Những câu chuyện của con cái kể về cha mẹ mình dường như lúc nào cũng đẫm nước mắt.
Bởi, khi đứa con có thể viết ra những điều nó nghĩ về mẹ về cha thì luôn luôn, bao giờ, và lúc nào cũng là những gì làm nó xúc động nhất, nhớ nhất, hay hối hận nhất…
Bằng chứng là hôm nay ngồi edit bài của những người con viết về Mẹ mà tui cứ thút tha thút thít, khiến anh bạn đồng nghiệp ngồi phía sau cứ phải lên tiếng, “Gì mà buồn dữ vậy Lan! Tội nghiệp Lan quá, đọc bài người ta mà khóc sướt mướt…” (hehehe, quê dễ sợ :p )
Trong khi chuyện cha mẹ kể về con mình thì sao? Tôi có cảm giác là hình như cha mẹ hay nhớ đến những gì ngộ nghĩnh, đáng yêu, tếu táo, hay một nét gì đó đặc biệt của con mình… để mà kể ra với người khác, để cười, để vui, hơn là khiến người ta phải rơi nước mắt khi nghe chuyện con mình.
Nghĩ vậy, nên tôi chọn đề tài này cho việc tâm tình, chia sẻ, kể lể, ỉ ôi… trong khi chờ đến ngày đi ăn tiệc mừng Mother’s Day. Chứ rút kinh nghiệm năm rồi, tốn nhiều khăn, tô, thau chậu, lon, thùng,… hứng nước mắt quá 🙂
Như mọi lần, tui phải làm vật thế thân kể trước, kỳ sau tui đề nghị bốc thăm nghen 🙂
Sáng hôm qua tui chở đứa bạn đi khám thai.
Kể từ lần sanh thằng nhóc Bi đến nay cũng đã gần 12 năm tui chưa gặp lại cảnh này: toàn là bầu. Bầu to bầu nhỏ. Bầu cao bầu thấp. Bầu già bầu trẻ. Bầu sắp sanh đi lạch bạch, bầu chưa thấy bụng nhưng cũng ưỡn ưỡn đi hay lấy tay xoa xoa bụng cho cảm giác là… bầu. Nhìn vừa tếu vừa thương gì đâu.
Tui sanh đứa con đầu, bé Ti, khi tui được 23 tuổi. Sanh con ở Việt Nam hình như rất khác so với ở đây. Ba má tui khi đó đã định cư tại Mỹ. Ba má chồng tui mất trước khi biết mặt con dâu. Thế cho nên, tui chưa bao giờ phải bận tâm đến chuyện sanh con nên ở nhà nội hay về nhà ngoại. Tui chỉ phải ở nhà tui 🙂 Và má tui từ Mỹ về nuôi tui sanh.
Điều tui nhớ nhất trong lần vượt cạn này là khi nhau vừa mới xổ, tui còn nằm trên bàn sanh, thì một cái bình oxy to đùng được đưa vào phòng để tiếp hơi cho một bà bầu khác đang ngộp thở không hiểu sao rớt cái đùng xuống sàn và nó phát ra tiếng xì xì xì… Y tá hét lên, mọi người hoảng loạn. Tui chưa kịp hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nhưng nhìn thấy cảnh nhốn nháo, chạy tán loạn, thì từ trên bàn sanh tui phóng luôn xuống đất, vừa lúc “bồ cũ” chạy vô hỏi “Con đâu?” Tui chỉ chiếc bàn trên đó có 2 đứa bé sơ sinh còn đang nằm dưới ánh đèn. “Bồ cũ” bế luôn hai đứa lên định chạy ra cửa.
Tuy nhiên, ngay lúc đó thì mọi việc trở lại bình thường, ai đó đã tắt cái van của bình oxy. Ông bác sĩ đỡ sinh cho tôi vẫn còn đang bên giường sanh đằng kia làm hô hấp nhân tạo cho bà bầu bị ngợp thở. Các y tá quay vào, đỡ hai đứa bé từ trên tay “bồ cũ” đặt xuống trở lại và đỡ tui trèo lên giường nằm yên ngoan ngoãn. Một bà bác sĩ khác đi vào la y tá rùm trời về cái tội bỏ chạy hết trơn!
Khi ông bác sĩ quay lại, hỏi lúc nãy tui nhảy xuống đất hả, tui gật đầu, ổng cười nói, “Gan dữ vậy!” Hehehe, nếu mình biết mình gan thì mình đâu có dám làm! Chẳng qua vì mình thuộc loại “điếc không sợ súng” thôi.
Giờ phút đầu tiên trong đời của bé Ti là như vậy!
Đến khi về nhà, tháng đầu tiên, có lúc tui đặt con lên chiếc gối tôi hay nằm, nó dài chỉ bằng 2/3 cái gối. Tui nhìn con, và hỏi, “Bao giờ con mới dài bằng cái gối này để mẹ có thể nằm ôm con?”
Vậy mà nó lớn tự lúc nào.
Giờ đây thỉnh thoảng mỗi sáng mỗi tối, khi con bé nhũi nhũi đến đứng cạnh ôm mẹ. Tui lại lặp lại câu hỏi ngày xưa, “Hồi đó mẹ cứ hỏi không biết bao giờ con mới dài bằng cái gối, đâu dè giờ con đã cao được như vầy, lại còn bày đặt vào đại học nữa!” Nó lại cười nhũi nhũi vô mình mẹ.
Cô cô, đúng rồi, gan chuột nhỏ xíu hà. 😆
LikeLike
gan chuột làm được món gì ta?
LikeLike
Nhỏ quá chắc có nước…cho bồ câu ăn! hahahah!
LikeLike
ui trời ơi, hehehehe, hồi nhỏ ba tui cho tui ăn cháo bồ câu
LikeLike
bây giờ mới có được đôi mắt bồ câu, con đậu con bay
LikeLike
gan chuột có nước cho chuột ăn, chứ ai thèm mà hỏi?
LikeLike
đề tài này tui chịu chết, vì có mang bầu, có đi sanh hồi nào đâu mà kể hở trời !
À, mà có , tui có cái bụng giống bụng ông Trùm nè…
Hông biết nó mấy tháng rồi nữa !!!
hề hề
LikeLike
hehehe! Bởi vậy mấy ông thấy mấy bà mang bầu bụng bự mấy ổng tức, mấy ổng nói ‘Bà mang bầu có 9 tháng 10 ngày mà làm eo làm sách, nhìn tui nè, tui ‘mang bầu’ quanh năm suốt tháng, coi ai hơn ai cho biết!’ hahaha!
LikeLike
@ Mây
hehehhe, bi giờ đi lặc lè nữa,có dám hỏi LCT là ai hơn ai nữa hông hén ?
LikeLike
Ai kêu ông kể chuyện đi đẻ đâu!
Kêu kể chuyện con của… hà bá chứ bộ!
Hồi đó ông phá kinh thiên động địa thế nào, bây giờ thì con của bá có phá làng phá xóm cỡ đó không 🙂
LikeLike
@ Cô giáo
hehhe, không kêu thì tui cũng kể chuyện đi đẻ, làm gì tui không hén!
con hà bá nó phá con hơn thiên lôi !
nhưng vẫn còn thua tui hehehheheh
LikeLike
@NL: Câu chuyện có 1 không 2! Tui cười chắc chết quá! 🙂
LikeLike
Chuyện hào hứng gây cấn vậy mà mắc cười gì, hehehehe
Nói chứ nhớ lại thấy tếu gì đâu. Đó là chưa kể lúc nhảy đùng xuống đất, còn thấy một bà đẻ chui xuống gầm bàn trốn nữa, trời ơi là trời 🙂
LikeLike
Chuyện như chuyện hề, nếu mà quay phim lẹ như phim sặt-lô chắc cười 3 ngày chưa nín! hahahah!
LikeLike
V ơiiiiiiiiii, cười 3 ngày chưa nín, hihihi, có cần cho mượn cái dây belt để treo cái hàm dưới lên lại không? 😀
LikeLike
@ chị TH
không cần belt đâu chị ơi ! Chỉ cần đưa đồ ăn ra là Mây nín cười liền hà
hehhehe
LikeLike
hahaha! Sao hồi nào giờ tui hông nghe chuyện này dị ta, ngày mai phải mắng vốn bà Tư Chế sao không ‘phát thanh’ lại vụ này cho tui nghe! hahahaha!
Mà rồi ‘bồ cũ’ vác hai đứa nhỏ sơ sinh lên mà có để lại đúng chổ cũ hông?! hahahah!
Phải chi hồi đó cô giáo nói ‘chừng nào con mới cao bằng…cầu thủ bóng rổ’ thì đỡ rồi, ước chi mà cao có bằng cái gối, cho nên bây giờ bé T. cao có bằng cái gối ôm! 😛 😛 😛
LikeLike
Hehehehe, khi đó bà Tư Chế ngồi đâu ở phòng chờ thì phải, run quýnh quáng không biết chuyện gì, chỉ thấy cả bệnh viên la hét nhốn nháo 🙂
Đúng là mai mốt có ước nữa thì ước con cao như cầu thủ bóng rổ. À, có giờ ước nữa thì chắc có chết quá, hahahah
LikeLike
Wow, chuyện bà bầu mới sanh đã liều co giò chạy, chỉ có NgocLan dám làm! Chị Bidong nói đúng, chỉ có một trên đời này! Người ta có 5 lá gan, còn NL chắc là 6 lá quá! J/K 😉
NL kể chuyện NL đặt bé Ti cạnh cái gối, làm TH phải đi lục hình của cọp con coi lại. TH có cái hình chụp cọp con VK đang ngủ say, nằm úp sát vô cái gối của VK’s Papa, nhìn con bé tí teo như … con chuột nhắt á 😉 Ông bà ta nói “Có đầu có đuôi, nuôi lâu cũng lớn”. Giờ cọp con cao thêm tí, dài hơn hai cái gối ôm nhỏ mà bà nội cọp con may cho, để “tấn” hai bên cho VK ngủ cho yên những ngày tháng đầu đời. Cọp con ngày nào cũng nhắc, “Gối màu xanh lá cây nhạt, bà nội may cho con đó!”
Hôm nay tui chui ra nạp mạng, bắt đầu “trả nợ” cho cô giáo NL nghe. 😉 Giờ “xí chỗ” góc này với cái “sớ” ru con đêm đêm, còn cái đoạn trường để có được VK, và đi qua không biết bao nhiêu ngày vui buồn, đau đớn cùng cọp con,… thì để mai mốt gõ tiếp nghe ?
—
Ru con … bằng nhạc “chế”
Con cọp tí teo này chưa chi đã biết “kén chọn” rồi! Ban ngày thì no là ngủ quay lăn lóc, còn ban đêm là phải được bồng lên, đi tới đi lui, hát ru ơi hời lâu lâu … thì cặp mắt nhỏ mới hết ngó vòng vòng mà từ từ ríu lại, hai cánh tay rớt thõng xuống, và từ từ hơi thở cọp bé đều đều … khò khò. Có đêm, chân mỏi, cổ họng đau, lại ho sù sụ, đầu nhức như búa bổ, nên bước chân tôi dừng lại, câu hát cũng ngắn lại, tắt tiếng giữa chừng. Cứ tưởng cặp mắt nhỏ ngủ rồi, ai dè lại mở ra thao láo nhìn mình như muốn hỏi ‘tại sao dứt đường tơ ngang xương’, và cái miệng nhỏ chu chu như muốn ”hót” theo mình!
Những đêm dài, lúc nửa đêm về sáng, tôi bồng con trên tay, và lục tìm trí nhớ. Tôi hát từ bài này sang bài khác, có khi không đầu không đuôi, bỏ luôn cả điệp khúc. Chi lạ ! Mới vài năm trước thôi, tại sao mình có thể thuộc và hát đến gần sáng, từ bài này sang bài khác, theo tiếng đàn guitar trong ánh lửa trại bập bùng ?
Vậy là đêm nào cũng như đêm nấy, bắt đầu từ “Ầu ơ … cầu ván đóng đinh …” Tôi … đóng hết đinh rồi, và ở quê xưa giờ cầu tre chắc cũng thôi “lắc lẻo gập ghềnh”, chắc lục bình cũng hết trôi liu riu. Thế nên tôi phải đánh võng lên Sài Gòn. “… Đèn Saigon ngọn xanh ngọn đỏ …” Ầu ơ … Con ơi … bây giờ Saigon bị cúp điện liên miên tối thui luôn rồi … Thôi mình đánh võng về miền Trung quê ngoại nghe con …
“Ai ra xứ Huế thì ra, ai về là về Bến Ngự, ai về là về sông Hương. Nước sông Hương còn trong …” Á … bây giờ nó đục ngầu rồi con ơi … Dốc Nam Giao còn cao nhưng giờ muốn lên phải mua vé, mình không có chiềnnn con ơi … Thuyền nơi Bến Ngự giờ chờ khách nghe câu hò thì ít mà ăn nhậu thì nhiều … Con chưa đủ tuổi uống rượu tu bia con ơiii …
“Ngủ ngủ đi con, … ngủ cho ngoan, con hời con ơi …” Ngủ ngủ đi con, hổng ngủ … Mẹ ngủ nghe con? … Ầu ơ … Hay bây giờ mình đi ngược dòng di cư của ông nội con khi xưa hả con? “Tôi xa Hà nội năm lên mười tám, khi vừa biết yêu … Bao nhiêu mộng đẹp yêu đương thành khói tan theo mây chiều …” Con còn nhỏ quá, sao mà dám đưa con về tuốt ngoài Bắc được con ơi, chỉ Saigon thôi mà mẹ còn lần lữa chưa dám về, huống chi ..! Thôi, mình ngóng đỡ “nụ cười sơn cước” nghe con … “Ai về sau dãy núi Kim Bôi, nhắn rằng tim tôi chưa phai mờ … Hình dung một chiếc thắt lưng xanh, một chiếc khăn màu trắng trong, một chiếc vòng sáng long lanh với nụ cười nàng quá xinh … Nàng ơi, tôi đã dứt tơ lòng, dệt mấy cung yêu đương gửi hồn trinh trắng …” À con ơi … mấy nàng ở Kim Bôi, Hòa Bình giờ mặc quần jean, áo thun, nhuộm tóc đủ màu … Còn núi thì người ta đẽo lấy đá mất tiêu, thì mần răng còn bóng chim uyên ..? Giờ chỉ còn khúc nhạc lòng thôi con ơiii…
… Ầu ơ … nhắm mắt lại ngủ đi con … Khuya rồi, Ba ngủ rồi kìa, sao con chưa chịu ngủ …Ngủ đi con, Mẹ đau lưng, mệt lắm rồi … Mình đi hết ba miền rồi, thôi mình đi đỡ tới sông Tiêu Tương vậy, nghe con … ”Ai có về bên bến sông Tương, nhắn người duyên dáng tôi thương, bao ngày ôm mối tơ vương …” …Ờ ờ ngủ đi, mai mốt lớn Mẹ cho để tóc dài … Ờ ờ … “… sao đành nỡ dứt tơ vương … Ôi duyên hờ từ nay bơ vơ, dây tình tôi nắn cung tơ, trút lòng sầu trách người mơ …” Ờ ờ … thôi người mơ không có, có người thiệt sờ sờ đây nè, ngủ đi con … “Ai về Bến Ngự, cho ta nhắn cùng … Nhớ chăng non nước Hương Bình, mấy lúc tàn canh, lưu luyến bao tình, vương mối tơ mành …” Nhắn tới nhắn lui hoài … mệt quá con ơi … Điện thoại, email gì Mẹ cũng gởi hết rồi, chỉ có chưa có text message và không có Facebook thôi … Mai mốt con lớn cho con nhắn! “… Đêm ngắn tình dài, có ai nhớ, ai nơi giang đầu …” Ờ … ai nhớ ai mặc kệ, Mẹ hết nhớ bài nào ra bài nào rồi con ơi …
Khuya qua, ầu ơ hết “đêm ngắn tình dài” rồi mà con vẫn ọ ẹ chưa ngủ yên, tôi lại nhớ tới mấy câu trong bài “Gạo trắng trăng thanh” đã bị “cải biên”.
Ô la la … Thôi mình đành bay qua nhạc “chế” nghe con …
“… Ai đang đi, trên bờ sông … Té xuống sông, ướt cái quần ny – lông … Vô đây em, chờ quần khô, mình cùng vui … Dù trời khuya anh cũng đưa em dzi`aaa …”
Ủa … con ngủ rồi ! Mừng quá … không thôi thì không biết Mẹ hát nhạc chế tới đâu !!
Con ơi là con …
Mẹ ơi là Mẹ …
Hèn chi mà Ba con hiếm khi cho Mẹ hát karaoke. Chắc sợ Mẹ làm … rỉ sét cái microphone ..? 😉
** Viết cho cọp bé Vân Khanh – mừng con 40 ngày tuổi .
Tóc Huyền
01-20-2011
LikeLike
Tinh mẹ bao la, cám ơn TH
LikeLike
Tóc Huyền mến, cn rất thích bài Nụ Cười Sơn Cước của nhạc sĩ Tô Hải. Nhạc và lời dễ thương quá há. Cám ơn TH tình mẹ với những lời ru mượt mà êm ả, đưa cọp VK vào đời nhẹ nhàng tình mẹ thương con.
LikeLike
Hến không biết hát ru con. Chỉ nhớ lúc mấy đứa còn nhỏ, để nó vô xe rồi đẩy vòng vòng trong nhà cho nó ngủ, nhiều khi đẩy miết mà nó vẫn mở mắt thò lỏ.
Con có đứa dễ nuôi có đứa khó nuôi, Hến nhớ khi có thằng con lớn, 3 năm đầu không có một đêm nào được ngủ thẳng giấc, gặp lúc đó vừa đi làm vừa đi học. Bây giờ nó lớn nó ngoan cũng đỡ! hehehe!
LikeLike
Vậy là chị em mình cùng họ chế rồi 🙂
hát chế, rồi kể chuyện chế nữa mới ghê 🙂
Mong cọp con luôn ngoan luôn khỏe cho mẹ Tóc Đen hoài 🙂
LikeLike
@TH: Có nuôi con rồi mới biết công ơn cha mẹ? Có thức khuya mới biết đêm dài? Bây giờ cực khổ nuôi con, đến khi con khôn lớn rồi thì không biết con có ngó ngàng tới cha mẹ không? Hỏi vậy thôi chứ nước mắt chảy xuôi chứ không chảy ngược, mến chúc TH luôn có nghị lực, sức khoẻ để nuôi VK khôn lớn nha! Có xì trét thì nhảy vào blog, cười tí là khoẻ liền! Thiệt đó! 🙂
LikeLike
@ chị Tóc Huyền
đọc đến đâu ốc ken phục chị đến đó. Quả là một người mẹ có nghị lực phi thường. Ốc ken đoán được rằng muốn được như vậy, chị cần phải có sự lạc quan và yêu đời, những yếu tố đó dàn trải đầy trong bài viết của chị. Hay lắm chị Tóc huyền ơi!
LikeLike
Chỉ xin cám ơn cac con đã cho chung tui có đơi sông nhiêu y’ nghĩa và hạnh phúc hơn
LikeLike
Và cực hơn, già hơn, biết gầm gừ, hầm hè nhiều hơn 🙂
LikeLike
Không như những người mẹ khác, tui không nhớ lúc sanh ra, con tui nặng bao nhiêu, dài bao nhiêu, cũng không nhớ chính xác nó biết đi từ lúc nào, lời nói bập bẹ đầu tiên của nó là gì. Tui chỉ nhớ một điều là hơn 16 năm làm mẹ, chưa một phút nào tui cảm thấy mỏi mệt vì con tui hoặc chưa khi nào tui nghĩ tại vì con mà tui phải cực khổ, phải đi làm để nuôi tụi nó. Mà ngược lại tui cám ơn ông trời đã cho tui hai đứa con. Nhìn thấy nó mỗi ngày, nấu cho nó bữa ăn, nghe nó kể chuyện học hành chuyên bạn bè, an ủi nó khi nó buồn, giúp đỡ nó khi nó cần, lắng nghe nó tâm sự khi nó có chuyện phiền lòng, tất cả những cái đó là niềm vui trong cuộc sống hàng ngày của tui.
LikeLike
Với tui “Tui thì cám ơn ông trời đã cho tui hai đứa con. Nhìn thấy nó mỗi ngày, nó nấu cho tui bữa ăn, nghe tui kể chuyện đi làm chuyên độc giả, an ủi tui khi tui buồn, giúp đỡ tui khi tui cần, lắng nghe tui tâm sự khi tui có chuyện phiền lòng, tất cả những cái đó là niềm vui trong cuộc sống hàng ngày của tui.”
hehehe
LikeLike
Mẹ mìn! hahahah!
LikeLike
hehehehehe, số sướng đành chịu 🙂
LikeLike
còn phải cám ơn cha của 2 đứa con nữa vì hổng có ổng thì đâu có 2 đứa con
LikeLike
Tui thấy ông chồng phải cám ơn bà vợ đã cho ổng những đứa con, chứ đâu có bà vợ nào cám ơn ông chồng …làm cho bả có con đâu!
hahaha!
LikeLike
chứ hổng phải cám ơn ổng đã rước mình sao hihihihi
LikeLike
Chắc tui gián chức ông quan này xuống thành thằng Ất thằng Giáp quá! hừm!
LikeLike
@ Quan anh
5 cao với quan anh một phát. chí lý!
LikeLike
Bồ củ một tay ôm hai đứa khi trở lại có đặc lôn chổ không cô hai NL ? Bây giờ con còn nhỏ là con của mình khi nó lớn khôn thì con mình là con của vợ nó haha
LikeLike
Y tá đặt trở lại, hehehe, chắc không có lộn đâu 🙂
Vụ “con mình là con của vợ nó” nghe ngộ ngộ nghe!
LikeLike
Ngọc Lan mến, ” bồ cũ ” của NL ôm hai đứa trẻ chạy…” có khi nào y tá trao lộn đứa trẻ khác ??? câu chuyện “chỉ có ở Việt Nam” …
Ngày tui ” đi biển mồ côi một mình…” trên biển cạn tui nghe tiếng thét của bà Tàu nằm bên cạnh, bả cũng ” vượt cạn ” như tui , nhưng tiếng thét hãi hùng hay vui sướngcủa bà lần đầu được làm Mẹ ? riêng tui không thể thở nổi, lo lắng hồi hộp, mong chờ. Khi nghe Bác Sĩ nói với ông xã tui : ” Anh Nhà ơi, đi mua dùm tui cái lưỡi lam…” Trời …Chời…ơi…cả bệnh viện không có cái lưỡi lam sao ?
Sau đó, nghe tiếng oe oe thật nhỏ, tiếng khóc nho nhỏ vừa đủ cho cha mẹ của bé vui mừng . Khi anh Nhà đón tui về nhà sau một tuần nằm trong bệnh viện , tui len lén nhìn cái khung sắt hành lang nơi bệnh viện, nhìn xem nó bị cong ra sao? vì ngày vào tui nắm chặt cái thanh sắt đó .
Ngày con lên ba tuổi, lên ba nói gì cũng muốn cười, lên mười nói gì cũng muốn uýnh, đó là câu nói của các Cụ để lại. Thằng bé rất ít nói, từ Nhà Trẻ Mầm Non về chẳng chịu hát một bài nào, anh Nhà bèn gợi ý cho nó nói và hỏi : ” con cá ăn gì ? _ cá ăn lăng hoăng ( nói ngọng ) , con gà ăn gì ? _ gà ăn thóc. Đến khi hỏi ; con chó ăn gì? _ chó ăn c… cả nhà cười . Dẫn con vào tiệm Phở, thằng bé không muốn ăn và nói to một cách rất ngây thơ : “Hai vợ chồng ăn đi…con không ăn…” , hai đứa tui ngạc nhiên hết sức ? Sau này mới biết khi bữa cơm gia đình dọn sẵn Bà Nội thường ẵm cháu và hay nói : Hai vợ chồng tui bay ăn trước đi…
Ngày lên sáu, lần đầu nắm tay con đến trường, anh Nhà đã nắm chặt tay con rồi mà còn dặn tui nhớ nắm chặt tay con khi qua đường . Vào văn phòng trường, thằng nhỏ nhìn lên bức hình trên đầu bà hiệu trưởng và nói ” ” mẹ ơi , ông Kẹ kìa…” các đồng nghiệp và bà hiệu trưởng nhìn tui ý nói tui dạy con tui vậy hả??? hả …hả…? thật ra là xóm nhỏ nhà tui lúc đó , hầu như con nít nào cũng nói vậy .
LikeLike
Lộn thì chắc không rồi chị ơi, vì khi đứa nhỏ mới sanh ra, họ dùng cây viết mực gì như mực tàu ghi tên mẹ lên chân em bé, rồi trên tay mỗi đứa đều đeo một miếng vài trên đó có tên của mẹ và chiều cao, cân nặng, giờ sanh của đứa nhỏ 🙂
LikeLike
“Hai vợ chồng ăn đi…con không ăn…”
Dễ thương quá! CN để dành rồi kể vào đám cưới của chàng !
LikeLike
@ Khoai mến, cám ơn Khoai cho ý kiến hay, mai mốt đám cưới con trai của cn , cn sẽ nhắc kỷ niệm cho vợ hắn biết về những ngày còn ngây thơ của hắn.
Có lần hắn chỉ lên trời , nhìn trăng lưỡi liềm, hắn nói : ” mẹ ơi, cái miệng của ông trời kìa mẹ. ”
Lúc con gái của cn khoảng 4 tuổi, con bé nhìn ba nó đang nhổ râu trên cằm bằng cái nhíp, con bé nói là ” ba ơi, cô giáo của con cũng có râu nữa đó..” cả nhà giật mình sợ con nhiễm những câu nói kỳ cục của các trẻ hàng xóm, cn bèn hỏi nhỏ con bé ” vậy cô của con có râu ở đâu ? ” con bé chỉ vào nách nó và nói ” ái da đau quá…cô giáo nói vậy á….” . các cô giáo nhà trẻ ở Việt Nam thời đó (1994)…thiệt..là…tình…cn phải chặc lưỡi nói thiệt…là…tình. đứa trẻ như tờ giấy trắng, người lớn nên cẩn thận và nhất là cô giáo trong lớp với một đám ” giấy trắng ” cô nói gì làm gì là “giấy trắng” in vào hết trong đầu, về nhà tụi nó xì hết ra cho Ông Bà cha mẹ của nó nghe.
LikeLike
@ chị Nhà
ốc ken đọc những chi tiết mà chị kể khi nghe con chị bi bô tập nói, cười quặng ruột luôn. Nhất là chi tiết ” ông ách và ông kẹ”
con cháu của mình dễ thương như vậy đó! Con cháu “chúng nó ” nói tiếng đầu lòng nghe là muốn…bóp cổ
” yêu biết mấy khi nghe con tập nói
tiếng đầu lòng con gọi Xít-Ta- Lin”
LikeLike
tui con nho cach day 10 nam khi con gai tui con nho, no thuong noi rang ” mai mot con co gang hoc that gioi de ra truong co viec lam tot, con se kiem duoc nhieu tien va se mua nha giong nhu the mansion-house cho ba me o” khi nghe con noi vay , long tui bong thay rung rung vi xuc dong cho cai suy nghi do cua con tre khi ma no duoc sinh ra va lon len o My nay,Bay gio sau 10 nam , no da la 18 tuoi , no hoc rat gioi va da duoc nhan vao rat nhieu truong noi tieng voi hoc bong rat cao, tui lai nghe noi noi la , mai mot con ra truong roi di lam chac la se ban ron lam, khi nao Ba Me gia con se gui Ba Me vao private nursing home, o do se co moi dich vu cham soc rat hoan hao, Troi oi !! vo chong tui nghe no noi nhu vay ma nhin nhau chang noi duoc cau nao!! phai chang doi song o My nay da cho no cai suy nghi qua u la My ??? Danh rang, lam cha Me , chi co hanh phuc that su khi nhin thay con minh khon lon va thanh nhan , minh chang trong mong gi no nuoi minh , tuy nhien cai suy nghi cua no cung it nhieu lam cho minh tui than lam chu?
LikeLike
Nó có ý đưa vô private nursing home để điều kiện chăm sóc cha mẹ được tốt hơn là giỏi rồi, buồn tủi làm chi 🙂
LikeLike
Tui nghĩ giacngutrua không nên buồn, mà phải mừng thì đúng hơn, vì con mình là đứa…thẳng thắn trung thực! 😛 Ít nhất là nó còn biết nghĩ đến chuyện đưa cha mẹ vô nursing home, gặp đứa trời thần đất lở nó bỏ mặt luôn thì mới là buồn!
Cách tốt nhất là giacngutrua lên đây còm thường xuyên, làm bạn với nhiều người, sau này hẹn gặp nhau ở trong cùng một viện dưỡng lão, tám còn không có giờ, giờ đâu mà buồn. Sợ lúc đó con cháu đến thăm còn đuổi nó về sớm để mình còn lo còm! hahahah!
LikeLike
ha ha ha… Hen oi la Hen, tui cuoi muon be bung luon! Mai mot Hen o vien duong lao nao nho cho tui biet de tui dan con tui cho tui tui vo do nhe 🙂 ha ha ha…
LikeLike
Ở đâu thì để từ từ nghiên kíu, nhưng chắc chắn viện dưỡng lão đó phải nằm kế bên. ..tiệm bún riêu! hahahah!
LikeLike
Tui thì chọn kế tiệm bún mắm, hehehe
LikeLike
nằm kế bên tiệm cháo chứ bún gì mà bún ! Răng không còn một cái , cháo còn húp không được, ở đó mà bún mắm với bún riêu!
LikeLike
2 Mây
thôi, gặp nhau đây là tui hãi Mây lắm rồi. Không dám hẹn gặp nhau tại VDL đâu ! Lúc đó tui “đi” trước Mây, mặc sức mà hehe hén!
LikeLike
Có hỏi kỹ là ai sẽ trả tiền “resort retirement community” không?
Hehe
Lời chia xẻ của gll: đừng kỳ vọng vào các con quá nhiều theo kiểu truyền thống VN. Đời sống bên này phức tạp, chúng yêu thuơng cha mẹ , nhưng không thể quên bản thân và đời số ng gia đinh riêng của chúng, và cha mẹ cũng không nên trở thành gánh nặng cho chúng sau này.
LikeLike
Đúng dzậy, không nên kỳ vọng nhiều. Đã từng tự hỏi “Con mình là con ai” thì không chừng nó cũng thắc mắc “Ông này là ông già thằng nào” 😆
LikeLike
đúng vậy. có khi còn chưa biết nó có phải là con ruột của mình không nữa
LikeLike
Haha
Co gang de danh tien cho hoc dai hoc , xong nhon chut tien cho nursing home cho chinh minh. Su that vo mat
🙂
LikeLike
@ giacngutrua
Tôi thông cảm và hiểu được cái tủi thân của cha mẹ khi con nó đòi tống mình vô dưởng lảo. Thực tế thì khả năng con mình nó trả tiền cho mình vô dưởng lão rất là thấp, hay muốn nói là gần như vô vọng. Chỉ có mình là có thể trả cho mình bằng tiền dành dụm cả đời mà thôi. Vậy mà củng không có nhiều người có được khả năng này. Bức tranh vẻ về đề tài sức khỏe và cuộc sống của người trong tuổi hưu trí không có nhiều màu vàng, xanh đỏ mà xám xám thì nhiều. Không phải toàn là chuyện không tích cực nhưng cái $$$$$ là thật nan giải. Chỉ là nursing home cost không thì là $100K /năm rồi. Tiền đâu mà con mình nó có khơi khơi bao nhiêu đó mà cho mình vô dưởng lảo. Về VN hay đi mấy xứ khác rẻ mà dưởng lảo thật sự là một option cần được suy nghỉ tới.
@ GLL . Amen về lời chia sẻ.
LikeLike
@Toi Ke
Đi trên mây hoài tơi lúc rớt xuông trần thế, vỡ mặt, bể tim sao ?
Chấp nhận thực tê và sống vơi thực tế có phải thoải mái hơn không?
Chuc đêm an lanh
LikeLike
Bà con ơi, còn một bài hay nữa nè!
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=165960&zoneid=23#.UYqDXsoykmU
LikeLike
Hồi con trai còn nhỏ, mỗi ngày sau giờ học thì babysit rước từ trường (tiểu học) về nhà. Từ trường về nhà đi bộ bình thường mất khoảng 15-20 phút. Hôm nào bé siêng thì đi, phần nhiều là bắt Bà cõng từ trường về nhà. Về đến nhà là 2 tay ôm 2 bình sữa đầy (8 oz), nhảy vào “chuồng” playpen tu một hơi và đánh một giấc đến chiều. Bú cho tới 7 tuổi, đến khi cả nhà chọc quá thì mới chịu bỏ bình! Bú trể mà vẫn không có bị hàm răng nạo dừa! 🙂
LikeLike
🙂 Chào tái ngộ cô chủ nhà, và các anh, chị, em, cháu …
Nhân dịp có đề tài “Cha mẹ kể về con”, mừng quá, vì có dịp tả oán để xả “xì trét” 😀 .
Chuyện là vầy nè. Không biết ai sao chứ tui thấy có con trai cực khổ hơn con gái gấp 10 lần. Tui có 2 đứa con gái nha, khỏi cần kể lể khoe khoang, chỉ biết là tui rất hài lòng, heheh .
Còn thằng con trai tui từ khi nó ra đời, thì trái tim của tui cũng biết nhảy đủ điệu kể cả Gangnam Style 😀 .
Lọt lòng mẹ ra nó không khóc oa oa như mấy đứa trẻ khác, mà tím ngắt tím ngơ không động đậy như chết rồi, làm bác sĩ y tá phải cấp tốc mang đi cấp cứu, khiến tui đang nằm trên bàn sinh trong khi thân xác còn đau đớn, mà trái tim thì lại muốn bể ra trăm mảnh vì lo sợ hốt hoảng, chỉ muốn nhảy xuống chạy theo con nhưng bị y tá giữ chặt .
May sao anh ta chỉ phải nằm lồng kiếng một tuần là được cho về nhà. Tạ ơn Trời!
Vậy đó mà sau này nó lại là đứa phá dàn trời, chắc cỡ …Ốc! 😀
Được mấy tháng biết đứng thì nó cũng biết cách níu thanh giường trèo ra, khiến bị té xuống đất mấy lần may mà không gẫy cổ. Khi nó biết đi thì khỏi nói luôn, chạy theo nó muốn đứt cả hơi.
Mỗi lần nấu cơm tui phải lấy dây cột chân nó vô chân tui. Vì có lần sơ ý chút xíu thôi, mà nó lén cố đẩy ghế trèo lấy dao cạo râu của ba nó, rồi cạo béng mất toi hai hàng lông mày. Lúc má nó khám phá thì nó chỉ còn một nửa hàng lông mày đang cạo nham nhở lem nhem là máu 😕 .
Lớn thêm chút nữa thì cái chuyện u đầu, dập mỏ, sứt trán, trặc chân tay là chuyện thường ngày ở huyện. Các máy móc trong nhà khó mà lành lặn, vì cứ bị nó tháo ra xem xét. Năm 14 tuổi nó tự mầy mò tháo ráp gắn loa gắn máy hát cho xe của chị Hai nó.
Vốn đầu óc nhạy bén học đâu nhớ đó, nhưng bản tánh ham chơi lại ỷ y, nên tui phải kềm kẹp hết sức mình nó mới chịu vô UCSD mà học xong 4 năm Đại Học. Bây giờ anh ta đang làm ở hãng Boeing được 3 năm rồi, nay đã tuổi 25. Tưởng lớn đầu vậy là tui được thở ra phào phào, nhưng có được đâu.
To con lớn xác như cầu thủ đá banh nhưng tánh nghịch thì không thay đổi, lâu nay lại xoay qua mấy trò mạo hiểm như đu dây, leo núi, trượt sóng … khiến cha me nhiều phen muốn vỡ cả tim. Mới mấy tháng trước chơi lướt sóng bị đánh văng vô chân cầu gãy luôn xương bả vai, bây giờ hãy còn bó bột kìa.
Chưa hết, mới đây nó còn gọi phôn nói nó tính nghỉ việc để làm thương mại, vì làm công chức chán quá ngày nào cũng như ngày nào 😯 .
Ui bao giờ trái tim tui mới không bị thót tới thót lui đây nè Trời. Tui đang cầu xin đêm ngày cho nó cưới vợ đặng có người đe nẹt kềm kẹp may ra nó yên phận chăng ???
Ôi con ơi là con !!!
LikeLike
‘Tui đang cầu xin đêm ngày cho nó cưới vợ đặng….tui lo luôn cho vợ nó’ hahahah!
Nó nên người vậy mà chị Lụa còn đòi gì nữa! Cái này là vừa lắc đầu vừa cười chớ không phải vừa khóc đâu á! hehehe!
LikeLike
Cười hổng nổi đâu VN ơi, trong khi người ta kiếm không ra việc, còn nó đang làm ngon lành cái đòi nghỉ coi có đáng giận hông .
Nó mà cưới vợ xong cái tui thở phào phủi tay liền, heheh, chỉ lâu lâu hé mắt chút xíu coi vợ chồng nó sống ra làm sao. 🙂
LikeLike
muốn vậy nhưng chưa chắc đâu nghe. Hến nói đúng đó vì thấy chị thương con như vậy thì chắc chị lo cả cho con dâu rồi có cháu tiếp tục lo cho cháu.
LikeLike
Quan kinh nghiệm đầy mình! j/k 🙂
LikeLike
Hello Bidong, vẫn khỏe ha?
LikeLike
Hello Lụa, gặp lại Lụa vui quá, đang định nhắc Lụa đâu rồi? Chúc Lụa vui khoẻ nha.
LikeLike
Vẫn khoẻ như bò kéo xe. Cám ơn Lụa, chúc niềm vui nối tiếp sau chuyến đi cruise nha! 🙂
LikeLike
@Hoang, Cha mẹ nào cũng thương lo cho con cái cả đời mà hổng riêng gì tui đâu. Nếu cha mẹ tui còn sống mà biết tui lo rầu chắc cũng hổng vui gì.
LikeLike
Lo cho chau noi luon
Hehe
LikeLike
Thì là anh GLL chứ ai 🙂
Anh Già khỏe không? Lụa mới về được 2 bữa nay, công chuyện dồn cục bận quá chừng.
Hello anh Napa, anh còn ở đây không hay đã đi chu du năm châu bốn biển nữa rồi ?
Chúc mọi người ngủ ngon !
LikeLike
@ chị Lụa
chị đi Cruise đến tận Trữ La thôn hay sao mà tới giờ mới thấy về vậy !
Chị vừa có nếp có tẻ mà còn than, ốc ken có hai thằng con, thằng nào cũng kế thừa sự nghiệp …phá của ông già nó để lại hay sao mà bây giờ thấy có tiềm năng rồi …
ừa, mong cho cu cậu có vợ, để vợ kềm một bên, khỏi lo …viễn mơ…
LikeLike
@NL: đề nghị topic lần tới là “Làm gì để chuẩn bị về hưu”! j/k 🙂
LikeLike
Nếu không chuẩn bị từ u30 , hình như hơi hơi trễ chuye^’n đò về hưu 5 sao 😛
(Trừ nhưng nguoi dia hưu non ỏ Vancouver hay Portland)
LikeLike
🙂
LikeLike
@ All:
Bắt đầu từ hôm qua, các bài viết trên website Người Việt đều mở mục “comment” ngay dưới bài, giống như blog này hehehe.Mời mọi người vui lòng vào comment thử dùm nghe.
Bắt đầu bằng những bài trên trang Phụ Nữ chẳng hạn 😉
Thank you.
LikeLike
Tui thử rồi, very good! heheheh!
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=165923&zoneid=300
LikeLike
Rất cám ơn ỐC đã đọc và comment bài viết của tui. Tui cũng cám ơn cô giáo đã cho tui cái hân hạnh “có bài đăng báo”.
Tuy rằng má tui qua đời đã lâu, nhưng sao tui vẫn hằng mong bà có thể ghé mắt đọc những giòng nhớ thương của tui viết cho má.
Bài viết này đã lâu, gởi trang Phụ nữ, không ngờ cô giáo dùng cho ngày lễ Mẹ.
LikeLike
@PMT: lâu quá mới lên blog hén! lâu rồi quên luôn cái “còm bạt mạng” luôn há! j/k Chúc luôn an vui. 🙂
LikeLike
úi chao ơi, quý hóa quá ! lâu lắm rồi mới thấy PMT trở lại sân chơi ! Và vẫn còn nhớ cái tên ốc gạo này !
Dàn mồng tơi ra sao rồi hả PMT ?
Vẫn chờ những bài viết tiếp theo đó, PMT ơi !
LikeLike
wow wow wow! Lâu quá xá lâu! hehehe!
Chị PMT khỏe không? Hè này có qua CA họp mặt hông?
Làm bà con thút tha thút thịt bây giờ chạy ra dỗ hén! 🙂
LikeLike
Tui nữa. Cũng cảm ơn Ốc, Hến, TS đã có những lời chia sẻ với tâm sự của tui. Cảm ơn NL nữa, đã post cái bài viết lủng ca lủng củng của tui.
Hôm qua tới nay bận quá, nhưng cũng thường chạy vô đọc và không nín cười được với chuyện sinh con, nuôi con, chuyện con nói, chuyện M&M nộp đơn xin việc với bác già 65, chuyện Ốc thành khẩn khai báo tiểu sử, vv….
Chúc mọi người vui thật vui.
LikeLike
Uhm, Cam on loi de nghi cua chi Van Nguyen nha, co le tui cung nen co gang vao day gop chung tieng noi voi cac ban de mai mot minh co gap nhau o vien duong lao thi cung DE NHAN RA NHAU….hahahahahahahahaaaaa
LikeLike
@Lua
Gởi lỜi thăm hỏi tới cô Lua con ông chanh :). Đi cruise vacation vui và lên cân không?
Con chai thuơng hay ” rắn mặt hơn con gái và nghe lời ” gái” hơn cha mẹ, nhưng khi chung truỏng thành, chung sẽ ” trở ề” vơi gia đinh nhiều hơn
LikeLike
Hè này Hến cũng đi cruise á! Mới đi lần đầu nên đi cruise ngắn ngày, gần nhà, để lỡ có gì thì còn….bơi vô bờ! hahahah!
LikeLike
@Hến, nhớ đem theo thực phẩm + đèn pin và bịch ni-lông đủ dùng cho it nhứt 3 ngày
LikeLike
Tại sao lại trù ẻo! hừm!
LikeLike
Đi cruise lần đầu mà gặp người hay say sóng, đi 5 ngày nằm rên hết 3 ngày, còn 2 ngày thì ngồi thở, sức đâu mà bơi 🙂
LikeLike
Anh GLL, thôi Lụa cứ cầu cho nó sau này biết nghe lời vợ nó đi, cho êm nhà êm cửa:) .
Người Công Giáo khi làm phép hôn phối trong nhà thờ, phải tuyên hứa là cả hai người phải rời cha mẹ mình, để trở nên một với vợ hoặc chồng. Cho nên nó coi trọng gia đình nó hơn mình là đúng rồi, Lụa không cà nanh đâu. Tuyên hứa ! 🙂
LikeLike
Cám ơn các bạn rất nhiều, vì đã còn nhớ PMT. Tui luôn là “đọc sĩ” mà, ngày nào cũng vô để đọc và cười chung với các bạn.
Ốc và Hến giỏi quá chừng luôn, viết bài hết xẩy, Hến còn trổ tài làm bếp, tui save không thiếu món nào.. Nhớ chị Bidong, nhớ hết mọi người…….Chúc bình an.
LikeLike
Chị PMT nấu nếu món nào bị hư vì công thức ghi từa lưa thì nhớ la lên dùm Hến! heheheh!
LikeLike
@Lụa
Welcome back! Cần đi shopping mua thêm quần áo không? 🙂
Vẫn còn ở đây. Lê chân từ trong ra ngoài vườn đuổi gà rồi từ ngoài vườn vô trong quét nhà. 🙂
LikeLike
Qua nay vô blog thấy vui vui, chắc tại có người cũ trở lại! heheheh!
Bữa nay là thứ 6 của tui nghen bà con! khà khà khà!
LikeLike
Hến ơi, vậy cho PMT hỏi nghe. Món thịt ba chỉ ram mặn, sao tui làm nó không đỏ au như công thức dạy ? Tui mua nước màu dừa, made in VN đường hoàng nha, ướp y chang như bài nha, nhưng thành quả, tô thịt có màu mét mét, nâu nâu, không đỏ như vậy. Ô/x tui biểu lấy food color bỏ vô, sẽ đẹp như em muốn. Tui ưa tin cái gì ổng nói, nhưng chuyện này tui hổng dám nghe lời ổng……hic , Tui nghĩ chắc tui mua không đúng chai nước màu dừa.
LikeLike
Rồi, thêm một sư tỉ khó tánh nữa! hahahah!
Nêm nếm ngon là được rồi, màu sắc đẹp chi hông biết, nước màu em thắng ở nhà, coi chừng chợ nó bán nước tương đen mà nó nói nước màu dừa đó, nước tương đen thì màu nó mét mét!
Để vài bữa em làm lại món đó coi nó ra làm sao, làm có 1 lần lâu rồi nên quên rồi! 😛
LikeLike
Đừng cho màu đỏ, nó sẽ thành 1 màu khủng khiếp lắm! 🙂
LikeLike
Với lại chắc chụp hình nó ra màu đó, chứ thịt này chỉ có màu nâu cánh dán nhạt, không có đỏ vậy đâu chị! 🙂
LikeLike
Người dạy nấu ăn sẽ hướng dẫn lại theo cách của người dạy nấu ăn. Còn đây là kinh nghiệm của NL nè:
NL không mua nước màu hay thắng nước màu để sẵn, mà khi nào nấu mới thắng nước màu 🙂
Món thịt ba chỉ đó cũng vậy, ướp để sẵn, đến lúc ram thì cho chút dầu vào nồi hay chảo rồi cho đường vô, chờ nó ngả vàng nâu thành nước màu (không để quá nâu nó sẽ thành đen thui) thì đổ thịt vào trộn đều, rồi nấu tiếp theo hướng dẫn. Nó ra màu vàng nâu óng ánh 🙂
LikeLike
Còn nếu nấu xong mà nó không bóng óng ánh thì cầm từng miếng thịt rồi chà dầu bóng vô, tưởng tượng như đánh bóng đôi giày vậy á! hahahahha!
Không biết sao tui hay bị tổ trác vụ thắng nước màu, lúc thì đường chưa tới, lúc thì khét. Có lần ông chồng tui ăn món gì đó xong, ổng hỏi bộ tui cho ổng ăn…thịt Bao Công hả! hahahah!
LikeLike
trước kia ở VN tui thấy má tui làm mỗi lần 1 hủ nước màu. Bây giờ thì tui cũng làm như kiểu cô giáo làm đó
LikeLike
‘TUI’???
Sao trong này cao thủ nấu ăn toàn là liền ông không dị ta! hahahah!
Làm ít lỡ có bị hư thì hư ít, tui có một hủ ở nhà bị khét, nấu đồ ăn bị đắng, chắc để dành đó để…tắm, đỡ tốn tiền đi nhuộm da nâu! hahahah!
LikeLike
ở Mỹ đàn ông vô bếp là chuyện thường mà. có điều thắng nước màu thì ít co ai quởn mà làm như quan dù chỉ mất vài phút hehehe
LikeLike
Vô bếp nấu hay vô bếp…múc đồ ăn? hahaha!
LikeLike
Hint:
Muốn nước màu óng ánh ngà vàng phải làm bằng đường tán hay brown sugar.
LikeLike
Bài viết của cô hay! Mẹ nào mà chẳng thương nhớ về con,
Vivian có biết gia đình kia- có cậu bé mới lên 8 tuổi, mẹ phải cho con vượt biên một mình chỉ vì tương lai của con..
Đến giờ này mẹ vẫn trông ngóng tìm con, chẳng biết con mình sống chết ra sao, giờ trôi dạt phương trời nào!
Ngọc Lan có thể đưa tin, tìm giùm bà mẹ già thương nhớ con này không?
LikeLike
NL không biết mình có thể làm được gì, nhưng vẫn muốn nghe.
email cho NL nghe: ngoclan@nguoi-viet.com
Cám ơn rất nhiều và cầu mong có những điều kỳ lạ sẽ xảy ra cho người mẹ lẫn đứa con…
LikeLike
Đứa con 8 tuổi mất tích, nghe sao đau quá….
LikeLike
TH không “còm” ngoài kia, nhưng mà chị PMT, chị Khoai, & anh Ốc, He^’n, chi. Lu.a, chi. Nha` …. ơiiiiiiiiii, TH đọc hết các bài đó nghe, cảm động vô cùng!
Hi NL & bà con,
Tính rinh 1 khúc mới viết xong hồi khuya vô, mà NL không cho đem theo xô, chậu gì ráo, thì làm sao ta?
LikeLike
Chắc cho đem cái lon, kể đi kể đi!
LikeLike
ok, cho đem cái lon với cái tô vô, kể đi kể đi, hhehehe, 🙂
LikeLike
🙂 Cám ơn Tóc Huyền. Chị Lụa hay nhìn say mê vào những mái tóc dài óng ả như suối. Chị cho rằng người con gái đẹp nhờ một phần là mái tóc mây dài, chắc TH có mái tóc đẹp lắm!
LikeLike
Chị, cái “nít nêm” TH này em đã có từ 1997, thuở “tóc còn xanh” 😉 Giờ tóc vẫn dài, nhu+ng mọc thêm tóc mới lại toàn… tóc bạc. Có nên chăng, giờ… nấu chè đổi tên ? 😀
p.s. TH cũng thích bài “Tóc mây” của Phạm Thế Mỹ lắm lắm … 😉
LikeLike
Ummm… chắc phải email coi cô giáo NL có “approves” cái này không, chứ có gì với blog, TH bị tống cổ ra thì lại “không chốn nương thân” 😉
LikeLike
@TH: B. xô để hứng sẳn sàng rồi, copy & paste vô lẹ lẹ nha! j/k 🙂
LikeLike
Chị B,
Gởi vô thùng thư của NL rồi, nên giờ … ngóng cổ chờ approval. Lỡ cổ dài quá phải đem cây chống lên cho vững, đừng túm áo em nghe 😉
LikeLike
@Cám ơn Bidong, chúc bạn cũng vậy nha .
@Anh Napa, anh GLL, heheh, Lụa đi 16 ngày mà chỉ lên 3 lbs là giỏi lắm rồi nha. Nhớ lại chuyến đi đầu tiên cách đây 4 năm, có năm ngày mà tăng 5 lbs luôn, thiệt đúng là ham ăn 😀 . Bây giờ thì kinh nghiệm …ăn uống đầy mình, vẫn được thưởng thức đủ các món ăn nhưng không thành thùng phi.
Nếu anh chị nào từng đi cruises dài ngày chắc đều trải qua sự ngán ăn vào ngày thứ 10 trở đi. Kỳ này Lụa hên vì ở trên tầu có quen được anh chị kia từ bên Úc. Anh chị cẩn thận mang theo bịch me và một chai …mắm nhĩ, hahah, thế là ngày nào chị cũng trổ tài biến chế “tay ngọc bên buffet” , Lụa và ox được cho ăn ké quá xá đã .
Xin phép NL cho lạc đề kể về ăn uống chút cho đói bụng chơi. Này nhé, thịt vịt thì chị đem trộn với măng, xong xin gừng làm mắm chấm.
Mực nướng thì chị làm mắm me.
Chị lấy tô cho cá chiên, giá, măng, cà chua, đậu bắp, dứa, chan nước chiken soup dằm me vào thành canh chua .
Thấy có xoài chín chị bèn xin xoài xanh rồi cho tôm mực vào làm gỏi xoài .
Tôm mực ngao sò thì chị cho chấm wasabi trộn tương …,
Còn nhiều nữa nha mà Lụa không nhớ hết, với chỉ chai nước mắm và gói me mang theo, mà chị chế ra nhiều món từ thực phẩm có sẵn trên tầu, wow, Lụa phục chị sát đất !
Các anh chị nào sắp hay sẽ đi cruise dài ngày thì nhớ mang theo chai nước mắm nhé 🙂 .
LikeLike
Thank you chị Lụa! Nhất định em sẽ đem theo chai nước mắm! hahahah!
ủa, sao trên tàu cũng có đậu bắp nữa hả, rồi còn măng nữa?
LikeLike
Tùy tầu, sẽ có đủ thứ. Năm ngoái Lụa đi tầu Celebrity, họ để nguyên một chai nước mắm đề tên “nước mắm Phú Quốc” đàng hoàng nha, và còn có cả một tô tôm khô nữa chứ. Đã thì thôi ! 😀
LikeLike
Chị Lụa,
Nghe chị kể chuyện đi cruise vui quá! 😉
Yup, tư tưởng lớn gặp nhau; chai nước mắm phải là “vật bất ly thân” khi đi chơi xa dài ngày!
Chuyến đầu tiên sang Âu châu 3 tuần, chỉ sang tuần thứ hai là TH đã thèm cơm VN gần chết, nên khi dừng ở Nice [France], chui vô được một tiệm cơm VN, y như bị bỏ đói lâu ngày TH mua lủ khủ thức ăn đem về hotel tì tì no cành hông, mà ăn cả hai ngày sau mới hết! 😀
Rút kinh nghiệm “xương máu” đó, lần sang Hawaii đầu tiên, chỉ 1 tuần mà TH mang theo cái … nồi cơm điện nhỏ, bún, tỏi ớt và… chai nước mắm ngon. Khà khà … ở condo, tha hồ nấu & ăn 😀
Chai nước mắm được đem chôn ở Waikiki beach á, chắc năm tới mà dắt cọp con VK sang đó, thì cha mẹ con hì hục thi nhau … đào, coi chai nước mắm của mình còn đó không ?! Hihihi
LikeLike
Chôn ở đâu, đặng chị Lụa có qua đó nữa thì bới lên xài, heheh .
LikeLike
@TH
Còn nhớ địa chỉ tiệm đó không? Tai. có cặp vợ chồng già xứ Cali sẽ qua vùng đó chục ngày, đầu tháng 6
Hehe
LikeLike
Chị L, nếu chị hứa mang theo … một thùng nước mắm ngon qua đó chôn “làm của” cho hết thảy các còm sĩ trong này có để ăn khi qua Hawaii, thì TH chỉ chỗ để chị đào chai kia 😀
Chú GLL, để TH lục lại hình cũ đã nghe. TH nhớ mình có chụp cái hình đang đứng trước cửa nhà hàng này, tay xách nách mang “chiến lợi phẩm” 😉
LikeLike
@ChiNha quý mến,
Chị à, hôm nay em mới có dịp đọc câu chuyện chị kể về tuổi thơ của con:”2 vợ chồng ăn đi” , hahah. Ngây ngô tức cười nhưng dễ thương gì đâu khi nó phát xuất từ miệng con trẻ. Khi con cái lần lượt rời tổ ấm ra đi, mình thường hay nhớ về những tháng ngày khi chúng còn bé xíu chị hả .
Em chỉ còn có đứa con gái út đang ở với mình, nhưng năm tới thì nó cũng rời xa để đi GradSchool. Tuy nó chưa đi nhưng mà mỗi lần nghĩ tới cứ thấy đau thắt trong lòng, rồi buồn rười rượi. Nhất là nó lại gái út, từ nhỏ cứ luẩn quẩn chân mẹ, ôm ấp nhõng nhẽo .
Ơi em không dám nghĩ tới những tháng ngày khi đứa con cuối cùng cũng rời xa mình. Thê lương quá, chịu không nổi. Chắc thế nào em cũng xách gói đi theo con vào những tháng đầu tiên, đợi khi nào nó yên ổn mọi bề rồi em mới về .
Chúc chị luôn an vui và hạnh phúc chị nhé .
LikeLike
TH đã xin xỏ “approval” từ cô giáo NL rồi đó nghe. Ai kêu rêu dài ngoằng đọc mỏi mắt, TH không có chi để đền đâu! 😉
***
Nỗi đau không chỉ là thể xác
Những lúc đi nhà thờ hay đi chợ, đi bác sĩ, tôi hay gặp các bà các cô đang bầu bí ỳ ạch, và lúc nào tôi cũng nở nụ cười thân thiện, cảm thông với họ. Có nhiều người thai nghén dễ dàng, nhưng tôi không được vậy mà lại nằm trong nhóm “thiểu số” phải vật vã từ những ngày tháng đầu tiên. Lúc tôi biết mình có mang cọp con VK, nó đã được … 9 tuần! Sáu tháng đầu, dù tôi uống biết bao nhiêu thuốc chống nôn ói, vẫn bị nôn ít nhất một lần mỗi ngày. Ba tháng sau cùng, vì bị gestational diabetes [tiểu đường trong thời kỳ thai nghén] nặng quá, bà bác sĩ sản phụ khoa gởi tôi qua một ông perinatologist [perinatal specialist] để điều trị, & hướng dẫn và theo dõi chế độ ăn uống của tôi & sự phát triển của cọp con những tháng cuối thai kỳ. Mỗi hai tuần, tôi phải vác mạng đi “thăm” ổng, bốn tuần cuối thì “thăm” mỗi tuần, và lần nào cũng có siêu âm xem con lớn thêm đến đâu, và … bị “dzu~a” te tua mấy lần vì “tham” thèm ăn sầu riêng, mít, chè,… nên lượng đường trong máu lên quá cao. Mỗi ngày tôi đều phải thử máu bốn lần kiểm tra “glucose”, chích tay suốt 3 tháng nên ngón tay này chưa lành thì ngón kia đã te tua, (riết rồi hết ngón để chích … tui định chích luôn ngón chân nhưng sợ phải đi cà nhắc nên thôi!) Và tôi phải ghi chép tất cả mọi thứ mình ăn uống trong ngày vào cái “sớ” cho hàng tuần gửi về cô “dietitian” của văn phòng đó theo dõi. Vậy là không được “ăn cho hai người”, vừa đã không ăn được trong sáu tháng đầu, lại phải “nhịn thèm” luôn trong ba tháng cuối! Mỗi ngày chỉ còn ăn được một nắm cơm, nên đi qua đi lại nhìn nồi cơm mà muốn rớt nước mắt. Cọp con dù bị sinh mổ sớm hai tuần mà không đến nỗi thiếu cân (dù mẹ nó chỉ tăng tổng cộng có 24 pounds), được Apgar scores 8/10 & 9/10, và … khóc to nhất trong sáu đứa trẻ sơ sinh ra đời trong bệnh viện RRMC cuối tuần đó! (VK khóc to đến nỗi suốt bốn ngày trong bệnh viện, hễ VK khóc là các cô y tá phải đem đi “trả” cho mẹ nó, vì nếu không là năm đứa kia sẽ thức và khóc theo thì không đủ y tá để dỗ dành!)
[Ấy … lại đi lạc đề rồi…. chuyện dài về cọp con thì xin khất vào lúc khác! 😉 ]
Những tuần cuối, cọp con thẳng chân đạp cú nào là đáng cú đó, gặp lúc đang lái xe trên freeway thì tôi chỉ còn nước “ouch, đau quá”, rồi đặt tay vỗ về “dụ khị” cọp con, “Chờ chút nghe con, yên nghe con, sắp tới rồi!” Một lần, lúc vừa lê chân vô thang máy để lên tầng lầu có phòng mạch của ông perinatologist đó, bị cọp con thụi một cú đau điếng, tôi khom người rồi cảm thấy như muốn lả đi, nên tựa vô tường cho vững. Và tôi nghe tiếng của người phụ nữ khi nãy cùng bước vào thang máy với tôi,
“- Are you alright ..?”
“- Yeah … She kicks so hard! I’m a little tired …”
“- Believe me, I want to be that tired. Don’t worry, you’ll be fine. She’ll be here soon …”
“- Yeah … Thank you …”
Vừa lúc cửa thang máy mở ra, tôi bước ra hành lang và quẹo trái để đi tới, và không thấy người phụ nữ kia nữa … cho đến khi tôi rời văn phòng bác sĩ, đi trở lại hành lang cũ để đứng chờ thang máy. Kề bên thang máy là một phòng mạch chuyên khoa khác. Sau lần cửa kính trong suốt, đề tên một bác sĩ chuyên khoa về IVF (in vitro fertilisation) nổi tiếng trong vùng Central Texas, người phụ nữ ấy lặng lẽ ngồi, tóc dài nâu đen hơi rũ một bên lên trang tạp chí dở nửa chừng. Ngồi nơi góc khuất, chiếc ghế lại quá to, ánh sáng trong phòng chắc chỉ vừa đủ, nên tôi chỉ kịp nhận ra dáng người mà không nhìn rõ mặt. Và đến lúc đứng trong thang máy tuột xuống tầng trệt để về, tôi mới nghĩ ra người phụ nữ ấy là ai.
Dáng ngồi lặng lẽ, lọt thỏm trong chiếc ghế ấy đã trở lại với tôi nhiều lần, những khi tôi nhớ đến những tháng ngày đau đớn cũ.
Lại thấy cay nơi sống mũi, trôi xuống mằn mặn nơi môi, khi nhớ những ngày mà nước mắt hòa với máu. Bị rút mất bốn ống máu mỗi tuần để kiểm tra lượng hormones, là vô số thuốc uống như “ăn gỏi”, là vết kim chích thuốc đầy vòng quanh rún, là chờ đợi và hy vọng từ tuần này sang tuần khác, tháng này sang tháng khác, năm nay sang năm khác. Những gương mặt đã trở nên quen thuộc, từ bác sĩ đến điều dưỡng, kỹ thuật viên xét nghiệm. Những gương mặt rạng rỡ cười khi cho biết kết quả xét nghiệm, những ánh mắt cảm thông và tiếng nói nhỏ nhẹ an ủi tôi ráng kiên nhẫn chờ thêm ít nữa, dù đang phải loay hoay tìm veins để lấy máu nơi hai cánh tay tôi (bị thâm tím khắp nơi, như tay của những người nghiện chích ma túy kinh niên). Và những lần phải nghe “I’m sorry …” nhiều không đếm hết. Những ngày như người mộng du, đau co quặn thắt, nước mắt trào ướt má, và người bã ra, nhai cơm mà cảm thấy như trâu bò nhai cỏ. Đêm về ngủ mê mệt, cứ mơ thấy con bé nào cười hăng hắc, chạy vòng vòng trên sân nhà, cười đó rồi khóc đó, vì tè dầm ướt áo đầm. Có những đêm, tôi giật mình thức giấc vì cảm giác ướt lạnh trên má, và bên dưới. Những sợi vein mạch máu nhỏ như tơ, búi vào nhau, quyện trong mớ mềm mềm xanh xám, bên cạnh những tảng bầm to nhỏ, rớt xuống và loang thẫm đầy bồn. Bao nhiêu lần, mà cảm giác hụt hẫng vẫn như lần đầu. Cũng biết bao nhiêu lần, tôi đã từng thấy bệnh nhân bước vô phòng trong tình trạng ấy, và tôi phải cố giữ để không xúc động, và nương nhẹ cố không làm họ đau thêm. Khi người ta đau, không chỉ là đau về thể xác.
“- Cây độc không trái, gái độc không con.”
Chưa từng đánh bài poker, nên tôi không biết những người chơi poker phải luyện làm sao để có gương mặt lạnh như tiền. Nhưng không biết bao nhiêu lần tôi phải làm như không nghe thấy những lời cay nghiệt đến đắng lòng. Vẫn biết rằng đó là miệng lưỡi người đời, là “khác máu, tanh lòng”, nhưng cổ họng vẫn đắng, và hàm răng cắn môi tôi ghìm lại để thấy sao mà mặn chát.
Không biết bao nhiêu máu và nước mắt đã đổ xuống, kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần sau mấy năm trời theo đuổi việc điều trị hormones, tôi bỏ cuộc, dù chưa thử đi đến giải pháp cuối cùng IVF. Tôi trở lại trường, theo đuổi dự định mới cho đời mình. Năm năm qua đi, và con bé chạy tung tăng trong giấc mơ tôi không về nữa. Tình yêu – Niềm tin – Hy vọng [Love-Faith-Hope], ba thứ to tát trong đời, chắc tôi chỉ còn một phần ba nhỏ nhoi. Nhưng có lẽ Chúa nghe lời cầu xin rằng … cái thánh giá bùn tôi mang nặng quá, nên đã “đền” cho tôi món quà vô giá là con cọp con VK để yêu thương trọn đời này.
Ước chi tôi có thể quay ngược đồng hồ thời gian, để trở lại phút giây đứng trong thang máy kia, để cầm được bàn tay người phụ nữ có mái tóc nâu đen ấy, đặt lên nơi bàn chân cọp con đang đạp trong tôi, và nói với chị ấy rằng, “Don’t give up Hope! Trust me, she WILL be with you, SOON.”
“Đừng mất Niềm tin nghe chị! Tin em đi, bé con sắp về với chị rồi!”
Và ước chi, tôi có thể xóa được cái câu cay độc mà tôi đã phải nghe kia, trong đầu óc và trên môi một số người Việt, khi nói về những người phụ nữ vì một lý do nào đó không thể có được thiên chức làm Mẹ.
Vì … Nỗi đau không chỉ là thể xác.
Tóc Huyền
* viết cho Mothers’ Day 2013
===
LikeLike
Tóc Huyền, Đọc xong. Thấy thương quá!
LikeLike
Hồi nào giờ tưởng đâu TH chỉ cực khổ sau khi có cọp con, ai ngờ đâu trước đó đã mệt mỏi nhiều năm chiến đấu với bệnh tật rồi! Thiệt khổ!
Cọp con bây giờ thấy đã đỡ nhiều, còn TH có vẫn phải còn đi điều trị không?
LikeLike
“It’s over”, V.
Bây giờ không phải vác mạng đi thăm BS nữa, vì có VK rồi, đi nữa ra thêm 1/2 tá, tay đâu mà ẵm cho hết? J/K 😀
TH thấy cọp con VK mới khổ hơn, mới tí tuổi đầu đã chịu bao nhiêu là đau đớn rồi.
Giờ có muốn TH tiếp tục kể chuyện nuôi cọp hông? 😀
FYI, hormonal imbalance is 1 of many causes of infertility, thus treating it is an approach for infertility treatment.
LikeLike
Nếu vậy thì mừng quá rồi!
Thời gian mang bầu, thời gian mới sanh con là nightmare của Hến, khủng hoảng lắm, nếu bắt phải đi lại con đường đó thì…thà chết sướng hơn! 😦
LikeLike
@TH: đang chờ nghe chuyện cọp con VK đây. Nhớ nét mặt, ánh mắt ngây thơ của cọp con quá chừng luôn! Nói chuyện cũng dễ thương lắm lắm! 🙂
LikeLike
@TH
Xin cầu nguyện cho TH ,cọp con va` gia quyến
You are courage and strong
LikeLike
@TH: nhiều lúc ông Trời cũng quá bất công? Nhưng cuối đường hầm đã có ngọn đèn cho TH, càng ngày đèn càng sáng với những nụ cười rất đẹp và hồn nhiên của VK. Mến chúc TH luôn khoẻ và luôn được ơn trên phù hộ cho mỗi bước đường trong tương lai nha! 🙂
LikeLike
Nếu muốn chắc ăn thì trước khi vô đường hầm nhớ xách theo cây đèn pin! 😛
LikeLike
Hay la` … mang luôn cái đèn pin [trên] đầu cho khỏi vướng víu tay chân hả Hến? 😀
Chị B,
Life is NOT fair mà chị.
Mucho gracias chị B. Mà chị làm mẹ con nhà cọp con bị bể mũi, là bị bắt đền đó nghe! 😉
LikeLike
Đọc nghe thấy mủi lòng làm sao. Dzậy mà mấy bà cứ ham dzui đòi … mang bầu hoài 😆
Chúc nường tóc đen thui muốn là được nấy. Cứ ham dzui tới bến là có cọp con 2, 3, 4 … liền tù tì nghe. Heheh.
LikeLike
Merci chị Lụa, chị Bidong, chú GLL, Hến, TS,…
Chị B, “your wish is my command” 😉
Từ hôm về đây tới giờ, VK nhắc chị mấy lần rồi đó. “Dì Bi-đông đi đâu rồi?”, “Dì Bi-đông ở Ca- ni” 😉
TS,
Tui đâu có bán than cho tui đâu, tui viết để cảm thông nỗi niềm của những người bị thiên hạ nhiếc móc chà đạp mà!
Heheh TS, 1 and only 1 này thôi. Bà nội của cọp con nói là bà sinh 9 con, có 5 cháu ngoại, 3 cháu nội, mà … không đứa nào khó nuôi khó ăn như con cọp này ! Bộ ông Trùm Sò định trù cho TH tui chui vô “sáu tấm” cho sớm hả? 😀
LikeLike
@ Chị Tóc Huyền
Ốc ken mượn nỗi khổ cực của chị cho bài viết của ốc ken, khi ốc ken nói về nỗi nhọc nhằn cả thể xác và tinh thần của người phụ nữ….
xin được ” nạm vàng muôn khổ cực” , chị TH ơi
LikeLike
Xin cám ơn NL đã đăng lại những bài viết thật cảm động về mẹ của chị Khoai, chị PMT, anh Mr. T và Hến. Bài nào đọc cũng thật cảm động. Năm ngoái có đọc bài của chị Khoai, chị PMT và anh Mr. T, năm nay đọc lại, thấy dường như thấm một cách khác. Bài của Hến thì hình như mới (không nhớ là có đọc qua), thật là sâu sắc, và tui biết là năm tới, đọc lại sẽ còn thấm hơn nữa. Cám ơn chị Chị Nhà, chị Lụa, Ngọc Lan, Hến, Tóc Huyền và Giacngutrua đã chia sẻ những mẩu chuyện ý nghĩa về con của mình. Mong được đọc chuyện của quý ACE khác. Sau đây là chuyện kể của M&M.
So với bạn bè và anh chị em trong nhà, vợ chồng tôi lập gia đình hơi trễ, cho nên, khi mang bầu đứa con đầu, vợ tôi đã gần 35 tuổi, cái tuổi mà xác suất sinh con bị Down Syndrome (DS) là 1/365. Trong trimester thứ nhì, bác sĩ sản khoa của vợ tôi hỏi chúng tôi có muốn làm thử nghiệm để xem em bé có bị DS hay không. Bác sĩ cũng cho biết là việc thử nghiệm có thể làm hư thai hoặc gây hại cho thai nhi. Điều này khiến cho chúng tôi phải suy nghĩ. Tôi hỏi vợ tôi, “P nghĩ mình sẽ làm gì nếu con mình bị Down Syndrome? Hổng lẽ bỏ con sao?” Không cần phải suy nghĩ nhiều, với chúng tôi, bỏ con là chuyện không thể nào xảy ra. Vợ tôi nói, “từ xưa tới giờ, mình chưa làm điều gì ác nên P nghĩ sẽ không có điều gì xấu xảy đến với tụi mình. Nhưng nếu con bị Down Syndrome thì đó là nghiệp của nó, mà cũng là cộng nghiệp của mình, và mình sẽ phải chấp nhận thôi. Nghiệp đến thì phải trả, không trả bây giờ thì cũng phải trả trong tương lai; chứ nỡ nào bỏ con, lại tạo thêm nghiệp ác mới.” Vậy là chúng tôi quyết định không thử nghiệm và sẵn sàng chấp nhận con mình, dù nó sẽ như thế nào. Tuy nhiên, sau đó, vợ tôi nói, “từ giờ đến ngày sanh, P sẽ lạy Lương Hoàng Sám (LHS) để cầu nguyện cho con được bình thường, mạnh khoẻ.” Trong truyền thống Phật Giáo Bắc truyền (từ Trung Hoa), LHS là một công phu hành trì để sám hối những điều gì ác đã phạm phải trong quá khứ, hiện tại và nguyện sẽ không phạm trong tương lai. Người hành trì tuyên đọc danh hiệu của 108 vị Bồ Tát và lạy một lạy sau đó, tổng cộng là 108 lạy. Theo kinh, Bồ Tát là những vị đã đạt được giác ngộ như Đức Phật, nhưng nguyện ở lại cuộc đời để giúp người bớt khổ, và sẽ không nhập Niết Bàn ngày nào còn khổ đau trong cuộc đời. Thế là, mỗi ngày, vợ tôi mặc áo tràng màu lam, thắp nhang và lạy sám hối tội lỗi của mình và cho con. Vì bầu đã to, đứng lên quỳ xuống rất mệt, nên vợ tôi không thể lạy hết 108 lạy mỗi ngày, mà phải chia ra thành 3 ngày. Và vợ tôi đã tiếp tục lạy như thế mỗi ngày cho đến khi gần sanh. Vài tháng sau, con trai tôi chào đời, hơi sớm một tí vì bọc nước bể và bác sĩ phải mổ C-Section để đưa em bé ra; tuy nhiên, con tôi được bình thường, lành lặn, mạnh khoẻ, và vợ tôi hồi sức rất nhanh; tạ ơn Trời Phật! Tới đứa con gái thứ hai, mọi chuyện xảy ra như lần trước, vợ tôi cũng lạy Lương Hoàng Sám, bọc nước lại bể, kỳ này đúng ngày sanh, và bác sĩ vẫn phải mổ C-Section. Chúng tôi đặt tên đứa con trai đầu là Mưa an lành, mong rằng sau này con sẽ như những cơn mưa mang an lành đến cho người khác. Đứa con gái sau có tên là Mây (hay khói trầm) thơm, như trong lời nguyện niêm hương được đọc mỗi khi thắp nhang cúng Phật. Ngày Lễ cho Mẹ năm nay, tôi sẽ kể chuyện này làm quà cho các con tôi, để các con tôi biết má thương các con như thế nào.
LikeLike
Đọc baì này của anh M&M làm tui nhớ đến một bài cô giáo viết cách đây cũng gần một năm ‘Mình muốn một đứa con’.
Chúc mừng anh M&M và chị P có đủ nếp đủ tẻ! 🙂
Tui thấy 35 tuổi còn trẻ chán mà sao BS lại ‘hù’ như vậy ta!
LikeLike
Cám ơn Hến. Tui có nhớ là ACE đã bàn về đề tài này vào hè năm ngoái, nhưng tui không có lên tiếng, vì tui nghĩ đây là một quyết định rất personal, chỉ có người trong cuộc mới có thể quyết định được và chịu hậu quả từ quyết định của mình. Về risk của DS, theo tui biết, trên 30 tuổi là risk đã cao hơn rồi, 1/365 khi so với 1/900 cho những người dưới 30.
LikeLike
Tui cũng nghĩ vậy, ý kiến chỉ là để tham khảo, người trong cuộc mới là người quyết định cho những việc mình làm.
LikeLike
M&M: “TÂM” của M&M “THIỆN” quá, càng lúc càng nể phục!
Nhân tiện “gặp” M&M ở đây, xin hỏi: M&M có biết 2 câu thơ này trích từ đâu và M&M có thể tìm giúp cho nguyên bài? “vì ta mang nợ hình hài/ màu da, khối óc, giống nòi Việt Nam”.
Cam on truoc nha!
LikeLike
Dạ, chị Khoai quá khen em rồi. Em thấy ở blog này người nào cũng đáng mến hết. Em học hỏi được rất nhiều điều từ quý ACE ở đây, nhất là quý anh chị lớn. Mà đúng rồi, ngày xưa, nếu em ở đúng nơi, vào đúng thời (in the right place, at the right time :-)), có thể chị Khoai, Chị Nhà, chị Hương DJ, v.v… đã là cô giáo của em rồi. À, còn hai câu thơ đó, em nghe thấy quen quen, em có tìm trên internet nãy giờ nhưng không thấy. Để khi nào tìm được, em cho chị hay nha.
LikeLike
M&M: người bạn cũ bảo rằng là thơ của Thầy Mẫn Giác. Không sao nếu không tìm được M&M à. Chị đã tìm trên internet rồi. Tại vì năng làm việc…bao đồng, nên hay dùng câu này để cai~ 🙂
LikeLike
Chúc anh M&M và gia đình luôn bình an, sống trong yêu thương, các cháu sẽ gặt hái nhiều thành công trong đời và làm người tử tế; tất cả đều nhờ có sự dạy dỗ quý báu của anh chị.
Hến,
35t là “the ONE”, the marked age, vì theo các thống kê, nghiên cứu thì trước và sau 35t có sự khác biệt rõ ràng cho DS và các maternal & fetal risks khác . BS không dám hù khơi khơi đâu, bị “sue” trọc đầu lấy chi đền! 😀
Không có giờ đọc thì coi cái data graph trong bài này, coi sơ sơ cho biết:
http://www.aafp.org/afp/2000/0815/p825.html
LikeLike
Cám ơn Tóc Huyền nha. Cũng xin chúc cho bé cọp con cũng được khỏe mạnh, chóng lớn để phụ họa dân ca ba miền với mẹ. 🙂
LikeLike
Chào anh M&M, anh chị đặt tên con nghe hay quá, chắc nick M&M là do 2 tên Mây Mưa ghép lại .
Tuy anh sẽ kể chuyện này cho các con, nhưng không chừng người rưng rưng cảm động lại là má của các con anh đấy chứ. Vì chị thấy mình may mắn khi có được một “Mình Ơi” biết cảm nhận sâu sắc về những đau đớn và hy sinh của chị, khi sanh cho anh những đứa con yêu quí.
Cám ơn các ông chồng Việt Nam tốt lành như các anh, vì làm cho phụ nữ chúng tôi cảm thấy mình được hạnh phúc !
LikeLike
Xin lỗi anh M&M, Lụa tính nói là Mưa Mây, chứ không phải Mây Mưa.
LikeLike
Dạ đúng rồi đó chị Lụa. Hồi mới bắt đầu còm trên blog này, em ký tên là Mưa & Mây. Sau này cụ Ốc nhà ta đặt lại là M&M, em thấy cũng …ngon, nên dùng từ đó đến giờ. 🙂
LikeLike
@ M&M
giờ tui mới hiểu tại sao trong hầu hết những bài ông viết điều nhuốm màu thiền.
Trên hết là tui thấy được chữ ” thiện tâm” từ ông!
Cám ơn ông đã cho tui biết thêm về công phu Lương Hoàng Xám.
LikeLike
Xin cám ơn Cô Vân Anh Ken đả chia xẻ nổi niềm trong bài viết Mẹ Tôi của mình và Xin chúc tất cả các bạn trong blog NL một ngày vui
LikeLike
Lâu quá không thấy!
Bây giờ mới biết nickname Mr. T là từ đâu! hehehe!
LikeLike
Các bài viết của Khoai, Mr.T hay quá, thật khiến ngườ ta thút tha thút thít,
còn cô Lụa nữa, đi chơi vui vậy mà còn than, có con chai bay nhảy, nên mừng chứ, chỉ sợ nó lẩn quẩn bên chân mẹ, thế mới khổ, kinh nghiệm mà, thằng con tui, lúc chưa có vợ, thích đi chơi lắm, bây giờ có vợ rùi, đuổi nó ra riêng, nó cũng hông đi, hèhè, nói chớ đuổi sao đành, với lại tháng 7nầy tui có thêm thằng cháu nội, đứa đầu là cháu gái, vui vậy đuổi sao nổi.
TH, cứ lạc quan và vui lên thì sẽ thấy đời bớt khổ, thăm cọp con VK, lần tới qua đây chơi, nói cọp con, kêu ông ngoại đi, ông ngoại mừng tuổi nhiều nhiều, 😆
Nhắc đến ông ngoại, tui có chuyện nầy. Hôm trước GLL, G Napa có nói tui lo cho thằng cháu ngoại qua đây, cũng muốn lo nhưng còn kẹt bên nội nó,
Mới đây tui gọi về thăm con gái và cháu, thằng cháu ngoại cũng mừng ông, tui nói: Nghĩa à, cháu năm nay cũng 17-18 rồi, tuổi nầy dễ ảnh hưởng và sa ngã lắm, cháu đi chơi thì phải cẩn thận, đừng để có chuyện gì rồi khổ cho ba má cháu,
Thằng cháu trả lời: dạ con đâu có đi chơi đâu ông ngoại, học chết mẹ luôn, giờ đâu đi chơi,
Tui la ối trời con nói chuyện với ngoại vậy hả?, nó cười hì hì rồi đưa phone cho mẹ nó. Tui rầy con, thì con cũng chỉ biết xin lổi, hà ! tui lo lắng thật sự, mệt cái đầu quá,
LikeLike
Anh Già HTC, 🙂
Thôi rồi, cháu ngoại đã 18 tuổi, kiểu này chẳng bao lâu anh già lại lên chức ông cố, rồi lại lo chết “bà ngoại” luôn ! 😀
LikeLike
hahahah! Chắc nó giống ông ngoại!
LikeLike
Đọc bài của NV, Ô/B Tư nhất định vui lắm ,
À còn Phương Diệp là ai vậy? bài viết cãm động quá.
LikeLike
PD là còm sĩ “PMT” còn có danh hiệu “còm bạt mạng” một thời! chị cũng là dân ở gần chỗ ốc ở hồi xa xưa (CA) và HTC, bây giờ chỉ cũng ở cách nhà ốc “1 hàng dậu” nữa đó! 🙂
LikeLike
Thank Bi, dị là Ốc có lối xóm thân thiết rùi
LikeLike
Thanks, chú Già 67! 🙂
LikeLike
Đọc còm của TH, M&M, Hến… thấy mình “tội lỗi” ghê vậy đó! Mỗi lần giận con, nói nó không nghe lời, lắm lúc ước “phải chi hồi đó sanh nó ra bóp mũi cho nó chết cho rồi!” Giận thì nói vậy chứ tụi nó cũng OK, nhìn lên không bằng người khác nhưng nhìn xuống vẫn còn hơn một số người! Khi con không sa vào tù tội, ma túy sì ke là đã đáng cho cha mẹ cám ơn Thượng Đế rồi phải không?
Mến chúc mọi người cuối tuần vui vẻ, nhất là các bà Mẹ sẽ có ngày Mother’s Day thật vui & hạnh phúc bên gia đình và con cháu! 🙂
LikeLike
@Bi
Mua vé may bay may mẹ con vê VN môt chuyến để “chuộc lỗi”
@ACE
Happy Mother Day to All
(không có ông bố, sao F. thành mẹ được :P)
LikeLike
🙂
LikeLike
hahaha! Chắc chưa đến lúc chớ hông phải tốt lành gì hết chị ơi! 😛 😛 😛
Nhiều khi giận, làu bàu mắng nó bằng tiếng Việt, vậy mà thằng lớn nó hiểu, nó dìa méc ba nó! hahahah!
LikeLike
Hic….chị Bidong trưng hồ sơ lý lịch của em đầy đủ hết trơn hết trọi, em hết đường trốn rùi. Cho em chuộc lại “còm bạt mạng’ nghe, bi chừ em hiền như ma….xơ. Còn cái giậu mồng tơi, một đêm sáng ngày, không biết ai nấu nước sôi tưới từ trên xuống dưới, từ ngoài vô trong, bây giờ không còn một lá chị ơi!!!!
LikeLike
Không sao đâu là không sao đâu, muốn trốn thì vẫn có cách trốn mà! OK, lấy lại từ “còm bạt mạng’! 🙂
LikeLike
Tưới bằng nước xôi hay nước gì mà chết lẹ thế. 😆
LikeLike
THÂN CHÚC TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI LÀM MẸ MỘT NGÀY “LỄ CÁC BÀ MẸ” TRỌN VẸN Ý NGHĨA. !!!!!!!!!!!
LikeLike
hehehe! Thanks chị PMT!
Mà như thế nào thì mới là ‘trọn vẹn ý nghĩa’ hén! 😛
LikeLike
‘trọn vẹn ý nghĩa’ la nhan duoc nhieu qua do con cho (khong biet no co tien mua khong nua?)
LikeLike
Trông cho nó kêu mình chở nó đi mall đi Walmart gì đó thì còn hy vọng, đằng này thấy nó ở nhà hoài! hahahah!
LikeLike
“Trọn vẹn ý nghĩa” là một đêm đẹp trời nào đó, đứa con trai yêu quý của Hến từ đâu sộc vô nhà, gõ cửa phòng mẹ nó, trao cho một đứa bé mới đẻ còn đỏ hỏn, nói: “Mom, here’s Mother’s Day gift from my girlfriend and me to you.”
Càng “Trọn vẹn ý nghĩa” hơn nữa là năm bảy năm sau đứa con trai thứ nhì cũng tặng mẹ nó một cục đỏ hỏn như anh nó. 😆
Lúc đó thì mếu máo chớ ở đó mà ngồi trông Mother’s Day gift. Hehehe.
LikeLike
Tối qua cả nhà tui đi coi thằng con lớn trình diễn concert cuối năm học ở ngoài công viên, sân khấu thì ở xa, ban nhạc thì đông, người đi coi cũng đông, tui đứng không thấy thằng con ngồi ở đâu nên tui chạy tới chạy lui tìm góc nào để có thể nhìn thấy được nó, dù chỉ là thấy được…nửa cái mặt. Thằng con nhỏ của tui thấy tui như gà mắc đẻ nó nói, ‘Mommy cần gì phải thấy Alex, nghe là được rồi’, tui nói ‘tại con không phải là một người Mẹ nên con không hiểu’, thằng nhỏ nhìn tui cười cười, nói nhỏ nhỏ ‘Con là con trai, làm sao trở thành người mẹ được!’ 😛
LikeLike
vay la Van dau co chup hinh, quay phim gi duoc, phai khong? Dip may hiem co ma khong co souvenir, tiec qua! Nam nao con chi cung co conert nhu Alex, va chi luc nao cung phai di len phia tren de chup hinh, quay phim cho con, nhieu luc chong chi bao sao em ky qua, chen len phia truoc nguoi ta nhin minh khong thien cam!! That’s OK right?
LikeLike
Lúc trước em quay phim chụp hình hoài, bây giờ hết rồi! 🙂
LikeLike
No, it is not OK.
Nhửng người khác có con chơi nhưng không chẹn
Con mình tập dợt công phu để trình diển cho mình nghe mà mình không thèm nghe lại còn làm lộn xộn chia trí người chơi và người nghe khac.
Hảy tôn trọng những nhạc sĩ tí hon nay. They deserve better.
Tôi đồng y với chồng chi.
Happy Mother Day
LikeLike
Để giải quyết vấn đề “chen lấn” để chụp hình trong những dịp ra trường, rước lễ lần đầu & thêm sức (nhà thờ CG): có 1 cách mà nhà thờ đã & đang thực hiện là dành 1 chỗ đứng trong buổi lễ có thể chụp hình tốt mà vẫn giữ được không khí trang nghiêm và tôn trọng mọi người hiện diện, ai muốn chụp hình chỉ được đứng trong vị trí đó thôi mà không được chạy lung tung! Quan trọng hơn hết vẫn là ý thức của mỗi cá nhân thôi! 🙂
LikeLike
tui thấy tốt nhứt là những nơi đó họ đảm nhận phần quay phim chụp hình luon sau đó bán lại cho cha mẹ với giá phải chăng. Như vậy cha mẹ vừa có những tấm hình hay đoạn phim bảo đảm đẹp hơn của mình mà mình lại có thời gian coi con mình trình diễn. Thêm nữa là không có sự nhốn nháo mất trật tự khi cha mẹ chen lấn chụp hình
LikeLike
Đừng lo, trường sẽ có người chụp hình, có khi còn có DVDs để bán nữa! 🙂
LikeLike
Có khi thấy quảng cáo, có khi không chị ơi.
LikeLike
Xin tặng cho Mẹ của con và tất cả những người mẹ và sắp sửa làm mẹ.
Lòng mẹ bao la như biển Thái bình dạt dào bao năm nuôi đàn trẻ thơ nhỏ dại cầu mong con mình có một ngày mai. Dù biết như thế tôi vẫn phải tin Mẹ đang còn trẻ, nhớ năm xưa những ngày còn thơ công đức sinh thành … đừng quên. Rồi một chiều nào đó (ngày mai lễ Mẹ) con về, nhìn Mẹ yêu, nhìn thật lâu rồi nói với Mẹ rằng “Mẹ ơi, Mẹ có biết … là con thương Mẹ không?” Mẹ là nước chứa chan trôi dùm con phiền muộn. Ngày xưa con bé ngây thơ Mẹ hay âu yếm bên con. Mẹ là quê hương của con, quê hương với chuối ba hương, với xôi nếp một, với đường mía lau.
LikeLike
hahahah! Thank you sò sò, chuyên gia…chấp nối! 😛 😛 😛
LikeLike
@ SBQ
tui đang rầu mà nghe SBQ rap liên khúc, tui bật cười văng khối sầu đi đâu mất rồi !!!
” Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó em
Thì xin anh, thì xin em
Hãy cùng ….
LikeLike
Chúc cả nhà Còm thêm nhiều ngày bình an, Happy Mother Day đến tất cả các bạn. Đọc bài của M&M, Lụa, Tóc Huyền…thật cảm động . Thương tặng các bạn bài hát Mẹ Tôi của nhạc sĩ Nhị Hà ( Mẹ tôi tóc xanh nhuộm bạc tháng ngày, Mẹ tôi đau buồn nặng trĩu đôi vai, bao năm nuôi đàn trẻ thơ nhỏ dại, cầu mong con mình có một ngày mai… Khi nghe đoạn nhạc ( Chiều nay thắp hương tưởng niệm trước mồ, nhìn khói đau buồn tưởng nhớ năm xưa, công ơn sinh thành ngày nao đền trả, Mẹ ơi con nguyền nhớ lời Mẹ khuyên. ) xúc động vô cùng.
Nghĩ nhớ đến Mẹ ngùi ngùi muốn khóc .
LikeLike
@ChịNhà quí mến, em cám ơn chị. Dạ vâng, em đang thắp hương trên bàn thờ tưởng niệm Mẹ (cả Cha luôn chị ạ), rồi thầm gọi: MẸ!
Mẹ Lụa mất khi tuổi vừa 50. Còn chưa kịp nhìn hết đàn con khôn lớn, nói chi đến hưởng sự báo hiếu đáp đền.
Nhưng Lụa may vẫn còn người mẹ chồng bằng tuổi Ngoại của Lụa, Ngoại mất đã lâu nhưng mẹ chồng thì vẫn còn được hưởng trường thọ, tráng kiện, minh mẫn.
Lụa vẫn yêu lấy mẹ chồng như mẹ của mình, vì bà yêu con trai bà như mình yêu con trai mình, thế thôi! Nên bây giờ Lụa đang khăn gói quả mướp, đồ ăn thức uống quà cáp lỉnh kỉnh, cùng mấy đứa con hẹn nhau trực chỉ nhà Nội đây .
Cầu chúc đến tất cả các bà mẹ trong đây, có ngày lễ Mẹ được cười hết cỡ, nhưng mắt long lanh lệ, vì sung sướng quá, khi nhìn thấy con cháu quây quần quanh mình mà chẳng quà cáp nào bằng .
Cũng không quên chúc các ông Bố, được vui ké hưởng ké, vì chắc các ông Bố cũng sung sướng không kém, khi thấy “Mình Ơi” mặt tươi roi rói nhìn “chẻ” hẳn ra! 😀
Happy Mother’s Day!
LikeLike
Lụa thương mến ơi, cn xin mượn câu thơ của Xuân Quỳnh để tặng Lụa nha.
Phải đâu Mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
Mẹ tuy không đẻ không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong
…
Yêu anh em đã là dâu trong nhà
…
Chắt chiu từ những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.
Chúc Lụa luôn thương quý mẹ của chàng mênh mông không bờ .
LikeLike
Sò hả ”
Năm xưa tôi còn bé,
Mẹ tôi đã qua đời ….
Năm nay tôi đã già,
Ngày dời cốt mẹ, đào xuống mãi không tìm thấy,
mới hay ngôi mộ bên trên xây lệch,
may mà thấy được gót chân,
thân xác người phụ nữ mới ngoài 20 tuổi
chỉ là nắm xương khô nhỏ xíu.
Là mẹ tôi đó sao,
như mọi người, tôi cũng có mẹ ,
Vậy mà tôi tưởng,
trên con đường tôi đi, hơn 50 năm rồi
chỉ là tôi cô độc.
tôi thấy tôi mất mẹ
là mất cả bầu trời ….
Em tôi hỡi ! Hãy về hôn lấy mẹ
Ôm lấy cha , thảo hiếu với huyên đường
Là đôi mắt, là hoa , hơi thở nhẹ
Hãy ân cần gìn giữ lấy mà thương …(TTT)
Mother day 2013
LikeLike
Chuyện vợ chuyện con tôi
Vợ tôi chỉ có hai lần sinh nở nhưng phải tới ba lần vượt cạn. Lần đầu vợ tôi đi biển một mình là lần vợ tôi bị sẩy thai. Đi theo bên vợ, trong lúc vợ tôi nằm trên chiếc băng ca được y tá đẩy vào phòng, tiếng bánh xe lăn đều đều càng tăng thêm vẻ im lìm một cách khó chịu. Nhìn sắc mặt vợ xanh mướt vì ánh đèn sáng lạnh của bệnh viện hay vì nỗi lo âu đang đè nặng trong lòng, tôi thảng thốt nắm chặt tay vợ, cuối xuống hôn lên trán, thầm thì “ Yên tâm đi, em ! Không sao đâu! Anh lúc nào cũng ở bên em mà “ . Vợ nhìn tôi ứa nước mắt, hoảng hốt như cố nhỏm dậy nhìn theo tôi, trong khi chiếc băng ca lạnh lùng khuất dần sau cánh cửa.
Ngồi bó gối trong phòng đợi, có một điều gì mơ hồ cứ len lỏi vào trong suy nghĩ, tôi cố đi gạt sự sợ hãi nhưng nó vẫn âm thầm kéo tới. Dán mắt vào chiếc ti vi treo trên tường đang léo nhéo cái gì tôi không rõ, tôi chỉ biết rõ một điều là hồn tôi đang bên cạnh vợ tôi, đang thủ thỉ thù thì “ có đau lắm không em ? ”.
Khi bác sĩ cho tôi biết việc chữa trị đã thành công, tôi mừng đến run rẩy cả người, vội ôm chặt lấy ông ta mà tiếng cám ơn cứ lặp đi lặp lại như từ trong vô thức.
Lặng nhìn vợ nằm im lìm trong phòng hồi sinh giữa bao nhiêu là dây nhợ, mặt mày bơ phờ hốc hác, một nỗi đau tự dưng tràn tới, tôi vừa thương cho vợ vừa tiếc cho đứa con không được chào đời. Trời ơi, thấm thía lắm !
Năm sau vợ tôi lại cấn thai. Biết bao nhiêu là lo âu, thấp thỏm trong lòng, vợ tôi không dám bỏ sót một lần khám thai nào hết. Gần đến ngày sinh mà con tôi không chịu trở đầu. Lại phải nhờ bác sĩ xoay nó xuống. Vợ tôi cố nén cơn đau, vừa vỗ về đứa con trong bụng , vừa sợ con mình chịu đau không nổi “ ráng ngoan nghe theo lời bác sĩ, nha con!”
Cuối cùng bác sĩ phải quyết định mổ để lấy con ra. Thằng nhỏ bị nhau quấn cổ nên không trườn xuống được. Tôi điếng cả người. Trời ơi ! Chỉ bị gai đâm vô bàn chân thôi mà mình đã la bể trời bể đất. Đàng này phải bị rạch bụng, cắt da xẻ thịt, còn cái đau thể xác nào hơn nữa không vậy, hở trời!
Được phép vô phòng sanh để hỗ trợ tinh thần cho vợ, tôi mừng còn hơn bắt được vàng. Được tận mắt thấy cảnh vợ tôi nằm bất động, trong lúc các bác sĩ mỗi người mỗi công việc chuyên môn, cảm giác vừa yên tâm, vừa hồi hộp cứ như đèn cù chạy rối rít trong đầu.
Cuối cùng thì con tôi cũng chào đời. Nhìn đứa bé đỏ hỏn, máu me, cuống nhau cuống rún lòng thòng, tôi thật sự sợ quá chừng. Đến khi được cầm chiếc kéo để cắt cuống rún cho con, một nỗi xúc động bỗng dưng đến mãnh liệt, làm cho cơn sợ tan biến, tôi run run nhấp chiếc kéo mà sợ con đau, vợ đau. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi được làm cha, được “ khai sinh” cho con bằng nhát kéo cắt rún.
Khi vợ tôi tỉnh lại, nhìn thằng bé sạch sẽ được nằm sưởi trong lồng kính xa xa, vợ tôi ngoắc tay nhờ y tá bồng con tới gần để ngắm. Một nụ cười sung sướng, mãn nguyện khi nhìn thấy con mình khỏe mạnh, đã nở tươi trên khuôn mặt lúc nãy hãy còn xám ngoét.
Mới tịnh dưỡng được có một ngày, ý tá bắt vợ tôi phải tập đi tập đứng. Tôi biết đó là một cách để chóng bình phục, nhưng thật tình tôi thấy quá tàn nhẫn khi thấy vợ tôi lóm thóm nhấc từng bước nặng nề mà mồ hôi từng giọt đọng trên trán. Tối hôm tôi đó nhất quyết phải ngủ lại trong phòng cho có bạn, mặc kệ y tá cự nự om xòm vì hết giờ viếng thăm sản phụ. Nằm chèo queo trên chiếc ghế, nhìn nét mặt con thơ ngủ say, không biết má nó đang cố nén cơn đau qua từng hơi thở mệt nhọc, tôi giận con tôi vô cùng. Chưa có ai vô duyên hơn tôi, phải không các bạn ?
Sau một tuần thì vợ tôi xuất viện. Tôi chở hai mẹ con về nhà cùng với lỉnh kỉnh bao nhiêu là tặng vật mà bệnh viên gửi tặng. Lần đầu tiên làm cha lạ lẫm lắm. Việc gì cũng thấy mình cũng bỡ ngỡ, vụng về. Vợ tôi thì khác, hình như bản năng làm mẹ đã có sẵn trong mỗi người phụ nữ hay sao ấy! Từ tã, sữa, tắm rửa, cho ăn uống cho đến thức đêm thức hôm, rồi thuốc men mỗi khi con trở mình đau bịnh, đều do một tay vợ tôi đảm trách một cách rành rọt. Thấy vợ tôi nhọc nhằn quá, chịu không được, thế là tôi săn tay áo nhảy vô. Từ đó việc chăm sóc cho con tôi hoàn thành không thua gì vợ.
Rồi vì kế sinh nhai vợ tôi phải đi làm trở lại. Vợ tôi đi làm ban ngày, còn tôi đến ba giờ sáng mới về đến nhà. Hai vợ chồng thay phiên nhau săn sóc con. Thằng nhỏ cũng khá ngoan, biết cha mẹ khổ cực nên không quấy phá gì nhiều. Đói thì tôi pha sữa cho con bú, tã ướt thì đi thay. Xong rồi thả con vào nôi, mặc con chơi đã đời rồi lăn ra ngủ, trong lúc cha mắt thức trắng dã, mắt ngủ chập chờn trông chừng con.
Có lần đang ngủ say, chợt nghe tiếng gì chát chúa vang lên rầm rầm, chồm lên nhìn vào nôi, tôi điếng cả người vì không thấy con đâu. Chạy vội xuống bếp, thấy cu cậu đang lôi nào là nồi niêu xong chảo ra mặc sức mà đập. Cu cậu biết trèo hồi nào mà tôi không để ý, nhè lúc tôi say sưa giấc điệp mà trèo ra khỏi nôi, bò xuống bếp tập…nấu ăn. Một phen hú hồn hú vía! Kể lại cho vợ nghe, tôi còn bị một trận càm ràm đến nhức cả xương cả cốt. Con nghịch phá cứ nhè cha mà cự. Đúng là lẽ phải lúc nào cũng nghiêng về phái yếu.
Con càng ngày càng lớn, và vì thấy con cứ lủi thủi một mình tội nghiệp, vợ chồng bàn với nhau hãy cho nó một đứa em, để mai sau tụi tôi có đi bán muối thì chúng nó còn có anh có em khỏi bơ vơ lạc lõng .
Thằng út nhỏ hơn anh nó hai tuổi. Chuyện mang bầu chín tháng mười ngày nặng nề khổ cực của vợ, tôi xin miễn kể, vì phụ nữ nào có con cũng đều trải qua như vậy. Chỉ xin vắn tắt kể chuyện vợ tôi đau đẻ.
Lần đó vợ tôi sinh bình thường không phải mổ xẻ gì hết. Chuyển bụng từ lúc một giờ khuya cho đến ba giờ chiều ngày hôm sau vợ tôi mới sinh được. Tôi túc trực bên vợ tôi từ đầu tới cuối, không ăn không ngủ, cứ ngồi một bên hết xoa lưng, đến vỗ về an ủi , dỗ dành. Nhìn vợ tôi đau mà tôi cứ ngỡ chính tôi đang đau đến xé ruột xé gan. Sau này vợ tôi kể lại là trong lúc đau gần chết, cố nằm im mong cơn đau qua đi, vợ tôi thấy tôi miệng vừa mếu máo, vừa xuýt xoa, vừa hít hà, mắt thì rưng rưng muốn khóc, làm vợ tôi cũng phảit phì cười vì trông tôi tếu quá.
Cuối cùng thằng út cũng chui ra, mặt tròn như mặt mèo, chóp đầu dài thòn vì nó lì quá cứ muốn chui ra từng chút một, làm mẹ nó thiếu điều tắt thở. Tôi cũng được bác sĩ cho cắt rún con, lần này có kinh nghiệm, cầm kéo xoẹt một cái là xong.
Ai có chính mắt thấy vợ mình vượt cạn, mới thấy thương người đã sinh ra mình như thế nào, và mới thấy làm đàn bà sao mà chịu muôn vàn khổ cực. Nhìn người mẹ trong lúc chuyển bụng vật vã sanh con là thấy mầm tử biệt sinh ly chỉ trong gang tấc. Rồi nào những bệnh tật tai ác chỉ riêng người phụ nữ phải gánh chịu. Tại sao bất công với họ chi dữ vậy trời…
Có một chuyện nhỏ cần phải nói thêm kẻo quên, những chiếc cuống rún của các con tôi khô rụng, vợ tôi lau chùi sạch sẽ rồi cất riêng trong từng chiếc hộp nho nhỏ xinh xinh, kèm theo tờ lịch in ngày giờ con chào đời. Vợ tôi đợi ngày cưới vợ cho con, sẽ tặng nó cuống rún mà chúng tôi đã cất kỹ, xem như một món quà kỷ niệm ghi dấu giữa mẹ với con mà vợ tôi còn giữ được. Chắc lúc đó con tôi cảm động lắm.
Không ngờ có lần trộm viếng nhà, khi biết rằng không phải là hộp có chứa nữ trang, chúng quăng tung tóe. Vợ tôi lượm lại từng chiếc cuống rún mà nước mắt nước mũi đầm đìa, đau như chính con mình bị hành hạ.
Giờ ngồi tẩn mẩn viết lại những kỷ niệm đã qua, tôi vẫn như còn thấy được từng giọt nước mắt đau đớn của vợ tôi qua những lần sinh nở, thấy được những nụ cười sung sướng khi được ẵm đứa con mình từng cưu mang. Tôi vẫn ngửi được mùi sữa thơm nồng khi hôn con, và vẫn nghe được mùi khai khai khi bồng con thay tã.
Vợ ơi ,các con ơi ! Cám ơn vợ đã chịu biết bao là cực khổ cho việc sinh con, nuôi nấng con tôi nên người. Cám ơn những lần các con biết nói tiếng thương tiếng yêu với bá má. Biết đến ngày lễ lộc để có tìm mua được món quà biếu tặng, như món quà các con mua tặng cho má hồi chiều nay….
Thương tặng ML, vợ tôi, nhân ngày Lễ Mẹ.
LikeLike
Cám ơn bài viết của anh Ốc. Bài hay và cảm động. Con hơn cha là nhà có phúc. Con phá từ lúc mới biết bò.
LikeLike
Đồng ý với Sò 100% 😀
LikeLike
5 cao anh M&M.
LikeLike
@ SBQ
hahahha
vừa khen vừa móc lò nha!
Ừa, đúng là nó biết phá từ lúc nó mới biết…trèo.
Thằng em nó còn dữ dằn hơn nó, dám lấy lon nước ngọt thả vào mũi thằng anh đang nằm ngữa, làm đứt một đường, đem lên nhà thương may mấy mũi.
Bây giờ vẫn còn thấy vết sẹo mờ mờ.
hồi đó tui đố có dám hó hé với anh của tui, bây giờ con tui hơn tui rồi !
hu huhuuhuh
LikeLike
Ốc ui, hồi nửa đên thức giấc vào “thăm nhà”, đọc bài của Ốc, cảm động vì tấm lòng của Ốc với vợ con. Chúc Ốc luôn hạnh phúc với Hiền Mẫu của các con mình nha!
LikeLike
@ Hello chị Khoai Tím
thấy nick của chị ốc ken thấy vui rồi !
Cám ơn chị đã khen ốc ken ! Ốc ken cũng mến chúc chị vui nhiều trong ngày lễ dành cho Mẹ nha chị. Nick của chị làm ốc nhớ lại bài thơ trong giờ học thuộc lòng của năm lớp năm quá chừng
Bụi duối bờ tre nhạt nắng hè
Lúa ngô từng đống xếp vàng hoe
dưa vàng, bí đỏ, khoai lang tím
Tấp nập đường thôn xe nối xe…
LikeLike
Cám ơn ốc đã chia sẻ, chuyện của ốc lúc nào cũng rạt rào yêu thương. Mến chúc ML và gia đình ốc ngày Mother’s Day thật vui và hạnh phúc.
Mến chúc tất cả các bà Mẹ một ngày Hiền Mẫu được niềm vui trọn vẹn. Xin dâng một bông hồng lên những người Mẹ đã khuất, trong đó có Mẹ & Bà Ngoại của tui!
Happy Mother’s Day! 🙂
LikeLike
@ chị Bidong
Cám ơn chị có lời khen và kèm theo lời chúc tới s/t. Ốc ken sẽ nói cho s/t biết !
Chúc chị vừa ngắm mưa, vừa nghe hạnh phúc quanh mình trong tình thương của con cái.
Ốc ken cũng xin được hái một bông hoa trắng ở vườn nhà, tặng chị và tặng cho tất cả những người con không còn Mẹ ở trên đời, luôn vui và sung sướng, vì ốc ken nghĩ đã là Mẹ thì không ai muốn con cái của mình buồn rầu ủ rũ hết , phải không chị Bidong!
LikeLike
@Anh Ốc: chắc tại thế hệ tụi mình được vào phòng sanh “phụ giúp”, nên khi chứng kiến cảnh vợ mình vật vã vượt cạn mới thấy thương vợ nhiều hơn.
TL nghĩ ai mà chai đá đến đâu, nhưng khi thấy một hài nhi từ trong bụng mẹ chui ra thì cũng đều mềm lòng, rồi thương vợ thương con hết mình.
Viết quá dữ, quá dữ!!! Sao tụi tui theo kịp. 😆
LikeLike
Thật cảm động trước tấm lòng của một người chồng đối với vợ của mình…
Bài viết này như một món quà vô giá mà người vợ nào cũng ao ước có được…
Nhưng nếu có thêm…một món quà có giá đi kèm thì sẽ thêm phần trọn vẹn! hahahah!
Quá dữ quá dữ, ÔC! Làm tui tốn hết mấy tờ giấy kleenex… 🙂
LikeLike
@ Mây
dữ quá ! dữ quá !
tốn có mấy tờ giấy thấm…chỉ hồng mà la om xòm…
Hôm nay LCT xúi con mua tặng Mây món gì nè.
Chắc là một món quà có giá cộng thêm một xe ba gác giấy lau mũi phải không?
LikeLike
Cách đây 8 ngày tui đã nhận được quà mà hông biết quà đó cho ngày gì, vậy bây giờ tui đi đòi thêm quà nữa được hông ta! heheheh!
Sao hỏi người khác mà không khai ra trước mình mua quà gì cho s/t! 😛
LikeLike
@Mây
Tui mua cho bả một bộ ly uống nước, cộng thêm một cái dĩa bàn bự chà bá, để khi nào có hấp cá thì có cái lớn lớn một chút để đựng !
thấy tui tính kỹ không ! tặng quà cho vợ là phải tính mình có xài chung được thì mới tặng.
hehehhehe
LikeLike
@Mây
à, được chớ ! Đòi quà nữa đi, đòi đến khi nào ổng chịu không nỗi, ổng nhờ bà khác tặng cho ” chị cả” thì vui lắm đó!
hề hề
LikeLike
Real man, real father, real husband, real human being. Thanks for telling the story.
LikeLike
@ Toi Ke
Cám ơn Toi Ke đã có lời rất đẹp với bài viết của tui !
LikeLike
Ốc à Ốc, Lụa ái mộ nàng của Ốc quá, nàng có phước ghê nhen. Mèn ơi, đâu phải dễ mà kiếm ra được người đàn ông chịu ngồi chung với mình để “mếu máo, xuýt xoa, hít hà, mắt rưng rưng muốn khóc” như vậy chứ 🙂 .
Nói chứ chính những khoảnh khắc như thế mới là chất keo sơn gắn bó tình nghĩa vợ chồng với nhau đó nha Ốc .
Ốc không những đã biết cảm thông, mà còn biết diễn tả ra bằng những lời chan chứa ý tình như vậy, thì cho dù Ốc có muốn thêm cho đủ một tiểu đội để kế thừa sự nghiệp …phá :D, thì chắc nàng cũng vui lòng, chỉ e Ốc nhát gan hổng dám điều hành sự nghiệp thui à 😀 .
LikeLike
@ chị Lụa
Trời ơi, hai đứa đã muốn ngất ngư con tàu đi rồi, chị ơi ! Một tiểu đội có nước ngáp quá!
Thôi, ốc ken chịu nhát vậy Hehhhe
Cám ơn chị đã đọc và có lời khen !
Ốc ken nghĩ đã là chồng thì ai cũng thương vợ hết Chỉ khác có ở cách biểu lộ tình cảm thôi !
LikeLike
ốc ken xin chúc cô giáo và các ACE một ngày lễ MẸ thật đầm ấm, dịu dàng bên MẸ của mình.
Hôm nay được nghe một lá thư của một binh sĩ từ A Phú Hãn nhắn về, ốc ken xin được chép lại ” với những ai đang còn MẸ xin nhớ đừng làm cho MẸ mình buồn nữa. Nếu được thì hãy ôm MẸ mình thật chặt, dù có nói hay không nói : MẸ ơi, con thương MẸ lắm”…
Happy Mother’s Day to all!
LikeLike
@Ốc: Cám ơn ông đã chia sẻ. Chuyện ông kể làm tôi nhớ đến kinh “Báo hiếu phụ mẫu trọng ân”, trong đó đức Phật dạy cho các học trò của mình cách phân biệt xương của đàn ông và đàn bà:
“…Xương nữ nam phân biệt rõ ràng
Ðàn ông xương trắng nặng oằn
Ðàn bà xương nhẹ đen thâm dễ nhìn.
Ngươi có biết cớ chi đen nhẹ?
Bởi đàn bà sanh đẻ mà ra
Sanh con ba đấu huyết ra
Tám hộc, bốn đấu sữa hòa nuôi con
Vì cớ ấy hao mòn thân thể
Xương đàn bà đen nhẹ hơn trai.
A Nan nghe vậy bi ai
Xót thương cha mẹ công dày dưỡng sanh…”
Nhờ ông chuyển đến “chị Ốc” lời chúc Happy Mother’s Day!
LikeLike
@ M&M
rồi, ốc vợ đã đọc rồi. Khoái chí cười mỉm mỉm này giờ .
Cám ơn ông có lời khen bằng câu kinh ” Báo hiếu phụ mẫu trọng ân”, mà tui thấy rất thích hợp cho những ngày như ngày này. Ông khéo quá chừng.
à, tui nhớ tui gọi ông là M&M, chỉ có nghĩa là Ma ri lin Mông râu mà, có gì ” ngon” đâu ta!!!
Giỡn chút cho vui ,nha ông !
hê hê
LikeLike
😀
LikeLike
@NL và quý độc giả của blog NL: Thân chúc tất cả một ngày Mother’s Day hạnh phúc trong tình yêu thương của Mẹ, cho dù Mẹ có hay không còn trên cõi đời.
LikeLike
Becky cũng phục anh Ốc, chị nhà thật may mắn .
Becky xin thêm ở đây, quý vợ nhưng không nên sợ vợ,
thương mẹ nhưng không cần nghe lời mẹ mọi chuyện.
Becky có người mẹ chồng, lớn bằng tuổi ngoại vì anh là út rốt ,
Bà cụ thương anh mình có thể cảm thấy được , nhưng chẳng bao giờ xen vào chuyện nhà của mình, anh cũng phân biệt rõ ràng quyền của mẹ và quyền của vợ, anh tự quyết định chuyện gia đình của anh.
Mẹ chồng, nàng dâu nhờ vậy mà không mâu thuẩn nhau vì cùng yêu chung một người. Becky thường nghe cụ nói ” Một bếp không thể có hai vua”.
Nhưng làm việc gì cụ cũng hi sinh cho anh.
Bây giờ nhiều khi có chuyện giận anh, B. lại nhớ tới cụ mà thôi giận ,
bà nội các cháu qua đời đã hơn 10 năm thọ hơn 90 tuổi.
Trong lòng Becky lúc nào cũng yêu và phục cụ ,
nhất định sẽ học từ cụ vì B. cũng có 2 cậu con trai.
Ngày mother day lại thấy thương anh vì nhớ tới cụ.
Năm nay các con bận nên đã về bù từ cuối tuần trước.
Đọc còm của các anh chị và em thật thích, nhờ vậy B. cũng có thì giờ để nhớ lại chuyện của mình, nếu không thì đời sống bận rộn chẳng bao giờ có dịp tự khơi lại.
Cám ơn và chúc mọi người một cuối tuần đầm ấm trong tình mẹ, dù ở vị trí nào, là con hay làm mẹ.
LikeLike
Cám ơn chị Becky !
Đọc những lời tâm sự của chị, ốc ken suy gẫm được rất nhiều điều. Cách xử thế là một điều quan trọng vô cùng, nhất là vị trí của người chồng giữa hai ” ách thống trị ” , một bên là mẹ, một bên là vợ.
Ngày lễ Mẹ , ốc ken cũng mến chúc chị có được nhiều niềm vui, nha chị Becky!
LikeLike
Chào bình minh cả nhà, TL không biết xuất xứ câu này ở đâu. Thấy hay hay gởi tặng các bà mẹ trong còm gia nhân ngày Hiền Mẫu
“Trên thế gian có rất nhiều kỳ quan nhưng có một kỳ quan đẹp nhất đó là trái tim của mẹ”
Happy Mother’s Day
LikeLike
@ Tl
Ừa , đúng đó Thầy Lý. Tui kông biết thế hệ trước mình các bậc làm chồng có vào phòng sanh với vợ không hén ! Chứ TL và tui cũng đã từng rồi, nhìn thấy thương ghê lắm.
Bởi vậy mới nói, với tui, phụ nữ vẫn là người chịu thiệt thòi hơn cánh đàn ông chúng mình.
Câu ông chép xuống hay quá ! Tôi thì nói khác một chút : trong cơ thể người mẹ, kỳ quan đẹp nhất đó chính là bầu sữa mẹ.
Tôi nói có suy nghĩ đàng hoàng, không nói bậy đâu !
Cám ơn ông có lời khen bài viết của tui. Vui lắm.
Chúc b/x ông vui thật nhiều trong ngày trọng đại này nha!
LikeLike
Xin thân chúc tất cả những bà mẹ một ngày Lễ Mẹ thật vui! hehehe!
LikeLike
Hình như có người chờ đến nửa đêm thức dậy nói xấu tui thì phải! hừm!
LikeLike
Tui có ngủ miếng nào đầu mà phải thức dậy. Mà tại sao phải nói xấu, có sao nói vậy người ơi !
À, chưa thấy ai thực tế tới độ ” tàn nhẫn ” như Mây nha! vô giá hay vô giá…trị? hehehe!
Tui ” thai nghén” bài này gần mấy ngày nay, mới ” đẻ” được nó ra hồi hôm đó. Đáng lý ra tui viết bài khác, mào đầu được phần mở đề, thấy đề tài không thích hợp thể theo lời yêu cầu một cách bắt buộc của cô giáo, tui đành phải đẹp nó qua một bên, suy nghĩ viết cái khác.
Vậy mới thấy viết khó vô cùng ! Bái phục cô giáo, viết sao mà cứ như ăn cháo nguội !
Cám ơn Mây với lời khen tếu quá chừng !
Hôm nay ngày lễ của …Mây, Mây làm cái gì nè?
Đừng nói là ăn rồi ngủ nha!!!!
LikeLike
Ngộ ghê, trên đời này chỉ có mình tui ăn và ngủ, còn bao nhiêu người khác thì không ăn và không ngủ! hehehe!
Năm nay không còn nấu nướng rồi cụ bị xách qua nhà Bà Nội mấy nhỏ nữa, nhưng lại nghĩ phải chi mình lại ‘được’ mệt như vậy…
Chiều nay tui nướng con cá bông lau rồi cuốn bánh tráng, đơn giản như đang giỡn! 😛
Còn nhà cụ ÔC? Có quà gì cho s/t hông, bật mí tui nghe đi! hehehe!
LikeLike
@ Mây
ai nói tui không ăn không ngủ ?
Nhưng mà tui ăn ngủ có chừng có mực, chứ không phải ăn ” bắt sợ” hay cựa cái là ngáp đâu.
quà thì con nó mua cho một hộp kẹo, cộng thêm đôi đép. Nhìn má nó vui, mình cũng vui theo
Hôm nay tui để cho má nó tránh xa cái bếp 8 thước.
Tui ngủ dậy, làm chả cá, phần thì hấp phần thì chiên. Luộc một nồi bún. Nấu một nồi nước lèo có tôm, có chả cá chiên chả cá hấp. có cà chua, cò hành tây lẫn ta.Cắp rổ ra vườn hái rau: kinh giới, tía tô, húng lũi húng đứng, ngổ, húng quế, xà lách, giấp cá… chỉ có giá sống là phải mua. Vô nhà rửa sạch, cắt nhuyễn, cho vào tô bún, chế nước lèo đang sôi sùng sục lên, vích chút ớt bỏ vào cho tăng màu sắc, mời má nó cùng sấp nhỏ sơi tô bún chả cá cây nhà lá vườn điểm tâm cho vui.
Sao mà lâu hết ngày này quá vậy ta!!!
LikeLike
Tui đang no ứ hự mà nghe tả tô bún sao thấy hấp dẫn quá, chẳng lẽ bây giờ đi làm gói mì ăn cho đỡ ghiền! hahahah!
LikeLike
Trời, đang từ tô bún nhảy xuống thành tô mì gói ! Sao giống như thua cá độ banh nên từ nhà ngói chuyển sang …gầm cầu vậy?
Mà gầm cầu nhiều lúc ngon ác chiến à nha!
Còn đợi gì mà chẳng với lẽ …
LikeLike
Ốc ui, đọc bài của Ốc cảm động, xúc động quá, ” sư tử của Ốc ” phải mềm lòng cảm phục tình yêu của chàng , chúc chị Ốc luôn hãnh diện và hạnh phúc bên anh Ken Ốc .
Bắt chước Tâm TL , cn xin tặng cả nhà còm những vần thơ về Mẹ của nhiều tác giả .
Ai bảo em cuộc đời không đẹp ?
Khi em còn có Mẹ trong tâm
Ai bảo em cuộc đời không đẹp ?
Khi nhân gian còn phím xuân cầm . ( thi sĩ Đinh Hùng )
Cánh cò cõng nắng cõng mưa
Mẹ tôi gánh cả bốn mùa gió sương ( vô danh )
Ầu ơ con ngủ cho ngoan
Để mẹ đi chợ dặm đuờng còn xa
Mua cho con một con gà
Về nuôi với lũ vịt gà cho vui
Mua cho con một đười ươi
Về nhà nó nói nó cười liên miên
Mua cho con những nỗi niềm
Vui mừng ắt có, buồn phiền ắt không ( Bùi Giáng )
Con dù lớn vẫn là con của Mẹ
Đi hết đường đời Mẹ vẫn theo con ( Chế Lan Viên )
Mẹ ơi sao mắt Mẹ buồn
Để cho lệ chợt vừa tuôn thành dòng
Lòng con như lá sầu đông
Khóc thương đời Mẹ long đong tháng ngày
Suốt đời khổ cực vì con
Mang thân làm lụng cùng cha bốn mùa. ( vô danh )
LikeLike
@ Chị Nhà
vừa đọc những bài thơ chị sưu tầm và post lên, vừa đọc những lời chị khen ốc ken, ,thật là buồn vui lẫn lộn.
ốc ken kéo s/t tới, khoe với s/t có lời chị nhắn thăm. Cám ơn chị nhiều.
Chúc chị vui khỏe .
Happy Mother’s Day, Chị Nhà !
LikeLike
Happy Mother ‘s Day to All
Bài viết của Ốc hay quá, nhưng lại đụng vào vết thương lòng của anh, vừa đọc còm của Ốc, vừa nhớ lại chuyện xưa, nước mắt tuôn tràn, Ôi! đã ba mươi mấy rồi, vẩn không quên được khuôn mặt bụ bẫm của thằng con
LikeLike
@HTC: Khi nói ra được thì sẽ cảm thấy dễ chịu hơn! Chúc luôn an vui. 🙂
LikeLike
@ CCTC
Nghe mũi lòng quá chừng ! Vô tình làm anh buồn, ốc ken cũng không biết nói sao !!!
Xin anh nén lòng, dù có những chuyện càng nén nó càng khó chịu.
chúc anh và gia đình vui trong ngày lễ Mẹ, nha anh !
LikeLike