Xin phá lệ post lại bài viết này ở đây, vì tui muốn lấy những comments về câu chuyện này gửi cho chị Nga, như một cách chia sẻ cùng chị.
*******
Ngọc Lan/Người Việt
(Ghi lại theo lời tâm sự của chị Nga Nguyễn, cư dân thành phố San Diego, miền Nam California)
Một ngày đẹp trời, tự dưng người chồng chung sống cùng mình gần một phần tư thế kỷ bỗng nhìn mình và nói, “Chị mới qua Mỹ mà lái xe giỏi quá há!” thì mình cảm thấy như thế nào đây?
Tôi đã sửng sốt. Ngỡ rằng anh nói đùa.
Nhưng đó là sự thật.
Sáu năm qua, kể từ ngày chồng tôi ngã bệnh, vừa là “dementia” – một dạng của bệnh mất trí nhớ Alzheimer, vừa là “Parkinson” dạng cứng đờ người, lại vừa có nước trong não, tôi đã bỏ hẳn việc đi làm để ở nhà chăm sóc cho anh.
Thế nhưng
Ðiều đau khổ nhất là khi mình làm tất cả mọi chuyện, không còn nghĩ gì được đến bản thân, mà chồng lại không biết mình là ai hết.
Cách đây 6 năm, sau khi bị ung thư bàng quang, rồi lại được mổ khi có bướu trong cột sống, ngay dưới thắt lưng, chồng tôi vẫn là một người yêu thích thể thao, nhất là football. Anh thuộc tên tất cả các đội bóng, tên từng cầu thủ, tên những huấn luyện viên, không một trận football nào anh bỏ qua.
Ðùng một cái.
Anh không còn ham thích bất cứ thứ gì nữa. Không football, không sách báo, không phim ảnh, không tivi. Anh cứ lái xe đi mà không biết đi đâu. Anh không ăn, không uống. Khi đó tôi vẫn đi làm, anh ở nhà nghỉ hưu non sau thời gian thất nghiệp. Tôi đưa anh đi bác sĩ. Anh bị trầm cảm, bác sĩ bảo vậy, và chuyển sang cho bác sĩ tâm lý.
Hơn một năm trời đi bác sĩ tâm lý, sức khỏe anh không tiến triển.
Cho đến ngày sinh nhật anh cách đây 6 năm, anh bị ói, tôi chở anh vào cấp cứu. Sau hai ngày ở bệnh viện ra, trên đường về nhà, anh nhìn tôi và nói, “Chị mới qua Mỹ mà lái xe giỏi quá há!” Tôi sửng sốt, ngỡ rằng anh nói đùa.
Nhưng khi anh cứ kêu tôi bằng “chị ba” và tỏ ra không hề biết tôi là ai, tôi lờ mờ hiểu ra mọi thứ. Thế giới gần như sụp đổ dưới chân tôi.
Bác sĩ chụp hình, làm các xét nghiệm, cho biết trong đầu anh có nước. Anh lại được chẩn đoán bị chứng mất trí “dementia” – một dạng của bệnh mất trí nhớ Alzheimer.
Anh không còn biết tự chủ trong vấn đề đi vệ sinh, tiểu tiện nữa. Có những ngày tôi đi làm về, mùi nước tiểu, mùi phân nồng nặc khắp nhà. Từ trên giường, ra đến sofa, phân anh trây trét đầy hết. Tôi phải đi lau, đi dọn.
Rồi anh lại mắc thêm chứng bệnh “Parkinson” dạng “freezing,” cả người anh đông cứng lại khi bị ai chạm vào. Lúc đó, anh không di chuyển, không xê dịch được, mình phải lôi, phải kéo không khác gì một bao gạo. Anh không thể tự giữ thăng bằng cho mình. Không thể ngồi vững, không thể đi. Lúc ngã ra, anh không thể xoay trở để tự ngồi dậy.
Bác sĩ nói bệnh anh không thể chữa trị.
Tôi đưa anh về nhà để tự mình chăm sóc cho anh.
Ba tháng sau đó, bất kể mưa nắng, tôi tập đi cho anh, từ trong nhà, ra đến ngoài sân. Anh có thể bước đi được, tuy không nhiều. Nhưng sợ nhất vẫn là những khi anh ngã. Bởi, anh như một bao gạo, không thể điều khiển được não của mình, để có thể lay chuyển, nương theo sự giúp đỡ của người khác. Anh không thể vịn vào tôi để từ từ đứng lên. Tôi kê chiếc ghế bên này, kê thêm ghế bên kia. Ðỡ anh tựa đằng này. Nâng anh phía đằng kia. Bằng mọi cách phải nâng được anh đứng lên. Tôi sợ lắm, những lúc như thế.
Có những khi đang tắm cho anh, anh đi tiêu ngay lúc đó, tôi phải đưa tay hứng để bỏ vào bồn cầu, còn hơn là lênh láng trong bồn tắm.
Có những lúc vừa tắm xong, đang lau mình cho anh, anh tiểu thẳng vào mặt tôi.
Tôi không còn nước mắt để khóc nữa, dù có những lúc tôi rất muốn khóc. Từ ngày anh bệnh, tôi bỏ hết mọi thú vui của mình, không shopping, không bạn bè, không phim ảnh. Tôi thấy mình như một con điên. Nỗi buồn chán vây kín chung quanh. Những lúc bận rộn với anh, với việc dọn dẹp, tôi không có thời gian suy nghĩ.
Nhưng khi dứt việc, tôi chui vào một góc, khóc cho phận mình.
Có lúc lái xe trên đường, tôi muốn lao xe đâm đầu vào đâu đó để kết thúc cuộc đời.
Bởi lẽ
Mờ mịt quá, tương lai trước mắt tôi.
Tôi không có bạn để tâm sự những u uất.
Tôi không có con để san sẻ những buồn đau.
Có lúc tôi muốn gào lên, muốn hét lên. Như một cách giải tỏa những uất ức nhọc nhằn đó, bác sĩ khuyên tôi nên làm vậy, nếu không tim tôi sẽ vỡ.
Nhưng khi tôi la lên, thì cả người anh lại đông cứng, không thể nào lay chuyển, mắt anh nhìn tôi như hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Tôi lại phải dịu dàng, “Anh ngồi xuống đi, em đỡ anh đây, anh không té đâu,” “Anh ráng xoay qua đây thì em mới tắm cho anh được”… Chăm sóc một đứa bé bị bệnh, chăm sóc một người lớn bị ung thư, có lẽ còn dễ hơn rất nhiều so với chăm sóc một người bệnh mất trí nhớ cộng thêm Parkinson như anh. Bởi lẽ, họ hiểu mình nói gì, họ biết mình đau gì. Và hơn hết, họ còn điều khiển được trí não mình
Còn anh, anh không biết gì hết. Anh không nói gì hết. Anh chỉ cười những khi tôi dịu giọng. Và anh “khóa chặt” người mỗi khi sợ hãi.
Có những người bạn Mỹ đề nghị họ đến trông chừng anh chừng vài tiếng để tôi có thể ra ngoài đi chơi cho khuây khỏa. Nhưng tôi không thiết. Bởi lẽ, đi ra ngoài nhìn người ta vui vẻ, hạnh phúc, trở về nhà đối diện với thực tại, tôi chỉ càng cảm thấy chán chường hơn.
Tôi cũng từng muốn đưa anh đi đây đi đó, nhưng những kinh nghiệm đau thương từng xảy ra khiến tôi phải chùng bước.
Tôi vẫn nhớ khi anh chưa bệnh nặng như bây giờ, tôi chở anh đi Las Vegas coi chương trình Paris By Night 100. Sau đó, tôi đưa anh đến ngồi chơi ở một máy kéo, chỉ anh cách nhấn nút. Rồi anh ói. Cả người anh dính đầy chất bẩn. Tôi đưa anh vào nhà vệ sinh để chùi rửa. Thế nhưng khi đó tôi không biết mình phải làm thế nào khi một bên là nhà vệ sinh nam, một bên nhà vệ sinh nữ. Tôi không thể vào bên nam, tôi cũng không thể đưa anh qua bên nữ. Tôi dặn anh đứng yên một chỗ, tôi chạy vào lấy giấy ra lau cho anh.
Thế nhưng tôi vừa quay đi, anh cũng đi theo. Người lao công la lên bảo anh phải đi ra. Tôi giải thích, nói anh đứng yên, nhưng anh có hiểu gì đâu.
Không còn cách nào khác, tôi đưa anh ra xe để về khách sạn tắm rửa cho anh. Tuy nhiên cả người anh đông cứng lại, không nhúc nhích. Tôi phải lôi anh đi. Cố mà lôi anh đi. Người ta nhìn vào tôi, lạ lẫm. Ðến thang máy, tôi phải chờ người ta đi hết, rồi mới đến tôi và anh bước vào, vì thật sự là hôi lắm.
Một chuyến đi như vậy, có thể nào là vui không?
Tôi vẫn nhớ lần đám cưới cháu anh. Tôi muốn đưa anh đi cùng để anh vui. Tôi cũng muốn mình được mặc áo dài trong ngày hôm đó. Và tôi may một chiếc áo dài thật đẹp.
Sáng ra, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho anh, tắm rửa, mặc tã, thay đồ vest, và mang anh ra xe ngồi trước khi tôi trở vào chuẩn bị thay quần áo cho mình. Bởi lẽ, anh không thể ngồi lên xe một cách bình thường dễ dàng như mọi người. Anh vịn cửa xe, nhưng để nhấc được chân trái lên xe mà tôi phải vừa nói, vừa giúp nhấc chân anh lên. Rồi anh chỉ có thể ghé một phần tư mông ngồi vào ghế. Anh không thể tự mình nhích vào trong để kéo chân phải lên tiếp. Lúc đầu tôi không biết cách, tôi đi qua ghế người lái để lôi anh vào, nhưng mà anh nặng hơn tôi rất nhiều. Tôi không lôi nổi. Tôi phải dùng nhiều cách mới có thể để anh ngồi gọn vào trong trước khi cánh cửa xe đóng lại.
Tôi cũng thay được chiếc áo dài mà tôi mơ ước để chở anh đến nhà nhóm họ.
Anh gặp mọi người, anh vui. Anh cười. Người ta thấy anh cười, họ cũng vui theo.
Trước khi từ nhà cháu đến nhà hàng dự tiệc, tôi biết mình cần chuẩn bị trước việc thay tã cho anh. Khi đưa anh vào nhà vệ sinh rồi, tôi mới nhận ra rằng chiếc áo dài của mình bây giờ không còn phải để diện làm đẹp nữa mà nó trở nên vướng víu cho tôi trong việc chăm sóc anh.
Tôi phải cởi hết quần áo mình ra, rồi mới cởi hết đồ anh ra thì mới có thể lau rửa cho anh được.
Rồi lại đưa anh ra xe. Trời mưa lất phất. Anh đâu thể như người khác có thể ngồi nhanh vào trong. Anh ướt. Tôi cũng ướt. Tôi chợt nhận ra, mình làm đẹp để làm gì đây?
Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện bỏ cuộc trong việc chăm sóc anh, dù tôi biết mình không có hy vọng gì hết. Nhưng thật sự tôi cảm thấy mệt mỏi lắm. Tôi sẽ vẫn tiếp tục lo cho anh, đến ngày tôi không còn có thể làm được nữa.
Tôi sắp bước vào tuổi 60, tôi có còn gì đâu, một mai khi anh không còn nữa.
Người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng. Nhưng cơn mưa đời tôi không biết khi nào mới tạnh đây?
Liên lạc tác giả: NgocLan@nguoi-viet.com
Thân gởi chị Nga,
Mặc dù em đã được nghe kể sơ qua và đã chuẩn bị tinh thần trước khi đọc bài này, em vẫn cảm thấy như bị shock, thật sự em không thể hình dung được trên đời lại có những hoàn cảnh quá đáng thương như vậy.
Em chưa từng nuôi người bịnh, ngoại trừ vài lần chăm sóc bà Nội mấy đứa nhỏ và phụ thay quần áo cho bà những ngày cuối trước khi bà mất. Mặc dù lúc đó bà chỉ còn nặng chưa tới 90 pounds, nhưng mỗi khi thay quần áo thì phải cần đến hai ba người mới làm xuể, tại vì lúc đó bà cũng không còn hiểu người khác nói gì, cũng không thể tự cử động tay chân….Với kinh nghiệm nho nhỏ đó, em hiểu được sự khó khăn của việc chăm sóc người bệnh. Nhưng những khó khăn này, so với những gì chị đang làm, thì chỉ như một hạt cát trong lòng đại dương.
Có lẽ những lời an ủi như là ‘Âu cũng là số phận, mình phải chấp nhận’ chị đã nghe nhiều rồi, riêng với em, chị như một nàng tiên xuống trần gian để giúp đỡ người. Trong những lúc cùng quẩn nhất, tuyệt vọng nhất, chị hãy cứ tin tưởng là ở phải thì gặp phải, ông Trời sẽ không bao giờ phụ lòng của chị.
Em xin cầu chúc cho chị được nhiều sức khỏe và có thêm nghị lực để có thể vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất này.
LikeLike
Xin cầu nguyện cho chị Nga có sức khoẻ và có thể giữ tinh thần luôn bền vững để có thể tiếp tục lo cho anh đến cuối cuộc đời! Tấm lòng của chị thật cao cả.
LikeLike
@ Chị Nga thân mến,
Ngao nghĩ những lời an ủi không giúp gì cho anh chị được.
Đề-nghị :
Chị đưa anh vào sống ở một nursing home hoặc assisted living care nào đó.
Nghe thì đoảng hậu, nhưng chỉ cách này là giài pháp tốt nhất cho anh, cho chị, và cho tình yêu và những kỷ niệm đẹp của anh chị.
Điều quan-trọng là chị sẽ tới lui thường xuyên để thăm viếng anh.
Chúc chị can-đảm trong quyết định này
LikeLike
Hến cũng nghĩ như Ngao ngay sau khi nghe câu chuyện này, nhưng dường như có những khó khăn gì đó mà chị Nga không thể đưa anh ấy vô nursing home. Có thể cô giáo sẽ giải thích rỏ hơn.
LikeLike
@ Hến
hồi xưa, Ngao ở nhà 2 tầng, nhưng từ khi đọc hồi ký của vợ ca sĩ Sỹ Phú thì Ngao đổi qua nhà một tầng.
Cho dù còn trẻ nhưng mình cũng có thể vì bịnh tật hay tai nạn mà không thể tự săn sóc được.
http://www.siphufoundation.com/bietbaogionguoi.html
LikeLike
Chi nen dua anh vao vien duong lao roi den tham anh thuong xuyen la tot nhat
LikeLike
Chi Nga men,
Toi xin de-nghi, cung nhu Doc-Gia Texas tren, la Chi nen thu xep cho Anh vao gap trong chuong trinh Long Term Care (Nursing Home/Assisted Living Care) de nhan-vien y te o day cham-soc cho Anh. Dieu nay se tot cho ca Anh va Chi. Suc Chi co han.
My thoughts and prayers are with you. God will be with you and go before you always! Have a strong faith in Him.
LikeLike
Theo như lời chị Nga kể thì suy nghĩ của chị là: chị chỉ phải chăm sóc cho một mình anh đã thấy vất vả như vậy, đưa vào nursing home một y tá chăm sóc cho nhiều người thì làm sao tốt hơn được.
Lý do thứ hai là khi đưa vào nursing home, chị phải trả tiền, mà điều kiện kinh tế không cho phép chị đủ trả những khoảng tiền lớn như vậy.
LikeLike
@ NL
1. Thường thì thân nhân nghĩ như thế. Nhưng trên thực tế, mình không đủ sức và kinh-nghiệm chuyên môn để chăm sóc người bệnh. Khiêng một người khoẻ đã khiêng không nổi huống gì là khiêng một người nằm yên một chỗ.
Theo như Ngao biết trong những nơi như nursing home hay assited living care, họ có máy để lift up những người bệnh lên khi cần thay tã hay làm vệ sinh
2. Chị Nga có thể hỏi vòng vòng những người quen và đặc biệt là nghững ngưòi làm việc cho Social Security Office
Có thể có những qui luật nào đó, thì dụ 3 or 5 year window, ect.
hoặc những cách nào đó mà chị chỉ phải trả tiền thấp hơn chị tưởng.
LikeLike
@ NL
Nursing Home có nhiều loại từ Free đến giá tiền cao ngất cho những người có lợi tức cao.
Family Doctor rất quan trọng, là người hiểu rõ tình trạng này, và giúp gia đình nhiều nhất. Ho trưc tiếp, với lời đề nghị để apply.
Cho nên, theo kinh nghiêm của gia đình HDJ , chúng ta không cần 1 BS gia đình giỏi, mà cần 1 người tận tâm, thấu hiểu, nhanh chóng giải quyết bệnh tình khi cấp bách.
LikeLike
@ Chị Nga,
Rất thấu hiểu niềm đau của chị, vì HDJ cũng từng có người thân yêu nhất lâm vào hoàn cảnh này.
Vô cùng ngưỡng mô sư hy sinh vô bờ bến của chị.
Nhưng… tất cả những gì phải chăm lo từ một người vợ, chị đã cố gắng hết mình chu toàn tất cả…. Để sau đó là những giòng nước mắt thầm lặng:
” Nghĩ mình …mình lại thương mình … xót xa…”
( Nguyễn Du – Đoạn Trường Tân Thanh)
Có phải anh chi đã từng rất yêu nhau, và tình yêu đó đã giúp chị có nghị lực vươt qua những khổ đau những khi ngã lòng?
Nhưng sư thật… với căn bênh mất trí nhớ của anh không thể đển bù những lúc tủi thân, những lần ngã quỵ.
Đừng để yêu thương biến thành sư hành hạ phải cam chịu như môt cực hình, sẽ làm mất đi tình yêu đep ban đầu…
Vì tất cả… bây giờ đã ngoài khả năng của chị.
( Thường phải 3 người mới có thể xốc được người bệnh trong viêc di chuyển, vệ sinh)
Bênh tình của anh đã đến giai đoạn phải cần đươc săn sóc từ những người chuyên nghiệp.
Chị nên có 1 BS gia đình tân tâm, hiểu rõ bênh tình, với lời đề nghị thiết thực để đưa anh vào môt Nursing Home là phương cách vẹn toàn nhất.
Chị nên chọn 3 nursing home vừa ý nhất ( tiên nghi, cách tổ chức, thuân tiên và nhất là gần nhà..) để apply. Center nào có chỗ goi mình sớm nhất, thì mình sẽ nhận.
Bẳng tất cả yêu thương, chị vào thăm và chăm sóc anh hằng ngày những phần viêc nào mình có thể. Phần còn lại là của BS và nhân viên N.H.
Cái cửa ngõ cuối đời, ai rồi cũng phải đến đó…
Nếu chị nhìn ra…,.cuôc sống sẽ có ý nghĩa hơn, và an lòng đi tới.
Chúc chi can đảm trong quyết đinh này.
LikeLike
Cầu mong chị Nga có thêm nhiều nghị lực, sức khỏe và sự sáng suốt … để vượt qua những thử thách đắng cay của đời mình, và chọn đuợc con đường đi tốt nhất cho cả hai vợ chồng, nhất là cho chị … theo những lời góp ý chân tình của các anh chị trên.
LikeLike
Hy vọng có ai là Social Worker, hoặc người thân là SW để hỏi, vào đọc blog trên đây xong để lại ý kiến giúp chị Nga. Mong lắm thay!
LikeLike
@Chị Nga thân mến,
Bản thân em cũng có giúp người bạn những lúc lúc chị có việc vắng nhà, để thăm bà mẹ của chị bị bệnh Alzheimer và đang cư trú trong 1 nursing home. Những người muốn được vào nursing home thường phải trả rất nhiều tiền, NHƯNG nếu hội đủ điều kiện vẫn có thể xin vào được với khả năng tài chánh của mình. Chị Nga nên liên lạc với sở Social Services gần nhà để nhờ giúp đỡ, nhiều khi mình thấy khó khăn và cứ nghe người này người kia thì không chính xác. Trong nursing home, mỗi ngày người nhà đều có thể đến đó bất cứ lúc nào, có thể nấu đồ ăn mà người thân của mình thích rồi mang vào, hoặc chỉ cần đến đó để đúc ăn hay giúp người thân đi bộ…
E. thiết nghĩ, mình phải có sức khoẻ thì mình mới có thể chăm sóc người khác, nếu một mai mà mình ngả quỵ trước người bệnh thì ai sẽ lo cho mình và người đã bệnh? Nghe qua thì có vẻ ích kỹ nhưng những việc quá sức chịu đựng và khả năng của mình thì tốt nhất là mình nên nhờ đến sự giúp đỡ của người khác. Nước Mỹ rất ưu đãi những người đau bệnh tật nguyền, mình không muốn ăn bám xã hội, nhưng thiết nghĩ thời gian lúc anh còn khoẻ, anh cũng đã đóng góp công sức của anh cho đất nước này rồi, giờ đây anh bệnh thì hệ thống y tế sẽ phải chia sẻ để giúp đỡ anh thôi. Mong chị có sự can đảm và sáng suốt trong những quyết định sắp tới.
LikeLike
Lụa biết chị NN cách đây khoảng 1 năm trong gym. Chị trông trẻ hơn tuổi rất nhiều với dáng người mảnh mai, trắng trẻo, tóc dài. Nên khi ngó chị gò lưng đẩy xe lăn có người chồng lớn tuổi to lớn ngồi lơ láo trên đó, trông 2 người cứ như là bố con chứ không phải vợ chồng .
Tuy đã được nghe chị kể và chứng kiến tận mắt, nhưng cũng giống như Hến, Lụa vẫn bị sốc khi đọc lại câu chuyện dưới ngòi bút thấm đậm tình người của cô giáo .
Rất cám ơn phóng viên Ngọc Lan đã bỏ tâm tư và thời gian, để viết lên hoàn cảnh bất hạnh của chị NN. Cám ơn các bạn “còm” đã chia xẻ, cảm thông với nỗi niềm khổ đau mà chị đang đeo mang .
Đây kể là một món quà quí giá như một phần an ủi khích lệ, để chị NN bám vào đó như một điểm sáng le lói trong đường hầm tối tăm của cuộc đời chị .
Giống như các bạn, Lụa rất thương tâm và bất nhẫn nên cứ hỏi chị tại sao chị không làm cái này, tại sao không làm cái kia, và gợi ý đưa ra nhiều phương pháp .
Nhưng cho dù đưa ra cánh cửa nào, hình như chị N đã đi gõ hết tất cả trong cơn cùng quẫn và tuyệt vọng, và cuối cùng là không được sự giúp đỡ nào hết. Mặc dù trên thực tế bây giờ chị đã là người nghèo hơn cả người đang lãnh trợ cấp xã hội, vì mỗi tháng lương hưu của chồng chị vỏn vẹn chỉ có gần $900, mà tiền co-pay mua thuốc cho anh cũng hết 1/3 rồi .
Nhưng tại sao chị lại không được một sự giúp đỡ nào trong một đất nước nổi tiếng nhân đạo, và tiền thuế của anh chị đã è cổ ra đóng trong suốt mấy mươi năm đi làm trên đất Mỹ đâu rồi?
Bởi vì anh chị đang sở hữu một căn nhà, nhà nhỏ cũ kỹ trong khu trung bình thôi nhưng nó được kể là một tài sản khá lớn làm ngăn trở mọi sự giúp đỡ.
Phương pháp là phải bán nhà đi, hoặc sang tên, hoặc ly dị, sau đó 5 năm mới được trợ giúp .
Nhưng kẹt một điều là khi còn tỉnh táo khỏe mạnh, anh chị đã sơ sót lớn như đa số mọi người trong chúng ta, đã không lường trước, tiên liệu, và không ngờ, để mà đi làm giấy di chúc hoặc ủy quyền chữ ký gì đó .
Nên bây giờ vô phương, bởi chữ ký của một người vô tri giác không được chấp nhận dưới mặt luật pháp, chỉ khi nào chồng chị chết đi có giấy chứng tử thì chị N mới hợp pháp ký tên một mình .
Hy vọng sau khi cô giáo đưa bài viết này lên đây, may ra sẽ tìm được một cánh cửa nào sót lại cho chị Nga !
LikeLike
B. có biết một người quen, họ sở hữa căn nhà đang ở, người vợ bị bệnh ung thư, xài hết bảo hiểm tư, hết savings, đi xin tiền trợ cấp nuôi bệnh cho ông chồng (vì phải quit job để ở nhà nuôi vợ) không được nhiều, chính phủ cho medical và ông chồng phải ký 1 giấy cam kết là sau khi vợ chết và đến khi ông cũng chết thì căn nhà sẽ thuộc về chính phủ. Chị Lụa nên động viên chị Nga thử đi hỏi lại xem sao? Không thể có chuyện bất công như vậy được!
LikeLike
hữa = hữu
LikeLike
Chúng ta có thể xem những links trong này để hiểu về Power of Attorney.
Có lẽ những ngưuời trong hoàn cảnh tương tự như chị Nga có thể dùng.
http://www.bing.com/search?q=power+of+attornney+for+a+sick+person&qs=n&form=QBRE&pq=power+of+attornney+for+a+sick+person&sc=1-36&sp=-1&sk=&ghc=1
LikeLike
Dưới đây là website có thể hữu dụng cho người bị Alzheimer & gia đình của họ.
http://www.nia.nih.gov/alzheimers/topics/caregiving
LikeLike
Day cung la mot kinh-nghiem quy gia cho nguoi My goc Viet. Nen seriously nghi den chuyen mua Long Term Care Insurance cho ca 2 vo chong khi da lon tuoi, va nhat la truoc khi ve huu. Con cai phai nen make sure la Cha Me co khoan Insurance nay. Cai nay rat quan trong! Dung co y y cho la chinh-phu Hoa-Ky se lo cho minh, khi co chuyen xay ra. Tai sao minh mua Insurance cho can nha hay cai xe minh so-huu, ma khong mua Insurance for Long Term Care cho chinh minh/vo/chong/cha/me minh? Khong ai biet duoc tuong-lai ngay mai se ra sao! (There is no warranty for tomorrow!).
LikeLike
@Doc Gia Florida: có thể dùng website dưới đây để đánh máy bằng tiếng Việt.
http://www.angeltech.us/viet-anywhere/
LikeLike
Cám ơn Bidong, Ngao đã cung cấp thêm tài liệu, chị Nga đang ở trong đây và đang đọc tất cả những chia xẻ và góp ý của các bạn .
LikeLike
Đây là 2 bài về phòng ngừa bệnh Alzheimer, phòng bệnh hơn chữa bệnh!
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=152008&zoneid=14#.US6OIzc1YoI
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=143762&zoneid=14#.US6QJjc1YoI
LikeLike
Nhiều người nói cách viết văn của nhà văn Võ Phiến là chẽ cọng tóc thành 6 đến 8 phần nhỏ li ti. Thật sự tui không biết về điều này. Tình cờ, hôm nay đọc bài viết mới của cô giáo “Tâm sự ngừơi vợ nuôi chồng mắc bệnh tâm thần”, đã làm tim mình ngộp thở vì dao động. Bài này cũng được kể là chẽ cọng tóc thành 4 đến 6 như chơi. Không dám đọc lại lần thứ 2 vì cảm thấy sợ và không muốn nghĩ đến điều đau buồn đó, nếu xảy ra với mình. (chắc là give up mất). Đầu óc cứ miên man suy nghĩ, thương cảm, và không biết trên đời này còn có nỗi thống khổ nào hơn của chị Nga mà cô NL đề cập trong bài. Rõ ràng NBNV đã không phí công sức vì có phóng viên NL lúc nào cũng linh động hợp tác trong mọi hoàn cảnh. Những bài viết của NL là những bài viết luôn có giá trị về nhân bản, về tình người rất thật, rất gần với đời thường. Xin cảm ơn cô giáo, cảm ơn NBNV, cảm ơn tất cả và luôn cầu chúc chị Nga sớm tìm được sự bình an trong tâm hồn.
LikeLike
Những lúc cảm thấy quá mệt mỏi vì áp lực của công việc và điều kiện mưu sinh, đọc những lời như thế này, lại cảm thấy mình có nghị lực tiếp tục con đường đang đi.
Cám ơn Silent thật nhiều.
LikeLike
@Chị Nga: chị có thể liên lạc với Trung Tâm Y Tế Nhân Hòa, may ra các bác sĩ thiện nguyện ở đây có thể giúp gì cho anh và chị được không:
http://www.nhanhoa.org/vi/sec/location/index.do
LikeLike
Nhân Hòa chỉ giúp người trong phạm vi quận Cam thôi à.
LikeLike
Chị Nga, Ngọc Lan và quý anh chị thân mến,
Đọc bài viết của NL, M&M thấy xốn xang trong lòng và vô vàn cảm phục lòng yêu thương và đức hy sinh cho chồng của chị Nga. M&M có lên internet để tìm có cách nào giúp cho anh chị. Sau đây là những điều M&M biết được, hy vọng sẽ làm vơi đi phần nào nỗi khổ của chị.
San Diego county có chương trình In-Home Supportive Service (IHSS) để giúp cho người có disability, và một trong những điều kiện để được qualified cho chương trình này là có Supplemental Security Income (SSI). Một điều quan trọng mà M&M vừa tìm hiểu được là nhà chị đang ở và xe chị đang dùng không ảnh hưởng đến việc cứu xét để được nhận SSI.
1. Chương trình IHSS:
Chương trình này của county giúp cung cấp những dịch vụ như sau cho người có disability:
– Tắm rửa
– Thay quần áo
– Dọn dẹp nhà cửa
– Đi chợ
– Giặt giũ
– Nấu ăn và dọn dẹp
Điều kiện để được qualified:
– Lợi tức nằm trong mức giới hạn
– Disable
– Nhận SSI
Chị có thể tham khảo thêm về chương trình này ở đây: http://www.sdcounty.ca.gov/hhsa/programs/ais/inhome_supportive_services/index.html
2. Chương trình SSI:
Đây là chương trình của liên bang cho tiền hằng tháng cho những người hội đủ những điều kiện như sau:
– Lợi tức thấp và ít tài sản
– 65 tuổi trở lên hoặc mù hoặc disable
Lợi tức:
– Giới hạn được ấn định tùy vào nơi mình cư ngụ
Tài Sản:
– Độc thân: Dưới $2,000
– Có gia đình: Dưới $3,000
Lưu ý: Tài sản không bao gồm:
– Nhà và đất đang ở
– Life insurance value dưới $1,500
– Xe đang dùng
Chị có thể tham khảo thêm về chương trình này ở đây: http://ssa.gov/pubs/11000.html#a0=1
Theo ý của M&M, chị Nga nên làm những điều như sau:
1. Làm đơn xin SSI ở đây: https://secure.ssa.gov/apps6z/radr/radr-fe. Chị cũng có thể gọi trực tiếp số 1-800-772-1213. Source: http://ssa.gov/pgm/ssi.htm#a0=0
2. Sau khi đã có SSI, xin IHSS bằng cách email (http://www.sdcounty.ca.gov/hhsa/email.html?sendto=AIS_IHSS_ALL) hoặc gọi số 800-510-2020.
M&M xin chúc chị gặp được nhiều may mắn trong việc xin trợ giúp từ chánh phủ. Mặc dù M&M không ở Cali, nhưng nếu cần, chị có thể liên lạc với NL để lấy email của M&M và M&M sẽ cố gắng giúp chị.
LikeLike
@ M&M
ông tận tụy và chu đáo lắm. Tui lại thấy được câu ” mình vì mọi người “bằng người thật việc thật.
Đọc bài viết của ông ở bên kia, tui cũng ” trăn trở ” dữ lắm.
Chúc ông và gia đình vui khỏe nha!
LikeLike
Cám ơn anh M&M nhiều lắm.Sáng giờ tui cứ tìm những chương trình giúp đở của chính phủ tại San Diego và có nhắn 1 người quen làm City worker tại SD.Mong rằng qua bài viết của NL,nhiều cánh cửa cơ hội sẽ mở ra cho chị Nga.Mong chị giử gìn sức khỏe.Bản thân tôi,một cư dân tại San Diego,xin cuối đầu khâm phục nghị lực,sự hy sinh ,lòng bao dung và tình yêu vô điều kiện dành cho anh.
LikeLike
@Anh Đạt và cụ Ốc: Mình hy vọng rằng những lời an ủi và góp ý của tất cả anh chị em còm sĩ sẽ giúp chị Nga đứng vững được, để tiếp tục lo cho anh.
LikeLike
Chị Nga ơi, M&M lộn rồi. Cái link để xin SSI ở trên là của một tổ chức luật sư nào đó, chị đừng dùng, có thể bị identity theft. Chị dùng link ở đây: https://secure.ssa.gov/apps6z/radr/radr-fe. Chị cũng có thể gọi trực tiếp số 1-800-772-1213. Source: http://ssa.gov/pgm/ssi.htm#a0=0.
@NL: Nếu được, nhờ NL sửa giúp cái link để xin SSI ở trên. M&M chỉ sợ bà con dùng rồi bị identity theft. Cám ơn NL.
LikeLike
@M&M:
NL sửa rồi ạ.
Cám ơn anh M&M
LikeLike
@M&M
Đêm qua đọc bài viết của NL xong, người nó cứ như thế nào ấy, trằn trọc, suy nghỉ, nhưng không biết giúp bằng cách nào, hôm nay đọc bài của M&M, anh rất cãm phục tấm lòng ” vì người ” cùa em đáng được trân trọng. xin cám ơn
Cũng như cám ơn các bạn đã đóng góp ý kiến, giúp cho cô Nga, tuy việc của cô Nga chưa biết sẽ như thế nào, nhưng tấm lòng của các bạn khiến anh cãm động, anh chỉ ăn theo bằng cách, chúc phúc đến các bạn
LikeLike
@ Anh HTC: Em cám ơn anh. Giống như anh, đọc xong bài viết của NL, em cũng cố suy nghĩ xem mình có thể làm gì để giúp chị. Như phần lớn anh chị em trên blog, em thấy điều chị Nga làm trong thời gian vừa qua thực quá sức một người bình thường. Em nghĩ anh chị ấy cần và đáng được sự trợ giúp của chính phủ và các cơ quan từ thiện. Việc em tìm hiểu thủ tục để xin trợ giúp chỉ là một đóng góp nhỏ thôi, và có lẽ chị Nga cũng đã làm rồi.
LikeLike
Những thông tin này của anh M&M không chỉ nhằm giúp cho chị NN mà còn rất có giá trị với nhiều độc giả khác.
Cám ơn anh M&M.
LikeLike
@ Chị Nga
Hồi nào đến giờ ken được biết đức hy sinh, chịu đựng của người phụ nữ V N cho gia đình, cho chồng con qua sách vở. Trường hợp của chị chứng tỏ chị có một tấm lòng nhân ái vô bờ, một sức nhẫn nại phi thường, hiếm có .
Các anh chị em trong NL’s Blog đã bằng cách này và cách khác góp ý, san sớt bớt nỗi nhọc nhằn của chị. Ken chỉ xin chúc chị luôn có được niềm vui trong những lúc mệt mỏi nhất. Đồng thời mong chị được nhiều sức khỏe hầu vượt qua những nỗi khó khăn mà chị đang gánh vác..
Ken
LikeLike
Bài viết có những ‘graphic details’ làm người đọc cám cảnh cho người trong cuộc. Phải nói là tôi có cảm giác bóng tối bao trùm, cuộc đời cứ luẩn quẩn trong ngỏ cụt, bế tắc, không lối thoát.
Có thể đó là sự chọn lựa chị cho là tối ưu mà chị có thể làm cho anh. Chị hi sinh đời còn lại của mình để săn sóc anh, nhưng không có người đàn ông nào trên đời này muốn người bạn đời yêu quý của mình phải chịu đựng như vậy. Tối nay sẽ nói vợ tôi một lần nữa, rằng một mai nếu có điều gì không may xảy ra cho tôi, như trường hợp trong bài viết này chẳng hạn, tôi muốn nàng có can đảm làm một quyết đinh tối ưu cho nàng, chớ không phải cho tôi. Không lý do gì phải hi sinh cuộc đời người thân của mình cho một cuộc sống đang chết dần mòn trong tuyệt vọng.
LikeLike
@ Trùm Sò, M&M và Ốc
1. Phải thẳng thắn nhìn nhận rằng dù mình thương cũng không làm nổi, cho dù vợ săn sóc chồng hay chồng săn sóc vợ.
Chẳng thà để những người chuyên môn lo việc chăm sóc tắm rửa thuốc men, còn mình chỉ đến thăm hàng ngày như cái bác nào mà hôm bữa trước có bài phóng sự. Vào ra thăm viếng hàng ngày cũng đủ cực rồi.
2. Điều mà chị Nga đang gánh chịu sẽ giúp chúng ta có sự chuẩn bị cho đời sống của chính mình và gia đình mình.
3. Ngao có nghe những trường hợp mà một người mắc bệnh , rồi sau khi vào bệnh viện chữa trị lại sanh ra một bênh khác. Mà quá ác là cái bệnh sau lại khiến cho bệnh nhân thành tàn phế không tự săn sóc mình được nữa.
LikeLike
@Trùm Sò:
Hôm về kể cho “bồ cũ” nghe chuyện này, bc cũng nói y chang như ông Trùm, “Mai mốt anh có chuyện gì cứ mang vô nursing home đi nghe.”
LikeLike
Ý kiến của TS rất thực tế. Chuyện thăm viếng mỗi ngày cũng phải có nhiều nghị lực và điều kiện mới làm được. Vào nursing home, nhìn thấy ai cũng xìu xìu, ra về bị ám ảnh, nhất là có người thân của mình ở đó. Suy nghĩ hoài từ lúc mới đọc bài này cho tới giờ tui vẫn không thể tưởng tượng nổi có con người phi thường như chị Nga, mà phải chi anh chị có con cái để chia sẻ những gian truân thử thách trong lúc này, nhưng tuyệt đối chỉ có mình chị thôi. Sáu năm không phải là ít, liệu chị còn sức khoẻ để đi thêm bao lâu nữa? Chẳng lẽ nước Mỹ ngoảnh mặt làm ngơ trước hoàn cảnh của gia đình chị? Phải có một lối thoát, nhưng chị cần có can đảm để chấp nhận cho sự thay đổi để có cuộc sống tốt đẹp hơn. Đọc những góp ý của M&M, hy vọng vừa chớm thì chợt tắt sau khi vào những website đó đọc kỹ, suy nghĩ có lẽ v/đ tài chánh của chị đã không qualify? (có thể có tiền trong bank hay 401K?) thành ra chuyện không giản dị cho lắm!!! Ở Mỹ này thà nghèo thật nghèo, không thì giàu thật giàu, còn trung lưu thì chỉ được đóng thuế cao chứ chẳng có quyền lợi gì hết! Thật buồn! 😦
Cầu mong chị sớm tìm ra giải pháp để cải tiến cuộc sống của chị hiện nay. Chị nhớ đọc góp ý trong phần “Ý kiến độc giả” trên NVO nữa nha, cũng có vài ý kiến hay được độc giả góp ý cho chị đó. Thân mến.
LikeLike
Kính chúc chị N. có đầy đủ sức khỏe và can đảm, nghị lực trong cuộc hành trình khốn khổ nhu*ng cao qui’ này. Xin mạn phép giup ý:
1- Về Social services, Anh MM đã listed ở trên và chắc chị cũng đã tìm hiểu trong 6 năm qua, nên có thể chị không qualify(?)
2- Về financial management: chi. nên liên lạc vơi CPA/CFP họ có thể “vẽ đường cho hưu” . Chị phải giải quyết vấn đề này, trước khi chị có thể xin những vấn đề ở item #1.
3- Vấn đề y khoa,(2) bệnh này cân chuyên môn(Neurologist) bs gia đi*n`h, hay bệnh viện thông thuờng không giúp được nhiều. Xin chị liên lạc vơi các “teaching hospital” (nơi dạy sinh viên Y khoa)
Tui xin list link vai`bệnh viện nổi tiếng trị bệnh nay trên nước Mỹ: Một ở Los Angeles, mo^t o*? Arizona (nếu chị có bảo hiểm sức khỏe cho anh)
http://www.mayoclinic.org/lewy-body-dementia/
Click to access Dementia-Neurologist.pdf
http://www.cedars-sinai.edu/Patients/Programs-and-Services/Neurology/Conditions/Parkinsons-Disease.aspx
http://www.mayoclinic.org/parkinsons-disease/
Chúc chị may mắn, và nếu chị cần hiểu các vấn đề trong chi tiết hơn, xin liên lac NL
Thân ái
LikeLike
@ Chị Nga mến, nếu em ở gần nhà chị em sẽ xung phiong đến giúp chị vào ngày cuối tuần. Tối hôm qua em đọc bài của NL viết về anh chị , do Bidong đã post lên ở bên bài Người Sài Gòn , em đọc xong rưng rưng cảm động và rất thấu hiểu tâm tình của chị.
Khi đọc tâm sự chị kể , anh hỏi chị ” mới qua Mỹ …sao mà lái xe giỏi quá vậy ? ” lần đầu chị tưởng anh nói giỡn ? sau đó là sự thật anh đã là ở thế giới khác rồi , thế giới của Alzheimer nghiệt ngã đến bất ngờ, đau lòng bao gia đình có người thân về bệnh này, em hiểu nỗi buồn của chị.
Em có 4 bệnh nhân ( client ) chăm sóc họ về bệnh Alzheimer, em làm nghề Homecare Woker ( Care giver ) đã hơn 12 năm qua, hiện giờ em còn tiếp tục nghề này.
Ngày đầu tiên em đến với bà ( qua con gái của bà gọi em qua chương trình Seniors & People with Disabilities , Depertment of Human Services , địa chỉ : 133 SE Second Ave , Hillsboro , OR 97123 số phôn ( 503 ) 640 – 3489 số Fax ( 503 ) 640 -6167 , em đưa ra số phôn và địa chỉ để đọc giả ở Oregon cần việc chăm sóc người già, sẽ gọi phôn đến đặt câu hỏi , văn phòng họ sẽ giúp đỡ tìm việc.
LikeLike
Chị Nga mến, nhắc về bà Nancy người bệnh Alzheimer mà lần đầu tiên em chăm sóc ( năm 1999 ) .Các con của bà giới thiệu em với bà, lúc đó bà còn biết màu áo em mặc, biết nhớ tên gọi của các con, nhìn bà trong căn nhà rộng với món đồ chơi duy nhất của bà , bà nhìn vào đó và vặn nút phát ra tiếng nhạc, rồi bà hát theo, cùng xem cuốn phim với bà, bà biết nhớ đến đoạn nào và nói vói theo trước, rồi bà cười vui khi nhắc đến đủ tên của 8 người con của bà , bà nhớ rất rõ nhắc nhiều chuyện xa xưa, nhưng những chuyện vừa xảy ra như vừa mới ăn cơm xong thì bà lại không nhớ. Trong nụ cười vui của bà… nhưng sao em lại buồn buồn sao ấy chị Nga à ? vì em cảm nhận được sự cô đơn của bà.
Sau đó vài tháng bệnh tình của bà xuống nhanh không ngờ được, bà không nhận ra em, bà không nhận ra các màu sắc chung quanh, và không tự cầm đũa & ly tách để tự ăn & uống. Khi các con đến thăm bà, bà ngơ ngác …
Người con trai của bà tâm sự khi bà đã trở bệnh, cả nhà không ai biết, bà luôn dấu nồi cơm điện và nhiều thứ khác dưới gầm giường, cả nhà cứ rối tung lên vì đồ đạc bà cất dấu khắp nơi , có lần không tìm ra cái remote control , anh ta bèn lớn tiếng, giận quá mất khôn anh nói nhiều câu không đẹp với Mẹ… ” giờ Mẹ tôi đã là người của thế giới riêng của bà rồi, không cảm nhận được, không nghe được lời xin lỗi của tôi…tôi ân hận thật nhiều…”
Đó cũng là một kinh nghiệm để các bạn lưu ý, nếu thấy người lớn tuổi trong nhà, có những điều bất thường xảy ra, nên tìm hiểu kỹ và xin ý kiến của Bác Sĩ gia đình, đừng vội nóng giận để sau này ân hận như người con của bà cụ Nancy.
Em luôn chúc chị Nga nhiều nghị lực, sức khoẻ , và thêm niềm tin tôn giáo cầu nguyện cho anh , cầu nguyện cho chị thêm nghị lực , khâm phục chị còn bên cạnh anh. Em giúp chị được điều gì có thể giúp ? chị Nga cho em xin ý kiến nha.
LikeLike
AL xót xa khi đọc bài này và bó tay vì AL không biê’t một ti’ gì về an sinh ở Mỹ. AL câù mong chị Nga có đủ tinh thần quyê’t định cho chính mình để còn sức gíup chồng.
LikeLike
Có một câu chuyện tôi post lên để các bạn tham khảo,
Ba vợ của em tôi, mấy tháng trước đây bị té, và hôn mê, đến bệnh viện, BS bảo ông cụ bị tai biến, nên không thể trở lại bình thường, khá hơn người bị thực vật là cụ còn ra dấu bằng mắt, ngoài ra thì bất động, nằm bệnh viện 2 tuần, BS cho về nhà để chăm sóc, trước tết 10 ngày, nữa đêm ông cụ tháo hết dây trợ sinh, khi gia đình hay được thì cụ đã qua đời, chắc có lẽ bằng ý chí phi thường, cụ chọn hướng đi cho mình, để khỏi làm phiền người thân…… tội nghiệp
LikeLike
Đọc tới chỗ này thì tôi có thắc mắc,nếu ông cụ đã bất động thì làm sao còn có thể tháo hết dây trợ sinh ra được.
LikeLike
Kính gửi Chị,
Đọc bài này tôi thấy thương Chị. Chị là ngươi có tấm lòng tuyệt vời với sự chịu đựng. Xin chia sẻ với Chị bằng cách Cầu nguyện cho Chị, cho Anh, và… Chị hãy cầu nguyện . Lạy Chúa là Đấng tạo dựng muôn loài, xin hãy nhìn đến sự khốn khó của con mà cứu giúp con, trong cách của Chúa xin hướng dẫn con. tạ ơn Chúa.
Xin lỗi Chị, tôi không biết Chị Đạo gì, nhưng tôi là người Đạo Thiên Chúa, tôi nghĩ tôi xin Chúa điều gì cũng thấy tốt lành, nên cầu xin cho Chị. Mong Chị bình an và nhận được nhiều ơn lành từ Chúa. Xin Chúa chúc lành Chị. Ng.Hải
LikeLike
Thua co,
Chau doc bai viet co Ngoc Lan viet ve co ma the nao cam duoc nuoc mat.
Co that la can dam va giau nghi luc, chu that diem phuc co duoc nguoi vo nhu co.
Co a, chau khong biet co theo ton giao nao, nhung nguoi cong giao chau hay noi, Chua chi giao thanh gia cho minh, khi Ngai biet minh co the ganh vac duoc thoi co a.
Phan chau, chau cung co mot con gai bi benh tu ky, moi dau, chau rat cang thang & stress, co khi tuong chung nhu khong the tiep tuc lo cho con, nhung roi chau cau nguyen, va hi vong la neu minh co gang het kha nang cua minh, Chua se khong bo roi minh dau.
Bay gio chau da quen voi cuoc song nhu vay, chau chap nhan duoc va co the hi sinh moi dieu de lo cho con chau. Doi khi buon, chau cung suy nghi, Mai nay neu minh khong con tren doi nay de lo cho no, no se ra sao?
Nhung thoi, bay gio minh con day, thi minh rang lo cho chu toan vay, de sau nay dau co ra sao, Minh cung man nguyen la da lam het kha nang cua Minh roi.
Chau kinh chuc co duoc doi dao suc khoe, tinh than minh man, de co the lo lang cho chu, va ca cho co nua.
LikeLike
Chị Nga mến , em đã không cầm được nước mắt khi thấy có người còn khổ
hơn mình nhiều,chồng em bị căn bệnh giống hệt chồng của chị , có điều
Anh ấy nhẹ hơn vì có thể đi đứng lẹ làng hơn chồng của chị . Anh ấy bị
thất nghiệp rồi phát bệnh, bác sĩ bảo thần kinh đã shut down rồi .Tất
cả những triệu chứng chị kể hoàn toàn chính xác , em chỉ xin bổ xung
là về phần ăn uống thì phải mớm cho , Nếu để tự ăn thì Anh ta chỉ ăn
vài miếng rồi đem đi đổ hết ,rồi lại lấy cái khác, cứ như vậy cho đến
khi tàn bữa ăn .Chồng em phát bệnh 6/2009 lúc bấy giờ em phải đi làm
lo cho con trai lên 7 và người chồng tâm thần ,nơi xứ lạ quê người
không một người thân ngoài nhà thờ ra em không biết bấu víu vào đâu để
đứng vững.Có lần một người bạn từ VN gọi sang chia sẽ , Anh ấy bảo
rằng : ” hãy vững lòng, vì Chúa đóng cánh cửa này thì Ngài sẽ mở cánh
cửa khác cho mình” thật cảm ơn Chúa vì nhờ lời phán này của Chúa mà em
có thêm nghị lực và niềm tin rất nhiều.Mỗi đêm trước khi lo cho chồng
con yên giấc rồi thì em vào phòng riêng để khóc với Chúa và chỉ có
Chúa mới có thể giúp em vơi bớt gánh nặng trong một ngày làm việc cực
khổ và thêm sức mới cho em để đương đầu với ngày hôm sau. Em vẫn trông
chờ cánh cửa nào Ngài sẽ mở cho con?
Chị Nga mến , chị đã chịu đựng được 6 năm rồi , vậy hãy cố lên chị ơi
, với sức tàn lực kiệt chị hãy cố mang Anh ấy đến với Chúa ,em chắc
chắn Chúa sẽ cho chị một niềm tin , và sẽ hé mở cánh cửa mà Ngài đã
dành riêng cho chị, và chỉ có chị và Ngài trong sự tương giao mật
thiết thì mới hiểu hết được sự mầu nhiệm lạ lùng .Nếu chị liên lạc
trực tiếp với em , em sẽ cho chị biết Chúa đã cứu em thế nào. Em sẽ
cầu nguyện cho chị và trông chờ tin tốt lành từ chị. Nếu có cơ hội hãy
đưa Anh ấy đến một nhà thờ tin lành gần nhà gặp trực tiếp mục sư kể
hết sự tình thì mục sư sẽ giúp cầu nguyện cho Anh ấy và kêu gọi mọi
tín hữu khắp nơi cùng cầu nguyện thì Chúa sẽ trả lời mau chóng thôi.
Xin Chúa ban sức mới cho chị luôn
LikeLike
Bài chia sẻ cúa chị thật cảm động. Ôi đẹp thay đôi tay dịu hiền và trái tim tuy rướm máu nhưng tràn ngập tình nghĩa vợ chồng.
Chị nói rằng đã 60 tuổi, nhưng không thấy chị nói gì về con cái. Chị cũng nói về những người bạn Mỹ muốn chia sẻ gánh nậng để chị có thể khuây khoả, nhưng chị không nói gì về hệ thống y tế bên Mỹ có giúp đỡ gì chị trong hoàn cảnh cũng như cộng đoàn Việt nam, nghe nó rất tương thân tương trợ.
Cá nhân muồn giúp đỡ chị, nhưng không biết làm cách nào. Hiện tôi ở Pháp.
Chia sẻ cùng chị đôi giòng. Cầu mong chị luôn hy vọng.
LikeLike
Theo cháu biết thì chị Nga không có con cái.
LikeLike
Doc duoc tieu de nay, toi that su chia se noi niem cua Chi Nga Nguyen o San Diego.
So phan moi nguoi deu da an bai, mong chi kien cuong voi noi bat hanh do, de sau nay khoi an han vi da khong lam tron bon phan lam Vo.
Toi da co 5 nam san soc vo toi vi benh Lupus, va da doi khi met moi va nan chi vi lau dai va vo vong, nhung bay gio nghi lai thay long minh thanh than vi da lam Chong tron bon phan.
Nhung qua cau chuyen cua Chi, suc chiu dung cua Chi vuot qua suc tuong tuong cua toi, nen toi cam phuc va viet vai giong trai long voi Chi, Chi la nguoi Vo Viet Nam guong mau, dam dang va chung tinh.. Xin nguong mo Chi.
LikeLike
Cần thay đổi quan-niệm ….
Quý vị thân mến,
Từ những ngày đầu đến Mỹ, người gốc Việt chúng ta đã có những quan niệm như:
– Đưa cha mẹ vào Nursing Home là bất hiếu
– Nếu phải vào Nursing Home thi thà chết sướng hơn
đó là với cha mẹ, còn với vợ hay chồng, quan-niệm này còn tạo nên áp-lực cho người phải săn sóc người bệnh hơn nữa.
Những quan-niệm này cần phải thay đổi để cởi bớt trói buộc cho người phải đang gánh chịu.
Chúng ta cần xử sự tùy theo hoàn cảnh và khả năng của mình. Chọn giải-pháp tốt đẹp cho cả mình lẫn người thân. Có nhiều cách để chứng tỏ lòng hiếu thảo hoặc yêu thương của mình chứ không phải chỉ là tự tay mình săn sóc.
Đối với nhữn người già bình thường thì có thể về VN sống và mướn người làm chăm sóc. Nhưng đối với những người bệnh như trong trường hợp này thì ta nên dùng những phương-tiện tại đây.
Một điều nữa. Như chúng ta biết, nước Mỹ có rất nhiều luật lệ, nhưng lại cũng có rất nhiều ngoại lệ. Nếu chúng ta biết cách hoặc được giúp đỡ như M&M đã làm bên trên, thì cũng có thể tìm ra giải-pháp.
LikeLike
Chị Nga mến,
Không biết nói gì hơn ngoài lòng kính phục và cầu thay cho chị.
@ACE
Nếu không được trợ giúp của chính phủ có cách nào chúng ta có thể gây quỹ để hỗ trợ cho chị phần nào, có thể để trang trải bớt tiền thuốc hoặc mướn người đến giúp vào cuối tuần. Thấy có người dùng FB để kêu gọi và lập một trust fund cho việc đó. Nhưng cần có một người hay hội đoàn có uy tín và khả năng. Just my 2c.
BR
LikeLike
@ H&B mến, mình đồng ý với H&B , cám ơn lời đề nghị của H&B.
LikeLike
Cũng như anh M&M đề nghị, em cũng nghĩ chị Nga nên bắt đầu bằng việc xin SSI cho người thuộc diện Disabled.
Cho dù có nhận được SSI hay không thì chị Nga vẫn có thể xin cho anh ấy vào Nursing home nếu hội đủ điều kiện bằng cách liên lạc với Social Security Office ở San Diego
SOCIAL SECURITY
1333 FRONT STREET
SAN DIEGO, CA 92101
1-800-772-1213
Nếu như chổ này xa nhà chị, chị có thể vào trang web này, đánh vô zip code để tìm chổ gần nhà hơn
https://s044a90.ssa.gov/apps6z/FOLO/Controller
Với mức thu nhập của gia đình chị hiện nay là $900 như chị Lụa nói, em nghĩ anh ấy sẽ được chấp thuận. Nếu như sau khi đưa anh ấy vào được nursing home và chị đi làm, chị có thể phải đóng bớt một phần tiền cho nursing home, tùy theo mức lương của chị.
Còn chương trình IHSS là có người đến nhà chăm sóc, nếu như chị xin theo diện này, chị có thể để cho người khác đến chăm sóc cho anh ấy rồi chi đi làm, hoặc chị có thể hỏi họ nếu chị tự chăm sóc cho anh ấy thì chị có thể nhận được tiền lương không.
LikeLike
Chào các bạn,
Chị NN vì chưa quen cách nói chuyện bằng gõ chữ nên chị nhờ Lụa chuyển lời cám ơn tới tất cả các bạn. Chị cũng nói rằng khi chị tâm sự với phóng viên Ngọc Lan, là có ý muốn chia xẻ những kinh nghiệm đến độc giả về trường hợp của chị, để mọi người hiểu biết hơn và theo đó rút những bài học rồi trù liệu cho chính gia đình của mình, không nên đợi xảy ra chuyện rồi mới lo thì quá muộn màng .
Chị cũng nói tất cả những thông tin và ý kiến của các anh chị đưa ra, chị đã thử hết trong 6 năm qua rồi và sau cùng phải chấp nhận sự bất công trong uất ức.
Chị là người trong cuộc nên chị thấy rõ những cơ quan trợ giúp của chính phủ chỉ ích lợi cho những người chưa bao giờ đi làm, những người đóng thuế rất ít, những người đang có trợ cấp, những người không có tài sản ….
Còn như vợ chồng chị vì sống đời công dân gương mẫu chăm chỉ cày bừa, lương lãnh về sau khi nộp đủ thứ thuế và trả nợ nhà thì chẳng còn gì hết, vậy mà khi xẩy ra chuyện, muốn được vô Nursing Home nằm chung với những người chưa bao giờ đi làm, thì phải trả $5000/tháng !
Đào đâu ra tiền?
OK không tiền thì phải hiến nhà như chị Bidong nêu ra, nhưng phải là nhà mà mortgage paid in full, còn nhà đang có nợ thì ngân hàng đứng chủ quyền ai cho phép mình hiến.
Không hiến được thì bán, nhưng phải có ủy quyền chữ ký thì mới thông qua được .
Trường hợp bán được nhà thì phải 5 năm sau mới được phép xin vào Nursing Home, vậy trong 5 năm chờ đợi này anh chị sẽ đi đâu về đâu, có người chủ nhà nào vui lòng cho người đàn bà không có công việc làm, còn na theo một ông chồng mắc bịnh tâm thần muớn nhà của họ?
(tới phần chị Nga muốn chia xẻ về vấn đề xin SSI nhưng Lụa bận quá sẽ trở lại sau nhé)
LikeLike
@NL và ACE
Suggest next topic sẽ là PFP (Personal financial planning)
Theo kinh nghiệm “lượm lon” của tui, thì ra^’t ít ngươi Việt sống ở hải ngoại để ý hay hoạch định cho đời sống của mình trong tương lai vì nhiều lý do
Một công ty hay business cân business plan, thì đời sống của chúng cũng vậy. Một công ty cần nhiều plan inluding mitigate plan nhất là lìfe expectancy sẽ kéo dài hơn, và quyền lợi hay ngươi Vệt hay gọi là “bổng lộc, phúc lợi”(I hate this word. No respect and not true) càng ngày càng ít vì tiền thì có giơi hạn, mà phải chia ra cho nhiều người . SSA funds có thể cạn, có thể khi tới lúc cô giáo dzia` hưu(?)
Ngao nói vê Power of Attorney, hay DG Florida nói về Long Term Care Insurance. Bao nhiều người trong chúng ta hiểu biết và có PoA hay có LTCI?
Bao nhiêu người trong chúng ta biêt rằng khi vê hưu, sẽ có được bao nhiêu tiền mỗi tháng và bao lâu?( SSA+401K+ Pension+ saving+ asset divide to life expectancy)
Well….
Comment please
LikeLike
Thêm phần Living Trust nếu làm chủ căn nhà, nhất là ở CA. 🙂
LikeLike
LV is part of PFP 😛
LikeLike
LV=LT
LikeLike
Gợi ý về đề tài tới của Bố Già rất hay.
Chắc phải đi tìm hiểu về chuyện này rồi sẽ chia sẻ lên đây cho mọi người biết ít nhiều.
À, nếu trong số độc giả ở đây có ai rành về chuyện này thì email cho NL với
(ngoclan@nguoi-viet.com) Cám ơn nhiều.
LikeLike
Không cần phải tìm hiểu nhiều, chỉ cần nhớ là trong bất cứ giấy tờ nào mà có mục ‘Người thừa hưởng’ thì cứ để tên ‘Thị Hến’ là OK! j/k
Tối nay tui dìa lôi cái di chúc ra coi trong đó bao gồm cái gì rồi sẽ email cho cô giáo, ủa, mà tui có di chúc hông mà lôi trời!
LikeLike
@ Sư phụ ơi
Lâu nay nhiều người gốc Việt chúng ta cứ nghĩ tiền hưu là tax-free , nhưng đệ tử nghe từ những đồng nghiệp lớn tuổi thì mình cũng vẫn phải trả thuế nữa đó, dĩ nhiên là với bracket thấp hơn hồi còn đi làm. Đúng hông Sư phụ ?
Như vậy, thì vẫn phải để dành cho khoản này chứ hổng có đem về VN huy hoàng hết được.
LikeLike
Thí dụ:
Living trust: nghe rât nhiều ngươi nói vê LT, mà bao nhiêu người kể cả một số LS hiểu ro~ ra`ng ve^` LT vào bie^’t có bao nhiêu loại? Mỗi loại khác nhau như thế nào? Loại nào tốt cho cô giáo, mà có thể không tôt cho lượm lon hay lượm chai ?
Insurance trust: Bao nhiêu người nghe và hiểu vấn đề nay`? bao nhiêu người V. có insurance trust ?
All is part of PFP package
LikeLike
Cô giáo cứ thảy topic lên rồi mọi người góp ý, đâu cần cô giáo tốn thời giờ đi tìm hiểu? chỉ muốn tiết kiệm giờ cho cô giáo thôi! sau khi bài hoàn tất, dài lê thê… thì cô giáo túm lại và viết thành bài bỏ lên NVO? 🙂
LikeLike
Chị Nga nói:
Chị đã đi xin SSI, nhưng mấy năm nay từ khi quỹ an sinh cạn kiệt, lại đẻ ra nhiều luật lệ để gạt bớt những người đã từng đi làm. Trường hợp chị, họ nêu lý do là anh đã hưởng tiền hưu non trước khi bị bịnh một năm (nếu tiền hưu thấp hơn tiền SSI thì anh sẽ được bù vào cho đủ và được xin IHSS)
Nhưng xui xẻo là tiền hưu của chồng chị lại cao hơn tiền SSI mấy chục đồng, nên anh bắt buộc phải tiếp tục lãnh tiền từ quỹ hưu trí và phải tự trả tiền cho Medicare gồm:
(Part A =Hospital Insurance) (Part B =Medical Insurance)
Trong khi những người hưởng Medi-Cal thì không phải trả tiền A+B .
Chị chỉ mua Part A của nhà thương Kaiser, còn khám bác sĩ và mua thuốc thì dùng tiền túi..
Nên Lụa thấy ngoài tình thương với chồng ra, chị còn rất sợ anh bị bịnh lặt vặt thành ra săn sóc ảnh còn kỹ hơn là em bé.
Nhà chị chỉ có 2 phòng nhỏ, một phòng thì chứa xe lăn, dụng cụ cho người tàn tật và rất nhiều tã, bởi tã cho người lớn thì mắc lắm nên khi gặp sale chị phải mua về chất đầy trong phòng .
Phòng thứ hai thì kê cái giường cho chồng chị, bởi anh cứ tiêu tiểu bất kể nên đêm hôm chị phải trải cái mền xuống thảm dưới chân giường của chồng, rồi nằm đó ngủ chung với con chó.
Trời ạ, hình như ông thần may mắn hạnh phúc ổng xóa tên chỉ ra khỏi cuốn sổ của ổng rồi hay sao á !
LikeLike
Nói như vậy là coi như bó tay? Biết đâu lần trước apply không cho, bây giờ luật thay đổi thì thành hợp lệ? 😦
LikeLike
Dream is free:)
LikeLike
@ Lụa
Medicare cho người ở tuổi 65 trong toàn nước Mỹ:
1. Được áp dụng từ Federal, moi công dân Mỹ tròn 65 tuổi nếu apply đều có Part A & B bất kể lợi tức cao hay thấp ( thường phải apply trước 3 tháng, sẽ được lãnh đúng hạn định)
2. Part A : Free
3..Part B đóng $104.90 ( cho tài khóa 2013, và được thay đổi giá tiền hằng năm).
Part A chỉ thuần hospital ( chi phí bệnh viện, nhưng không có phần cho BS)
Part B: khám BS và các loai test, giải phẩu….v.v..
Họ không cover hết nên phải mua thêm phần supplement ở các hãng bảo hiểm ngoài, để phòng ngừa những khi nhập viện bất ngờ
Cho nên có điều gì không rõ khi chị Nga phải trả tiền Part A?
Và Part B rất cao, làm sao có thể tư thanh toán?
(Chưa kể phần mua thuốc ở Part D)
@ Già,
Thông thường những người có tài sản lớn dùng vào investment.mới nhờ LS làm Living Trust, để viêc điều hành đươc tiếp nối sau khi mình ra đi.
Tùy theo mức độ cao thấp của tài sản, chi phí LS từ $ 5,000 – $ 10,000 ( giá ở thủ đô HTĐ)
Nghe Già nhắc đến vụ này, biết G. là…. ” bá hộ” rồi! hahaha
@ Ngao
Gia đình Chị cũng vừa làm môt Power of Attorney cho người thân cách đây ít lâu.
Đúng đó Ng, tiền retirement vẫn phải có thuế.
LikeLike
@Chị Bang Bang
thật là một cơ-hội học hỏi để chuẩn bị cho chính mình.
Cám ơn chị
chúc chị vui nhe
LikeLike
@Bang Bang
oopss, xin lỗi chị Bang Bang, sao hôm nay em mới đọc thấy cái này .
Cám ơn chị đã nhắc, em vừa mới gọi điện thoại hỏi lại chị NN cho kỹ, thì chính xác đúng như chị BB nói, là chị NN trả tiền Part B $110 (không phải $104.90), và chị không mua phần supplement.
Xác nhận là chị BB và chị NN đều nói đúng, chỉ có em là hôm đó vừa làm việc, vừa nói chuyện trên phone với chị NN nên đã ghi lại không chính xác, xin lỗi quí độc giả (huhuhu tự phạt đứng vô góc nhà hôm nay không được lảm nhảm)
LikeLike
Nửa khuya, buồn đời vào Blog.
Lang thang bên bài cũ..
Nhìn logo lạ lẫm, không biết… ta hay là…ai đây?
@ Lụa
Cũng lạ, vì luât lệ từ Federal bao giờ cũng áp dụng đồng nhất cho khắp 50 tiểu bang Mỹ, mà sao chị NNga lại phải mua cao hơn, dù chỉ chênh lệch vài đồng?
HDJ cũng có người nhà apply phần này nên biết rõ về điều ấy..
Mà thôi, mọi điều xin khép lại..
Cầu nguyện cho người và cho mình.
Chúc an vui.
LikeLike
Quỹ cạn tiền rồi Bi ơi, càng ngày càng khó, bây giờ thêm ObamaCare nữa thì moi tiền đâu ra ?! Người chịu thuế như tụi mình đã nặng gánh lắm rồi !
Chú GLL nói đúng lắm, người Việt ít ai để ý về Personal financial planning hay Long Term Care Insurance … với lại tiền Long Term này cao giá lắm, càng lớn tuổi càng tăng, tới lúc chịu đựng không nổi thì ngưng đóng và thành công cốc .
Còn về Power of Attorney thì khi mình làm Living Trust trong đó có sẵn, ai có nhà nên làm .
Lụa hai năm trước phải trả $2500 cho luật sư làm Living Trust, tuy luật sư lo hết nhưng mình phải trả lời tất cả các câu hỏi, trong đó nhiều câu mình không thể nào ngờ và phải vò đầu bứt tai mà suy nghĩ .
Thí dụ, quyền được chết nếu mình là người thực vật :
– Bạn sẽ chỉ định ai là người ra lịnh bác sĩ rút ống để mình chết ? Là người phối ngẫu!
– Nếu người phối ngẫu chết hay ly dị thì ai kế tiếp ? Là đứa con lớn !
– Con lớn chết thì …? – Con út !
– Chồng và con chết hết thì sao ?????
Mèn, để suy nghĩ cái!
LikeLike
Làm sao để biết LT là OK hay không? Mỗi luật sư đều nói mình làm đúng, đầy đủ. Có lẽ đến khi mình chết đi, người nhà của mình mới biết hồ sơ của mình là tốt hay xấu? LT có đủ giá, và làm sao để chọn người luật sư làm LT tốt? Mỗi LT là “personal” nên bạn bè / gia đình không thể cho mình coi cái của họ, làm sao để có thể so sánh để biết cái nào đúng cái nào sai? Quá nhiều câu hỏi, câu trả lời thì mịt mờ! 🙂
LikeLike
Đúng như chị Lụa nói, nếu ai đến văn phòng luật sư lo về Living Trust nhờ họ làm thì tốn từ $2000-$2500, họ sẽ làm hết giấy tờ cho mình, hồ sơ đó còn được đưa lên county để record nữa thì phải.
Power of attorney có 2 phần, một phần về vấn đề sức khỏe và một phần về vấn đề tài sản.
LikeLike
Sự hy sinh của chị Nga quả là còn hơn trời, hơn biển, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, sức khỏe & tinh thần của chị cũng vậy. Nguyện cầu chư Phật Bồ Tát phù hộ cho chị chóng tìm ra những giải pháp tốt nhất cho cả chị & anh. Cảm ơn chị Ngọc Lan tiếp tục viết những bài thật cảm động.
LikeLike
@ Ngao
Yes and No ( Sorry rất khó viết bằng tiếng Viet , nhất là từ kẻ mới học xong trường làng)
Example:
Let say your retirement income is from 401K or 403B
1- Lump sum withdraw: push you up to the highest tax bracket plus future earning tax as long term capital gain results from sales of assets or your portfolio
2- Direct roll over: tax defer if you transfer the fund DIRECT to IRA (not to your account then to your IRA)
3- Indirect roll over: Normally company must withhold 20% for tax, this is considered as taxable distribution if you do not deposit the FULL amount within the required time period
4- Equally monthly payment: Pay on normal tax rate of your total income ( your SSA is part of it, percentage is depend on your total income)
And if you are working after 66, received SSA and earn income at the same time: In 2012, if he/she is 62-66 year old, lose $1 dollar of every $2 earn about 14,460 . After 66, lose $1 for every $3 earned about $38,880
LikeLike
about= after
LikeLike
Cám ơn Sư-phụ
Chúc Sư phụ vui nhe
LikeLike
Không biết chị Nga đang mua bảo hiểm phần A (Hospital insurance) ở Kaiser là bao nhiêu?
http://www.pcip.ca.gov/Home/default.aspx
Tại California có chương trình PCIP (Pre-Existing Condition Insurance Plan) cho những người đang bị bệnh như bệnh ung thư chẳng hạn mà tiền bác sĩ chữa trị thuốc men rất là cao, vì vậy nhiều hảng bảo hiểm không chịu bán bảo hiểm sức khỏe cho bệnh nhân. Chương trình PCIP lo chuyện này, đây là một phần của đạo luật “Obamacare” đã và đang hoạt động thay vì phải chờ tới năm 2014.
PCIP bao nhà thương, bác sĩ và tiền thuốc, deductible là $3000 một năm, tính từ tháng 1 đến tháng 12. Hầu hết các nhà thương lớn đều ở trong network của PCIP và có rất nhiều bác sĩ đủ các nghành chuyên môn ở bên ngoài. Bảo hiểm này giống như một PPO, đi bác sĩ không cần phải có giấy giới thiệu từ primary care physician. Tiền co-pay mỗi lần đi bác sĩ là $25, số tiền này tính vô tiền deductible.
Tiền monthly premium họ tính theo nhóm tuổi, ở Nam California thì trả rẻ hơn ở Bắc California một chút.
Click to access PCIP_MRMIB_Premiums_2013.pdf
Theo PDF file ở trên thì chị Nga đang ở Area 6 cho San Diego county, và tiền bảo hiểm hàng tháng cho ông xã chị là $485.
Hai điều kiện phải có trước khi apply vô chương trình này là:
1) 6 tháng qua mình không có bảo hiểm sức khỏe (cái này ông xã chị hơi kẹt)
2) Phải có một lá thư từ chối của mấy hảng bảo hiểm không chịu bán bảo hiểm sức khỏe cho mình.
Và sau khi vô được chương trình này, nếu mình xài vài tháng chữa bệnh xong rồi ngưng, khi muốn quay lại thì phải chờ 6 tháng sau họ mới cho mình apply lại.
http://www.pcip.ca.gov/Costs/
(đọc phần cuối trang)
LikeLike
Chị Nga, đọc bài viết này tôi thật cảm phục tình yêu và sự hy sinh chị đã dành cho anh bao nhiêu năm nay và thấy thẹn với lòng vì không biết mình có hy sinh cho chồng như chị được không nếu trong hoàn cảnh của chị. Cám ơn bài viết đã đánh động và làm thức tỉnh bao con tim để mình biết trân quý những gì đang có
Tôi vừa đọc được bài phóng sự trên đài ABC, kể về anh chàng 29 tuổi bị bệnh Parkinson như chồng chị. Nhưng vì còn trẻ và anh nhất quyết không khuất phục trước căn bệnh quái ác này, anh đã đến Muhammad Ali Parkinson Center tại Barrow Neurological Institute ở Phoenix, tiểu bang Arizona và sau 2 cuộc giải phẩu để gắn một máy “trợ não” cho anh và bây giờ anh đã khỏe rất nhiều và sinh hoạt bình thường, tay chân không còn bị tê cứng như trước nữa.
Chị nên tìm hiểu thêm để xem có giúp được cho anh và cả chị luôn nữa. Chúc chị may mắn tìm được thầy giỏi thuốc hay.
Link để xem bài phóng sự:
http://abcnews.go.com/Health/asleep-deep-brain-stimulation-takes-fear-successful-parkinsons/story?id=18661519
LikeLike