1.
Đây là lần thứ 2 NL’s Blog đón Thanksgiving.
Năm ngoái, có Già Lụm Lon, Vui Đáo Để, và Hoàng “quan anh” cùng đón mừng Lễ Tạ Ơn với tui. Ngoài ra còn có Thien Ban, Han, PGH-Minnesota và RuthJones Nguyen. Giờ không biết những người này còn đọc blog không. Dù sao vẫn xin được cám ơn mọi người, cùng Già Lụm Lon, Vui Đáo Để, và Hoàng “quan anh” đã bền bỉ chịu đựng để đồng hành với tui và các còm sĩ, độc sĩ khác, trong suốt năm qua với nhiều hỷ nộ ái ố.
Hy vọng năm tới, những người trong nhóm “còm sĩ founders” vẫn sẽ tiếp tục có mặt, dù “Tình đời thay trắng đổi đen. Tình đời còn lắm bon chen. Tình đời còn lắm đam mê” thì còm vẫn cứ ê hề, hehehe.
2.
Hôm nay tui đã bắt đầu ngày nghỉ lễ, sau khi hoàn tất bài “Lễ Tạ Ơn trong gia đình người Việt” với sự trợ giúp rất nhiều từ chú Già 65, anh Ken, chị Bidong, chú XN trên blog này (ai không thấy trên blog không tính, hehehe).
Đây là cái Thanksgiving lần thứ 6 tui có mặt ở NV, nhưng lại là Lễ Tạ Ơn đầu tiên tui tham dự cùng công ty. Chẳng qua là tiệc này bao giờ cũng làm ngày thứ tư, mà đó lại là ngày tui nghỉ, đơn giản vậy thôi. Năm nay thì đi chợ ngang NV đúng giờ làm thịt con gà tây nên tấp vô nếm thử coi có ngon hông.
Thì ra đúng như người ta nói, gà tây chỉ dở khi đầu bếp không khéo, hahahah, thêm nữa là do ăn nhiều quá, mà cái gì quá thì sẽ ngán, yêu cũng vậy 😉 Tui lủm có 1, 2 miếng nên thấy nó ngon. Từ đây về sau ai hỏi gà tây ngon hay dở, tui sẽ nói là “ngon, nếu không phải chị Bidong nấu!” hehehe.
3.
Hôm qua là ngày lễ thầy cô ở VN.
Tui không nhớ, thực sự không hề nhớ. Cho đến khi vào Facebook, thấy đứa học trò cũ hồi nảo hồi nào post lên đó những trang “Lưu Bút” ghi bằng bút tích của tui, nó bảo rằng nó “nhớ cô”. Rồi nhiều đứa khác cũng lên nhắc lại những kỷ niệm về “cô Lan”… Tui nghe lòng mình chùng chình…
Sớm hôm qua, trong cái lạnh của buổi mù mù sương, một mình đi bộ trong công viên, thỉnh thoảng lại thấy tin nhắn trên FB chúc mừng của học trò cũ, rồi tin nhắn của bồ cũ… tự dưng thẫn thờ.
Ngày này 20 năm trước, tui lần đầu làm “cô giáo” miệng cười đến mang tai trước đám học trò.
Ngày này 20 năm sau, tui đang lang thang một mình trong công viên, nhớ về 20 năm trước.
Tự dưng cứ thấy mắt ướt nhòe. Trời ạ, trời lạnh đi bộ mệt quá nên khóc!
Ấm lòng một chút trong cái lạnh lùng xung quanh.
Đưa tay chùi mắt, chùi mũi trong lúc vẫn lùi lũi bước đi, rồi nhắn cho đứa bạn đang làm thầy, “Đi ăn lunch?” Hắn hiểu liền. Ừ đi.
Hai đứa làm nghề giáo. Đứa bỏ nghề ở VN 7 năm. Đứa vào nghề ở Mỹ 3 năm. Cùng đi ăn mừng ngày của người ta.
@ cô giáo
Đọc entry số 3 của cô giáo, ốc ken buồn quá chừng buồn. Thấy cô giáo một mình thui thủi đi trong sương sớm nơi xứ người, mà lòng bùi ngùi nhớ lại thời đã qua…. cám cảnh làm sao đâu á…
Thôi, lau nước mắt đi cô giáo, cô giáo không đi ăn mừng ” ngày của người ta đâu” , mà đó là ngày của chính cô giáo. Và cô giáo không cô đơn như cô giáo nghĩ đâu, vì chung quanh cô giáo có rất nhiều học trò, bạn bè, người thân quen vẫn nhớ đến cô giáo, nhớ đến những điều tốt đẹp mà cô giáo đã làm trong suốt thời gian cô giáo tận tụy với phấn trắng bảng đen, với từng lớp học sinh đến rồi đi …
Họ đang nhớ đến cô giáo đó.
Ốc ken cũng nhớ đến ngày Vinh Danh Các Thầy cô nè, và ốc ken xin tặng cô giáo 1 bông hoa tưởng tượng để chúc cô giáo vui ,vui thật nhiều nha cô giáo. Lời chúc tuy đến sớm nhưng viết xuống hơi trễ, nhưng quý ở tấm lòng hén!
LikeLike
1- “Tình còm trắng đổi đen. Tình còm còn lắm bon chen. Tình còm còn lắm đam mê”
2- Chúc mưng ngay nhà giao tới cô chủ nhỏ (bật mí tui làm nha` giao ben xứ Mẽo có một quarter xong bỏ dép chạy)
3-Bũa nay đai gia đ`inh tụ tập , sẽ nâu món gỏi heo quay ăn cho lạ miệng
4-Ngay lễ tạ ơn, dang nhâm nhi càphe^ nóng nghĩ tới ngue^n cả năm dài, mình đã làm đuọc gi` cho xa hội (give back) coi như là một cach cám ơn cụ thể và proactive nhất. Shame on me, làm đuọc vai chuyen. nhưng cai líst con dài. Hic
Happy Thanksgiving to NL and ACE
LikeLike
…”Ngày này 20 năm trước, tui lần đầu làm “cô giáo” miệng cười đến mang tai trước đám học trò.
Ngày này 20 năm sau, tui đang lang thang một mình trong công viên, nhớ về 20 năm trước.”..
Thời gian sao đi nhanh quá hén ! Hồi xưa khi nghe câu “Ba vạn sáu nghìn ngày là mấy “, thật tình tui chưa tin , nhưng chừ thì thấy nó đúng y như sấm nói.
Nhập với cuộc sống ở Mỹ , nhất là ở dạng tuổi của Cô giáo mãi chạy đua với cơm áo gạo tiền ,20 kế tiếp , kế tiếp và kế tiếp sẽ thấy nó còn nhanh hơn nữa !!!
Xin tổng chào bà con ,
Chúc tất cả bà con xa gần được một ngày Lễ Tạ Ơn thật vui.
LikeLike
Hehe !
Tui có hai Cô , một Cậu đều ở xa( Atlanta , Oklahoma and Oregon ).Cô ở Oregon xa quá nên không về được , chỉ có hai mà thôi ! “Nhưng có còn hơn không !”.Rất là vui.
Hôm nay ngoài món “gà tây gượng ép” còn có món cổ truyền dân tộc “Cá rô Phi nấu canh chua với bông so đủa ” kèm theo để đở ngán . Như vậy cho Mỹ-Việt đề huề.
LikeLike
Nhân ngày lễ Tạ Ơn: cảm ơn cô chủ đã ngậm chịu những “hỉ, nộ, ái, ố” để giữ quán mở cửa, làm nơi cho bao tình thân đơm hoa kết trái. Cảm ơn tất cả anh chị em đã đem đến không biết bao nhiêu là nụ cười dí dỏm, giúp ngày bớt căng thẳng và giúp đêm dài ngấn lại.
Tui đọc không sót cái còm nào, thưởng thức từng lời còm của còm sĩ cũ, mới, nhưng xin cho tui được im lặng ngồi ở xó nhà thôi.
Chúc ACE một ngày lễ đàm ấm bên gia đình và người thân.
LikeLike
@ Chị Khoai
úi trời ơi, ốc ken tạ ơn chị vì lâu quá mới thấy chị ngồi vào chiếu NL’s Blog ,và cầm đũa gắp nha.
Sao, chị khỏe luôn chứ?
Nhân mùa lễ Thanksgiving, ốc Ken chúc chị vui và nghỉ thật thảnh thơi với gia đình nha.
LikeLike
@Chị Khoai ơi à, welcome back! Chúc chị và Gia Đình ngày lễ Thanksgiving vui vẻ! 🙂
LikeLike
@ Chị Khoai ơi
Lâu ngày quá mới gặp chị! Mừng thì mứng thiệt mà mất cái màu xanh logo của chị rồi!
Chúc chị và gia đình vui khỏe.
LikeLike
Chị Khoai ơi, vui quá khi thấy vài dòng của chị Khoai! Mến chúc chị luôn được vui, khoẻ.
LikeLike
Chị Khoai, em nhớ mấy bài viết của chị đó, nhẹ nhàng sâu lắng tình cảm.
LikeLike
Lân đâu tiên ăn lễ Tạ ơn ỏ xứ Mỹ là năm 75 , sáng hôm đó tui còn vao xuỏng làm thêm 4 tieng OT, xong vê gia đinh nguoi bảo trợ dự tiệc vơi gia đinh họ
Bũa tiệc thật sang trọng (đối với người tị nạn chân uót chân ráo mới qua) nhưng ấm cúng. Họ tụ tập nhắc lại chuyen xưa, chuyen đã xảy ra trong năm và dự định cho năm tới, tương tự như ngươi Viet tụ tập trong ngay tết.
Để giũ đuọc cai truyên thống đó, moi năm, trong ngay lễ ta ơn này, tôi đêu gọi điện thoại tới nói chuyên voi gia đinh nguoi bảo trợ này, như là môt cach biết ơn hiện thực nhất.
May mắn và nhờ ơn trên đai gia đinh của tui đêu ỏ lòng vòng mây con phô Bolsa, nên le^~ Tạ ơn, anh chi em tu họp lai cám ơn ơn trên, cám ơn cha me, cám ơn nhau đã chia nhau từng miếng a(n ngon, từng nụ cười, từng giọt nuóc mắt (dù là vì lạnh ỏ công viên hay lạnh ỏ trong lòng)
Thơi gian qua thật mau như anh XN nói ỏ trên, qua đây khi là u 20, bây giờ đã là u 60
Môt đứa con đang ỏ gần, môt đứa con đang ỏ NY. Thật xa nhưng thật gần. Gần hay xa là tự mình , từ nền tảng gia đình thui. Nuóc mắt luôn chảy xuống, thơi gian làm tâm con người thuần hơn.
Xin cám ơn ACE đã chịu đựng cai ngang buo”ng của tui suo^t năm qua 😛
Cám ơn Nl, với những niềm riêng, không phải cho chính mình, mà cho những nguòi chung quanh, những ly cappuccino vang nhiêu tiếng cười.
Xin cám ơn quê huơng này(nhiều xoài, ổi, thanh long ngọt)
hehe
LikeLike
@GLL
Làm bạn bấy lâu, bữa nay mới thấy bạn già trút bầu tâm sự, tui đã nghỉ mà, bạn già miệng dử lòng lành. Chúc Già thực hiện được những mong muốn của mình
Thân ái
LikeLike
@ SếpXem
Úi trời ơi, phải chi gần bên sếp ,ốc ken sẽ xin chạy qua múa đũa với sếp món canh chua này hén. Ốc ken quái lắm, ăn gì miễn thấy ngon là được rồi, không câu nệ là phải có gà tây trong ngày lễ truyền thống xứ Mỹ này.
Tánh đễ dàng như vậy đó mà còn bị phang là ” cố chấp ” dài dài mới đau chứ. Hê hê…
Chúc Sếp cùng gia đình vui ,vui như ngày lệ Thanksgiving lại có món canh chua đi kèm…
LikeLike
@Ốc Ken ,
Cám ơn bạn hiền nhen. Và chúc Bạn hiền và Gia đình Hạnh phúc nhiều , nhiều hơn nữa.
LikeLike
@Ốc: Nếu từ “cố chấp” ở trên phát xuất từ còm của tui thì Ốc cho tui được xin lỗi, khi viết không rõ ràng, đã vô ý làm phiền lòng ông, người bạn có cá tính mà tui rất quý. Thật ra, khi tui viết cái còm đó, tui viết chung chung với đối tượng là general audience, không cố ý nhắm riêng vào ông. Lúc đó, trong đầu tui loáng thoáng hình ảnh những người Cộng Sản quỳ trước lá cờ đỏ thề trung với đảng; hình ảnh những thiếu niên sa ngã, trong bóng đêm, thề giữ bí mật băng đảng các em gia nhập; hình ảnh những thành viên của tổ chức KKK đầu trùm mũ trắng thề triệt hạ dân da màu, v.v… Với những người đó, vào lúc đó, họ dâng những lời thề sắt son làm những điều họ tin là đúng. Tui viết cái còm với hy vọng rằng không ai bị mắc kẹt với lời thề trong quá khứ mà phải làm điều không tốt. Một lần nữa, tui rất tiếc đã làm ông buồn. Hy vọng cái còm này hoá giải được sự hiểu lầm.
LikeLike
@ M&M
úi trời, không có đâu M&M ơi, tui viết chơi không có ý gì đâu ông ơi !
Hahahha, còm nhiều khi cũng vô thưởng vô phạt, nếu sơ ý làm cho M&M hiểu lầm. Rất cám ơn M&M về những điều mà M&M còm, vì bận quá chưa rì còm được.
Ốc ken rất quý M&M, cũng như tất cả các ACE khác mà, đừng có ngĩ như vậy nha.
Chúc M&M vui
LikeLike
@ NL : ” Âm lòng một chút trong cái lạnh lùng chung quanh…”
Ấm lòng một chút thôi hả ? không là một chút đâu, NL thật sự ấm áp ” nhiều chút ” khi có một gia đình Còm đông vui.
Lạnh lùng xung quanh ? đó là NL ” đang nỗi nhớ ?, nhớ bồ cũ còn đang ở VN chưa dzìa nhà với Bi Ti và với ” bồ lúa ” hả ….hehehe…
Happy Thanksgiving to ALL Còm Sĩ ( Còm Lẻ, Còm Lỳ, Còm Tửng từng tưng.. cn còn đang ngáy ngủ, mượn computer của cn nè .
Sáng sớm, xin cụng ly với các Còm Trai Tráng Trẻ GLL, HTC, Thầy Lý Tâm, Trùm Sò, Xem Xem…..(.các Đấng mày râu nhẵn nhụi, áo quần còn nguyên ).
LikeLike
Quên, quên phải nhắc đến Đấng mày Râu Ốc Ken nữa chứ , cụng ly là phải có Ốc đủ loại để nhâm nhi khà khà khà….Khi nào rảnh mời tất cả Còm Trai Tráng Trẻ đến Oregon cụng ly khà khà khà nha. ho Oregon bán thêm được vémáy bay, chứ Oregon mưa quá là mưa, không ai chịu : chavô : travel vắng teo, mời mời xin mời ….
LikeLike
Ý quên quên già lẩm cẩm…nhắc Ngao nữa chứ, cụng ly Thanksgiving là phải có đủ Ngao Sò Ốc ( loại Hến ra , vì Thị Hến không là Đấng mày râu ) tất cả Trai Tráng Trẻ Già của Blog NL xin mời, xin mời cụng ly nha. Ngao thức giấc chưa hả Ngao ? Gút Mo Ning các Còm dùm Ngao nè. .
LikeLike
@Cám ơn anh VĐĐ !
Xin cụng ly và chúc anh chị và gia đình Thanksgiving tràn đầy phưóc hạnh.
LikeLike
@ Anh VDD
ốc ken xin chúc anh và gia đình có những ngày ngĩ lễ thât đầm ấm.
Happy Thanksgiving!
LikeLike
Chúc mừng Lễ Tạ Ơn đến tất cả mọi người.
Chú Vui trọng nam khinh nữ nghe. Để sò cụng ly với Chị Nhà.
LikeLike
Sò ui, cn vừa tiếp bạn và em út về, ai cũng có phần togo. Ai cũng vội đi mua sắm cho ngày Black Friday…giống như Ốc vậy đó. cn làm món chè không tên: sữa Half & Half cùng với hộp nhãn, hộp sương sa màu vàng, đen , xanh ( tất cả cắt hạt lựu ). thêm đường đã đun sôi để nguội, trộn chung, cùng cụng ly với Sò và tất cả ACE bạn Còm..
LikeLike
CN ơi à, nếu em không lầm thì món chè chị làm là chè Thái đó. Yummy! 😛
LikeLike
@ TB Ngao
Ông Ngao ơi, ông đang làm gì vậy?
Lễ lộc tới, tui xin chúc ông, thành viên trong Tứ Nhân Bang hay Tứ Trụ có được ngày Lễ Tạ Ơn nghĩ cho đã, ăn cho nhiêu, cười cho tới bến nha ông…
LikeLike
@ Happy Thanksgiving to NL, Sư-phụ và quý vị
@ thương mến tới tất cả còm sĩ. Không kể tên vì sợ sơ sót.
LikeLike
@ Ốc ui
Cái ý nghĩ “bọn mình luôn luôn có nhau” làm cho Ngao thấy khoái khoái.
Chúc Ốc và gia đình lễ Tạ Ơn đầy phước hạnh nhe.
( Trưa ngay Ngao cũng có đi ăn ” người tình của Ốc” đó. he he !
LikeLike
Nghĩ = nghỉ
LikeLike
Chúc qúy còm sĩ, còm lẻ, có một ngày lễ đầy hạnh phúc, yêu thương bên caṇh mâm cơm gia đình dù là với món gà tây gươṇ̣g ép, gà đút lò,cá rô phi nấu canh chua, gỏi heo quay, gỏi ngó sen chân vịt….Happy Thanksgiving 😛
LikeLike
Sáng nay ốc ken dậy sớm tuy hơn 5 giờ sáng mới đi ngủ. Chờ s/t dậy, ốc ken phụ sư tử chặt gà ta để s/t nấu cà ri.
Năm nay nhà ốc ken mừng lễ TẠ Ơn bằng món cà ri ăn với bánh mì.
còn giải khát hả?
Thì hạt sen Huế nấu ngọt vừa phải, cho đá bào vào và cứ thế nhởn nhơ từng muỗng một, thả hồn nhớ về kỷ niệm, nhớ về những người đã thi ân với mình. Và cũng nhớ về những cái gai nhọn trên đường đi. Vì có nó, mình mới biết thế nào là bàn tay ân tình chìa ra, trong lúc mình ôm chân hít hà…
Ốc ken mượn nơi này để tỏ lòng biết ơn với tất cả ACE đã từng chia bùi xẻ ngọt với ốc ken qua những bài viết, qua những cái còm trong suốt một năm vừa qua.
cũng không quên cám ơn cô giáo đã chọn đăng những tâm tư của ốc ken lên trên báo giấy. Nhờ đó, đôi lúc cầm tờ báo lên tay, thấy có tên mình, lòng vui ghê lắm.
LikeLike
cn thức dậy rồi, thấy anh VĐĐ đang cù cừ cười , ôm computer, hỏi : chiện gì dzậy ? Ảnh nói : đọc đến khuc cuối bài viết của NL : Thanksging và gia đình người Việt…” ông Khương chỉnh tề áo quần tươm tất đi hỏi vợ….đọc khúc cuối cn không cần đi tập thể dục, .
LikeLike
@ Chị Nhà
Chúc mừng lễ con gà Tây đến với chị.
Anh VDD làm gì mà dậy sớm rồi ôm computer vây chị?
Bắt đầu một ngày mới bằng những nụ cười, khỏi cần uống thuốc bổ và tập thể dục, chị hén.
À,cái ông Khương mà cô giáo kể là chuyện xảy ra lâu rồi, nhưng bây giờ mỗi lần nhắc vẫn còn thấy tức cười….
Chúc chị ngày nào cũng điểm tâm bằng nụ cười nha chị…
LikeLike
Ông Khương thời nay veston chĩnh chạc chặt gà ta cho bà hàng xóm 😛
LikeLike
Xin Chào tất cả, xin chúc tất cả còm sĩ xa, gần, cũ, mới, lẻ, chẳn, lỳ… một ngày Thanksgiving thật vui bên Gia Đình và người thân! Cám ơn NL luôn làm thêm giờ để giữ blog luôn mở cửa 24/7 để còm sĩ có nơi tụ họp và 8 đến bờ đến bến luôn. Cám ơn tất cả còm sĩ đã luôn trao tặng cho nhau tình thân như gia đình, vài lần đại hội lớn nhỏ ở mọi nơi, nhưng rồi sau cùng cũng tụ về nhà Ông Bà Tư Chế để nhậu tiếp trước khi tan hàng. Cám ơn Ông Bà Tư Chế rất nhiều đã luôn có tấm lòng bao dung và thương mến mọi còm sĩ ghé chân đến tư gia như con cháu trong gia đình. Cũng không quên cám ơn nước Mỹ đã rộng tay đón nhận người Việt tị nạn gia nhập vào đất nước tự do và công lý để từ đó những thế hệ con cháu tiếp nối gầy dựng tương lai trên xứ sở này.
Tui đến Mỹ cũng lâu nên không biết ngày nhà giáo để chúc mừng cô giáo, nay biết rồi thì tui xin chúc trể còn hơn là không có đến NL luôn được học trò thương mến và nhớ công ơn dạy dỗ của NL trong những năm đứng trên bục nhà trường! Trên FB học trò còn nhắc bài hát hồi xưa cô Lan hát, hy vọng là sẽ có dịp nghe NL hát nha! 🙂
Happy Thanksgiving to ALL!
LikeLike
còn quan đây cô giáo ơi
HAPPY THANKSGIVING TO YOU ALL!!!
LikeLike
@ Anh Hoàng,
Tự nhiên anh bặt tin. Có phải bị “cua đồng” kẹp chân, bó tay đúng không?Thân chúc anh cùng tất cả ACE trên blog’s NL vui nhiều and getting ready to shop until you drop starting now, Thursday Night.
LikeLike
Con tui nua ne! hong ai nho den tui, buon qua, hic hic….
Chuc NL va tat ca ACE nhung gio phut con lai cua ngay le Ta On duoc dam am ben gia dinh, nguoi than hay ban be….
LikeLike
Có Bidong nhớ luôn. Ai biểu lặn kỹ quá nên không nhắc thôi, chứ làm sao mà quên được! Chúc HaiDang & Gia Đình buổi tối Thanksgiving thật vui và bình an! 🙂
LikeLike
@ Chi Hải Đăng
chi khỏe không ?
chúc chị vui mạnh nhe
LikeLike
có ốc nhớ HaiDang nè…
Xin chúc Haidang có được 1 ngày lễ Tạ Ơn như ý nha…
LikeLike
Bây giờ ốc ken đi sắp hàng ở Best Buy, sáng mai mới về nhà. Ai có quởn đi chơi với ốc ken hông?
LikeLike
Nhậu no say rồi ra Best Buy? Good luck! 😛
LikeLike
@ Ken Zip
” Ðúng là miếng ngon nhớ lâu, và miếng nào quá dở cũng khó mà quên cho được,” ông Khương nhận xét”.
Cari gà ta ăn hết chưa, xin chia phần? 🙂 🙂 Thân chúc một ngày vui với nhiều năng lực để viết bài cho ACE enjoy và thưởng lãm.
LikeLike
@Ốc: dọn hết chợ chưa vậy? j/k 🙂
LikeLike
@ Chị Bidong
Dạ, ốc bò chậm quá nên dến nơi cũng trễ, về cũng trễ…
LikeLike
Rút kinh nghiệm cho lần tới! Chúc vui. 🙂
LikeLike
Tặng cô giáo bài “Thầy Hoạch” nhân ngày Nhà giáo VN. Tác giả Phan, đại ca mình. Bớt mít ướt nha cô giáo. Dạo này bà con Go Green! dữ quá, facial tissue lên giá như diều gặp gió.
… Cộng những ngày cầm cục phấn viết trên bảng đen thì tôi có hơn hai mươi năm kinh nghiệm dạy toán cấp II, (nghĩa là dạy toán cho học trò từ lớp 6 đến lớp 9). Tôi đã từng vui trước với nghề tự chọn để rồi buồn theo tháng năm dài… Đến cách nay chừng hai năm, tôi có cơ hội có thể đi định cư ở Mỹ. Thử hỏi, còn chọn lựa nào khác để có thể giã từ cái bục giảng, viên phấn, tấm bảng, đặc biệt là những lớp học sinh càng về sau này càng lạnh lùng…
Thầy Hoạch kể lể bên ly cà phê lạnh ngắt vì Dallas đã chính thức ly dị mùa hè tóe lửa. Trời sáng trưng nắng nhạt và gió thu lạnh teo, không một gợn mây trên nền trời điểm xuyến lá vàng bay… Thầy nói xảm lắm, Theo tôi, bởi đời sống, xã hội, môi trường trong nước đều thay đổi. Khiến cho lớp giáo viên già không còn thích hợp chứ tôi từng nhìn kỹ những toán học sinh mới, họ có quan hệ với những giáo viên trẻ cũng không khác mấy những toán học sinh của tôi khi tôi còn là ông thầy giáo trẻ. Bây giờ họ cũng đi đá banh chung với nhau; đi chè cháo, ciné… rôm rả tiếng nói cười. Chỉ có những ông thầy già như tôi mới ngồi lại với ăn năn ở một góc sân trường…
Tôi nói với thầy Hoạch, Thầy, sáng nay thu về thôi đó mà. Đâu phải tận thế mà lằng nhằng dữ vậy! Uống cà phê mau đi, rồi đi chợ. Hôm nay chúng ta phải làm rạng danh nhà giáo Việt Nam. Dù không đi dạy học nữa thì mấy ông thầy giáo cũng không vô dụng đến nỗi không nấu được vài món nhậu, phải không?
Thầy Hoạch bị bệnh liệu thì phải, khi đã nói tới chuyện gì thì nhất định không thôi, thầy nói nữa… Tôi không đồng ý với nhận định của nhiều người quen, thân nhân ở hải ngoại cho rằng học sinh trong nước bây giờ vô giáo dục đến hết thuốc chữa. Thật ra cũng có một thành phần nào đó quá đáng, thậm chí quá quắt vì các em đó có được những điều kiện hơn hẳn bạn bè nhưng thiếu quan tâm của gia đình, cha mẹ; hay những em thuộc gia đình quá khó khăn, mà thành sai quấy…
Tôi nói ngang, Thầy đừng trách tôi vô tình. Dù tôi đã mất dạy lâu năm, nên tình nghĩa với thầy cũng lạt lắm rồi! Đừng bắt người mất dạy lâu năm phải nghe thêm những chuyện nhảm của người vừa mất dạy như thầy nữa…
Ông thầy Hoạch nổi nóng, nhưng bụi phấn còn đậm trong cuống phổi nên dễ nguội. Lại dài dòng tâm sự, Dù sao tôi cũng đã điền đơn xin tự ý thôi việc để hoàn tất hồ sơ đi Mỹ. Những ngày vô công rỗi nghệ ở Sài Gòn trong thời gian chờ đợi đi xuất cảnh, tôi thường đến uống cà phê miễn phí ở quán của một đôi vợ chồng trẻ. Họ là học trò cũ của tôi, chỉ yêu cầu thầy đến uống cà phê bất cứ lúc nào – cho đến khi thầy đi xuất cảnh thì thôi; chứ thầy cứ ở nhà mãi thì chán chết. Mà chán thật, thật là chán hơn cái bục giảng, viên phấn, tấm bảng, học trò khi tôi giã từ những thứ đã gắn bó với mình mấy chục năm. Tôi chẳng biết làm gì hơn là phụ rửa ly khi quán đông; vì ngay cái việc bưng cà phê cho khách tôi cũng hết thời. Tôi không quá tệ đến độ chân yếu tay run, nhưng việc bưng cà phê là của những cô gái trẻ. Phải chính tay họ bưng cà phê đến tận bàn thì khách mới trở lại lần sau; chứ một ông già chẳng còn đường cong nào thẩm mỹ thì khách nào trở lại…
Tôi chán ông thầy giáo này lắm rồi, nên liều nói thẳng một lần cho tiện bề sổ sách: Tôi chán thầy quá rồi thầy Hoạch ơi! Thầy cho tôi rút lại lời lỡ nói với thầy là ngày xưa tôi cũng đi dạy học, được không? Coi như tôi với thầy không dây mơ rễ má gì sất! Sáng nay thu về, người ta nói tới những tà áo cưới đang lăm le ngoài kia kìa… Tôi chỉ qua gian hàng cho thuê đồ cưới, mấy cô gái đang lượn tới lượn lui như kén chồng. Nhưng ông thầy bị bệnh liệu vẫn chưa ra khỏi được cơn liệu nên thầy tôi lại nói tiếp, Nhưng đã uống cà phê không phải trả tiền của học trò, chẳng lẽ lúc quán đông, mọi người bận rộn, chạy không kịp thở mà mình cứ ngồi ung dung thì khó coi quá! Tôi đi phụ dọn bàn thì cô cậu học trò chủ quán không cho. (Thầy cứ để đó, tụi em lo…) Tôi lại thấy một người phụ nữ trạc tuổi mình, nhìn bà có vẻ lam lũ, nhà quê. Bà cặm cụi rửa ly, phin pha cà phê, v.v… Bà rửa tối mặt mà đống ly xài rồi vẫn không vơi đi chút nào, bởi nhà trên cứ ào ào bưng xuống. Những cô gái trẻ thật lanh lợi, nhanh nhẹn, họ không biết sự trút xuống nhà dưới từng khay, từng khay ly đầy ắp của họ là từng vạt mồ hôi trên áo phai của người phụ nữ quê mùa khô đi rồi lại ướt đẫm mồ hôi…
Thầy Hoạch! Thầy dạy toán chứ đâu phải dạy văn mà xài chữ hoa lá thế!
Anh đúng là mất dạy lâu ngày. Quên cả phép lịch sự tối thiểu là ưa chen vào họng người ta. Để tôi nói,
Ông thầy bệnh nặng lại vào điệp khúc: người phụ nữ quê mùa…
Hôm bà bị đứt tay vì ly bể, tôi thấy miếng vải vụn buộc sơ sài trên tay bà nên hỏi: Chị bị đứt tay à?
Bà dạ dạ vâng vâng, nhưng tay vẫn thoăn thoắt rửa ly; chốc chốc lại phải buộc lại miếng vải vụn trên ngón tay máu tươi còn nhỏ giọt.
Tôi thành người phụ việc rửa ly từ hôm ấy; một công việc không bị đôi vợ chồng chủ quán ngăn cấm nữa; các cô gái trẻ làm việc cho quán không ngăn cản tôi nữa. Đa phần họ là học trò, sinh viên đi làm thêm để kiếm sống. Nên tiếng thầy họ gọi tôi có một tình cảm đặc biệt trong quan hệ dạy và học thời nào cũng thế! Chỉ tiếng thầy mà người phụ nữ kia gọi tôi – làm cho ai cũng buồn cười…
Thầy em? Tôi hỏi?
Nào có. Từ hôm tôi giúp bà rửa ly vì thấy tay bà chảy máu ròng ròng. Bà dạn miệng gọi tôi bằng thầy – rồi tự trách mình có đi học ngày nào đâu mà gọi tôi bằng thầy. Nhưng gọi bằng ông hay anh thì… nên gọi tôi bằng thầy.
Thật không ngờ; bà cố tình, tự làm mình đứt ngón tay khác, sau khi ngón kia lành vết thương, để tiếp tục được tôi giúp rửa ly.
Tôi nói, Tôi không ngờ chuyện tình của thầy thuộc loại nhuốm máu đỏ hoe… Kinh quá!
Để tôi nói.
Thầy liệu như ma nhập, nói không cần tôi nghe, thầy Hoạch nói như nói với mình, Những cô bé học trò, sinh viên trong quán cà phê ấy đã bắt đầu râm ran cười khúc khích mỗi lần dì Nấm rửa ly gọi tôi: Thầy ơi!… (Bà thật sự rửa nổi nhưng bưng không nổi những khay ly rửa xong, rất nặng…)
Đã bao đời học trò gọi tôi hai tiếng: Thầy ơi! Nhưng ngữ âm của bọn trẻ ngỗ nghịch hay làm nũng với ông thầy không khắc khoải người nghe như dì Nấm. Dì quê ngoài Vĩnh Phú, Phú Thọ gì đó; tôi chỉ biết thuộc vùng trung du bắc bộ. Tôi nghe dì kể những lúc tôi phụ dì rửa ly: chồng dì là thợ xây nhà và chết vì tai nạn ở công trường xây dựng. Mấy mẹ con dì không có đường sống vì nhà thầu xây dựng chỉ cho chút tiền chôn cất người chồng xấu số đó thôi. Dì dắt hai con, bỏ làng vô nam với chút tiền còn lại sau đám tang chồng. Nhiều năm tối tăm đã qua đi. Bây giờ người con trai lớn, sau nhiều năm làm lơ xe khách miền đông, đã lên tài xế. Con trai của dì lại sắp thành hôn với cô gái bán hàng rong ở bến xe. Nhưng dì tin tưởng con trai và con dâu tương lai của dì chắc chắn sẽ có một ngày đôi trẻ ấy mua được một chiếc xe đò.
Tôi thật kính phục ba mẹ con nhà họ theo những chuyện kể của dì khi vãn việc, bởi cô con gái của dì đang học làm bác sĩ. Cô bác sĩ tương lai đang cần chút đỉnh tiền bạc để chạy chọt, để được đi tu nghiệp nước ngoài thì mảnh bằng khi ra trường mới có giá trị. Cũng vì thế mà dì Nấm cặm cụi rửa ly để có tiền giúp cho con gái, máu người mẹ chảy đến bao giờ, anh nhỉ?
Tôi sợ nhất những câu hỏi tu từ của người đối thoại; nó như câu giăng tung ra, mình né đường nào cũng dính vài lưỡi. Nhưng hình như chất sến trong tự truyện của thầy Hoạch đã lây sang tôi; hay trong mình cũng còn một chút nhúc nhích của lương tâm sau tháng năm dài không bằng lương thực. Bởi ở hải ngoại, tay làm hàm nhai, mất việc là bơ mỏ, nên câu chuyện lòng nào cũng có hồi kết khó khăn, dẫn đến điều kiện ắt có và đủ là cho tôi mượn đỡ ít tiền. Tôi sợ nghe tâm sự loài di tản kinh tế lắm rồi! Nhưng thần thái thầy Hoạch không có ánh thăm dò, cử chỉ đong đo nên tôi an tâm nghe tiếp,
… Rồi câu chuyện tạm dừng khi tôi tạm biệt mọi người trong cái quán cà phê nhiều kỷ niệm ấy để lên đường vô định. Một người đàn ông đã qua tuổi năm mươi cả khúc, không vợ con, không nghề ngỗng gì đối với nước Mỹ – thì tôi sẽ làm gì để sống? Tôi đặt cuộc với số phận tới đâu thì tới khi đã quá chán nghề gõ đầu trẻ. Không ngờ qua Mỹ tôi thành trẻ cho một cô giáo Mỹ chỉ tuổi học tôi gõ đầu, cô dạy tôi tiếng Anh. Chừng biết tôi làm thầy giáo mấy chục năm trước khi sang Mỹ thì cô giáo có phần chiếu cố tôi hơn. Cô mời tôi về nhà ăn tối với gia đình cô, để giới thiệu tôi với cha của cô – ông đang là ông chủ của một hãng điện tử nho nhỏ. Nhờ vậy tôi có việc làm. Nhưng điều kiện của tôi là không quen biết ông chủ hãng. Cứ để tôi điền đơn xin việc như mọi người; chứ đừng dẫn tôi vào hãng với lời giới thiệu này nọ. Tôi ngại lắm!
Anh biết không? Từ hôm tôi đi làm, thỉnh thoảng cô giáo gọi điện thoại hỏi thăm tôi về việc làm và việc học, bởi cô giáo đã tạm nghỉ việc để sanh em bé. Tôi thì an tâm với vòng luân hồi mình đã từng hết lòng hết sức với học trò thì nay cô giáo Mỹ trả nợ thay cho những học sinh của tôi.
Mọi việc đều tốt đẹp cả anh ạ! Tôi đi học, đi làm. Cảm thấy cuộc sống thật dễ chịu. Nhưng vài tuần nay, có cô Mỹ đen vào làm chung. Cô ấy là tình nhân của ông manager Mỹ đen đã có vợ. Cô ấy mới vào làm, chưa biết việc gì hết nhưng đương nhiên là xếp trực tiếp của chúng tôi. Từ nay, không việc gì phải đi gặp ông xếp lớn ấy nữa; ai thắc mắc, khiếu nại gì thì cứ nói với cô ấy là được.
Cánh chị em phụ nữ – cả Mỹ lẫn Việt – thì ghét cô ta ra mặt vì cô ấy rất kênh kiệu, muốn vào làm mấy giờ thì vào; muốn về mấy giờ thì về. Chẳng biết tí gì công việc nhưng quát tháo nhân viên rất to tiếng… Cô ấy thấy tôi già cả và hiền lành nên không quát tháo thị uy; cô ấy chỉ sai tôi đi rửa cho ấy cái ly cà phê. Tôi trả lời cũng nhỏ nhẹ là tôi vào đây làm thợ lắp ráp linh kiện điện tử chứ không phải rửa ly cà phê cho ai hết. Cô ấy bảo tôi liệu hồn! Cô ấy sẽ tống cổ tôi khỏi hãng, cô ấy không chấp nhận được nhân viên vô kỷ luật như tôi…
Nhưng tôi thì chỉ để mắt xem cô ấy rửa cái ly cà phê của chính cô ấy bằng cách nào? Đó là một cái ly nhựa, có nắp đậy. Cô ấy pha cà phê liên tục, hết ly này đến ly khác; và ly trước khi cô ấy ra về bất thường – không giờ giấc – thường là đang uống dở dang và để bất kể nơi đâu trong phân xưởng. Hôm sau vào, cô thường gào lên, có ai thấy cái ly cà phê của tôi ở đâu không? Rồi cười xòa lơ láo khi có người chỉ – cho chỗ làm bớt ồn chứ chẳng ai ưa.
Tôi để ý mới thấy một cách rửa ly kiểu Mỹ. Cô ta bưng ly cà phê hôm qua của mình vào phòng ăn, mở nắp ly để trút hết cà phê cũ vào bồn rửa chén. Đặt cái ly xuống bồn, đúng tầm vòi nước xả vô. Cô ấy lấy chai xà phòng rửa chén, rửa ly, xịt vào cái ly cà phê dơ bẩn. Sau đó xả vòi nước nóng tuôn xối xả vào cái ly cà phê cho đến khi nào hết bọt xà phòng thì lấy cái ly ra, đi pha cà phê mới. Có khi cả 5 phút đồng hồ, không hề ngượng với người đứng sau lưng, chờ cô rửa xong cái ly của cô để họ có thể sử dụng cái sink. Khi thì bọt xà phòng tràn cả ra ngoài sink rửa chén – cũng kệ; khi lại nhờ vả người đàn ông nào đó đứng gần, lấy hộ cô ấy cái ly ra khỏi sink vì nóng quá… Chung quy cũng chỉ vì mười ngón tay sơn đỏ chót nên không thể đụng vào bất cứ thứ gì. Chả biết cô ấy ở nhà thì sao nữa…
Đúng là chuyện của thầy Hoạch. Tưởng gì? Đàn bà không động móng tay đến bất cứ việc gì thì Mỹ – Việt đều dư giả lắm! Không tin tôi, thầy cứ ra Hội phụ nữ bốn mắt, rước thử một mụ về nhà thì thầy sẽ được đi rửa ly cà phê mỗi ngày cho mụ. Con Mỹ đen còn tự đi rửa lấy cái ly cà phê của nó là tốt lắm rồi, ông thầy hay mơ của tôi ơi!
Tôi nói với ông thầy như thế, nhưng trên đường đi chợ về làm món nhậu, thầy Hoạch vẫn còn liệu, …Tôi nghĩ, có thể mười ngón tay của dì Nấm – cả đời chưa từng sơn móng tay lần nào, anh Nhỉ?
Thì thầy đi học nail đi, rồi về mà sơn móng tay cho bà ấy! Hồi người ta mẹ góa con côi thì chả ai thương xót. Bây giờ, con trai đã làm chủ xe đò; con gái làm bác sĩ nhi khoa… thì khối kẻ mơ làm ông nội; ông ngoại con nít…
Tôi không có ý đó!
Vậy sao nói hoài? Có thư từ, chát chiếc thường không, khai mau…
Không.
… thì quên đi cho rảnh tuổi già. Hay… tình trong như đã…
… mặt ngoài còn e. Ông thầy Hoạch vuốt đuôi câu Kiều bất hủ, rồi cười xòa. Chả biết ông có phải lòng dì Nấm hay không mà trên suốt đường về, lúc làm bếp, thầy lại nói về bàn tay của con người; đặc biệt là phụ nữ. Ông diễn giải mê ly, tôi thích sự logic của những người dạy toán. Ông nói,
… Vẫn chưa ai trả lời được đích xác về nguồn gốc của con người. Những giả thuyết thôi, tổ tiên của loài người có xuất xứ ở châu Phi. Sau đó, một số đã du mục ra khỏi lục địa đen này, và sau nữa là đi khắp hành tinh. Do điều kiện thời tiết, địa lý… dần hình thành nhiều chủng tộc, nhiều màu da như hiện nay…
Năm 2008, người ta tìm được hai bộ xương ở Nam Phi, các nhà khoa học cho biết niên đại của hai bộ xương cách đây gần 2 triệu năm; chúng có những đặc tính tiến hóa khác với những giả thuyết tiến hóa được đưa ra trước đây. Như vậy tổ tiên của loài người đã thêm nghi vấn!
Nhưng đặc biệt là đôi bàn tay của bộ xương nữ. Tuổi xương chừng hai mươi tới ba mươi tuổi. Các nhà khoa học cho rằng đây là bàn tay của một người thợ với cấu trúc của xương bàn tay có khả năng nắm giữ được đồ vật. Các nhà khoa học còn cho rằng bàn tay ấy có nhiều đặc điểm của con người chúng ta hơn cả bàn tay của một giống người tiền sử trước đây được cho là giống người đầu tiên biết sử dụng dụng cụ.
Đôi bàn tay của người phụ nữ cách nay hai triệu năm đã thế. Chứa đựng không biết bao nhiêu điều mà khoa học, toán học không hề giải thích được. Người ta chỉ cảm nhận được những thông điệp phát ra từ bàn tay, chứ không có lý giải.
Ý thầy là…
Thì tôi thấy đôi bàn tay không dám rửa cái ly của mình, rồi nhớ đôi bàn tay rửa không biết bao nhiêu cái ly của người; rửa đến máu chảy thành giọt…
Như vậy là chắc chắn có nắm tay người ta rồi phải không? Miệng nói băng hộ vết miểng cắt nhưng kỳ thực băng bó vết thương lòng. Chứ không sao dì Nấm lại phải tự cắt tay mình lẫn nữa để được thầy em băng bó…
Toàn suy diễn bậy bạ!
Ông thầy Hoạch không thèm tâm sự nữa. Nhưng đâu đó trong tiếng thở dài, trong hơi thu mờ chân mây xa xôi… bàn tay dì Nấm đã gởi thông điệp gì mà nhà toán học tính không ra. Chỉ có mười ngón tay đan xương xẩu nhớ về. Một ông già uống rượu trầm tư nhưng không hề thế sự; người ta nhớ một bàn tay thường nốc cạn ly đến quắc cần câu. Chắc bên kia bờ ảo vọng cũng có một bà nội; bà ngoại đong đưa võng cháu mà hát vu vơ mấy câu nhạc tình. Không chừng ra giêng này, anh bay về cưới em; chứ độc thân ở Sài Gòn còn có học trò an ủi, còn độc cô cầu bại ở Mỹ với tuổi đời đã cao thì buồn lắm Nấm ơi!…
Phan
LikeLike
Đi ăn từ sáng tới giờ mới về, gia đình tui là đại gia đình, tụ lại như cái chợ, hehe
Thức ăn thì quá phong phú, nầy nhé: có gà Tây, mì Ý, gà ướp xả, gà Mể, chả giò, bánh it́ trần, chè thập cẩm, bánh da lợn, bánh bò, hehe mệt chưa. Đến chiều lại phải chạy xô, qua nhà chị vợ, 4 thằng cột chèo ngất ngư tới giờ luôn,
Về blog thấy bà con mình đông vui quá hả, những người bạn thân thương
Từ: VDD, GLL XN, Hoàng,JP,TS, Ốc, TL,Ngao,Tino,anh Lính KQ, HDJ, AL, CN, BI BI,Hến, Sò, Đoan, cô giáo,
Những người bạn đã gặp mặt, hay chưa gặp mặt. Xin cám ơn các bạn, đã chia sẽ những buồn vui, những tâm tình, mong được là bạn của nhau, dài lâu
Happy Thanksgiving to ACE
LikeLike
tui có thằng bạn cũng đi dạy hồi xưa nhưng sau này nó nói là “mất dạy” rồi vì nó không còn làm thầy giáo nữa
LikeLike
@ Tino,
Đọc bài viết của Tino gởi. Tuy hơi dài, nhưng vì sợ hết chữ nghĩa, bài viết chấm hết dở dang. Tui nhiều lần click mouse chạy lên xuống, và thầm cầu mong bài viết này mãi thiên thu bất tận. Một bài viết rất là touchy và ấn tượng. Thanks Tino.
LikeLike
chúc NL, Sư-phu và Quy vị ngày vui
LikeLike
@ Cô giáo: Lớn lên ở VN, tôi từng mong ước rằng ngày nào đó mình sẽ trở thành thầy giáo. Đó là vì tôi rất quý kính thầy cô của tôi, và với tôi, nghề gõ đầu trẻ là một nghề cao quý, góp phần đức dục, trí dục trong việc đào tạo thế hệ mai sau. Vượt biên qua tới Mỹ, với vốn liếng tiếng Anh kém cỏi, lạc lõng trong hoàn cảnh xã hội, văn hoá mới, tôi đành chọn ngành nghề khác, gác lại ước mơ xưa.
Thế rồi, sau nhiều năm loay hoay, cố làm nhiều chuyện, nhưng chẳng đi tới đâu, tôi quyết định trở về làm điều mình thích và thiết thực là tham gia vào phong trào HĐ, để tâm trí, thời giờ vào việc tiếp tay với học đường, giúp đào tạo một thế hệ thiếu niên Việt lớn lên ở xứ người trở thành những công dân tốt, những nhà lãnh đạo giỏi. Mong rằng khi trưởng thành, là người Mỹ mang tâm hồn Việt, các em sẽ thay thế, làm nên những việc mà cha anh các em chưa làm được. Điều đáng khích lệ là, khác với thế hệ đi trước, phần lớn học những ngành với mục đích dễ tìm việc làm và dễ kiếm tiền, thế hệ trẻ hiện nay đã có nhiều em tốt nghiệp các ngành giáo dục, ngoại giao, public policies, journalism, v.v…, là những ngành có ảnh hưởng sâu rộng hơn trong xã hội và chính trị.
Vài dòng chia sẻ với NL khi thấy những giọt nước mắt của cô giáo Việt văn trong buổi sớm mùa thu nơi xứ người.
LikeLike
Good Morning all
Mang lon cappuccino go~ leng keng via? he` Bolsa
Anyone shopped last night ?
Anyone shop right now?
LikeLike
Good morning Bố Già LL and All,
Xin cầu chúc mọi người the day after Thanksgiving an bình, thoải mái, hạnh phúc bên người thân và gia đình. Hôm nay tui cũng không quên dành một ít thời giờ đến thăm những người bạn thân thương, một đời lận đận, kém may mắn, homeless người Việt của tui đang bơ vơ, đơn độc, quanh quẩn một góc đường nào đó ở khu phố Bolsa.
LikeLike
Good 4 you
Chúc ngày vui với nắng thu lung linh của phố Bolsa
LikeLike
ốc ken shopped last night nè!
LikeLike
ủa, cái còm của tui nhảy đi đâu mất tiêu rồi?
LikeLike
Hôm qua làm biếng công việc lượm lon, lo bù khú với gia đình anh em, ngồi bên lủa than hồng nuóng nai đá hêt vài chai đỏ. Sáng dạy thây đống mails dồn ứ, phat kinh, bò qua blog , đọc bai của ngài Tino posted. Ấm ớ thế mà thực.
Bây giờ mới biết tai sao, khi ghé SG xin cai chân bưng ca phe, bưng phở và ngay cả bảo vệ, không ai nhận. Hừm tui l;ẩm cẩm hơn ông thày đuọc mất dạy, cứ tưởng mang cai danh vk dổm về la đuọc mướn.
Noi chuyện mất và đuọc dạy, cach đây khoảng 10 năm, hơi rảnh, có xin di day online cho mot truong, cũng bình thuờng, cũng vui vui nhưng trả bèo quá và lại bận vì đương phố cần làm sạch nên phải bỏ.
Sớm hay muộn, sẽ phải dzia` hi*u. Làm gì nhỉ , bưng caphe^ thì không có đương cong. Làm bảo vệ thì chưa đú du cộn. Dạy học thì khong đủ chữ nghĩa .
Làm báo thì không còn đủ nuóc mắt hay da mặt không còn mỏng.
Chìa tay thì Obama lại bảo đi chỗ khác chơi
Chắc lại phải trở lại với nghề lươm lon . Poor me.
NL ui, Hình như ngày mai cappuccino sẽ thơm hơn?
Chuc ace ngay vui, shop to drop.
LikeLike
Thơm và ấm lòng, để cô giáo khỏi khóc vì lạnh lòng
LikeLike
Chúc Mừng Ngọc Lan ngày 20 tháng 11 , Ngày Nhà Giáo Việt Nam .
Ngày xưa, lúc họp giáo viên , ông Khầy ( nói theo giọng của người miền Củ Chi, Việt Nam ), Ô Thầy hát bài Bụi Phấn ( khi Thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi…) , cái thời sau 1975, Thầy Cô Giáo ít tiền lương nhưng nhiều phấn vào phổi.
Kỷ niệm làm Phụ giúp cô giáo Mỹ,lúc đó con gái 4 tuổi, theo con vào trường phụ giúp bữa ăn trưa, cắt táo, lấy thức ăn sắp xếp cho học trò nhỏ…sau đó cô giáo Mỹ nhờ giúp chỉ cách cột dây giày cho học trò, thật tình lúng túng vì ở VN tui chưa bao giờ đi giày vì thời tiết ỏ VN nóng quá. Thằng bé tóc vàng 4 tuổi lanh lẹ chỉ tui cách cột dây giày. Hiện giờ vẫn còn nhớ khuôn mặt thơ ngây của cháu bé 4 tuổi tóc vàng nhanh nhẹn, thương ơi là thương.
LikeLike
@GLL
TV is working right now…huhu
LikeLike
@Tv
Wanna a cyber shoulder ?
Take care, I’m working also.
Cheers
LikeLike
Mùa thu dễ thương & vui muốn xìtrum mà sao ai cũng có vẻ thẩn thờ zậy ta ? Hay là lại vớ hụt cái best deal ngày Black Fri ? Gởi Còm gia cái link này, có người viết sẳn, giới thiệu với bà con vài nét về Austin, thủ phủ bang Texas nơi đất rộng đến nổi cò bay mỏi cánh ….
http://ngoisao.net/tin-tuc/an-choi-xem/2012/11/mot-thoang-austin-texas-du-thi-220304/
LikeLike
Lễ Tạ ơn bên Cali có gì lạ ? Bên Texas xôm tụ lắm. Một năm có ….mấy lần ấy mà. Năm nay kinh tế èo uột, sức tiêu thụ giảm thấy rõ nên các cửa hàng dụ khách bằng cách mở cửa sớm, 8 giờ tối thứ 5 đã cánh cửa mở rộng rồi chứ không bắt “thượng đế” phải sắp hàng rồng rắn tới tận nữa đêm như mấy năm trước.
Rồi thì bà con có thể ngồi nhà, đợi đến giờ G. là order hot deals qua máy vi tính, hàng sẽ được giao tận nhà, miễn phí …..Bà xã mình cũng bấm bụng sắm tờ báo, coi quảng cáo tìm good deals. Vừa ngay ngày Tạ Ơn, cái over- the- range microwave nhà mình đứt chếnh sau 6 năm cặm cụi làm việc. Thế là có chuyện ra Sears. 8 giờ tối mà như 8 giờ sáng. Parking lots sáng trưng, xe cộ như mắc cưởi, tài tử giai nhân vác túi 6 gang dập dìu. Món mình cần thì chả mấy ai ưng thành thử tha hồ lựa, 50% off, quá đã!
Bà xã nghiên cứu deals tới khuya, chờ giờ G. tậu cái Dell laptop và vài cái games cho nhóc Tino ….. mình đi đo giường trước để hôm sau dậy sớm kéo cày. Sáng, vừa ăn điểm tâm vừa hỏi thăm bà xã sắm được mấy món. None! Sao zậy ? Em chưa có kinh nghiệm, coi lộn múi giờ, nghẽn mạng ……. Học bài học nhá.
Thấy bà xã đượm buồn vì bỏ công sức mà không được việc, mình an ủi : nhờ thức khuya một bữa mà mặt em có nét Tây phương rồi đó. Chỗ nào ? Mắt sâu thăm thẳm, lim dim như con nghiện đang phê …… Hahaha! Vù lẹ ra cửa kẻo bả nổi khùng thì chết “man”.
LikeLike
@ Tino,
cám ơn Tino đã gián tiếp giơí thiệu thành phố Austin. D. dọn về nơi nầy đã bao mùa lá rụng nhưng chỉ biết mỗi một con đường từ nhà đến chỗ làm và ngược lại 😦 😦 Lúc nào D dzìa hưu, D sẽ “ngâm cưú” những nơi mà bài báo viết về 😛
LikeLike
Bởi vậy mới có câu ” Bụt nhà không thiêng”. Đợi dìa hiu mới ngâm kíu thì mình không đủ kiên nhẫn rồi đó. Thích đi loanh quanh cho đời mỏi mệt thì a lô mình 1 tiếng, quánh trâu già chở bà chị thăm thú mấy chỗ nói trong bài. Không gì bằng ta về ta tắm ao ta …..
LikeLike
Bũa nay ông già lượm lon cũng hứng chí đi shop :
Ghé Pepboys mua mây bình coolant, car battery and windshield wiper . Xong hi` hu.c thay bi`nh cho ca’i xe thổ tả thời Bảo Đại . Sport car chật chội nên cũng hơi vất vả 😛
Ghé Steinmart mua quà noel cho ong ba` cu.
Ghé Nomorerack mua va`i cu.c da’ cho bx , oops bỏ vao` cart mà quên chưa tính tiền 😛 😛
BX đi cày , 2 cha con ăn gỏi heo quay, popchoy xa`o to?i va` halibut chie^n gu*`ng, cu.ng ca.n chai cabernet
Trời Cali thật đẹp, nắng vàng o’nh a’nh trên hoa, trên lá
LikeLike
Shopping làm gì cho khổ đời, mua rẻ thì đỡ tốn, không mua thì khỏi tốn tiền! Cũng nên nổi máu trùm sò những dịp Black Days để khỏi bon chen, khỏi thức khuya dậy sớm, khỏi cà, khỏi trả bills, rồi cũng qua ngày! Nói kiểu này chắc kinh tế Mỹ sẽ không khá nổi! 🙂
LikeLike
Chúc NL, Sư phụ và Quý vị đêm thứ sáu an lành
LikeLike
@ Happy Saturday to NL, Sư phụ và quý vị
LikeLike
Happy Saturday to Ngao and all
Mang lon cappuccino go~ leng keng via? he` Bolsa
LikeLike
@Sư-phụ ơi,
chúc Sư-phụ nhiều niềm vui với gia đinh
LikeLike
Bạn già bận rộn quá dị ta, bữa nay hông có độ, nên sáng đi gym, tập tạ xong, bơi cho đã, bây giờ phê phê, ngũ một giấc, thế là xong một buổi. Hehehe
LikeLike
@Htc
Bũa nay phải lam tai xế cho bà chủ 😛
LikeLike
Happy Saturday bà con,
Hôm qua tui ôm cháu nội để bà xã đi shopping ngày Black Friday. Trước khi đi bả ra lệnh tui phải online mua thêm cái camera. Cái cũ còn tốt nhưng bả phán cái mới đang sale off 40%, công với xài thẻ Discover được 5% discount nữa nên không mua uổng. Chiều bả về ôm vô một đống hàng họ lủ khủ coi mà hết hồn. Thiệt tình, ai cũng như bà xã tui thì kinh tế Mỹ đâu còn èo uột nữa.
Kể từ tối thứ sáu (16/11) đại hội Mùa Thu KQ ở nhà hàng Moonlight tới bữa nay tui hổng dám bước lên cái bàn cân ở nhà. Tối nào cũng có bạn bè rủ rê. Phương xa về chơi có mà phương gần cũng có. Bia, cognac, vang đỏ uống tì tì và thức ăn cũng ngốn cho lắm. Thế nên thấy mình đẫy đà hơn sau mùa lễ Tạ Ơn. Đâu đó thấp thoáng thấy mùa Giáng Sinh lò mò sắp đến nữa rồi. Chắc tiêu quá bà con ơi!
LikeLike
Anh lính à
Nhai almond, hat đìu, uong ruọu đỏ né đồ ăn thì may ra
Lên ca^n dễ mà khó xuống, nhât là cai bụng 😛
Chắc phải đi tập như Htc 😛
Chuc mua` le^~ vui
LikeLike
Đúng vậy đó GLL. Cái bụng bự ra mà không tập thì nó càng phình. Nãy nhịn hổng nổi bước lên cân, lên 4 lbs rồi. Nhà có almond, hạt điều mua Costco đầy đó chớ. Nhưng mấy bà cũng lạ, một mình thì làm biếng nấu nướng nhưng tụ họp lại thì nấu ngon không chịu được. Làm sao nhịn nổi. 🙂 Với lại họp mặt bạn bè trong lứa tuổi này là niềm vui lớn. Rồi còn họp mặt họ hàng, con cái nữa. Thôi, nhắm mắt đưa chân chớ biết sao. 🙂
Chúc mùa lễ vui. Nhớ đừng ăn nhiều như tui.
LikeLike
@ NL, hôm qua Black Friday, NL có đi dọn chợ ? biết tính của Bidong rồi, ở nhà chùm mền ngủ cho chắc ăn. Sáng nay, Oregon nắng đẹp, ra vườn dọn dẹp và ngắm cây, được nghe tiếng gọi của Bidong dễ thương như mùa xuân đang chờ. Đón mùa đông trước cùng cả nhà Còm lung linh đèn hoa Mùa Lễ Hội.
LikeLike
Mùa lễ mà không dòm chừng tiệc tùng là lên cân như diều gặp gió vậy! Cám ơn ông lính KQ báo động để mọi người cảnh tỉnh!
CN nói chuyện vui và dễ thương quá trời luôn! Hy vọng là sẽ có dịp hội ngộ anh chị vào ngày đẹp trời nào đó. 🙂
LikeLike
Nếu có ai muốn thử thời vận, PowerBall tối nay sẽ lên đến 325M, mà mua có trúng nhớ chia cho còm sĩ trong blog này với nha! 🙂 5 số / $2, thêm con Powerball thì thêm $1! 🙂
LikeLike
Ốc đã mua rồi, nếu trúng tất cả đều có phần
LikeLike
Mua chi lắm vậy? Dư tiền đưa tui cất dùm cho! j/k mua $3, có trúng cũng sẽ trúng; mua $1000, có trật cũng trật lất! Chúc may mắn! 🙂
LikeLike
nếu trúng, tui sẽ mở đại hội còm sĩ tại nhà ông bà Tư 😛
LikeLike
Dzô ta! 🙂
LikeLike
@Tino,
bao giờ xăng xuống giá, còn 2đồng/galon., D nhờ Tino làm hướng dẫn viên du lic̣h 😛
LikeLike
Cảm ơn bà chị cho cái link oánh tiếng Việt. Đang kiếm cơ hội trả ơn, để lâu lãi mẹ ẻ lãi con, $ đâu mua thuốc… xổ. Dịch vụ du lịch này bao trọn gói, xe đưa đón, ăn uống….. đâu có tính tiền xăng riêng mà đợi xuống giá hả trời.
2 mùa đẹp nhất cho khách phương xa ghé Austin: Xuân & Thu. Đừng qua đây mùa hè hay đông, mình báo trước.
LikeLike
@ ALL bạn Còm, anh VĐĐđã chuẩn bị thùng bia, còn tui vẫn chè Thái như Bidong đã nói, lát nữa đến nhà anh bạn Không Quân ở Oregon tụ họp ( có thêm nhóm TQLC nữa đó, vui ơi là vui , hẹn sau bữa tiệc về sẽ “tám… tám… tám… tiếp nha.
@ Tino nói : ” oánh tiếng Việt…” công nhận Tino duyên dáng dễ sợ luôn. Để cn đếm xem có bao nhiêu Còm Sĩ , sau đó Tino nhớ ” bao trọn gói ” nha, chắc là cn hổng dám vì sợ cái bao ngộp… thở hổng nổi…heheheh…
LikeLike
Nghe CN khen mà lỗ mũi hỉnh như bồ câu thư vậy đó. Hỏi bà xã sao hổng nghe em khen gì anh hết vậy, chỉ toàn nghe cằn nhằn, kể xấu ….. Anh có gì tốt đâu mà khen. Pó tay !
Chị Đoan là tác giả của cụm từ Oánh tiếng Việt, Tino chỉ nhắc lại thôi. Mình chia đôi lời khen này, chị Đ. ha. Mình xin nhận “duyên dáng”, phần còn lại của chị. Hahaha.
Công ty du lịch này mà phát đạt thể nào CN cũng được mời làm cổ đông. Dắt khách thì hưởng hoa hồng, mại dô, mại dô!
LikeLike