật xui, đi ra đường mà lại quên bóp, giờ xe hết xăng, ông có thể giúp vài đồng đổ xăng không? Thấy vậy tôi cũng móc túi cho anh ta mấy đồng. Khoảng 1 tháng sau, cũng tại cây xăng đó, lại gặp anh ta tái diễn trò đó. Anh ta không nhớ tôi, nhưng tôi thì nhớ anh ta rất rõ nên tôi sorry men, I have no change.
LikeLike
Vậy là bữa đó ông Mễ ăn xin gặp xui không phải tại bị quên bóp mà xui tại gặp nhằm tuyet le! hahahah!
LikeLike
Chuyện giống như Tuyet Le gặp, tui cũng từng gặp ở Walmart và trước chợ Thuận Phát, Việt Nam có, Mỹ có. Cũng có cho tiền vài lần, sau thì thôi 😦
LikeLike
Tôi đọc xong, hơi bị sốc. Hôm qua thấy một bài về cảnh mua rau muống ở cái chợ trời gì đó, hôm nay lại gặp Cái bang ở Little Saigon. Người Việt mình đâu phải cây xương rồng nên mọc ở đâu thì cũng chòi gai nhọn…
Cộng đồng ơi, chúng ta cần phải chuyển mình mạnh hơn nữa.
LikeLike
Tự nhiên nhắc chữ ‘xương rồng’ làm tui thấy nhột! hahahah!
LikeLike
Trước cửa Lee Sandwiches góc Brookhurst và Westminster, cũng như Tịnh Tâm Bồ Đề Chay đường Beach cũng có hai ông xin tiền kiểu như vậy, khiến khách phải e dè trước khi bước vào tiệm ăn.
LikeLike
Xin ăn ở trước tiệm bán đồ chay, ý nghĩ này hay hén, chắc những người thích ăn chay có lòng hảo tâm nhiều hơn người ăn mặn…như tui! 🙂
LikeLike
Tại sao đứng trước tiệm đồ chay mà hổng phải ở trước siêu thị?
Tại vì bửa đó là ngày rằm 🙂
LikeLike
Có lần tui cũng đặt câu hỏi, tại sao ở Mỹ mà phải đi ăn xin, trong khi chính phủ đã có chương trình Food stamp, thì ông anh tui nói là mấy người đó có thể họ không có giấy tờ, bị trục xuất, hay có tiền án gì đó, cho nên cho dù có đi xin food stamp chính phủ cũng không cho.
Hoàn cảnh nào đưa đến tình trạng phải đi ăn xin thì mình không rỏ, nhưng coi việc đi ăn xin là một công việc dài hạn thì có vẻ không ổn.
Tại sao số người này càng ngày càng đông, tui nghĩ lý do có thể là vì ‘nghề’ này dễ kiếm tiền. Đứng trước chợ một ngày, mỗi người cho một đồng, chỉ cần 30 người cho thì số tiền kiếm được còn nhiều hơn đi làm assembly full time sau khi đóng thuế!!! Hơn nữa, phong trào làm từ thiện dường như càng ngày càng trở nên phổ biến nhiều hơn, người ta thích làm từ thiện nhiều hơn, với hy vọng ‘làm phước được phước’, suy nghĩ này càng tạo cơ hội cho nhiều người muốn sống bằng nghề ăn xin.
Làm sao để cho số người ăn xin này bớt đi, chỉ có cách là không cho tiền họ. Mà làm vậy cũng tội cho những người lỡ đường lạc bước cần sự giúp đỡ thực sự. Thôi thì tùy cơ ứng biến! hehehehe!
Mà nói thiệt, phải có ‘bản lãnh’ lắm mới đi ăn xin chớ bộ, thử cho tiền tui, kêu tui ra đứng trước chợ ăn xin một ngày coi, làm sao tui làm được. 😛 😀 🙂
LikeLike
Hến nói có lý,tui dọn nhà wa cali phọt nia . Đi ăn mày cho dời bớt khổ . Mùa này Tucson mà đứng ngã tư ăn mày nóng wa’ chịu hổng nổi wa cali cho no mát {dây} .
LikeLike
Hôm bữa chủ nhật tui lên Tucson ăn tiệc con gái của người bạn học ra trường. Bữa đó nóng quá trời. Đang giữa buổi tiệc tự nhiên thấy ai cũng thè lưỡi, tui nói trong bụng, ‘bộ mấy người này ăn nhằm ớt hiểm hay sao dị ta!’, nhưng đến một hồi sau thì mới biết cả xóm đang bị cúp điện! 😀 😛
LikeLike
Thiệt tình 🙂
LikeLike
Đệ tử cái bang xin tiền ở tiệm ăn, nơi chợ búa, ngã tư đường,… đương nhiên là gây khó chịu, bực bội cho khách giang hồ rồi. Nguyên nhân tại sao họ không gia nhập các bang phái khác mà chỉ bái nhận Hồng Thất Công làm giáo chủ thì vô số , khó kể xiết?
Xót thương hay khinh rẻ thì tuỳ suy nghĩ rộng lượng hay hạn hẹp của mỗi người. Có một điều chắc chắn là hầu hết đệ tử Cái bang không ai muốn làm công việc ngửa tay xin tiền này cả. Tất cả chỉ vì số phận đưa đẩy. Dĩ nhiên ngoài những lý do ngoài sự kiểm soát của họ, thì bản thân họ tự gây ra cũng không ít. Cụ thể là vị trưởng lão Cái bang gì đó mà NL nhắc trong blog. Không ai chĩa súng vào đầu bắt ông ta phải cờ bạc cho đến trắng tay cả? Xã hội phải có người này người nọ thì mới có tỉ phú, triệu phú, kẻ thường thường bậc trung và hành khất đại hiệp chứ? Ai cũng học hành thành đạt trở nên bác sĩ, nha sĩ luật sư, kinh doanh thành công như chủ báo NV, đồng thời suy tư như triết gia Plato, Socrates… thì khỏi phải bàn rồi?!
Tuy nhiên nên nhớ rằng ở Mỹ này ngoài đám Cái bang không túi nhỏ lẻ, tập trung ở góc đường, chốn chợ đò, tiệm ăn,… còn có vô số bang hội Cái bang khác được phép xin tiền một cách hợp pháp. Đó là chưa kể các vị chính trị gia các cấp cũng là Cái bang chính hiệu! Các vị này dĩ nhiên đã tu luyện đến hàng Đại trưởng lão cỡ 7 túi trở lên, do đó không cần xin xỏ cũng có khối cá nhân và cty đem tiền đến bố thí!!!
Ngoài ra còn có các bang phái khác ngoài mặt thì có vẻ lương thiện, làm ăn đàng hoàng, nhưng thực tế thì chuyên trị trốn thuế, gian lận, móc túi người tiêu dùng hàng trăm hàng ngàn lần đám hành khất ngoài chợ PLT?! Các bang phái xin đểu hoạt động underground khác có lẽ cũng không ít?
Có ai chưa từng bị cá nhân hay tổ chức nào đó gửi thư xin xỏ tiền bạc chưa? Số tiền mà đám này nhận được đâu phải lúc nào cũng được chi tiêu đúng như họ hứa hẹn? Hầu như phần lớn bị bỏ túi riêng. Rồi kẻ bố thí cho đám Cái bang hợp pháp cũng được miễn trừ thuế. Hình như ít thấy ai lên án hay chê bai đám Cái bang này cả, thậm chí còn cổ võ, ủng hộ nhiệt tình?! Trong khi đó đám đệ tử Cái bang chính hiệu vì đói phải đi xin từng đồng thì bị thiên hạ coi khinh, ghét bỏ?
Họat động Cái bang cũng như là một business vậy, phải theo qui luật supply and demand. Họ phải tìm chỗ nào có đông người qua lại thì mới bị gậy kiếm ăn được chứ? Do đó họ chọn Sài Gòn Nhỏ để hành nghề là một quyết định kinh tế sáng suốt và khôn ngoan!
Nói tóm lại trừ khi đám Cái bang này gây phiền hà quá đáng, hay làm rối loạn an ninh trật tự cho chúng sinh thì phải cần đến sự can thiệp của tiểu bang, nếu ta không muốn bố thí thì bưng tai giả điếc, bịt mắt làm ngơ, thế là xong. Còn không thỉnh thoảng móc túi cho họ vài đồng cũng không làm cho ta nghèo đi, mà hãy coi đó như là một hành động từ thiện thực tế, người thật việc thật. Nếu như ai đó có lòng vị tha cao cả , vĩ đại hơn thì hãy làm đơn xin IRS giấy phép thành lập hội Cái bang có đăng ký đàng hoàng, sau đó được xin tiền công khai, chính thức và issue biên lai khai thuế (cả thiệt lẫn giả) để giúp đám đệ tử Cái bang khốn khổ, nghèo hèn ở chốn Little Saigon này!
LikeLike
Thế còn những vị cao tăng, ở nhà -đúng hơn là share phòng- thì mặc áo ba lỗ, quần xà-lõn, lâu lâu lại thả “dê” hàng xóm nhưng đến chợ ABC thì lại là một bậc chân tu đứng quyên tiền cho một ngôi chùa trên cõi trời Đâu Suất và cho những nạn nhân của bọn đầu trâu mặt ngựa ở chín tầng Địa Ngục thì Anh (Ông) Bình xếp họ vào loại nào?
LikeLike
Tui xếp họ vô loại ‘thứ thiệt’! 😛
LikeLike
Tui nghĩ đây là triệu chứng của thời … Mạt pháp!!
LikeLike
Cách nhìn về vấn đề Cái Bang của Lê Công Bình nghe thú vị thật, hehehe, nhưng chắc chắn là sẽ có khối người nhột nhạt và khó chịu lắm lắm 🙂
LikeLike
Ai có tật thì giật mình, nhột nhạt, khó chịu vậy mà! Mà nói cho cùng thì hầu như tất cả chúng ta trong cuộc đời cũng đã từng ăn mày ít nhất một lần? Xin xỏ những thứ không phải vật chất cũng có thể xếp ta vào hàng đệ tử Cái bang vậy phải không Ngọc Lan?
LikeLike
Bao gồm hết hành động xin xỏ (không phân biệt động cơ thúc đẩy) như là ăn mày làm hại tới việc giúp đở người ăn mày khi họ cần phải dược quan tâm giúp đở vì coi đó chỉ là một việc bình thường mà ai cũng phải trải qua ….. đi xin một cái gì đó từ người khác.
Khi người thanh niên tới nhà cha mẹ vợ xin cưới người mình yêu để xây dựng gia đình mới riêng của mình. Anh đó ăn mày giống như hành khất bolsa?
Học sinh đi học xin học bổng. Học sinh đó ăn mày giống như hành khất bolsa?
Bố mình già xin nhờ mình chở đi khám bệnh. Bố mình ăn mày giống như hành khất bolsa?
Con mình xin ba mẹ nó mua cho cái bánh khi mình đi chợ. Con mình ăn mày giống như hành khất bolsa?
Thanh niên trưởng thành xin vô quân đội đi lính bảo vệ dất nước. Thanh niên ăn mày giống như hành khất bolsa?
Xin tiền để xây dựng cơ sở nghiên cứu khoa học để phòng ngừa, ngăn cản, cứu cháy rừng cho hiệu quả hơn. Ăn mày giống như hành khất bolsa?
LikeLike
Bác đưa ra một loạt câu hỏi mà câu trả lời đã nằm trong sẵn trong đó.
LikeLike
Tôi think out loud coi có cái thí dụ nào không hổ trợ cái ý của tôi nghĩ không. Just a style.
LikeLike
Difference: how and purpose
LikeLike
Nói chung là có ăn mày tốt và ăn mày xấu, tương tự như hacker mũ đen và mũ trắng vậy mà bác Toi Ke?
LikeLike
Định nghĩa chữ ‘ăn mày’ là những người đi xin tiền hoặc thức ăn để sống.
Tui nhớ từ nhỏ đến lớn tui đâu có bao giờ phải đi xin tiền hoặc thức ăn để sống đâu ta! hehehe!
LikeLike
Trích LCB:Có ai chưa từng bị cá nhân hay tổ chức nào đó gửi thư xin xỏ tiền bạc chưa? Số tiền mà đám này nhận được đâu phải lúc nào cũng được chi tiêu đúng như họ hứa hẹn? Hầu như phần lớn bị bỏ túi riêng. Rồi kẻ bố thí cho đám Cái bang hợp pháp cũng được miễn trừ thuế. Hình như ít thấy ai lên án hay chê bai đám Cái bang này cả, thậm chí còn cổ võ, ủng hộ nhiệt tình?! Trong khi đó đám đệ tử Cái bang chính hiệu vì đói phải đi xin từng đồng thì bị thiên hạ coi khinh, ghét bỏ?
Tôi đồng tình với anh LCB .
LikeLike
Dầu tuần cô chủ bi sốc , cuối tuần bớt sốc chút đỉnh chưa? Chúc weekend dzui dzẽ , tui đi làm cái bang tí hehehehe 🙂
LikeLike
Cuối tuần này “sốc” tiếp sau 2 đêm thức è cổ viết phóng sự về chuyện ly hôn, hhehehehe.
LikeLike
Chừng nào có bài? Vụ án này hấp dẫn à ta! 😛
LikeLike
Trời, có rồi nè chị hai 🙂
Kỳ 1:
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=188751&zoneid=3#.U4Naj1Pn_mI
Kỳ 2:
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=188752&zoneid=3#.U4Nap1Pn_mI
LikeLike
Chị chín lận á, không phải chị hai! hahahah!
LikeLike
Đất lành chim đậu. Theo tôi nghĩ thì lý do càng ngày càng có đông hành khất bu quanh các tiệm VN xin ăn vì người Việt mình tình cảm, hào sảng trong vấn đề nhân đạo. Bản thân tôi những dịp tết ghé qua tiệm Việt Nam mua bánh mứt thấy anh homeless nghĩ đến cảnh gia đình đoàn tụ vui vầy và một thân cô quạnh tự nhiên chạnh lòng liền móc ví dúi vào tay anh $20 mà cảm thấy lòng vui…
Tôi nhớ cách đây khoảng 13 năm, có một người homeless đi qua xóm tôi ăn xin, tôi thấy tội cho anh ta $5. Người hàng xóm thấy vậy đợi người homeless đi khỏi, chạy qua bên tôi complain là tại sao tôi lại cho tiền homeless. Cho “tụi nó” tiền, tụi nó ăn quen nó vào xóm thường xuyên thì có nhiều phiền phức sẽ xẩy ra…
Tôi cũng đồng ý với Ngọc Lan là hầu như đa số homeless toàn là đàn ông (không biết có phải là tại đàn ông lười biếng hơn đàn bà không?)
Không muốn những người homeless quấy quả thì chỉ cần một cú điện thoại gọi cho cảnh sát than phiền về những người homeless làm phiền mình thì họ đến dẹp ngay. Nhưng có điều lòng mình không nỡ!
LikeLike
(không biết có phải là tại đàn ông lười biếng hơn đàn bà không?)
Gia đình VN thường đàn ông đi làm, phụ nữ lo chuyện nội trợ, giới homeless cũng thế.
LikeLike
Hay tại đàn bà chịu đói giỏi hơn đàn ông?! 😀
LikeLike
Làm sao mà chưa thấy phụ nữ Việt Nam? Có một cô ca sĩ gì đó (quên tên rồi) nghe nói hát hò trong cộng đồng ở những năm 80. Lúc trước cô đi lang thang ở Bolsa còn có đứa con nhỏ, lúc này thì không thấy đứa nhỏ nữa (hy vọng là đứa nhỏ đã được ai nuôi để cuộc đời có được một cơ hội khác). Cô này cũng chảnh lắm nha. Có lúc thì xòe tay xin tiền. Có lúc mình thấy tội mình cho cổ tiền, cổ mắng lại liền “Tui đâu có xin đâu mà cho !!” làm mình bị “sốc” nặng liền hahaha.
Ở Việt Nam cũng có lần mình bị một em bé, thấy tội lắm, mời mình mua mấy cái kẹo bánh gì đó. Mình lấy tiền cho em mà không lấy hàng. Cậu bé mới nói là “Con bán chứ con không có xin” rồi ngoan ngoãn trả lại tiền. Làm mình phải năn nỉ theo kiểu khá thì cậu mới chịu lấy. Lại “sốc” nữa.
Đậu xe cái kịch vô parking, vừa mở cửa xe nguyên một ông/bà ăn xin đứng lù lù sát ngay xe mình, làm người ta hết hồn muốn chết. Kiểu này là sốc nhất, sẽ không bao giờ cho tiền mà còn muốn đục cho một cái.
LikeLike
Cô ca sỹ đó tên là Kim Ngân, nghe nói cô ta bị tình phụ nên hơi bị tửng tửng, hay đi xin tiền ở các tiệm quanh khu Bolsa.
LikeLike
Tui cũng có thấy cô này, nhưng không nghĩ cổ ăn xin, mà trông giống như người bị bệnh thần lang thang ngoài đuờng hơn 😦
Số phận con người, không biết đoán sao…
LikeLike
Xin tiền ngoài đường chắc mổi người có lý do riêng tui hổng biết được. Riêng tui có kỷ niệm như sau.
Nhiều năm trước, tui đi làm ca (đi học?) tối. Trên đường về nhà đói bụng, ghé Seven Eleven mua đồ ăn cho đở đói. Đậu xe trước tiệm thì thấy hai ông Mỹ đứng trước cửa tiệm xin tiền. Tui còn đang ngồi trong xe mà nghỉ trong bụng: Tội nghiệp quá, đêm tối kiểu này, lại mùa đông lạnh ngắt kiểu này…tui lục trong túi thấy mình chỉ còn năm, sáu đô gì đó. Tui xuống xe, cho họ 4 đô. Vô tiệm tui đi kiếm mì ly ( thứ mì ly, rẻ tiền nhất,hiệu Nassim, mặn lắm, nhưng mà theo đuổi tui trong những ngày cục khổ..) tại vì tối lạnh như vậy mà có ly mì nóng cũng đở lắm với lại mình chỉ còn…2 đô thì phải.
Tui mua xong vô xe ngồi ăn, bất chợt nhìn thấy hai ông Mỹ hồi nãy mình cho tiền mà trong lòng hổng biết phải nói làm sau. Họ đang ngồi bệt bên góc tiệm, trong tay mổi người một chai bia bự, nhâm nhi…
LikeLike
Ở TX luật tiểu bang cấm uống beer trong và ngoài parking của tiệm 7-Eleven. Còn ở CA thì được?
LikeLike
Ở Cali và hầu hết tiểu bang Mỹ, không được bia rượu nơi công cộng.
LikeLike
Cấm chớ, nhưng hai ông Mỹ này được ngoại lệ! hahahah! Chắc tại ‘cùi’ không sợ ‘lở’! 😛
LikeLike
Cho tôi lạc đề, phim phóng sự về đời sống ngư phủ đánh cá Hoàng Sa, do phóng viên người Pháp làm cách đây mấy năm, bị VC cấm chiếu. Đối với tôi nó hay, lạ và cảm động lắm.
http://m.youtube.com/watch?v=avGu-fCq2ZU&feature=kp
LikeLike
Nghỉ hai ngày ở nhà, mình mẩy ê ẩm hết trơn, nghỉ them hai ngày nữa chắc tay chưn rớt ra từng khúc! 🙂
LikeLike
Vậy mà tui nghe nói thời tiết nóng và khô ở AZ tốt cho cơ thể ?
Tui có lần chạy xe tới thành phố El Mỉage, AZ trong mùa hè…đúng là nóng ơi là nóng. Thanh phố buổi trưa nóng đường phố lại vắng người…
LikeLike
Sorrry
El Mỉage should be El Mirage
LikeLike
Ở đó thì nóng khỏi nói rồi, tui tu trên núi nên mát mẻ hơn chút đỉnh! heheheh!
LikeLike
Thank you cô giáo về hai bài phóng sự mới, bài hay lắm, làm cho người đọc có dịp nhìn lại chính mình.
LikeLike
Nhin thoi nghe, dung co hanh dong bat chuoc do! J/k
LikeLike
hahahah! Nhiều khi bực bội cũng ưa nói ‘Sao lâu quá không thấy ông đi công tác!!!’ 😛 😀 🙂
LikeLike
Houston: hình như ngã 4 lớn nào cũng có cái bàn, đủ trò, đủ màu dù là vùng này đang thiếu nhân công, nhất là thợ có tay nghề cao
Bolsa: một lần được cái bang mở cửa , tửng tửng tui mua mấy cái bánh tặng họ khi trở ra, không được eo cằm lắm( mặt hầm hầm). Né luôn mấy chỗ đó cho khỏi bực mình
LikeLike
Mấy người đó đang cần beer mà chú Già đi cho bánh, họ hầm hầm là phải rầu! hahahah!
LikeLike
1. Cám ơn NL về loạt bài viết về ly hôn.
Viết súc tích và tìm hiểu kỹ càng, dẫn ý các nhà chuyên môn tâm lý .
B. cũng nhiều lần muốn đề cập, nhưng thấy khó khăn dễ chạm tới bạn bè chung quanh nên thôi, vậy mà NL dẫn vào đề tài nhẹ nhàng thật tài giỏi.
Nhưng ít ai biết, dù ai lỗi, ai phải thì con cái là người chịu nhiều hậu quả tâm lý nhất, trẻ con thường lơ đểnh, mất hồn, nhìn vào mênh mông khi gia đình các em đang trãi qua khó khăn chia tay của cha mẹ. Có lẻ ở nhà thì các em tỏ ra bất cần,
nhưng ở một nơi khác như trường học chẳng hạn các em sẽ mất định hướng,
trẻ con ở Mỹ ít khi tâm sự với ai nhất là những chuyện bi quan không vui.
Với những đứa trẻ sâu sắc thì thật khó khi dạy chúng bài học hãnh diện vì giòng giống Rồng Tiên, sinh ra cả trăm con rồi mới thấy không hạp và chia hai : 50 con theo mẹ lên núi và 50 con theo cha xuống biển. Như vậy thì không có trách nhiệm với hành động của mình rồi.
NL có định viết tiếp bài thứ 3 không?
Làm sao để giải quyết chán chường sau mấy chục năm chung sống,
chứ chẳng lẻ cứ để trong đẩy ngoài kéo cho đến khi hết chịu đựng được,
thì tránh sao khỏi đứt đoạn.
Mà rốt cuộc cũng vì mình, nhưng sao lại không trách mình, bấy giờ già rồi đâu còn cơ hội mà tìm một nữa hoàn hảo của mình được.
B. mà viết đề tài nầy rốt cuộc lại ba phải thôi. Cám ơn NL làm tốt lắm.
2. Về mấy người xin tiền quanh Bolsa ,
B. không dám nói vì thấy mình may mắn, nhưng thật sự cũng thấy nhiều điều không chấp nhận được. Có một ông ngoại quốc, ngồi xe lăn xin tiền trước cửa bánh mì Cali, mấy người Việt gần đó thấy mình rút tiền bén nhắc ” cô ơi đừng cho, ổng lấy hộp quẹt đốt tiền thấy mà tiếc lắm. Không biết ông nầy có bị tinh thần yếu không.
Ngoài ra muốn cho tiền cứ việc tin vào cảm giác của mình, thấy không được thì đừng cho để dành cho người khác, B. thấy cũng có một số người rất tội nghiệp, tự dưng nhìn họ thấy cho cũng được, chỉ muốn chia xẽ chút ít thôi .
LikeLike
‘Làm sao để giải quyết chán chường sau mấy chục năm chung sống’, —> mở blog nấu ăn, lên blog để tám, họp còm, FaceBook! 😛 😀 🙂
Một trong những lý do lắm tiêu dẫn đến ly dị (chỉ nghe nói, không biết có thiệt hông):
-Ngủ ngáy lớn tiếng
-Xài kem đánh răng chỉ bóp ở đầu trên của ống kem, thay vì nặn từ dưới lên
-Quên mua quà SN cho vợ
LikeLike
Không đúng. Trong ba cái kể ở trên tui có đủ cả ba mà bà xã vẫn … mê tui như thường. Heheh. Chắc tại tui dở mấy cái đó nhưng tui giỏi ở chuyện kia. 😆
Ủa, ai kêu Hến là ‘hành khuất’ đâu mà Hến bù lu bù loa “Tui nhớ từ nhỏ đến lớn tui đâu có bao giờ phải đi xin tiền hoặc thức ăn để sống đâu ta! hehehe!” dzậy cà 😀
LikeLike
Hahaha…..Trùm Sò tự tin thấy ớn 😆
Sao lúc này tui thấy anh hiền, ít cà khịa với cô giáo quá vậy? Bộ đang mùa ăn chay hả….hehehe.
LikeLike
Tại còm sĩ LCB nói ‘ tất cả chúng ta trong cuộc đời cũng đã từng ăn mày ít nhất một lần’, cho nên tui chỉ đính chính là tui chưa từng ăn mày lần nào hết á! hehehe! Mà tui nhớ tui để cái mặt cừ chứ đâu có để cái mặt khóc đâu mà bù lu bù loa! 🙂
LikeLike
Tự nhiên được Van Nguyen phong cho tước vị Còm sĩ nghe hoành tráng ghê?! À luôn tiện cũng xin hỏi là sau tước Còm sĩ thì tới tước gì, cần tiêu chuẩn gì và bao lâu để tui ráng … phấn đấu? Nếu áp dụng đúng theo câu ca dao: Nhất sĩ nhì nông, hết gạo chạy rông … thì sau Còm sĩ sẽ Còm nông?!
LikeLike
Thay vì LCB mới chỉ là ‘Còm lẻ’, chưa phải là Còm ‘sỉ’, nhưng phong cho thành ‘Còm sĩ’ luôn để sau này khỏi mất công làm lễ thăng chức! hahahah!
Sĩ hay Nông gì cũng còm được hết á! 😛 😀 🙂
LikeLike
Từ Còm lẻ tự dưng được tiến lên Còm “ngã” không phải “kinh qua” giai đoạn Còm “hỏi” quả là một vinh hạnh vô bờ cho tại hạ! Xin đa tạ hảo ý của điện hạ!
LikeLike
Thĩnh thoãng tui có lui tới khu chợ ABC, nó ồn ào sôi động và một nơi dừng chân là tui có thể mua nhiều thứ, về địa thế thì khu chợ rất là tiện vì gần đường lên freeway về nhà.
Tui tận dụng thời gian, khi b/x vô chợ ABC để đi chợ mua thực phẩm, đồ khô thì tui rãi một vòng làm những công việc khác như: đi mua vài tờ báo ở tiệm liquor, nhảy vô tiệm hớt tóc, ghé mua vài chén chè to go, qua Long An mua hột vịt lộn sẳn order luôn vài ly nước mía cho b/x, tấp qua Bolsa BBQ mua xá xíu cho đám nhỏ. Tui phải liệt kê bao nhiêu công việc tui phải làm trong khoãng thời gian ngắn 30- 45 phút, tay cầm cái list mua đồ, đầu óc tập trung cứ thẳng tiệm mà tiến, đâu có thảnh thơi coi cho biết ai là hành khách hay là hành khất gì đâu. Tui nghĩ những người ăn xin họ thường hỏi xin người đàn bà hơn người đàn ông. Chẳng hạn thấy tụi tui tay xách, nách mang đồ lủ khủ còn hơn ăn mày, có mứt gì đâu mà xin cho mắc công…..hehehe.
LikeLike
Thứ sáu nữa rồi bà con ơi! 🙂
LikeLike
Yeah, thứ sáu định chạy vô NVOL coi có gì giải trí cuối tuần này. Thấy trang Phụ Nữ có những tựa bài mà đọc liên kết lại thấy …. toát mồ hôi hột. 😆
Này nhé: Lợi ích của cherry, Bí quyết tạo thiện cảm trong lần gặp đầu tiên, Phượng tím chiều nay, Cơm rượu và cuối cùng là bài Chuyện tèng..teng trong đời sống vợ chồng. 😆
Không biết nên đọc bài nào trước? Lợi ích…. Lần gặp đầu tiên, Phượng tím chiều nay, Cơm rượu.
LikeLike
Bà con nào chưa làm cơm rượu nhớ làm hôm nay để kịp ăn ngày Tết Đoan ngọ á! 🙂
LikeLike