Xỉn vì chocolate (NL)

Người ta xỉn vì uống rượu. Còn tui thì sẽ xỉn nếu ăn nhiều chocolate.

Hehehe, người bị tửng quá mạng rồi nên đến thứ làm mình xỉn cũng có khác người đôi chút 🙂

Nói chứ “xỉn” là chữ tui dùng để chỉ cảm giác của tui khi ăn nhiều chocolate. Vì nó khiến mình ngây ngây, nó khiến mình ớn ớn, nó khiến mình nhức đầu, nó khiến mình khó chịu.

Mà mùa này đi đâu cũng thấy chocolate là chocolate.

Từ chocolate trắng đến chocolate nâu nhạt, nâu đậm, rồi đen, đen thùi lùi luôn. Từ chocolate trơn, đến chocolate có đậu phộng, có almond, có dừa, có gừng, có mứt, rồi có trà xanh, có rượu bên trong. Rồi đến bánh nhúng chocolate, dâu nhúng chocolate, táo nhúng chocolate, kem nhúng chocolate. Chỉ còn thiếu lang nhúng chocolate, ngao sò ốc hến nhúng chocolate nữa là đủ bộ nhà nó, hehehe.

Nói chung là chocolate toàn tập.

Chú Phí Văn Trung mang tặng tui hộp bánh. Mở ra cho phòng biên tập ăn, nhìn từ trên xuống dưới, cả chục loại bánh, nhưng cái nào cũng được trang điểm, bao bọc bằng chocolate, em thì trắng ngà ngà, em thì trắng dằn thêm gân nâu, em thì nâu phơn phớt, em thì nâu như đất. Tui nhìn xong, tui nuốt nước mắt (hic) tui đi.

Nhà văn Huy Phương mang cho hộp chocolate. Toàn là hình những con sò, đẹp mê ly rùng rợn luôn. Nhưng tui cũng mở ra, đi mời từ đầu trên xóm dưới, và tự mình nhón đúng 1 cục, ăn nhiều nữa sẽ bị “xỉn.”

Cô Hoàng Vĩnh cho tui một khúc bánh kem phủ chocolate lớn hơn nửa cuốn tập, nhìn đẹp mượt mà, nhưng mang về để trong tủ lạnh ngày này qua ngày khác, gần cả tháng trời, tui mới quyết định cho nó đi yên nghỉ trong thùng rác 😦

Tui có 3 kỷ niệm để đời với chocolate.

Kỷ niệm lần đầu là lúc tui mới quen “bồ cũ.” Khi đó bồ cũ ở chung nhà với gia đình một người chị. Hôm đó tui ghé chơi. Con bé út của chị mới đâu chừng 3 tuổi vừa ngủ dậy, nó khóc è è. Chị đi lấy cho nó một thanh chocolate lớn tổ bả chảng, nó cầm nguyên cả thanh như vậy cắn ăn ngon lành. Lần đầu tiên trong đời tui thấy thanh chocolate lớn như thế. Tui nhìn thanh chocolate khi đó như nhìn một kỳ quan, đắm đuối hơn nhìn bồ cũ, và miệng thì ngậm chặt để nước miếng chảy ngược vào trong (dĩ nhiên) hehehe.

Lần thứ hai là khi ba má và các anh em tui từ Mỹ gửi về cho mấy đứa còn ở nhà thùng quà đầu tiên, trong đó có rất nhiều chocolate. Tui nhớ lần đó tui mang về nhà phải đến cả mấy ký lô chocolate đủ loại từ M&M tròn đến M&M có đậu phộng, rồi Hershey’s Kisses mà tụi tui gọi là “sô cô la bánh ú”, rồi Hershey’s bars nhỏ gói giấy màu nâu, màu đỏ, màu vàng mà tụi tui đặt tên là “sô cô la vuông vuông”…. Chỉ trong một buổi tối, tui và “bồ cũ” ăn gần hết một nửa đống chocolate đó! Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tui ăn chocolate nhiều kinh khủng như vậy. Để từ đó về sau, dù có chocolate ngon đến đâu và đẹp đến cỡ nào, tui cũng không thể ăn qúa 3 miếng. Chắc vì trong người tui đủ chất nghiện này rồi, hehehe.

Lần thứ ba là khi tui sang Mỹ. Chỉ mới thấy chocolate trong Costco và See’s Candies thôi mà tui đã ngỡ như mình lạc vào mê hồn trận của chocolate, chứ chưa kể lần đứng coi người ta làm trái cây nhúng chocolate trong chỗ Disneyland Downtown. Bởi vì khi đó thế giới của chocolate mới thực sự mở ra trong mắt tui, nghĩa là chocolate không chỉ là M&M, là Hershey’s, mà nó còn vô số loại, đủ kiểu, đủ màu, đủ vị, với giá từ rẻ ơi là rẻ đến mắc như quỷ (hehehe, hỏi mắc như quỷ nghĩa là sao thì tui cười trừ thôi nha, vì mắc như quỷ là mắc quá chừng mắc, hahahaha)

Ăn nhiều chocolate sẽ làm tui xỉn, nhưng không thì thế mà tui không thích nhìn chocolate. Cũng như rượu uống vào sẽ làm người ta say, nhưng không vì thế mà người ta nhịn uống rượu. Yêu cũng tợ như thế 🙂


À, theo lời đề nghị của sếp cũ, tui ghi sẵn trên tựa bài 2 chữ NL cho biết là tui đóa 😉