1.
Lần đầu đi đám tang không mặc áo đen.
Cũng cảm thấy có chút gì hơi lỏi chỏi trong đám đông toàn một màu đen, lác đác vài áo trắng. Còn áo tui thì không biết kêu là xanh gì.
Chợt nhớ cách đây hơn 1 tháng, cô giáo của Bi mất. Trường gửi thư mời phụ huynh học sinh ai có thời gian thì đến tham dự lễ tang ở nhà thờ. Tuy nhiên, có một điều đặc biệt, là thư mời nhấn mạnh: Không mặc áo màu sậm! Lý do? Lúc sinh thời cô giáo này chỉ thích sự vui nhộn, rạng rỡ, bừng sáng, đầy sức sống. Thế nên, “hãy đến viếng cô trong trang phục màu sáng.”
2.
Tối qua, có một điều khiến tui suy nghĩ: nên rạch ròi như thế nào giữa lằn ranh tình bạn và mối quan hệ trong công việc.
Đôi khi vì xem nhau là bạn thân, mình đối xử với nhau một cách bổ bã, chuyện mày coi như chuyện tao, chuyện tao cũng là chuyện mày, không câu nệ, chẳng khách khí. Mình cứ ngỡ bóc phone gọi “hey, ngày mai mày đến làm dùm tao chuyện này,như thế này, nha!” Thế nhưng khi nghe bạn nói “Mày cúp phone đi, tao sẽ gọi lại.” Nhưng ngay sau đó là một chữ “No” được gửi qua text. Chuyện gì thế này? Gọi lại, bạn không trả lời.
Ra là, mình xem bạn là bạn, là người trong nhà. Nhưng, bạn không nghĩ vậy. Có thể bạn trách mình tại sao không hỏi ý kiến bạn trước? Tại sao không chờ đợi sự đồng ý từ bạn? Hay thậm chí, có thể, bạn nghĩ mình đã tranh lấy cái quyền làm việc, mà lẽ ra, bạn mới là người được quyền làm?
Tui cảm thấy tiếc, cho một cách hành xử không đúng lúc, đúng thời điểm, hơn là tiếc cho một tình bạn, đã có vết nứt.
Cũng từ đây, lại rút ra một bài học: tìm được một người để gọi là BẠN, khó lắm! Nhìn lại đời mình, đến giờ này, đếm xem có bao nhiêu BẠN? Hình như không đủ một bàn tay.
3.
Sáng đi bộ trong công viên.
Mỗi người một vẻ.
Người đi thoăn thoắt. Người đi thong thả. Người đi thẳng một đường. Người đi như đánh võng. Người quần short áo ba lỗ. Người trùm kín mít từ đầu đến chân, chỉ chừa hai con mắt.
Người vừa đi vừa ngắm cảnh. Người vừa đi vừa nói chuyện. Người vừa đi vừa mở lớn nhạc không lời. Người đong đưa theo tiếng hát Tuấn Vũ.
Và chợt nghe: “trong giây phút chia tay, thiếp nguyện ghi lời chàng…” OMG, có người vừa đi vừa mở lớn cải lương Tiếng Trống Mê Linh!
Hehehehe, tự dưng một hình ảnh gì đó, quá Việt Nam, ùa về trong ký ức..
Để hôm nào tui bắt chước, vừa đi vừa mở lớn NVO để nghe… tui đọc news! Hahahahaa
Cô giáo cho lãng đãng thì tui lãng đãng một cái còm dài thòng không ăn nhậu gì đến entry mới hết nha. Đáng lý post bên kia, nhưng tại sao có entry mới lại không xài, phải không?
Quăng thước bảng thì tui chịu cho quăng đó !
hề hề….
___________________
Bà con cô bác ơi, mùa xuân thật sự đến rồi, tui ở ngoài vườn nhiều hơn ở trong nhà.
Nào dọn dẹp vườn tược, chặt cây nhổ cỏ, cào đất lên luống trồng rau trồng hoa trồng quả.
Tốn tiền cho phân, cho cây giống và tốn cho nước vừa tưới vừa …tắm cũng khá bộn. Vẫn biết rằng tiền và công sức đổ vào vườn rau so với việc đi mua về để dùng thì rất so le, nhưng sao tui vẫn khoái tự tay trồng tỉa, để đến khi thu hoạch thì vui ơi là vui.
Còn vườn bông trước nhà thì đúng là ” mùa xuân hoa lá vươn đầy ngõ “, mỗi khi đi làm về tui thường đứng ngắm những cánh hoa đang khoe sắc dưới ánh nắng chói chan, bao nhiêu mệt nhọc, phiền não đều tan biến…
Nhất là chiều xuống, cầm vòi nước tưới thật đẫm, nhìn những luống hoa lóng lánh nước mà ngỡ như chúng đang cười, đang nói, đang kể với mình nghe những điều ngộ nghĩnh mà chỉ có những người yêu hoa lá cây cỏ mới cảm được.
Năm nay tui trồng hoa vạn thọ lùn nhiều nhất, vì từ gợi ý của cô bạn học thuở thiếu thời gửi tặng tui một cây bông qua Face Book nhân dịp tết, kèm theo câu hỏi ” bạn hiền còn nhớ bông vạn thọ không?”
Làm sao mà quên được hở bạn !
Nhớ nhất là vào cái tết cuối cùng còn ở quê, cây bông tui mua về chưng tết chính là cây vạn thọ màu vàng chanh, một màu vàng mộng vàng mơ…
Cuối năm đó cả gia đình mới vừa từ Sài Gòn về vì những ngày dài chờ đợi được phỏng vấn đi Mỹ quá nhiều nhiêu khê rắc rối. Về đến nhà trời đã gần xế chiều, tui mới vội đạp xe lên thị trấn tìm mua chậu bông về để đón xuân. Ghé tới chợ hoa, tui cố tìm cho được một cây thược dược tím hay mãn đình hồng mà vào những năm trước đó tui thường tự tay trồng lấy.
Vô vọng !
Chợ tết nhà quê vào buổi chiều tàn sao mà thê lương lạ. Hàng hóa lèo tèo vì người ta đã bán tống bán tháo tất cả để còn kịp về nhà. Rảo bước qua những chậu hoa còn sót lại, thật tình tui cũng không biết họ để bán hay là đê cho, vì nó bầm dập xấu xí một cách thảm não. Thở dài vì biết sẽ không mua được hoa chưng tết, buồn buồn tui lặng lẽ quay về.
Chợt một chiếc nón lá cô đơn ngồi ở một góc gần với chân cầu Đồn đập vào mắt tui. Cạnh cô bán hoa là một cây vạn thọ xấu xí, chiếc bông chính của cây đã gãy gục, ngoẹo đầu buồn bã như cô chủ đang ngồi bó gối, đôi mắt ngân ngấn nước như chực khóc.
Tui ngồi lặng lẽ yên trên xe, chân chống xuống đất và ngầm để ý đến cô. Cứ mỗi khi có ai đi qua, cô đều vội ngước lên, tay đẩy nhẹ chiếc nón ra đàng sau, hớn hở khoe chiếc đồng tiền độc nhất ở một bên má và “ Anh / chị mua chậu bông này giùm ! “, để rồi cô không nén được tiếng thở dài hiu hắt vì những bước chân vô tình không buồn dừng lại.
Không biết cô đã ngồi đó bao lâu rồi mà chiều gần buông cô chửa về nhà ! Tôi dắt xe tới gần, định bụng sẽ mua giùm vì thấy thương quá, chịu không được.
– Anh mua giùm em đi anh, cây này xấu quá không ai chịu mua hết !
Tui bật cười :
– Cô mua bán thật thà quá! Phải quảng cáo thật xịn cho mặt hàng của mình chứ sao lại nói như vậy, ai mà thèm mua!
Cô nghèn nghẹn cho tôi biết là nhà chỉ có ba cây vạn thọ. Cô đem ra chợ bán hòng kiếm chút tiền trang trải cho ba ngày tết. Hai cây trước đã bán lâu rồi, riêng cây này vì sơ ý để gãy mất chiếc bông chính nên bán không được. Chứ thật ra cây này tốt nhất và màu đẹp nhất. Chắc là tui có duyên với nó nên nó chờ tui rinh về.
Quả là cô lém hơn tui tưởng. Mua hoa mà cũng có duyên có nợ nữa sao !
Tui thật tình không còn nhớ là đã trả bao nhiêu tiền, tui chỉ nhớ là tết năm đó tui có một cây bông vạn thọ cụt đầu. Nhưng nhờ cây bông mất ngọn mà nó đã đâm ra không biết cơ man nào là nhánh mới. Cả chậu bông đơm đầy những chiêc bồng tròn đầy đặn như những chiếc bánh bò xinh xắn, vàng ươm một màu mát mắt.
******
Nhìn đám bông vạn thọ tí hon mới trồng rung rinh mừng nắng mới đầu ngày ,tui chạnh hồi tưởng đến những ngày xa xưa.
Ngắt một chiếc lá, tui vò trong tay và ngửi nhẹ. Một mùi thơm đặt trưng nồng nàn trong tiết trời se lạnh vào một buổi sớm mai xuân về làm tui bâng khuâng nhớ lại chiếc đồng tiền trên khuôn mặt của cô gái quê mùa mộc mạc, nhưng chân chất, hiền hậu thật thà như chậu hoa vạn thọ ngày nào.
Gửi gấm một chút tâm sự vào những đóa hoa vạn thọ mà tui đang trồng, ước gì tui có thể chạy bay về quê, khoe với bạn là tui không những còn nhớ mà còn trồng được loại hoa dân dã của quê hương mình nữa nè…
LikeLike
Có cây bông vạn thọ lùn mà sao viết được cả một bài hay vậy ta! hehehe!
Má tui thích bông hoa lắm, tui thì lại không. Má tui hay nói ‘Nói chuyện bông hoa với mày thà nói với cái đầu gối sướng hơn!’ heheheh!
Mỗi lần tui muốn choc cho má tui la là tui đi vòng vòng, nhìn mấy chậu bông nở hoa rực rỡ, tui nói ‘Mấy bình bông này lâu chết quá hén!’ 😛 😀 🙂
LikeLike
Hà hà …ừa ,chỉ có một cây vạn thọ thôi nhưng mà tui đã ấp ủ lâu rồi, giờ viết ra được nó nhẹ nhỏm làm sao đâu á !
Chỉ là bản viết nháp, còn đầy lỗi và viết ẩu. Khi nào có dịp sẽ tỉa tót lại sau.
Hhahahha, bởi vậy dì Tư mới gả đi xa cho khuất mắt. Bông hoa cũng có hồn, nói vậy nó giận nó chết thiệt đó !
LikeLike
@Ken Zip:
Tui đọc bài này nhiều lần, nó khiến tui nhớ nhiều thứ, nhất là hình ảnh chợ chiều 30 Tết.
Tết thì luôn vui, nhưng không hiểu sao thời khắc buổi chiều cuối cùng của năm bao giờ cũng buồn đến lạ. Ngẫm lại, hình như từ khi tui lớn, biết suy nghĩ, tui chưa bao giờ nhớ có ngày 30 Tết nào vui hết, cũng không hiểu tại sao nữa.
Đọc bài này, nhận ra nỗi nôn nao được trở lại quê xưa, bơi trong kỷ niệm của một thời hoa mộng.
Wow, tui cũng nôn nao cảm giác đó, chờ đợi cuối năm nay sẽ về Sài Gòn gặp lại bạn bè cũ, 5 năm rồi…
LikeLike
Tui cũng vậy, 30 Tết không thấy vui gì hết, cứ lo không biết có ai lì xì cho mình hông, lo đến hết vui! hahahah!
Hay tại Tết không có đi học, không được gặp người âu nên không thấy vui! heheheh!
LikeLike
@ Cô giáo & Mây
Hình như hai người này là người cùng quê hay chí ít cũng đã từng ở chung một nhà hay sao mà tâm sự giống nhau ghê.
Tui thì chiều cuối năm lúc nào cũng cảm thấy buồn buồn, từ nhỏ đã như vậy rồi. Buồn cho đến và qua luôn cả đêm trừ tịch.
Cám ơn cô giáo đọc giùm và phê bình bài này giùm. Ít ra tui cũng vui vì gặp được sự đồng cảm.
Không biết đến bao giờ được sống lại không khí đêm ba mươi tại quê nhà nữa hén !!!
Lại buồn…
Trời bên ngoài hình như cũng buồn nên rả rích…
” Từng giọt từng giọt mưa rơi tái tê hồn… ” , ai hát bài này hay nhất vậy ta, Cẩm Vân ?
LikeLike
@Ốc: “mỗi khi đi làm về tui thường đứng ngắm những cánh hoa đang khoe sắc dưới ánh nắng chói chan, bao nhiêu mệt nhọc, phiền não đều tan biến…”.
Cái này tui nghi quá, anh có chắc là đang ngắm bông anh trồng trước sân hay là anh ngắm cô hàng xóm đang nằm phơi nắng ở sân sau vậy ……hehehe.
LikeLike
3-
Đọc khúc thứ ba tui nhớ đến lần ghé thăm thầy Lý.
Nhà thầy chỉ có mỗi mình thầy nên im ắng lắm. Ngồi nói chuyện với thầy mà trong góc phát ra một điệu nhạc thuộc loại liên khúc cứ đều đều giựt giựt. Trường Vũ chưa hát hết câu thì Phi Nhung nhào vô dành mic. Mic chưa ấm tay thì Mạnh Quỳnh giựt tuốt. …cứ vậy mà nhạc cứ cà tưng à tưng…
Tui thắc mắc hỏi thầy sao thầy nghe nhạc nửa vời ,nửa đời nửa đoạn vậy ? Thầy Lý mới nói cho tui nghe là khi chạy thì nhịp nhạc đó rất thích hợp cho mỗi bước chân giở lên giở xuống, nó có tác dụng làm đường bớt xa, đỡ chán.
À , thì ra là vậy.
Từ đó mỗi lần chạy tui thường nghe liên khúc.
Nhưng sau khi chạy tui cứ bước theo điệu nhạc, cừ cà giựt cà giựt,, mặc dù tai đã tháo head phone ra rồi.
Đúng là liên khúc hành…
LikeLike
@Ốc: hahaha….anh nhớ dai ghê. Thường thì tui thích nghe nhạc liên khúc có nền nhạc xập xình và kéo dài nghe đở ngán và lúc nào cũng thấy như mới nghe qua. Mua CD nhiều khi được vài bản hay còn nhiều bản không hợp mấy nên cứ bấm cho qua hoài. Mua cái CD đó là vì một bản nhạc mình nghe hay trên DVD, rồi hy vọng những bài kế tiếp cũng hay tương tự nhưng nhiều lúc thất vọng quá. Nghe liên khúc dù sao cũng vui vui, tiếng nhạc làm mình chạy ít mệt hơn. Nhất là những bài liên khúc có nhịp 140 bpm (beat per minute), làm mình theo cái nhịp mà ….thở. Có giày ngon và có nhạc hay, vậy lúc này anh chạy như bay chưa?…..hehehe
LikeLike
@ TL
Hề hề, giày mới, nhạc hay, tui chờ thêm võng mới của ông M&M nữa là đủ bộ.
Tui nhớ dai là vì tui chăm chú nghe ông kể chuyện. Và tui hay cuỗm những điều hay và ý lạ của ông để tui làm của riêng, hè hè !!
Úi trời, tui ngắm bông của tui trồng ông ơi. Ông đừng nghi ngờ như vậy, chết tui á !
À, sẳn đây cho tui được vấn kế, ông hay ai có cao kiến thì giúp tui với.
Số là hai ông bà hàng xóm phía bên tay trái nhà của tui đã dọn đi, người mới dọn về là một, phải gọi là sao cho đúng hén, thôi thì tạm gọi bằng cô, tuổi cũng cứng cạy. Cô người Mỹ này có cái tật rất hay làm vườn. Thường thường trời sụp tối tui mới thấy cô ngơi tay.
Mùa này tui cũng phải dọn dẹp vườn tược để trồng tỉa, cho nên tui với cô hầu như chạm mặt thường xuyên.
Vấn đề chính ở đây là cách ăn mặc của cổ nhiều khi làm tui chết cứng cả người.
Không hiểu cổ làm vườn kiểu gì mà cổ thường chơi nguyên một bộ áo liền quần mỏng te, dính sát vào da. Nói xin lỗi là đường nét gì cũng đều lồ lộ.
Tui xốn mắt lắm. Chả lẽ phải nhắm mắt mà làm việc để rồi cây tui trồng rễ chổng lên trời, ngọn vùi xuống đất.? Hay là lấy kính đen mang vô ? Làm như vậy chẳng khác nào ” lậy cô tui ở bụi này “. Khổ lắm lựng.
Tại sao có những người có cách ăn mặc mà mới nhìn qua đã muốn kêu mã tà bắt bỏ bót liền vậy ?
Tui không có công kích phụ nữ. Tui chỉ nói lên điều chướng tai gai mắt thôi. Cô ta cố hay vô tình không hiểu là tất cả các bộ phận trên thân thể của cô điều bị sức hút của trái đất vừa kéo vừa lôi ,cho nên chúng nó xốc xếch xộc xệch một cách thảm hại.
Có cách nào để tui chăm sóc mảnh vườn của tui một cách ” vùng trời bình yên ” thì chỉ cho tui với. Chứ cái điệu này chắc tui phải để cho cây cỏ hoa lá nhà tui chết khô hết quá !
LikeLike
@Ốc: anh quá khiêm nhường. Tui không dám nhận đâu. Còn việc vấn kế hay muốn cao kiến, để tui pass cái này cho Trùm Sò hay Ông Kẹ. Mấy anh lớn thì chuyện như vậy mấy ảnh biết nhiều hơn TL. 😆
Tui chỉ góp ý là mai mốt có ra làm vườn nhớ bịch khẩu trang, để có hả họng hay chảy nước miếng thì không ai trông thấy…..hehehe
LikeLike
Hết pin rồi bác Tâm ơi, không quân sư quạt mo gì hết về chuyện này. Nhưng tại sao phải làm gì, trời cho sao để yên vậy. Complain gì chi cho mệt vậy ông Ken.
LikeLike
Thấy Ông Kẹ viết còn nãy lửa quá trời mà hết pin gì….hehehe. Thôi mấy chuyện như vầy mai mốt TL chạy lại chú GLL (à, lúc này chú GLL đi lụn lon ở đâu, hay bị dì nào hốt rồi….hehehe).
LikeLike
1-Ông Kẹ không bao giờ vạch áo cho người xem lưng (nhím bài để tố)
2- TL: mùa thuế nên tốn nhiều giờ đếm lon biếu uncle Sam thui
LikeLike
@ Anh Toi Ke
Mua vé báy qua đây đi, tui dẫn anh đi ngắm coi thử anh có vác củi phang tui không thì biết liền. Phàn nàn là chuyện nhỏ như cọng cỏ …
hề hề
LikeLike
@ TL
hahhahahha, tui bịt mắt và bịt luôn cả mồm ! Để chi ? Ông hiểu rồi thì đừng hỏi nha !
Hehhehehehe
LikeLike
Ai biểu không tập trung tinh thần lo chăm sóc mảnh vườn của mình mà đi lo ‘ngắm nghía’ ‘mảnh vườn’ kế bên chi rồi la! hahahah!
LikeLike
@ Mây
Trời ơi , oan cho tui. Tui nói thiệt mà, nhìn ngang liếc dọc còn không dám, nói chi tới việc ngắm với nghía !
Ớn lắm, ớn như bắt ăn nguyên 1 khay thịt mỡ vậy ! 😦
LikeLike
ừa hén, tui cũng thấy oan cho cụ ÔC, làm gì có chuyện ‘nhìn ngang liếc dọc’, cái này tui nghĩ chắc là phải …nhìn trừng trừng thì mới có thể thấy hết ‘các bộ phận trên thân thể của cô’! hahahah!
LikeLike
Hê hê hê. ..
hay quá hén ! Có tài mổ xẻ chữ của người ta nữa hén. ..
LikeLike
2-
” Đôi khi vì xem nhau là bạn thân “, khổ đời ở hai chữ” xem nhau ” đó, cô giáo à.
Bạn, với tui không có chữ ” xem như ” gì hết. Một khi tui đã nhận là bạn, thì muôn đời vẫn là bạn. Một khi bạn nhờ, dù bất cứ giá nào tui cũng sẳn sàng, không ngại khó, chỉ ngại không làm được thôi !
Trong đời chỉ cần có một người bạn thôi cũng đủ rồi.
Nhưng có nhiều hơn một thì đó là sự may mắn mình có được !
Chúc cô giáo có được một người bạn đúng nghĩa.
LikeLike
Ban dung nghia la ban chi co khi con o tuoi hoc tro! Khi lon len, di lam, kho co ban than lam! C’est la vie!
LikeLike
Ừa, DQ nói làm ken nghĩ lại. Đúng vậy, bạn thời niên thiếu sao mà dễ thương quá hén !
Khi lao vào vòng đời, bỏ lại sau lưng nào sách vở, phấn trắng bảng đen thì đời toàn là khói và bụi đường…
LikeLike
Bộ ‘ sách vở, phấn trắng bảng đen’ nặng lắm hay sao mà phải bỏ lại vậy! hehehe!
LikeLike
@Mây
Nặng chớ, bởi vậy mới bỏ lại, nhẹ thì vác đi luôn rồi ! À, Tui nói bỏ lại sau lưng à nha ! Bỏ lại trước mặt cho ..dập hết mấy ngón chưn thì sao ! Giỡn à !
Nhưng mà tui có dập hết cả bàn chưn cũng không sao ! Bụng xì thẩu che hết rồi, răng sao gì nữa đâu mà thấy. Hhahahhahahaha
LikeLike
Chắc có lẽ như chị DQ nói, thời còn đi học, dường như mới có bạn thân.
LikeLike
1-
” Còn áo tui thì không biết kêu là xanh gì ”
Tui nghe cô giáo hỏi, vội chạy vô coi cô giáo đọc news, thì thấy đủ màu xanh hết.
Có màu xanh dương của trùng dương thăm thẳm.
Có màu xanh nõn, xanh màu lá chuối non như khi còn trẻ tui thường cuộn tròn làm kèn thổi.
Có màu xanh lơ như như màu da trời vào mùa hè thưa mây trắng.
Có màu xanh óng ả như màu cổ chú vịt đang bơi lội dưới hồ nước, xa xa …
Có màu xanh nõn nà như rừng tre lao xao trong gió.
Có màu xanh lè xanh lẹt, như màu con két của Ba Tây.
Vậy thì ý cô giáo chọn màu xanh gì cho áo mặc hôm đó đây?
Tui nghĩ đi dự đám tang không nhất thiết phải mặc áo đen, quần đen kính đen. Vì tự tang chế đã thê lương rồi, thì tạo thêm chi ảm đạm để buồn bã thêm…
” hãy đến viếng cô trong trang phục màu sáng.” là một ý nghĩ vô cùng thực dụng và thức thời !
LikeLike
Chọn màu xanh giống như màu xanh của…xôi lá dứa nước dừa á, vừa đẹp mà còn vừa thơm nữa! hahahah!
LikeLike
Hay vậy ta, moi ra được một màu xanh lá dứa, vừa ngứa, ý lộn, vừa đẹp vừa thơm … Đúng là có tâm hồn ăn uống.
Tui chỉ nhìn ra những màu xanh không thực tế chút nào, còn Mây thì có thực mới vực được đạo..
Còn màu xanh nào nữa không?
LikeLike
Sáng nay đi bộ, tui mới để ý bầy vịt quanh hồ. và nhớ ra cái áo mà tui nói trên kia là màu xanh cổ vịt 🙂
LikeLike
1.
khi ông thầy dạy đàn của con tui mất thì ng` nhà ghi trong tờ cáo phó là khi đi lễ viếng xin mặc màu hồng hay màu gì đó quên rồi vì đó là màu ổng thích khi còn sống. Ông này người Mỹ lấy vợ Việt. Tui nghĩ đây cũng là 1 cách hay để nghĩ đến ng` vừa qua đời thay vì chỉ vận quần áo màu tang tóc.
LikeLike
Hình như người Việt mình chưa có quen với văn hóa này phải không, vì chưa thấy ai đề nghị như vậy trong cáo phó hết.
LikeLike
Ông bạn Ken zip chắc không đi làm hay có chuyện thương tâm mà sao viết dữ vậy ta ? Cô em Ngọc Lan giờ mới thấm tình bạn , thuở còn đi học chửi nhau đó , đánh nhau đó rồi lại làm hoà, nhiều khi bạn tự ý đến nhà mình làm những việc không yêu cầu , khi lớn lên có con, có bồ củ xía vô, “người ta chưa mời mà anh đã xía vo^” “em coi trọng bạn em còn hơn cha mẹ anh, anh chị em của anh” ôi thôi nhiều chuyện lắm , cô NL mà từ giả nghề báo, về hưu thì số lượng “bạn” hàng ngày cũng giảm đi 80% . Chịu khó ngồi viết hồi ký đi cô NL, khi đó ít cần bạn hơn.
LikeLike
@ Tim Tran
Dạ, chỉ vì xôn xao với entry của cô giáo, cho nên mới mất ngủ và viết lê thê như vậy đó chứ không có chuyện gì thương tâm hết.
Ngày mai là thứ hai, ngày vác cày kiếm cơm, chứ tối thứ bảy và sáng chủ nhật là ngày ” của riêng mình “, nằm ườn ra viết lách lung tung cho vui vậy mà.
Cám ơn Tim Tran đã đọc giùm. Chúc chủ nhật vui !
LikeLike
1. Không biết chừng nữa khi ông chủ tờ báo Playboy mất thì ổng kêu người ta đi đám tang mặc đồ gì hén!
2. Tui không được may mắn có bạn thân nên chưa khi nào dám nhờ ai làm cái gì, cho nên cũng chưa khi nào bị hụt hẫng với lời từ chối thẳng thừng như vậy.
3. hahahah! Tui đi bộ tui thích nghe nhạc Mạnh Quỳnh, Quang Lê! 🙂
Sáng nay tui bị phán một câu ‘Bà mê cái bếp còn hơn bà mê tui!’ 😛 😀 🙂 Chắc tháng này phải bỏ cái bếp, đi ăn tiệm thôi quá! hahahah!
LikeLike
Nhớ lấy tiền của chả đi ăn, đừng đụng tới tiền mình giấu nha.
LikeLike
Hú vía ! May mà Mây chưa nhờ tui làm việc gì hết !!!
Nhưng đọc vẫn thấy buồn 1/5 phút ! Tui ít khi nào từ chối ai việc gì một cách thẳng thừng hết. Nhưng bị người từ chối thẳng sợi giây thừng thì mới đây bị rồi, vụ mượn tiền đó !
À, khi chủ báo ít chữ nhiều hình chết, lúc đi đưa đám ổng thì khi còn sống ổng thích sao thì các cô cứ mặc (?) vậy.. hê hê
Bảo đảm sau một tháng ăn tiệm, LCT sẽ nói khác liền. ” Bà mê nhà hàng hơn là bà mê tui “, không biết lúc đó Mây tính sao hén !
LikeLike
Chừng nào mê ông chủ nhà hàng thì mới tính! hahahah!
LikeLike
@ Mây
Chừng nào là chừng nào ?
hehehe
LikeLike
1)
Theo đức tin tôn giáo của riêng của tôi, người qua đời không có nghỉa là chấm hết. Đúng, thể xác thì về cát bụi làm cho đất cát phì nhiêu hơn cho cây cỏ mới. Còn một phần khác quan trọng hơn là thể xác là phần linh hồn thì tiếp tục cuộc hành trình tôn giáo đi về chổ tốt đẹp hơn, chổ mà cả cuộc đời khi còn sống, mình làm đủ mọi cách để được tới chốn tốt đẹp này.
Vì vậy khi đi đám tang, thật sư là lể ăn mừng cho người quá cố dược trở về chổ tốt đẹp hơn. Vì vậy kèn trống, bận đồ màu sáng sủa hay gì đi nửa thì OK theo cái tinh thần đó. A celebration …
Còn tôn giáo khác thì tôi không biết nên để người khác giải thích.
Khi đi đám tang, ngoài việc say good bye với người quá cố, mình còn muốn chia sẻ cái mất mát với thân nhân của họ nữa, nên bận đồ sao cho trung hòa cho ý thích của người chết và cả thân nhân của họ.
Chỉ cần nhớ cho đơn giản khi đi đám tang là tất cả mình làm, là làm cho “họ”, chứ không làm cho “mình”.
2)
Về phần này, chử “bạn” cần có được nhiều định nghìa khác nhau, chứ không góp lại như một cái định nghỉa chung chung được, vì vậy nên mới có nhiều khác biệt, không đồng ý, gây ra những điều không đáng xảy ra. Bạn đời, bạn tri kỷ, bạn làm việc, bạn mượn tiền, bạn trời đánh, bạn uống bia, bạn đánh bài …. tất cả nhửng thứ bạn này mình đều cần tới và nó giúp cuộc sống của mình thật sự trọn vẹn hơn.
Phần NL- tôi đọc suy nghỉ chia sẻ thì thấy là NL đã phân tích và đoán đúng hết là tại sao người “bạn” của mình lên cơn. Tóm lại, NL đã quá chủ quan trong vấn đề này. Coi “bạn” như là “mình”, thiếu sự cân nhắc, tế nhị trong cái cách nhờ vả ( “Bạn đời” nhiều khi mình nhờ làm cái gì, mặc dầu có ích lợi cho cả hai mà nhiều khi vẩn còn bị cự nự nói ” Không, sao anh/em không làm đi ). Công việc mình làm ăn lương mà nhờ nó làm free thì chắc chắn là nó không vừa ý rồi, và như NL speculates có khi là nó nghĩ mình giành việc của nó rồi còn sai nó làm nữa thành ra làm sao mà bạn đồng nghiệp không lên cơn. Ganh tị, canh tranh nghề nghiệp, không ít nhiều đều có dính dáng trong cách hành xử của “bạn” này, không có gì lạ ở đây.
Phần ” bạn” đồng nghiệp của NL – Còn nóng tính và trẻ con trong việc giải quyết công việc, quá nhiều emotion, mất đi cơ hội để thật sự chỉ ra cho NL thấy một cách nhờ vả có hiệu quả hơn. Nếu người bạn này, bình tỉnh hỏi là tại sao công việc phải cần bạn ấy làm ngày mai hay có thể chờ NL làm luôn được không rồi thũng thẳng nói cho NL biết là “bạn” ấy không giúp được, nói trực tiếp, nói nicely thì mặc dầu là NL sẽ khó chịu nhưng chắc chắn là sẽ có some respect cho “bạn” này vì “bạn” ấy being professional, mature trong cách say NO.
Không biết nói trực tiếp và núp sau cái text message thì làm cho tất cả mọi việc trầm trọng hơn một cách không cần thiết.
Phần thằng cha con mẹ sếp – Tụi mày làm sao cho công việc chạy cho tao là được, sẽ không xử lý, làm lơ, nếu đó chỉ là chuyện nhỏ, xảy ra như là một chuyện cá biệt.
Nhưng nếu chuyện xảy ra hoài và cho cả người khác hơn hai nhân vật này thì phải cần nghiên cứu coi chổ nào trong cái công việc cần sửa chửa như roles & responsibilities, chemistry among workers, hire more people, team building, training, etc.
3)
Tôi chạy bộ mà nghe nhạc là nhiều khi tới bản nghe hay và hứng quá nên ngừng cha nó lại, tấp vô lề ngồi xuống nghe cho xong và tư nói mình ên … thôi tối rồi đi về.
LikeLike
@ Anh Toi Ke
Tui chịu câu này của anh. ” Chỉ cần nhớ cho đơn giản khi đi đám tang là tất cả mình làm, là làm cho “họ”, chứ không làm cho “mình”.
Tui để ý trong những đám tang của các vị nổi tiếng VN mình, các vị tới tiễn đưa các người quá cố đều chưng diện mốt miết ngất trời mây. Đồng ý cũng tuyền một màu đen, nhưng nào là kính hiệu, áo choàng đen dài thậm thượt, cổ thì choàng hững hờ một chiếc khăn nếu không Burberry thì Gucci..Úi cha, nhìn tưởng đâu buổi trình diễn thời trang.
Heheheh, tui giống anh ở chỗ là khi nghe nhạc nhằm trúng bản nào hay là tui quên mất đang làm gì, và cứ quay tới quay lui nghe hoài đúng một bản nhạc đó. Kỷ lục của tui là hơn tám tiếng đồng hổ chỉ để nghe một bản nhạc.
Cám ơn còm của anh, có rất nhiều điều khiến tui phải suy gẫm.
LikeLike
“một chiếc khăn nếu không Burberry thì Gucci..”
Hình như nhân vật này có cha là nhạc sĩ nổi tiếng và anh em với một ca sĩ cũng nổi tiếng luôn.
LikeLike
Anh tinh ý quá !hahhahaha
LikeLike
Đọc còm của Ông Kẹ phê thiệt 🙂
LikeLike
2-Bạn đúng nghĩa theo kiểu chỉ một chữ “bạn” thì chỉ có lúc còn đi học thôi! Còn bạn theo kiểu 2-3 chữ, bạn nhậu, bạn làm ăn, bạn trong hãng, bạn trong chùa, bạn hướng đạo, etc thì cũng phải khéo léo, tế nhị với nhau một chút thì đời vẫn vui. Chẳng có chi mà phải hụt hững & thất vọng.
3-Tui cũng cái tật lanh chánh tậu cái nhà nhìn ra park với một hy vọng hão huyền là mỗi ngày sẽ đi một vòng. Nhưng bận bờ lóc quá nên chuyện đi bộ chưa một lần xảy ra. Nhưng nhìn người, người qua lại cũng vui. Có chị xắm tuồng cũng ngầu làm, quần căm hiệu Nike, áo xanh hiệu Oakley , iphone nhạc rầm rầm, bước ra khỏi xe ưỡn ẹo 5-3 động tác warm-up……tưởng sao mở trunk xe lên, cất giầy, lấy high heel đi vô, lên xe đi về. 🙂 làm tui chưng hững không thể hiểu tại sao chị tập thể dục cái kiểu gì đây? hahaha
Chúc mọi người vui vẻ.
LikeLike
Sắm tuồng thì lâu, diễn thì dở! hahaha!
LikeLike
Tui đọc tới cái phần 3 thì không tránh khỏi bật cười. Cô giáo bị Ốc, Hến và Trùm Sò quở quá giờ phải đi bộ thể dục buổi sáng hả…hahaha. Vậy cũng tốt thôi, cô giáo nếu thấy cần thêm người động viên, khuyến khích cho việc đi bộ gì cứ nói, tui sẵn sàng nhảy vô giúp mấy người kia một tay. 😆
LikeLike
Hahahha, ông nhảy vô giúp cô giáo chứ tại sao giúp tụi tui hén ! Coi chừng cây thước bảng của cô giáo đó, TL ơi !
Tui nghĩ cô giáo phải vừa chạy, vừa bò vừa trường và lết mới…mau mòn giày, chứ đi bộ không thôi thì mới đến đời thuở nào mới tiêu hết… tô bún mắm mới điểm tâm…
hehehhe
LikeLike
Mắc mớ gì! Bóp cổ chết hết bây giờ, hừ hừ hừ
LikeLike
@ Tan Nguyen
hahhaha chết cười với cái còm của Tan Nguyen ” bước ra khỏi xe ưỡn ẹo 5-3 động tác warm-up……tưởng sao mở trunk xe lên, cất giầy, lấy high heel đi vô, lên xe đi về” haahhahahah !
Chính mắt tui cũng trông thấy hoạt cảnh này rồi. Nàng đậu xe cái kịch, mở bóp lôi ra ống son, chu miệng tô thêm chút rực rỡ. Rồi nàng trợn trừng nhìn vào tấm kính chiếu hậu, chớp chớp mấy cái rồi mới mở cửa bước ra ngoài. Trời đất ơi, cả bầu trời đang trong xanh của buổi sáng mát lành bỗng trở nên nhuộm một màu hồng của …ráng chiều .
Mũ Adidas hồng, áo phông cùng hiệu màu hồng, quần thun thể thao dĩ nhiên cũng hồng, hồng luôn cả đôi giày chạy bộ và hồng cả chiếc kính đang đeo trên mắt. Head phone trên tai, vừa nhún nhảy ,vừa lúp xúp chạy nàng vừa nấu cháo điện thoại với ai ở đầu giây bên kia ” dậy sao? Diu nói nó đang seosé vinh ti phai bờ sen óp hả? Diu mua giùm mi đi, chớ mi đang chó gìng, lát mi dìa hết seo thì sao? Hông được hả? Dậy mà diu nói mi là bet phờ ren của diu, nhờ diu hép có nhiêu đó mà diu cũng không hép. Nghỉ chơi diu đi ! ”
Thế nàng quày quả quay ra xe, ôm vô lăng, đề máy và cũng không quên kéo kính chiếu hậu xuống nghía một phát nữa rồi mới từ từ cho xe chạy.
Thế ra nàng đi sốp ping cũng là một cách tập thể dục hay sao á !
LikeLike
Còn vài cách tập thể dục cũng vui vui. Đại lọai như một ông nọ, chắc cũng khỏang 250lbs mình nghĩ chắc chạy nát hết cỏ Mile Square Park cũng chưa hết béo. Dường như để thách thức với suy nghĩ của mình ông lôi trong xe ra một hộp donut quất liền 2-3 cái, cùng ly cafe sữa đá lọai lớn trên tay.
Một cặp nọ đang chạy long tong, rồi bất chợt chậm lại, rồi thắng lại luôn ….. quơ chân quơ tay cãi nhau chí chóe.
Tui mang mấy câu chuyện này kể cho đám bạn nhậu, ai cũng mắc cười. Sau 10 giây mắc cười họ đồng kết luận cho tui là thằng dở hơi ngồi coi người ta tập thể dục. Hôm nay mới thấy có người dở hơi giống mình mà không gọi là dở hơi mà gọi là lãng đãng cuối tuần. hahaha
LikeLike
Hahaha….vậy cuối cùng không có ai ra park để tập thể dục hết.
Người thì ra coi cách ăn bận, dáng đi hoặc chú ý coi họ nghe nhạc gì
Người thì ra ưỡn ẹo 5-3 động tác
Người thì ra đó nói chuyện điện thoại
Người ra ăn donuts
Có hai ông ra coi rồi về kể bà con nghe…..hehehe
Mấy cái parks này ở đâu vậy? để tuần sau tui ra cho biết…..hahaha.
LikeLike
hahahaha, thì ra dở hơi gọi một cách văn chương là lãng đãng, khà khà khà
Kỳ sau tui sẽ đặt tên entry là “Dở hơi cuối tuần” hehehehe
Còn tuần sau thầy Lý ra cái park đó sẽ chứng kiến thêm một màn hay, đó là người nghe nhạc, người ăn donuts, người ưỡn ẹo, người nói điện thoại, người đứng coi… xúm lại “dợt” cái tên “ra cho biết”, khà khà khà. Lúc đó sẽ có thêm người đứng quay phin, là tui 🙂
LikeLike
Nhè ông chạy như bay mà đòi dợt ! Mới giơ tay lên là ổng đã chạy tới Pháp rồi còn đâu !
LikeLike
Ai biểu giơ tay, giơ chưn bắt giò lái coi ổng chạy được tới đâu! hahahah!
LikeLike
Trời ơi là trời !
LikeLike
Hôm nay gió TX thổi vào bờ lốc mát quá! 🙂
LikeLike
Phải hi gió lúc nào cũng thổi blog hén, chị Bidong!
LikeLike
‘Phải hi’ là cái dầy dậy! 😛
LikeLike
Chị Đoan kêu trời, ai nghe 🙂
LikeLike
Đất nghe …hehhe
LikeLike
@ Ken
Tặng cô hàng xóm cái gift card của Victoria Secret 🙂
LikeLike
Hahaha!
LikeLike
birthday suit 😛
LikeLike
Nếu là gift card của thẩm mỹ viện thì sẽ hay hơn! heheheh!
LikeLike
Hehehe, tui mà đưa cho cô ấy cái thẻ để đi cắt đốt cột treo hút nâng chắc tui bị bề hội đồng bởi cô đó lẫn s/t nhà tui quá !
Thôi, tui xin can !!!
LikeLike
@ Chị Doan
Trời quơi ! lâu lắm mới thấy lại cô miêu màu tím nhạt này đó. Chị bỏ sân chơi này lâu lắm rồi nha. Còn chị lụa với giải lụa tím…cả chiều hoang đâu nữa rồi. Thầy bói Ngao sợ bắt bao phở hay sao mà mất tiêu tông tích .nhớ tới ai thì réo tới đó…
Chị Doan xúi để ốc ken bị ra đường ngủ nha ! Mà bí mật của Victoria là cái gì vậy ?
LikeLike
Bí mật mà bật mí thì sẽ bị mất! heheheh!
LikeLike