Chứ không phải kể tội thầy cô nghe 🙂
Hổm rày ở Mỹ hay ở VN gì cũng đều lục đục chuyện khai trường. Hôm rồi, trong chương trình Quê Nhà-Quê Người, chú Huy Phương cũng nói chuyện về ngày tựu trường và “nghề thầy.”
Vậy hôm nay mình kể chuyện về thầy cô đi, hehehe.
Ai ở đây chắc cũng đã từng đến trường, dù ít dù nhiều. Và có lẽ, trong lòng mỗi người ít nhiều đều có một vài kỷ niệm để đời với thầy cô – có thể vui và cũng có thể đau buồn, như bị thầy cắt dép chẳng hạn.
Mà ở đây chắc cũng có nhiều người từng gõ đầu con nít, thì kể chuyện “bắt nạt” học trò cũng được, hehehe
Để tui mở hàng bằng cả 2 loại luôn nghe:
1. Chuyện thầy
Những nămtrung học, 2 môn tui dốt nhất là nông nghiệp và chính trị.
Học hoài nó không có vô.Môn nông nghiệp thì học các giống heo, giống lúa gì gì đó, cứ học thuộc lòng rồi cắm đầu cắm cổ viết xuống lúc kiểm tra mà cũng viết không xong nữa. Nên cứ mỗi lần kiểm tra môn này là lại dở khóc dở cười, trông chờ vào thằng bạn ngồi kế bên nó… đọc cho chép. Hehehe, xấu hổ xấu hổ.
Tuy nhiên, với môn chính trị thì hơi đặc biệt 1 chút, nên tui mới nhớ… ông thầy.
Cũng như môn nông nghiệp, tui không thể nào nuốt được môn chính trị, dù chỉ học thuộc lòng. Kỳ lạ vậy đó. Nhưng vì tui là lớp trưởng, nên, thầy S. dạy chính trị nói, “Lớp trưởng thì không thể dốt chính trị được!” Thế là tui được điểm cao! hahahahaha. Cũng chả biết tại sao luôn!
Lên 4 năm đại học, không được làm lớp trưởng, mà quan trọng là không gặp được thầy nào có suy nghĩ như thầy S nên tui cứ phải đều đặn… thi lại môn này trong suốt 4 năm 🙂
2. Chuyện trò
Lần đó chưa là cô giáo, chỉ mới là giáo sinh thực tập thôi, nhưng học trò vẫn gọi bằng cô.
Tui đi thực tập tại trường Lê Quý Đôn, nằm ngay trung tâm quận 3. Hôm đó ngày đầu tiên, nên chưa lên lớp giảng mà ngồi cuối lớp dự giờ.
Thường thì thầy cô giáo dự giờ ngồi bàn ghế cuối. Nhưng mắc gì hai thằng học trò nó lại chạy xuống ghế cuối cùng ngồi, nhường tui ngồi bàn trước tụi nó.
Đang lắng nghe cô giáo dạy trên lớp, tui chợt nghe tiếng 2 đứa thì thào:
-Mày nghĩ cô này chừng bao nhiêu ký?
-Khoảng 45 ký.
-Cái gì? Cô này mà 45 ký? – giọng đứa hỏi tỏ vẻ ngạc nhiên.
-Thì tao chưa tính… hai cái chân!
Đến giờ tui đi cover một event rồi 🙂
Còn sớm quá. Đợi đến tháng 11.
LikeLike
hahahaha! Tui cười chắc chết vụ ‘chưa tính hai cái chưn’! hahah! Gặp người ‘yếu bóng vía’ mà nghe học trò phá kiểu này chắc dảm bỏ nghề lắm à! hahah!
LikeLike
Phá như dị mà nhằm nhò gì!!!
LikeLike
Ừa hén, so với ‘sư tổ’ ỐC thì phá như vậy có nhằm nhò gì! hahaha!
LikeLike
Đúng là giọng điệu Khanh Chưởng!
LikeLike
mắc mớ gì mà cự tui vậy !!!
tui dìa mét má tui cho coi !!!
LikeLike
Kể chuyện học tủ chơi.
Kỳ thi kiểm tra môn đạo đức, sò chọn chỉ học thuộc một vài bài thôi bỏ bớt nhiều bài khác. Xui một cái cô giáo chọn ngay bài không học mà hỏi. Điểm thấp là cái chắc rồi. Sau đó đến kỳ thi cuối năm sò đinh ninh là cô sẽ hỏi những bài kia nên không thèm học bài đã làm kiểm tra. Trật tủ lần nữa tại vì cô này dễ quá cổ tính hỏi lại bài đó đặng học trò làm được điểm cao … hahah … Lúc cộng điểm cuối năm cô giáo thấy điểm sò thấp quá tự cổ nói luôn “thôi để tui vớt em lên hỏng lẽ vì môn đạo đức mà lại bị rớt sau”
Đó là lần đầu tiên sò bị tủ đè đó. Sau này sò đi học tiếp lên cứ hay bị trật tủ hoài. 😦
LikeLike
Từ nhỏ đến lớn tui chưa từng học tủ, chắc tại tui chết nhát! hahaha!
LikeLike
SBQ nhắc lại chuyện học tủ tui sực nhớ lại lúc học môn lịch sử. Tui khoái môn học này lắm, nhưng bảo nhớ nguyên si thì chịu chết. Khổ cái là các câu nói của danh nhân phải nhớ cho chính xác, nên đành phải học tủ thôi. Khi bóc thăm để trả lời mà trong bụng cứ vái thầm cho trúng đúng học tủ, chứ đừng trúng cạnh, u đầu. Đến bây giờ câu những câu nói của Hưng Đạo Vương tui còn nhớ không sai một chữ. ..
LikeLike
Học=hộc
LikeLike
sò ơiiiiiiii, bị tủ đè mà vẫn còn nguyên vẹn vậy là hên lắm rồi! 😉
TH không dám liều học tủ, tại sợ lỡ bị tủ đè thì có nước … dẹp lép như cái bánh tráng 😉
LikeLike
Từ hồi đi học đến giờ, ông thầy mà tui thích nhất là thầy dạy tui năm lớp 3, tui còn nhớ tên thầy là Nguyễn Kim Xoa. Tui cũng không nhớ tại sao, có lẽ năm đó lớp tui học giỏi nên được thầy cưng, mà được cưng thì ai lại không khoái! hahaha! Điều làm tui nhớ nhiều hơn là cách thầy phạt học trò rất là mắc cười. Đứa nào nói chuyện trong lớp thì thầy bắt tự vả vô miệng, nói it thì vả 3 cái, nói nhiều thì vả 5 cái (cỡ cụ ÔC chắc vả từ sang tới tối quá! hahahah!) Còn tội khác thì cú đầu, cũng tùy theo tội mà cú 3 cái hay 5 cái. Mà vả cái nổi gì, tụi học trò cứ lấy tay quẹt quẹt cho xong. Sau này khi đổi ra ngoài quận 6 học, tui lại học chung với 2 đứa con của thầy, đi ngang nhà thầy thấy thầy ngồi bán nước sâm trước cửa nhà, tui chào thầy mà không biết thầy còn nhớ tui hông!
LikeLike
Đọc còm này tui chợt nhớ đến câu chuyện có 1 cô giáo ở VN đã phạt học trò (nghi oan) vì tội ăn cắp tiền bằng cách cho tất cả học trò trong lớp “vả” vào mặt em này. Kết quả là em bị chấn thương não! Thật kinh khủng và không tưởng tượng nỗi! 😦
LikeLike
Thầy bà gì mà như mẹ mìn vậy ta!
LikeLike
Cái gì kỳ vậy, đang kể chuyện ngang ngang lại chỉa mũi dùi qua tui là sao ! Chị tui nói tui lên 5 vẫn còn nói ngọng đó nha. Mây có thấy ai ngọng mà nói nhiều chưa?
Sao lúc đó hông hỏi thầy còn nhớ em không, để bây giờ lại hỏi! Hỏi toàn là chuyện hông ai biết ngõ trả lời gì hết. Sao ông thầy không lấy kim mà xoa cho Mây một cái để hết hỏi hén!
LikeLike
Chỉ có thời sau 75, với môn văn phải học thơ của CS, tui học hoài mà không thuộc vì nhà cứ bị đánh “tư sản mại bản” (ở nhà thì ai cũng “rủa” CS, còn ở trường thì “ca ngợi cụ Hồ!); trong nhà thì từng người xách gói tìm đường vượt biên… Tâm trạng bất ổn như vậy, thế là tui “bắt chước” bạn trong lớp làm “sớ táo quân”, ghi hết thơ văn vào đó để làm bài thi! má ơi luôn, vừa sợ vừ run nhưng không còn chọn lựa nào khác! Hên 1 cái là trong trường tui lúc đó có 1 thầy (hiện ở CA) bị xơ cứng ở cổ nên mỗi lần Thầy quay đi đâu là cả người của Thầy quay theo! Tui thích nhất khi được Thầy gác phòng thi! Tha hồ lật, đến khi lật xong và thủ tiêu sớ đi rồi thì Thầy mới quay đến chỗ mình! hahaha… Trong đời đi học từ mẫu giáo đến trước 75, và sau khi sang Mỹ học đại học, tui chưa bao giờ có “cái trò quay bài” kiểu này hết á! Có lẽ “thời cuộc” tạo ra con người luôn “mánh mun” như vậy! Thời gian phải lật bùa làm bài thi lúc đó, tui đã chẳng thấy xấu hổ tí nào hết vì chung quanh tui ai cũng “lật bùa” hết, nhưng khi thoát khỏi VN rồi thì cái trò xấu đó cũng “cuốn gói” rời xa tui luôn! 🙂 Kỹ niệm nhớ đời!
LikeLike
Phải nói là ‘thời thế tạo anh hùng’! hahah!
LikeLike
Ốc ken đỡ được một chuyện là thơ văn chưa gặp trường hợp phải quay phim, dù cho thơ văn của cs cũng vậy. Riêng toán thì có, lận bùa vào lưng hoài. .
LikeLike
Chuyện trò
Từ hồi bắt đầu được làm thầy bất đắc dĩ đến giờ, tui chỉ có 2 đứa học trò duy nhất là hai thằng hoàng tử nhà tui. Tui chỉ tụi nó học tui dễ nổi nóng, bởi vậy thằng nhóc nhỏ trước khi hỏi tui cái gì là nó bắt tui phải ‘cam kết’ là không được ‘get mad’! 😛
LikeLike
Mây cam kết với tui là không được xì khói khi tui hỏi câu này nha? Bộ trong nhà chỉ có hai ” đứa” thôi hả?
S/t của tui hông biết đếm kiểu gì mà cứ nói bả có tới ba thằng con…
LikeLike
thì 3 thằng con, 2 thằng là con của s/t, còn ‘thằng’ kia là con của ông già chồng s/t! heheheh!
LikeLike
Hahaha, kể ra s/t của Ốc và Hến làm toán giỏi và sáng dạ hơn thiên hạ 😉
LikeLike
Trời ơi, nhà Hến đúng là nhà lá ngọc cành vàng, nên toàn là hoàng tử được mẫu hậu dạy dỗ 😉
Còn nhà tui sao giống… sở thú quá, tại tui chỉ có 1 học trò cọp con 😉
LikeLike
@ cô giáo
Câu chuyện 45 ký của cô giáo kể của thế kỷ trước, nay có thay đổi gì không, cô giáo? Hehe…45 bây giờ là 54? Đừng quăng thước bảng nha. ..
LikeLike
Xin lo^~i, luO8i` va` kho^ng co’ thi` gio*` dzi.ch dza` dza^.t .
Xin phep co^ chu?, copy/paste “hypothesis” ve^` tha^`y co^ .
“Confucianism is a strong socio-cultural philosophy and belief in Vietnam. It has permeated the Vietnamese culture for centuries and its influence is found in every aspect of the Vietnamese culture, particularly in literature and education. In a Confucian perspective, human beings are fundamentally social beings. They have specific roles to play and specific duties to perform so that social harmony can be achieved, in families, small community and the whole society. For instance, teachers are metaphorically viewed and treated as ‘parents’ (or higher) and students are therefore perceived as their own ‘children’. This cultural metaphor of a teacher is the principle, which governs the goals and objectives of education in general and the behaviour of teachers and students in schools in particular. Teaching is not just confined to intellectual development as normally seen in many schools in the West. It includes moral teaching and spiritual guidance. In Vietnamese, there is a saying ‘khong thay do may lam nen’ (without a teacher, you cannot become a good person). This metaphor of ‘teachers as parents’ is strongly reflected in school discipline and hidden curriculum. However, it is not confined to a classroom discourse, the teacher-student dyad based on this cultural metaphor operates in a wider community.”
(Tri Tan,Vietnamese Community Services, Sydney, Australia)
LikeLike
Hey bác GLL,
Thanks for sharing bài viết hay. Trong nhiều hoàn cảnh, tôi thấy Confucianism xa rời thật tế và không khả thi. Mặc dầu cái tinh thần thì nghe vẩn còn hợp lý lắm. Có lẻ hoàn cảnh xả hôi xưa và nay khác nhau nhiều quá.
Tôi ran across cái TED talk của một cô giáo Mỹ này vài tháng trước, chia sẻ để thấy cái tâm của thầy cô thật sự yêu nghề, không có gì khác nhau nhiều.
Good chance là bác cũng coi rồi :).
Nếu ai chưa coi, highly recommended and hope you like it.
Hope you are home and good weekend.
Note: Cái video này có chạy chử phụ đề tiếng Việt cho ai muốn đoc. Click on “show transcript” button và chọn Vietnamese. Nếu ai có rảnh và thích dịch ra tiếng Việt nhửng bài nói hay, TED talk nó cần nhiều volunteers, tôi chưa làm nhưng người bạn nói cái process giản dị, dể dàng lắm. Cho ai có chút thì giờ làm chuyên từ thiện ích lợi.
LikeLike
@toike
Đông y’ voi Ong Ke
Adaptable and flexible
Nice weekend
LikeLike
Sau năm 1975, mình theo đám bạn đang học ở Văn Khoa vào “học đại” trường Sư Phạm của ” bên thắng cuộc ” . Lúc đó, các giáo sinh ( học trò trường Sư Phạm ) được lãnh ” nhu yếu phẩm và lương hàng tháng, nên mình cũng đỡ được gánh nặng cho Cha mẹ không phải lo phần ăn cho mình, đại khái lúc đó tui “được khen tui” là tự lập ấy mà.
Ra trường , có tám đứa cùng vần Hát ( Hạnh, Hài , Hiển , Hồng, Hà…Hằng…) được hay bị ? về trường làng ở Củ Chi, Việt Nam, dạy Cấp Một từ lớp một đến lớp năm , người dạy gọi là giáo viên cấp một , năm 1978.
Rất nhiều kỷ niệm để kể về ” mấy bà cô gáo với mấy ông Khầy ” ( tiếng của học trò địa phương ). Good morning , đến giờ tui phải đi làm rồi, chiều về xin kể tiếp nha quý vị.
LikeLike
@CN: TL tưởng CN dạy tụi nhóc ở elementary bên Mỹ. Chứ nghề giáo ở VN sau 75 vào thời điểm tranh tối tranh sáng, thì TL có nghe như vầy nè:
Nhất: Y, nhì: Dược; tạm được: Bách Khoa; bỏ qua Sư Phạm…hehehe
Cũng cám ơn những người yêu nghề giáo mà đeo đuổi để tụi này được biết đọc ê, a, y, tờ với đời. 😆
LikeLike
Thầy Lý Tâm ui, cám ơn Thầy , Thầy là bậc thầy chữ nghĩa đó … Lý Thầy…hihihi… lý lẽ và cái tâm của Thầy qua nhiều chuyện còm vui vui vui. Có chữ Thầy đứng trước chữ Lý , đại khái , Thầy được là Thầy rồi…hihihi…, thấy được là được với đời , phải không Thầy. Chúc Tâm luôn vui vui , hạnh phúc cùng gia đình nhỏ với 3 cô công chúa của Thầy,nha Thầy.
LikeLike
Hì hì, tui nghĩ tui là đứa học trò “chết nhát” nhất từ VN qua tới Mỹ 😉 Ở VN thì ai quay cóp mặc kệ, bao nhiêu năm đi học, đi thi… tui nhắm mắt nhắm mũi học chớ nhất định không [dám] quay cóp. À, tụi nó đạp chưn, kéo áo tui kêu tui hé hé bài cho coi ké thì tui có cho, tại… nghĩ cũng tội 😉 Cũng may không bị túm cổ thì khổ cả nó lẫn mình. Và may phước tui không đến nỗi…dốt, nên gạo bài cho cố vô thì cũng có phần thưởng cuối năm dù chỉ là vài cuốn tập. Ờ mà ở VN, phần thưởng cho học trò thiệt thê thảm nghe – Tập vở thì giấy đen thui xám xịt còn nguyên vỏ trấu, tui khều hết vỏ trấu ra là cuốn vở tui đầy “cửa sổ dưới ánh trăng” 😀 Học cho cố để đi thi học sinh giỏi, được giải toàn quốc mà chỉ được cho 1 xấp vải may đủ 1 cái áo ngắn tay thôi. Nhưng tui còn được cái áo để mặc thì vẫn còn đỡ hơn con bạn tui, nó được thưởng cái… bình thủy đựng nước nóng! Giờ thì cả hai đứa đều ở bên này, ngồi lại với nhau nhắc chuyện cũ mà cười ra nước mắt!
Còn lúc qua đây, khi học ở CPP, tui thấy có 1 điều đáng buồn là nhiều sinh viên gốc Việt giở trò quay cóp, bùa ngải nhiều quá. Có 1 mùa trong 1 lớp tui học có 8 hs VN, thêm tui là 9 ng`. 8 mạng đó quay cóp làm sao bị ông thầy khui ra được, ổng cho Fail hết! Biết được là vì tới mùa sau, tui ngồi học lớp kế tiếp [có lớp mùa trước kia là pre-requisite] mà không thấy mấy ng` kia. Hỏi lòng vòng mới biết ra là vậy! Buồn thay, vừa hại mình vừa làm xấu mặt ng` VN quá thể!
Chuyện “làm trò” thì nhiều lắm, thủng thẳng kể tiếp 😉 Heheheh kể chuyện trò chớ không dám “kể tội” thầy cô, không thôi lại bị cô chủ blog NL mần thịt 😉
Còn chuyện “làm thầy” thì tui có chuyện nhớ hoài: Hồi còn ở CA, tui đi dạy Việt ngữ cuối tuần cho con nít ở 1 trung tâm Việt ngữ vùng Pomona valley được một thời gian. Thành tích nhớ đời là 1 “học trò” của tui viết như vầy: “Em viếc chín tã” 😉 Hahahahahaha Ôi trò ơiii là trò!
Ơ, bây giờ đem chuyện cà kê tui đi đại học bút chì tô vô đây được không NL? 😉
LikeLike
Cô chủ blog vắng nhà, thôi mình cứ vác vô đây gởi, xong rồi xách guốc, dắt cọp con … chạy thôi… 😉
=================
Cành Hồng Đen
Sáng nay trong nhà thờ, ngồi gần bên vợ chồng tôi là một chú nhóc Mỹ trắng tóc vàng loăn xoăn mềm như màu mật ong đang cặm cụi hí hoáy tô màu trong khi cha mẹ chú xem lễ. Chú nhóc tha theo cả túi “đồ nghề” to, có hộp viết chì sáp mấy chục cây được lôi ra ngoài để “làm việc” – nhưng chắc trong túi còn nhiều món hấp dẫn hơn nhiều. Cả hộp mới tinh mấy chục cây đủ màu sắc, nhưng chú chỉ chọn có mỗi cây màu đỏ huyết dụ để tô hết nguyên trang sách tô màu vẽ hình con gấu mẹ đang bồng con gấu con ngồi nơi bãi cỏ. Chú nhóc bặm môi, vòng tay xoay trang sách theo chiều ngang để tô, nhưng dù cố gắng lắm bàn tay non nớt của chú vẫn không giữ hết những nét tô màu đỏ tím nằm gọn trong hình được. Nhưng chắc chắn “tác phẩm” này và rất nhiều trang tô màu khác của chú ở nhà trẻ, ở trường đã – đang – và sẽ được ba mẹ, ông bà, cô dì chú bác của chú trầm trồ, nâng niu, trân trọng treo lên tường, hay cất kỹ làm kỷ niệm quý giá trong gia đình rất nhiều năm sau đó. Cây viết chì sáp một màu làm tôi chạnh lòng nhớ tới cành hồng đen tôi đã tô năm tôi đi mẫu giáo …
Hơn ba mươi năm về trước …
Những ngày đó, ở nhà chỉ có mấy mẹ con lây lất khoai sắn với nhau mà sống, vì Ba tôi còn mút mùa trong trại cải tạo. Vậy mà tôi vẫn lớn và tới tuổi đi mẫu giáo. Mạ tôi cặm cụi tháo một áo dài đi dạy màu hồng lợt ra và cắt may thành một bộ quần áo mới cho tôi “đi học”. Chật vật lắm để mẹ con sống qua ngày “chờ Ba về”, nhưng Mạ tôi cũng mua cho tôi cây viết chì, cục gôm, quyển vở hình tô màu, và đẹp nhất, mắc nhất là hộp chì sáp tô màu. Và tôi được theo anh chị tôi đi học .
Thành phố Phan Thiết của ngày xưa to lắm trong đầu óc non nớt của tôi, nên cái phường Phú Thủy thôi đã rộng mênh mông; Anh chị tôi đưa đón được vài hôm cho tôi quen đường, rồi thì chân ngắn đi lê la tôi cũng đi học về một mình được. Những ngày đầu mới khai giảng, lớp còn được chung một nơi với trường anh chị tôi học, nhưng sau đó họ dời lớp mẫu giáo đi xa hơn. Một lũ học trò mẫu giáo lê la lết đi hàng một theo hai cô giáo đi tới “trường mới” nơi đường đi xuống Phú Hài. Đi dọc đường lại có chú nào trẻ trẻ đi xe đạp rà theo tôi hỏi, “Cô giáo con tên gì …?” Đúng là “Ra đường hỏi già, về nhà hỏi trẻ,” tôi … thật thà khai báo tên cô. Và lúc tới trường mới, tôi lại cũng thật thà khai tiếp với cô rằng, “Khi nãy… có cái chú kia đi trên đường hỏi tên cô!” May chắc nhờ thấy mặt tôi khờ tội quá, cô không phạt mà chỉ dặn đi dặn lại… “Lần sau ai hỏi cô nữa con đừng nói nghen con!”
Ngày đầu tiên, lũ học trò “tân binh” phải đem nộp hết viết, sách, hộp viết chì sáp tô màu cho cô giữ, “Để khi cần thì cô đưa lại, chớ các con giữ mau hư, mất!” À …!! Rồi thì như những cô nhóc, chú nhóc đi mẫu giáo khác, tôi được học ráp hình, được chơi, được dạy hát, dạy múa, dạy số, … và được dạy tô màu! Bao nhiêu ngày trước, từ lúc Mạ mua về cho hộp viết chì sáp mới tinh, tôi đã ước ao được đem ra “tô thử”, nhưng Mạ tôi nhắc chừng, “Để dành đi học nghe con!” … nên tôi luôn mong chờ được tô màu lên những trang hình trong sách Mạ mua cho. Tôi muốn tô màu tím đầu tiên, màu tím mờ mờ như màu mưa giăng trong chiều khi nhìn về núi Tà Dôn – nơi mà chị em tôi vẫn ngóng mỗi sáng chiều. Chúng tôi ngóng về hướng núi xa mờ trước nhà, vì vẫn nghe Mạ tôi biểu rằng, “họ đưa Ba đi “học tập” trên Núi Rễ, Sông Mao, xa lắm …”
Ước ao của tôi được làm “họa sĩ bút chì tô” luôn sống từng ngày đi mẫu giáo rồi cũng thành sự thật. Nhưng hôm đó, thay vì đưa lại cho mỗi nhóc học trò một hộp viết chì sáp, cô giáo tôi cầm một hộp, và phát cho mỗi đứa … một cây. Mười hai đứa, mười hai cây. Mười hai đứa, mười hai tờ giấy có in hình một cành bông thiệt to. Tôi thắc mắc hỏi, “Thưa cô, hộp sáp của con đâu?” thì được trả lời – “Con cứ tô cái này đi đã!” Nhìn quanh, đám bạn học nhỏ của tôi, đứa nào cũng hí hoáy, nguyệch ngoạc tập tành tài nghệ đầu tay, cố cầm cây viết sáp cho chắc và tô cho gọn cái hình. Có đứa mới tô một hai đường đã làm gãy đôi cây sáp màu của nó. Và mỗi đứa tô cành bông của mình … duy nhất một màu.
Chiều, tôi chờ Mạ tôi đi dạy về để khoe “tác phẩm đầu tay” ở trường mẫu giáo.
” – Mạ, Mạ …! Con đi học, cô dạy con tô cây bông hường nè!”
” – Ờ, con tô gọn đẹp. Răng con tô cây bông màu đen thui ri ?”
” – Cô phát cho con cây màu đen; Cô không cho con cây màu tím! Con thích màu tím mà cô không cho! Con Ly được cô cho cây màu vàng, con Trâm được màu đỏ, thằng Việt tô màu xanh lá cây. Con đòi đổi mà nó không chịu!”
” – Hộp chì sáp Mạ mua cho con, răng con không tô ? Mà… quyển vở tô màu của con nhiều hình đẹp sao con không tập ?”
” – Cô biểu đưa cho cô giữ hết rồi Mạ!”
” – ……”
Tôi không quên tiếng thở dài nhẹ của Mạ tôi, lẫn trong tiếng gió luồn qua vách lá chằm của căn chòi lá luôn sợ gió tốc mái mỗi ngày mưa bão nơi động cát .
***
Nhiều năm, rất nhiều năm sau đó, khi đã lớn và hiểu nhiều hơn những lắc léo khúc mắc của cuộc sống, tôi lờ mờ đoán ra. Có lẽ những ngày đó, cô giáo dạy mẫu giáo của tôi cũng đói, cũng nghèo xơ nghèo xác như mẹ con nhà tôi… Và có thể – dù cô không cố tình muốn làm như vậy – những cuốn vở tô màu, những hộp viết chì sáp của đám con nít mẫu giáo chúng tôi đã được cô đưa ra chợ đổi lấy những “xịa” cá, mớ rau, hay vài lon gạo, mấy cái trứng vịt để dành ăn ngày biển động không có cá,… về cho gia đình. Và có thể, những món đồ vặt vãnh nhỏ nhoi của học trò mẫu giáo đó biết đâu lại đổi được vài viên thuốc sốt rét hiếm hoi – có lẽ đã giúp cứu sống chồng cô, anh cô, hay là ba cô, chú bác của cô… Và biết đâu chừng đã được san sẻ cho cả những người như Ba tôi hay Ba của bạn tôi trong trại cải tạo chốn rừng thiêng nước độc, để còn có được cái may mắn “sống mà về với vợ con.”
… Tôi nhớ, nhưng không oán cô đã làm như vậy . Tôi chỉ thương cô, và xót cho bao gia đình với những mái đầu xanh vô tội bị tước đoạt mất tuổi trẻ, tuổi thơ ngây … Để giờ đây, trong khoảnh khắc nhìn chú bé tóc vàng ngồi bên đang cặm cụi tô mẹ con nhà gấu một màu, tôi nhớ tới cành hồng tô sáp một màu đen thui của tôi.
Cành hồng đen… của những ngày đen tối của tuổi thơ tôi, của anh chị em tôi, của gia đình Ba Mạ tôi, và muôn triệu trẻ thơ ngày đó, tan nát theo vận nước …
H.L., aka Tóc Huyền 😉
02-21-2010
LikeLike
@TH
Một tiếng thở dài cho kỷ niệm và xã hội đổi thay nghiệt ngã
Xin cám ơn
LikeLike
@TH: cám ơn đã chia sẻ. Không có lời gì để nói về cô giáo trường làng ngày xưa! 😦
LikeLike
Thương những ngày xưa để biết quý những gì mình có hôm nay.
Thương cho học trò nghèo ngày đó, và thương hơn những thầy cô giáo đến trường trong một giai đoạn nhiễu nhương.
Cám ơn câu chuyện của Tóc Huyền.
LikeLike
@TH
Cho tôi second các ý kiến của các vị bên trên.
Cho phép tôi lem nhem Việt Mỹ ba rọi trong bài còm, nếu có, sẻ ráng. Tôi không có nhiều kinh nghiệm củng như kiến thức trong cách viết và lối hành văn cho nên tôi sẻ focus trong cái ý tưởng diển tả trong bài viết mà tôi nhìn thấy được.
Tôi thấy được cái tương phản đối nghịch giửa cái việc tô màu của thằng nhỏ Mỹ trắng trong nhà thờ và các đứa trẻ Việt trong ngôi trường làng.
Môt bên được chọn lựa diển tả ý tưởng một cách thoải mái không có nhiều constraint với đầy đủ phương tiện, thể hiện rỏ ràng trong cái túi đựng đồ nghề to lớn và phong thái chọn màu vẻ một cách nhẹ nhàng, tư nhiên, no intervention. Một bên kia được assign in random cái màu cùa cây viết chì, do what I say, trong cái cảnh nghèo nàn và áp đặt. Khéo léo chọn màu đỏ, đen để hiển thị hóa cái so sánh tương phản của hai thái cực đối nghịch.
Tôi thấy đuọc sự hy sinh nhưng phải chấp nhận đầu hàng với thực tế của một bà mẹ muốn cho con mình thật nhiều nhưng cái nghiệt ngả cùa cuộc sống không cho bà kết quả như ý mình muốn làm.
Tôi thấy được sức sống mảnh liệt, thích ứng và chấp nhận với môi trường khắc nghiệt một cách tự nhiên. Vẩn vui vẻ, ngây thơ, chia sẻ cái niềm vui của tác phẩm vẻ đầu đời của mình, mặc dầu biết là có cái gì đó, khúc mắc, không giải thích được cùa đứa trẻ Việt này.
Tôi cảm nhận được trong bài viết sự trưởng thành trong suy nghỉ, sự rộng rải trong cái nhìn từ nhiều mặt của một việc làm sai trái, sự hiểu biết về cái động cơ thúc đẩy hành động theo một hướng tiêu cực, sự thông cảm cho con người khi bị đặt vào tình thế bị động, không có nhiều lối thoát. Tôi củng cảm được một chút ít cay đắng, không hoàn toàn thanh thản, trút bỏ được cái cáo buộc, thất vọng về việc bị lấy mất cái bộ viết chì màu này. Có lẽ nguyên nhân tôi feel như vậy là vì chử “không” không đủ mạnh để xóa đi cái hình tượng trong đầu người đọc về chử “oán” nặng nề đi sau này.
Tôi chúc tác giả tiêp tục có nhiều nghị lực để luôn sống gần với tinh thần diển tả trong của bài viết. Vì đối với tôi, hiểu biết, thông cảm, vị tha, see thru the complex issue là công thức hửu hiệu, để vô hiêu hóa phần nào, nhửng khó khăn trói buộc của cuộc sống hàng ngày . Tôi enjoy đọc bài này. Well written, TH.
LikeLike
Một nhận xét rất rõ ràng & trung thực! 🙂
LikeLike
thanks chị Bi
LikeLike
Tôi thích cách viết của TH. Mở đầu là một ‘setting’ trong bối cảnh bây giờ, sau đó TH dẫn dắt chúng ta vào câu chuyện chính xảy ra trong quá khứ, và rồi cô đưa chúng ta trở lại hiện tại để rót vào óc chúng ta một vài cảm nghĩ. TH dùng cùng một phương pháp trong bài viết này và bài viết lúc trước về câu chuyện “Cây Độc Không Trái …” Rất tới. Tôi có cảm tưởng rằng nếu TH kéo bài viết dài thêm 1400 chữ nữa, thêm thắt một hai câu chuyện đáng nhớ nào đó trong quãng đời làm học trò ở xứ Mỹ này để bài viết phù hợp với tiêu chí của cuộc thi viết của NBNV, và rồi gởi đi dự thi, thì chắc chắn nàng sẽ ẵm một giải thưởng của nhật báo NV.
Nhưng điều thú vị hơn cả là dòng tư tưởng của tôi trải dài theo bài viết của TH lại được Toi Ke nói ra dùm tất cả, chi tiết và sâu sắc hơn tôi có thể nói. Thú vị pha lẫn ngạc nhiên. Có lẽ phải nói rằng TH đã thành công trong lối kể chuyện của cô, vì cô đã dẫn ít nhất hai người đi cùng vào một dòng suy nghĩ.
Kết thúc một tuần làm việc rất bận rộn, tôi vào blog NL đọc được một đoản văn hay, một bài cảm tưởng về đoản văn ấy phù hợp với cảm tưởng của mình, tự nhiên tôi cảm thấy ngày thứ Sáu này trở nên đẹp hơn những ngày vừa qua. Thank you, TH và TK.
LikeLike
@Ông Kẹ, Trùm Sò
Chốn này có nhiều cao thủ võ lâm mà 🙂
Đến phiên hai ông bỏ chuyện của mình lên cho mọi người “chê” lại chứ! Đọc “chùa” hoài là hỏng có “fair” 🙂
LikeLike
Đồ chùa luôn ngon hơn đồ mua.
Đừng có gài cái bẩy rồi kêu tôi cứ tự nhiên lủi vô. 🙂
Biết là không fair rồi đó, mà đâu phải muốn viết là ý tưởng ồ ạt chạy ra như cô giáo Việt Văn hay phóng viên đâu 🙂
Tôi ráng,OK?
LikeLike
không ok thì làm gì được nhau, hehehe
Thôi thì ráng chờ vậy 🙂
LikeLike
@ Trùm Sò
Tui có chung một suy nghĩ với ông Trùm . Nhưng bài viết của chị tóc Huyền theo tui không phải là một đoản văn đâu ông Trùm ơi ! Cây đa cây đề trong văn giới đó !
LikeLike
@ Trùm Sò, Ken Zip.
Đồng ý với Ông Trùm bài viết của TH là môt đoản văn, nghĩa là môt đoan văn ngắn
Đoản văn là môt thể loai, không phân biêt ở môt cây bút hoc trò hay là người đã có tên tuổi.
LikeLike
@ Phó Thường Dân
Vậy hả ! Tui lại tưởng lầm đoản văn là đoạn văn ngắn trong một tác phẩm, khi tách nó ra thì nó có tính độc lập .
Còn khi nó nằm chung với các đoản văn khác trong cùng một tác phẩm thì nó có sự liên hệ với nhau theo mạch của câu chuyện mà tác giả sáng tác.
Bởi vậy tui mới tưởng bài viết của chị Tóc huyền là một tự truyện, trong đó có nhiều đoản văn khác nhau mới chết tui chớ !
Cám ơn Phó Thường Dân đã chỉ ra cái sai của tui !
LikeLike
huyền = Huyền
LikeLike
Bác rộng rải trong lời khen tặng quá. Cái còm của tôi “brighten your day “một chút là tôi thấy OK rồi. Thank you.
LikeLike
Bác Trùm Sò
Bác rộng rải trong lời khen tặng quá. Cái còm của tôi “brighten your day “một chút là tôi thấy OK rồi. Thank you.
Repost – cái identation mess me up . Sorry.
LikeLike
@ Toi Ke
Một người viết hay , lại có được một người bình hay thì hay nhân với hay thành …bội số hay.
Tui đọc lời bình luận của ọng mà ngỡ như đọc lời bình của MTC trong TQC diễn nghĩa.
LikeLike
ọng = anh
LikeLike
Bác Ken zIp ,
Cám ơn bác khen, bác quá rộng rải dùng chử “dao to búa lớn”để make the case làm tôi quíu. Tôi hiểu cái phương pháp bác muốn xử dụng hyperbole, exaggeration language để make the case, nhưng cái cách nói này nó có thể làm nhiều người khác hiểu lầm dụng ý của bác gây tranh cải qua lại. 🙂
Thật lòng mà nói tôi không có cái khiếu diển tả như bác có.
Những bài viết cho thấy bác là một very good story teller ( tôi không biết tiếng Việt xài chử gì) – tôi nhớ hoài cái còm tôi diển tả trời mưa lớn ở Florida lúc lái xe, bác tả lại cái tôi nói theo cái nhìn cùa bác……. tôi nhớ là tôi đọc đi đọc lại cái diển tả cùa bác để học cho nhớ how he did that kind of thing. Rồi “chị tui” rồi “cô tui” …. Nguyên cái Ninh Thuận của bác tôi chỉ biết Nha trang và Dốc Lết, nhưng qua những bài viết, tôi thấy thêm được một chút nửa về con người và cách sống của họ ở đó. Cái bà cô giáo gì của bác chắc mản nguyện lắm nếu biết được bả inspire bác viết Việt văn cho tới bây giờ khi mà có lẻ bác không cần phải viết một câu tiếng Việt nào trong cuộc sống hằng ngày.
Tôi viết lê thê vậy không phải để trả lể về nhửng lời khen tặng bác dành cho tôi …. chỉ là nhửng cái facts tôi thấy được, tiện dịp, tôi xổ ra để nhiều khi mình quên đi. Tôi không thích cái tính tình hời hợt hay quên đi không mention cái mạnh/cái tốt của người khác của tôi. Vì vậy tôi ráng nhớ và practice cái kiểu sử xự này hàng ngày….
Dụng ý chính là khi nào đi Florida có dịp gặp, bác dẩn tôi deep sea fishing …. hehehehe . Đồ đểu thật …… hehehe.
LikeLike
Đúng là… “đểu thật,” không có giả chút nào hết trơn, hahahaaha
LikeLike
Bài viết mạch lạc, người còm cũng quá dữ, toàn là cao thủ! 😀
LikeLike
Đúng vậy đúng vậy. Bài viết đã hay rồi , mà những lời bình đã thêm màu thêm sắc cho nó đẹp hơn và sâu hơn!
LikeLike
Cám ơn chị Khoai.
Người viết xứng đáng nhận nhiều creditshơn, tôi chỉ là thầy bàn, dể hơn nhiều 🙂
LikeLike
Thank you.
Khi tôi còn choi choi, tụi tôi hay nói “cao cẳng gỡ bóng đèn đường” dùng thay cho chử cao thủ. 🙂
LikeLike
Tôi quên viết tên. Cái này tôi trả lời cho bác Trùm Sò.
Nó indent tùm lum tùm le tôi không thấy được. Sorry for the confusion.
LikeLike
@ VN
Thank you.
Khi tôi còn choi choi, tụi tôi hay nói “cao cẳng gỡ bóng đèn đường” dùng thay cho chử cao thủ. 🙂
LikeLike
@chị TH: wow….đọc câu cuối này thấy xót xa “Cành hồng đen… của những ngày đen tối của tuổi thơ tôi, của anh chị em tôi, của gia đình Ba Mạ tôi, và muôn triệu trẻ thơ ngày đó, tan nát theo vận nước …”
Có tuổi thơ đen tối, rồi được sống ở vùng đất tốt những người con có lý lịch “xấu” này bật sống và thành công hơn nơi đây. Đúng không?
As always, I enjoy your writing. Có chiều xâu. 😆
LikeLike
Chiều chiều thầy Lý vác chữ ra xâu lại cho đủ 3000 thì nộp, hehehe
LikeLike
Hahaha….xin lỗi là chiều sâu.
Cô cô, TL quết thì được. Nhưng mà chính tã còn yếu quá không biết vớt được bao nhiêu miếng tàu hủ vụn đây 😆
Nhưng thế nào cũng vác chiếu lên đường đi thi chung vui với ACE trong đây cho có bạn. 😆
LikeLike
@ Chị Tóc Huyền
Trong mỗi chúng ta ít nhiều ai cũng kinh qua giai đoạn cơ cực của buổi tranh tối tranh sáng của đất nước. Nhưng để viết ra được những gì mà mình đã sống trong thời buổi đó quả là điều không dễ chút nào. Nhưng chị không những viết được mà còn viết rất hay, đầy tình đầy ý. Có những đoạn đẹp như tranh vẽ, có những đoạn mượt mà như nhung, ốc ken đọc mà cứ tấm tắc hoài.
Ốc ken thích nhất đoạn này nè “Tôi muốn tô màu tím đầu tiên, màu tím mờ mờ như màu mưa giăng trong chiều khi nhìn về núi Tà Dôn – nơi mà chị em tôi vẫn ngóng mỗi sáng chiều. Chúng tôi ngóng về hướng núi xa mờ trước nhà, vì vẫn nghe Mạ tôi biểu rằng , “họ đưa Ba đi “học tập” trên Núi Rễ, Sông Mao, xa lắm …” Cứ tưởng đâu là đang ngắm một bức tranh mà họa sĩ khéo pha màu, trong đó có cả màu của nước mắt, cảm động lắm.
Cám ơn chị !
LikeLike
TH không trở thành văn sĩ mới lạ. Văn phong trong sáng hấp dẫn, chính tả perfect. Keep writing nha cháu.
LikeLike
đọc xong chuyện của Tóc Huyền, mọi người im re …. chắc đang nhớ lại những ngày bỉ cực sau khi mất miền Nam ,,,,, tui cũng rứa ….
LikeLike
@NL
Mở thêm chương trình “bình luận văn học còm” tren NVO là cụ BBT, NDT chao thua cac cao thủ trong blog này 😛
LikeLike
Tóc Huyền mến, cn cảm động nhất câu của TH đã viết “…Tôi nhớ, nhưng không oán cô đã làm như vậy. Tôi chỉ thương cô và xót cho bao gia đình với những mái đầu xanh vô tội bị tước đoạt mất tuổi trẻ và tuổi thơ ngây…”
Cuối tuần đuợc đọc bài viết của TH thật hay và cảm động . Thanks.
LikeLike
Chúc phúc TH, một tương lai mới, vận hội mới,
Cám ơn các bạn còm, quá hay
LikeLike
Ngọc Lan, Chị Nhà, chú GLL, dì Bidong của cọp, chú Napa, “ông ngoại ở Cali của cọp con”, Ông Kẹ, Trùm Sò, Ốc Ken, Hến, chị Khoai, PTD, thầy Lý, Lang Thang, et al.,
NL- “Thương những ngày xưa để biết quý những gì mình có hôm nay.”
Đúng vậy, cái giá phải trả quá đắt, nên chắc nhờ vậy mình mới biết trân quý cuộc đời này 😉 Nhất là những ngày tháng này.
Dán cái còm dài thòng như “thư tình” chiều thứ Sáu, xong TH dông mất tiêu. Hôm nay TH mò về, cảm động và … hết hồn khi thấy các “còm” của quý ông bà cô bác anh chị em viết cho mình. Lụt blog của NL rồi, xin lỗi nghe NL 😉 Cảm ơn những lời nhắn nhủ thân tình của bà con. Đừng bắt TH leo cột đèn nghe bà con, trên đó cao lắm, lạnh cẳng lắm 😉 Nhớ lần cuối cùng TH leo cao là ngồi chót vót trên ngọn cây táo hơn 35 năm trước; giờ già rồi có cho vàng cho hột xoàn TH cũng không dám leo cao vầy nữa. Thiệt tình là TH không mơ làm văn sĩ và chắc cũng không thể làm được đời này, chỉ vì TH không biết viết chuyện hư cấu. Và cũng vì TH có 1 cái tật rất xấu là cắm đầu cắm cổ viết một hơi, rồi khi viết xong cái gì đó là buông bút và “lì lợm” không thay đổi hay sửa chữa gì nữa, dù biết rằng bài viết của mình có thể được trau chuốt cho hoàn mỹ hơn.
Trừ những năm tháng đi học ở VN phải viết láo để “sống còn”, từ lúc nương thân xứ người TH viết như là để “làm lành” với quá khứ “bầm dập” của mình, nên cứ vác chuyện thật trần trụi ra kể, không thay đổi tên người lẫn chi tiết hay màu sắc gì ráo. Âu cũng là điều may mắn khi mình có thể trải lòng mình trên trang giấy. May ra lòng chưa chai sạn với đời, nên khi TH viết ra được là để tha thứ cho mình, cho người, để nguôi quên mà … sống tiếp.
Mừng lắm, khi có những dòng mình viết được ai đó đọc và cảm thông. Nhưng… run lập cập, khi thấy mình không giấu được gì hết, chí ít là trong blog NL này khi có Bá Nha – Ông Kẹ và Tử Kỳ – Trùm Sò 😉 Độc giả trong blog NL tinh tế và sâu sắc quá mạng! Không còn ngóc ngách nào mà Ông Kẹ không “thấy”, còn TS ơi ông “khui” văn phong của tui ra vầy rồi mần răng tui “recycle” nó được! 😉
Rất vui, khi mình có thể làm điều gì đó cho người khác vui.
Vậy xin hẹn nhau trong những “thư tình thứ Sáu” nghe 😉
À, lần tới bà con chờ ông TS, OK, … nhất là Ốc với “chuyện tình cây rơm” nghe 😉
TH hứa sẽ mang ra “hối lộ” … con diều giấy! 😉
LikeLike
Kỷ niệm có thật một thời làm Giáo ,
Giờ tập đọc của lớp năm ( hàng tháng sẽ có buổi dự giờ được báo trước một tuần, ), Hiệu Trưởng , Hiệu Phó có nhiệm vụ đánh giá cách dạy của giáo viên.
Tôi ” rà ” học sinh cho biết trước cách trả lời những câu hỏi, để trả lời sao cho đúng ý . Dĩ nhiên là tôi phải chọn các học sinh giỏi, cách đọc và phát âm rõ ràng. tựa bài tập đọc là “Bác Hồ đi tìm đường cứu nước” . Giờ nhớ lại mang máng hình như trong bài tập đọc nói về anh Nguyễn Tất Thành ( tên Bác Hồ ? ) rủ người bạn vào chiến khu, người bạn tỏ vẻ không đồng ý, và Bác nói ” Mình có hai bàn tay, có hai bàn tay là làm nên tất cả…” đại khái tôi nhớ là như thế ? .
Đặt câu hỏi để kết luận bài giảng ” Bác đã nói gì với người bạn ? ” . Đáng lẽ phải gọi thằng nhỏ được “rà” trước, tôi lại chỉ thằng bé giơ tay hăng hái nhất đòi trả lời câu hỏi. Thằng bé ” thưa cô, thưa cô…Bác Hồ giơ hai bàn tay….giơ hai bàn tay…. Thằng bé cứ lập đi lập lại bốn chữ ” giơ hai bàn tay…” , có lẽ nó hăng say quá , luýnh quýnh, cà lăm. Mặt tôi lúc đó đỏ bừng vì mắc cỡ, lúng túng với ” một giàn Giáo đang ngồi xem tôi hướng dẫn học trò ” chưa kịp cho thằng bé “cà lăm” ngồi xuống.
Thằng nhỏ được ” rà” câu hỏi tức quá , hét to lên ” bộ Bác Hồ đi ăn xin hay sao ? mà cứ giơ hai bàn tay hoài vậy ? trả lời đại đi…” Hú hồn với học trò.
LikeLike
Các bạn còm mến, mình thấy mắc cỡ quá, bị lạc đề rồi,
Đọc lại đề tài của Ngọc Lan là kể chuyện Thầy Cô, mà mình lại kể chuyện học trò. Sorry , sorry.
LikeLike
@ Chị Nhà
Không có lạc đề đâu, chị Nhà ơi !
Chuyện chỉ kể đúng là chuyện cười đau khóc hận ở chỗ là có nhiều thầy cô không muốn, không biết phải dậy học sinh như thế nào những điều mà chính họ cũng chẳng biết gì để dạy.
À, HCM hình như đi tìm đường kíu nước ở cảng Nhà Rồng, SG, chứ không có chui vô rừng .
LikeLike
Vậy hả Ốc ? “Ổng” đi từ nhà Rồng hả ? cám ơn Ốc nha, và cũng cám ơn Ốc đã khích lệ và khuyến khích .
LikeLike
Bài viết của Ngọc Lan nhiều kỷ niệm làm tui nhớ đến ngày đầu tiên đi học cho đến ngày cuối cùng đi học, được chấm dứt vào tháng 04/75. Nghỉ lại mà thương, kính trọng những Thầy Cô mình ngày đó.
Những ai còn ‘kẹt’ lại sau 75 ở VN, có lẻ cũng chứng kiến nhiều cảnh đời nghiệt ngã của Thầy Cô mình . Đi cải tạo mới về, hay là bị mất việc trở nên túng thiếu nghèo đói cho nên Thầy phải đi đạp xích lô, sửa xe đạp bên lề đường, còn Cô đi bán chợ trời kiếm sống…Một buổi tối nào đó trời mưa giông tố, bạn đưa tay vẫy chiếc xích lô đưa bạn về nhà. Một gịọng nói quen thuộc đầm ấm với khuôn mặt dấu kín sau vành nón lá. Thầy trò gặp nhau trong hoàn cảnh não lòng, không ai nói nên lời, chỉ rưng rưng nước mắt.
Giáo dục VN sau 75 hoàn toàn biến chất cũng chỉ tại đất nước mình nghèo dai dẳng. Thôi thì phải đành chịu , người dân biết than ai. Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng còn nghèo thì huống chi người dân, mới đây Ngài Thủ Tướng tuyên bố một câu xanh rờn, lương của Ngài một tháng chỉ có 17 triệu đồng VN. Với tiền lương này có lẻ Ngài chỉ đủ chi tiêu và nuôi vợ con cơm ngày ba bửa.
‘ Em là nỗi nhục của bộ giáo dục’, một cô giáo ở VN đã phê như thế vào bài kiểm tra thi của học sinh. Câu này phải hiểu thế nào lẫn nghĩa bóng và nghĩa đen cho hiện tình cho quê hương chúng ta. Xin xem link dưới đây :
http://www.procontra.asia/?p=3174
LikeLike
@ Vinh
Tui cũng có đọc về chuyệnl ương lậu của thủ tướng NTD, và các ông nội khác với mức lương khủng hơn khiếp.
Trong lúc những người làm sạch thành phố chưa lãnh lương đã thấy xài hết rồi.
Thê thảm !
LikeLike
Good morning all
Mang lon cappuccino mo*i ace
LikeLike
Chuyện học trò:
Hồi năm lớp 7, trong lớp có một bạn (kêu bạn như vậy cho lịch sự, chứ nó là thằng quỷ phá nhất lớp). Tuần nào cũng thấy hắn bị phạt đứng dưới cột cờ. Có một lần không nhớ là hắn làm điều gì phạm tội lớn lắm, phải đưa lên văn phòng Hiệu Trưởng rồi quyết định mời phụ huynh nó vô gặp mặt. Thay như mấy đứa khác sợ, mếu máo xin tha, làm kiểm điểm chẳng hạn. Nhưng nó tỉnh queo hỏi lại là muốn gặp ba, má nó ngày mai lúc mấy giờ?
Tan trường, một nhóm tụi tui xúm lại coi có giúp gì được không chứ tụi tui biết ba má nó mà biết được việc nó quậy phá trong trường, rồi phải nghĩ làm mất sở hụi một ngày công đi làm vô trường với nó thì tánh mạng nó khó ổn. Tụi tui hùn tiền lại đi tìm mấy chú chạy xe đạp ôm giải thích đầu đuôi câu chuyện và góp ý trả công cho họ nửa ngày để vô trường làm vai ba của thằng bạn.
Cái vui lúc đó là tụi tui đi gặp 4-5 người để dò ý. Có chú không chịu làm, có chú mình chưa kịp hỏi nó thọt vô nói “ông này đâu giống ba tao?” Sướng đời với thằng ông nội này không? Nó muốn người phải giống, người dòm phải hiền lành v.v
Ngày nay nghĩ lại chú đạp xe ôm chịu làm “vai ba” đóng vai hay thiệt, hôm sau ăn bận tươm tất, đầu chảy bảy ba gọn gàng chứ không đội mũ lụp sụp. Ăn nói làm sao mà hắn không bị đuổi học, được trở về lớp học bình thường.
Chuyện cách đây cũng lâu. Hôm gặp lại hắn, vợ nó nhắc lại thời đi học vui quá trời.
Bởi vậy chị nhà hay cô giáo lần sao có mời phụ huynh học sinh. Chưa chắc là đã gặp người thật đâu nhá. Coi chừng họ là diển viên đường phố đó. 😆
LikeLike
@ TL Tâm
Hê hê, chuyện ông kể nhìn đi nhìn lại sao giống tui quá. Chỉ khác là tui chận đầu thằng cầm thơ mời ông già tía tui lên gặp ” bao công ” , nói mày có ngon thì đem dìa cho tía tao,còn không ngon thì đưa đây cho tao. Nó nói nó ngon nên tui với nó ” múa đôi” một chập tét đầu sức trán.
Cuối cùng nó phải ngon vì nó lì thua tui.
Hê hê
LikeLike
Tui khoái chuyện này, nằm mơ tui cũng không nghĩ đến vụ mượn ông xích lô đóng vai ông già tía! hahahah!
LikeLike
Thầy Lý ui, nghề giáo của cn, có 3 lần ” hân hạnh bị gặp diễn viên đường phố ” như Thầy đã kể, những ” diễn viên ” này không mời mà đến. Mai mốt rảnh rang thời gian sẽ kể. Xin hẹn . Ngày xưa ” các quỷ ma thứ ba học trò ” của Thầy có lá gan to quá hé.
LikeLike
Người ta thì kiếm người đi họp phụ huynh thay, còn hồi đó học trò tui “năn nỉ” “cô mời mẹ em vô đi cô!” – Chi vậy? – Em muốn mẹ em biết mặt cô!
hehehehe, nghĩ lại thấy học trò nhiều khi tếu ơi là tếu 🙂
LikeLike
Cũng là chuyện thầy cô và cũng là hai môn nông nghiệp và chính trị. Hồi đó tôi học lớp 12, trong lớp tôi có ba mươi mấy thằng quỷ (trường NTMK aka người tình mặt khỉ– trường Gia long thời sau 75 có đoạn chia còn gái học riêng và con trại học riêng). Cô giáo dạy môn nông nghiệp là cô giáo mới ra trường, trẻ đẹp. Cô dạy cách laị giống heo Yorshire trong một giờ học. Chúng tôi hết thằng này đến tháng khác giơ tay đứng lên hỏi cô chỉ cho cách cho heo lai giống, heo đực… heo nái… làm sao, tư thế??? Chỉ có một mình cô là nữ trong lớp, con toàn là đức rựa 17 – 18 tuổi. Cô mắc cỡ quá bỏ đi một nước lên văn phòng giáo viên. Và luôn cả mấy tiết nông nghiệp sau đó, có trốn luôn.
Còn cô giao dạy chính trị lại là một bà cô trước kia có trèo đèo lội suối gì đó, nghĩa là một cán bộ chui rừng đúng nghĩa. Về thành phố được giao cho đi dạy môn chính trị, bà ấy cứ ra rả các tư tưởng cộng sản gì gì đó, nhưng chúng tôi chẳng đứa nào nghe. Bà ấy còn bắt chước các cô trẻ, mặc áo mouselin đang thịnh hành thời đó. Cô giáo dạy Anh văn mặc thì đẹp tuyệt vời, còn bà nầy mặc thì ôi thôi, hổng biết nói sao nữa. Vậy là chúng tôi bàn nhau lấy trái gì đó (lâu quá quên trái gì rồi) nướng lên rồi trét lên ghế cô ngôi, cô vừa ngồi xuống là lựu đạn cứ nỗ liên hồi, đến nỗi cô mắc cỡ quá bỏ luôn tiết học đi về phòng giáo viên. Còn chúng tôi được nghỉ học, đóng cửa phòng học lại tha hồ làm loạn.
Còn về việc làm bài thi hai môn này, chúng tôi bắt một thằng con cán bộ gộc học bài — nó giỏi về hai môn này — rồi đến khi làm bài nó cho cả đám chép bài nó , ít nhất là cả tổ của tôi. Vậy là tổ của tôi lúc nào cũng được điểm cao hai môn này mà không phải tốn công sức học hành gì cả.
LikeLike
hahaha cái anh nói là mắt mèo hồi xưa trong lớp tui cũng xài để trị 1 cô giáo ngoài Bắc mới vô bằng cái trò này
sau này nghĩ lại thì thấy cũng hơi ác vì cô giáo này mới ra trường chưa có thành tích cách mạng chỉ vì cái tội dạy môn Văn suốt ngày cứ theo giáo án ca ngợi thơ văn cách mạng nên bị trò ghét
LikeLike
Tui từng phải vận dụng hết khả năng ăn nói và “uy tín” của mình ra để giúp cho 2 thằng bạn cùng lớp không phải ra “hội đồng giáo dục nhận kỷ luật” vì cái tội rải mắt mèo lên bàn ghế thầy cô, lúc học lớp 11.
Ông bà nói “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò”, chứ theo tui thì học trò còn hơn cả quỷ 🙂
LikeLike
ủa, sao tui nói giống cô giáo vậy ta !
LikeLike
Hồi học lớp 10, lớp chúng tôi toàn là con trai và lớp học thì nằm ở corner ngay cầu thang đi lên lầu 2, và cách phòng giáo viên và phòng hiệu trưởng vài phòng thôi. Nói như vậy để biết là hầu hết các giáo viên dạy trên lầu 2, khi hết tiết học đi về phòng giáo viên thì phải đi ngang lớp tôi. Có một lần, trong giờ ra chơi, chúng tôi đá banh ở sân chơi trước cửa lớp. Một đám con gái lớp 11, lớp nằm ngay trên đầu chúng tôi ở lầu 2, cũng chơi nhảy đây gần đó. Chúng tôi đá banh một hồi thì trái banh bay qua chỗ đám con gái nhảy dây. Thế là banh bị tịch thu, và bọn con gái nhất quyết không trả. Chúng tôi năn nỉ, xin xỏ mãi không được nên chỉ còn cách là nhào vào giựt banh lại. Vậy là đám con gái đi mét cô chủ nhiệm của lớp 11 đó, cũng là cô dạy Văn của chúng tôi. Cô ấy binh học trò lớp mình xuống la đám con trai lớp tôi quá chừng, hăm he đưa lên cô hiệu trưởng.
Chúng tôi ức quá, mình có làm gì nên tội đâu chỉ lấy lại trái banh thôi mà. Nhưng không cãi được với cô dạy Văn nên thôi không chơi đá banh nữa, cũng đâu còn banh đâu mà chơi.
Hôm sau vừa hết tiết học, đến giờ chơi, chúng tôi đã bàn nhau trước xếp 2 hàng ngay trước cửa lớp, nơi chân cầu thang. Cô giáo chủ nhiệm lớp 11 trên lầu (cô dạy Văn chúng tôi) vừa xuống cầu thang đi về phòng giáo viên thì phải đi ngang qua dàn chào của chúng tôi. Chúng tôi vui vẻ và nghiêm chỉnh cúi chào cô. Cô ngạc nhiên lắm, sao mà tụi quỷ nầy hôm nay lễ phép thế. Mới hôm qua la tụi nó mà hôm này còn dàn chào nữa. Nhưng… một thằng quậy nhất đã được cữ ra đi theo ngay sau lưng cô và cầm thùng rác của lớp (trước đó chung tôi đã sang lớp bên cạnh xin thêm rác) đổ hết vào trong giỏ cô giáo đang xách trên tay một cách nhẹ nhàng.
Cô không biết gì hết, chào chúng tôi lại và đi thẳng về phòng giáo viên.
Sau đó chuyện gì xảy ra thì quí vị chắc cũng đoán được. Cô vào phòng giáo viên, mở giỏ ra thì toàn là rác không, cô biết ngay là lớp tôi, tức quá chỉ khóc được thôi và rồi đi mét giáo viên chủ nhiệm lớp tôi. Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi lập tức vào lớp tôi và la chúng tôi. Nhưng cô ấy vừa la vừa tức cười, vì chúng tôi đã thuật lại cho cô hay chuyện hôm trước, cuối cùng chỉ phạt nhẹ là đi lượm rác trước sân quanh khu vực lớp. Từ đó lớp tôi nổi tiếng là quậy trong trường, nhưng khi quậy là cả lớp cũng đồng lòng, nên thường bị phạt chung cả lớp và thường là không bị phạt nặng, khác với trường hợp cá nhân quậy. Có khi các lớp nam sinh trong trường bị bắt đi học quân sự, lặn lết bò trưởn và bắn súng gỗ. Lớp tôi không chịu làm theo huấn luyện viên, vậy là bị ra cột cờ đứng phơi nắng cả lớp. Nhưng mà rất vui.
LikeLike
@ Little Ty
Đọc những chuyện Little Ty kể lại mà mắc cười quá chừng. Đáng lý học trò như vậy phải sắp hạng nhất mới đúng, quỷ sứ phải tụt xuống hạng ba !
Ai đã từng cắp sách đến trường mà không trải qua những giai đoạn tinh quái, tuy không giống nhau hoàn toàn như chuyện Little Ty kể.
Cám ơn L.T.
À, đã ” Little” sao còn ” Ty” nữa vậy ?
LikeLike
Little Ty “dịch” ra tiếng Việt là Tí Nị 🙂
LikeLike
tui lại nghĩ đó là lít thồ tô ky ô chứ !
LikeLike
Tại vì có ông anh họ là Big Ty rồi, nên tui phải là Little Ty.
LikeLike
@Little Ty: hahaha….mai mốt mà có dịp đi học lại. Tui xin vô học cùng lớp với Little Ty luôn cho vui. Ở cấp 3, con trai với con gái phải học riêng? Hay đây là trường hợp đặc biệt chỉ có lớp của L.T quậy quá nên phải tách rời nam/nử ra?
LikeLike
Không phải đặc biệt đâu, tại vì cô hiệu trưởng (làm từ hồi trước 75 khi bà dì tui là học sinh Gia Long lận) rất là khó — có lẽ vì cô vẫn còn single — nên muốn tách rời nam nữ ra (nam nữ thọ thọ bất thân hehehe). Cho nên có một lần 1 thằng bạn của tui, có bồ ở lớp nữ bên cạnh, đi qua lớp nữ đó và bị đóng cửa nhốt trong lớp đó … Nó nói là hết một phen hoảng hồn vì con gái lớp đó sắp làm thịt nó.
LikeLike
Cô giáo cũ
Gần bùng binh Ninh Hòa, trên quốc lộ 21 hướng về cao nguyên Bình Dương và Buôn Mê Thuột, đối diện với sân vận động của huyện có một quán kem mà người Ninh Hòa dù có ở xa quê đến đâu, mỗi khi nhắc đến đều nhớ về một nơi có cái tên khá dễ thương là quán kem Thiên Hương.
Kem ở đó bán tuy không có nhiều mùi vị để lựa chọn, chỉ vỏn vẹn vài thứ như kem chuối, kem sầu riêng, kem va–ni-la, nhưng sao tôi thấy nó ngon ơi là ngon. Ngon đến nổi về sau này dù cho có ăn bất cứ loại kem nào khác, hay mắc tiền đến đâu cũng vẫn làm cho tôi nhớ đến ly kem bé tí với những chiếc muỗng nhựa đủ màu nhỏ xíu, để mỗi khi múc lên chỉ được một ít kem bằng chiếc móng tay, nhởn nhơ nhấm nháp từng chút một vì sợ hết. Cái vị vừa ngọt, vừa thơm vừa béo của nó đã theo tôi mãi đến ngày hôm nay.
Lúc đó làm gì có tiền để được ăn kem cho đến ngán như bây giờ. Ăn xong rồi vẫn ngỡ như chưa ăn, cho nên người ta nói món ngon nhớ lâu quả không sai chút nào.
Nhắc đến quán kem Thiên Hương không phải là mục đích chính của bài này, chẳng qua chỉ vì tôi nhớ đến cô giáo của tôi, vì chính đó là của gia đình cô buôn bán.
Cô tên Nguyễn Thị Quý . Cô từ thị trấn Ninh Hòa về quê tôi dạy. Chỉ cách có hơn ba cây số nhưng lúc đó lại là quãng đường khá xa. Cô chạy chiếc xe gắn máy hiệu gì tôi không rõ, chỉ nhớ nó có màu xanh lá mạ và nhỏ nhắn như tạng người của cô.
Tiếng máy nổ xành xạch xành xạch mỗi khi xe của cô chạy qua nhà, đều đặn sáng chiều ngày hai buổi, quen thuộc đến độ chỉ cần nghe tiếng xe là tôi biết chừng mười phút nữa tiếng trống trường báo giờ vào lớp sẽ điểm. Thế là tôi vội ôm cặp, cắm cổ vù tới trường, nếu không sẽ trễ học.
Cô dạy lớp sáu đầu tiên của bật tiểu học mà từ xưa tới giờ làng tôi mới có được. Trước đó các anh chị tôi nếu học xong lớp năm là phải lên trường huyện để học tiếp.
Cô phụ trách dạy giảng văn và Anh ngữ. Những lúc tôi được học với cô về văn chương thơ phú là những giờ tôi mê mẩn nhất. Tôi cứ như uống từng lời, từng chữ, và mắt tôi cứ dán theo cô, mỗi khi cô cầm cuốn sách chậm rãi đi lên đi xuống lớp học, vừa đọc vừa bình giảng.
Đôi lúc cô dừng lại bàn cuối nơi có tôi đang ngồi, dịu dàng nhắc nhở tôi chép bài. Tôi ước ao phải chi cô cứ đứng đó luôn, đừng đi đâu hết vì ở nơi cô toát ra một cái vì đó vừa uy nghiêm, vừa gần gũi, cứ như một bà chị đang dạy một đứa em thích học. Bốn mươi lăm phút của giờ học trôi qua, tôi buồn buồn khi thấy cô xếp lại sách vở để đi dạy lớp khác.
Nhưng với môn Anh văn cô dạy, tôi lại không chịu học. Không hiểu sao lúc đó tôi ngu dại một cách kỳ cục, cứ nghĩ tiếng Việt mình học cả đời còn không xong, mắc chi phải học một thứ tiếng mà tôi không biết học để làm gì.
Đã không chịu học thì thôi, tôi lại bỏ lớp mới ghê chứ. Tôi rủ theo thằng bạn, cứ nhè tiết cô dạy là chuồn ra khỏi lớp. Thơ thẩn đã đời, tôi lại mon men đến bên cửa sổ nhìn vào đám bạn đang hí hoáy ghi ghi chép chép, trong khi cô đứng bên bục giảng luôn tay viết.
Nhìn ánh nắng mai xuyên vào lớp, bụi phấn ngẩn ngơ, tung tăng bơi bơi theo ánh nắng, tự dưng tôi bỗng bực mình. Tôi cảm thấy lẻ loi quá. Ngay cả ánh nắng và bụi phấn cũng còn biết theo cô vào lớp học, còn tôi thì sao !!!
Thế là cơn nghịch ngợm nổi lên, tôi khích thằng bạn có dám chọc phá cô đang dạy không. Nó chết nhát lè lưỡi lắt đầu. Vậy thì tôi làm. Đu lên cửa sổ có một chấn song bị gãy, khom người tôi trườn vào, chạy ù ngang qua lớp và biến mất. Đàng sau là những tiếng cười ồ lên của chúng bạn càng làm tôi hãnh diện vì đã tạo nên một kỳ tích. Ôi chao, tôi anh hùng quá chừng.
Chạy vòng trở lại, kiễng chân nhìn vào lớp, tôi thấy cô đứng lặng, mắt mũi đỏ lơ đỏ lưỡng. Cô đẩy kính cận đang đeo lên, sụt sùi lau nước mắt…
Hôm sau tôi được mời lên văn phòng. Tuyệt nhiên cô không la mắng, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo tôi đừng có ngỗ nghịch nữa, hãy chịu khó học hành đàng hoàng tử tế. Cô còn nhắc hành động tôi đã làm rất nguy hiểm, sẽ gây ra tai nạn nếu tôi sơ ý té xuống.
Cô là cô giáo hay là chị ruột của tôi vậy, hở trời !
Biết tôi thích đọc sách, cô thường đem truyện từ nhà xuống cho tôi mượn. Nhà cô có cả một thư viện nhỏ, nhưng cô chỉ cho mượn mỗi lần hai cuốn, không hơn không kém. Tất cả những cuốn sách của cô đều được bao bìa rất cẩn thận. Cô cho tôi mượn đọc với điều kiện không được làm hư hỏng hay làm mất, và phải nói cho cô biết tôi học hỏi và hiểu được những gì từ nơi đó. Nếu không giữ lời là khỏi có lần sau.
Có một lần cô hỏi tôi tại sao phải đọc sách, và cuốn sách tôi vừa đọc xong giúp tôi được điều gì! Tôi bí quá đành phải trả lời rất ngớ ngẫn “ dạ thưa cô em đọc sách là tại vì cô cho em mượn, và nó giúp em sẽ mượn được những cuốn khác nữa ”, khiến cô phải phì cười vì câu trả lời “ bựa” quá.
Cô là người hướng dẫn tôi cách đọc sách vở. Tôi vẫn nhớ như in lời cô nói “ Mỗi khi đọc sách em nên để lòng em mở. Vì trong một cuốn sách dù dở đến đâu vẫn có một câu, một dòng hay một đoạn hay. Và em nên nhớ tác giả có công viết, thì em nên đọc một cách trân trọng. Hãy đọc nó và cố gắng hiểu nó như chính em viết ra nó vậy “ .
Tôi chỉ được học với cô đến hết năm lớp sáu. Qua năm sau cô chuyển về dạy trường khác. Từ đó trở đi tôi không còn được gặp cô nữa. Hè hết, năm học mới bắt đầu, tôi lại tương tư tiếng xe máy của cô dù cho tiếng trống trường vẫn cần mẫn điểm giờ vô lớp, tan trường đều đặn.
*****
Năm rồi tôi về chịu tang cho má tôi. Giữa cái nắng chang chang của mùa hè đổ lửa lên những người thợ đang xây mộ, tôi ao ước có được một ly nước mía hay một cái gì mát lạnh cho mọi người giải khát.
Hình ảnh ly kem ngày xưa làm tôi vội đón xe ra thị trấn, tìm lại quán kem ngày nào mà trong lòng bồi hồi, nao nao một cảm xúc khó nói thành lời. Nhìn quanh quang cảnh đã thay đổi nhiều. sân vận động không còn nữa, nhưng những hàng phượng vĩ quen thuộc vẫn rưng rưng đỏ trong ngàn lá xanh non như đang đón đứa học trò ngày xưa trở về.
Bảng hiệu “ Kem Thiên Hương ” vẫn còn đó dù màu thời gian đã nhuộm cũ kỹ đi rất nhiều. Tần ngần hỏi người bán quán :
– Thưa chị, cô Quý còn ở đây không, chị ?
– Em là ai mà tìm cô Quý ?
– Dạ, em là học trò cũ của cô !
– Cô Quý nghỉ dạy lâu rồi. Không ngờ hôm nay có học trò tới tìm .Để chị vô kêu cô, em ngồi chờ chút nghen !
Một dáng người nhỏ bé, gầy gò với mái tóc lấm tấm hoa lau lần dò đi ra. Phải nhờ vào đôi kính cận của cô tôi mới nhận ra cô giáo của tôi ngày nào. Tôi vội đứng dậy, chưa kịp hỏi hỏi hết câu “ Cô Quý, cô còn nhớ em không ? ” thì cô đã vừa đẩy gọng kính lên “ Khương đó hả ? Em còn đọc sách không em ? “mà mắt đã hoe đỏ.
Tôi nghẹn ngào ôm chầm lấy cô. Ba mươi sáu năm dài đăng đẳng, bao nhiêu nước chảy qua cầu mà sao khi gặp lại cô chỉ hỏi một câu làm tôi chết lịm cả người. Cô Quý của tôi ơi, đứa học trò cũ đã từng làm cho cô khóc, cô buồn nay đang đứngtrước mặt cô, đang thổn thức vì những điều cô nhớ đến nè.
Tôi vẫn còn đam mê với sách vở vì đã được dạy dỗ từ một cô giáo có tấm lòng vị tha, hiền lành như cô Quý của tôi, như ly kem ngon ngọt mà suốt đời này mỗi khi cầm đến cuốn sách, ăn một ly kem là tôi lại nhớ đến cô, tuy dù chỉ được theo học trong một thời gian quá ngắn ngủi.
LikeLike
@ốc: Bài viết quá hay! Ước mong cô Quý của ốc luôn sống vui, khoẻ để nhìn học trò mình thành đạt ở khắp bốn phương trời! Cũng ước luôn là nhà giáo, đặt biệt là ở VN, luôn có lương tâm và tận tụy như Cô Quý vậy! Mong lắm thay! 🙂
LikeLike
@ Chị Bidong
Dạ, cám ơn chị. Ốc ken cũng hy vọng cô giáo cũ đọc được bài mới của ốc ken ! Ốc ken cũng cám ơn chị có lời chúc cho cô giáo !
LikeLike
Tui cũng nhớ đến một cô giáo cũ của tui ở thị xã Cam ranh. Cô thuộc dòng họ Nguyễn Phúc, dạy Văn cũng là chủ nhiệm lớp tui năm lớp 6. Gần cuối năm đó, gia đình tui bị chính quyền huyện đưa một xe tải đến quăng đồ đạc trong nhà và 3 mẹ con tui lên đưa đi kinh tế mới, chẳng biết là bị đưa đến vùng nào. Ba tui thì đang ở trong trại cải tạo. Chỉ còn vài tháng nữa là hết năm học, đi lên kinh tế mới thì cô sợ chắc là tui không còn được đi học nữa. Có đến nhà năn nỉ má tui để tui lại nơi nhà cô, cô nuôi cho ăn học đến khi nào má tui ổn định trên vùng kinh tế mới và có trường học rồi thì đón tui lên. Má tui cảm ơn cô và đâu có chịu để tui lại, thằng con trai duy nhất mà. Cô khóc và năn nỉ mãi … Sau đó trên vùng kinh tế mới, những thầy giáo của tui đều là những người con của sĩ quan VNCH nên bị đì lên những vùng đất xa xôi đó, thầy trò cùng nhau cuốc đất trồng khoai, trồng lúa, cùng chia xẻ khổ cực với nhau. Đang ngồi trong lớp học, dựng tạm bằng những cây tre, tấm tranh xiêu vẹo, mà hễ trời nổi cơn mưa là ù té chạy nhà , vì nếu không thì không đầy 5 phút sau đó nước lũ sẽ tràn về và đám học trò nhỏ chúng tôi phải bơi qua suối nước chảy xiết nguy hiểm Tôi cũng nhớ đến thầy hiệu trưởng trường tôi, suốt 2 năm lớp 8 và lớp 9 đã dắt tui đi thi học sinh giỏi Văn & Toán cấp huyện rồi cấp tỉnh. Hai thầy trò lặn lội đi bộ xuyên rừng mấy chục cây số. Thấy dẫn đến nơi, lo cho tui nơi ăn chốn ở rồi thầy mới trở về trường.
Cảm ơn những tấm lòng thấy cô!
LikeLike
chạy nhà = chạy về nhà
LikeLike
hehehe, đọc đi đọc lai, tui không hiểu tại sao cô giáo lại khóc khi có “thằng quỷ nhỏ” nào đó chạy ào qua lớp 🙂
LikeLike
Cô cô, câu trả lời ở đoạn kế “hành động tôi đã làm rất nguy hiểm, sẽ gây ra tai nạn nếu tôi sơ ý té xuống”. Cô giáo khóc tại vì cô sợ trò té.
LikeLike
@ SBQ
Chắc vậy quá !
Hay là sợ nó té mà không chết ?
hê hê
LikeLike
Tui nghĩ tại ‘thằng quỷ nhỏ’ chạy đâm sầm vô người cô giáo nên cổ đau, cổ khóc! 😛
LikeLike
Cô giáo à, cô giáo lôi “thằng quỷ nhỏ” của NNA ra để này nọ với tui nha ! TQN của NNA dễ thương hơn TQN của DBKH nhiều.
Tại sao cô giáo khóc hả ? Thử tưởng tượng trong giờ dạy học,cô giáo đang say sưa để tâm để trí vào bài giảng, có thằng học trò trời đánh cứ làm gián đoạn việc làm của mình,trong lúc cả lớp như bầy ong vỡ tổ vì có dip cười ( ?) xả hơi,cô giáo bất lực cô giáo có giận trào nước mắt hông?
Rồi cái song cửa gãy, chật như cái song cửa nhà tù, mà có thàng quỷ sống cứ chui ra chui vào, lỡ mà gãy thêm một song nữa, rồi nó đâm cho lòi ruột, rồi như không cô giáo chịu trach nhiệm, thử hỏi cô giáo có sợ hết nước mắt hông?
LikeLike
Quá dữ quá dữ!
Mà sao chỉ có một câu chuyện đơn giản mà ổng viết được cả một bài dài thòn hay quá dị ta! hay là viết hay tại nhờ…nói nhiều! 😛 😛 😛
Còn cái vụ ‘Mỗi khi đọc sách em nên để lòng em mở’ nghĩa là khi đọc sách thì để cái bụng phơi ra như lão TS vậy đó hả! 😛 😛 😛
LikeLike
@ Mây
chạy đâm sầm vô cô giáo là ra cột cờ quỳ vỏ mít ngắm kiến vàng nữa rồi Mây ơi!
Hay không thì hông biết, chỉ biết viết dài mệt thấy bà cố luôn. Viết xong hết cả chữ.
Hahhaha, để khi nào tui dìa tui hỏi cô tui thử có phải mở lòng như Mây hỏi hông nha !
Cám ơn Mây chịu khó đọc bài dài thòng lòng mở !
Hề hề
LikeLike
@Ốc ui: đọc tới khúc “được học với cô về văn chương thơ phú là những giờ tôi mê mẩn nhất. Tôi cứ như uống từng lời, từng chữ, và mắt tôi cứ dán theo cô, mỗi khi cô cầm cuốn sách chậm rãi đi lên đi xuống lớp học, vừa đọc vừa bình giảng. Đôi lúc cô dừng lại bàn cuối nơi có tôi đang ngồi, dịu dàng nhắc nhở tôi”
Khép cái miệng lại, chùi mép vì làm ướt hết trang giấy kìa cha nội 😆
Anh còn cơ hội gặp lại cô giáo cũ là vui lắm rồi. Lúc này viết mạnh quá nha….hết bài này đến bài kia. Ráng giựt giải nhất, đem nhiều tàu hủ về cho bên chùa 😆
LikeLike
hahahaha, thầy lý này chưa chi đã “ép” giật giải thì phải mang tiền cúng chùa thì ai còn thèm đi thi nữa hả ông 🙂
LikeLike
@ACE
mời ACE đi coi PBN qua bài viết mới của cô giáo !
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=172569&zoneid=1#.UiuP2r7D92E
LikeLike
Và khi coi xong nhớ thứ ba tuần tới, 09/10, ACE nào có thể được xin đi họp để ủng hộ THSN, hòng có được một hội chợ tết sạch đúng nghĩa của nó, cũng qua tin tức từ bài viết mới của cô giáo
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=172733&zoneid=1#.UiuRdb7D92E
LikeLike
Xin phép Ngọc Lan và các bạn cho mình kể chuyện đúng đề tài nha. Chuyện thầy cô, mà thầy cô lại là chính mình, chính là bạn giáo của mình, dễ viết hơn.
Sau 1975, tụi tôi ra trường Sư Phạm, về ở trường làng, ngủ lại trường vì trường xa xôi khó đón xe lam , xe đò. Cuối tuần mới về lại nhà Ba Má ở Sài Gòn.
Tám “bà cô giáo” được hay bị đây ? trong căn nhà gọi là Thư Viện ( TV ) của trường làng Củ Chi, TV nhỏ xíu như hộp quẹt, phía trước TV có một Ông Khầy (ông Thầy , tiếng nói địa phương , chữ T không nói được , phải đọc trại ra chữ K ). Ông Khầy dạy cấp hai môn Toán, Khầy Lụm ( Khầy kể , vì Ba má Khầy lụm Khầy ở đâu đó về nuôi, nên đặt tên Lụm ). Khầy ở một mình lẻ loi với ” dấu hiệu nhận dạng ” của Khầy là đôi dép treo toòng teng nơi cửa sổ, hễ thấy đôi dép là biết Khầy đã đến trường, đã trong phòng TV.
Khầy ở phía trước TV, TV được ngăn làm hai , phòng phía sau là tám bà cô giáo dạy Cấp Một. Sau bữa tiệc Tất Niên ngày Tết của cả Trường , Khầy ăn quá nhiều cà ri ? Khầy uống quá nhiều nước ?
Đêm về, “tám bà cô giáo” nghe tiếng nước ” chảy tò tò ” ở phòng trước TV, một bà giáo Hát giật bắn mình và hoảng hốt ” cái gì kêu vậy ? ” bà giáo này làm thức tỉnh cả đám giáo còn lại. Khầy “im re” . Cả đám vừa thức tỉnh trách bà giáo Hát ” đâu có tiếng kêu tò tò gì đâu…
Một lúc sau, cả đám giáo tám đứa , nghe được rõ ràng tiếng tò tò, hình như tiếng Khầy đang tè.???..tám bà tức quá bèn bàn bạc mưu kế…rủ nhau, nhỏ Hát gồng mình trên giường, đưa lưng cho nhỏ giáo khác làm cái ghế , để chân lên lưng, nhón người lên, nhìn qua bức tường chắn ngang giữa hai bên trong Thư Viện…xem Khầy ra sao ? tiếng tò tò từ đâu ra ? Tiếng tò tò tiếp tục…
Nhỏ giáo tụt người xuống kể, Ông Khầy uống nước, để ly xa xa, xa quá dưới cái vòi bình lọc chứa nước, nên tiếng nước kêu to , to đến tò tò…tò.
Tám bà cô giáo tẽn tò, cười trừ thôi. Hôm sau Khầy khoái chí cười cười…
Giờ cơm trưa hôm sau, không thấy Khầy nấu cơm, sách vở trong thư viện dần dần được Khầy làm củi nấu, ” dấu hiệu nhận dạng ” giờ cơm của Khầy là khói, hôm đó không thấy khói, cả đám lại ngạc nhiên hỏi nhau tại sao vậy ? Khầy đói ? Khầy nghèo ? không có gì ăn ? nhỏ Hát bèn đem chén canh ra trước tặng Khầy, nhỏ giáo khác tuyên bố một câu xanh dờn ” Đứa nào mang cơm canh qua tặng Khầy, sẽ được làm vợ Khầy. ” , nhỏ Hát sợ quá, dừng bước…thối lui…ngập ngừng mắc cở…Giáo Hiền khác tức tưởi ” tụi bay ác quá, để tao đem canh qua tặng Khầy. ”
Những bức thư tình thế kỷ qua những chén canh… sau đó, tới tấp , rộn ràng, reo vui… được gửi tới nhỏ giáo Hiền, những bài ca, bài thơ không tên tuổi được sáng tác tới tấp bay qua , bay lại …qua Thư Viện nhỏ bé trường làng . Ban ngày chàng làm thơ, ban đêm nàng lén bật đèn pin đọc thơ tình thế kỷ. Bảy bà giáo còn lại không thể nào được đọc ké. Họ ” im re” , họ im lặng hơn cả tiếng nước tò tò thưở ban đầu lưu luyến ngóc cổ lén nhìn chàng.
Mối tình Giáo Hiền và Khầy kết thúc với những đứa con , những cái còng xinh xinh, còng đời nhau lại. Tay bế ai mà tay bối rối ?
LikeLike
@CN: cám ơn chị đã chia sẻ. Chúc chị luôn vui khoẻ! 🙂
LikeLike
Kết cuộc thì mùi mẩn lắm nhưng tôii chưa hiểu tại sao các bà cô giáo phải tức mình, đi rình ông thầy đó khi nghe tiếng nước kêu? Hiện tượng tự nhiên mà, tè mà sao không kêu được, mắc mớ gì ?
LikeLike
Kính anh Kẹ ToiKe, Ông Khầy hổng có tè, mà ổng uống nước, để ly nước xa xa dưới cái bình lọc nước có chân đứng cao cao hồi đó, các văn phòng hay để bình lọc nước đó trong góc tường. Để ly nước xa xa như vậy nên tiếng nước có tiếng kêu tò tò…tò. Thấy lạ, nên cả đám tò mò tìm hiểu và giỡn cho vui, vì Khầy là ” Gươm lạc giữa rừng Huê ” lúc đó , Cám ơn Bác ToiKe có câu hỏi thắc mắc, có nghĩa là Bác đọc kỹ , cám ơn Bác ToiKe thật nhiều, viết cho vui để nhớ về kỷ niệm. Chị bạn khuyến khích viết để tránh bệnh Alzheimer, không biết có đúng không nữa.
Chúc Bác ToiKe luôn vui khoẻ, Bác có nhiều câu hỏi hay và ý kiến rất trung thực. Thanks bác ToiKe.
LikeLike
Chi Nha
Got it. Chị đừng kính tôi chị ơi. Chị mà thấy tôi là sẽ muốn chạy trốn rồi 🙂
Ông thầy này hên quá, tôi luôn mơ được là ” Gươm lạc giữa rừng Huê ” một lần mà không bao giờ được. Cạnh tranh với nhiều người mêt mỏi quá, hả họng cho sung nó rụng vô cho dể một chút cho rồi mà cũng không được 🙂
LikeLike
Kính Bác ToiKe, xin nói thêm là lúc tiếng nước kêu tò tò là vào ban đêm, nên tiếng nước nghe rất lạ giữa trường làng vắng vẻ xa xôi… nhờ đám đông vui nhộn đùa giỡn thời tuổi trẻ lúc đó, nhóm trẻ giáo làng mới sống được bốn năm liên tục ở vùng hẻo lánh với nhóm học trò thương lắm , mà thầy cô thì ăn mì luộc với nước tương , với các rau canh xềng xàng ngày đó. Chúc bác ToiKe ngủ ngon và mạnh khoẻ. . good night Bác.
LikeLike
@CN
Chuyên tình đẹp như tac phẩm của Tư Lực Văn Đoàn
Cám ơn chị
LikeLike
Già & Bidong, cám ơn Bidong và Già đã đọc ” chuyện tình qua những chén canh ” . Chúc Già , Bidong , và các bạn còm ngày chủ nhật vui vui, vui là chính các bạn ơi.
LikeLike
Đúng rồi chị Nhà ơi. Vô đây cà khịa cô giáo lấy vui làm chính. Rồi cà giựt cùng còm sĩ cùng cười mí nhau là mười. 😆
Câu chuyện trinh thám, đi tìm tiếng tò tò của mấy cô giáo đọc muốn đứng tim luôn….hehehe. Câu chuyện có kết cuộc vui !!!!
LikeLike
Đọc chuyện chị Nhà kể đủ hình dung ra chị là người vui tính và lạc quan như thế nào rồi: trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng nhìn ra chuyện vui, kỷ niệm dễ thương để mà nhớ, để mà sống 🙂
LikeLike
Cám ơn Ngọc Lan nhiều, Xin Ngọc Lan ý kiến , cho mình đề tài gì bây giờ để xách lều chõng lên đường ứng thí , vác theo ba ngàn chữ để ứng thí có nặng quá không hả Ngọc Lan ? hihihi..
LikeLike
Viết chuyện chị ở Mỹ nè, hay là chuyện đến Little Saigon gặp những người bạn “còm” nè… 🙂
3,000 chữ là tối đa. Viết chừng 1,500 cũng ok rồi chị Nhà ơi 🙂
LikeLike
Hến ui, cn thích câu cuối của Ngọc Lan ” Thương nhiều, cô giáo của những ngày …rất xa. “
LikeLike
Thanks Ngọc Lan, NL có trong Ban Giám Khảo cuộc thi không ? bây chừ phải hỏi trước để ” hối lộ ” là vừa…hihihihi…
Nói giỡn chứ, viết để vui vui vui là chính, như để tâm sự cho ngày qua nhanh.
LikeLike
@ kenzip
..” Cây đa cây đề trong văn giới đó ! ”
Phong thánh cho Tóc Huyền quá sớm hay là võ Nịnh đã đạt đến tuyệt đỉnh công phu.
LikeLike
Kể chuyện thời đi học, tui lại nhớ chuyện “họp phụ huynh”.
Năm đó tui học lớp 11. Một thằng bạn cùng lớp có người chị học lớp 12, cùng trường.
Họp phụ huynh ở VN thì họp cùng một ngày, toàn trường, chỉ khác giờ.
Lớp 12 họp trước. Thằng bạn tui đi họp cho… chị nói.
Đến ca sau, chị nó sang lớp tui họp cho nó!
Heheheh, nguyên đám tụi tui ngồi cuối lớp kể nhau nghe và cười rúc rích, phía trên cô chủ nhiệm không biết gì hết trơn 🙂
LikeLike
Phải đổi chữ “họp phụ huynh học sinh” thành chữ “họp tỉ đệ học sinh”! hahah!
LikeLike
Hến ui, Ừa há, họp ” tỉ đệ học sinh ” Hến nghĩ ra hay thật, mới đầu cn định còm là huynh đệ chi binh…hhahahaha…( cùng chung đời lính ) , tỉ đệ là chị em , tỉ tiền là tiền tỉ…hihihihi…
Ngọc Lan mến, có Bà Ngoại vào lớp họp phụ huynh dùm cho Ba Má của học trò, Bà nói ” Tui đi họp dùm cho Ba Má thằng Tâm Bi ” , cn hỏi Dạ, tên thật trong khai sinh của Tâm Bi là gì , dạ ? ( NL và các bạn ui, vì trong lớp của cn không có thằng bé nào tên Tâm Bi hết ), Bà ngoại của Tâm Bi ngơ ngác nói:” Ờ… Ờ, … tui chỉ biết tên nó là Tâm Bi mà cả nhà gọi như vậy đó hồi nào đến giờ mà. CN chịu thua , hôm sau vào lớp hỏi em nào tên Tâm Bi mà ở nhà hay gọi ? là ra ngay chóc chính hắn..heheheh…
LikeLike
Cũng liên quan đến chuyện thầy cô, tui mới đi lụm lại một entry cũ, viết từ đời… xưa, để tặng lại cho đứa học trò làm kỷ niệm trong ngày nó đi lấy chồng.
*****
Entry for October 19, 2007
Đọc entry của Nguyên
Đọc entry của Nguyên, và cảm thấy muốn trò chuyện cùng em.
Không biết Nguyên có còn nhớ hồi năm Nguyên học lớp 10, có một lần 2 cô trò mình cùng ngồi nói chuyện với nhau trước phòng giáo viên, sau một buổi học không?
Khi đó cô đã rất có “ấn tượng” với những bài viết của em về những đề tập làm văn ‘không giống ai’ của cô (tụi em nhận xét về đề bài của cô như vậy mà!)
Em là nạn nhân của một bi kịch gia đình.
Hơn ai hết, em hiểu được điều đó.
Và không cần có người chỉ dạy, ngay từ nhỏ, em đã biết tìm cách để đương đầu với nó.
Em có cái mỏng manh trong tình cảm của một cô bé mới lớn, nhưng em cũng có cái gan góc đến ương bướng của một đứa con gái sớm nhận ra tình cảnh của mình.
Nhưng điều quan trọng hơn hết là em biết nghĩ em sẽ phải sống như thế nào cho ra ‘dáng một con người’
Sống như thế nào để gọi là tốt và như thế nào để gọi là xấu – những chuẩn mực đó chỉ mang tính tương đối.
Sống như thế nào để không trở nên chai lỳ trước mọi cảm xúc mới là điều đáng nói.
Cô vẫn còn nhớ em nói: nhiều khi em muốn được khóc như các bạn trước một điều xúc động nhưng sao em không thể khóc được!
Dẫu em hiểu rằng nước mắt có thể sẽ làm em vơi nhẹ đi những nỗi niềm nặng mang nhưng sao mắt em vẫn cứ ráo hoảnh!
Tự bao giờ mà em đã rèn được cho mình quyết tâm là không khóc, không bao giờ khóc!
Và dẫu rằng chỉ là những hư cấu trong các tác phẩm đầu tay, nhưng sao cứ bàng bạc trong đó những hạnh phúc không trọn vẹn, những đổ vỡ và chia ly, những oan nghiệt của cuộc đời…
Trước ngày cô ra đi, có một đứa học trò đã tặng cô bộ sách “Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi”. Không biết Nguyên đã đọc chưa?
Chúng ta nhìn về cuộc sống như thế nào thì gần như nó sẽ như thế ấy.
Một người trưởng thành vào đời và thành công từ một gia đình hạnh phúc thì đâu có gì đáng nói.
Vượt lên những tổn thương, những mất mát trong tình cảm để nhìn về cuộc sống bằng một tấm lòng rộng mở và một trái tim yêu đời, thì mới thành chuyện. Và Nguyên sẽ như vậy, đúng không?
Quanh em, vẫn còn rất nhiều người dành cho em ‘ánh nhìn cảm thông’ để em có thể tự tin ‘trèo lên và đi tiếp’ đó, Nguyên ạ!
Một ngày nào đó, cô mong sẽ nhận được message: Cô ơi, em đã có thể khóc như một người bình thường!
Thương nhiều,
Cô giáo của những ngày… rất xa
LikeLike
Tui thích câu này ‘Vượt lên những tổn thương, những mất mát trong tình cảm để nhìn về cuộc sống bằng một tấm lòng rộng mở và một trái tim yêu đời, thì mới thành chuyện‘. Thank you cô giáo!
LikeLike
Không biết hồi đó có khi nào cô giáo muốn học sinh đến năn nỉ ỉ ôi với mình chưa hén! heheh!
Hồi tui học lớp 12, cô dạy môn sinh vật của tui tên Thủy, cổ đẹp người lắm, nghe nói hồi xưa là hoa khôi trường Gia Long. Trong lớp tui có tên kia tên Nghĩa ‘tía lia’, đến kỳ kiểm tra môn sinh vật chắc nó lo tía lia nên bị điểm thấp. Mấy tuần lien tiếp sau đó, cô Thủy không thấy động tịnh gì từ đứa học trò này, cổ chờ hết nổi, bữa đó cổ nói ‘Làm bài điểm thấp mà không thấy nó lên năn nỉ mình xin làm lại gì hết trơn, nó tỉnh bơ hà, mình là người lớn, chẳng lẽ nó năn nỉ mình lại không cho, vậy mà nó dửng dưng, không chịu đi theo năn nỉ!’
Tui mắc cười gần chết, thì ra thầy cô giáo cũng thích làm eo để cho học sinh năn nỉ!
LikeLike
Hến ui, không những ” năn nỉ ” mà còn phải “hối lộ” nữa kìa…hihihihì , nói giỡn nha.
LikeLike
Lâu quá, lâu quá kho^ng còn nhớ truye^n. thày cô phá phách ra sao hay ti`nh ye^u hoc tro` ra ra(ng.
Tat cả là màn sương mù, vén hoài mà vén hổng he^t’ .
Chỉ nhớ mang máng, hui 1970s, Nguen Thi Hoang ra quyen truye^n goi là “cach mạng” vo’i va(n hoa’ va` giao du.c VN , cuốn “Vòng Ta Học Trò” , tui mua cuốn đó tặng cho cô giao đẹp, trẻ, nổi tiêng SG thơi đó 😛
Chut xíu là bị đuổi học 😛
LikeLike
Typo:
“Vong Tay Hoc Tro”
LikeLike
Già, lâu quá Già không nhớ ” tình yêu học trò ra răng ” . Già nhớ chuyện Vòng Tay Học Trò . Riêng tui nhớ chuyện “Vòng Quay của Học Trò “.
Thằng bé lớn tuổi nhất trong nhóm học trò thời đó, biết yêu . Hắn đến ” nhà tập thể” của tám bà cô giáo sau bữa cơm chiều , muốn tâm sự riêng với tôi . Giữa cột cờ sân trường , hắn ngập ngừng nói hắn thương cô Đ…, cô nói lại dùm em được không ? .
Vào nhà, cả đám giáo nhao nhao hỏi tui ” Hắn nói hắn thương you phải không ? Tui nói giỡn khác ý của hắn “Không phải , hắn nói , hắn yêu nhỏ O…” ( cô O và cô Đ là giáo viên cấp hai, cùng chung nhà Thư viện ). Hôm sau nhỏ O diện hơn ngày thường, tóc chải mượt mà hơn. Tháng sau, cô Đ nhận được thư tình của hắn, hắn nói hắn thích mái tóc dài của cô Đ, cô Đ cười giỡn khoe cô O lá thư của hắn .
Nhiều năm sau, tui gặp hắn đang chăm sóc Má của hắn trong Bệnh viện ở SàiGòn. Hắn tâm sự tiếp, lúc đó, cô O khó tính và ghét em sao sao ấy…
Khi nghe hắn tâm sự, tôi rất ân hận vì tôi đã đùa giỡn với “Vòng Quay của học trò “. Sorry, sorry .
LikeLike