Khi lòng đang rũ ra vì những điều ngớ ngẩn nhất cứ bủa vây lấy mình thì tôi đọc được cái status này trên FB của một người bạn:
“Đi chơi Nha Trang gặp tri kỷ : Xuân Hiệp – Phụng Hiệp. Bỗng nhiên nhớ tri kỷ Ngọc Lan – Bích Châu. Những con người “vào sinh ra tử” có nhau. Không tính toán cho cá nhân mình. Tất cả vì một niềm vui, vì một sở thích.”
Chỉ mấy dòng bạn viết mà lại kéo tuột tôi về với cả một quãng đời dạy học, quãng đời của tuổi 20, sớm 30. Tôi lần tìm lại kỷ niệm của một thời của bạn và tôi…
***
Tôi là học trò của má bạn. Tôi học chung với em trai của bạn. Và tôi thân với bạn từ lúc tôi về làm cô giáo ở trường MĐC.
Thân bởi vì khi ấy với tuổi 22 tôi là đứa nhỏ nhất trong trường, kế đến là bạn, còn lại thì đều từ hàng ‘băm’ trở lên.
Thời gian đầu tôi rất lịch sự gọi bạn bằng ‘anh’, xưng ‘em’. Bạn cũng gọi tôi bằng tên, xưng ‘anh’. Được chừng hơn 1 năm, tôi và bạn gọi nhau bằng ‘ông’ và ‘bà’, xưng ‘tui’, cho đến tận bây giờ. Nhớ khi ấy có nhiều thầy cô lớn tuổi trong trường cứ thắc mắc (hay khó chịu?) vì sao 2 cái đứa này xưng hô lạ, mặc dù khi nói với người khác, tôi và bạn đều nhắc đến nhau là “MT” hay “NL”.
Bạn dạy Lý, tôi dạy Văn và tôi làm trưởng, bạn làm phó trong cùng 1 cái công việc mà ai cũng thích… né lúc đó vì vừa mệt, vừa mất thời gian, lại dễ đụng chạm.
Bạn là nam, tôi là nữ, nhưng bạn cẩn thận và chu đáo bao nhiêu thì tôi lại liều lĩnh và ngang tàng bấy nhiêu.
Chuẩn bị cho một tiết thao giảng, bạn chăm chút, tỉ mỉ cho từng dụng cụ sẽ làm thí nghiệm, đến từng câu từng lời, từng phút từng giây sẽ diễn ra như thế nào trong giờ dạy. Tôi chỉ hỏi thăm bạn mỗi câu: “ổn chưa?” Bạn trả lời: “Rồi”, và tôi yên tâm.
Đến lượt tôi, nhận dạy thao giảng mà vẫn cứ cà lơ phất phơ. Bạn hỏi “Dạy thử tiết nào chưa?” – “Chưa, chờ đến giờ dạy luôn cho có hứng!” – “Trời, sợ bà!” Hehe.
Nói là sợ, vậy mà trong đầu tôi nghĩ ra cái gì, tôi nói với bạn rằng tôi sẽ làm, thì bạn cứ thế mà âm thầm hỗ trợ phía sau. Không phàn nàn, không ngăn cản, không chối từ bất cứ điều gì tôi đưa ra. Ngay cả khi đó không còn là công việc chính của bạn nữa thì bạn vẫn cứ đồng hành cùng tôi, không nề hà, không kể lể.
Tôi đứng trên sân khấu, lo cho cái mặt tiền bề nổi. Bạn hậu cần phía sau, nhắc nhủ răn đe đám học trò “hãy cố mà làm hết mình, đừng để cô thất vọng.”
Thời gian sau, thầy cô giáo trẻ về trường nhiều hơn, tôi có nhiều người hỗ trợ hơn, nhưng sự hiện diện của bạn trong mỗi công việc tôi làm đã như trở thành 1 điều gì rất hiển nhiên, không thể khác, như thể không có bạn thì tôi không thể thành công.
Khi ấy, mọi chuyện vui, chuyện buồn của trường của lớp, của đồng nghiệp, của học trò, tôi đều kể bạn nghe. Tôi nhớ trong bao năm liền hễ cứ gọi điện thoại tới nhà bạn bất kể giờ nào, má bạn bắt máy là hỏi: “Lan hả?” Tôi nói với bạn khi nào nghe má bạn hỏi ‘ai vậy’ thì khi đó tôi biết bạn đã có “người yêu” rồi tôi sẽ không gọi nữa 🙂
Cũng như vậy, bạn bất bình người nào, âu lo cái gì, áy náy ra sao cũng thường nói tôi biết. Cứ vậy, tôi với bạn như ‘cặp bài trùng’, thầy cô, đồng nghiệp, học trò khi nhắc cũng luôn nhắc tên cả 2.
Tôi nhớ lần đầu tiên bạn gặp “cú sốc” về chuyện tình cảm. Bạn kể tôi chuyện tình duyên của mình và hỏi tôi nghĩ thế nào. Tôi nói cho bạn nghe điều tôi nghĩ. Cảm thông với bạn thật nhiều nhưng chỉ có chính bạn mới tự giải quyết được chuyện mình. Mọi chuyện rồi cũng qua.
Đến ngày tôi báo cho bạn hay điều tôi quyết định: sẽ ra đi sau hơn 10 năm gắn bó cùng trường, cùng bạn, thì cũng vẫn như trước đó, bạn nói tôi hãy làm điều tôi nghĩ, bạn vẫn luôn ủng hộ tôi!
Tôi biết bạn có một niềm tin nơi tôi, và với tôi, điều đó giúp tôi tự tin ở mình. Và tôi chỉ cần có vậy.
“Alo, ông đang dạy hả? Ừ, tui nói nhanh thôi. Hôm qua, có người giới thiệu tui mua một nền nhà ở B.D, tiền tui có vừa đủ mua miếng đó. Nhưng mai tui về Mỹ rồi, tui gửi tiền lại, ông coi đi mua dùm tui nha.” – “Rồi làm giấy tờ làm sao? Ai đứng tên?” – “Ông chứ ai. Đi coi thấy được thì mua, không thì thôi, tùy ông nha.” – “Ừ.”
Tôi nghĩ trong đời, nếu mình có được người bạn để có thể nói được với nhau những điều như thế một cách dễ dàng như thế thì đó là báu vật.
Và tôi đã có được những người bạn như thế.
Nghe cô giáo kể chuyện bạn thân mà thấy ham! hehehe! Cô giáo có rảnh hòi dùm ‘bạn’ đó coi ‘bạn’ có đang nhận thêm bạn mới hông nghe! hahaha!
Tui biết có người có bạn, chuyện vui buồn gì cũng tâm sự với nhau, đến khi xích mích thì bạn đem chuyện của người kia kể cho thiên hạ nghe hết trơn, bạn này là bạn trời đánh! 🙂
Mà rồi cái cụ án nền nhà tới đâu rầu?!
LikeLike
May mắn có được người bạn như vậy , càng trẻ mình càng nhiều bạn, dần dần tuỳ theo hoàn cảnh bận rôn con cái và tính hạnh của mình và người phối ngẩu ,của bạn và bạn bạn, tình bạn biến mất từ từ hay mau lẹ cũng do nhiều yếu tố.
Người dể tính và có người bồ củ dể tính thì bạn bè còn kha khá .
Ở VN để anh chị em đứng tên nhà cũng có thể bị mất vì họ nghèo quá và của không làm mà có nên độn tính tham, có ông bạn củ mà đưa tiền đất cho ông là chuyên hiếm có, phải thân thiết lắm và bồ củ OK mới dám có quyết định này .
Ke^? cho ban nghe chuyen , roi ban dem noi’ cho nguoi` de gian hon` , nghe chuyen nay` sao thay quen quen trong xa hoi dan` ba`
LikeLike
“Ke^? cho ban nghe chuyen , roi ban dem noi’ cho nguoi` de gian hon` , nghe chuyen nay` sao thay quen quen trong xa hoi dan` ba`” —- câu này có nghĩa gì vậy ???
Không đồng ý cái vụ “xã hội đàn bà” nha, grmmm
LikeLike
Đồng ý với Tim Trần! 🙂
LikeLike
Ai biểu lựa chồng khó tính mà đâm đầu vô làm chi, hehehe, lựa chọn là quyền của mình, cho nên đừng có ân hận, buồn phiền khi mình đã chọn.
Mà khi đã cảm thấy ân hận thì chọn lại để không còn cảm giác ân hận 🙂
LikeLike
Tui có nói gì đâu trời! hahahah!
Mà tui nhớ hồi đó tui hông có lựa! Giống như đi mua bột mua đường vậy á, bao nào trước mặt thì rinh dìa! hahahah!
LikeLike
Tui nói chung chung mà 🙂
Mà trời ạ, nường này diễn tả chuyện đi lấy chồng gì nghe ớn vậy trời, hahaha
LikeLike
Tui nghe tui còn ớn, nói gì người khác! hahahah!
LikeLike
hy vọng sau này cái nhà vẫn còn là của ta. chuyện mua nhà bên VN rồi nhờ đúng tên giùm thì tui nghe nhiều lắm mà phần lớn toàn là kết cục xấu cho người bên Mỹ
LikeLike
🙂
LikeLike
Tui cũng thấy vụ này mạo hiểm quá, tui hông dám đâu! hehehe!
LikeLike
Bạn của cô giáo thì gọi là có được “hồng nhan tri kỷ”, còn cô giáo có bạn phái nam như vậy thì gọi là gì hén? Tui trước kia cũng có bạn làm chung cũng như vậy đó, mà hên (hay xui?) là bạn đó bây giờ là chồng tui 😕
LikeLike
Bạn, chỉ là bạn.
Không giữ được ở tình bạn, đẩy nó đi xa hơn, nó sẽ mất.
Tình yêu dễ đổi, dễ mất. Tình bạn thì còn hoài. Tui nghĩ vậy.
LikeLike
Chắc gọi là …’thằng bạn’! hehehe!
LikeLike
Đồng ý với cô giáo, nhưng lắm lúc lại tuỳ thuộc vào hoàn cảnh xung quanh. Thời của tụi khoảng cuối năm bảy mươi, đầu tám mươi, lúc đó mình gần như là không tin tưởng ai, e dè với mọi người ngoài gia đình, thậm chí cũng không dám nói thiệt vụ đi đứng với bà con mình, thì người bạn thân khác phái thời đó mà mình có thể chia xẻ mọi việc thì rất dễ đi vào lòng nhau.
LikeLike
Đúng ra là tùy vào mỗi người.
LikeLike
Thứ tình này hiếm có à nghen, vượt qua khỏi tình bạn bình thường , có thể gọi là tri âm tri kỷ, ít người có được !
Nhớ hồi còn ” che chẻ chong chắng” ” thủa còn thơ ngày 2 buổi đến trường ….mơ màng nghe chim hót trên cao “, trong nhóm có người đặt ra câu hỏi : ” Có hay không có tình bạn giữa 2 người khác phái ? “. Và hình như tất cả những tên đực rựa đều ” say NO ” ! Bọn hắn còn ” dè bỉu ” phe kẹp tóc là ngây thơ vô ( số ) tội, lẫn lộn giữa tình bạn và tình yêu.
TT ” xui ” quá , cũng giống như Chị Bình , chơi với 1 tên , nghe hắn xúi bậy :
” Tơ tằm đã vấn thì vương,
Đã trót dan díu thì thương nhau cùng ”
bèn ” lỡ dại ” làm BẠN với hắn , tới giờ cũng hơn 30 năm rồi , hehe
LikeLike
Bạn đời! 🙂
LikeLike
Tui nghĩ có lẽ tui may mắn có được vài người bạn thân là bởi vì tính tui không có tò mò chuyện của bạn mình, hehehehe, nghe có vẻ ngược đời nhỉ.
Nhưng mà thực tế là như vậy. Tui không có tính hay hỏi những gì thuộc về riêng tư của bạn mình, trừ khi bạn kể thì tui nghe. Mà nghe thôi, chứ không bình luận, hay có ý kiến, trừ khi bạn muốn nghe điều đó 🙂
LikeLike
Và nhất là không nghe từ người này rồi kể lại với người khác! hehehe!
LikeLike
kiểu nhiều chuyện này thì tính làm gì 🙂
LikeLike
Cho nên ai tâm sự với cô giáo mà muốn nghe ý kiến thì đến cuối cùng phải hỏi rỏ ràng, ‘Cô giáo nghĩ tui phải nên làm gì?’, lúc đó cô giáo mới bắt đầu xổ chữ cho mà nghe, chứ còn không hỏi thì cô giáo im luôn, làm mình tưởng đâu nãy giờ cô giáo ngủ! hahahah!
LikeLike
chứ còn gì nữa! Nghe thôi đã mệt thấy bà nội, còn bày đặt hỏi thêm làm gì khi người ta không yêu cầu, hehehehe
Nhưng mà thiệt tình là kiếm người chịu nghe khó hơn nhiều lần kiếm người thích nói đó nha 🙂
LikeLike
Nghe NL kể chuyện bạn thấy hay hay,
Đang ngồi lật lại trang báo xuân năm ngoái,
nhìn chữ ký của anh Ốc, chị Đông, em Sò, Cô giáo, madame An Lành…..
một năm qua rồi.
Chép lại đoạn thơ HAT viết trong giai phẩm cũ
“…Em nguyên vẹn là bài thơ bé nhỏ,
Anh còn nguyên là một kẻ yêu ẹm
Em đi ngang xin ráng bước cho êm,
Đừng đánh thức thời gian đang ngủ kỹ.
Đừng đẹp quá để anh đừng rối chỉ,
Lấy gì đây khâu vá lại tình xưa?….”
Chúc anh chị em “còm” một mùa xuân vui khỏe và đẹp…
BT
LikeLike
Mới đó đã một năm, bao nhiêu là thay đổi 🙂
Rất vui khi nghe chị Becky còn giữ lại “kỷ niệm” tại Người Việt.
LikeLike
chúc mừng cô giáo đã tậu được cái … nền nhà ở VN
LikeLike
Chuyện của quá khứ rồi quan ơi 🙂
LikeLike
Quan ăn Tết lớn dữ hén! hehehe!
LikeLike
ủa sao biết lớn?
LikeLike
Vậy mới hay! hahahah!
LikeLike
tui cũng có những người bạn như vậy thời đi học ở VN mà tui nghĩ không bao giờ mình tìm ra những người bạn như vậy sau này. Kỷ niệm thật đẹp thời cấp 3 và sau đó thật khó mà phai nhạt. Có điều những người bạn như vậy bây giờ lại không còn thân thiết như xưa. Có lẽ tại họ hay … mượn tiền mà không được như ý nên tình bạn không còn như xưa Hỏi mượn 1 lần 50-70 chục ngàn chứ đâu ít Khi nghe không có thì giảm xuống còn 5- 7 ngàn rồi lời hứa trả lại sau 1 năm trở thành mây gió khi tới hẹn thì đổi qua mỗi tháng xin trả góp cho mình vài trăm.
Mỹ có câu “Don’t Let Money Come Between Friend” nhưng áp dụng khó quá
LikeLike
Tại bạn sợ trả hết một lượt rồi quan xài hết nên trả từ từ để quan có tiền xài hoài, bạn bè lo cho mình vậy mà không hiểu gì hết! chán dễ sợ! hahahah!
Nghe nói hai người tình nghi trong vụ K Phạm đã dời về tòa án Westminster, hình như họ dời về gần gần để cho quan xử cho tiện á! 😛
LikeLike
tui để nhà băng lấy ra từ từ xài cho chắc cú
ở tòa Westminster nếu ô Ng~ Trọng Nho còn làm thì cũng chưa chắc l/s của bên kia chịu cho ổng ngồi xử nếu ổng được giao vụ này
LikeLike
Chắc tại nhìn quan giàu quá nên ai cũng xúm lại mượn bạc ngàn đến chục ngàn, chứ còn trụi lũi như tui chẳng ma nào thèm mở miệng mượn, chỉ có hỏi tui cần không thì họ cho mượn thôi, heheheh
LikeLike
tui hổng có giàu đâu. Tại ở bển mua đất cát lời lắm nên xúi mình cho mượn hết tiền trong saving + 401K vì không lời bằng mua đất bên VN. Tới lúc chỉ cho mượn chút đỉnh thì họ làm ăn không ra tiền nên lấy đâu ra mà trả mình 😦
LikeLike
Vậy tui biết rồi, muốn cho ai mượn tiền thì phải cho mượn hoặc là thiệt nhiều hoặc là khỏi cho, chứ cho mượn ít ít khó đòi lại! 😛 😀 🙂
LikeLike
ờ mà cũng có nhiều đứa bạn cũ giàu lắm bên VN sao tụi nó không mượn mà cứ hỏi mượn khúc ruột ngàn dặm. Cho mượn hay không cho thì cũng đều làm tình bạn sứt mẻ 😦
LikeLike
Ruột ai mà dài tới ngàn dặm dữ vậy!
Hay tại dài quá muốn mượn coi thử! hahahah!
LikeLike
Chào cô Ngọc Lan,
Hình như bạn tốt như vậy thường là ngừơi khác phái?
Ý của cô muốn tặng cho ông bạn miếng đất?
LikeLike
Khác phái hay cùng phái gì cũng có thể là bạn tốt.
Tui không đủ giàu để có thể tặng ai đó đất đai và tui cũng không hề nêu ra điều này trong entry của mình 🙂
LikeLike
cái này đúng cho trường hợp vợ tui vì bạn tốt của bả toàn là người khác phái
LikeLike
Vậy là quan cũng dễ tính hoạt bát giống bồ cũ xì của cô giáo rầu! heheheh!
LikeLike
hổng biết cô giáo thì sao chứ bx tui nói đàn bà nhiều chuyện khó chơi 🙂
LikeLike
may là ông này còm có 2 câu, thêm vài câu nữa không biết ổng suy diễn tới đâu! hahahah!
LikeLike
Ngừơi ta nói “read between the lines” .
Co NL viet – “Rồi làm giấy tờ làm sao? Ai đứng tên?” – “Ông chứ ai. Đi coi thấy được thì mua, không thì thôi, tùy ông nha.”
” Ông chứ ai ” có nghĩa gì? Ngừơi bạn làm chủ miếng đất . Sau này biết đâu vì hòan cảnh, ngùơi bạn không thể sang tên lại cho NL. Có phải cô NL có ý cho người bạn một cách gián tiếp?
Gỉa sử bạn cô NL không đủ tiền mua nhà, cô NL muốn giúp (bồ cũ của NL đồng ý) mà chỉ đủ tiền mua đất thì cách nào để giúp mà không làm người nhận tự ái?
Đọc truyện mà để óc tưởng tượng bay bổng và không bị ràng buộc thì sẽ enjoy nhiều hơn.
LikeLike
ừ, cứ tha hồ tưởng tưởng cho đã đi nha!
LikeLike
Được lời như cởi tấm lòng.
Có miếng đất góc Bolsa đang rao bán, “khach” nhận không, mua tặng?
LikeLike
Khong dam. Xa qua.
Co le ong mua cho nguoi homeless ben do thi hay hon.
LikeLike
Câu hỏi số 1 – Fair. Tôi củng muốn biết thêm về cái suy nghỉ này.
Câu hỏi số 2 – Too personal, ăn gian, bỏ chử vô miệng người khác. Chuyện này không một chút gì ảnh hưởng đến người ngoài cuộc, vì bất cứ lý do gì. Nếu là người bạn quen biết lâu ngày với tác giả, khi hỏi câu này thì có thể giải thích là giởn chút. Tôi không biết “khach” rỏ, là ai, nên tôi mới nghĩ là câu hỏi quá personal, không thể dùng tính hài hước như là một lời giải thích cho cái động cơ cùa câu hỏi.
LikeLike
Ủa đang bàn chuyện tình bạn sao lại có động cơ ở đây. Motor hay engine?
LikeLike
Có được bạn khác phái là điều khó (hiếm), nên nếu may mắn có được 99% là bạn tốt (như thế nào được gọi là bạn, hay đi chơi chung, hay phone, hay ăn lunch chung, hay uống rượu chung …?). Tình bạn loại này cũng khó giữ bởi người bạn đời không nhiều thì ít cũng có lúc phải nhíu mày!
LikeLike
Ai biểu đi không dẫn ổng theo 🙂
Ở nhà tui, bạn tui đều trở thành bạn của “bồ cũ” của tui hết trơn 🙂
LikeLike
I buy that.
Chuyện tình cảm thì tôi giản dị lắm, tôi ngại dealing với nhửng gì mà cần phải giải thích, nên tôi có khuynh hướng lơ nó đi cho rồi. Vì vậy tôi không có bạn, nói chi tới bạn tri kỷ.
Bởi vậy tôi đi pub mình ên hoài, mặc dầu tôi rất thích tán dóc với thiên hạ và thiên hạ cũng cho feedback, thường nói tôi là pleasant tán dóc_er. Hehehe.
LikeLike
Moral of the story:
Nghèo …. sẽ không có ” bạn- một thời” vì không có đất cho hay khúc ruột để xẻo 🙂
Tui đi lùi ra room
LikeLike
Sao có người cứ thích dè bỉu điều người khác có vậy nhỉ?
LikeLike
Tôi củng nghỉ ông không có ý chỉ trích vì khi tôi đọc tôi không thấy bị offended. Cái câu mở đầu ” moral of the story” đưa cái suy nghỉ cùa tôi ra khỏi cái tổng thể, cái tình cảm của bài viết nên tôi chỉ chú trọng tới cái câu còm của ông in isolation. Xui cho ông, tôi không phải NL hay VN. hehehehe. Good day, mate.
LikeLike
Lâu quá không có ai chọi lon hay ngáng giò ông già lụm lon nên vậy á 🙂
LikeLike
Cơ hội lãnh long term dis. , doanh thang về VN mua mấy nền đất nửa giá 🙂
J/K. Đụng vào là từ chết tới què
Hehe
LikeLike
Nghe cô giao’ viết Tình yêu dể vở nhưng tình bạn không vở , đại ý như thế ở trên. Tôi xin có ý kiến của tui, yêu là dành nhiều thì giờ cho nhau, nhiều đụng chạm cả tinh thần lẩn thể xác, mà có đụng chạm thì có tiếng kêu két két , chen dĩa cọ nhau còn bị sứt mẻ huống gì con người. Còn bạn thì ít đụng chạm hơn thì ít sứt mẻ.
Cô NL lấy đại của bồ củ $500 chắc bồ củ cũn cười hè hè , chứ mắc nợ bạn $50 mà quên trả hay trả chậm thì ra sao? Vậy bên nào quan trọng hơn ???
LikeLike
Thì bởi vậy nên mới giữ ở tình bạn 🙂
Thói thường đa phần ai cũng cứ thấy đàn ông đàn bà sáp lại là trong đầu phải lóe lên sự đụng chạm như Tim Trần nói. Cho nên quan trọng là đừng biến nó thành tình yêu thì nó khg bể, mà có lẽ khg nhiều người làm được điều này nên cách nhìn về tình bạn hay bị méo mó 🙂
LikeLike
making sense, ít đụng chạm thì ít sứt mẻ. Cái này đúng cho cả quan hệ trong gia đình giửa cha me, con cái, anh chị, bà con. Tôi thấy ở xa thì nó quí lắm mà đụng tới gần nó gây lộn như giặc.
“Cô NL lấy đại của bồ củ $500 chắc bồ củ cũn cười hè hè , chứ mắc nợ bạn $50 mà quên trả hay trả chậm thì ra sao? Vậy bên nào quan trọng hơn ???”
Thật sự không hiểu ý ông trong câu này. Sao ông không chịu nói ra cho dể người ta, ông hỏi làm tôi ngọng không biết ý ra sao? Khi quởn giải thích luôn cho tôi khỏi thắc mắc.
Lấy của ai mà quên trả, chúng nó dều tức hết, nó quýnh bỏ mạng hết không cần biết quan hệ thế nào. Theo tôi nghĩ.
LikeLike
Có những người mượn “tiền lẻ” (25 cents, $1, 5, 10, 20…) và không bao giờ trả! (Có thể quên 1 vài lần, nhưng không lần nào nhớ thì cũng không biết nói sao?) Hình như đó là cái tật của họ hay sao á! Giữa bạn bè và đôi lúc luôn cả anh chị em hay bà con trong gia đình, tốt nhất không nên để tiền bạc dính vào, không nhiều thì ít tình bạn/gia đình cũng sẽ “xức đầu, gãy cáng!” 😦
LikeLike
25 cents ok, 1 xèng trở lên thì đòi nha. Tôi nghĩ thiên hạ means là xin, nhưng lại nói mượn khi cần tiền coins.
LikeLike
Họ không hỏi xin mà lại nói mượn và không trả! 😦
LikeLike
Cô giáo hiểu quá thâm thuý nên thành hiểu lầm, tui chỉ nói theo kiểu bình dân học Vụ : tình bạn vì có cái tình ( giống như con đường 2 chiều), chẳng phải vì đất hay ruột hay gì gì đi nứa
LikeLike
Lầm đâu mà lầm, chủ Già gõ rảng rò là ‘không có đất cho hay khúc ruột để xẻo’ thì không có bạn mờ! heheheh!
Trăm sự tại chú Già! hahaha!
LikeLike
Sorry nếu chú viết tối nghĩa .
” dè bỉu, khinh thường” không có trong cuốn tự điển ở vỉa hè
Btw thx for feedback
LikeLike
Thời gian nhóm bạn gái tụi tui đi thực tập ở Hốc Môn , có một chàng trai lái xe Honda từ SàiGòn đến thăm một cô bạn trong nhóm . Chàng gửi tặng nàng nhiều con cá khô sặc và trong gói quà có một bức thư . Vào buổi tối cả nhóm bạn đang ngủ, tui thức giấc và tình cờ thấy cô bạn bật đèn pin đọc “thư tình” ? ( tui nghĩ vậy ? vì chỉ có thư tình nên bạn mới mắc cỡ và đọc vào ban đêm ? ). Sau đó bạn kéo tui ra ngoài sân tâm sự. Cô bạn tâm sự là ” cái thằng này kỳ cục ghê, ta quen hắn như bạn và vẫn thường gọi nhau bằng mày mày tao tao…mà sao giờ này hắn viết thư gọi ta bằng em và xưng anh với ta ??? Ta không thích hắn nữa đâu… ” và cô bạn xé bức thư tình của người bạn trai khác phái đó . Tui khuyên bạn đừng giận vì tình bạn cũng dễ đổi thành tình yêu khi họ đã trưởng thành và biết yêu lần đầu, thiên hạ có quyền yêu chứ ? ngược lại mình có yêu lại hay không ? là tùy ý mình thôi, đúng vậy không hả các bạn, theo thiển ý của tui chỉ hiểu đến đó thôi à.
Mà tui có “nhiều chuyện” không ? khi kể lại câu chuyện này ? tui nghĩ nhiều lúc cũng cần ” nhiều chuyện hay chuyện nhiều ” để học hỏi kinh nghiệm sống, thấy người nào kỳ cục, sai trái thì mình đừng theo họ , thấy người nào biết cách sử sự hay có lý có tình thì mình theo. Biết điều đúng để làm theo, biết điều sai để tránh.
Cám ơn các bạn đã đọc còm của tui. Thanks nhiều nhiều nha.
LikeLike
@CN: nếu khi mình kể chuyện về 1 người cho người khác nghe mà mình không nói rõ họ là ai, mà chỉ kể chung chung thì đâu phải nhiều chuyện đâu, phải không chị? 🙂
LikeLike
Nhiều chuyện là sao để người khác nói, tôi kể chị nghe chuyện vầy:
Cái thằng con trai của ông TT Kennedy, khi nó còn sống, có lần người ta hỏi nó vậy chứ sáng sớm weekend ngủ dậy mầy thích và thường làm gì. Nó nói là ngồi uống cafe khơi khơi không muốn làm gì hết, nhưng mà có tờ báo lá cải (mấy cái loại bán ở quày tính tiền trong groceries) đọc thì khoái chí hơn.
LikeLike
lúc đó thay vì cá sặc (tôi biết thời đó mấy cái này quí lắm) cha đó nói là có một vé đi vượt biên, thì tôi nghĩ là cô ấy nhảy cà tưng said YES. hehehehehe
LikeLike
@ Chị Nha,
Cái này tôi quên nói với chị, sẳn nói về đề tài bạn bè tôi nhớ lại viết ra.
Cái còm tết của chị kể nguyên ngày mùng hai ngồi nhà tiếp khách…… tôi đọc xong thì dòm qua dòm lại sao thấy cười cho tôi quá, không có mống nào tới mà chúng tôi củng không có nghĩ tới đi thăm ai nửa. Ganh tị với chị quá, what a life! chán như con gián hả chị?
Giải an ủi, chúng tôi đi nhà thờ nghe ông cha tụng và người trong nhà thờ không ai biết là ngày tết gì hết. 🙂 🙂
LikeLike
@Anh TK,
vậy năm sau , mồng 2 Tết , ” giá lâm ” nhà CN đi anh . Thế nào CN cũng
đãi ăn bánh chưng chỉ gói . Dù sao bánh chưng cũng ngon hơn …bánh thánh , hehe .
@ CN : năm sau gói thành 72 cái bánh chưng thay vì 70 cái, chị há . TT cũng xin phép đến gõ cửa nhà chị ngày mồng 2 luôn .
LikeLike
Có tui nữa! 🙂
LikeLike
Good suggestion. hehehe
Ờ, mình kiếm đồ ăn cho ngon miệng, no bụng mà ông cha lại cho ăn bánh Thánh nhỏ xíu , để no, bổ cái đầu. 🙂
Chị Nha nghe sợ quá, im ru bà rù hehehehehe.
LikeLike
Anh ToiKe , TíTởn và các bạn ơi, không dám ” im ru bà rù ” như anh ToiKe gõ đâu. May mắn làm sao ấy, hôm qua thứ tư đón người em gái ở Bệnh Viện về, lúc đó thời tiết chưa đổ xìnô snow, ngủ lại nhà người em để chăm sóc. Sáng nay về sớm từ nhà người em , ghé chợ mua thức ăn dự trữ, sợ xìnô lâu ngày hổng có gì ăn . Về nhà nấu một nồi xúp bự, kho một nồi thịt bự…mời cả nhà còm đến ăn trong mùa bão xìnô này. Hiện giờ là 2 giờ 30 trưa, xìnô đang đổ đầy đường khoảng 5 inhches rồi đó, trời lạnh vào bờlốc Ngọc Lan gặp nhiều bạn, đọc những gì anh ToiKe, TíTởn Bidong Già , Hến Vân và nhiều bạn tâm sự trong bờlốc này thấy ấm hơn, không cần phải mở máy heat…hihihi…Thanks các bạn, xin mời các bạn năm sau 2015 Ất Mùi, ghé nhà mình sẽ xin được tặng bánh chưng đến các bạn làm quà tết, thật đó, một cặp bánh chưng bằng một cái vé máy bay từ các nơi về Oregon có cao giá quá không các bạn ? hihihi…
Ngọc Lan à, chị đọc câu này ở đâu đó quên rồi ” Tình bạn khoác áo gấm, tình yêu khoác áo vải thô ” có đúng không hả NL ?
LikeLike
@ Chị Nhà
Ốc ken mong chị khỏe nhiều nhiều để còn ” nhiều chuyện” , viết chuyện nhiều lên đây để có chuyện đọc xong cười kha kha cho vui ba ngày tết…
LikeLike
Bạn cùng phái có thể cho mình một lời khuyên hay giúp mình giải quyết vấn đề. Bạn khác phái chỉ cần ngồi im lắng nghe mình tâm sự thôi. Bạn này có thể kêu là “thanh diện tri kỷ” được không vậy, giống như chỉ cần ngồi trơ “cái mặt xanh” ra nghe mà thôi, đâu cần trả lời.
LikeLike
Đọc nghe củng touch..ì quá chớ. Im lặng là vàng đó nha!
LikeLike
Nghe mà đến ‘trơ cái mặt xanh’ kiểu này chắc tại người kia kể chuyện ma quá! hahahah!
Đúng là có nhiều khi mình muốn nói chuyện gì, mình chỉ muốn người kia nghe, chứ mình không cần ý kiến, cho nên người nghe cũng nên hiểu khi nào thì nên có ý kiến khi nào thì nên im lặng! 🙂
LikeLike
TT cũng thuộc loại good listener đây nè , nhưng chắc máu nhiều chiện khoái 8 hay sao á , cho nên hổng thể nào giữ im lặng được khi nghe người khác trải lòng. Chỉ ” nhìn nhau mà chẳng nói ” thấy lạnh lùng quá à, giống như mình hổng quan tâm .
Chí ít gì thì cũng ” rón rén ” góp ý , kiểu như ” theo tui thấy thì…” Hay ” nếu là tui thì … ” v. v…
LikeLike
Bài mới của NL. Đọc mới biết nhiều điều chưa biết! Cám ơn NL! 🙂
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=182013&zoneid=23#.UvLOdPsz3AA
LikeLike
‘Một người có khiếu, có đam mê và thực sự giỏi sẽ mất 6 tháng để học may được một chiếc áo dài‘, hèn gì hồi đó tui học được mới 3 tháng tui nghỉ nên chỉ may được cái áo xẩm, chưa được cái áo dài! hahahah!
LikeLike
Một người có khiếu, có đam mê và thực sự giỏi sẽ mất 6 tháng để học may được một chiếc áo dài‘, hèn gì hồi đó tui học được mới 3 tháng tui nghỉ, tui chuyển qua nấu ăn nên chỉ may được cái tạp dề, chưa được cái áo dài! hahahah!
LikeLike
Bạn này phải xếp vô nhóm bạn…cà chớn! hahahah!
LikeLike
hê hê, cám ơn Mây khen tui !
LikeLike
Sẵn nói chiện mượn tiền giựt nợ , ACE cho phép TT lạc đề hỏi ý kiến mọi người chút nha. Số là có cái Hội kia kìa (? ) , tên đó đó (? ) , chuyên tổ chức những show ca nhạc với sự tham gia của các nghệ sỹ khuyết tật, ở đây và đến từ VN,
nhằm mục đích giúp đỡ cho họ . TT tin rằng họ có lòng thiệt sự , chứ không hoàn toàn là lái buôn văn nghệ . Bèn đặt mua 2 cuốn DVD số 3 ($ 10 ) và số 4 ( $ 15 ), trả bằng PayPal. Xin nói thêm cuốn 3 TT đã có rồi, mua thêm để tặng người bạn cuốn băng gốc . Đến chừng package tới, rớt mất tiêu cuốn số 4 ( huhu , cuốn mới , mắc hơn , chưa coi lại mất kìa trời ! ) , bởi vì họ xài lại cái phong bì cũ , keo đã khô, dán không chặt . TT email hỏi thăm xem họ có track numbers gì không để mình đi hỏi , chứ cũng không có ý bắt đền , nhưng không được vì ” unable to deliver your message” . Bèn gọi số phone có trong website, để lại lời nhắn, hổng ai gọi lại . Nghĩ chắc họ bận lưu diễn, đợi vài tuần, nhắn thêm lần nữa, cũng vẫn im lặng 1 màu ! Tụi nhỏ xúi dispute with Paypal, TT không nỡ , nhưng cũng muốn cho họ biết để đừng xảy ra lần nữa cho những người khác.
Sorry làm phiền ACE phải đọc lời càm ràm chỉ vì 15 tì của TT. Nhưng hỏi thiệt , nếu là ACE thì có cảm thấy hơi hơi bực mình không và sẽ làm gì cho chiện này ?
LikeLike
Yes bực mình, nói ra tên của hội và khuyên thiên hạ cẩn thận, không mua DVD của họ nửa. Vậy thôi. chứ giái trị $15 không đáng để kề cưa.
Tôi củng đang rơi vào trường hợp xem xém nhưng còn tệ hơn vì tôi gởi cashier check nhưng không nhận được đồ đặt mua. Gởi 3 emails, 3 phones messages nhưng không ai trả lời. Nên tôi chưa biết họ có, nhận check chưa, gởi hàng chưa JUST SILENT. Buồn cười là khi tôi gọi dặt hàng thì có người nhận phone lập tức, gời email mẩu mã, và giá tiền rất nhanh chóng. Tôi hy vọng sẻ không phải tệ như tôi nghỉ. Tới giờ phút này TOTAL SILENT, I am in the dark….
Trường hợp của tôi là Viện Việt Học và tôi gởi tiền mua bao lì xì tết ủng hộ việc in chử Việt cho bao lì xì. $30 cho phong bì và $3, tổng cộng $33 và không biết gì hơn nửa …..
LikeLike
Hình như chỗ này chỉ mở cửa có ngày giờ nhất định thì phải! Biết đâu qua Tết họ nghĩ bao lì xì không cần gấp nên họ “take time” để gửi? B. nghĩ chắc không sao đâu! Hy vọng là vậy! 🙂
LikeLike
Tôi gởi khoảng 2 tuần trước Tết.
LikeLike
Chắc tại máy in hết mực nên in bao lì xì không kịp, lần sau nhớ gởi trước 2 tháng! 😛
LikeLike
Nhiều người không biết xài phone message, cho nên phải gọi hoài đến khi nào gặp thì thôi!
Chúc Ông Kẹ nhận được bao lì xì kịp cho dịp Tết…năm tới! 😛
LikeLike
Actually, Chase bank nó gởi tôi một lố bao lì xì rất elegant, site to bằng giấy tiền của Mỹ, nên không cần xếp tiền lại như cái size thường của mình. Xài đở năm nay đợi năm tới. Hehehehe
LikeLike
Tôi có gửi tiền đến Viện Việt Học và khoảng 2 tuần sau, 29 Tết, thì nhận được bao lì xì và thiệp chúc Tết. Tui cũng tưởng là trớt quớt rồi chứ nhưng rồi cũng có bao đế lì xì mấy đứa nhỏ. Chỉ có điều không biết cái phong bì lớn và dài “Vui Xuân” là đế làm gì vì nó quá hẹp để bỏ nguyên tờ đô la. Be^` ngang thì vừa credit card/gift card nhưng lại quá dài. Tui rất thích những hình in trên mấy cái phong bì này, đẹp và rất VN.
Khi nào TK nhận được bao lì xì nhớ lì xì cho tui nghe. Tui nhận lì xì quanh năm, không cần phải trong 3 ngày Tết.
LikeLike
Cám ơn Tango cho biết . Để tôi tiếp tục hỏi coi sao? Không trả lời im lặng làm khó chịu ….
Yeah, tặng cái clip Tango Mộng Chiều Xuân này thế lì xì nha, lên you tube kiếm bài Tango tiếng việt, thấy clip này ngộ ngộ
LikeLike
@TK: Cám ơn TK đã cho nghe bài hát hay. Hy vọng TK sẽ được VVH hồi âm sớm.
LikeLike
Còn tui thì khỏi cần bao, gởi tiền thôi cũng OK lắm rầu! hahahah!
LikeLike
Tui thì tiền xu cũng nhận luôn, bỏ đầy bao là mừng rồi! 🙂
LikeLike
@ Ông Kẹ:
trời ơi, mua bao lì xì gì đến $30 lận vậy? Hôm giáp Tết, tui ra PLT mua ở chợ Tết, 2 gói/$1, mỗi gói 6 cái, cũng có chữ Việt “Cung Chúc Tân Xuân”, “Học hành tấn tới”, “Phát lộc phát tài”,… Vậy, nếu có $30, tui mua được tới 360 cái, hahahaha lì xì chừng nào mới hết lận Ông Kẹ 🙂
LikeLike
Nghe nói và nhìn thấy hình mẩu nét VN và muốn ủng hộ …. Tính nểu đẹp đem cho bà con bạn bè ngươi vài bao, đồ lạ vậy thôi …. Bà mụ vợ tôi củng hỏi tôi vậy khi tôi nhờ bả ra bank lấy cái cashier check, giờ bả nói ủa bao lì xì xịn đâu, rồi cười ….. Tôi củng cười trừ hehehe
LikeLike
Để tui rảnh tui đi “khiếu nại” dùm Ông Kẹ 🙂
LikeLike
Thanks NL, tôi sẽ tiếp tục gọi hỏi, hy vọng tôi sẻ nghe trả lời trước khi NL khiếu nại dùm. Will keep you posted.
LikeLike
Tui thì nghĩ nếu mình mua ngay tại chỗ thì tốt nhất (để ủng hộ). Còn order qua mails/internet thật là phiền phức! Vừa bị v/đ như TT, vừa có thể bị ăn cắp ID… Đã bị hackers rồi nên “tè” mấy chuyện mua qua internet lắm lắm! Đồng ý với OK’s còm!
LikeLike
hôm nay đi đâu cũng thấy đường xá ướt nhẹp, giờ mới biết tại chị Bidong, hahahahaha
LikeLike
🙂 🙂
LikeLike
Chắc người lo vụ nhận đặt hàng online bị trục trặc vấn đề gì đó, chẳng hạn như…nhà dột vợ đẻ con đi lạc gì hông chừng, nên họ mới bê bối vậy. Hay là chờ khi nào chổ đó ra cuốn số 5 rồi mua lần nữa coi họ làm việc có khá hơn hông! 😛
(Tui đang bắt chước ÔK, phải nhìn vấn đề theo chiều hướng tích cực! hahahah!)
LikeLike
Yes, think positive để mặt không bị nhăn da, không cần chích Botox ……hehehe
LikeLike
TT cũng tính vậy thiệt đó chớ , vẫn sẽ tiếp tục mua ủng hộ , bởi thấy thương mấy nghệ sỹ khuyết tật đó quá . Với lại nghĩ bụng mình mua băng đĩa của mấy trung tâm ca nhạc khác cũng phải trả 25, 30 tì . Chắc chỉ trục trặc lần này thôi chứ hổng lẽ xui triền miên vậy hoài sao ? Nhưng cũng phải cho họ biết , nên có lẽ TT sẽ viết thư tay ( lười quá ! ) và chịu khó tốn thêm 44 xu tiền cò gửi đi .
Ủa mà sao TT ” think positive ” quá chời, tới vậy luôn, mà sao da mặt vẫn …xếp li là cớ làm sao hở sư phụ TK ?
LikeLike
Vậy chắc phải chich Botox! heheheh!
LikeLike
Đừng tin cái kiếng soi mặt, hỏi ông xã như vầy ” honey có thấy da mặt em nhăn không, coi kỷ mới trả lơi nha” hỏi xong, nắm tóc chả lôi vô kiss cái, rồi kêu chã trả lời là có xếp li không? Hehe good luck.
LikeLike
Rủi gặp ông không có tóc rồi sao! hahahah!
LikeLike
Chịu, hope ổng biết trả lời cho đúng hahaha
LikeLike
@ Mây
” Rủi gặp ông không có tóc rồi sao!” Thì tặng lược cho ổng chứ sao !
Nhưng đừng tặng cho tui, tui quạu à nha !
LikeLike
Tem thư bây giờ là 49 xu đó TT, dán 44 cents thì lại mất công gửi thêm lần nữa! 🙂
LikeLike
Cám ơn chị Bidong nhắc nhở TT tem đã lên giá . Vậy là bây chừ , gửi 1 cái thư là toi nửa đô la , kinh thật !
LikeLike
@ Tí Tởn
Kinh nghệm : chị mua tem đồng giá, mua một lần nhiều nhiều vô để để dành, vì loại tem này được bảo đảm là có giá trị vĩnh viễn, dù cho sau này giá gửi mỗi lá thư là $15 .00, thì con tem chị mua bây giờ là 49 xu ,chị vẫn xài được như thường vì chúng có giá trị tương đương.
LikeLike
Đúng vậy, xài vẫn được như thường, dán con tem vô, xong xách lá thơ đem đến tận nhà người nhận, bảo đảm hông mất! hehehe!
LikeLike
hừ ! lại thọt gậy vô hông nữa rồi !
Kỳ vậy ta, năm tuổi qua rồi mà !!!
LikeLike
@ Tí Tởn
Theo ốc ken là nên thông báo Pay Pal để khiếu nại cách làm việc thất trách.
Người mình hay nghĩ dĩ hòa vi quý, cho nên mới xảy ra những cái ung nhọt như vậy.
LikeLike
@ Chị Bình –
Chị có end up mua phong bì lì xì Viện Việt Học không?, nếu tôi không lầm chị củng muốn mua ? – Có nhận được phong bì không? Tôi gởi cashier check nhưng không nhận được hàng. e mail, phone không ai trả lời hết.
LikeLike
Ngọc Lan, Hến Ốc Thầy Lý, anh Toike và Bidong nếu giỏi computer sửa giúp cái còm sao nó không đúng như vẫn còm mấy lần trước ? Thanks nhiều nhiều.
LikeLike
Bút sa gà chết, sửa gì được! 😛 😀 🙂
LikeLike
Bút nào sa để chết được con gà ?
Chỉ có tay ngọc bên bếp hồng mới làm con gà đang sống biến thành gà…7 món thôi !
LikeLike
Take care chị Nha. Chúc tất cả được bình an.
LikeLike
@CN: hahaha….TL đang ngồi trơ “cái mặt xanh” lè ra nghe bà con còm, nghe CN réo thì chạy ra liền. Chị muốn đem cái còm dài lòn thòn của chị xuống đây cho bà con dể đọc phải không?
Nếu đúng vậy thì: Hồ biến…..cái còm chị tưởng bị mất giờ thì xuất hiện ở đây nè. 😆
Chi Nha FEBRUARY 6, 2014 AT 2:43 PM
Anh ToiKe , TíTởn và các bạn ơi, không dám ” im ru bà rù ” như anh ToiKe gõ đâu. May mắn làm sao ấy, hôm qua thứ tư đón người em gái ở Bệnh Viện về, lúc đó thời tiết chưa đổ xìnô snow, ngủ lại nhà người em để chăm sóc. Sáng nay về sớm từ nhà người em , ghé chợ mua thức ăn dự trữ, sợ xìnô lâu ngày hổng có gì ăn . Về nhà nấu một nồi xúp bự, kho một nồi thịt bự…mời cả nhà còm đến ăn trong mùa bão xìnô này. Hiện giờ là 2 giờ 30 trưa, xìnô đang đổ đầy đường khoảng 5 inhches rồi đó, trời lạnh vào bờlốc Ngọc Lan gặp nhiều bạn, đọc những gì anh ToiKe, TíTởn Bidong Già , Hến Vân và nhiều bạn tâm sự trong bờlốc này thấy ấm hơn, không cần phải mở máy heat…hihihi…Thanks các bạn, xin mời các bạn năm sau 2015 Ất Mùi, ghé nhà mình sẽ xin được tặng bánh chưng đến các bạn làm quà tết, thật đó, một cặp bánh chưng bằng một cái vé máy bay từ các nơi về Oregon có cao giá quá không các bạn ? hihihi…
Ngọc Lan à, chị đọc câu này ở đâu đó quên rồi ” Tình bạn khoác áo gấm, tình yêu khoác áo vải thô ” có đúng không hả NL ?
LikeLike
Cám ơn Thầy Lý nhiều nhiều, thật nhiều nữa nha. Công nhận TL “Hô biến” nhanh thiệt. Thanks nhiều nhiều.
LikeLike
Không có chi CN ơi. Đọc còm của chị lúc nào cũng thấy nhẹ nhàng. Cùng là nghề giáo sao CN viết thấy nhẹ nhàng, còn cô giáo kia thỉnh thoãng viết nặng chình chịch (tui không có nêu đích danh ai….thì không có quyền quánh tui nha. 😆 )
Thay gì còm sĩ cuốn gói du ngoạn đi xa, hay là năm nay chị về Cali dịp Tết đi, đi thi nấu bánh chưng, bánh tét cho vui. Thiếu gì nhân lực ra tay giúp. Chỉ Cần chị súp bờ vai thôi. Còm sĩ sẽ góp sức, è lưng ra gói theo công thức của chị thế nào cũng được giải thưởng.
LikeLike
Ông nhìn tui và chị Nhà coi ai nặng hơn, heheheheh
LikeLike
Là còm sĩ, tui chỉ nhìn mọi người qua lối viết thôi. Ai mà nói cô giáo có lối viết nhẹ nhàng, tui đứng ra đây cho mọi người oánh tui đi. 😆
LikeLike
Ông là dân chạy marathon ai mà rượt quýnh ông cho kịp!
LikeLike
@ Chị Nhà:
Ủa, em tưởng “Tình bạn khoác áo gấm. Tình yêu nên ở trần” chứ, hahahaha
Nói chứ em không nghe câu này nhiều chị ơi.
Mấy câu thuộc loại loãng moạn này chị níu áo ông Ốc hỏi á 🙂
LikeLike
hhahaha…Ngọc Lan có máu tếu thật ta ơi ” tình yêu nên ở trần ” câu này của Mường Lan chứ hổng phải của Mường Mán như Ốc đã nhắc nhớ.
LikeLike
Cám ơn Thầy Lý nhiều nhiều, thật nhiều nữa nha. Công nhận TL “Hô biến” nhanh thiệt. Thanks nhiều nhiều.
LikeLike
@ Chị Nhà
Lần sau cái còm nào dài thòn lòn là chị dùng con chuột high light nó lên, rồi chị ” left click” vô đó, kế đến chị ” right click “, thấy một đống chữ hiện lên, chị click vô chữ ” copy” ,rồi chị rê con chuột vào ” submit comment ” , right click lần nữa, chị chọn chữ Paste click vào đó, xong chị cần phải làm toán cộng trừ nhân chia theo yêu cầu của cô giáo, thế là chị có một cái còm mới toanh, gọn gàng liền.
Sao mà ốc ken chỉ dẫn lê thê dữ vậy trời ! ACE có cách nào dễ hiểu hơn không?
LikeLike
@Ốc: Hahaha……mới đọc, tui tưởng anh chỉ dẩn Chị Nhà đi bắt chuột đồng 😆 cái gì qua trái, rồi qua phải, rồi rê rê. Làm tui nín thở đọc sợ chuột chạy tùm lum.
LikeLike
Tui đọc mà thấy say sẩm mặt mày hết trơn! hahahah!
LikeLike
Tui không dám đọc lại đây nè
khè khè
LikeLike
Trời trời ơi, chắc bị xây xẩm thiệt rồi mà sao lại còm hai lần giống nhau vậy nè ? Ốc hoặc thầy Lý Tâm ơi, chỉ cách chị bỏ một cái còm thôi , sorry chị lẩm cẩm rồi, xay xẩm nhưng chưa xỉn mà sao kỳ dzậy nè. 2 cái còm giống nhau y chang vậy ???
LikeLike
@CN: lần này chị muốn delete xoá bỏ một cái còm dư? Cái này căng à. TL không làm đựoc đâu. Nhưng chị có thể thử dùng con chuột bấm vô chổ để viết cái còm mới. Rồi nhờ chuột chủ blog mới xoá bỏ được thôi. 😆
LikeLike
@CHị Nhà:
tại nhiều người nói về cái còm dư nên em để luôn, chứ xóa đi thì tự dưng khó hiểu.
@ Tâm.L
Hey ông kia, ông có biết chuột chù nó cắn ra làm sao hong? Ngon bước ra đây!
LikeLike
Ngủ rồi.
LikeLike
Ngủ mà còn mớ 🙂
LikeLike
tui cũng vậy
LikeLike
cũng vậy là ngủ hay mớ?
LikeLike
hong biết
LikeLike
Thanks Ốc nhiều nhiều, thật nhiều nha.
LikeLike
Cái này thì chịu chết, chỉ có nhờ cô giáo xóa bớt thôi.
LikeLike
Anh TK, tui end up không có mua anh ạ. Tui vẫn còn một mớ mua bên Vietnam rồi. Có phải là lần đầu tiên họ làm business này không? nếu phải thì có lẽ là các khâu xắp xếp phân công chuyển giao chưa được trơn tru lắm. Ngân hàng tự động gởi bao li xì cho anh vậy chắc anh là khách hàng vip 🙂
LikeLike
Tui reply ở còm của Ông Kẹ, mà sao còm tui lại chạy tuốt xuống đây??? Thôi tui phải làm việc để kiếm cơm đây.
LikeLike
Thanks chị Bình.
Tôi củng nghỉ như chị.
Chị nói đúng đó, tôi mắc nợ nó nhiều quá, sợ tôi trốn nên gởi đồ dụ để tiếp tục trả tiền lời cho nó. 🙂
Tôi nghỉ cái branch này, khách hàng tóc đen không có nhiều, nên nó không biết làm gì với cái promotional merchandise phong bì này, nên gởi cho tôi, chứ để không làm gì.
LikeLike
Kỳ vừa rồi tui về Calif., nghe Mây giới thiệu phong bao lì xì của Viện Việt Học, dích thân tui có ghé tới. Tìm cách lên trên viện nhưng đi loanh quanh hoài đến nỗi đời gần mỏi mệt vì cái nóng bất thường của quận Cam mà vẫn không biết đường lên.
Cuối cùng chui đại vô phòng lảm kính mắt.
– Anh có lấy hẹn trước hông ,anh ?
– Dạ hẹn để làm gì vậy cô ? Tui chỉ muốn…
– Ở đây không nhận khách quớt in anh à !
– Dạ nếu không quớt in thì làm sao tui bước vô được. Tui chỉ muốn hỏi…-
– Anh nói chuyện nghe trớt quớt, xí ! Anh muốn hỏi gì nói lẹ đi !
– Tui cũng muốn nói lẹ lắm chứ, nhưng cô lẹ hơn tui, làm tui hỏi hổng kịp luôn á ! Hề ! Hề ! Đường lên Viện Việt Học ở chỗ nào vậy cô ?
– Anh hổng thấy cái cầu thang màu đỏ chót ngoài kia à ? Leo lên đó là tới nơi rồi.
– Cám ơn cô !
– Hổng có chi ! ( Càm ràm nho nhỏ ” một ngày mà tiếp chừng chục ông khách như ông này chắc tui chết quá !” )
Tui muốn quay lại hỏi cổ bộ kiêm luôn nghề ” tiếp khách ” nữa hay sao, nhưng mụ nội tui cũng hông dám hó hé chứ đừng nói tới tui.
Ra ngoài ngó dáo dác, thấy bảng hiệu kèm theo số phone của VVH, tui móc phone ra gọi, nhưng không ai trả lời. Bèn làm môt màn Đổng Trác du Đồng Tước Đài, dạo gót lên hồng kiều để nhập viện. Cổng khóa, không có một mống nào ở trổng. Lom lom như khỉ dòm nhà, nhìn xuyên qua cửa kính, tui chưa thấy cái viện nào lôm côm nhếch nhác hơn cái viện này. Hình như một tháng các viện viên tụ họp một lần để cho có …hơi người hay sao á ! Ngẩn ngơ bước xuống kiều, mà lòng ngỡ như đang tương tư Đại Kiều với Tiểu Kiều.
Đành vỡ mộng người Việt xài hàng Việt.
Cũng tại Mây cô nương mà tui bị người ta cự nự !
LikeLike
Hahha, gã này còn mang được xác về Florida thì mạng gã còn lớn. Thấy tiệm TickTock bên đường Bolsa không, người bán hàng lận chó lửa sau lưng đó ông ơi. Cà khịa kiểu ông thì sớm muộn cũng được lì xì một viên kẹo đồng ăn tết. 😆
LikeLike
Hahhaha, cám ơn ông Trùm nhắc cho, tui chỉ lừng khừng thôi, chứ không có cà khịa. Nhưng cái kiểu ” tiếp tân ” của mấy mợ khó chịu lắm lựng.
Chắc tui mạng còn lớn nên vẫn còn gõ tàm phào ở đây,,,
hề hề
LikeLike
Tui có làm gì đâu trời, mới chở thằng con đi concert về tự nhiên bị đổ thừa! hahaha!
Bắt chước tui, đừng chờ người ta hỏi trước, vừa bước vô là phải hỏi liền ‘Chùa bà đanh ở đâu?’ ủa quên, ‘Viện Việt học ở đâu?’, để không mất thì giờ của người ta mà cũng không mất thì giờ của mình.
Mà hình như mấy vụ hỏi han này phụ nữ làm hay hơn thì phải, còn mấy ông bước vô nhìn trước nhìn sau, nhìn coi người nào đẹp người nào xấu, hỏi thì it mà thả con 35 thì nhiều nên mới bị cự nự á! hahahah!
LikeLike
Có kịp thả con 35 nào đâu ! Người gì mà lịch sự dễ ớn luôn. Mình chưa kịp hỏi mà cứ cắt ngang, rồi lại hối mình hỏi cho lẹ.
Ngồi dũa móng tay rồi ngáp vặt, chứ tui thấy có mống nào đâu mà lật đặt làm ra vẻ bận rộn.
Chắc tui phá giấc ngủ trưa của mợ hay sao á !
LikeLike
Ồ, thì ra là chưa kịp! hahahah!
LikeLike
” Tôi nghĩ trong đời, nếu mình có được người bạn để có thể nói được với nhau những điều như thế một cách dễ dàng như thế thì đó là báu vật.”
Tui đồng ý với cô giáo về điều cô giáo viết, vì hiện thời tui có đến hai báu vật, một nam và một nữ.
Tui chỉ nói đến nhân vật nam mà tui gọi là bạn, khi nào có hứng tui sẽ kể về nhân vật nữ mà tui không gọi là bạn.
Trước hết, tui xin được phân biệt rõ ràng chữ ” bạn bè” và ” quen biết “.
Với tui, bạn khác với bè, và biết không đồng nghĩa với quen. Tui có thể có rất nhiều bè, nhưng bạn thì chỉ có một, cho đến thời điểm này.
Sự quen biết cũng vậy, mới gặp gỡ thì chỉ nên gọi là biết, khi đã có thể nói chuyện cười hỉ hả với nhau, đi ăn chung hay qua lại thăm viếng thì đã trở thành quen. Nói ra điều này có thể làm mất lòng nhiều mối thân hay sơ giao, nhưng đành chịu và cho tui có lời xin lỗi.
Tui có thằng bạn, quen biết nhau hồi tui dọn về nam Calif. và cùng học chung trường và nhiều lớp.
Nó người tàu, mang họ Nguyễn, nói thông thạo cả hai thứ tiếng Việt và Quảng Đông. Nó nhỏ hơn tui tới 3 tuổi, nhưng chưa bao giờ nó gọi tui là anh, cứ ” tao mày ” luôn miệng.
Nó thuộc dạng thân tự lập thân, hình như vậy nên nó rất khôn lanh và hiểu đời ,có thể nói nó là thằng già trước tuổi.
Không biết nó có nợ tui từ kiếp trước hay không mà bất cứ lúc nào tui cần hay chưa cần là nó có mặt. Việc gì tui nhờ đến, nếu được, là nó giúp đỡ rất tận tình, không nề hà hay yêu sách. Nhưng khi mà nó từ chối thì từ chối thẳng thừng, chữ mất lòng hình như chưa ai dạy cho nó cả. Một trong những chuyện tui nhớ rõ nhất là khi ra trường hai thằng đã mất liên lạc trong nhiều năm dài tuy rằng vẫn sống cùng thành phố. Khi tui đang ở trong nhà thương chờ vợ tui sanh đứa con đầu lòng thì tui nhận được thư của nó. Nó chúc mừng tui và kèm theo thư là một lá đơn xin việc mà nó đã điền đầy đủ, chỉ cần chữ ký của tui. Trời ạ, không biết làm sao mà nó biết tui đang làm lương ba cọc ba đồng, nó ngoại giao với xếp của hãng nó đang làm, xin việc cho tui với tiền lương khá thơm trong lúc đó. Tui làm chung với nó cho đến khi tui bỏ hãng, chạy tuốt qua đây đánh lộn với muỗi.
Tui định nghĩa tình bạn rất đơn giản. Bạn là nơi mình có thể giải bày tất cả tâm sự, là nơi mình được nói và được nghe. Sẵn sàng san sẻ cho nhau mọi thứ, ngoài…vợ. Bạn là người mình luôn quan tâm đến, cho dù cả năm không một lần liên lạc mà vẫn biết rõ về nhau. Bạn là người mình có thể nhận được sự đồng ý hay không đồng ý mà không cần phải hỏi “ tại sao”.
Còn về chữ bạn đối với phái nữ, ai nói gì thì nói, với tui thì không bao giờ có tình bạn, mà chỉ là hồng nhan tri kỷ. Bước thêm một chút là sẽ rắc rối ngay, vì sẽ vướng vào tơ lòng…thòng liền tù tì. Rất thật lòng, giữa người khác phái, dù muốn dù không vẫn có lúc lòng tui chao như cánh diều lơi gió, nhưng may là vẫn có sợi giây dài và chắc cột vào con diều, làm tui nương theo gió bay bay…
LikeLike
Cach ong vi “nhu canh dieu” qua hay.
LikeLike
Cám ơn khach chịu khó đọc và khen. Phải là còm sĩ mới không? Vậy thì tui xin thay mặt ACE trải chiếu hoa cạp điều đón khách mới !
LikeLike
Thinh thoang co vai y kien thoi vi de tai gan gui voi ban than cua minh.
Noi chung la doc nhieu hon viet.
Cam on loi moi goi tham gia.
LikeLike
Tại sao không túm lại hết gọi là bạn cho nó dễ, xong rồi bắt đầu xếp hang: bạn mới quen bạn lâu đời bạn già bạn trẻ bạn nam bạn nữ bạn giàu bạn nghèo bạn tốt bạn xấu bạn nhậu bạn bi da bạn câu cá bạn đá banh chẳng hạn! hehehe!
LikeLike
Ốc ui: ông nào là bạn bi da với Ốc vậy? Thấy Hến liệt kê ra đám bạn của ông nên hỏi cho biết vậy thôi. 😆
LikeLike
Tui mà biết là tui chết liền. Bởi vì tui có biêt quánh bi da đâu. Trái banh nớ bự chần dần mà tui chọt đến phát thứ ba nó mới trúng. Nhưng mà nhìn trái banh chạy đểu vô cùng, nó vừa chạy vừa lêu lêu tui ” chọt như vậy mà cũng đòi chọt “.
LikeLike
Tui nhớ trái banh nó nói, ‘Chọt gì mà như chọt lét, nhột thấy tía!’ hehehe!
LikeLike
Sao không kể luôn bạn còm, bạn nấu ăn, bạn thọt lét, bạn kê tủ đứng, bạn hiền, bạn hơi hơi hiền, bạn không được hiền, bạn FB, bạn điện thoại, bạn thấy là muốn thả chó ra cắn…
he he he
LikeLike
Tui rất đồng ý câu này của ông nè “Còn về chữ bạn đối với phái nữ, ai nói gì thì nói, với tui thì không bao giờ có tình bạn”
Trước khi có vợ thì có bao nhiêu bạn khác phái cũng được (female friends). Sao khi có vợ thì tui thấy không nên có những tình bạn thân với người khác phái. Bà xã có thể vui cười chấp thuận tình bạn như vậy, nhưng hôm nào bã không vui tối ngũ tui phải mở một con mắt canh chừng sợ bã thọt đũa vô lỗ tai cho bỏ ghét…..hehehe.
Ai nói gì nói. Vì hạnh phúc gia đình, tui thà thủ thĩ chuyện trên trời dưới đất với bà xã ở nhà cho chắc ăn. Nếu thay đổi vị trí, bạn nghĩ sao khi đi làm về mệt thấy bã ôm điện thoại nói “mình ơi, cơm chưa chín. Chờ em một chút, em đang tâm sự với thằng bạn của em nha mình”. 😆
LikeLike
Thì lúc đó ông chồng nói ‘Bà lo đi dọn cơm đi, để nó cho tui, tui ‘tâm sự’ với nó tiếp cho!’ hahahah!
LikeLike
Hay, hay qua. Toi thich co nay qua chung. Teu va teu hay vo cung va nhanh tri het suc.
LikeLike
Bởi vậy mới nói ‘Cha hề mẹ hề sanh một bầy con hề!’ heheheh!
LikeLike
Theo TL, Ốc, và mấy ông bạn đực rựa của Tí Tởn thì nói chung là phái nam không thể có tình bạn với mấy cô được. Vậy là tại mấy ông biết mấy ông không tự kiềm chế bản thân mình hay là tại mấy bà vợ hay ghen, không có thông cảm cho mấy ông?
LikeLike
@Tango: Tại cánh đàn ông tụi tui biết mình là người phàm nên biết khó tự kiềm chế bản thân mình trước người bạn khác phái mà đẹp (phải đẹp mới tính nha)…..hehehe
Nói cho bản thân tui thôi, nếu là bạn bè hay quen biết chung của hai vợ chồng sau khi cưới thì rất vui vẻ và dể thông cảm nhau hơn. Còn female friends trước khi cưới bả về mà còn liên lạc, tui thấy không có công bình cho bà xã gì mấy mặc dù lâu lâu chỉ gọi tán dốc chơi thôi. Nhưng nếu chỉ tán dốc chơi mà bà xã phải nghi vấn, nhíu mày, gia đình có chuyện không vui thì tán dốc làm gì. Nên ý tui nói không thể có tình bạn khác phái được là vậy.
LikeLike
Liên lạc với bạn gái cũ thì không công bình với bà xã, hèn gì tui thấy mấy ông liên lạc với bạn gái MỚI không hà! hahahah!
LikeLike
Đã là bạn thì tại sao phân biệt mới với cũ, vì như thế nào mới gọi là cũ, và phải như thế nào mới gọi là mới !
Không mới cũng không cũ. Bạn là bạn, nhưng có nên liên lạc hay không thì chỉ có mình mới trả lời được, ngoài ra, tất cả mọi ý kiến hay lý lẽ đều thừa thãi.
Hề hề, nhà tui với nhà thầy Lý không còn xài đũa để ăn cơm, nên tối nay có thể ngủ nhắm 2 mắt rồi.
LikeLike
Tui quên, phải đính chính là ‘trường hợp cũ mới không áp dung với cụ ỐC’! hahaha!
LikeLike
hahaha!dung qua!
LikeLike
😛 😀 🙂
LikeLike
@ TL
Nghĩ ngợi gì cho lâu, cứ làm theo như Mây nói là chí lý.
Nhưng làm sao ngủ một mắt hay vậy, chỉ cho tui với, tui đang cần nè…
hahahhahahhaha
LikeLike
@ Chị Nhà
Dạ, do Mường Mán viết trong Lá Tương Tư đó,chị ơi. ” Tình bạn khoác áo gấm, tình yêu khoác áo vải thô ‘
Đọc lâu rồi , nay nhờ chị nhắc chợt nhớ lại…
LikeLike
Ốc ơi, công nhận Ốc nhớ hay thật đó. Câu ” tình bạn…áo gấm…vải thô. ” và chị cũng chợt nhớ ra , đó là chị nhớ trong cuốn lưu bút ngày xưa của tụi chị, cô bạn tên là TH người Huế rất xinh đẹp, học giỏi, chút lãng mạn , cô bạn đã viết lại câu của Mường Mán. thanks Ốc nhiều nhiều nữa nha. GútNai các bạn còm.
LikeLike
Ui cha, trong blog này nhiều người đọc nhiều nhớ giỏi lắm chị Nhà ơi! Như chị Hương hay SBQ chẳng hạn.
Còn câu của Mường Mán viết em nhớ lâu là vì ý nó ngồ ngộ, đồng thời tên của tác giả khá độc đáo. Còn nằm ở trong cuốn nào thì quên tuốt luốt rồi, phải tìm mới thấy.
LikeLike
Mà câu đó nghĩa gì vậy? (vụ này hỏi thiệt á!)
LikeLike
Hến Mây ơi, tình bạn = áo gấm, còn tình yêu = vải thô. Ý của thi sĩ nhà văn Mường Mán là dzậy đó, còn ý của Mường Lan ( Ngọc Lan ) là ” tình yêu nên ở trần ” hahahaha…công nhận Mường Lan thi sĩ cao hơn Mường Mán một bậc. hihihi…
LikeLike
Ý câu này là với tình bạn, mình nên phủ lên nó sự đẹp đẽ, để che đậy mọi thứ xù xì bên trong. Còn với tình yêu, hãy cứ phô bày những gì đơn sơ nhất, khg cần tô vẽ sơn phết.
Hahahaha, vì vậy nên tui mới nói tình yêu khoác áo da ( .nói lại để nghe tao nhã hơn) hahahahaha
LikeLike
Thanks, bây giờ mới hiểu câu này. Người làm thơ sao mà ẩn dụ lung tung khó quá. Phải có máu thơ trong người mới get được chắc. 🙂
LikeLike
Áo da mắc tiền lắm á, nhứt là da beo da cọp da bò! hahaha!
LikeLike
Da trâu mắc hơn da bò, nhưng da chuột may áo thì mắc nhứt. Lột da 3 ngàn con chuột chũi, chù ,chù, cống…chỉ mới đủ cho một cái tay áo.
Hé hé hé…
LikeLike
Có thể nào tránh cái chữ đó được hông dị! Thiệt tình! hahaha!
LikeLike
Tui lại hiểu khác khi cô giáo nói tình yêu thì phải ở trần . Ai cất giùm giàn ná của chị Đoan thi tui giải thích cho nghe,…
khè khè
LikeLike
@Ốc: Giải thích đi. Nhớ rủ Ông Kẹ luôn rồi 3 người xếp hàng đi xin lỗi bà con một lượt như hôm trước vậy đó. 😆
Nếu ngán cái giàn ná thì anh chờ tối tối một chút, lúc chị Đoan đi ngủ rồi nói nhỏ nhỏ cho bà con nghe nha…..hehehe
LikeLike
Yeah, I remember that 🙂
LikeLike
Khỏi nói, nhìn cái hình ảnh giữa ban ngày ban mặt, một ông có quần không áo đứng chình ình trên nóc nhà là biết rầu! hahahah!
LikeLike
Hình như hắn lột cái hình đó ngâm giấm lâu rồi mà. Sao cứ nhắc hoài vậy ta …
Hừ !
LikeLike
Cũng may là nhà văn MM dừng lại ở tình yêu, chứ bàn qua tới tình vợ chồng chắc có câu “Tình bạn khoác áo gấm, tình yêu khoác áo vải thô” , tình chồng vợ te tua khoác……tới khố chuối luôn. 😆
LikeLike
Thầy Lý ui, hahhahaha….
LikeLike
hahahah! hahahah! Có ai kéo thầy Lý lại dùm hông, để hông thôi ổng ‘tửng’ tới Huế luôn á! hahahah!
LikeLike
Tui thấy thầy Lý tửng tới Nghệ An luôn rồi.
Mà nè, tình một chiều thì khoác áo gì ?
Ai trả lời coi giống với ý tui hông ?
LikeLike
thanks hỏi dùm tôi luôn. hehehhe, bây giờ mới biết không phải một mình tôi ngu thơ. 🙂
LikeLike
Tui tra tự điển cả ngày mà hông tìm ra được chữ ‘ngu thơ’ ông Kẹ ơi! hahahah!
LikeLike
Kinh chi Nha,
Tieng My chi viet ra tieng Viet that la ro rang va de doc, de hieu. Toi thich doc nhung gi chi viet ra. Toi co may nguoi ban o phuong xa, nghi huu da ve nam Cali o. nghe chi noi snow do xuong 5 ” so lanh qua.
Cam on chi
LikeLike
Matheu mến, cám ơn Matheu nha, bạn của Matheu đã về hưu, chắc ngày xưa cũng ở xứ lạnh có xìnô snow như các tiểu bang Oregon, Washington ( miền tây nam Hoa Kỳ ) . ? , nên bạn của Matheu đã đổi về Nam California . Đọc còm của Matheu có chữ Kính đầu câu, mình cảm thấy phải ” nghiêm trang ” hơn nữa hihihi…để được “xứng đáng ngang vai ” với các bạn còm vui tếu trong bờlốc của Ngọc Lan đó nha, và với Matheu nữa chứ. Thanks nhiều nhiều.
Matheu cùng các bạn còm mến, sáng nay thức giấc, nhìn ngoài sân trắng toát một “màu xìnô” snow, xìnô như những ánh đèn sáng rực cả góc trời mùa đông chưa chịu dứt. Hôm nay mồng tám tết Giáp Ngọ, mùa xuân tưởng đã đến , vậy mà chẳng thấy mai vàng của Bidong tặng , đâu rồi ? cây mai khô queo đóng đầy xìnô tội nghiệp quá. Ông Trời vẫn đang đổ xìnô xuống Oregon cùng với gió, gần năm giờ chiều rồi trời vẫn sáng rực , hàng xóm cùng các trẻ em được nghỉ học, đem chậu nylông đủ loại để trượt xìnô, trượt tuyết bên cái park công viên bên hiên nhà, đủ màu đủ kiểu áo mũ cho mùa lạnh, vui vui theo với trẻ nhỏ, tuổi thơ của các nhóc nhỏ mắt xanh, tóc vàng, tóc đen, như mùa xuân đang về ( có cả tóc trắng nữa đó …như tui nè… như “mùa Xưng héo queo của tuổi” lạnh quá xìnô ui.
LikeLike
Hồi lúc làm cho hãng cũ, ngày nào có tuyết là được nghỉ ở nhà ăn lương, bởi vậy trông ngóng tuyêt rời hoài mà có năm thì được 1 ngày, có năm thì không có ngày nào hết trơn.
Còn hãng mới cà chua này thì nói
‘…tuyết rơi là chuyện của trời
Ở nhà húp cháo, đừng hòng có lương’
Mà tuyết vừa xuống hơi hơi là nó đuổi bà con về nhà hết, sợ tuyết xuống nhiều quá mấy ông xếp lái xe về hông được! Chán dễ sợ! heheh!
LikeLike
Cho tui sửa một chút
Tuyết rơi là chuyện của trời
Ở nhà húp cháo cho rồi, khỏi lương.
Tuyết rơi là chuyện tai ương
Ngập trời ngập đất hết đường lái xe..
Tuyết rơi là phải hăm he
không cho tui nghỉ ? Nghe nè ” cà chua ! “
LikeLike
Thưa Cô Giáo,
Đọc qua các bình luận, tui thấy có nhắc ba cái vụ “cho mượn tiền”, tui nhớ mới đây, khoảng tháng 01-2014, nhà thơ Ngu-Yên có làm mấy bài thơ về vụ “mượn tiền” và ‘trả tiền”; tui xin chép ra đây gởi chia sẻ cùng Cô Giáo đọc chơi cho vui.
Nghệ Thuật Mượn Tiền ♦ Luật Trả Tiền * Mượn Tiền Nhớ Trả
Nghệ Thuật Mượn Tiền
Mượn
nghệ thuật dụ dỗ có lý do chính đáng
và vai tuồng đào kép lâm ly
Mượn
không cần sáng tạo
kịch bản nhàm chán, không mất hiệu năng
ăn thua cách trình diễn
Kép mùi đào thương dễ vay tiền
kép hề đào diễu dễ mở túi tiền
kép độc đào cay khó người cho mượn
nhưng mượn được có thể mượn hoài
Mượn
một cách lấy kèm theo lời hứa
chinh phục lòng người nghệ thuật cao
một cách cho câm không dám nói
khắc vào tim người nghệ thuật sâu
Làm sao mượn chủ nợ sung sướng?
Làm sao mượn chủ nợ cho thêm?
Làm sao mượn chủ nợ ngưỡng mộ?
Làm sao mượn chủ nợ cảm ơn?
Sáng tác là một cách mượn
Luật Trả Tiền
Ông chết rồi biết trả cho ai?
Bà chết rồi biết trả cho ai?
Tiền mượn đã lâu
dùng rách nát
đã nấu thành cơm cháo bao năm
đã tiêu xài mua đi bán lại
đã sinh lời biết trả cho ai?
Lúc ông cho mượn không cần đếm
lúc bà cho vay đưa túi đầy
bao lâu cũng được không đòi lại
đáo hạn rồi biết trả cho ai?
Biết trả cho ai?
ngày ngày ra không gian phân phát
trả cho người xuôi ngược thời gian
người nhận lấy
người không nhận lấy
những tờ rơi đất bụi sẽ chôn vùi
Hãy trả lại những gì đã mượn
đừng cưu mang hành lý nặng nề
trả cho hết cả lời lẫn vốn
còn bao ngày trả bấy nhiêu
Sáng tác là một cách trả
Mượn Tiền Nhớ Trả
Lòng chờ đợi người quen
trả tiền
thật khó chịu
lạ quá
tiền của mình
ngại không dám hỏi
thì thầm trong tim
hối hận chẳng ai nghe
Thơ rất nhiều
mượn không trả không cần trả
mượn rồi quên
không sao
mượn lấy luôn
càng tốt
Thơ bừa bãi khắp nhà
không có bản quyền
lấy bao nhiêu cũng được
Tiền không có bản quyền
nhưng nhớ trả
Chờ đợi người yêu buồn bã nghi ngờ
chờ trả tiền bực bội làm thơ
Trân trọng,
MN
LikeLike
Thời đi học mà bắt học thuộc lòng bài thơ cỡ này chắc chết ngắt chết nhéo quá! hahahaha!
LikeLike
Tui ngán nhứt là thơ không vần không điệu.
Với tui, thơ phải du dương, ngậm hình giữ ảnh. Thơ là sự chắc lọc, là chọn lựa giữa muôn trùng chữ nghĩa, thơ là sự tinh túy của ngôn từ, thơ là ý tại ngôn ngoại, thơ là đọc qua là nhớ mãi, âm điệu của thơ còn lưu luyến mãi đến những năm tháng sau, thơ là …thơ.
Có lẽ thế nên tui không làm được thơ, chỉ biết thưởng thức thơ thôi.
LikeLike
Tui đọc bài này mà cảm thấy thật là tức! Không lẽ “chửi tục” ở đây? 😦
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=182265&zoneid=1#.UvW9HPsz33k
LikeLike
Tay NXN này bựa gớm. Rớt MPRE, bị treo bằng, cấm hành nghề mà vẫn muốn gạt người lấy tiền nữa.
http://members.calbar.ca.gov/fal/Member/Detail/181143
Cái tội này có thể bị phạt $1000, ở tù 1 năm, hoặc cả hai:
“Any person advertising or holding himself or herself out as practicing or entitled to practice law or otherwise practicing law who is not an active member of the State Bar, or otherwise authorized pursuant to statute or court rule to practice law in this state at the time of doing so, is guilty of a misdemeanor punishable by up to one year in a county jail or by a fine of up to one thousand dollars ($1,000), or by both that fine and imprisonment.”
(nguồn: http://apps.calbar.ca.gov/mcleselfstudy/mcle_home.aspx?testID=29)
Hù thằng chả cho chả xanh máu mặt đi cô giáo ơi
LikeLike
Ông Trùm chơi luôn nguyên cái link có đầy đủ chi tiết ngày tháng nào chủ tịch NXN bị treo bằng, bao nhiêu lần luôn, thiệt là không có nể mặt gì hết trơn 😉
LikeLike
Ui, em có làm gì đâu 🙂
LikeLike
Mà cuối cùng rồi số tiền $3300 có đòi lại được không?
Tui không biết ông NXN này là ai, cũng lần đầu nghe tên, nhưng đọc bài này xong thấy nản cái chữ ‘những người đại diện cho cộng đồng’ quá mạng.
Tui có ý kiến, hay là cô giáo ra ứng cử thay thế ông này đi, tui bầu cho cô giáo! hehehe!
LikeLike
Không tiếp PV NL thì làm sao trả được! Bởi vậy bà mẹ mới mòn mõi chờ hỏa táng con vì chưa có tiền! Thật là “khốn nạn” làm sao đâu! “Danh giá” như vậy, tài sản như vậy mà đi ăn chận có mấy ngàn bạc của 1 gia đình nghèo trong lúc tang chế, thật là tồi bại quá sức! 😦
LikeLike
@ Chị Bidong
Lần đầu tiên ốc ken thấy chị bốc máu như vậy. Đã lỗ tai cách gì !
LikeLike
Hông ấy Mây ra ứng cử Nữ chủ tịch đầu tiên của CĐNVQGAZ, tui sẽ ” huy động” toàn dân FL, trong đó dĩ nhiên là có tui, bỏ phiếu cho Mây.
Lúc đó sẽ hết nản liền !
hê hê
LikeLike
Cám ơn ông Trùm. Tui có nghe phong phanh khứa này bị sao đó với bằng hành nghề, nay nhờ ông Trùm tui mới mạnh miệng hơn.
Tui thì mong cô giáo đem vụ này ra ánh sáng, cho chả biết sợ mà bớt lăng quăng đi, hù thì làm sao dã tật được, phải cho chả uống thuốc thật đắng. Ngoài ra những ông thần ve chai khác trong cộng đồng lấy đó làm gương.
Thấy những lần chả đứng ra “hiệu triệu ” toàn dân ở nước Bolsa mà ứa gan. Cứ như một lãnh tụ tài đức vẹn toàn.
Hình ảnh nham nhở nhất mà chả mới thự hiện xong là vụ diễn hành tết. Nhìn Thái Úy Lý Thường Kiệt trong khăn đóng áo dài kiếng cận cầm côn loay hoay đánh đuổi giặc Tàu giữa lòng đường, tui không nhớ lúc đó tui cười kiểu gì, chỉ biết tui mắc cỡ thấy mụ nội luôn.
Và khi nghe các bá quan quần thần cứ ” thưa luật sư” hoặc ” thưa ông chủ tịch” là tui muốn đi buôn ngà voi.
Hừ, nham nhở và lố bịch.
Đúng là phường tuồng !
LikeLike
Sao dân Cali không ai nói hay biết gì vậy? Hay biết mà giả lơ để chống cộng mị dân, gạt tiền thiên hạ? có lẻ không quởn để care.
LikeLike
Bị kỷ luật mà kêu đàn em gửi thơ nói là mình OK. Quịt tiền bồi thường không chịu đưa cho người mình đại diện ( mà cái khi làm cái case này là đang bị treo, không được hành nghề) ……. Bẩn thỉu. Sao được bầu làm hội gì vậy?
LikeLike
Cha luật sư này khác NXN viết báo nói về kinh tế phải không? Just want to make sure.
LikeLike
Xin phép hỏi:
1- trong đây có ai đi bỏ phiếu ” cộng đồng Bôn Sa” ? có ai bầu cho chủ tịt NXN ? ( không biet ông đuong kim chủ tịt măt tròn, méo, bựa, bẩn ra sao nhé)
2- “cộng đồng Bôn Sa” đã giúp gì được cho dân ngu khu đen ơ Bon Sa , ngoài những chuyện mè nheo ?
3- Là cư dân ở OC, mỗi lần nghe tới chuyện dài mafia goi la CĐ , cảm thấy xấu hổ thay
Chúc cuối tuần vui
LikeLike
@Toi Ke
Kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa với CTCĐNVQGNC Nguyễn Xuân Nghĩa là hai người khác nhau.
Dân Calif. hay những người ở các nơi khác có thể có người biết người không, hoặc biết mà không thèm nói, vì nghĩ chẳng phải chuyện của mình.
Còn chuyện anh nói ” Hay biết mà giả lơ để chống cộng mị dân, gạt tiền thiên hạ? có lẻ không quởn để care ” , thật tình tui không hiểu anh đang nói về NXN hay dân calif., nên tui không trả lời được.
NXN (tui không gọi ông ta là luật sư, vì hiện tại ông ta bị cấm không đươc hành nghề ) được bầu lên làm chủ tịch Cộng Ðồng Người Việt Quốc Gia Nam California.
Theo tui hiểu thì NXN chỉ lấy tư cách là chủ tịch, đại diện cho cộng đồng {chứ không phải là luật sư) khuyên mẹ của nạn nhân khoan mang xác con về để chờ tìm bác sĩ làm giảo nghiệm tử thi mong tìm ra nguyên nhân thật sự đưa đến tử vong, rồi có muốn thưa kiện gì thì thưa.
Đó cũng là một ý kiến hay. Nhưng cách làm việc và nhất là khi đụng đến tiền bạc thì lại lòi ra cái vụ tiền hậu bất nhất, ông nói gà bà nói vịt.
Đọc kỹ bài báo do cô Ngọc Lan viết, tui nhận ra nhiều vấn đề khá oái oăm, đó là sự lạm dụng quyền lực và lem nhem tiền bạc.
Thứ nhất là bà Bích Lan lấy tư cách gì mà ký và dùng con dấu của “Cộng Ðồng Người Việt Quốc Gia Nam California.” đóng lên tờ giấy biên nhận số tiền do bà Chu gửi? Chả lẽ vợ của chủ tịch thì cũng có quyền ngang với chủ tịch?
Thứ hai, số tiền mà các nhà từ tâm đóng góp là $1,537, nhưng khi bà Chu nhận được thì bốc hơi hết $200. Vậy thì số tiền sai biệt đó đi đâu?
Theo tui thì nó luẩn quẩn như vầy nè :Trong số những tấm chi phiếu không có ghi tên người nhận, có một tờ mệnh giá là $200.Trong buổi họp cộng đồng tối Thứ Năm, 6 Tháng Hai, ông Phạm Ngọc Khôi đưa cho bà Chu một tấm chi phiếu $200 do ông ta ký. Sự trùng hợp đó cho tui một sự suy đoán ” ăn không được thì nhả “.
Nhìn lại sự việc thương tâm qua bài báo của ký giả NL viết, tui buồn cho những người đại diện cho cộng động người Việt của tui quá.
Mang danh là CTCĐNVQGNC mà hành sử như một kẻ tiểu nhân. Khi có nhà báo người việt tới tận văn phòng làm việc để tìm hiểu về chuyện liên quan đến cộng đồng và chết người của một người Việt mà mình không thèm tiếp, lấy lý do ” luật sư rất bận”. Cộng đồng bầu ông ta lên để làm luật sư hay là làm chủ tịch ? Đó là tui chưa muốn nói đến chuyện đã bị tước bằng hành nghề mà vẫn cứ xem mình là luật sư .
Những chuyện mà anh gọi là ” bẩn thỉu” nó xảy ra hà rầm từ xưa tới nay trong cộng đồng người Việt của mình. Không lên tiếng thì không được, nhưng lên tiếng thì đau không khác gì mình tự vả vào mặt mình vậy !
LikeLike
Thanks bác phần bịệt cho toi biết hai người cùng tên. Tôi nói những ai nhận cha đó làm đại diện rồi làm cái này cái kia lấy danh nghỉa là đại diện dân bolsa. Như GLL nói thì không có ai bẩu bán gì cả, mấy chả cùng phe đãng là số nhỏ tự bầu bán rồi làm như là mình là đại diện người dân bolsa để gạt thiên hạ, trục lợi cá nhân. Và đại đa số người dân ở đó không quởn để quan tâm mấy cha này. Tuy nhiên mấy cha này quậy được là có một số người ủng hộ như tổ chức đóng kịch biểu tình chống cộng, chống Trung Quốc …. Biết cha đó là fraud nhưng không nói ra để lâu lâu đóng kịch ngoài trời cho vui.
Ông diển giải chuyện Peter tôi nghe xuông tai, mình củng phải nhớ là cảnh sát bắn anh ấy chết mà lời giãi thích ú ớ, vì vậy cha luật sư bị treo bằng mới tính nhào vô kiếm ăn sẳng dựng màn kịch mới cho người ta đừng quên mình.
LikeLike
Mísspoke ….. Có thể chết vì bị đánh không phải bắn.
LikeLike
Cô giáo ơi,
Đọc bài mới “trò lừa đảo qua điện thoại” thấy tức cười làm sao vì tui cũng suýt dính chấu cái vụ này cách đây vài tháng. Định kể cô giáo nghe rồi lại thôi. May là kép mình thắng kịp sau khi đã bay sang CVS mua cái debit card theo như lời anh chàng tà gian đòi hỏi. Lên internet check số phone của hắn sẽ thấy vô số spam reports. Anh ta mới đầu mạo danh là INS, sau bị bể mới đổi lại sở điện lực.
LikeLike
Làm business cũng có cái khổ riêng há! Bị gạt $750, bán cả trăm tô phở mới lấy lại được! Bọn gian sao ở đâu cũng có! 😦
LikeLike
Chị xi-cu-la ơi, em cũng bị 1 vố và thắng kịp nhờ nhỏ em báo trước, em và nó ở khác thành phố. Ban ngày mọi người đi làm hết chỉ có ba em ở nhà, điện thoại reng đầu giây bên kia ba em nghe là cảnh sát Sherriff gọi tới, ổng nghe Police là ổng tỉnh liền, họ xin tiền và liền sau đó thì hỏi ba em thẻ Credit card, thực sự ông già không có thẻ và em có dặn bất cứ ai gọi liên quan tới tiền ba không được đưa bất cứ cái số thẻ gì hết trên điện thoại. Tháng sau tới phiên em một buổi chiều khoảng 6 giờ gần lúc Thanksgiving thì có phone, lúc nào em cũng nhìn caller ID trước khi bắt phone lên, em thấy Police Department ….Festival gì đó, và em chuẩn bị cuộc nói chuyện với họ, họ kiếm đúng tên em và rồi xin tiền cho những người nghèo một bữa ăn hàng năm, em nghĩ em sẽ cho cách này thí dụ họ gởi về những lá thư kèm theo envelope gởi đi, đằng này ổng biểu em đọc credit card cho ổng thì em biết là Wrong, em nói chờ 1 chút, ổng tưởng em lấy thẻ ổng chờ, ai dè em nói cho tui thâu băng lại cuộc điện đàm này nhe có giọng nói của ông, và em on Speaker phone bấm cái máy cassett nghe cái’ bụp’ cho ổng nghe, chắc ổng hết hồn hay sao, cắt phone cái rụp, lúc đầu em hỏi tên gì và số phone để gọi lại cho thẻ c/card ổng nói không được phải đưa liền…
Tới nay mỗi lần gần Thanksgiving không thấy ai gọi lại hỏi nữa giống kiểu này, chắc trò này quá cũ chăng….
LikeLike
In fact when someone doesn’t be aware of then its up to other visitors that they will
assist, so here it takes place.
LikeLike