Cái tựa này có khó hiểu không nhỉ?
Ý là có người sau bao nhiêu năm, nay đã tìm lại được tung tích mối tình đầu.
Mà không phải chỉ biết tung tích, hơn thế nữa, là đã có cơ hội nói chuyện lại được với tình đầu.
Ý của entry này là vậy á 🙂
Còn tại sao phải tìm, tìm được rồi để làm gì, nói chuyện rồi thấy làm sao thì…. ai mà biết!
Bởi vì người đó không phải là tui, hehehehe
Nhưng phải công nhận là trái đất này quả là nhỏ. Quanh đi quẩn lại rồi sẽ có lúc mình nhận được tung tích bạn bè từ thời còn… tắm mưa trong những hoàn cảnh thật lạ.
Nó giống như thế này nè:
Khi tui vào làm việc ở NV một thời gian thì tui nghe một đồng nghiệp nhắn: có một anh chàng từng làm việc tại đây gửi lời thăm tui, nói rằng biết tui.
Wow, ai dị? Đồng nghiệp nói bút danh của anh chàng và cả tên thật. Tui chịu chết, chả biết.
Mãi sau này hỏi ra mới hay rằng thì là anh chàng học cùng năm đại học với tui, nhưng khác trường, tui học Sư Phạm, anh chàng học Tổng Hợp. Tuy vậy, anh lại chơi chung với một nhóm mấy đứa học cùng lớp tui (mà tui đâu có biết). Hehehe, ra là vậy.
Thế nhưng, chuyện vẫn chưa hết.
Sau khi anh chàng quay trở lại quận Cam, trở lại NV làm thì một thời gian sau tui lại tình cờ biết được thêm một “bí mật”: cô nàng anh từng thầm thương trộm nhớ, tương tư tương chao cả một thời sinh viên chẳng ai khác hơn là một đứa bạn trong cùng đội tuyển học sinh giỏi với tui năm lớp… 5!
Tui nhớ nó, bởi vì tên nó hơi đặc biệt. Tui nhớ nó là bởi cả tháng trời ở nội trú tui và nó ngủ cùng giường. Tui nhớ nó là bởi mỗi trưa mỗi chiều tui và nó ăn cùng mâm. Và tui nhớ nó là vì tui và nó từng… tắm chung! hhahaha.
Có điều, sau một tháng học chung, thi xong rồi thì chia tay. Mạnh đứa nào về trường nấy. Nó học ở quận 11, tui học ở quận 6. Thời đó cũng chẳng điện thoại, không email nên sau 1, 2 lá thư viết cho nhau thì coi như bặt tin. Chuyện ngày xưa xem như kỷ niệm. Thoảng có nói chuyện với ai đó, hỏi học ở đâu ở đâu thì nghe như có tên trường bạn mình thì nói tên nó ra coi có ai biết không, kiểu như vậy.
Thế mà không ngờ sau gần 1/4 thế kỷ thì lại có người kể về bạn mình ngay trên đất Mỹ, với những tâm tư rất… hoài cổ 🙂
Anh chàng kể rằng sau khi tốt nghiệp đại học thì anh và nàng bặt tin nhau. Mà bạn bè trong lớp cũng chẳng biết tung tích nàng luôn, chỉ nghe đồn này lấy chồng về nơi xứ lạ, mà xứ lạ ở đâu cũng không ai biết!
Tui nhớ cuối năm 2010, khi tui về VN, anh chàng nhắn nhe “Cố thử tìm tông tích của nàng!” Tui ậm ừ. Đến khi quay lại Mỹ, anh chàng hỏi kết quả, tui bảo “Biết đâu mà tìm” Anh chàng dấm dẳng “Nhờ có vậy cũng làm không xong!” – Ơ hay, mà tìm để làm gì? – “Thì để coi bây giờ cổ ra sao”
Lý do đơn giản vậy thôi ư????
Mọi chuyện chìm đi, cho đến tối nay, anh chàng gọi điện thoại đến hí hửng: “Này, báo cho mà biết nhé, đã nói chuyện được với nàng rồi nhé!” – Hả, ở đâu ra vậy? – Đang ở Hà Nội, chuẩn bị đi Hồng Kong. Nàng đang đi công tác.
Giọng anh chàng quá ư là vui!
Mà tui cũng vui. Là bởi: theo anh chàng kể, khi nghe anh nói đang làm báo NV thì nàng kia hỏi ngay “ở đó có 1 người tên là NL phải không? và nàng xác nhận tui là bạn của nàng, nàng kể cho anh chàng nghe những kỷ niệm nàng có với tui 🙂
Hhehehe, tui vui là vì vậy, ra bạn vẫn nhớ mình, dù bây giờ bạn ở nước nào tận châu Ẩu châu Âu, mà cũng đã hơn 30 năm rồi còn gì.
Rồi tui cũng chợt có câu trả lời cho câu hỏi mấy năm trước tui từng hỏi anh chàng, đó là “Tìm để làm gì?”
Chẳng làm gì hết, ngoài sự tò mò muốn biết “tình đầu” của mình giờ như thế nào, sống ra sao, để trong khoảnh khắc này, nhớ về một thời đã xa lắm, mình còn trẻ lắm, yêu đời lắm và yêu người lắm… trước khi tự mỉm cười với chính mình và quay lại với những gì đang diễn ra trước mắt.
Thôi, tui đi ngủ. Còn ai đọc xong entry này lại lẩn thẩn đi tìm tình đầu thì đó không phải lỗi tại tui nghen.
Và tui nhớ nó là vì tui và nó từng… tắm chung!
Đọc xong bài này :
” Tình Tắm Chung ” hahhaha
LikeLike
Tui cũng hahaha cái vụ tắm chung, nhưng không dám hả họng. Chờ chị Tiny haha xong tui mới dám ha ha ha
LikeLike
cười cũng bày đặt ké 🙂
LikeLike
Tui có nói ké hồi nào đâu trời. Tui chờ chị Tiny cười xong tới phiên tui mà…
Gần lên chức mẹ chồng hay sao mà khó tính quá vậy? Bên này có ai đào giếng lấy nước không hén ?
LikeLike
Lạ nha, trong lúc tui lẩn thẩn đi tìm lung tung để đọc, tình cờ tìm lại những bài thơ mình viết lúc còn xa xưa, trong số những bài đó có những câu sến chảy cả hàng lít nước, đại loại ” sao em nỡ nhìn anh bằng nửa mắt, anh chỉ là người xa lạ sao em… ” , tui vừa đọc lại vừa bịt mũi thì lại vớ được entry mới của cô giáo.
Ừa, tìm lại để làm gì ? Câu hỏi dễ mà cũng khó trả lời .
Tìm lại 1 người để để biết về nhiều người.
Biết về nhiều người cũng là biết lại nhiều điều, vui cũng có mà buồn cũng có luôn, mà ngỡ nó đã trôi xa cùng năm tháng.
Tìm lại những gì ngỡ đã trôi xa cùng năm tháng để thấy rằng lòng minh vẫn còn mênh mang với ngày xưa, tuy rằng vẫn biết tất cả đều là quá khứ.
Niềm vui có thể từ nơi đó đấy lên, đẩy mình đi tiếp trên con đường cơm áo gạo tiền mình đang đối diện.
Nên hay không nên, đúng hay không đúng, là sao mà trả lời cho được !
Như đêm nay thức khuya, đọc lại bài thơ cũ của Hồ Dzếnh, lòng tui cứ ngân nga như tiếng chuông chùa làng bên vọng lại, một trời quá khứ trôi về, đưa tay vớt lên từng kỷ niệm , ngắm ngía xong lại thả xuống dòng trôi. Còn nó có trôi được hay không thì chính tui vẫn không biết nữa…
Chỉ hơi thấy vắng trong hồn
Ít nhiều hương phấn khi còn ngây thơ
Chân đi, đếm tiếng chuông chùa
Tôi ngờ năm, tháng thời xưa trở về
( Rằm tháng giêng. Hồ Dzếnh )
LikeLike
‘sao em nỡ nhìn anh bằng nửa mắt‘, chắc cô này …mắt hí!
LikeLike
Ừa,
sao em nỡ nhìn anh bằng nửa mắt
Chắc mắt em bị hí hay sao, em !
Cố dướn lên vẫn chỉ thấy đường viền
Như sợi chỉ, ừa mắt em bị hí !
Chịu chưa, vừa ý chưa, thỏa mãn chưa, vừa lòng chưa, toại nguyện chưa ?
Còn thắc mắc gì thì hỏi luôn một lần, chứ lâu lâu thọt một câu, nhột lắm lựng !
Hừ !
LikeLike
hỏi sao mắt em bị hí dị, heheheh
LikeLike
Tại em người gốc người Đại Hàn.
LikeLike
Mắt em bị hí vì lỡ so với người có đôi mắt bư huyền nặng !
LikeLike
…Tình ngỡ đã phôi pha, nhưng tình vẫn còn đầy..
LikeLike
@ Chị Doan
Lâu lắm mới thấy chị Doan vào còm.
Làm khổ đời hoài là chữ ” ngỡ ” đó, chị ơi !
Nghe lại bài Tình Nhớ, muốn vùi đầu vào mền không muốn bước ra khỏi giường, không muốn làm gì nữa cả…
” Người ngỡ đã xa xưa nhưng người bỗng lại về
Tình ngỡ sóng xa đưa nhưng còn quá bao la
Ôi trái tim phiền muộn đã vui lại một giờ
Như bờ xa nước cạn đã chìm vào cơn mưa ”
Ô, trời bên ngoài lại đổ mưa ….
LikeLike
Phải hát là ‘Người ngỡ đã xa xưa nhưng người bỗng HIỆN về’ nghe nó mới rùng rợn! hahahah!
LikeLike
Đúng rồi, người đã đi bán muối sao người vẫn hiện về, người đứng ngay đầu giường hàng đêm làm cho có người phải mặc tã đi ngủ vậy người. Người chơi gì kỳ vậy người ?
LikeLike
Cúi đầu chào cô chủ,bà con làng blog.
Đọc xong entry của cô giáo,comment của bé tí,anh Ốc,O Đoan.
Tui mở bài “CỎ ÚA” cua Lam-Phương nghe nó hay hơn mị ngày
Còn nhớ tên nhau xin gọi trong giấc mộng
Còn chút thương yêu xin đưa vào dư âm
Chúc cuối tuần an lành đến với ACE.Tui đi câu byebye see you lai rai.
LikeLike
@ Anh LNT
hahhaa, nếu mà còn nhớ nhau để mà gọi trong giấc mộng thì chắc không còn 1 cái răng để xiết mía.
Đưa vào dư âm thì còn có thể dám !
Câu cá vui nha ! Nhớ coi cái lưỡi câu thẳng hay cong !
Hê hê
LikeLike
Bẻ không còn cái răng là nhẹ tay lắm rồi á! Gặp tui là kể như giấc ngủ đó sẽ trở thành giấc ngủ thiên thu luôn! heheheh!
LikeLike
Chắc đêm nào ngủ, 2 lỗ tai Mây cũng thức hết hén !
Làm cho tui nhớ đến chuyện một đấng cứ gọi vợ là Miếng mỡ của anh ơi !. Cục đường à ! Cây sầu riêng trổ bông đâu rồi ? Chiều Tím lòng anh ui !! Chớ Không dám kêu tên thật của vợ. Hỏi tại sao thì đấng mới thì là mà lỡ kêu trật tên chỉ có chết. Thôi thì mình cứ kêu mây gọi gió an toàn hơn.
Tui ngẩn ngơ không hiểu đấng nói gì !!!
Con beo gấm của anh ơi !!!
LikeLike
Bắt chước ông chồng tui, kêu ‘Bà ơi!’ thì đâu có lộn! hehehe!
LikeLike
Có khi nào cắc cớ hỏi ” bà nào ” không ?
Vái trời ổng đừng ú ớ …
hà hà !
LikeLike
‘Giọng anh chàng quá ư là vui!‘, hehehe! Quá vui tại mới nghe có giọng nói sau 30 năm, đến khi gặp tận mắt, bắt tận tay thì….bỏ chạy không kịp! hahahah!
Đề tài này khó còm quá, lỡ lộ bí mật thì chỉ có nước từ chắc chết đến chết chắc! hahahah!
LikeLike
Có sao khai thật đi. Chuyện đã cũ xì thì có gì đâu mà chết. Đừng nói là chờ ACE khác lộ bị mật, ngồi nghe rồi cười hi hi nha !
Mà nè, ai nói tình và người trước thì không nên gặp lại, vì trước với sau, xưa với nay rất cách biệt, gặp nhau sẽ va chạm với hiện tại chỉ thêm ngỡ ngàng, bao nhiêu mộng đẹp đã đệt sẽ tả tơi như chiếc chiếu rách.
Tui thì không thấy như vậy,18 năm cách biệt, khi gặp lại vẫn có cái gí da diết như cái hôm trời mưa dữ dội, cuối mặt bước vội mà lòng sũng ướt như mưa…
LikeLike
Anh Đạt Diệp nói! hahahah!
LikeLike
Cũng là Diệp sao mà khác nhau dữ vậy ta !
LikeLike
Khác chớ! Thí dụ như Kim Chi Ngọc Diệp khác với…Dầu Khuynh Diệp! hahahah!
Mà nhắc đến kim chi mới nhớ, đến giờ tui vẫn chưa đủ can đảm ăn thử món này! hehe!
LikeLike
Mắc chi lôi Khuynh diệp ra nữa vậy. ..tui khoái món kim chi lắm á. Càng cay càng tốt. Chắc có lẽ anh Toi Ke nói đúng, tui có duyên với kim chi. ..hí.
hehehe
LikeLike
Sinh ra đã là khổ, làm con người cũng đả khổ, KHÁT ÁI nhiều lại càng khổ hơn.
Người đồng nghiệp đó chẳng có gì là vui, nếu có chỉ là tạm bợ trong giây lát. Cha nội này sống khổ tâm bỏ mẹ mấy chục năm qua vì cái tội khát ái về quá khứ đã qua.
LikeLike
tui thì không nghĩ vậy, tức là anh chàng này không phải mấy chục năm khổ tâm vì cái tội khát ái về quá khứ đã qua, mà chỉ là kỷ niệm thì nằm yên một chỗ, nó chỉ hiện về khi có gì gợi nhớ, như tình cờ gặp một đồng nghiệp là bạn học cũ của “tình đầu” thì tự dưng phải nhớ thôi.
Còn nếu ai đó nói không hề nhớ gì quá khứ thì chỉ có nước người đó từng bị một tai nạn gì đó có tổn thương đến não, hehehehe
LikeLike
Bài mới của NL! Đọc & ăn hàm thụ đã quá! Có dịp sẽ thử ăn ở đây mới được! 🙂
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=183196&zoneid=1#.UwmF384z33k
LikeLike
Hôm qua em mới bị quở là ‘ục ịch quá rồi!’, chắc phải ăn chay cho ốm bớt! hic!
LikeLike
Làm đồ ăn món nào cũng là cao lương mỹ vị hết thì làm sao có eo được! Ăn thì dễ mà nhịn thì trần ai! 😦
LikeLike
You are correct, chi BD!
LikeLike
vậy thì đừng nhịn, cái gì cũng ăn, ngán rồi hết ăn 🙂
LikeLike
” Hôm qua em mới bị quở ục ịch mà hôm nay em đã phục phịch rồi, bà con làng nước ơi. …”
Kha, kka, kha…
LikeLike
@ Mây
Ăn chay lâu ốm lắm, lăn lẹ hơn. .. khè khè!
LikeLike
Bình thường 10:30 sáng là tui ăn trưa, bữa nay tui nhịn đến giờ này là 12:30, tui đang đói bụng, chọc tui là tui thụi á! hừ hừ hừ!
LikeLike
Nửa đêm nay dậy ăn bù cho xuất 10:30 sáng, dễ òm. ..
LikeLike
Các cơ sở thương mại đừng có lo . Nơi nào buôn bán chậm chạp, trì trệ khỏi cần phải rước thầY cúng, thầY bùa, thầY pháp, thầY địa lÝ gì cả . Chỉ cần mời cô Ngọc Lan của NBNV nhúng taY Vào một lần là sẽ có hY Vọng tràn đầY Và hứa hẹn business Vươn lên . Cô Ngọc Lan có phong cách Viết quảng cáo rất NL, rất haY, rất mát taY, rất “độc quYền”, đọc rồi thì cứ như thể bị ghiền, trúng độc, không thể bỏ được . Quán cháo lòng Tam Biên là bằng chứng rõ ràng nhất . Vừa ngon, Vừa rẻ, sạch sẽ Và cũng Vô cùng thuần túY tính chất Việtnamese .(: (:
LikeLike
Chả giò ở quán này ngon, thằng con kén ăn của tui ăn xong nói với tui phải làm chả giò giống như vậy cho nó ăn! heheh!
LikeLike
Nếu nói rằng đó là viết quảng cáo thì cũng được, nhưng thật tình là tui đi đâu thấy gì hay thì tui viết , chưa ai trả tiền cho tui về mấy bài viết này hết trơn, ngoại trừ lương lãnh từ sếp 🙂
LikeLike
Đó là người phụ nữ mà gần nửa thế kỷ trước tui hằng mong sao chóng đến cuối tuần để gặp mặt cho vơi nhớ thương.
Ngày tui khoác chinh y trả nợ sông núi cũng là ngày tui và nàng chia tay vĩnh viễn.
Ngày đến ngày đi tui cũng quên mất tiêu mối tình đầu mà cũng quên luôn người con gái đã từng làm tim tui nhức nối.
Vậy mà gần 50 năm sau tình cờ coi lại mấy tấm hình cũ rích, tui chợt muốn tìm lại người tình năm xưa để xem cuộc sống nàng giờ ra sao.
Tui set up một tour vòng quanh nước Việt. Từ Mỹ đi Hà nội – Huế – Đà nẵng – Nha trang – Đà lạt – Sài gòn, rồi từ Sài gòn lấy tiếp tour Sài gòn – Long xuyên – Châu đốc Hà tiên – Phú quốc và kết thúc tại Rạch giá là chổ tui sinh ra và được nuôi lớn bằng gạo mống chim với cá rô kho tộ và canh chua cá lóc nấu với khế chua, bông súng. Còn nữa lươn vàng um với hèm (bã rượu) ăn với rau ngỗ thì dzô mấy lít đế cũng không vừa, hoặc cá lóc nướng trui chấm nước mắm me thì thiệt là không chê vào đâu được.
Về đến Rạch giá tui nhờ đứa cháu đưa tôi đi thăm người xưa để xem dung nhan đó bây giờ ra sao…
Trước mặt tui là người phụ nữ với đôi mắt sâu (hoắm), đuôi mắt hằn sâu những vết chân chim đại bàng, hai gò má nhô cao rám nắng lốm đốm trông tựa như những con gián chết khô, đặc biệt nhất là khi nàng cười thì hở mười cái răng,
đúng vậy nếu có phải đếm thì cũng chỉ còn khoảng chục chiếc xiêu vẹo tựa như những chiếc cọc còn lại của hàng rào ấp chiếc lược bị phế bỏ khi xưa.
Tui rút trong túi ra tấm hình ngày xưa nàng đề tặng tui khi hai đứa còn dung dăng dung dẻ, nàng ngõ ý muốn xin lại vì không còn giữ tấm hình nào lúc còn trẻ. Còn tui thì tiếc hùi hụi, phải chi tui đừng gặp lại nàng để ít ra còn giữ lại trong đầu cái hình ảnh đẹp đẽ của ngày xưa thân ái.
LikeLike
Tui nói có sai đâu! hehehe!
Chỉ có cụ ÔC nhà ta là cũ cũng như mới, già cũng như trẻ, xấu cũng như đẹp, xưa cũng như nay! Hông chừng chút nữa ổng chạy lên đây ổng cự nữa á! hahahah!
LikeLike
Cụ Ốc chỉ mới có 18 năm cách biệt nên mới thấy vậy chớ nếu 50 năm mới gặp lại như tui bảo đảm ổng sẽ nghĩ khác.
LikeLike
Hahhaha, hổng biết nữa, anh Tư ơi ! ( Xin được kêu bằng anh nha ! )
Chắc có lẽ thời gian 18 năm chưa đủ dài để cho mọi thứ thay đổi.
Vài mươi năm nữa nếu có gặp lại thì như thế nào sẽ biết lền…
Nghe anh tả ” được nuôi lớn bằng gạo mống chim với cá rô kho tộ và canh chua cá lóc nấu với khế chua, bông súng. Còn nữa lươn vàng um với hèm (bã rượu) ăn với rau ngỗ thì dzô mấy lít đế cũng không vừa, hoặc cá lóc nướng trui chấm nước mắm me thì thiệt là không chê vào đâu được. ” đã cách gì. Hy vọng ngày nào đó về quê anh, sẽ thưởng thức mấy món này, chắc lúc đó ngậm mà nghe hén !
LikeLike
Tưởng đâu chỉ có con nít mới ăn ngậm! hehehe!
LikeLike
@ Mây
Người lớn mà ăn ngậm, chắc đợi nghe chiếc đũa lên…
heheheh
Mà cái vụ ngậm không nuốt, chắc Mây có kinh nghiệm hén !!!
LikeLike
Lươn um hèm, cá lóc nướng trui, cá rô kho tộ đó là chuyện ngày xửa ngày xưa, bây giờ đồng ruộng toàn là thuốc rầy, thuốc sâu con cá con lươn nào còn sống nổi, họa chăng chỉ còn cụ “ốc” gồng mình sống sót cho đến ngày nay.
LikeLike
Hhahhaha, anh Tư cứ nhè cụ ốc mà thọt hoài hén !
Nói chứ cánh đồng làng ở quê anh hay quê tui cũng như nhau, thuốc rày thuốc sau đã phá hoại sinh thái không ít thì nhiều rồi. Buồn …
LikeLike
Ai mà dám cự ! Chỉ phân bua thôi mà !
Nhưng mà tui có nói xấu cũng như đẹp, già cũng như trẻ hồi nào đâu !
Gắp tay bỏ vào lửa chi vậy !
LikeLike
Cho phỏng chứ chi, trời! hahahah!
LikeLike
Ai mà nói Mây hiền thì có mà trời sập !
LikeLike
Bình thường tui hiền khô hà! heheh!
LikeLike
Còn không bình thường thì sao?
LikeLike
không bình thường là…tửng tửng, vậy cũng hỏi! hahaha!
LikeLike
@ Vân NguYễn
Không bình thường là ….đụng đâu cắt đó . J/K
LikeLike
@ Tư Ếch viết còm này nghe như cả một khúc phim đầy đủ con người, cảnh vật, sắc hương, mùi vị… hay quá là hay 🙂
LikeLike
Cô giáo nghe bằng mắt hihi… Cám ơn cô giáo cả khen, vậy là tui có thể xin một chân vô nghề làm báo rồi héng, tui chuyên nghề sửa lỗi chính tả đó, có nhận không dzị?
LikeLike
Ông gan thiệt. …… Bà Tư Ếch với em tình đầu của ông, ai hơn ai, hình ảnh của 50 năm về trước? hehehehe, be honest nha. Rồi ông có tặng lại cái hình không? Nếu là tôi, tôi sẻ không trả lại cái hình, mang xuống tuyền đài luôn cho giống tiểu thuyết. 🙂
LikeLike
tuyền đài tức cái lâu đài tối om, thấy gì đâu mà coi 🙂
LikeLike
Chời, chời…Sao ai đâu gan quá há: có đủ can đảm để tìm lại tình đâù ???
Sau mâý chục năm, ngừơi tình giữa đừơng xin gặp lại: mèn ơi ! đến nổi mẹ của AL còn nói : nó chỉ còn lại gịong nói thôi con ạ…hic hic vi` nhìn ngừơi thì mình cũng nhìn lại ta : không biê’t ai thua ai…
Vì vậy AL nhất định quyết tâm không muốn gặp lại mối tình đâù và cũng không cho gặp : những kỷ nịêm đẹp nên để gom lại trong một ngăn riêng, đôi khi nhìn lại thì mình vẫn nghĩ đến phố xưa, trừơng củ, một quãng đời thơ ngây, một đọan đừơng đời êm ả khác hẳn với thực tại, mặc dù mình vẩn có những vật chất hơn bình thừơng…
Vài cảm nghĩ lẩn thẩn chia xẻ cùng ACE…
Chúc cả nhà blog một tuần lễ êm ả.
LikeLike
Quyết định sáng suốt! hahahah!
LikeLike
Tất cả kỷ niệm củ, trai gái, bạn bè và nhiều thứ lỉnh kỉnh, nằm gọn trong một cái hộp đựng giày , côt giay thun lại là xong 🙂
LikeLike
Đào sâu 3 thước đất, trộn bê tông đổ lên, mướn xe hủ lô đầm cho chặt, lấy chổi quét cho mất dấu, xịt dầu lửa lên cho chó khỏi đánh hơi… thì cũng không yên với mối tình như sóng đại dương lúc nào cũng nhè bờ bến xưa mà vỗ. .., anh Toi Ke ơi. ..
khà khà. ..
LikeLike
Tình cũ không rủ cũng tới phải không? 🙂
LikeLike
Dạ, nó chưa bao giờ mới nên không biết nó có cũ không nữa. ..
Nói tưng tửng cho vui, chớ ốc ken có mọc sừng cũng không giám giỡn mặt với tử thần đâu, chị Bidong ơi.
( Vái trời cho s/t đọc được cái còm này )
LikeLike
trời, kêu bả lại đánh vần cho bả nghe, vậy mà cũng vái trời, thiệt tình, đúng là ốc 🙂
LikeLike
Tui gặp lại “tình đầu” cỡ hai chục năm trước tại Mỹ trong lúc đang kiếm đồ mua ở một cái tiệm tạp hoá nho nhỏ do người Việt làm chủ . Lúc đó tui đang lui cui coi đồ thì cô bạn làm chung đang ở đầu kia gọi tên tui, thế là người ta đi lại và tụi tui nhìn ra nhau liền tức thì, người ta bốn bó vẫn còn phong độ lắm, còn tui thì hỡi ơi, lúc đó đang mang bầu sắp tới ngày sanh, mà mang bầu đứa thứ hai bụng lớn thì thôi, mặt sưng mũi đỏ, xấu bất ớn luôn. Qua ngày sau cả văn phòng đều chọc tui quá chừng. Nghĩ lại thì thôi tự an ủi mình “đó là hình ảnh đẹp nhất của người phụ nữ” 😦
LikeLike
Sao tui hông hiểu gì hết trơn! ‘Chị Bình’ gặp lại ‘tình đầu’ là ‘cô bạn’ ??? 🙂
LikeLike
Giả nai không hiểu, cố ý không hiểu để chị Bình nói thêm thì có. Chuyện của mình thì im re…
LikeLike
Tui không hiểu thiệt á! 😦
LikeLike
chắc tại hôm nay đòi ăn chay nên tự dưng đâm ra… lú, hahahaha
LikeLike
tại cô bạn gọi tên tui, nên anh chàng nghe được, chạy tới dòm coi ai. Anh chàng (người ta) gặp tui vui lắm á. Gọi người ta cho dễ, chớ biết gọi gì bây giờ?
LikeLike
Tình chị Bình duyên cô bạn! hahaha!
LikeLike
Hồi 2012 tui vô blog đây chơi có kể về cuộc tình học trò của mình. Có vài còm sĩ hỏi tui là sau bao năm có gặp lại người cũ không? Tui trả lời là không, biết đường mô mà tìm đã gần 30 năm rồi. Năm 2013 tui có cơ hội trở về quê cũ (nhưng không phải cố ý để tìm lại người cũ nha, phải nói rỏ ràng như vậy …. hehehe).
Và đây là câu chuyện phần 2 😆
Về tới quê tui ở Cần Thơ, xuống bến xe đò tui thấy lạc lõng và không nhận ra đâu là đâu. Tui mướn xe honda ôm đi dạo thành phố. Honda chạy một hồi tui cũng không còn biết phương hướng và thấy phố phường xa lạ quá. Tui mới có ý tưởng là đâu chạy lại quán cơm của gia đình thằng bạn mà hồi xưa thường đi chơi chung coi nó còn ở đó và nhận ra tui không.
Gặp lại bạn xưa tay bắt mặt mừng. Hắn mới đem xe Honda chở tui đi, rồi giải thích đâu là đâu thì hình ảnh con đường xưa từ từ hiện về. Tụi tui đi lại những con đường cũ. Nói cười vui vẻ như những ngày còn học cấp 2. Hắn quẹo vô con đường lớn rồi nói “đây là con đường Nguyễn Trải hồi xưa” hắn rề rề xe lại rồi đậu trước một tiệm bán đồ quần áo. Tui hỏi làm gì ngừng ở đây? Tui nhận ra số nhà của K (người bạn gái thời đi học cấp 2). Đứng dòm xung quanh tui thật sự thấy lạ quá. Con đường này hồi xưa tui chạy lên chạy xuống nhiều lần. Có lúc đạp xe song song, có lúc được chở K đi lao động buổi trưa hay đưa K về nhà khi học thêm đây mà. Sao giờ lạ quá.
Lạ hơn nữa là sao thằng ông nội này còn nhớ chuyện bao nhiêu năm về trước giờ chơi trò gì hú tim vậy? Có gì thì cho biết trước chứ làm đột ngột như vầy sao tui chuẩn bị tinh thần cho kịp. Tui thấy hơi kỳ kỳ là vì bao năm xa cách VK Mễ (ý quên Mỹ….hehehe) đi về thăm mà trong tay không có một bó bông nào hay cái gì cầm làm quà hội ngộ. Mà thật sự thì tui cũng đâu có dự tính gì đâu. Một vài phút cự qua cự lại với nó về cái cãm thấy kỳ kỳ. Tui cũng xuống xe và nói “mày vô với tao luôn nha”. Tui nghĩ dù sao có nó, trường hợp tui có bị ngọng bất thình lình thì nó tiếp lời. Với lại bà xã tui biết chuyện này thì tui có lý do là nó là thằng xúi bậy tui chứ không phải tự động tui đi tìm hình bóng cũ…hehehe
Đậu xe, hắn và tui bước đi về cửa tiệm, Từ cửa kiếng bên ngoài trông vô tôi thấy thấp thoáng 3-4 người nữ. Biết ai là K ngày nào của tui đây? Tay tui đẩy cửa định hiên ngang bước vào hỏi và hội ngộ người xưa. Hắn níu tay tui lại rồi xoay qua nói “đây đúng là nhà của K, nhưng mà K đã đi định cư ở Mỹ lâu rồi ông ơi”
Đúng là thằng lựu đạn hông…..chuyện tình cãm người ta mà nó giởn như vậy đó. 😆 Nhưng dù sao cũng cám ơn nó làm tui sống lại kỷ niệm vui, khoãng thời gian thời còn đi học. Trở về Mỹ tui quên luôn hẳng chuyện đi tìm người xưa trớt quớt này, cho tới hôm nay cô giáo có đề tài đi tìm người xưa nên nhớ lại đem kể nghe cho vui thôi.
Đừng có hỏi tui phần 3- kế tiếp nha. Hết rồi
LikeLike
Hèn gì hồi Tết thầy lý lục đục vô báo NV, đăng tin tìm…người âu thất lạc! hahahah!
Có khi nào ‘người xưa’ của thầy Lý cũng mê blog NL, đến lúc đó sẽ có thêm bộ phinh ‘Hội ngộ trên blog’! hehehe!
LikeLike
Rồi, lại chu miệng thổi vào đống tàn tro nữa rồi. ..
coi chừng phực cháy bi giờ. ..
LikeLike
Bộ sung sướng lắm sao, chu mỏ thổi cũng mỏi mỏ lắm chớ bộ! hahahah!
Mà theo thầy Lý kể thì đống tro này chẳng những đã tàn mà còn được đem đi bón phân luôn rầu, thổi gì nổi!
Chỉ có ‘chiếc chiếu’ dệt chưa xong, giờ đem ra dệt tiếp thì sẽ có nguyên ‘chiếc chiếu’ mới! hahaha!
LikeLike
Thôi, hông dám, sợ chiếc chiếu đó bó xác thì khổ đời.
Hahaha, Mây nói” mỏi mỏ” làm tui nhớ đến Trư Ngộ Năng. ..
LikeLike
Bên đây chiếu thì tui chưa thấy, nhưng tui thấy có thùng cạc tông! 😛
LikeLike
@Hến : nếu K là độc sĩ ở đây chắc là tui đập đầu vô gối và chốn luôn quá, chứ ở đó mà “hội ngộ trên blog”. 😆
Gặp lại chưa chắc người ta còn nhớ tới tui mà còn có thể tỉnh queo hỏi “ngươi là ai?” nữa mới chết. …. Hehehe
LikeLike
Chưa chắc à, hông chừng mới gặp lại thầy Lý, cổ lên liền một câu vọng cổ …’Nhưng em ước gì…’ hehehe!
LikeLike
K là Khanh Chưởng đó hả?????????
LikeLike
Tâm ơi, Tâm à, K đây nè. 30 năm rồi mà thấy Tâm hãy còn nhớ tới K, nhớ luôn cả số nhà nữa, làm K cảm động muốn chớt luôn nè. Đã dzậy, dìa tới VN mà còn tìm thăm nữa, mà còn nghĩ tới chiện mua bông nữa, làm K mắc cở muốn chớt luôn. Hổng ngờ Tâm cũng còn nhớ lần chở K dìa, giờ mới biết là Tâm ngủ hỏng được, K cũng dzậy, ngồi dằng sau mà tim đập lạng xạ, hồi hộp muốn chớt, dìa nhà cũng thức trắng đim luôn. Giờ K cũng ở Mỹ, dzậy là hai đứa mình ở gần hơn hồi trước rồi rồi hén. Dziên xưa hỏng thành thì thôi, K có thằng con trai, Tâm có đứa con gái, dzậy mình làm sui được hông? Hihihi!
LikeLike
thôi chết rồi Lý ơi, hahahahaha
LikeLike
Trời ơi bà đây sao? Có thiệt là bà không vậy? Bao năm nay tui ăn không ngon, tui ngủ không yên. Thân tui gầy mòn cũng vì nhớ tới bà. Bà còn nhớ đêm cuối cùng trong quán cơm nghèo bên lề đường, tụi mình ngồi ăn 2 con vịt quay Bắc Kinh cho tới khi chỉ còn 2 bộ xương không? Tui thì nhớ hoài hoài.
Hahaha….anh M&M đừng có nhác ma tui nha, tối nay thế nào tui cũng ngũ không yên vì bị giật mình.
Anh với cô giáo xúm lại phá tui nha. Được rồi sẽ có ngày tui phục thù. 😆
LikeLike
K: Tâm kỳ quá hà, sao mà nhớ cái kỷ nghệ, ý lộn, cái kỷ niệm gì mà hổng có lãng mạn chút nào hết. Xí!
Ủa, tui nhớ lần mình ăn tới 3 con vịt Bắc Kinh lận mà sao còn có 2 bộ xương thôi. Hổng lẽ có người ăn luôn bộ xương của con vịt kia? Hahahaha.
LikeLike
Chắc cái ông ‘khủng bố’ giấu bộ xương trong cái ba lô rầu! hahahah!
LikeLike
Thôi đúng rồi, ông “khủng bố” là người mạnh dạn nhứt trong đám hỏi bà cắt thịt “tui đem xương dìa được hông?”
LikeLike
hahaha…M&M làm bà con ” mừng hụt” , tưởng Thầy Lý đã được gặp lại “qưới mỹ nhân”. hihihi…
LikeLike
Vô quán cơm nghèo mà 2 ổng mần tới 2 con vịt quay! hahaha!
LikeLike
trời ơi, mắc mớ gì đến tui trời, hahahah
K ơi, K là M&M sao? Gì kỳ vậy? Tui tưởng K là Khương chứ?
Vậy là sao? Vậy là sao?
LikeLike
Vậy chắc thầy Lý có tới hai nàng ‘K’ lận! hahaha!
LikeLike
Phải rồi, cô giáo đâu có biết gì đâu, ngây thơ, vô …số tội. 🙂
LikeLike
tui không biết gì hết à nghen, tui còn đang định hỏi dùm nàng K là cuốn lưu bút gì hồi đó thầy Lý liệng xuống nước chỗ nào để dẫn nường ra đó tìm lại nữa chứ bộ, hehehehe
LikeLike
Cái chứng chỉ ‘thiên hạ đệ nhất tửng’ ai đang giữ nhớ đưa lại cho tui, tui trao cho anh M&M! hahahaha! hahahaha!
LikeLike
Hahahaha, thiệt là cừ muốn bể bụng 🙂
Ủa, mà sao thầy Lý biết là anh M&M vậy?
LikeLike
hehehe, làm tôi hồi hộp tưởng đọc tới màn hấp dẩn ….. nhìn nhau không ra lời, ai vậy gì chớ …. 🙂 🙂
Quên đi tập 3 là hay nhất, tôi nghĩ vậy, chẳng giúp ích gì cho ai mà mất công bận rộn, suy tư what if …… em bây giờ láng hơn em cũ, always, for whatever reasons. Right? 🙂 🙂
Tôi thì cái này mới làm tôi sợ nhất, có con cái lớn đủ để hiểu chuyện, mình mà xớ rớ, ấm ớ hồ tề chuyện tình cảm, chúng nó feel bad, mắc cở là có ông bô vô duyên như vậy thì tội nghiệp cho chúng nó và làm mất đi cái hình ảnh tốt đẹp của ông bô mà chúng nó có được. Not fair for them.
LikeLike
Nếu trên thế gian này, đàn ông nào cũng có tư tưởng như OK thì cuộc sống trần gian này luôn có hoà bình, hạnh phúc và người người sẽ sống bên nhau vui vẻ, trường thọ và con cháu đông đúc như sao trên trời vậy! 🙂
LikeLike
Đồng ý với chị là suy nghĩ của anh Toi Ke là pơ féc tồ, nhưng riêng ốc ken chờ đi hết đời mới biết lựng.
LikeLike
Hehehe – Tôi bựa nhiều thứ, nhưng cái màn lằng nhằng này thì hình như tôi under control lắm. Một trong những cái có thể là next acts của tôi là đi tu đó cha nội. ( không biết có hú không :))
LikeLike
Hhahhaha, ốc ken khoái cái màn đi tu ( next acts) của anh lắm. Trước khi tu tại chùa, tui với anh tu..tại chai trước nha . J/k
LikeLike
hehe…..tôi chỉ lo cái phần mình, take cái parenting responsibility seriously, đẻ chúng nó ra thì phải ráng lo cho tốt, tới đâu được thì tới. Kết quả được không thì là hên xui, nhưng nếu không luôn tự nhủ mình, thì dể quên, dể làm trật lắm chị ơi.
LikeLike
@Ông Kẹ: chuyện tình học trò con nít mà làm sao có đoạn nào là hấp dẩn lâm ly bi đát đâu. Toàn là phá cho vui vậy thôi.
TL cũng nghỉ tránh được phần thứ 3 thì tốt hơn. Good advice.
LikeLike
Tui cũng nghĩ vậy, seriously!
LikeLike
ai kể phần 3 đi, tui kể phần 4 cho nghe.
LikeLike
Thầy Lý biết yêu sớm he. Chuyện gần 30 năm rồi mà thầy còn ấp ủ trong tim đến tận mãi bây giờ. Cái này mới là nặng tội đó nghe. 😆
Tui không hỏi phần ba, tui chỉ tò mò câu chuyện trước phần một: hồi đó thầy… xào khô bậy bạ con nhỏ đó chưa? Chắc có rồi mới nhớ dai dữ dzậy chớ. Thú thiệt đi
LikeLike
Úi trời …
LikeLike
Ông Trùm ơi là ông Trùm. Ông Trùm hỏi gì mà nham nhở quá đi…. 😆 Chuyện tình học trò của tui đẹp lung linh như trăng rằm 14…..hehehe, ông Trùm biến nó thành chuyện tình Thị Nở với Chí Phèo ông 😆
Nói vậy chứ hồi đó mà được K ngồi đằng sau cho tui chở trên chiếc xe đạp là đã thấy quá vui rồi, tối về ngủ không được luôn. 😆
LikeLike
‘…Xe đạp ơi, đã xa rồi, còn đâu
Mối tình thơ, thoáng như một giấc mơ…’
😛 😀 🙂
LikeLike
Làm như ai cũng giống như Trùm Sò! hahahah!
LikeLike
Tòan là nhà báo hay sao á? Viết com hấp dẫn, hồi hộp, & hay ra phết.
Thank you
LikeLike
Cám ơn Tan Nguyen có lời khen. Anh vô đây chơi một thời gian thì sẽ bị nhiễm từ cách tửng đến cách viết hà. 😆
LikeLike
@ThầY LÝ
Rõ ràng là chuYện tình lâm lY “huề Vốn” Thiệt là tình! 🙂 🙂
LikeLike
@anh LT: Hahaha…. Chuyện tình lâm ly trớt quớt mới dám đem lên blog kể bà con nghe cho vui. TL thích nói dai chứ đâu có dại. 😆
LikeLike
Phần 3 thì giấu đi, cũng như tui vậy, thầy Lý ơi. Kể phần 4 coi bộ xây phơ tì hơn, bắt đầu từ lúc biết k. định cư ở Mỹ đó.
Ông chết tươi với hiền nội ( tui đoán là Long Cô Nương hiền, còn có dữ hay không thì ” riêng mình ông hiểu ” đi nha) của ông rồi.
Phần hai lòi kẻ hở rồi TL ơi. Khúc trên ông nói bạn ông bắt cóc ông nhét đại vào chốn cũ, chơi trò hú tim với ông . Đoạn cuối thì ông khai ông đã ” quên luôn hẳng chuyện đi tìm người xưa ” khi về lại Mỹ, hahaha bút sa thầy Lý nhà ta ngáp ngáp đến nơi rồi. ..
Nói nhỏ nghe nè , tui với ông đồng bệnh tương lân, có gì tui sẵn sàng cho ông tị nạn. Đến khi tui bị nạn, ông đừng quên tui nha, ông!
LikeLike
hehe tui nghĩ phần 3 mà có chắc vui lắm vi` không biết TL có toàn mạng không
LikeLike
@Quan: Lâu ngày không hỏi thăm quan. Quan khoẻ không? Quan chỉ mong có phần 3 để Lý tui bị toai mạng mà. 😆
Chắc sẽ không có phần 3 đâu. Đừng chờ. 😆
LikeLike
Chỉ là ‘chắc sẽ’, không phải là ‘chắc chắn’, vậy là vẫn có thể nuôi hy vọng! hahahah!
LikeLike
Ừa, cứ nuôi đi. Nghe lời Mây là ông sẽ có xe để đạp dài dài …
LikeLike
sorry TL nghe lúc này hổng rảnh nên ít vô đây bởi vậy không biết TL hỏi thăm. Tui hỏi TL phần 3 để rút học hỏi kinh nghiệm lỡ mình có phần 3 thì cũng biết đường mà cống cự với địch
LikeLike
@Ốc: Anh đọc rồi phân tích chi kỹ rứa. Chưa có phần 3 anh kêu tui viết phần 4, đào đâu ra trời !! 😆
Cám ơn trước về chuyện sẵn sàng cho TL qua tỵ nạn ở bên anh nha. Tui nghỉ là không cần, Cô Long hiền lắm nếu mà biết chuyện tui trốn bã đi tìm người xưa thì tui nghỉ tui khó toàn tánh mạng để mà đi tỵ nạn, tui sẽ đi định cư vùng 11 là cái chắc 😆
LikeLike
Cụ ÔC nói ‘Phần 3 sao cũng được, tui chỉ muốn biết kêt cuộc là ông sống hay chết, để tui còn lo liệu chuyện ‘chiếc chiếu’ của tui!’ hahahah!
LikeLike
Ai mà nhắc chuyện chiếc chiếu nữa là tui kiện ra trước công đồng Nam Ca li phọt ni a á !
Phải kiên để cho chủ tịch có việc làm. Hè hè
LikeLike
Chuyện chiếc chiếu là chuyện tình của Ộc Ộc Ộc đó hả?
Ừ, kể đi rồi kiện, hehehehe
LikeLike
@TL
Tui đã nhắc rồi, đào ngay cái chỗ bạn ông bỏ nhỏ là Xe Đạp Ơi đã định cư ở Mỹ đó. Nhiêu đó cũng đủ ông viết đến mười mấy tập luôn rồi.
Hê hê, đừng nói tối nay mất ngủ, lo mua xe đạp về, lắp thêm cái bọt ba ga, rồi tập đạp xe thay cho chạy bộ nha ông !
Tui đỡ không nổi đâu đó !
LikeLike
@ TL: ‘vùng 11’ ở đâu vậy?
LikeLike
Chị DQ , những thuyền nhân ở trại tị nạn Phillippines Bataan chỉ ở tới vùng 10 , vùng 11 là nghĩa trang , hoặc làm chuyện mờ ám , hồi đó em ở năm 1982 bị mấy người hù hoài , nhưng chưa bao giờ lên đó hông biết đúng hông , ở vùng 5 là vui nhứt .
LikeLike
Cam on Tiny da giai thich.
LikeLike
Tại vùng 5 có chị Tiny! hehehe!
LikeLike
Yes, you are right chị Tiny.
Người ta gọi vậy, chứ không có vùng 11 which dedicated to nghĩa trang hay làm chuyện mớ ám gì hết. Vùng 9 hay 10 (quên rồi), where my little shared barrack was.
Chuyện mờ ám —— Tôi nhớ lại có lúc khi ở trên gác hú hí với cô bạn gái (no ngọa ngọe here) thì cô em gái nhỏ của cô bạn gái tới trước cửa barrack đứng dưới kêu lên réo chị nó về, con chị giận không thèm lên tiếng, bà hàng xóm thấy kêu hoài mà tụi tôi im không lên tiếng, bã nóng ruột đứng lên chỏ miệng qua phía nhà tôi nói lớn dại khái là ” làm ơn làm cho lẹ để kêu réo um sùm ồn ào quá” Tôi với cô bạn gái nghe thấy cười quá, cười rú lên…. làm bà hàng xóm biết mình suy nghĩ vớ vẩn trật lất, im re luôn.
LikeLike
Hahaha bà con, mối tình đầu của ông Kẹ nè :
phần 1 ông Kẹ nói ở trên tại Bataan Philippines, phần 2 và 3 đang chờ …
LikeLike
Chắc không dám kể tiếp đâu nếu cô đó không phải là BK! j/k 🙂
LikeLike
No no not tình đầu at all, just a very closed friend at Bataan who happened to be a female. Tình đầu cũng là tình cuối là má bầy trẽ giờ đây. Tui không có số đào hoa đâu. Khổ vậy mới nói 🙂
LikeLike
@ông Kẹ : có số đào hoa hay không thì làm sao biết được, nhưng về tình cảm thì OK quá may mắn, tình đầu cũng là tình cuối trong đời á
LikeLike
Tôi luôn cầu xin và cám ơn ông trời về cái này. Có lẻ biết nhuờng nhịn nhau, an phận và không thách thức nhau. So far so good.
LikeLike
Thầy Lý làm tui ngứa họng định kể phần hai chuyện tình trái dừa. .. mém chết. ..he he
LikeLike
Phần thứ nhất của chuyện tình trái dừa là…cô giáo có mái tóc…ngáo đó hả!?
Cô giáo này là cô giáo khác, chứ hông phải cô giáo đâu á! hehehe!
LikeLike
Cô giáo là cô giáo, chứ khác nhau chỗ nào.
À, mà có khác, khác nhau cái tên, khác con người, khác địa phương, nhưng nghề nghiệp thì giống nhau.
Tui quên cái mái tóc cắt ngang trên chân mày, trông ngỗ ngáo lóc chóc không chịu được lâu lắm rồi, mà Mây lại nhớ kỹ vậy ta !
LikeLike
Tài tử Mỹ nhiều người cắt kiểu đó đâu có thấy ngáo!!! 😛 😛 😛
LikeLike
Ngáo thấy bà luôn chứ ở đó không ngáo !
Mai tui sẹ đi cắt tóc kiểu đó. Nhưng mà còn tóc nữa đâu mà cắt hở trời !!!
LikeLike
@Ôc: Sao tui không biết chuyện tình trái dừa này ta? Anh bị một trái hay hai trái dừa chọi trúng mà mém chết vậy? Tui lo lắng tui hỏi thăm cho kỹ vậy thôi. 😆
LikeLike
hahahahah! hahahah!
ủa, mà tui cừ vụ gì vậy! hahahahah!
LikeLike
Ha ha ha, tui cười vì câu hỏi của Mày tếu quá. Nhưng Mây hỏi cái dày dạy ?
LikeLike
hahahahaha là vì chuyện tình trúng dừa chứ không phải trúng bưởi, khà khà khà
LikeLike
Cô giáo bữa nay ‘quậy’! hahahah!
LikeLike
Thì trái dừa lăn xuống trúng …trái bưởi.
Cái này tui nói theo cô giáo thôi đó nha, chớ tui không biết bưởi, cam hay chanh đó nha…
Tội nghiệp tui quá chừng !
LikeLike
Tui không có cười à nha!
LikeLike
Kể lâu rồi. Đại khái nhờ trái dừa nó lăn từ tên cây xuống, xém trúng đầu người ta cho nên mới có chuyện…tình trái dừa.
Cám ơn ông lo lắng nha. Tui mà không biết ông đang cười tui, tui đi bằng đầu…
Hừ !
LikeLike
Nếu trúng luôn thì đã có chuyện tình…đẫm máu rầu! hehehe!
LikeLike
Chuyện tình phọt óc !
LikeLike
Nhớ dai chi ác vậy trời. .
Tui quên, tui quên, tui quên tuốt luốt rồi. .
trời ạ!
LikeLike
ạ!
LikeLike
Cái này bà trời mới ” ạ” ngọt như mía hấp đường tấm mật ong ngào thêm đường phèn, chứ ông trời toàn là ” cái dày ” hông hè.
Mà tại sao “cái gì” thì lại nói là “cái dày”, bố ai biết được cái dày là ” cái dày”.
LikeLike
Nói ‘cái dày’ nhẹ nhàng còn đỡ, đằng này ‘CÁI DÀY!?’, lúc đó chỉ còn biết nhăng răng…khóc! hahahah!
LikeLike
Ừa “CÁI DÀY” mà kèm theo một tay chống nạnh, một tay dằn ly nước hay dằn bất cứ thứ gì đang cầm trên tay xuống bàn làm một cái ” rầm “, bảo đảm mặt tui sẽ mỏng dính bởi vì ‘ cái dày ” dễ sợ quá !
LikeLike
Cô giáo hỏi sao tui biết là anh M&M?
Dễ ợt. Hiệp sĩ mù nghe tiếng gió kiếm thì biết đường đánh đở. Vô blog chơi gần 2 năm tui cũng khôn được chút chút. Tui biết sức mình đọc thì chậm nên tui dòm hình trước khi đọc, thấy cái logo xanh lè của ảnh là biết ai rồi…. 😆
Tui cũng cố nhịn cười để đọc cho hết cái còm coi cách phá của ảnh tới đâu. Ông này cũng là dân phá quá trời quá đất luôn. Viết gì mà nhí nha nhí nhãnh như tuổi teen làm tui nổi da gà 😆
@Anh M&M: cám ơn đã cho tụi này có một trận cười vui…hehehe.
LikeLike
Tui chỉ nhớ cái mặt thè lưỡi với con chuột hà! hehehe!
LikeLike
TL lanh thiệt.
Tui sẽ điếng hồn nếu tui là ông khi thấy chữ ” K “.
Ừa, tui cũng nghĩ ông M&M hiền như bụt, mà sao ổng phá cũng không thua gì tui.
Hay ổng phá quá nên bây giờ gần thành bụt rồi ?
Tui cũng gần rồi đó, TL ơi !
LikeLike
Tui ké ,tui ké
Chuyện tình của tui tan dzở tự lâu rầu , tưởng không bao giờ còn nhớ.
Nhưng bổng môt hôm lên đường ra quán nhậu ,tui gặp ngừ yêu ngày nào. Đôi mắt lim dim nàng gật gù nhìn tui rồi quay mặt bước di .Tui thích bài này….
Ong Trùm nghỉ tầm bậy mà trung tùm lum khà khà khà.Cừ kiểu này cho giống cô giáo dzà thầy Lý.
LikeLike
Thêm một ông thích người nàng mắt…hí! hahahah!
LikeLike
Tui không có nói tui thích người nàng cô bà thím mợ dì …mắt hí à nha !
LikeLike
@LNT: Hahaha……đôi mắt lim dim mà còn gật gù nữa, nàng này cũng ấn tượng ghê he. Anh hát hai câu đang hay, tự nhiên hết ngang kỳ vậy. Hát tiếp đi, hát tiếp đi. 😆
LikeLike
Từ hôm bữa đến giờ, có bao nhiêu người tìm lại được tình đẩu rồi hén! hehehe!
Mà sao tìm tình đầu không vậy, còn tình khúc giữa giữa hông tìm sao! hahaha!
LikeLike
Cái dày? Nói cái dày dạy ? Giờ tui bận đi công chuyện, lúc về tui sẽ nói cho nghe cái vụ khúc giữa với khúc cuối. ..
chờ đó, đừng có ngủ gục nha!
LikeLike
Hello bà con cô bác! 🙂
LikeLike
Mọi người lặn hết rồi, kể luôn cô giáo! 🙂
LikeLike
Chắc tại bận đi tìm tình đầu! hahaha!
LikeLike
Chạy hết đi trốn mưa hết chơn rồi! Nam Cali mưa quá xá…
LikeLike
Cửu hạn phùng cam vũ. Cali hạn hán 3 năm nay được xối một trận mưa đã đời. Chỉ có những nhà nằm trên đồi là lo nạn đất chuồi thôi.
Mong cho Cali hết hạn hán, hoa màu cây trái được mùa, giá thực phẩm xuống bớt cho bà con được nhờ.
Trời này mà lôi nhạc có chữ mưa nghe không rụng rún thì thôi á !
” Mưa khuya hắt hiu xuyên qua mành hồn đơn giá lạnh
Em ơi phố khuya bâng khuâng sầu buốt giá tim anh ..”
Ui …
LikeLike
Bộ đến giờ vẫn chưa …rụng rún hả! heheh!
LikeLike
Rún tui nó lạ đời lắm. cứ rụng hết cái này là mọc cái khác hà.
Mà nè, bộ tui dễ để cho thọt đòn gánh vô hông lắm hay sao mà thọt hoài vậy ? Biết đau lắm không !
LikeLike
Chị Bidong ơi, lặn hết rồi vì có ai “dám” nhắc tới tình đầu ở blog đâu? Cô Long hổng đọc blog nên thầy Lý mới mạnh miệng kể chớ nếu không thầy Lý có mà kể cho nghe thầy Lý hén.
LikeLike
Chị Bình nói trúng phóc! 🙂
LikeLike
Vậy qua bên FB nhắc được hông! hehehe!
LikeLike
Được, nhưng phải xin phép !
LikeLike
@chị Bình và chị Bidong: 😆 😆 😆 hai chị(s) Bì với chị Bi viết trúng tim đen làm TL chỉ biết gượng cười, chứ không biết trả lời sao với cái còm này. 😆
LikeLike
@ Mây
” Mấy khi tình đầu kết thành duyên mong ước ” , bài hát của người ta như nói hộ giùm mình.
Và có lẽ không thành duyên mong ước nên mới còn hoài mối tình đầu. Và cũng có lẽ chỉ có mối tình đầu là đáng nhớ nên không bao giờ có tình giữa hay tình sau hoặc sau sau nữa…
Thôi bây giờ không bắt Mây kể mối tình đầu làm chi, hãy kể khúc giữa cũng được. Rồi, tui ngồi ngay ngắn rồi đó, kể đi !
LikeLike
ừa, ngồi ngay ngắn chờ thêm chút nữa đi! heheh!
LikeLike
Tui ngồi ngany ngắn mỏi lắm rồi à nha ! Bắt đầu quạu rồi đó nha !
Một, hai, ba… quạu !
LikeLike
Có ốc ken dám nhắc nè… khà khà
LikeLike
Ốc mà, ăn trộm nhà Trùm Sò còn dám, huống chi ba cái vụ tình đầu tình cuối! heheh!
LikeLike
Hhahaah, coi chừng tui qua tuốt bên AZ hành nghề bi giờ !
LikeLike
Mà như thế nào mới gọi là tình đầu vậy? Đi tới đi lui, gặp mặt nhăng răng cừ có gọi là tình đầu hông?! 😛
LikeLike
Hê hê, cái này thì tui quàn tàng chịu thua. Đi tới đi lui hoài, gặp mặt nhăng răng cừ hoài thì có lẽ sẽ có tình…nữa…
Tình đầu là tình cảm mình dành cho một người đầu tiên bắt mình đêm về phải làm thơ ( dù dở như hạch ).
Tình đầu là tình mà mình không biết nó là cái giống gì khiến mình muốn gặp người ta hoài, nhưng có ai cáp đôi mình với người ta là mình sửng cồ lên rồi chối đây đẩy, đôi khi còn muốn ” gắp” cho thằng khác.
Tình đâu là tình khi thấy người ta đứng nói chuyện với ‘ thằng ” khác, thì máu cứ muốn chảy ngược rồi trào ra đàng mồm đàng mũi.
Tình đầu là tình mình chưa biết yêu là gì, chỉ có cảm giác chân là đà trên mặt đất, hồn lâng lâng trên ngọn cây mỗi khi người ta nhoẽn miệng khì với mình một cái, hay nhờ mình làm chuyện gì…
Tình đầu là tình khi gặp lại người ta sau gần 1/4 thế kỷ, một câu hỏi ” ông bên đó làm gì ? cuộc sống có hạnh phúc không ? Ông còn thích canh chua lá me non nấu với cá liệt chỉ vàng của biển mình không ?”, vẫn làm mình cứ ngỡ như chưa bao giờ đi đâu xa hết…
Tình đầu là tình mà mình vẫn có thể kể cho vợ mình nghe mà vợ mình không hề hấm hứ, vì đó chỉ là một bến bờ trong đời một người bình thường vẫn thường ghé qua…
Tình đầu là tình cảm trong sáng của tuổi mới lớn, của ” tôi em ngồi trước sân, tuy xa xa sao vẫn thấy thật gần. Em thẹn thùng cho tôi trái vú sữa, chia em một nửa hai đứa cùng ăn. Trên cao vằng vặc ánh trăng, hương thơm ngọt, ngọt như mối tình đầu diễm tuyệt…”
Tình đầu là tình…như vậy đó ! Tình đầu như mây mùa đông, tình đầu như lúa chín ngoài đồng, tình đầu là con diều bay trong nắng hạ, tình đầu là …tất cả…
LikeLike
Cái này hay. Khi ông viết kể lại chuyện thiệt tuổi thơ ở xứ ông, bài nào tôi đọc cũng enjoy. Có kể cho vợ nghe thì chỉ nên một lần thôi, lần sau có cạy miệng củng không nói……… . Không thôi thì mệt lắm hehehehehe
LikeLike
@ Toi ke
Cám ơn anh đã thích những bài tui viết về tuổi thơ quậy phá của tui. Nhất là lời anh khuyên. Từ nay về sau tui sẽ nghe lời anh, bà xã có kê xà beng vô răng cũng không cạy ra được một chữ về những gì của quá khứ của tui nữa đâu.
Tui chỉ kể trên đây thôi. Bả có biết thì tui đổ thừa cho ốc ken , khỏe re….
LikeLike
Thank you cụ ÔC! hehehe!
LikeLike
Hello Mây mang mưa gió về…
LikeLike
Bên tui cũng mưa cả ngày nay á!
LikeLike
Bên tui thì hầu như mưa mỗi ngày! 🙂
LikeLike
Phải nói là sao mà bên tui mưa mỗi ngày mới đúng.
Cha ơi, mới đó mà đã ” bên tui ” nghe tình tứ, lãnh mạn và tuyên bố chủ quyền rồi nha. Cali chắc là ” nơi đó ” rồi… j/k
Ốc ken thì vẫn gọi Cali là ” nhà mình ” !
Nhà ơi ! Mình ơi !
LikeLike
Chảnh quá! 🙂
LikeLike
Hahha, lâu rồi mới nghe được chữ ” chảnh ” quá đỗi thân thương như vậy.
Cám ơn chị Bidong !
LikeLike
Tui nè, lặn đâu mà lặn. Bận chút việc để chuẩn bị tháng tư này..
LikeLike
Tháng tư này về VN để ….dành lại chánh quyền hả! 😛 😀 🙂
LikeLike
Hê hê, đó mà là chánh quyền đó hả? Tui nghĩ là tà thì có.
Bí mật ! Chuẩn bị cho cà tháng tư !
LikeLike
Cưới vợ bé! j/k 🙂
LikeLike
Úi trời ! đúng là chưa tới tháng tư mà chị đã thả cá ra rồi ! Cá tháng tư !
LikeLike
@ Cô giáo, Mây, M&M và TL
Mấy người xúm lại chọc tui nha, hết ” K là Khương, khanh chưởng, ông khủng bố ” nha…
Được rồi, quân tử trả thù 10 năm còn sớm chán, sau mười năm mà chưa trả được thù có nước tử ! Để đó đi…
” Thôi đúng rồi, ông “khủng bố” là người mạnh dạn nhứt trong đám hỏi bà cắt thịt “tui đem xương dìa được hông?”, ông M&M hỏi bà cắt thị tui để đem xương dìa làm cái giống gì vậy ta ? Cả người tui chỉ có cái vỏ ốc là có xương thôi, còn nhiêu là thịt hông hà…
Hề hề, cái vụ đeo ba lô nghĩ cũng tếu thiệt, tui ứ tỉnh bơ như ruồi đeo nó đi lung tung ngay thủ đô. Nhưng chui vô tịêm vịt thì lại để ngoài xe, nếu không cũng dám nhét bộ xương vịt đi luôn lên NY, vừa đi vừa gặm vừa nhớ lại phút gặp mặt vừa rồi…
Trong đời mình biết bao giờ còn có dịp gặp lại cảnh cũ nữa, cho nên mới nói mấy ai tắm cùng dòng sông đến hai lần trong đời…
Lần tới gặp nhau ở AZ nha !.
LikeLike
Sao tui đọc tui hông hiểu gì hết trơn, cái gì mà “bà cắt thịt tui”, bà nào cắt thịt ông nào??? Rồi “ông M&M hỏi bà cắt thị”, chắc chút nữa có thêm vụ “thị thị rớt bị bà già lắm à”! hahaha!
LikeLike
Viết thiếu chữ t, thịt chứ thị là nghĩa lý gì !
Ừa, thị thị rớt bị bà già, bà đem bà cạp dẫu bà không răng !
LikeLike
@Ốc “mấy ai tắm cùng dòng sông đến hai lần trong đời…”. Vậy lần đầu tắm thì kỳ cọ kỹ lưỡng để khỏi phải lo là tắm lại lần thứ hai….hehehe.
Cái vụ đeo ba lô đi thủ đô vui chứ hả. Lần sau anh nhớ để thêm hai đòn bánh tét dài dài, rồi thêm vài trái thanh long trong ba lô luôn cho đủ bộ…..hahaha
LikeLike
@Ốc: Anh viết định nghĩa về tình đầu hay. Anh đi từ nhẹ nhàng đêm về làm thơ cho đến quá táo bạo là kể luôn cho vợ nghe…..hehehe. Chắc tui không dám đọc cho bà xã tui nghe những gì anh viết ở trên đâu. Anh cứ tưởng tượng mỗi câu anh viết, tui chỉ cần thuật lại thôi là bị như vầy liền:
“Tình đầu là tình mà mình không biết nó là cái giống gì khiến mình muốn gặp người ta hoài” – phản xạ của b/x tui là bã sẽ chơi liền một cái là 2 ngón tay hình chữ V thọt thẳng vô mắt tui cho khỏi thấy nữa, khỏi đi gặp ai 😆
“Tình đầu là tình mình chưa biết yêu là gì, chỉ có cảm giác chân là đà trên mặt đất, hồn lâng lâng trên ngọn cây” – phản ứng của b/x tui là bã bay tới đá xông phi một cái là tui có thể thật sự bay là đà trên mặt đất, không những hồn mà thân cũng lên ngọn cây ngồi luôn đó ông. 😆
“Tình đầu là tình cảm trong sáng của tuổi mới lớn, của Em thẹn thùng cho tôi trái vú sữa, chia em một nửa hai đứa cùng ăn.” – tui chưa đọc hết câu là bã đã lên gối, đưa 2 cái cù chỏ vô cái mỏ của tui làm khỏi còn ăn được vú sửa, tới cháo húp còn đau nữa trời ạ.
Hahaha…..Tui không dám khẳng định mạnh mẽ như anh nói “tình đầu là …tất cả…” đâu nhe cha nội. Cho tui hưỡng cái cuối tuần yên vui bên vợ hiền đi nha 😆
LikeLike
hahahah! hahahah!
Tui nghĩ mấy ông nếu lỡ bị bà xã hỏi ‘Tình đầu là như thế nào’ thì cứ trả lời ‘Gần xuống lổ rồi mà đâu đuôi cái gì nữa’ cho mấy bả vui lòng! 😛 😀 🙂
LikeLike
Tui chuẩn bị sẳn cho câu hỏi ‘Tình đầu là như thế nào’ rồi. Tui sẽ đâm ra lãng tai bất thình lình rồi hỏi lại “bà nói gì, bà muốn tui xức dầu ở chổ nào hả….hả?”. 😆
LikeLike
hahahaha…tình nào cũng lãng xẹc… “khối tình lãng tai” như Thầy Lý là êm ru bà rù, huề cả làng, tình huề vốn .
LikeLike
Hhahhaha, Tl ơi, có khi nào Cô Long dành chai dầu rồi nhè mắt ông mà bôi không?
Phụ nữ họ tinh ý lắm ông ơi, đừng có giả vờ lãng tai hay lãng bất cứ thứ gì khác. Không qua mặt được đâu. Có gì thì cứ khai thiệt, đôi khi được tha tào, như tui vậy.
LikeLike
@ TL
Tui đọc cái còm của ông tui toát mồ hôi luôn. Tui viết thì thấy nhẹ hều, ông đem gạch đít từng câu, đâm ra tui thấy tui vô số tội lỗi.
Ok ,ông cứ việc hưởng cuối tuần hay là đầu tuần bên Cô Long hiền của ông đi. Tui thấy Cô Long hiền như ông diễn tả, tui ớn quá. Ớn cho ông lẫn cho tui…
Hê hê hê
Hu hu hu
LikeLike
Những định nghĩa về Tình Đầu của anh KZ quá đúng , quá hay. Riêng với TT, tình đầu nằm gọn trong câu ” Nghìn năm hồ dễ mấy ai quên ” . Đó cũng là tựa đề bài viết của TT trong cuốn đặc san của nhóm bạn cũ thời áo trắng Gia Long. Xin chép lại nguyên bài để tám chín chơi cùng ACE . Chúc cả làng cuối tuần vui vẻ.
Hồi xưa tui có chơi với 1 chàng mà nếu phải tả, đành sửa thơ NNP:
” Người đâu thanh lạ thường
Tướng mạo trông phi thường
Lưng cao dài trán rộng
Đôi mắt buồn vương vương”
Thiệt tình, cha nội này con trai mà sao mắt đẹp quá mạng. Đen láy, mi dài
mượt như nhung, người cười mắt cũng cười theo. Thời đó kiếm được 1
cuốn sách quốc cấm, viết trước 75 là quý lắm. Chàng cùng nòi mê sách
như tui, hễ kiếm ra cuốn nào là đem đến “dâng” ngay. Tình tui nẩy nở theo
tháng ngày, rất..chay tịnh, rất..văn học, rất…thơ. Không nắm tay nắm chân,
chẳng kiss kung gì ráo. Gặp nhau toàn là bình luận cuốn này hay, thơ kia dở.
Khi hết chuyện nói thì ngồi….ngó nhau chơi. Đôi mắt nhung của chàng và cặp
mắt 1 mí của tui ” nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời”. Vậy mà mối tình thanh cao,
thơ rất thơ đó chết tức tưởi, lãng nhách cũng bởi mùi vị kim tiền ( hay chính xác hơn là mùi vàng Kim Thành) bẩn thỉu. Mọi người đừng vội tưởng tượng như trong tiểu thuyết, chàng phụ tui để chạy theo dê con giám đốc. 2 mái đầu … đen của tui với chàng hoàn toàn vô tội . Chỉ vì má chàng tham lam, toa rập với người khác, lừa và giật trắng trợn 40 lạng vàng mẹ tui cắc củm dành dụm để vượt biên. 2 gia đình đã trở thành thù nghịch, Juliet sao dám nhận lời hò hẹn của Romeo? Bữa ngồi gói ghém để trả lại chàng cái đống kỷ vật cho em, tui nghe nước mắt mình rơi lộp độp, tiếc thương cả sách lẫn người cho. Biết sẽ khó nói nổi lời chia tay nếu phải đối diện đôi mắt nhung đen ấy, đành nhờ ông anh ra mặt nói khéo dùm. Tui núp trong phòng, ứa gan nghe ổng thẳng thừng ” Con T. nó trả lại nè, nó không muốn gặp, từ nay đừng bước chân vô nhà này nữa “. Và bồi hồi nhìn theo bóng chàng thất thểu ôm sách ra đi.
Sáng nào ra trước cửa quét sân cũng thấy đầy tàn thuốc lá , tui lèm bèm chửi
mấy thằng trong xóm tụ tập xả bừa quá. Chợt 1 tối nóng trời, mở cửa sổ cho mát
sẵn ngắm trăng chơi, rồi khỏi dụi mắt cũng thấy chình ình 1 người ngồi trên xe đạp, đóm lửa đỏ lập lòe trong đêm.
Rồi chuyến vượt biên lần thứ 11 cũng thành, bỏ lại sau lưng rất nhiều kỷ niệm cùng đôi mắt nhung khắc khoải trông theo. Và cũng từ đó, tui dị ứng luôn với chữ “bé” mà người xưa từng gọi. Cha nào tán tui, bày đặt kêu bé này bé nọ là nghe cự nự liền, thôi, dẹp dùm cái, cải lương quá đi cha nội ! Bởi từ ấy trong lòng , chữ ” bé ” chỉ dành cho mỗi mình chàng gọi tui mà thôi !
Dòng đời miên man chảy ,” qua đi qua đi dứt cơn mê, tình buồn chồng chất lê thê, qua đi qua đi dứt cơn say, tình này tình rồi thay ” , giống như mấy câu hát trong bài Vũng lầy của chúng ta , đường tình ái của tui sau đó cũng có nhiều trạm tạm dừng chân trước khi lấy chồng, thường thường chỉ là giỡn chơi, đôi khi cũng ( hơi) thiệt, nhưng chẳng bao giờ tui còn tìm thấy được đôi mắt người xưa, cùng cảm xúc êm ái , nhẹ nhàng của ” cái thủa ban đầu lưu luyến ấy” ….
LikeLike
Câu chuyện quá hay, quá tình và loãng moạng! Tên TT thật đúng với người! Tình đầu lúc nào cũng đẹp và mơ mộng nhưng 99.9% là bất thành! 😦
LikeLike
Trời Cali mưa xối xả rồi lại rả rít, đọc thêm còm này của Tí Tởn thiệt muốn chảy nước mắt theo 🙂
LikeLike
@ Tí Tởn
Tui đọc còm và bài chị đã viết từ hôm qua rồi, mà câu chuyện của chị cứ theo tui mãi….
” Bữa ngồi gói ghém để trả lại chàng cái đống kỷ vật cho em, tui nghe nước mắt mình rơi lộp độp, tiếc thương cả sách lẫn người cho. ”
Tui đọc mà ứa nước mắt. Vì trong câu chuyện chị kể thấp thoáng hình bóng của tui.
” …Ôi mối tình đầu
Như đi trên cát
Bước nhẹ mà sâu
Mà cũng nhoà mau….”
PTT đã viết trong NXHT như vậy đó.
Nhưng tui không nghĩ như vậy. Dẫu cho mối tình đầu như những đấu chân đi nhẹ trên cát, nhưng không dễ nhạt nhòa trong tui. Nó như là cát biển, mỗi hạt cát là một kỷ niệm, là một nỗi niềm…
Ôi chao, cái thuở ban đầu…
Lạ nha, sao tui lại nghe văng vẳng ” mấy khi tình đầu kết thành duyên mong ước “, chị có nghe thấy không ?
LikeLike
Cũng tội nghiệp anh mắt nhung hén, tại má ảnh chớ có phải tại ảnh đâu?
LikeLike
Anh Ốc ví von về tình đầu hay quá, có điều nếu chị Ốc biết được thì vú sửa là thứ trái cây mà anh Ốc sẽ không bao giờ được đụng tới , từ đây tới thiên thu…Hihi
LikeLike
Tui cứ thắc mắc hoài sao lúc đó cụ Ốc không kiếm thứ trái gì khác mang vào bài thơ mà cứ nhất định là vú sữa, chả biết.
Tui théc méc thôi nghe, hehehehe
LikeLike
@ Cô giáo
Thắc mắ chi ác nhơn vậy cô giáo !
Sở dĩ tui mang vú sữa vào thơ là vì người ta cho tui trái vú sữa vừa hái từ trên cây xuống. Nhà người ta nằm lọt thỏm trong vườn vú sữa, bốn bề là tường cao vây kín. Sang tháng hai là mùa trái chín, lúc la lúc lĩu vui mắt lắm.
Tui nhớ lần đó người ta khoe với tui trái vú sữa vừa vói hái được, trái chín bóng mang màu một màu tím mộng tím mơ, tím đợi tím chờ, tim buồn rưng rức, một màu tím cứ sao sao ấy !
” Cho K. nè, ăn đi ”
Tui mới lấy móng tay cứa nhẹ rồi tách trái ra làm hai, đưa cho người ta một nửa. Ngồi với nhau trước sân nhà người ta trong một đêm trăng sáng, nhởn nhơ miếng vú sữa ngọt lịm, ngọt cho đến tận hôm nay mà mỗi lần trông thấy trái vú sữa, dẫu cho là trên hình ảnh, tui vẫn còn cảm được cái giòn sần sật lẫn vị ngọt mềm quyến rũ đến chết người đó.
Miếng ngon nhớ lâu, cô giáo ơi !
LikeLike
Cám ơn chị Bình 🙂
S/T biết chớ, ốc ken có kể lại mà,. Biết giấu không được nên kể ra để được khoan hồng, hahahhaha.
Mà đúng thiệt, từ ngày ăn trái vú sữa đó đến giờ, hình như chưa bao giờ ốc ken ăn lại hết, dù có nhiều lần cầm trái vú sữa trên tay.
Mở ngoặc chút nha, ốc ken nói là vú sữa, chớ hông phải vú sửa. J/k
LikeLike
cac ban viet hay qua .toi chi biet doc thoi,sao cai mot phan tu the ky giong nhau qua. Chuc cac ban vui
LikeLike