Thằng nhóc thấy mẹ đưa tay quẹt nước mắt, nó hỏi, “Mẹ, nói con nghe, chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu con, mẹ ok!”
“Không, nói cho con nghe, nói chi tiết, con muốn nghe!”
“Nhiều chuyện làm mẹ mệt quá nên chảy nước mắt thôi, chút sẽ hết.”
“Mẹ ơi, mỗi khi mẹ cảm thấy bị áp lực, mẹ hãy nghĩ đến con, nhớ những lúc con chọc mẹ thì mẹ sẽ quên đi những điều khiến mẹ mệt”
Ừm, con trai.
Mở blog ra, đọc những gì mọi người viết, lại nhoẻn miệng cười.
Nhiều project cùng độc giả vẫn còn dở dang.
Tôi biết mình sẽ trở lại, một ngày không xa.
Xin đời sống cho tôi mượn tiếng
Xin cho cơn mê thêm dài một chuyến
Cuộc tình buông xuôi còn lưu luyến
Còn đắng cay còn hận còn đau
cô giáo nhoẻn miệng cười là tốt rồi, thôi, cô gíao nghĩ xả hơi một thời gian đi nhe.
LikeLike
Tui biết cô giáo muốn bước đi, nhưng lòng vẩn còn bịn rịn, mà thôi, nghĩ ngơi một thời gian cho nhẹ người đi,
Và mong mau sớm trở về
LikeLike
‘Vân biết Lan đi sẽ trở về’
hehehe!
LikeLike
Không xa, chắc cỡ …cuối tuần này! He he!
LikeLike
@NL ơi
“đường dài hạnh phúc cầu chúc cho người..”
Dù ngày mai ra sao, NL biết là Ngao và quý vị trong blog này đều thương mến NL và luôn mong mọi điều tốt lành cho NL.
LikeLike
Ủa, vậy là cái ” bài thơ ” không có ” Rung động ” Còm ” Chủ ” mà là
” Rung chuyển ” đi luôn à ???…….
LikeLike
hehehe! Chị Tiny được ghi công rầu! 😛 😛 😛
LikeLike
Ghi công “Gia đình còm”? 🙂
LikeLike
Đúng là dì nào cháu nấy! Dễ thuông dễ sợ! He he he!
LikeLike
@ Mây
chỉ có cháu là dễ thuong thôi.
còn dì thì chỉ có dễ…sợ….
LikeLike
Ngọc Lan ui ùi, ” hãy cố yêu người, yêu đời mà sống…lâu rùi đời mình cũng qua qua….”
Tíny ! vậy là ” rung chuyển ” thật hả ? bao giờ thì rung ? bao giờ thì chuyển ? hehehe… không hiểu gì hết.
LikeLike
@chị Nhà : em tưởng : “Rung động” nghĩa là NL thấy ” Con tim ” đang hấp hối, giữ lại, ai dè “Rung chuyển” đi …..tới luôn…..
LikeLike
Còn gì đắng hơn hạt Mã Tiền
còn gì cay hơn giống ớt Xiêm
Thành Đồ Bàn mất rồi còn di hận
Thì đớn đau cũng là lẽ tự nhiên.
Thôi Lan ơi ! Ưu phiền nên xóa,
Tưởng đến nhau hoa hồng một đóa
Nhoẽn miệng cười,chao ơi! Đời vui quá
Mặt trời lên rồi, nắng vàng ươm lấp lóa….
LikeLike
Mau thay đồ, đến quán Kim Mi
Phở một tô, cà phê một ly
Vừa ăn vừa húp, vừa uống nhâm nhi
Nhìn người qua lại, nỗi buồn sẽ vơi đi
LikeLike
Cứ ngồi canh bài cũ, đến khi “điệp viên 0065” báo tin có bài mới, tui chuẩn bị tắt computer đi ngủ cũng phải ghé ngang đây. Bé Bi thật là dễ thương, bà ngoại nó lúc nào cũng khen Bi thương Mẹ nó ghê lắm… Hổm nay tui “cố ý chọc” cho NL ló ra, thật tình thì tui cũng không muốn đốc thúc NL đâu, cạy hoài mà không nói thì thôi tui cũng đành chịu thua. Tui cần ăn “gan con ngỗng” thì có thể sẽ thành công! Nhưng thôi không muốn làm khó dễ người tui thương mến nữa. Tui sẽ kiên nhẫn chờ đến khi NL có thể trở lại blog. Dù sao tui cũng đã kết được với 1 số còm sĩ trong cái chòi nhỏ nhỏ, nếu tui không hay blog trở lại thì mọi người nhớ hú với tui một tiếng nha! Mến chúc NL sớm tìm lại được bình an cho tâm hồn. Xin nhớ rằng “sau cơn mưa trời lại sáng”. Mong rằng mọi người sẽ sớm có lại những giây phút thật vui trong blog một ngày không xa! 🙂
LikeLike
Chút tin vui giữa giờ tuyệt vọng. 🙂
Happy Wednesday bà cọn. Hôm nay trời nắng đẹp. Tin tức khí tượng cho tàu chạy ven biển tiên đoán ngày mai mưa và rất lạnh, nhưng tui không care. 🙂
LikeLike
vậy là Lan không còn đóng cửa chuồng, xi’ lộn, cửa chùa nữa rồi
LikeLike
Mình có đề nghị như vầy : Tạm thời NV ngồi ghế Blog chủ, chừng cô giáo ổn định nội bộ…… sẽ trả lại gậy chưởng môn. Như vậy Còm gia sẽ có chỗ đi- về & hy vọng. Mong lắm thay !
LikeLike
@Tino: đâu có cần ai (trong NV) thế cho cô giáo đâu, cô giáo cứ bỏ ngỏ blog, ai muốn vào 8 thì cứ việc. Còm sĩ trong đây có lớp trưởng, Ốc, Hến… và nhiều còm sĩ khác nữa sẽ thay nhau trông chừng để có thể chận đứng những ai quậy phá. Xin ai có chủ trương phá hoại blog này, làm ơn làm phước tránh xa dùm vì blog này là nơi an vui cho rất nhiều người, xin thương dùm và đừng quậy phá như trong quá khứ!!! Khi nào NL có thể trở lại blog được thì mọi sự sẽ trở lại bình thường. Các văn sĩ còm chỉ cần thay phiên nhau viết bài thảy vào đây là tất cả sẽ vui vẻ? B. nói vậy có đúng không? Tino cao tay, xin chỉ bảo thêm! Just my 2 cents! Chúc vui. 🙂
LikeLike
Sao cũng được, miễn cô giáo OK và Còm gia khỏi phải dọn nhà hay chịu cảnh Homeless thì mình vui rồi.
HTC khỏe chưa ? Mình có mấy miếng Lidoderm patch, made in Japan, chuyên trị đau nhức. Cho mình địa chỉ, mình gởi gấp. Chúc lành !
LikeLike
Chắc chỉ cần để cho cô giáo có giờ tìm lại chính mình, có thời gian nghỉ ngơi cho khoẻ người lại thì chắc mọi chuyện cũng sẽ từ từ trở lại bình thường. Hy vọng là vậy. 🙂
LikeLike
Vậy he. Cô giáo có cần quân sư quạt mo thì khỏi kiếm đâu xa nghe. Còm gia thiếu gì nhân tài, có lòng, có tâm …. chẳng hạn như mình nè. Hahaha!
LikeLike
Lòng và tim, vậy là làm nồi cháo lòng đãi cô giáo được rầu! He he!
LikeLike
lại ăn nữa…
trên phở Kim My, dưới tô cháo lòng. Ai mà sở hữu cái máy xay thực phẩm này chắc Mạc Đăng Dung quá!!!
LikeLike
@ Tino,
Xin nhờ Tino giúp. Lidoderm patch, made in Japan có thể đặt mua ở nơi đâu dễ dàng nhất.? Cảm ơn Tino trước.
LikeLike
Đúng dó chị Bidong ơi. ACE mình thay phiên nhau trông nom NL’s Blog, hãy gắng làm cho nó sinh động lên, có như vậy cô giáo nếu đi xa lòng còn thanh thản…
Chết tía tui rồi, tui nói cái gì vậy nè…
hề hề
coi thử có vác thước bảng vô trở lại không cho biết…
LikeLike
Hú hồn, tưởng đâu chơi luôn cái câu… Ngậm cười nơi chín suối!
LikeLike
Đúng là có tin dzui giữa giờ tuyệt vọng, hooray!
Hổm rày vô tìm blog NL hoài mà thấy toàn gì đâu, chán dễ sợ, chẳng buồn đọc tin tức luôn!
Rất mừng NL đã đổi ý để con tim của nhiều độc giả được vui trở lại…
Đừng làm bà con đứng tim nữa nha. 😉
LikeLike
Buông xuôi còn lưu luyến. Vậy thì thả ngửa thử coi có chìm hông cô giáo ? Cỡ HTC và mình thì khỏi có lo chìm. Mình biết bơi ốc.
LikeLike
Bơi ốc là bơi ra sao? coi chừng đụng hàng! j/k 🙂
LikeLike
Mây giang hồ bày ra trò bơi ốc, bi giờ có người nhắc lại, chắc tui chết chìm quá…
Ộc! Ộc ! Ốc !!!
LikeLike
Đề nghị của Tino rất xuôi tai. Bây giờ ACE mình sẽ thay cô giáo viết Entry, ai có đề tài, câu chuyện gì thì viết và post lên, sau đó thì bàn ra tàn vào, mục đích là để cho cô giáo có thời giờ nghĩ xả hơi. Đến khi hết tuần trăng mật cô giáo sẽ trở về vị trí cũ.
Bi giờ tui sẽ dập mật trước, cố nặn óc viết cho ra 1 câu chuyện gì đó, nên tui sẽ im như thóc ít lâu nha…
LikeLike
Bravo! 🙂
Cô giáo hưởng tuần trăng mật? Tin dzịt ở đâu dzậy? j/k lâu ngày chắc quên cây thước bảng rồi! 🙂
LikeLike
tin ..ốc chị ơi. Như không chị nhắc đến thước bảng, hãi quá chừng…
LikeLike
Còn tui thì…câm như hến! He he!
LikeLike
Cho phép mình ra đề. Viết chuyện vô thưởng vô phạt, kết thúc có hậu, đọc xong bảo đảm té ghế ….
LikeLike
‘gió lành lạnh buồn ơi, khuya nay anh đi rồi’! Hic!
LikeLike
Đi đâu mà khuya khoắc, lạnh lẽo zậy ? Vừa lạnh, vừa tối, vô trùm mền tám trên blog là thượng sách.
LikeLike
@ Tino
“Đi đâu mà khuya khoắc, lạnh lẽo zậy ? Vừa lạnh, vừa tối, vô trùm mền tám trên blog là thượng sách”
Vô trùm mền, một là thức, hoặc ngủ là thượng sách. Lạ đời, lần đầu tiên mới nghe Tino bảo rằng: “vừa trùm mền vừa tám trên blog là thượng sách” Nội trùm mền , còn muốn tắt thở, hơi sức đâu nữa mà 8 với 9 trên blog?? Tui chưa bao giờ “phải” nằm để xử dụng computer, thành ra chưa tìm thấy được chân lý thuợng sách của nó. Chắc là tối nay về nhà thử một lần cho biết. 🙂 🙂
LikeLike
Trùm chừa cái đầu để thở, chừa hai cái tay để còm!
Nếu tháo mắt kiếng hoặc contact lense ra luôn, đưa cái phone hoặc cái ipad sát vô …lỗ mũi để vừa đọc vừa gõ thì còn dzui dữ nữa á! heheh!
LikeLike
@Silent
lidoderm patch phải có toa bác sĩ mới mua được Silent à, thường người già, hay đau nhức, bác sĩ hay cho toa, chỉ trả copay nên rất rẻ.. D. không rõ, những người chưa già và không trẻ như D đây, sẽ phải copay như thế nào, chứ mua tiền mặt thì mắc lắm.
LikeLike
Thank You both chị Đoan và Tino
LikeLike
Tui thấy trong Costco cũng có bán mấy cái miếng gì để dán dán vô lưng á! Rồng của tui hay mua về dán cùng người, ổng nói thấy mặt tui là ổng nhức mình rầu! hehehe!
LikeLike
Dạ đúng như chị Đoan nói. Mình chưa già mà cũng chả trẻ, may mà có Insurance, copay 50%, còn khoảng non $100, hộp 30 miếng. $ nào của đó, hiệu nghiệm như thần, hehehe!
LikeLike
@Tino
Cám ơn Tino, tui hôm nay khỏe rùi, ít 8 nhưng vẩn coi thường xuyên, nhà dột cột xiêu, nhưng hy vọng vẩn còn giữ nguyên, để bà con có nơi trốn lạnh, có dịp sẽ tìm Tino để bơi ốc đua, coi ai uống nước trước, heheh
LikeLike
Những gì c/g tâm sự chia sẻ, luôn hy vọng và hằng mong là dấu hiệu của niềm tin lạc quan, thiện ý tốt đẹp sắp xảy ra. Một số người cứ hoài công thắc mắc tại sao nhiều người, trong đó có tui, thích tìm đọc blog’s NL. Đơn thuần, tui thích vì tui thích. Ít ra tui cũng tìm được một nơi chốn để vui buồn cùng với những ACE còm sĩ còn thiết tha yêu tiếng Việt hơn lúc nào hết. Hơn thế nữa, vào blog’s NL, đầu óc mình không cần phải suy nghĩ văn chương, sáo ngữ, lôi thôi, rườm rà gì ráo. Thích thì đến và đi thì cũng cứ vô tư lặng lẽ lên đường. Blog này không gò ép hay ràng buộc bởi một ai. Mọi người đến với nhau chỉ vì một chữ tình….người rất thân thương và nhiều lưu luyến.
LikeLike
@Silent : anh coi thử this Classified Ads , số phone Peter ở bên trái,
1 hộp 30 cái .
http://www.classifiedads.com/miscellaneous_items-ad24192934.htm
LikeLike
“Avoid scams and fraud!”, cẩn thận nha Silent. Những cái deal kiểu này thì tìm trong craigslist, local, coi hàng tận mặt, $ trao cháo múc. Mình thấy Peter hình như ở San Francisco thì phải. Good luck !
Cần sample thử trước thì cho mình xin địa chỉ nha.
LikeLike
@Silent & Tino: Đúng rồi đó, đừng để bị lừa như mua “cục đá tưởng iPad”, thời buổi kinh tế khó khăn, lừa đảo đủ mọi hình thức, mọi thành phần! nên cẩn thận thì hơn! 😦
Chúc NL và tất cả còm sĩ một ngày thứ 5, vui và khoẻ hơn hôm qua! 🙂
LikeLike
Tiền trao cháo múc là xưa rầu, bây giờ còn phải…húp thử, ngon mới trả tiền! heheh!
LikeLike
Bi giờ ” húp thử ” cũng xưa luôn rồi, giờ là húp thiệt hông hè. Húp đến cạn láng , rồi chê là ” dở” để khỏi phải trả tiền.
à, chiêu này hông phải tui bày đầu nha, đừng đi kiếm tui, tui cám ơn lắm lắm
LikeLike
Hãi hùng nhứt là vô Costco thấy người ta đem nửa thùng xoài đi trả hoặc nửa con gà quay đi trả! hehehe!
LikeLike
Tui còn thấy có người mang bịt dưa leo còn mấy trái héo que vàng khè mang trả nữa chứ! thầy chạy luôn. 😦
LikeLike
@ ốc dảo
Dạo nào thất nghiệp ở nhà có làm gì không, ốc dảo nhiều chiện quá hé .
LikeLike
Chết tía ỐC ui, vừa thất nghiệp mà còn vừa nhiều ‘chiện’ là kể như …đời cô Lựu rầu! hehehe!
LikeLike
@ Mây
ừa, chọc tui đi,có người làm mưa tưới đẫm sa mạc AZ rồi, giả vờ vui để giấu thút thít, làm như không ai biết nha…
LikeLike
Tại sao lại chọc ghẹo người cô đơn, sao biêt tui thút thít, tui đang cừ nè! hu hu hu!
LikeLike
@ Thanh
,đại huynh hay là đại tỷ vậy!
Dạ, con còn may mắn chưa đi rồng rắn lãnh lương chính phủ. Dạ , tại Hến chọc con, nên con phải phùng mang rắn ra tự bảo vệ, cho nên mang tiếng nhiều lắm, nào là chảnh, nào là KHH, nào là …nhiều chuyện, buồn đời tị nạn ghê…
Hề hề
LikeLike
Ui trời, tui hiền như…hến mà ta! heheh!
LikeLike
@Silent, Tiny
những thuốc cần có toa bác sĩ, mua online, không là 1 chọn lựa tốt 😛
LikeLike
chị Đoan ơi Anh Silent khôn lắm dể gì bị gạt được, vả lại ông Peter để Cash only, coi như thấy tận mắt mới trả tiền nên đâu có mua được ở Bắc Cali.( T không biết mới thấy # 415 )
Em gởi coi những cái Ads để như ảnh ” rửa mắt ” mà biết giá cả thị trường như thế nào trước khi mua, phải thấy tận mặt hàng xong trả giá hoặc chịu đại giá offer nếu thấy người bán: em đẹp, dể nhìn, mi nhon….
Anh Tino nói đúng lên C List gần nhà
@ Tino : “Cần sample thử trước thì cho mình xin địa chỉ nha.”
Câu này Thử cái Patch hay là thử người bán ? hahha
Đã kiếm được cái khác gần nhà anh nè , anh Silent @ C List, Alhambra , có chuyện gì T không chịu trách nhiệm à nghe, giúp anh tìm dùm, chứ mua hay không là do ý anh !
http://losangeles.craigslist.org/sgv/hab/3500529710.html
LikeLike
Sao tự nhiên nghe quảng cáo miếng dán này dữ dị ta, để bữa nào xin ông BS cho vài miếng dán thử để coi …tim có bớt đau hông! hehehe!
LikeLike
Thanks Tiny, Tino and Chị Đoan.
Cảm ơn ACE đã ân cần chỉ bảo mình về việc mua Lidoderm Patch. Đây là lần đầu tiên mình nghe nói đến Lidoderm Patch. Đọc đến đoạn, “Anh Silent khôn lắm dể gì bị gạt được, của Tiny”, mình chỉ biết phì cười. Cười chỉ vì Tiny lầm…to. Tui là người nhẹ dạ, dễ tin người nhất trần gian này. Bất cứ ai nói điều gì tui cũng tin đó là sự thật, do đó cuộc đời cứ lao đao lận đận. Thôi thì cứ cầu an và cầu mong cái tâm mình luôn hướng thiện, không hại người là vui nhiều.
Lâu rồi tui cứ đi tìm phương cách trị đau nhức tứ chi, nhưng chưa tìm ra cách giải quyết giúp mình. Gặp b/s gia đình họ cứ bảo uống thuốc đau nhức nhiều có hại cho bao tử. Nhiều đêm nằm ngủ không được, vì buốt nhức khắp mọi nơi trên cơ thể. Uống Dược Thảo nghe quảng cáo thì hay, chắc chắn sẽ hết. Nhưng chắc chắn sẽ hết….tiền. Thuốc gì mà không tên, chỉ toàn là số. Uống thuốc trị bệnh và mình có cảm tưởng như đang bàn đánh số đề. Phước chủ may thầy, hên xui còn tùy thuộc vào khổ chủ.
Tui đang có bảo hiểm PPO ở sở làm, nay mai chắc là chạy đến gặp b/s gia đình để xin mua Lidoderm Patch thử một lần cho biết.
LikeLike
Good luck nghe silent, khi bị đau thì đầu óc không suy nghĩ không tập trung được, cứ nghĩ tới cái đau!
Tui google một hơi thấy người ta khen miếng dán này dữ dội lắm, hy vọng sẽ có hiệu quả. Để tui nói cho Rồng tui biết để đi xin thử! hehehe!
Bởi dị mới nói đi …lên blog học một sàng khôn! 😛 😛 😛
LikeLike
Silent có đi thử specialist coi sao mà đau nhức tứ chi quanh năm suốt tháng vậy ? Lidoderm patch trị bong gân, sưng cơ bắp hay lắm vì bà xã mình chộp con ếch bà khi lái xe đạp, bs cho toa, thử thấy thiệt là hay. Mẹ mình thì loãng xương, lâu lâu phồng lên, đau nhức, vừa uống thuốc vừa dán patch, thấy đỡ nhiều.
LikeLike
@ Chị An Lành ơi,
Ngao đây chị!
@ Quý vị thương mến ơi
Blog mình hay trong vòng anh chị em gần gũi của mình cũng đã từng trải qua những ngày buồn như mẹ Ốc qua đời, hay Ốc hờn bỏ cơm đi lang thang làm Ngao hối NL đi tìm, nhưng mà chưa bao giờ mà buồn như bây giờ hết !!!
Cái điều an ủi nhất là chúng ta vẫn có nhau, chạy ra chạy vào blog chỉ mong được tồn tại thôi.
Chúc cả nhà an vui !
LikeLike
@ TB Ngao
lớp trưởng ơi ! Tui đã có lần chán cơm thèm phở bỏ blog hả? sao tui hông nhớ gì hết vậy!
Blog buồn thì mình bôi mặt làm hề, kéo blog dậy. Cô giáo đi du lịch bỏ mình bơ vơ thì mình lợi dụng thời cơ 1000/ 5 có 1 mình quậy banh ta lông lên, cô giáo dìa mình có thước bảng mình gặm, không vui sao!
một, hai, ba…
chúng ta cùng quậy!
LikeLike
@ Ốc ui
bao nhiêu kỷ niêm thận thương …..
có lần Ốc ngủ không đủ vì ham lo còm. Bữa sau đi làm thì vễ ơi là trễ. Ngao và chị Đoan giàu tưởng tượng nên lo Ốc bị kẹt tay trong máy (vừa viết mà vừa cười đây). Thế là réo NL, NL đi kiếm Sư phụ Ngao… nói chung là ai cũng lo.
LikeLike
Nhớ vụ đó rồi! Sau lần đó mình mới ‘hẹn ước’ với nhau là ai không lên blog được phải thông báo cho mọi người biết để khỏi lo!
Thời vàng son Ngao hé! hehehe!
LikeLike
@ TB NGao & Mây
đúng rồi ,nhớ rồi. Thời vàng son.
Bi giờ là thời kim cương hột soàn.
Hãy bắt tay vào, ACE mình gắng sức thì hột gì cũng có hết
LikeLike
Bất quá lôi hột xí ngầu lát ra…chơi cờ cá ngựa! hehehe!
LikeLike
Tui bị flu rùi, 8 hổng nổi
LikeLike
TamiFlu TamiFlu!
LikeLike
Hahaha. Năm tuổi hay sao mà họa vô đơn chí vậy HTC ? Tamiflu hổng hết thì chuyển qua 6-pack ….. Phước chủ lộc thầy!
LikeLike
@ CCTC
ốc ken nghĩ anh chỉ bị cảm thôi, chưa phải cúm đâu! Coi chừng con vi rút cảm thương …nàng, khó trị hết bịnh lắm. Dính chấu con vi rút này là đời tàn trong ngõ hẹp ngay.
Nói chứ anh nên uống nước nhiều, uống thêm vitamin C. Nghỉ ngơi , rồi sẽ khỏe!
LikeLike
Người ta bịnh mà cũng đi…trả giá! hehehe!
LikeLike
tui thấy ACE ” ngõ vắng xôn xao” quá, tui cũng buồn quá. ACE hết người này bịnh vừa xong thì tới người khác cúm.
Vậy để thay đổi không khí, tui làm liên khúc chuyện tình. Ai có tình sử thì đem vô đây dán lên , dài ngắn tùy theo ý thích. Còn không muốn kể sợl ộ thâm cung bí sử thì có quyền hỏi , tra khảo người viết. Người nào viết phải có bổn phận trả lời. Tui mở đầu trước:
Đường vào cổ tích thường bắt đầu bằng” ngày xưa …” , câu chuyện tình của tui cũng vậy, ngày xưa tui có ” yêu mãi làng Hậu Phước vắng vẻ, nơi sinh ra một cô gái trẻ, xinh như hoa và đẹp như thơ ,loăn xoăn bay sợi tóc mơ, cười tủm tỉm đôi môi hồng mộng đỏ” mấy câu thơ nước mắm nhỉ tui làm lúc tui 15 tuổi, lúc tui để ý 1 người là chủ nhân của câu chuyện tình đống rơm, tui viết xong rồi mà ma đưa lối quỷ đưa đường nên bị xóa mất sạch. Không có hứng viết lại, thôi đem lên đây cho ACE mổ xẻ.
Xin mời, và xin hãy làm cho không khí sinh động trở lại đi ACE.
LikeLike
Tóc mơ là tóc ra sao dị ? Mình thiệt hổng biết.
LikeLike
Chắc cỡ cỡ như…Tóc Tiên! hehehe!
LikeLike
@ Tino
tóc mơ là khi mình nhìn thấy tóc, mình mơ mộng đủ thứ, thứ gì cũng mơ được hết…
hề hề
LikeLike
Bởi dị mới nói, đang vuốt tóc người này mà đi…mơ tóc người khác! Thiệt tình!
LikeLike
@ Mây
ừa tui mơ ” an’h nắm tóc em, anh nắm tóc em , giựt vài cái, vài cái cuối cùng rồi thôi em ơi…”
hề hề
ở đó mà đứng núi này trông núi nọ, bị núi đè cho mà tắt thở…
LikeLike
yêu mãi làng Hậu Phước vắng vẻ,
nơi sinh ra một cô gái trẻ,
xinh như hoa và đẹp như thơ ,
loăn xoăn bay sợi tóc mơ,
cười tủm tỉm đôi môi hồng mộng đỏ
Rồi một hôm… tui làm chiếc nhẫn cỏ
Tặng cho em…khi hương cỏ còn thơm
Em không nhận… còn đục tui phù mỏ
‘Lấy ông về, chắc…ăn cỏ trừ cơm!’
LikeLike
hahahahaa, tui đang ngồi trong tòa soạn mà tui cười muốn bể bụng rồi,
‘Lấy ông về, chắc…ăn cỏ trừ cơm!’ hahaha
LikeLike
@ Đừng xuyên tạc chuyện tình của tui nha! Tui đang đem chuyện tình của tui lên bàn mổ, đó là 1 điều nhức nhối lắm, là một chuyện hy sinh vì đại cuộc đó !
Chuyện tình đống rơm, nhai rơm thay cỏ, chứ tui nói ăn cỏ trừ cơm hồi nào…
có muốn hỏi gì thì hỏi đi, tui trả lời…
LikeLike
Ai biểu kể chuyện có đầu hông đuôi chi! heheh!
Hỏi rồi, ‘Rồi sau đó thì sao, có tỉnh tò hông?’ Còn cái câu hỏi mà tui hỏi dùm Trùm Sò là ‘Chuyện gì xảy ra phía sau cái đống rơm?’ 😛 😛 😛
LikeLike
Thất tình kiếm sĩ bị bò đá văng tuốt qua Florida, còn phải hỏi.
LikeLike
hahahah! Tui cười chắc chết!
Nãy giờ Tino ngồi nói ‘Rồi, chuyện của ông coi như xong, giờ đến phiên tui!’ hehehe!
LikeLike
@ Tino
hahhahahha, ông nói làm tui nhột ông!
LikeLike
Có đầu chứ sao không! Mở đầu đep như thuyền lướt sóng như vậy mà còn chê!
Quen nhau từ năm lớp sáu. Em học sau tui 2 lớp. Đến năm tui đi em vô lớp 11. Chưa 1 lần tỏ tình.
“Nhiều đêm trăng sáng
tôi , em ngồi trước sân
tuy xa xa sao vẫn thấy thật gần
em ngại ngùng
cho tôi trái vú sữa
chia em một nửa, hai đứa cùng ăn
trên cao vằng vặc ánh trăng
hương thơm ngọt ,ngọt như mối tình đầu diễm tuyệt”
Ngụ ý là không có ngồi dính vô một cục, hương thơm trái vú sữa mà ngỡ như là hương tóc, mùi chùm kết cỏn thoảng thoảng đâu đây…
Câu hỏi của ông Trùm từ từ trả lời…
LikeLike
Ốc ui, trái vú sữa có nhiều nhựa lắm, mỗi lần ăn là nhựa của nó chảy ra tay và miệng dính chèm nhẹp…vậy mà đêm trăng sáng …em ngại ngùng cho Ốc trái vú sữa, sau đó Ốc chia em một nửa bằng cách nào ? trái vú sữa phải dùng con dao cắt đôi, chứ bẻ đôi bằng tay , nhựa vú sữa chảy ra….Trời ơi…chời …mối tình trái vú sữa của Ốc…” ngụ ý là không có dính vô một cục “là sao ???? heheheh…
LikeLike
@CN: người ở quê họ có cách tách trái VS ra rất nghề mà không cần dao, nên chuyện của Ốc kể cũng có thể lắm! Chúc vui. 🙂
LikeLike
@ Hello Bidong, vậy hả Bibi , cám ơn Bidong nha.
LikeLike
Chuyện tình đống rơm,
nhai rơm thay cỏ,
Ai còn chưa tỏ
thì xin cứ ngỏ
hỏi to hỏi nhỏ
Ốc kể cho nghe
đừng có le te
mà ra ngoài ngõ
chặn Hến hỏi nhỏ
Ộc Ộc Ộc Ộc
hahahaha, tui đi về đây, hahahahaha
LikeLike
Cái này kêu là
Một cây làm chẳng nên non
Ba cây thước bảng nhừ đòn ỐC ui!
hehehe!
LikeLike
@ Cô giáo
đúng là cô giáo, thơ hay văn giỏi. Cứ kê bàn ghế giường tủ vô tận bản họng, ngắc ngứ luôn…
ừa, kệ tía tui! Ộc ộc vậy đó!
có seo hông!
hừ!
LikeLike
Ủa, mà rồi sau đó thì sao? Kể chuyện gì mà …đầu đường đứt bóng dị tía! hehehe!
LikeLike
tóc mơ bay rồi còn cái đầu trọc lóc nên đầu đường đứt bóng chứ sao, hehehehe
LikeLike
rồi, thêm cô giáo nữa.
chắc kiểu này chuyện tình của tui bị lái đi hướng khác quá.
Tại sao chăm chú vào cái đầu ít tóc chi vậy hả trời….
LikeLike
The more hair you lose, the more head you get ! Hehehe!
LikeLike
@ Mây
tui nói rồi, có ấm ức gì thì cứ hỏi, đại khái là con nhà ai, cha mẹ tên gì, chưn có cà thơt hông? răng sún ray răng sâu, có hôi nách không vân vân và vân vân ( tui o có viết bông à nha).
Hỏi gì tui kể đó, thay vì phải viết lại…
LikeLike
Vậy là tui biết rồi, bị…nách hông thơm nên mới dệt được có nửa chiếc chiếu cụ ỐC chịu đời hết thấu bỏ chạy qua Mỹ! heheh!
ủa, mà rồi qua đến Mỹ có mua thuốc xứt nách gởi dìa làm quà hông dạ! 😛 😛 😛
LikeLike
@ Mây
có mua nhưng chưa dám gửi, vì sợ bị..chửi.
Cần hông tui gửi qua tui tặng…
LikeLike
@Silent,
D không thích Lidoderm, bởi Lido dán vào không nóng như salonpass,mà làm tê nơi vết thương. D bị xe đụng, bác sĩ cho toa, nhưng không thấy thuyên giảm, đau lưng vì đứng nhiều và khiêng vật nặng, dùng Lido cũng không nhúc nhích, nói vậy thôi, anh xài thử xem sao vì anh đang có bảo hiểm..Đau nhức khó chưã lắm anh à, chỉ là lúc đau nhiều, đau ít mà thôi, chứ không thể nào trị dứt hoàn toàn.. 😦
LikeLike
Bởi dị mình mới có hảo ý gởi tặng vài miếng xài thử. Chừng thấy hiệu quả thì kiếm bs lấy toa. Thứ này hổng có bán lẻ mới ác. Đừng ngại nha Silent, thử thuốc ( chứ hổng phải thử người như Tiny hỏi ) không tốn $, mình có dịp giúp bạn là vui rồi.
LikeLike
trời ơi, tui cũng đau nhức quá chừng quá đỗi, cho tui xài thử chừng chục miếng được không Tino, hehehe
LikeLike
Lấy cái chày đâm muối ra zần cho vài chày, hết mỏi hết nhức lập tức…
LikeLike
b/c bóp mau hết hơn! 🙂
LikeLike
Dạ chuyện nhỏ. Cô giáo post cái địa chỉ lên đây, gởi express cho lẹ. Tino lấy kéo cắt 1 miếng patch ra 10 phần, to nhỏ bất đồng, dán đủ chỗ. Dán sao cho cô giáo tại vị, vững như bàn thạch, Còm gia mở hội.
LikeLike
Địa chỉ nhà tui mà post lên đây, thuốc dán siêu nhỏ chưa nhận, thì chắc “bom thư” đã về chất đống! Xúi dại, cái này gọi là xúi dại, hehehe
LikeLike
Gởi vô tòa soạn báo NV, cắt ra từng miếng nhỏ, dán lên mũi mỗi người một miếng! heheh!
LikeLike
@ Mây
chi vậy, tốn thuốc dán!
À, Mây còn nhớ hũthuốc dán con rắn hông?
Thuốc trị mụt nhọt đó! Tui nghe đồn là thuốc làm từ tóc người.
Ban đầu thì cái hũ bằng sành , ở trên miệng hũ lớn bao nhiêu thì ở dưới cũng y chang như vậy.
Sau đó thì nhà sản xuất ăn gian, muốn lời nhiều nên chế cái hũ đầu to đít teo, nhìn qua tưởng lượng thuốc cũng vậy, ai ngờ chỉ còn có cục thuốc chút téo nằm chỏng chơ bên trên.
Thiệt tình cho cái thời mạt vận, ” đến nghĩ ngợi cũng cần phải xin phép”
LikeLike
HTC nghĩ ngơi nhiều chút, uống nước và ăn trái cây..
LikeLike
Drink beer, save water! TX đang hạn hán mà bà chị còn xúi xài nước nữa, coi chừng bị City phạt.
LikeLike
Tui cừ đau bụng gần chết! Ốc Hến mà hợp lại thì y rằng ghế của còm sĩ từ cong tới gãy! 🙂
@Silent: bệnh đau nhức khó chữa lành, nên đi bác sĩ chứ đừng nên uống thuốc dược thảo có khi tiền mất tật mang. Nếu ở gần Little SG, BS Lê Duy Huân ở trung tâm Westminster Med Center là người bác sĩ xứng đáng với câu “lương y như từ mẫu”, S. có thể thử đến 1 lần xem sao. BS Huân không giữ bệnh, có cần đi specialists thì BS sẽ gửi đi ngay. Xin toa BS thì chắc được đó, nhưng những thuốc mắc tiền thường là insurance sẽ kiếm chuyện để không trả hoặc co-pay rất nhiều!
@HTC: mới bị tai nạn, trong người yếu thành ra rất dễ bị bệnh lắm nhất là khí hậu điên đảo ở CA trong những ngày này. Nên cẩn thận và đi BS nếu bị sốt (flu). Nên nghỉ ngơi và uống nhiều nước. Nạn flu đang hoành hành trên toàn nước Mỹ, mọi người nên cẩn thận phòng ngừa!
@NL: thấy logo của NL là tui vui và hết bệnh liền! Chúc luôn vui để tửng hơn nha! 🙂
LikeLike
Tại cụ ỐC kêu mọi người cứ ‘mổ xẻ’, em sẵn con dao nên em ‘bằm nhuyễn’ luôn! hahaha!
LikeLike
Trong khi chờ đợi bà con hỏi-đáp chuyện tình cỏ rơm của Ốc, mình hầu chuyện giúp vui văn nghệ.
Lần qua Cali, được cố nhân đãi đặc sản ở Brodard. Vui chuyện, 2 chị vợ kể chuyện ông em, kỹ sư, gia đình hạnh phúc, công ăn việc làm ngon lành……. Về SG chơi, dính bẫy nhền nhện. Qua lại đây, gia đình xào xáo, kéo nhau ra tòa, xé giấy …. Rồi đùng cái, hãng mất contract, lay off nhân viên. Giờ người hùng phải lang thang share phòng, chạy vạy kiếm việc làm …..
2 ông chồng nghe xong phá ra cười. 2 bà hỏi không sợ sao còn cười. 2 ông chỉ nhau : tui biết nó muốn đi share phòng ….
LikeLike
Khổ nhục kế! hehehe!
LikeLike
@ tino
tui thấy có đến ba ông chỉ tay vào nhau mà
hà hà…
LikeLike
Tui nói là ‘có đầu hông đuôi’ chớ bộ! hehehe!
Bây giờ thấy ló cái đuôi chút chút! 😛 😛 😛
Nói gội đầu chùm kết mới nhớ, hồi nhỏ mấy chị em tui cũng mua trái chùm kết về nướng rồi nấu lấy nước gội đầu cho tóc đen (mà ngộ ghê, mình là dân da vàng mũi tẹt thì sợ gì tóc hông đen ta! :D) Có lần nước chùm kết chảy vô mắt tưởng đâu là đui rầu!
Bởi vậy tóc ai thơm mùi chùm kết là biết phải khổ công dữ lắm á! heheh!
Ủa, mà cái vụ ‘không có ngồi dính vô một cục’ có ai làm chứng hông?
LikeLike
@ Mây
Có chứ, có ánh trăng sáng trên cao làm chứng cho tụi tui…
à, tui là người có vinh dự đi chụm lửa, bắt cái nồi đất lên, nướng mớ chùm kết, bẻ vụn thảy vào, mùi nồng nồng ngai ngái của chùm kết cháy làm tui nhảy mũi gần chết.
Sau đó vắt vài múi chanh, thả luôn vỏ vào và chờ nước hơi nguội, pha thêm nước rồi đứng nhìn em gội đầu.
Mái tóc den dài xõa một bên, nhìn cái ót trắng mịn, tui ngỡ như mây trời ngập ngừng không muốn trôi vì ghen màu trắng của cái ót…
LikeLike
May là chỉ nhìn ’em’ gội đầu, chứ mà nhìn luôn khúc ’em’ tắm chắc là bị ‘ông già của em’ xách cây rượt rầu! hahaha!
LikeLike
hahhahahah
thôi để tui lội dìa quá khứ, tui kiếm cái cây tặng ông già của em, để coi có dám làm như vậy không nha….
LikeLike
hahhaha cho chừa cái tội xí xọn….
mà mắt mớ gì mà gội đầu lại thao láo con mắt?
LikeLike
Nhắm mắt ông ơi, nhưng cái đầu trút ngược nên nước chùm kết nó chảy vô!
Xí xọn cỡ ’em’ là cùng chớ gì! hehehe!
LikeLike
Gội đầu kiểu nào mà đầu trút ngược vậy. Chân móc trên cây, đầu chúc xuống đất hả?
Mà mắt nhắm nước chùm kết còn chạy vô được, chắc bị lé kim nên mắt lúc nào cũng mở hi hí hén!
LikeLike
Nhà thành phố làm gì có cây mà móc, bà chị tui đứng chổ cái lang cang trên lầu rồi nắm dùm 2 cái chưn của tui!
hừm!
mà nói chữ ‘lé kim’ coi chừng ăn thước bảng nữa á! hehehe!
LikeLike
@ Mây
Rồi có khi nào bà chị xảy tay hông?
hehhehehhehe
không nói lé nữa, mà nói là ” néa kim”
LikeLike
Cô giáo dìa rồi! heheh!
LikeLike
@ Mây
à, cái vụ dệt chiếu cũng vui lắm.
Nhà quê mà, mùa nào cũng bận rộn hết, ít khi ngơi nghỉ . Mùa lúa hết, thì chuyển sang trồng bắp trồng khoai, hoặc đi cắt lát về dệt chiếu.
Thôi, để kể sơ cái chuyện làm sao có được một tấm chiếu nha.
.Nhà em có nghề dệt chiếu .Mưốn có chiếu trước tiên là phải trồng lát, có nơi gọi là cói. Em đi ra ruộng cắt lát gánh về. Sau đó thì chẻ lát ra thành từng sợi nhỏ. Tui chả biết làm gì hết, nhưng được theo em là vui rồi.
Sau đó tui tò tò theo em đi phơi lát trên dường làng. Chiều xuống tui phụ em gom lát khô về. Sau đó là giũ cho sạch rồi nhuộm màu rồi mới bó lại thành từng bó.
Tui nhớ nhất là những đêm sáng trăng, chạy ù sang nhà em, phụ em dệt chiếu. Em ngồi trên khung chiếu có những sợi giây đay đã mắc sẳn, tui một tay lòn sợi lát vô cái ” văng” rồi đẩy cho sợi lát chạy xuyên qua khung dệt, em hai tay kéo cái ” go” về phía mình, sao cho sợi lát khít lại. Cứ thế từng sợi lát 1 được luồn vào và kết lại thành tấm chiếu, nhìn vui mắt lắm.
Vui nhất là vừa dệt chiếu, vừa nghe em kể chuyện. Hai đứa không dám nói cười lớn vì sợ bị la, cứ rù rì rù rì như ma ăn cỗ.
Đến khuya thì rang bắp lên ăn , mùi bắp rang thơm ơi là thơm. Những kỷ niệm đó cứ vấn vương tui hoài. nó mộc mạc, nó dân dã lắm, nhưng sao mà tình ơi là tình, tình của thời mới lớn….
LikeLike
@Ốc: Nhiều cuộc tình quá, đếm sao cho hết! Đếm hết 2 bàn tay rồi luôn 2 bàn chân cũng chưa hết! 🙂
LikeLike
@ chị Bidong
hahah hông biết có phải là tình hông, hay là bạn bè thôi…
vì tất cả những mối” tình” đó đều chưa 1 lần bày tỏ, chưa 1 cái nắm tay hay hứa hẹn, như câu chuyện này chẳng hạn, rất là trong sáng…
Xin chị đừng cắc cớ hỏi” vậy thì trong tối ra sao ” nha? ốc ken điếc luôn á!
hề hề
LikeLike
Hông phải điếc, mà…quíu lưỡi! hehehe!
LikeLike
Uổng quá đã biết dệt chiếu, hổng chịu dệt tình luôn …
Tình anh như mảnh chiếu khô,
Nhờ đêm trăng sáng chạy ù nhà em.
Phụ em dệt chiếu mỗi đêm,
Em ngồi khung chiếu, anh ngồi kế bên.
Hai tay em kéo cái Go
Làm sao khít lại cho thành chiếu manh.
Tình thời mới lớn của anh,
Tình ơi tình hỡi thơm mùi bắp rang….
LikeLike
@ Tiny
hahahhaahha hay quá , hay quá
Công nhận NL’s blog có quá nhiều nhân tài, Ốc ken phục Tiny lắm đó…
Chưa kịp dệt tình đã biệt xứ rồi chị ơi. nhưng đó là chuyện của ” hồi sau sẽ rõ”
LikeLike
@ Ken: vậy là chuyện tình này có đoạn kết phải hông, OK Tiny chờ đọc chương chót nghe .
LikeLike
@Tiny: Túm lại bài viết của ỐC bằng bài thơ.hay thiệt.Khâm phục .
LikeLike
@Đạt : Thank you anh, rán vô đây để Blog còn thoi thóp một chút …
LikeLike
Chị Tiny nói nghe thấy thảm! hehehe!
Bừng bừng sức sống dị mà thoi thóp gì! 😛
LikeLike
Đọc còm của cụ Ốc về quê của ổng tự nhiên tôi nhớ đến quê ngoại của tôi quá chừng. Tôi rời VN khi đang học lớp 10, chưa có cuộc tình nào để kể, nên xin ghi lại đây kỷ niệm của mình về quê ngoại.
Hồi nhỏ ở VN, mỗi lần hè sang, anh em chúng tôi lại nô nức vì được về ngoại chơi. Quê ngoại tôi ở làng Giồng Luông, thuộc huyện Thạnh Phú, tỉnh Bến Tre, cách SG khoảng 120 cây số. Nếu như đường Sài Gòn – Giồng Luông được như xa lộ ở Mỹ thì có lẽ đi chỉ độ hai giờ đồng hồ. Nhưng thời đó, xe đò đi từ sáng sớm đến chiều tối mới tới. Đến giờ, tôi vẫn còn nhớ cảm giác nôn nao trong đêm trước ngày về ngoại, không biết anh em tôi như thế nào, chứ tôi ngủ không được, cứ trông tới sớm ngày mai. Năm giờ sáng, lúc trời còn tối, má tôi dắt mấy anh em tôi cùng một đứa em con bà dì ra đầu đường Chi Lăng đón xích lô máy đi Xa Cảng Miền Tây. Tới giờ, tôi vẫn không hiểu làm sao 6 đứa con nít, một người lớn và đồ đạc lỉnh kỉnh lại có thể nhét lên chiếc xích lô máy đó. Tới nơi thì trời đã tờ mờ sáng. Xa cảng mở đèn sáng trưng với những hàng dài người chờ mua vé xe đò đi lục tỉnh; người tới lui, buôn bán tấp nập, tiếng rao hàng xen lẫn với tiếng gọi nhau ơi ới của lơ xe, của bạn hàng, làm thành một thứ âm thanh hỗn độn thật sinh động. Vì bận đám con nít, má tôi thường không xếp hàng mà mua vé chợ đen cho kịp chuyến xe SG-GL đầu tiên trong ngày. Khi chúng tôi yên vị trên chiếc xe đò với hàng đèn chớp chớp trên mui, má tôi mới được ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
(Còn tiếp, tuỳ duyên, không biết chừng nào)
LikeLike
@ M&M
viết tiếp đi anh ơi! Chuyện nào dính líu tới quê hương xứ sở là ốc ken khoái lắm.
Cũng vậy, từ quê ốc ken tới SG chỉ hơn 400 cây số, nhưng phải mất một ngày đường mới tới nơi. Ngày xưa cái gì cũng chậm, bây giờ cứ vù vù, vùn vụt. Giống như tuổi vậy, mình già đi lúc nào cũng không hay. Lẹ quá!!!
LikeLike
@Ốc: Mấy ngày nay, thấy ông, Hến, chị Tiny và quý anh chị “tử thủ” trên này, tui xót ruột quá nên tính lai rai viết đề tài này cho có bạn, để góp phần “giữ lửa”. Nay blog hoạt động lại rồi, tui sẽ từ từ viết. Khi nào xong sẽ post lên để mọi người đọc cho vui.
LikeLike
@ M&M ,
thời đó, thời của M&M , SàiGòn có chiếc xe xích lô máy ” ấn tượng ” dễ sợ , tiếng xe nổ to thấy bà chằng luôn.
LikeLike
@ Chị Nha
chị nói đúng đó, ốc ken từ quê vô tới SG, dể đi vô Chợ Lớn, phương tiện lúc đó là chiếc xe xích lô máy đó đó.
Đúng là chuyến xe bõo táp, không những nó nổ to điếc con ráy mà còn chạy bạt mạng nữa. Cứ luồn qua lách lại , chạy hết ga, nhiều lúc cứ tưởng nó văng vô bờ lề hay húc thẳng vào xe trước mặt . Khiếp đảm thiệt….
LikeLike
Vậy mà cũng khiếp đảm! bây giờ có bỏ tiền ra để đi mấy cái roller coasters hay mấy cái swing rides cũng chưa chắc gì có được…cảm giác như dị á! hehehe
LikeLike
Hồi đó lúc còn học cấp hai học sinh phải mặc áo trắng đi học. Bữa đó sáng sớm, tui mặc áo trắng tươi, ủi láng cón, đạp xe đạp cà rịch cà tang đến trường. Đang đi thì nghe tiếng xe xích lô máy chạy tới, chạy qua mặt mình. Một bà ngồi trên xe, kế bên mấy cái giỏ rau cải, miệng nhai nhai cái giống gì. Tự dưng bả phun một cái phèo, ui trời thần thiên địa ơi, tui nhìn xuống cái áo trắng của tui toàn là chấm đỏ đỏ li ti! Thì ra bà già lựu đạn đang ăn trầu rồi phun đại ngoài đường! 😦
LikeLike
@ Mây
hahahaha, tui cứ như đang coi phin, tui thấy hình như Mây nhà ta đang cười đau khóc hận kia kìa…
hahhahahah
Tại Mây kêu bả là lựu đạn, bả phun Mây chứ không có phun ra đường đâu…
Cốt nước trầu mà dính vô áo trắng, có nước đi nhuộm đỏ luôn cả áo chứ đừng mong mà giặt cho ra…
LikeLike
haha đúng rồi chắc ba`già đi ngang “dòm mặt thấy ghét” nên bả phun đó chứ đâu phải bả cố tình phun ra đường
LikeLike
@ Chị Nhà: Dạ đúng rồi, chị Nhà và Ốc nhắc em mới nhớ tiếng máy thật lớn của xích lô máy và lối chạy bạt mạng của mấy ông tài xế.
LikeLike
Hello bà con, thứ sáu rồi!
Chiều nay ai muốn ăn bún riêu ghé nhà tui! hehehe!
LikeLike
hehehe lại ăn nữa! Có cách nào mà ăn được không cần ghé hông?
Bún ziêu đây, ziêu ế đây!!!!!
LikeLike
Chờ chút, tui đi đốt phong long! 😦
LikeLike
Vân ơi, thằng con nó thèm Bún riêu hồi tuần rồi, biểu nó rán nhịn đi con, ngày mai đi Bolsa ghé vô nhà hàng Viễn đông để ăn trước khi gặp BS. Trong tay đã có sẳn giấy copy của chú KQVNCH mỗi tháng thử mỗi tiệm 1 lần cho biết. Mới đọc Menu online nhà hàng V Đ có món Ốc luộc chấm mắm gừng $4.95 không biết là Ốc gì mà thèm chảy nước miếng khi trời giá băng.
LikeLike
Chắc hông phải…ốc chảnh, tại ốc này tới $4.99 lận á! hehehe!
LikeLike
@ Chi Nha
Trái vú sữa khi chín, nếu đừng dể cho nó chín quá thì nó rất dễ tách nó ra lắm chị ơi.
Em lấy móng tay cứa dọc từ chính giữa trái, bắt đầu từ cái cuống, làm một vòng rồi nhè nhẹ xé nó ra. Rồi cứ thế bóp nhẹ nửa trái , kê miệng cạp cho khéo kẽo mủ vú sữa dính miệng khó làm sạch lắm.
Còn 1 cách ăn mà không cần dao kéo muỗng nĩa là bóp cho mềm trái vú sữa, sau đó cắn 1 lỗ, cứ thế kê miệng nút . Cha me ơi, tinh túy của trái cây không mất đi một chút nào.
LikeLike
trời ơi có khi nào mút ra con sâu không vậy?
LikeLike
kiểm soát trước khi ăn kiểu đó anh ơi. Trái nào lành lặn mới dám ăn, nếu không sơi luôn sâu là cái chắc.
LikeLike
Nghe diến tả thấy phát ớn!
LikeLike
Hôm nào dìa VN, đi mua vú sữa, ăn theo kiểu tui chỉ thì biết ngon hay không ngon liền à.
Kỷ năng đó không cần phải tập !
hề hề
Dị là không biết hủ thuốc dán hiệu con rắn là như thế nào rồi.
đừng nói nó giống tui à nha!
LikeLike
Đâu cần cắn, rút cái cùi ra là dứt được rồi. Mủ vú sửa hay lắm nghe. Tiền rách, ngắt lá vs, chỗ cái cuống lá có tí mủ màu trắng, xài như …..keo. Hehehe!
Hồi dẫn thân mẫu và bà xã đi Florida, ghé vườn chú 9 Kiết. Spring break mà có vú sữa tím đầu mùa. Mấy bà mấy cô khoái quá, hái, đớp lia lịa. Chú 9 hỏi tỉnh bơ : dân TX mà không có vú sửa sao ? Làm gì có. Có mà, xuống Houston, ghé tiệm bà chị Hạnh Phước, thiếu gì. Có sao mình kể vậy, không thêm, bớt.
LikeLike
@ Tino
Vô HP hay vô bất cứ TMV nào là bảo đảm không bao giờ còn sữa.
Florida có vú sữa, như vườn chú chín Kiết chẳn hạn. Nhưng không ngon chút nào, nó lai lai sao á !
À, có nghe tin chú chín mất chưa Tino ? Tội nghiệp !
LikeLike
@ Tino
hahhahahhah cái mà chú 9 nói là vú sửa, còn trái cây tui nói là trái vú sữa.
LikeLike
Tưởng mai mới bò ra cười chứ.
Có nghe hung tin. Vậy là mất thêm một chốn đi-về. Hic!
LikeLike
Tui thấy hình như ai vô chổ HP ra cũng vác theo…cặp bưởi!
LikeLike
Sale mà lị!
LikeLike
tui không hiểu khi té thì làm sao đứng lên hén ?
LikeLike
@ÔC: tui từ nhỏ đến lớn hông có bị mục nhọt nên hông có xài thuốc dán con rắn! hehehe!
LikeLike
Nghe MM kể chuyện về quê vui quá. Mình cũng có dịp ngồi xích lô máy, xe đò… mỗi dịp hè về quê. Tuy sinh ra và lớn lên trên thành phố nhưng tuổi thơ mình gắn liền với đồng quê. Nhắm mắt lại là thấy liền : cánh diều no gió, những buổi trưa đầu trần khét nắng, rị mọ bắt cho đầy thùng thiếc cua đồng, chiều ngoại nấu bún riêu. Chập choạng tối, vác cuốc ra cây rơm cũ, đào bắt trùn,móc giàn câu cắm. Mưa vừa tạnh thì đi soi nhái, ếch….. Sáng sớm tinh sương, khẽ khàng theo tiếng gáy, chộp đầu đám dế lửa, dế than, về cho đá nhau chí tử….
Còn nhớ xe đò hồi xưa, giải nhiệt bằng cái vòi nhỏ. Chạy xa phải ghé châm nước. Em nào vô phúc vận xì lỏn hay đầm, đứng xớ rớ chờ xe, xịt ngang một phát là nhảy nai tức khắc. Trên nóc xe thì chất đủ thứ : xe đạp, quang gánh của cánh buôn bán, giỏ cần xé đầy ắp, ràng dây như cột bánh chưng, đôi khi có cả heo, gà, vịt…… Đủ mùi vị, âm thanh. Mỗi lần xe ngừng rước hoặc thả khách, cả tiểu đội buôn gánh bán bưng nhào tới mời chào : mía ghim, xoài, cóc, ổi ngâm, cà rem, khoai lang, khoai mì bốc khói…. Xe chạy, mấy nhóc bán rong phi thân xuống đất gọn bâng, mình tròn mắt khâm phục….
LikeLike
Ngày nay vẫn còn đó những cảnh kể ở trên. Xe đò châm nước mui bây giờ không còn nữa nhưng hàng hóa, chim chóc, gà vịt chất đầy trên mui xe đò thì vẫn vậy. Cảnh buôn thúng bán bưng chào hàng rộn rịp tấp nập mỗi thi xe đò nhả khách hoặc tấp lại một góc chợ nhỏ ở một thị xã nghèo nào đó kể ở đoạn văn thứ 2 thì vẫn chưa mất.
À, mà Tino kể “Chập choạng tối, vác cuốc ra cây rơm cũ, đào bắt trùn…” nghe sao giống giọng cụ Ốc dzậy ta? Tối thui còn thấy con gì đâu mà bắt trùn ở sau đống rơm? Vật lộn với con ghệ sau đống rơm thơm mùi lúa mới thì có. 😆
LikeLike
Nghe là biết dân bợm thành thị rùi. Chịu khó dựa cột mà nghe đây Trùm Sò. Chập choạng tối đi đào trùn là vừa. Mấy cây rơm cũ, trâu bò ăn sạch sẽ, phần gốc mục, vài cuốc là tha hồ thu hoạch trùn hổ. Móc mồi câu cắm là cả một nghệ thuật. Mỗi lưỡi 1 con trùn dài cả tấc, phải xoắn, đánh vòng …. sao cho con trùn không đứt, nhìn tròn vo như ngón cẳng cái, đầu trùn phải ngo ngoe ….. Không khéo, trùn đứt, mau chết và bốc mùi, cá nhỏ tới đánh chén sạch sẽ, chừng thăm câu chỉ còn trơ trụi cái lưỡi câu bén ngót.
Giang sơn nào cọp nấy. Đừng có dại dột thả câu bờ ruộng lạ, vừa mất cần vừa bị bụp nữa đó. Thả chừng 100 cần thì trở lại thăm câu, gỡ cá, thay mồi. Hồi đó cá tôm nhiều vô kể. Amateur như mình mà mỗi đêm cũng kiếm hơn chục con cá lóc, cá rô mề thì khỏi đếm, lươn, rắn lâu lâu cũng nộp mạng cho Tino, hehehe!
Hùi đó mình mới lớp 4 hay 5, làm gì có ghệ mà vật hổng biết. Có rủ nhau ngắt cỏ gà, đem ra đá. Không thôi đi ghẹo đám mắc cỡ, chạm vô cho lá xếp lại, chờ bung ra, chạm tiếp …. Qưởn thiệt !
LikeLike
Tino mắc bẫy Trùm Sò rồi 🙂
Ông Trùm nóng lòng nghe chuyện tình đống rơm của ông Ốc hổm rày mà Ốc Chảnh cứ ẹo qua ẹo lại chưa chịu kể, nên hễ có bất cứ gì liên quan đến đồng quê rơm rạ là ông Trùm lại nhắc khéo vậy á.
LikeLike
@ cô giáo
kể cũng phải có hứng, phải nhìn trước nhìn sau coi có bà xã lượn qua lượn lại coi mình viết cái gì chứ, kẻo mình kể chuyện ngày xưa, ngại có người không vui thì mình cũng không vui. Cứ đắn đo hoài chứ chảnh đâu mà chảnh…
LikeLike
Bắt chước tui, ngồi ở chổ nào mà quay lưng vô tường, khỏi sợ ai thấy từ sau lưng! hehehe!
LikeLike
hehehe, nhà này ngộ hén, người thì ẹo qua ẹo lại, người thì lượn lại lượn qua 🙂
Kiểu nghĩ chuyện từ thời còn tắm mưa mà giờ còn sợ b/x không vui thì đúng là quá Chảnh như cá cảnh 🙂
LikeLike
Có người còn trườn qua trườn lại nữa mới ớn xương sống! hehehe!
LikeLike
Khổ “nắm”! Tàng là chiện thâm cung bí sử không hè. Heheheh!
LikeLike
@ cô giáo & Mây
ừa, cốt rắn cầm tinh mãng xà vương nên mới ẹo qua ẹo lại, lượn tới lượn lui hay trườn lên trườn xuống vậy đó.
Nhưng mà không có chảnh ! dứt khoát là không!
hứ, tui phải đâm dơn kiện cái tội vu khống mới được.
Hừ, ốc chảnh!!!!
LikeLike
Vậy he. Kể lẹ đi Ốc, hổng thôi mình ngứa miệng dành mối à nha.
LikeLike
@Tino: Cứ kể chuyện của ông đi, chứ đợi Ốc thì không biết tới chừng nào, mọi người đợi ổng cả nửa năm nay rồi. Đọc Tino diễn tả chuyện đi câu thấy nghề này cũng công phu quá hén. Mà ông kể chuyện chi tiết, đọc rất thú vị.
LikeLike
@ M&M
hhaha
Mới có nữa năm mà đã nóng bụng rồi nha! Nói chứ hứa mà chưa làm nên cứ áy náy hoài. Đến khi viết xong thì bị xóa mất tiêu. Ý Trời !
Bây giờ viết lại theo dạng khác, viết từng kỳ post lên đây với mục đích ” giữ lửa”.
Cám ơn anh đã có ý chờ, như những ACE khác, nhất là ông Trùm…
LikeLike
@htc
Khoe? Chua anh?
Hui xua an vu sua, chi? minh anh dzo* tay?
LikeLike