Nhận được email đồng nghiệp cũ. Dễ chừng cũng đã 3, 4 năm rồi không liên lạc.
Chỉ vài dòng thôi, đại loại, “Nhìn thấy chị hoài – vẫn gương mặt thân quen – vẫn giọng đọc ngọt ngào – nhưng hơi tròn ra đó nha!”
Hay là, “Muốn viết nhiều, muốn nói nhiều lắm, từ lúc trường tổ chức 55 năm kỷ niệm ngày thành lập, đứng ngoài sảnh mà nhớ trước đây có một Ngọc Lan cũng từng đứng trên sân khấu đó, thời gian qua nhanh quá chị ơi, nhớ chị nhiều lắm!”
Rồi nhắn nhe thêm, “Mọi người đều đã nhận quà của chị. Lý ra phải viết thư tay gửi lại cho chị mới đúng. Thời gian với chị là vàng, sao có thời gian rảnh viết thư tay cho tụi em vậy? Chị có cảm xúc gì sao?”
Vậy thôi, đọc xong, ngồi cười một mình.
Rồi sao bỗng dưng lại cảm thấy nhung nhớ nhiều thứ. Hay trời lành lạnh khi tắt nắng, đường phố thưa vắng, lòng thênh thang ngày tháng cũ, lại đâm ra thấy mắt nhòe nhoẹt nước.
Đến giờ, đã hơn 7 năm ở Mỹ, vậy mà mỗi lần một mình xách xe lững thững dạo shopping là lại nhớ Châu, nhớ Hồng, nhớ Mai. Ngày ở Sài Gòn, hình như chưa bao giờ đi shopping một mình. Đi nếu không có chồng, thì là phải có bạn bè, khi Mai, khi Châu, khi Hồng, có khi cả đám. Giờ thì ngược lại, shopping đôi khi có chồng, nhưng chưa bao giờ có bạn bè.
Đến giờ, đã hơn 7 năm ở Mỹ, vậy mà chưa một lần bước chân vào quán ăn nào một mình, thì đừng nói gì đến đặt chân vào một quán cà phê, một mình.
Không biết, không biết tại sao là như vậy. Vẫn cảm thấy có chút gì đó rất cô độc, trong những lúc như thế. Đôi khi chỉ ao ước, mình có một đứa bạn gái ở đây, lôi nhau đi khắp nơi. Nhớ những lúc ngồi Sỏi Đá, hay Khúc Ban Chiều, với Thủy, với Nhung, hay với Hồng, với Châu, với Mai. Nhớ những lúc gục gà gục gật chấm bài thi, chưa xong đâu vô đâu, nhưng lại sẵn sàng gọi nhau, rồi xách xe đi một vòng. Trở về chấm tiếp, thanh thản hơn.
Nhớ những buổi trưa dạy xong, kéo nhau về nhà. Nấu nồi bún chay không ra chay, mặn không ra mặn, nhưng cứ thế cả đám xúm lại ăn, rồi lăn ra ngủ, sau khi tám đủ chuyện.
Nhớ những lên chuyến Đà Lạt, những chuyến dầm dề nơi Mũi Né, Vũng Tàu, nhớ những lần tổ chức trại đêm, phờ người như ma, nhưng mà cứ cười, cứ vui…
Giờ thì có cái để gọi là quá khứ, có cái để nhìn vào hay nhìn về, mà nhớ “ngày xưa…”
Mà thực ra thì cũng quên bẵng, lịch làm việc, cách làm việc, những thời điểm, những dấu mốc… mà trong hơn một thập niên, tất cả gần như là hơi thở…
Quên
Bởi không còn thời gian để nhung nhớ
Chuyện mới tháng trước, tuần rồi, hôm qua, còn có thể quên, huống chi là những chuyện của ngày xưa, xưa lắm…
Cám ơn email của đồng nghiệp cũ.
Để chợt hiểu rằng, thì ra, trong một góc nào đó, phủ đầy những chữ quên, có lúc nỗi nhớ vẫn tràn về, cồn cào, da diết…
Thôi, mang “Lệ Buồn Nhớ Mi” của Đăng Khánh ra nghe, cho nó nhũn người ra luôn, cho tròn một cảm giác… sến!
@ cô giáo
Cô giáo nói không có ” con ma nào ” thức khuya canh bài mới của cô giáo! Ốc ken chưa thành tinh đâu cô giáo ơi!
” Người ơi, khi cố quên là khi lòng nhớ thêm” , cô giáo ơi, ở đời chữ ” quên” và ” nhớ” đôi khi nó làm mình vui, và cũng nhiều khi nó làm mình khổ. Cũng như giòng sông khi nước ròng nước cạn, nỗi nhớ cũng vậy, khi vơi khi đầy. Mong cố giáo hãy để những kỷ niệm cũ quay về trong nhẹ nhàng, trong thương nhớ. Sự nuối tiếc hay hối tiếc sẽ làm tim mình chùng, khó lòng đi vững trên những bước dường tương lai.
Nói là nói vậy thôi, ốc ken biết chữ ” nuối” và ” tiếc” không có trong tự đển” sống ” của cô giáo đâu.
Chúc cô giáo vui.
LikeLike
‘Ốc ken chưa thành tinh’, Ốc ken chỉ lên cơn thui cô giáo ơi!
LikeLike
Ốc không là ma, Ốc không thành tinh, mà chỉ có “Ốc chảnh” thôi! j/k 🙂
LikeLike
Hahahaha, chị Bidong kỳ quá, chỉ được cái nói đúng, hahahaha
Ốc chảnh như con cá cảnh 😛
LikeLike
Ô’c chảnh thịêt đó, nhưng mà chảnh có duyên…
LikeLike
@ Chị An Lành
Chị về đến nơi rồi sao? Đi đường bình yên hén,chị! Ốc ken rất tiếc không tiễn chị được, xin lỗi nha.
Phong kẹo chị cho ngọt và thơm quá, thơm thảo như tấm lòng của bà chị từ Pháp Quốc đem về cho ốc ken. Cám ơn chị nhiều.
Vẫn mong tháng chín tới đây nhà ốc ken được đón chị ghé chơi.
Chúc chị khỏe.
LikeLike
@ Chị An Lành
Cám ơn chị đã nói đúng sự thật, một sự thật mà đa số các còm sĩ thân thương biết mà không nói vì …
hề hề
LikeLike
“Bắc Kỳ 54” mà còn ở Paris nữa thì nói chuyện đến kiến trong lỗ tai cũng phải bò ra, huống chi là Ốc, hehehehe
Muốn nghe lời thiệt mất lòng, phải kiếm Nam Kỳ ăn cá rô phi như tui nè, hờ hờ :p
LikeLike
Tui nữa! 🙂
LikeLike
@ cô giáo
đầu năm cô giáo không kiêng cử gì hết, ốc ken bị oan nữa rồi. Chảnh chọe gì đâu, bị ấn vô tay cuốn sách chữ nhiều hơn hình, chữ lại li ti như hột mè đen, giấy lại vàng ệch như da mặt người chết, phần tuổi cao sức yếu, mắt thì nhốp, đeo 2 cái đít chai cô ca dày cộm, nhá chưa hết cuốn sách đã muốn đi đầu thai rồi . Đành phải quăng nó qua một bên làm chuyện khác, nếu không thì phải ra đi tay không mang va ly, quần áo cứ thế cắp nách, chứ sống không qua khỏi con trăng này…
cuối cùng nó thắng, Bên Thắng Cuộc thắng, tui địch không lại. Đây là cuốn sách thuộc loại khó nuốt, muốn trầy cổ họng luôn.
Nhưng hãy đợi đấy, tui định hồn xong thì tui sẽ đè nó ra, tui đọc tiếp.
Lý do vắng mặt là như vậy, gán cho ốc ken tiếng chảnh là chơi không đẹp tí nào…
Ai chảnh biết liền tù tì…
Mà tui hổng chảnh thì thôi, mắc gì phải thanh minh thanh nga chi cho lòi cái chảnh ra vậy hổng biết nữa….
LikeLike
Muốn thắng thì phải đánh, chứ ngồi đó “địch” không thì chỉ có… mùi thôi chứ thắng làm sao nổi.
Thêm nữa sách người ta đọc bằng mắt, ông mang đi nuốt, chưa lòi họng là may.
Đúng là người Chảnh nên làm gì cũng khác
hahahaha
Chị Bidong ơi, Hến ơi, cứu bồ….
LikeLike
@ Cô giáo
ái da! cái này dù không có võ, ốc ken cũng quyết ăn thua đủ với cô giáo tới cùng. Chết thì chôn, cóc sợ nữa…
Từ xưa tới giờ, mỗi khi nói đến tiếng địch, là người ta thường liên tưởng đến tiếng sáo mê hồn của Trương Lương, tiếng tiêu buồn bên sông lạnh, hoặc tiếng địch sông Ô…nghe lãng đãng khói sương, thanh âm ngân nga buồn da diết…
Còn riêng cô giáo tiếng địch lại mang ý nghĩa khác, thầy chạy luôn.
À, đừng có lầm à nha, bữa nào lỡ ăn trúng cóc chết, thổi một tiếng địch là bà con tốc mùng, bung mền chạy không kịp đó nha, phải nói là chạy trối chết, vừa chạy vừa rủa chứ ở đó mà không thắng nổi à nha.
Còn sách tui nuốt thì kệ tía tui, mắc mớ gì nuốt sách cũng bị gọi là chảnh?
mà chảnh là gì vậy? Ai ơi cắt nghĩa giùm tui một chút được không? hay là ” chảnh” với cô giáo cũng sêm sêm với ” địch”!
LikeLike
Xưa nay ốc sống thì luộc, ốc chết thì quăng, làm gì có chuyện chết thì chôn!
Muốn hiểu chảnh là gì hả?
Hỏi vậy cũng hỏi.
Cứ nhìn Ốc là hie63uuuuuuuuuu, hé!
LikeLike
@ Chị Bidong
Nữa rồi, chị không binh vực cho thằng em giùm. Chữ ” chảnh ” từ cô giáo ra, nó lây con hơn dịch cúm gia cầm nữa. Thấy thằng em bị ngộ nạn, chị phải cứu nó chứ,để cho bàn dân thiên hạ xúm vô mần thịt, ốc chắc còn có cái vỏ thôi…
LikeLike
Tên “Ốc chảnh” nghe thật êm tai, dễ thương & đẹp nữa! 🙂 Cám ơn cô giáo mới đúng đó!
LikeLike
@ Mây
mấy hôm nay răng bén dữ nha! Mới mài để ăn tết phải hông?
Mộng ước đầu năm của tui là sao biến thành tinh, để còn đọ sức với Mây, chứ người thường không cách gì mà chọi lại với Mây hết. Đã vậy mà còn đi TMV chỉnh răng nữa…
Cạp cái nào đáng đồng tiền bát gạo cái nấy…
Hừ, lên cơn mí lị lên…men!!!
LikeLike
“Quên … Bởi không còn thời gian để nhung nhớ” và bởi nhung nhớ là cái ‘luxury’ mà mình không thể ‘afford’ nỗi trong đời sống bận rộn hàng ngày này 😦
Nhưng đôi khi có một khoảnh khắc nào đó mà nhung nhớ tràn về, và mình có cơ hội để lòng lắng đọng, dù chỉ chốc lát, để cảm nhận được tâm hồn mình vẫn còn rung động, thì đó là điều hạnh phúc…
—–
À, mấy con ma khác có lẽ đi đầu thai hết hết rồi nhưng con ma TS này thì nửa khuya thỉnh thoảng vẫn hiện ra đó nghe. Chỉ có điều 1 giờ sáng tui sợ kêu réo hú hồn cô chủ, cô chủ từ ma còm thành ma thiệt thì chết tía tui.
LikeLike
@ Ông Trùm
con ma ốc còn đây nè ông ơi, chưa có chỗ nào nhận, lấy gì đầu thai hở ông. Tui cũng là con ma thức khuya, nhưng dạo này bận quảng cáo cho hãng làm kính cận cho nên ít còm , dù đọc không sót cái còm nào hết.
bữa nào tui với ông réo hú hồn cô giáo, coi thử ma thiệt khác với ma còm ra sao nha ông?
Tui chạy trước, có rớt dép ông lượm giùm nha…
Hề hề!
LikeLike
Đọc còm mà không trả lời, không kêu chảnh thì kêu là cái gì ta! hehehe!
LikeLike
@ Mây
hết chữ lấy gì còm ! Cũng phải để cho người ta re-fill chữ với chứ!
LikeLike
hahaha, hèn chi muốn re-fill cho lẹ nên cầm cuốn sách dày 500 trang nuốt rồi kêu địch không nổi, hahaha
LikeLike
BÀ NÀY NGÀY XƯA DẠY HỌC TRÒ, CHẮC HỌC TRÒ ĐỨA NÀO CŨNG GIỐNG BẢ HẾT QUÁ…..
” TRỜI ƠI! SO TRỜI SINH RA NGỌC ỐC, LẠI SINH RA NGỌC LAN VỚI NGỌC MÂY CHI VẬY NÈ TRỜI….”
LikeLike
Sinh ra để trị con ốc chảnh chứ làm chi 🙂
LikeLike
@Ốc Đảo, Trùm Sò:
Hai cái ông này, tui đã nhát như thỏ mà hơn 1 giờ sáng mà còn ở đó nói ma này ma nọ. Tui thành ma thiệt, tui bóp cổ hai ông trước á 🙂
Nhưng mà linh thiệt hén, vừa mới nhắc mấy “con ma” hay còm lúc giữa đêm cái tự dưng “ma” xuất hiện liền hén 🙂
LikeLike
@ Cô giáo
khi Thầy Pháp ra tay hiệu triệu, đố có con ma nào dám không về tề tựu đó. Ngay cả con ma bị mang tiếng chảnh cũng phải cuống cuống có mặt kìa kìa…
Không dám không nghe lời đâu…
À, đã là ma thì không sợ bóp cổ, chị sợ bị… đưa lên báo thôi…
LikeLike
Còm của Trùm Sò và Ốc phảng phất những nhẹ nhàng trong loại tình cảm: giữa tình bạn và tình yêu… hơn tình bạn một chút và còn rất xa mới đến tình yêu. rất dễ thương!
Chúc NL, Sư phụ, và Quý vị một ngày vui với hạnh phúc tầm thường nhưng quý giá … nhớ về những kỷ niệm cũ với bạn bè hay đồng nghiệp.
LikeLike
@ TB Ngao
đầu năm ông phán cho tui một câu có tình có nghĩa. Chứ đâu như mấy còm sĩ trên kia kìa, cứ nhè ốc mà lĩa hoài. Vừa đau và vừa nhột thấy tía luôn. Cám ơn ông , bạn như vậy mới là bạn chứ !
Tết nhứt mà chơi kỳ quá ông hén!
LikeLike
Tui ăn Tết có bữa 30 à! heheheh!
LikeLike
Nói đến “quên” thì không có đủ từ để nói hết, cái mình muốn quên thì lâu lâu nó lại hiện về, còn cái mình cần nhớ thì lại quên bẳng đi! Cố ý quên, quên vì tuổi tác lại là chuyện khác nữa nha! Thôi cứ sống trọn vẹn hôm nay, những chuyện khác hạ hồi phân giải!
Chúc tất cả ngày President’s Day vui vẻ!
LikeLike
còn cái mình cần nhớ thì lại quên bẳng đi, chẳng hạn như đến cuối tuần thì nhớ kêu 2 thằng nhóc làm việc nhà, nhưng lại quên …trả tiền công cho nó! hehehe!
LikeLike
@ Mây
cái cần nhớ là đến giờ trực còm giả vờ quên bẳng đi, để ngồi đồng với Đông Di , là ví dụ cụ thể nhất!
LikeLike
Đông Di là xưa rầu, bây giờ là Jumong! hahaha!
LikeLike
Xin mời mọi người đọc những bài viết dưới đây, nếu chưa đọc qua. Xin cám ơn báo Người Việt bằng cách này hay cách khác đã luôn phục vụ lợi ích của cộng đồng Việt Nam!
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=161907&zoneid=425#.USItEPJoKyY
LikeLike
Khổ quá, nói mãi, nhắc hoài
Chạ y
LikeLike
Chỉ gởi cho ai “quên” thôi, để lần tới có họp mặt ở NV thì không phải nghe chửi đầy lỗ tai đó mà! 🙂
LikeLike
Khi một người có những kỷ niệm đẹp thì khi nhớ đến nó làm cho người ta luyến tiếc nhớ nhung, còn một người có cuộc sống phẳng lặng như …cái bánh tráng thì không khi nào phải buồn phải nhớ khi nghĩ đến quá khứ!
Nếu như được lựa chọn làm một trong hai người này thì mình chọn cái nào hén!
hehehe!
LikeLike
Khi đói bụng thì chọn cái bánh tráng 🙂
LikeLike
Đến giờ, đã hơn 7 năm ở Mỹ, vậy mà chưa một lần bước chân vào quán ăn nào một mình. Mới 7 năm mà nói gì, tui ở Mỹ 20 năm rùi nè, có khi nào tui vô quán một mình đâu! hehehe!
LikeLike
Vô một mình phải tự trả tiền, nên không vô là đúng rồi, hehehehe
LikeLike
chỉ có mình cô giáo mới hiểu được tui! hahahah!
LikeLike
@ Mây
vậy chứ có khi nào Mây vô quán một mình, trong lúc một mình khác đang ngồi đợi không?
LikeLike
Vậy là hai người vô hai quán khác nhau hả!
LikeLike
một quán, kẻ trước người sau. Lợi dụng sương mù quăng lựu đạn để đánh lạc hướng…
LikeLike
đúng rồi chán thiệt đó Hến à. bây giờ thì dắt con, vài năm nữa dắt con và cháu.
tới lúc có cơ hội lết 1 mình quán là lúc con cháu nó hổng thèm đi với đám già nữa rồi
LikeLike
Ủa, hôm bữa thấy quan dắt nàng nào mà, không phải con cũng không phải cháu 🙂
LikeLike
lúc đó là quan dắt cô thư ký đi vi hành thăm hỏi dân tình đó cô giáo
LikeLike
Hahahaha, Ốc Chảnh có đối thủ rồi nè 🙂
LikeLike
@ Cô giáo
ông đó là thầy tui đó, không phải đối thủ đâu
LikeLike
hổng dám đâu. quan còn nhỏ tuổi lắm nhưng chỉ hơi bị thông minh hơn người thôi hihihi
LikeLike
Quan nói đung nỗi kho^? của tụi già tui, co’ nhiêu thì giờ đi với thư k’y riêng chân dài
(anh HTC, anh Linh cười tươi)
haha
LikeLike
thư ký của quan chưn ngắn chứ không dài nhưng “lùn mà có võ” giống như bé Tí nói trong kịch trên Thúy Nga đó
LikeLike
Chưn dài mắc công mỗi lần nói chuyện phải ngước lên, chớ nhìn thẳng thì thấy …’cái gì’ không hà! hahahah!
LikeLike
@ Mây
nhìn thẳng thì nhìn thấy…người khác. Khổ một nỗi lé kim nó hay bị trạng thái này lắm….
LikeLike
nhìn lên thấy nhật thực
LikeLike
@NL à
Ky` tới có dịp ghé VN sẽ mơi các bạn cũ của NL tụ hop ỏ Soi đá hay Khuc Ban Chiêu. Topic: nói xấu vê người nổi tiếng ỏ tiểu Sè Gòn
Ai tức thì bay về tham dự
hehe
LikeLike
Hehehehe, chơi kỳ nghen 🙂
LikeLike
Không gì vui bằng hội ngộ cố nhân. Tình cờ mình liên lạc được với nhóm bạn high school qua Facebook. Tối đó thức tới gần 1 giờ sáng, mò mẩm tìm người quen. Chừng gặp lại, mừng mừng tủi tủi. Hổm rày bận rộn 8 với đám cố nhân, 30 năm chưa gặp, chuyện xưa chuyện nay sao mà vô số kể.
Cố nhân khen mình lạ quá, nhìn hổng ra, miệng lưỡi mới ghê gớm, văn từ phong phú, chữ nghĩa đầy bồ…… Biết là được bốc thơm nhưng vẫn khoái. Hứng chí, post mấy bài về Florida cho cố nhân lé mắt. Thần khẩu hại xác phàm, bà con kết quá, nhao nhao chờ phần kế. Có 1 bạn đề nghị mình viết về yêu-hận…. , nếu cần tài liệu sống tham khảo thì cô sẽ vui lòng cung cấp???
Qua người bạn nối khố của cô nàng, mình mới biết chuyện. Tội nghiệp lắm, từ Úc bay về SG vớt anh bồ cũ. Qua chưa bao lâu, chàng tung cú giò lái, quất ngựa truy phong. Vừa nguôi ngoai, kết hôn lần 2, được 1 cháu gái thì tình cũng vụt bay. Báo hại cô nàng suy sụp, trầm cảm 1 thời gian…..
Cũng người bạn tốt bụng bỏ nhỏ với mình là “Nó” kết mấy câu chuyện tiếu lâm của ông lắm, chịu khó lâu lâu bỏ lên FB cho “Nó” xả stress. Làm như mình là Chu thần Cao Bá Quát, có tài nhả ngọc phun châu?
Mang nhiệm vụ bất khả thi, lò dò vô Blog cô giáo tìm hứng, kiếm chuyện vui dâng đời, giúp bạn. Thấy cái entry Khi ước mơ chỉ là mơ ước, ngồi cười khúc khích. Có thời mình thành tâm cầu khẩn:
Con quỳ lạy Chúa trên trời
Sao cho con lấy “Hết” người con thương
Chắc lời cầu quá độc, đấng thiêng liêng biết mình lúc đó trẻ người non dạ, nên đâu có chứng. Mình mới càm ràm :
Chúa đã bỏ loài người
Phật cũng bỏ loài người…..
Giờ ngồi ngẫm lại, toát mồ hôi, da gà da vịt nổi ốc. Ước gì được đó thì hoặc lảnh nguyên ca a xít hoặc cong lưng kéo cày trả child support. Đường nào cũng hẻo.
LikeLike
Viết yêu và hận đi, post luôn lên đây đi, rồi tui đi kiếm a xít và bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ luôn cho một thể 🙂
LikeLike
Nhớ mua a xít thiệt đừng mua đồ TQ
LikeLike
Tui lo bảo hiểm và kiện cáo
LikeLike
Nếu như chỉ ước mơ những ước mơ trong sáng bình thường, chẳng hạn như là…trúng số thì làm gì mà lảnh a xít! hehehe!
LikeLike
Lảnh độc dược như chú Ấn Độ mới đây, còn nguy hơn lảnh ca a xit.
LikeLike
@ Tino
tui khoái câu ông viết lắm ” Không gì vui bằng hội ngộ cố nhân” .Nhiêu đó đầy đủ cả ý lẫn tình.
Hay hơn câu” không gì quý hơn…” nhiều…
Đầu năm bắt tay ông một cái, chúc ông gia đạo yên vui, riêng ông lưng dài vai rộng để đội đá vá trời tiếp nha!
LikeLike
Ủa, tui nhớ người ta hay nói ‘Lưng dài vai rộng….ăn no lại nằm’ mà ta! hehehe!
LikeLike
@ Mây
Cái này là Mây chịu trách nhiệm khi diễn nôm câu nói của tui à nha…
Hề hề
LikeLike
Tui vẫn hay cảm thấy “quê quê” khi được người ta khen. Nhưng những dòng như thế này luôn là vô giá đối với tui :
” I get inspired by stories weaved by the likes of chi NgocLan Nguyen or Anhdao Do that would transport me back instantly to beloved childhood memories, or certain time and place growing up in VN” (copy từ FB của Trần Tường Huy, thầy giáo dạy toán của trườngOrangeview Junior High-School)
LikeLike
Được khen thì quê quê, bị chê thì nổi nóng! hehehe!
Người Việt nam phần lớn không tiếp nhận lời khen một cách nhiệt tình, chắc tại có bà con với Tào Tháo, nghe người ta khen thì lại không biết người đó khen mình thiệt hay nói móc mình! 😀
LikeLike
Nhà lúc nào cũng có chai thuốc đau bụng dành khi thấy Tào Tháo hết, hehehe
LikeLike
Thuốc đó không hiệu nghiêm bằng xi măng!
LikeLike
@ Mây
cái này sách của KhổngMinh có phán:
Suy bụng ta ra bụng người…
LikeLike
Tui mở link hỏng được! 😦
LikeLike
Ủa, em bấm vô thì được liền mà!
Hay là chị copy link rồi paste thử coi 🙂
LikeLike
ừa,cái link nó chảnh, nên chỉ có mỗi mình cô giáo mới vô được thôi
LikeLike
Tại chị hông có friend với Trần Tường Huy á! hehehe!
LikeLike
Đúng rồi! chí lý! 😦
LikeLike
@NL
Cái thời của tụi tui chỉ có thư tình, chưa có email, nhưng nghĩ là thơi của cô giáo thì có rùi.
Mạn muội yêu câu` cô giao thử moi ruột, moi gan, moi tim ra làm cai topic:
“Email của người tình cũ”
Coi ai quên, ai hận, ai nhớ , ai đau nhể
Hehehe
LikeLike
Email là sau này lận, chứ hồi đó Rồng gởi thơ tính tình tang cho Hến viết bằng tay không hà! hehehe!
LikeLike
Sau là trước, trước là sau, hôm qua la` hôm nay, và ngay mai ai biết được nhể ???
Hehe
LikeLike
@GLL: hahaha…. Đem “email của người tình củ” lên đây bàn. Chú làm trước đi, chú bắt nhịp rồi coi bà con có can đãm nhảy vô tiếp hông 😆
Hôm trước mấy đứa nhỏ lôi đâu ra cuốn High School senior year book. Những gì mình viết lúc đó từ con tim cho mommy của mấy nhóc. Giờ đọc lại, TL chạy tìm chổ trốn không kịp….nó quê gì đâu. Thôi quá khứ, cho vào quá khứ…giờ lo coi ngày mai nên ăn lunch cái gì đả….hehehe.
LikeLike
hahahah! độn thổ chứ trốn gì! 😛 😛 😛
LikeLike
Vừa nhận được Email của người bạn, cho bà con thưởng thức,
ai muốn sửa hay thêm bớt tùy ý nha.
” Nếu Thế Giới Này …”
Nếu thế giới này không có đàn ông,
Các cô thiếu nữ chẳng có chồng.
Lấy đâu mà đẻ, đòi làm mẹ?
Một mình lạnh lẽo, tối nằm không.
Nếu thế giới này không có đàn ông,
Ai sẽ đèo bà đi long nhong,
Ai còng xương sườn, cong xương sống,
Giúp bà….thư giãn những đêm đông?
Nếu thế giới này không có đàn ông,
Canh thiu, cơm sống lấy ai ăn?
Ai là đối tuợng bà la mắng,
Ông ổng giọng bà có ai thông?
Nếu thế giới này không có đàn ông,
Thì đâu có cảnh móc túi chồng,
Tiền lương khoản nọ, bà thu tất
Chỉ để cho chồng cái túi không!
Sau khi bài thơ “Nếu …” này được gởi đi
thì có một NỮ thân hữu đáp lại
với bài thơ sau đây nghe cũng nhức xương lắm.
Thế giới này không có đàn ông,
Các cô thiếu nữ chẳng cần chồng.
Không cần đẻ chửa chi cho mệt,
Một mình….nếu lạnh đắp chăn bông!
Thế giới nầy không có đàn ông,
Thì ta đi bộ, đi xe bus
Khỏi nhờ phiền phức, khỏi chờ mong.
Nếu cần thư giản những đêm Đông
Chỉ cần đọc sách hay nghe nhạc
Lò sưởi làm ta được ấm lòng.
Thế giới nầy không có đàn ông,
Cơm thiu, canh sống chó chim ăn.
Chó mèo đối tượng bà la mắng,
Ong óng giọng bà rất oai phong?
Thế giới nầy không có đàn ông
Đêm nằm yên giấc không ai phá
Hỏi rằng như thế sướng hay không?
Ha … Ha … Ha … !
LikeLike
Nếu thế giới này không có đàn ông,
Thì lo cho những cô chưa chồng
Còn tui đã có hai quý tử
Ban đêm lạnh lẽo…đắp chăn bông
Nếu thế giới này không có đàn ông,
Xe hơi mặc sức đi long nhong,
Mát xa nắn bóp tiệm đầy dãy
Ban đêm thẳng cẳng hạ như đông
LikeLike
Nếu thế giới này không có đàn ông,
Xe hơi mặc sức đi long nhong,
Tới khi thay nhớt hay pump gas
Dòm quanh tìm kiếm “anh ơi, giúp em” 😆
LikeLike
Xe tui tui tự đổ xăng á! hehehe!
LikeLike
Nếu thế giới này không có đàn bà
Làm sao đàn ông đẻ được đây,ha ?
hộ sinh, xưởng đẻ nhện giăng kín mít
hiu hắt canh dài mình ta với ta…
Để làm gì ? ai biết, đừng hỏi cắc cớ! không ai trả lời nổi đâu…
Nếu thế giới này không có đàn ông
Tìm đọc Dương Hướng : Bến Không Chồng !
Nhìn quanh nhìn quất , toàn là Thị
Thế giới như vầy, chán lắm không?
LikeLike
Cô giáo đa sầu, đa cãm vậy, sao đi bắt cướp được ta ?
Nhắc đến kỷ niệm xưa, hôm mùng ba tết đi chùa, gặp cô bạn cũ, lâu rùi không gặp, mừng quá chạy lại ôm, tới chừng nhớ sực, giựt mình, chết mẹ, thằng chồng của em đâu rùi, em nói ảnh đi kiếm chổ đậu xe, hên quá hông thui…….chắc về ăn cháo hehehe
LikeLike
@HTC: hahaha…..Nếu TL ở gần HTC, chắc mỗi ngày đem ghế qua ngồi nghe anh kể chuyện vui.
HTC hở là ôm, hở là chộp…nơi chùa chiền cũng không từ..hehehe
LikeLike
Ăn đục chớ ăn cháo gì! heheheh!
LikeLike
Khi bị đục sẽ rụng hết răng thì ăn cháo là phải rùi! 🙂
LikeLike
@ CCTC
còn đỡ hơn là ôm ” thằng ” chồng của ” em” !
Hề hề
LikeLike
@ CCTC
anh hông biết chứ đa sầu đa cảm mới làm việc lớn được đó. Bắt cướp là chuyện nhỏ như cọng cỏ.
” Anh ăn cướp ơi! Anh bỏ súng xuống giùm em đi, ăn cướp làm gì cho nó khổ thân vậy. Thiếu gì giống để ăn, lại đi ăn cướp. Coi em nè, em có biết ăn cướp là ăn như thế nào đâu, mà em vẫn tròn quay như hột mít lùi tro nè, không thấy sao! Nói biết nghe, bỏ súng xuống đi anh. Ấy chết, để súng xuống chỗ kia kìa, nhè nhẹ thôi , anh! Trời, mới nghe em ỏn ẻn mấy tiếng lại quăng súng nghe cái ” cạch” , không khéo nó nảy cò, đạn lạc bay bậy bạ trúng tùm lum, em hông chịu trách nhiệm đâu nha. Đọ!!!! như vậy mới giỏi chứ. Đưa tay đây cho em còng nha! Em còng nhẹ lắm, đã nói tay phụ nữ lúc nào cũng êm như tay sắt nguội bọc nhung mà… hi ! hi!
Đàn ông dại gái như anh mà đi ăn cướp uổng quá … He ! He.”
LikeLike
Nghe thấy gớm quá cha nội 🙂
LikeLike
@ cô giáo
ừa gớm lắm. Cả tin có ngày mất mạng, mất cả chì lẫn chài .
Ngọt mật chết ruồi!
LikeLike
Vậy mà gớm gì! Muốn …ọi thì có! hahahah!
LikeLike
@Ốc
Sao rùi, nghiền nát Bên Thắng Cuộc chưa? chừng nào xong kể anh nghe, anh không có răng nên nghiền hông nổi hìhì
LikeLike
Mình nghiền hông nổi thì mình gặm cái mục lục thui! hahaha!
LikeLike
@GLL
Đi làm việc mà có thư ký chưn dài đi theo, thì họp hành xong sớm lắm, đi họp 4 tiếng nhưng chừng15″ là xong rùi, còn lại làm gì ở đâu, không ai biết, tại bị không ai thấy hehehe
LikeLike
@Htc
Trong đây chỉ Quan moi có thư ky’, Gll chỉ có cai bịch co’i trên vai
hahah anh khỏe hỉ ??
LikeLike
@GLL
Quá khỏe, cám ơn nhiều, còn G khỏe chứ?
Chừng nào đi lụm lon lại?
LikeLike
Đang lụm ỏ vỉa hè OC, chắc dọt sớm vì mafia của xứ cộng hòa Bolsa đòi ăn chia
haha
LikeLike
@ AL
Vậy là máy bay không bị nghiêng một bên, chúc mừng bình yên, hẹn gặp lần tới, thật sự rất vui vì đã có những người bạn thân.
@TH
Cho gởi lời thăm cháu bé, và nói bác HTC sorry vì không chuẩn bị bao lì xì, lần tới sẽ chuẩn bị sẳn. Chúc khỏe
LikeLike
@ Thầy Lý
Sao , lâu quá mới thấy TL lại đó nha, làm ăn kỹ quá nên ít gặp mặt hén. Năm mới chúc TL cùng gia đình làm ăn phát tài, sức khỏe sung mãn nha.
LikeLike
Trốn trong hang làm sao thấy mặt ai chời!
LikeLike
@ Mây
Ừa, đúng rồi , trốn thì làm sao mà thấy được hén. … nói lộn nói lại, ai đâu bắt đóng thuế đâu mà sợ…
à, nhớ chỗ này không?
– Tao thấy thằng ăn trộm nó vác trên vai một cái bao hơi nằng nặng…
– trời đất, mày đui mà thấyyyyyyyy được à?
Tao nghe nó chạy nghe hơi nằng nặng…
Hê hê !!!
Nhớ chưa?
LikeLike
ờ, vậy là TL chạy nghe nặng nặng! 😛
LikeLike
@TL
Cho gởi lời thăm và chúc sức khỏe đến mẹ của TL nha,
LikeLike
@Ốc: năm mới tụi Tâm cũng chúc gia đình anh gặp vạn sự như ý nha.
Qua bài mới coi cô giáo dạy nấu cháo …vui lắm. 😆
LikeLike
TL gọi HTC là Ốc? 🙂
LikeLike
Trời trời, tui gửi nồi cháo đó qua cho TL bây giờ, hừ, hic, hehe
LikeLike
@ CCTC
anh H. ơi, BTC nó thắng anh ơi, vừa đọc , vừa gặm, vừa day, vừa dứt, vừa ngấu , vừa nghiến mà mới được có …mấy trang thôi. Giống như chị Bidong và Mây nói, giấy in sách bằng da…trời, nên nó dai không thể tưởng tượng luôn. Chắc phải đi lắp răng sắt vô mới nhá nó được anh ơi.
Chúc anh cùng gia đình năm mới sức khỏe dồi dào, cầu tài đạt tài, cầu lộc đạt lộc nha anh.
LikeLike
Người ta bắt đầu chuẩn bị ăn Tết con Ngọ thì mới chúc Tết con Rắn! heheh!
LikeLike
tui thắp đuốc tui tìm từng chữ, tui chả thấy chổ nào là tui chúc tết con rắn hết. Tui chỉ chúc tết thôi. Một câu chúc của tui, tui xài đi xài lại cho dịp tết nào cũng được hết. Mắc mớ gì ném vỏ hến vô còm của tui, tui chưa sinh sự sao sự sinh vậy ta!!!!
LikeLike
Tại hông có tiền lì xì nên một câu chúc cho 10 năm, còn có tiền lì xì thì một năm chúc 10 câu! hehehe!
LikeLike
@ Mây
Nhận được tiền lì xì thì vui lắm. Còn nướng pánh pò mà nó hủng chịu pò, nó lại lì xì lịt xịt thì …chít cha ngộ dzồi…
phải không hén?
LikeLike
Bánh bò “nằm”? 😛
LikeLike
Bánh bò nằm là đặc sản của cô giáo! hahahah!
LikeLike
Chúc NL, Su phụ và quý vị một ngày thật vui
LikeLike
Đi họp vui Ngao ui! 😀
LikeLike
Đi họp để có cớ ngủ chứ vui gì mà vui . Hông tin hỏi cô giáo đi!
LikeLike
Vui là ở cái chổ ngủ á! hahahah!
LikeLike
@ Mây
ừa, mình ngủ trong khi sếp đang nói phun nước miếng chắc là vui lắm á!
Tưởng tượng cảnh sếp ” mắt trừng gởi mộng qua biên giới…” của chiếc bàn có một cô nàng đang hồn bướm mơ tiên… vui hết biết…
hề hề
à, nàng đó không phải là Mây, xin miễn tham sân si nha!!!
LikeLike
tui hông có ngủ, tui chỉ ngáy à! hehehe!
LikeLike
Sao khi không lôi tui vô đây vậy???
LikeLike
@ cô giáo
ai ” lôi” cho nổi ! ựTự động ” lăn” vô đó chứ….
hề! hề!
LikeLike
có người quên cây thước bảng ra sao rùi! 🙂
LikeLike
“đừng nhắc người ơi! Tội thân ken, làm sao biết thước bảng cứng hay mềm…”,
chị Bidong nhớ lời bài hát này không hén? Bài ” đừng trách người ơi” đó !
LikeLike
Nhận được e-mail của đồng nghiệp cũ sợ gần chết, không biết có chuyện gì bên đó mà nó viết cho sò. Hỏi nhỏ bạn thân còn làm bên đó để nghe nó tố khổ xếp cũ càng ngày càng hắc ám.
LikeLike
Hắc ám chưa sao, chừng nào nó hắc ín mới có sao, hhahah
LikeLike
hắc ín cũng chưa sao! Hắc xì dầu hay hắc xì xằng mới sao!
LikeLike
Hắc y…Ốc chảnh! hahahah!
LikeLike
Hi-5! 🙂
LikeLike
@ Chị Bidong & Mây
Trời ơi là trời. Tử vi của ốc ken năm nay đâu có bị sao Hắc Tinh Tinh hay sao Nữ Lưu xẹt đâu mà làm gì , viết gì, nói gì cũng bị giáng búa tạ vậy trời.
Ai ơi có cúng sao giải hạn, nhớ đề tên Ngọc Ốc vô giùm với nha!!!
Đa tạ!
Đa tạ là cám ơn nhiều, chứ không phải đa…cái búa tạ nữa đâu nha. Hãi lắm rồi đó…
LikeLike
Lần tới có đi họp chợ, ủa quên họp blog, lựa bộ vía nào không đen thì sẽ mất tên “hắc”! 🙂
LikeLike
Không ‘bận’ thì zui hơn! hahahah!
Hỏng phải tui nói á! 😛 😛 😛
LikeLike
OMG, Hến! j/k 🙂
LikeLike
nhất y nhất quỡn thôi chị ơi. Đào đâu ra bộ khác cho khỏi “đen: nữa …
LikeLike
Quần áo thì phải đi mua mới có, chớ đào ở đâu trời! heheheh!
LikeLike
@ Mây
Chịu khó đào là có chứ. Nghĩa địa đó!
À , nói chuyện hoa cho ngày lễ Tình Tính Tinh, tui biết có một trự chơi màn chết người là hắn ta chuyên môn chui vô nghĩa trang ” lượm” hoa đem về bán lại, để cho ai ham rẻ mua dìa tặng cho người tình đó nha…
LikeLike
Bộ Ốc mua rồi sao biết? 😛
LikeLike
hê hê, ốc chỉ cười thôi, có mà dám trả lời….
LikeLike
Ốc & Hến
Ngao mới về. Ở nhà dzui quá há?
Nhà mình lúc nào cũng rộn rã tiếng cười, nhất là khi Ốc không bận.
LikeLike
hahahah! Nghĩ đến mắc cười quá! 😛 😛 😛
LikeLike
cười mà cũng rẻ với mắc nữa sao?
Biết làm bi di nết quá nha!!!!!
LikeLike
Ốc & Hến: Anh em nhà mình đầu óc đen tối quá ! he he!
LikeLike
Ừ đen thiệt! 🙂
LikeLike
Mây đầu óc den xì xám xịt đó lớp trưởng. Ốc vô tội nha!
LikeLike
Chờ đến tối mới đen cũng đỡ, còn cái này giữa ban ngày ban mặt mà cũng đen thui, đen …toàn tập! hahah!
LikeLike
úi trời ! tui lúc nào cũng ” bận” hết nha!!!
LikeLike
Tui có 3 người đồng nghiệp cũ mà tui vẫn còn liên lạc.
Người thứ nhất là ông sếp đầu tiên, thỉnh thoảng tui email cám ơn ổng hồi đó đã mướn tui vô làm lúc tui mới ra trường.
Người thứ hai là bà sếp thứ nhì của tui, thỉnh thoảng tui email hỏi thăm bả, coi bả…lấy chồng chưa!
Người thứ ba là bà sếp thứ ba của tui, thỉnh thoảng tui email cho bả, để coi bả…chết chưa!
LikeLike
Tình nghĩa quá hén ! Thấy dậy, nghe dậy hông biết có phải dậy hông!!!
Tui là người bị Mây đì nhiều nhất trong blog này, tui hông có tin đâu!
Đừng đì tui nữa, tui mới tin!!!
LikeLike
Không “đì” mà “dí” được không? 🙂
LikeLike
trăm lần không, vạn lần cũng không chị ơi!!!!
LikeLike
Van Nguyen
February 19, 2013 at 3:56 pm
Bánh ! hahahah!
*****************************************
@ Mây
tui mắt mũi mờ mịt, tui đọc còm này thành ra ” bò, nằm, lăn là đặc sản của cô giáo”
hề hề
LikeLike
hahahah! Tui hông có cười á! hahahah!
LikeLike
Van Nguyen
February 19, 2013 at 3:56 pm
Bánh bò nằm là đặc sản của cô giáo! hahahah! *****************************************
@ Mây
tui mắt mũi mờ mịt, tui đọc còm này thành ra ” bò, nằm, lăn là đặc sản của cô giáo”
hề hề
LikeLike
Someone just asked :
Wisdom may come with age, but does happiness follow suit?
Comment please
LikeLike
Tui mới vô đọc trang này, vài tuần thôi. Có hai điều tui không ưa, cho tui nói thẳng:
1. ” Cô giáo” hết dạy rồi phải không? Xưng cô giáo hay để mọi người gọi mình cô giáo hơi khó nghe đó.
2. Cô nhớ về TP Hồ chí Minh hay Saigon? Thời của cô (với số tuổi của cô) tui chắc là TP HCM, mà nhớ quay quắt vậy thì qua đây sống coi bộ…bất đắc dĩ quá hở? Sao không…back to sorento?
LikeLike
@VânNga:
Trước hết xin được cám ơn những lời nói thẳng của VânNga.
Mỗi người đều có quyền ưa ghét riêng của mình. Tuy nhiên, vì những điều “không ưa” của VânNga là những câu hỏi, nên NL xin phép được trả lời:
1. Đi dạy là chuyện của quá khứ. NL chưa hề xưng “cô giáo”. Đây là cách gọi thân mật của những đồng nghiệp trong tòa soạn dành cho NL, và vài độc giả theo đó gọi cho vui. Thế nên việc VânNga cảm thấy “hơi khó nghe” thì có lẽ phải tìm bác sĩ tai mũi họng, chứ NL không làm gì được.
2. Có lẽ NL nhớ về Gia Định 🙂 Con người còn thở là còn có quyền nhớ bất kỳ điều gì mình muốn, cho dù đó là nỗi nhớ vu vơ, nhớ mông lung, nhớ da diết hay nhớ quay quắt. Và có lẽ cũng chưa có khoa học nào chứng minh rằng nhớ quay quắt là sống bất đắc dĩ, phải không ạ? Cám ơn lời gợi ý của VânNga.
LikeLike
Cai này không phải lỗi tại Bố Già 😛
LikeLike
Đúng vậy, cái này lỗi tại Khúc Ban Chiều hay Sỏi Đá 🙂
LikeLike
Ky` tới ghé qua chộp hình ly càphe^ duói tàn cây hay tren đàn Piano cho có ngươi day dứt chơi .
Bố khỉ, nhớ SG hay HCM, cũng đều là nhớ. Ky? niệm là ky? niệm, có giai cấp, đẳng cấp hay giói tính sao ??
Hehe
LikeLike
Tui qua Mỹ mấy chục năm, nhưng tui vẫn nhớ về quê hương Việt Nam của tui. Cái đó là quyền của tui, và do tui chọn lựa. Trước 75 hay sau 75 đến Mỹ cũng là người VN, nên đừng vội chụp mũ, nếu dư mũ nên mang bố thí cho người nghèo hay ai cần để che nắng, chứ đừng mang vào đây để phát thì không ai muốn nhận! Cám ơn.
LikeLike
Tui đọc cái còm này tui mắc cừ quá! Mà cười lắc đầu chớ hông phải cười…gật đầu đâu á! 😦
Nếu tui nói tui lấy chồng rồi dọn đi tiểu bang khác ở, tui nhớ CA nhớ Ba Má anh em tui quay quắt, chắc người này dám nói ‘lấy chồng coi bộ bất đắc dĩ quá hở, sao không ở giá cho rồi?’ lắm à! hahahah!
LikeLike
Ai đó bực mình vì danh xưng “cô giáo”. Thực ra, những danh xưng mà người khác gán cho một người chỉ giống như cái nickname để nhận dạng, hoặc tỏ sự quí mến trong chốn thân tình hoặc quen biết thôi chứ chẳng có chi phải bực mình hay khó nghe.
Ba của Lụa khi xưa làm chánh trương trong nhà thờ nên cả xứ đều gọi là “ông chánh”, sau này ông không làm nữa và cả đến khi ông mất rồi, mọi người khi nhắc vẫn gọi là “ông chánh” đấy thôi, chứ ông có sống lại để vỗ ngực tự xưng là “ông chánh” hồi nào đâu.
Lụa cũng muốn gọi là “cô giáo” vì đọc quen mắt rồi, nhưng thấy mình hơi bị kỳ vì chưa thân cho lắm mà đã “thấy sang bắt quàng làm quen” rồi 🙂
LikeLike
Chào cô Lụa con ông chánh 😛
LikeLike
Kế bên nhà ông chánh chắc là nhà ông…tà! hehehe!
LikeLike
(ỏn ẻn) Bẩm ông nhà em không dám ạ ! 🙂
LikeLike
(Có lây nón lá che, cúi đầu đi ngang, mà mắt long lanh liếc liếc không?)
LikeLike
Giải thích này có lý hén! heheh!
Hồi đó trong xóm tui có ông đó ai cũng kêu là Ông Hai Xe Hàng, chắc hồi xưa ổng làm chủ xe hàng. Mà từ khi tui biết Ông Hai Xe Hàng, tui đâu có thấy ổng có chiếc xa hàng nào đâu, tui thấy ổng đi xe đạp không hà, nhưng tui vẫn kêu là Ông Hai Xe Hàng chớ tui đâu có đổi lại thành là Ông Hai Xe Đạp! hahahah!
LikeLike
@Hến
Trong xóm Lụa xưa kia có ông “Hai Hàng”, bây giờ ông vẫn có tên gọi như vậy .
LikeLike
sao có những người rỗi hơi rồi lý luận một cách quái đản,rồi bắt bẽ người khác một cách quái dị như vậy hông biết nữa.
Tui cũng rời quê hương sau 75 nè, tui cũng đang nhớ quê tui, nhất trong những dịp tết đến héo hắt cả ruột gan nè, chả lẽ tui cũng bị hỏi một câu không giống ai như vậy sao? Làm sao mà biết dường để trả lời cho vừa lòng người đây ta!
Hồi hôm tết tui có gọi chúc tết thầy ( cũ ) của tui. Tui vẫn một mực gọi thầy tui bằng ” THẦY”. Có khi nào VânNga hỏi tui là tui đâu có còn là học trò nữa, vậy ngầm xưng mình là học trò để chi vậy không?
Xin đừng hỏi khó nhau làm gì. Hỏi câu nào dễ dễ một chút, để còn lưu lại một chút tình, dù chưa hay không bao giờ gặp mặt.
LikeLike
Bà con, chỉ là một trong những cách gây sự chú ý. Tâm lý học gọi là gì há. Quên rồi, phải hỏi cô giáo may ra cổ còn nhớ.
@Lụa, trong xóm đạo ông Chánh với ông Trùm ông nào power hơn? Trong này có ông Trùm rồi, chưa thấy ông Chánh. 🙂
LikeLike
@Già Lụm Chai
Tâm lý học hình như gọi là “hội chứng ưa lạnh bụng” vì thích khoe lỗ rún 🙂
Dạ thường thì có một ông chánh nhưng có tới mấy ông trùm, con nít gặp ông trùm mà không khoanh tay dập đầu chào là bị xách tai về cho cha mẹ phết quắn mông .
LikeLike
Thứ tự : Cha chánh xứ, chánh trương (or chương ?), trùm (khong có sò), quản
Có phải vậy không?
LikeLike