Viết blog- niềm vui và sự bực mình

Tôi viết blog (người trong cuộc lại hay dùng chữ ‘chơi blog’) tính đến nay cũng đã 5 năm, gần bằng thời gian tôi vào làm cho Người Việt, từ lúc còn là một “thầy cò”.

Khởi đầu từ blog Yahoo!360, tôi viết theo lời mời mọc, dụ dỗ của bạn bè. Cũng viết về những gì xảy ra chung quanh, từ những chuyện nhỏ nhặt, cỏn con trong nhà, trong trường, trong sở; đến những chuyện hơi lơn lớn hơn như nghĩ về cái này cái kia, cảm nhận chuyện này chuyện nọ.

Rồi càng viết càng mê, nhất là khi có một số người có cùng suy nghĩ với mình, hiểu được điều mình nói, cảm được điều mình nghĩ, chia sẻ cùng mình những băn khoăn. Có thời gian, blog là nơi để tôi bày tỏ hết tâm trạng của mình, tâm sự của mình. Tôi nghĩ gì, tôi viết đó, như đang nói chuyện với mội người bạn,  một tri kỷ, điều mà tôi gần như không có trong đời sống thật.

Khi Yahoo!360 đóng cửa, cuộc chia tay đó cũng đầy kịch tính, cũng xúc động vô cùng, không khác gì những cuộc phân ly trong đời sống thực, bởi có người hoàn toàn từ bỏ luôn chuyện viết blog, có người chọn nhà mới để dọn về, hoặc WordPress, hoặc Blogspot, hoặc Yahoo Plus. Tôi vẫn còn nhớ một blogger ở Việt Nam nhìn hình ảnh đó và thốt lên “Tan đàn xẻ nghé còn đâu!”

Nhờ sự giúp đỡ của một blogger không hề quen biết, tôi gom góp được hết tài sản ở Yahoo!360 về xây nhà mới bên Blogspot, gần như gầy dựng lại từ đầu những mối quan hệ.

Và tôi lại viết. Cũng thả hồn lung tung linh tinh trong đó. Viết dạn dĩ, không bị gò bó, bởi chẳng ai biết tôi là ai, trừ một vài đứa học trò cũ, bạn bè cũ, và những bạn bè bloggers cũng tưng tửng như tôi.

Điều quan trọng hơn là gia đình không ai biết tôi viết blog, nên tôi có thể tha hồ nói xấu nhỏ em tôi mà không sợ nó méc má, hay cũng chẳng ai hăm he sẽ đi méc bồ cũ khi tôi đùa chuyện gì đó.

Nói chung rằng thì là rất sung sướng. Đó là một trong những niềm vui của tôi 🙂

Rồi website NV thực hiện “Blog Phóng Viên”. Dĩ nhiên người được yêu cầu lên đó “chơi thử” đầu tiên cũng là tôi, vì ít ra tôi có thâm niên làm “dân chơi” nhiều hơn một số người.

Leo lên đây rồi thì thôi đành phải đóng cửa nhà riêng của tôi lại, bởi tôi không có thời gian viết hai nơi với những bài khác nhau. Một số bạn bè nơi nhà cũ bảo tôi “dở” khi chọn việc đóng blog cá nhân, dồn hết sức vào đây.

Bởi, dù muốn dù không, đây là nhà chung, không phải nhà riêng, nên tôi phải giữ kẽ.

Tôi không biết bạn bè tôi nói đúng hết không. Riêng tôi thì tôi biết, từ ngày tên tôi ký nhiều trên những bài báo, thì blog riêng của tôi cũng đã không hoàn toàn là của riêng tôi rồi, trừ khi tôi đóng cửa, chỉ để mình tôi vô!

Nhưng được này mất kia. Những gì mọi người mang đến cho blog này vượt ra ngoài những gì tôi nghĩ (mà thực ra thì cũng chả biết nghĩ gì, hehehe). Bởi, người ta vào NgocLan’s Blog không phải chỉ vì người viết blog là tôi, mà là vì người ta muốn đọc những gì các “còm sĩ” viết. Và đến bây giờ, những Hến, Ốc, Ngao, Bidong, Già Lụm Lon, Hương DJ… đã trở thành nick name quen thuộc với nhiều độc giả. Không có những “brand name” này, NgocLan ‘s Blog cũng coi như dọn tiệm.

Vui rất nhiều. Và  cũng được lợi cũng rất nhiều khi tôi có thể dùng còm của mọi người làm thành những bài viết cho một số mục trên báo 🙂

Dĩ nhiên, cũng có điều bực mình là những khi tôi bị hỏi, “Tại sao người đó lại còm như vậy?” hay “Cái còm đó có ý nghĩa gì?” hoặc “Tại sao lại viết như vậy?” “Viết vậy là muốn ám chỉ cái giống gì?”

Trời ạ!

9 người 10 ý. Người ta còm, người ta kể, người ta viết cái gì, mình nghe được, đọc được, hiểu được thì  mình hiểu, mình đọc, mình nghe. Còn ngược lại. Thì quên nó đi.

Chuyện nhỏ như con thỏ.

Hehehe, nói vậy chứ mỗi lần ai hỏi tôi câu đó, là tự dưng tôi muốn nổi xung thiên, muốn đóng cửa ngủ sớm ghê nơi!

Hehehe, cái đó là tôi nói tôi. Chứ còm sĩ, còm lẻ nào đòi đóng cửa ngủ sớm là tới cuối năm, tôi tính sổ, tôi lôi ra kể tội từng người một á 🙂

Hãy đợi đấy 😉