Entry dành cho những kẻ chuyên nghề xuyên tạc

Ban đầu định theo lời khuyên của ông bà là “chó sủa mặc chó, đường ta ta cứ đi” nhưng mà nghĩ lại, ít ra cũng cần có vài lời với những kẻ chuyên hành nghề xuyên tạc, mon men lên đọc bài trên blog tui rồi bày trò đổi trắng thay đen.

À, nhưng trước hết cũng cần phải có vài lời tử tế với những độc giả tử tế của tui trước, bởi vì họ là người tử tế nên chả thể nào họ có thể hình dung con người có thể bỉ ổi đến mức nào.

Số là, sau hôm đi xem chương trình ra mắt CD và DVD Thánh Ca Dâng Mẹ và Kỷ niệm 50 năm ca hát của Khánh Ly, tui có viết bài nêu suy nghĩ của cá nhân tui về đêm diễn, như một kiểu tui vẫn thường làm, để bày tỏ suy nghĩ, cảm nhận của mình về những vấn đề của cuộc sống chung quanh.

Qua những feeback, comments từ trên NL’s blog cũng như trên Facebook, rõ ràng ai cũng hiểu được điều tui muốn đề cập đến đó là vấn đề văn hóa thưởng thức nghệ thuật của một số người còn quá thấp, làm ảnh hưởng đến những khán giả chung quanh. Chuyện chỉ dừng lại ở đó.

Vậy mà nỡ lòng nào những kẻ xấu mồm xấu miệng dám nói, rằng thì là, tui được “chỉ thị” viết bài đó để “thanh toán” ca sĩ Khánh Ly!

Má ơi!

Tui không bàn đến chuyện kẻ xấu chơi đểu bằng cách nào, mà chỉ biết sau khi ngỡ ngàng đọc những gì họ viết xong, thì tui mới cảm thấy ít ra mình là kẻ quá may mắn trong cuộc đời đi làm báo, và thương thay cho những kẻ gần cả đời chỉ biết có cúi đầu làm theo “chỉ thị” với “chỉ đạo” nên nghĩ thế gian này ai cũng giống như mình.

Càng nghĩ càng thấy thương cho những kẻ xuyên tạc trắng trợn này, vì tui đâu có ngờ là đã đi đến xứ tự do này mà họ  cũng còn bị ai đó đè đầu miết đến nỗi lúc nào trong đầu cũng chỉ có hai chữ “chỉ thị” và “chỉ đạo,” tức có người chỉ thì mới biết làm, còn không thì ngồi đó giương mắt ếch ra nhìn thiên hạ thương yêu nhau mà chả hiều sao đời nó là thế! Khổ thế cho một kiếp người.

Mà như đã nói, có thấy tội nghiệp cho những kẻ chuyên nghề bươi móc theo chỉ thị đó, tui mới lại cảm thấy mình may mắn. Vì ít ra mấy năm đi làm báo xứ này, tui chưa từng bị các sếp chỉ thị hay chỉ đạo tui phải làm cái này, phải làm cái kia. Vì ít ra các sếp cũng biết mình làm việc chung với những con người có não, chứ phải chỉ có bả đậu trong đầu. Tui thấy mình may mắn khi được làm người có thể viết những gì mình chứng kiến, mình quan sát, mình tìm hiểu. Dĩ nhiên, nếu tui chỉ là kẻ ngồi xó nào đó thò mắt nhìn ra cửa số rồi phán thiên phán địa, chả cần biết đầu cua tai  nheo gì thì chắc có lẽ tui cũng bị đá văng ra khỏi cái nghề đòi hỏi người ta có lòng lương thiện hơn là chuyên nghề dùng chữ nghĩa để đổi trắng thay đen kiểu cà chớn kia.

Nói tóm lại, những kẻ nào đã dám bóp méo cái entry trước của tui, mang nó ra xuyên tạc trắng trợn thì cũng hãy có can đảm mà đọc cái entry này và mang nó theo dán vào đuôi của bài trước rồi hãy gửi đi khắp nơi. Nhé!