Ti hơn Bi sáu tuổi.
Mẹ sanh Ti ở tuổi 23. Nuôi Ti khó quá, vừa khóc đêm ngằn ngặt, vừa không biết bú bình, chỉ biết sữa mẹ đến 18 tháng, lại chẳng biết hấp thụ thức ăn. Vật vả gần cả tiếng đút cho Ti được chén cháo, muỗng cuối cùng vừa vét chén, thì từ miệng Ti, bao nhiêu thức ăn cùng công ba mẹ đút mớm, làm trò, bế bồng, vọt ra hết bên ngoài, không chút nuối tiếc. Cứ vậy mà Ti lúc nào cũng bé téo teo, ngấp ngưỡng mí “trẻ suy dinh dưỡng.”
Hãi quá với chuyện nuôi Ti, mẹ chẳng nghĩ đến cảnh phải thêm một lần sinh đẻ.
Nhưng Ti hỏi, “Sao nhà ai cũng có hai người, anh Beo, chị Ngọc ai cũng có thêm em, mà sao con không có?”
Ba mẹ nhìn nhau. Phải cho Ti một đứa em.
Bi ra đời là vậy. Chị Ti đặt cho em trai mình là Bi.
Khi sang Mỹ, Ti chưa đủ 10, Bi chưa được 4. Ba mẹ lao vào cuộc mưu sinh mới, gánh trên mình những âu lo như bao gia đình di dân khác.
Ti tự lo cho mình, lo cả cho em. Nhiều người bảo, những đứa trẻ được sinh ra ở Việt Nam giỏi giang hơn trong việc tự lập. Không biết điều đó đúng sai bao nhiêu, nhưng quả thực Ti là đứa biết tự lập.
Nhớ lần đầu nghe Ti la Bi, “Chị hai nói cho Bi biết, chị là chị của Bi, Bi phải biết nghe lời chị, đừng có ở đó mà ô dù ô dù” Mẹ giật cả mình. Bi lấm lét nhìn chị hai.
Ba mẹ đi làm suốt, Ti vừa là chị, vừa là bạn, vừa là thầy của Bi. Bi có thể chọc ghẹo Ti sao cũng được, nhưng đến khi Ti giở giọng chị hai ra để mà “dạy dỗ” thì Bi chớ có dám hó hé. Bi sợ chị hai, nể chị hai, và bênh vực chị hai hết mình. Mẹ đi làm về, Bi chạy ra, “Mẹ ơi, có làm mì cho con được không?” Mẹ ừ. Nhưng vừa nghe tiếng Ti “Bi, mẹ vừa mới về” là Bi nói ngay, “Mẹ, con làm được, con làm.”
Mẹ bắt Ti làm việc nhà. Ti réo theo Bi. Nhờ Ti huấn luyện, Bi cũng biết xếp quần áo, đồ giặt xong biết mang treo vào tủ, bởi không tự mang đi, chị Ti hăm vứt vô thùng rác! Ti rửa chén, Bi cũng theo giúp chị. Chị rửa xà bông, Bi tráng nước úp lên, mà phải úp gọn gàng đâu ra đó như cách Ti chỉ mới được.
Cũng có những lúc Bi ức Ti lắm, nhưng lời chị hai nói ra thì đừng hòng lay chuyển. Bi chỉ còn cách chui vào phòng khóc ấm ức, “chị hai không có thương con. Mình bán chị hai này mua chị hai khác đi.”
Nói thì nói vậy, có hôm Bi thủ thỉ cùng mẹ, “Khi chị hai vào đại học, không còn ở nhà, con sẽ nhớ chị hai, khi đó con sẽ khóc. Nhưng bây giờ mẹ đừng nói chị hai biết.”
Ti bệnh nằm chèo queo, Bi đi ra đi vô, nhìn chị, sờ trán chị. Thật nhẹ nhàng, để chị hai nghỉ, Bi nhắc mọi người.
Bi bị mẹ rầy. Ngồi buồn một góc. Ti đến bên ôm em. vỗ về.
Hôm qua, Bi theo mẹ chở Ti đi xin việc làm thêm ở tiệm Lee Sandwiches. Nghe chị hai được nhận, Bi reo lên liền “Nice. Vậy là mỗi ngày Bi có smoothies uống rồi.” Ti la làng, “ơ cái thằng này, chưa nói giúp gì cho người ta đã đòi ăn đòi uống.” Lúc thấy chị hai phải lên online lấy một lớp học về những điều cơ bản cần phải biết khi đi làm ở nhà hàng (vì Ti chưa được 17 tuổi), Bi cũng nhấp nhỏm ngồi bên xem chị học gì. Đến lúc Ti làm một bài kiểm tra để lấy cái chứng nhận “food handler” Bi cũng nôn nao theo. Khi nghe Ti “Yay, pass rồi” Bi cũng ríu rít.
Bi hứa, khi chị hai đi làm, Bi sẽ nhận toàn bộ phần rửa chén cho chị hai. Nhưng “chị hai, strawberry smoothie!”
“… mẹ kêu cậu tới gần biểu cậu ngồi mẹ nhổ tóc sâu, hai chị em tóc bạc như nhau.. ”
Lời bài nhạc chứa chan tình ruột thịt , thấy thương thì thôi!!!
Bài viết thấm đẩm tình chị em, thấy ngùi ngùi làm sao ấy!!!
mong Ti và Bi nhớ ” ra đường chị ngã em nâng ngay vào ” làm sợi giây thắt chặt tình máu mủ, để đến khi đầu có tóc sâu hai chị em còn nhổ cho nhau…
LikeLike
🙂 🙂 🙂
😦 😦 😦
LikeLike
Hình như bão Floria đến sớm hơn dự báo 🙂
Mong Ngao và Sò nhớ “ra đường Ốc ngã thì nhắc Hến lượm vào nồi nước sôi” ninh lâu hầm sâu để đến khi Ốc chín tụi mình có xơi, hehehe
Welcome back Ốc.
LikeLike
ra đường ÔC ngã Hến… xô luôn cho té nhào thì có á! 😦
LikeLike
@ Ốc ơi
khoẻ không ? Anh chị em nhớ Ốc lắm đó
LikeLike
Hỏng có tui đâu nghe! hehe!
LikeLike
@chị NL, chị Bidong, Ngao, sò: chuyện Người Về Hưu tính sao đây bà con, phần tui tui hùn nồi nước sôi! hehe!
LikeLike
Tui xin dọn sẳn chén dĩa, nia; hấp xào xong là mình xơi tại chỗ cho ngon! 😛
LikeLike
Chúc NL, Sư phụ và anh chị em một ngày thật vui nha
LikeLike
Xin chúc mừng , Tình Chị em không gì quý hóa cho bằng của Ti và Bi.
Xin chúc mừng , một Gia đình Hạnh phúc.
LikeLike
Và cũng gửi lời chia buồn cùng Cu Bi.
Vì không còn đường nào nhúc nhích !!!
LikeLike
Trên Mẹ, dưới chị, giữa là Ba! Quá tội thân Bi! hic!
LikeLike
hehehehe, đừng nói lớn Bi nghe thì càng thêm tội 🙂
LikeLike
Ti, coffee for Mommy.
LikeLike
Tui nghi bé Ti ‘khủng bố’ thằng em là học từ má của nó á ,’Tại sao con đọc sách hoài mà không chịu dọn dẹp nhà cửa, bây giờ sao, muốn đọc sách phải hông, muốn thì cầm cuốn sách đọc luôn, không bao giờ được bỏ xuống nghe’ !
Tui nghe tui còn quỷnh, đừng nói bé Ti! hahahah!
LikeLike
hey, tui không có nha 🙂
Nhưng mà Ti có chiêu này không biết học từ đâu (nhất định không phài của tui):
Ti kêu Bi phụ dọn dẹp, Bi phụng phịu khóc. Ti nói, “Làm thì không được khóc. Muốn khóc thì đi vô phòng đóng cửa lại khóc.” – “Bi muốn khóc!” nói rồi Bi chạy ù vào đóng cửa khóc cho đã. Lúc mở cửa bước ra thì không còn được mếu máo và phải phụ chị hai.
LikeLike
Thằng con tui hồi nhỏ tui đút cơm cho nó ăn, nó ngậm hoài, tui hỏi ‘Bây giờ ăn hay muốn bị đòn?’ nó nói ‘Muốn bị đòn!’ 😦
LikeLike
Hôm nào tui xin đến để lót dép học Ti cách này. Có uy quá xá, có tài chỉ huy, tương lai thành công đang trải ra trước mắt. Mà con đầu lòng thành công rồi thì em nó sẽ nối bước. Chúc mừng NL và bồ cũ nha. 😀
LikeLike
Hình như nhà chị NL có ghế mà ta! hehehe!
LikeLike
Hello NL, GLL, Ngao, Bibi, sò sò, Hê’n, Ô’c (lâu quá mó’i hįên ra) HDJ (bà đâ’m này li’ thįêt ta) và bà con cô bác tù’ ti²nh Đông Âu (Berlin). Tuy là laptop cua² mi’nh nhu’ng sao AL không thâý thoai² mai’ nhu’ o’² nhà vi’ phai² xuô’ng lounge thi’ mó’i có free wifi nêú o’² trong phòng thi’ mi’nh phai² tra² tiê’n theo giò’ nhu’ o’² spanish cybercafé.
Café bên này ę quá nên không mò’i ai hê’t.
Đoç bài này thâý dê² thu’o’ng quá . AL nhó’ hôi’ nho² còn bį ép là “có làm hay không ? hay là vù’a làm và vù’a khóc hic hic…
LikeLike
@ Chị An Lành ơi
WOW! chị khoẻ hông ?
chúc chị vui nhe
LikeLike
Cảm động quá trời….
Cháu ai mà sao dễ thương quá hông biết! 🙂
LikeLike
Dễ thương giống mẹ nó hỉ, hehehee
LikeLike
ừ hỉ! hehehe!
LikeLike
Hai thằng con tui cách nhau 3 tuổi rưỡi, mà sao thằng em không biết sợ anh nó là cái gì, cái câu ‘quyền huynh thế phụ’ nó chẳng hiểu! Hay tại nó sanh ở Mỹ, nó bị nhồi sọ cái điệp khúc ‘Mọi người sanh ra đều có quyền bình đẳng’! heheh!
Còn thằng anh thì cứ bực bội thằng em cái tật làm biếng, cứ than phiền với má của nó! 😦
Mặc dù 2 anh em cứ như hai con gà, nhưng khi gặp chuyện gì thì mới thấy tụi nó lo cho nhau. Người ta nói anh em như thủ túc mà hé! 😛
LikeLike
Có con (so) là gái đầu lòng theo tui thấy:
1. Chồng rất yêu vợ.
2. Cha/Mẹ sẽ được đỡ đần, phụ giúp chăm sóc các em.
Còn có (so) là trai đầu lòng thì:
1. Vợ rất yêu chồng và có khi phải lòng….chồng rồi run away from home theo chàng về dinh và cả hai cùng “ăn cơm trước kẻng” rồi thì là….bingo!
2. Cha/Mẹ chẳng được nhờ vã gì. Lớn lên thì tốn tiền hỏi vợ. Rách việc.
Trên đây là kinh nghiệm bản thân của tui thui đấy nhé. Xin đừng ném đá! Xin đừng ném đá!
LikeLike
Sao đọc câu này tui hỏng hiểu gì hết trơn
‘Còn có (so) là trai đầu lòng thì: 1. Vợ rất yêu chồng và có khi phải lòng….chồng rồi run away from home theo chàng về dinh và cả hai cùng “ăn cơm trước kẻng” rồi thì là….bingo!’
Sao mà có con đầu lòng rồi mới phải lòng rồi mới run away rồi bingo, kỳ vậy ta! heheh!
LikeLike
Người ta đã nói “Xin đừng ném đá! Xin đừng ném đá” rồi mà Hến không nghe.
Lấy lựu đạn mà chọi á, hehehe.
Tui mả hiểu được chân lý đó của JP tui cũng chết liền!
LikeLike
Kinh nghiệm chính “bản thân” của anh JP vừa có con gái đầu lòng lại vừa có con trai đầu lòng thì chắc là một đứa là bên bà “bộ nội trợ” còn đứa kia là bên bà “chim cánh cụt” quá. Hehe.
LikeLike
@jp,
Anh jp ơi!
Tui có một thằng 29t(rất là con trai) , cái gì cũng biết làm , từ nấu ăn giặt giũ sửa chữa xe cộ làm láng hết…Nhưng hỏi về chuyện đi hỏi vợ cho nó , thì nó bảo : “chờ” !!!
LikeLike
Ui trời đỡ quá, sáng giờ đọc cái còm của anh jp mà tui lo gần chết, con tui đầu lòng cuối lòng gì cũng con trai ráo trọi! heheh!
LikeLike
@ XN,
Kiểm tra lại xem nó có luyện “tịch tà kiếm phổ” không. Đệ tử của Đông Phương Bất Bại bi chừ là phong trào. Đùa chơi chút xíu.
Chúc mừng Anh. Đúng là “hổ phụ sinh hổ tử”.
jp
LikeLike
@jp:
Cái gì còn sai , chứ “Hổ phụ sinh hổ tử” thiệt quả không sai Anh ạ !
Thời nay :”Đàn ông thì phải cơm nước , quét nhà,
Vợ kêu thì dạ , bẩm Má mày có em đây “.
Như vậy mới là “liền ông”. Hahaha !!!
LikeLike
Chờ!!! lấy về cho chật nhà à 🙂
LikeLike
Hahahahaha, lại thêm kinh nghiệm bản thân 🙂
LikeLike
Người ta nói khi một người có gia đình có con cái thì mới biết thương cha mẹ anh chị em nhiều hơn. Không biết những người khác nghĩ sao, nhưng tui thấy điều này đúng.
Khi còn nhỏ, anh chị em sống chung một nhà, như một đàn gà con, mối người mỗi tánh ý, cứ mổ nhau tối ngày. Chỉ ba cái công việc nhà lặt vặt như rửa chén nấu cơm xếp quần áo mà cứ nạnh hẹ cho nhau, rồi giận dỗi, rồi gây gỗ, chưa nói đến chuyện dành ăn!
Lớn lên một chút, có bạn bè bồ bịch đi chơi, ba má dằn dò khuyên bảo rầy la thì cứ nghĩ sao không ai hiểu mình, nhiều khi còn bực bội trách móc.
Cho đến khi có chồng có vợ, sống xa cha mẹ anh em thì mới bắt đầu cảm thấy nuối tiếc những ngày còn được sống chung với gia đình. Rồi có con cái, nhìn mấy đứa con chơi giỡn, mới nhớ câu nói của ba má ‘lúc nào cũng mong muốn anh chị em hòa thuận thương yêu nhau’. Như hai thằng con tui bây giờ, mỗi khi đứa này méc hót đứa kia tui lại nghĩ trong bụng sau này khi tụi nó lớn lên, nhớ lại những lúc như bây giờ tụi nó sẽ nói ‘sao hồi nhỏ mình lại ngờ nghệch như vậy’!
Bởi vậy có những chuyện mà một người không thể nào học được trong một sớm một chiều, từ gia đình hoặc nhà trường, chỉ có thời gian và những trải nghiệm của cuộc sống mới làm cho người ta hiểu ra được mà thôi.
LikeLike
@Hến:
Lúc trải nghiệm xong thì đến trải… hòm 🙂
LikeLike
Nghe phát ớn! 🙂
LikeLike
Đồng ý với grandpa, con gái đầu lòng được nhờ hơn con trai; con gái tỉ mỉ và ý tứ hơn.
Chúc mừng Ti có việc làm, nhưng phải luôn nhớ là việc học quan trọng hơn việc làm, đừng vì đồng tiền rồi lơ là việc học. Bi dễ thương quá, Ti cũng đáng khen ngợi. Chị em nhà nó có khác! 🙂
LikeLike
Rồi, lo tiếp! Tại sao niềm hy vọng mỏng manh của tui cứ bị dập tắt hoài dị ta! hic!
LikeLike
Hinh nhu : giua chi +em trai hay anh+ em gai
hop nhau hon la chi +em gai hay anh +em trai ???
LikeLike
Cũng có lý lắm hén! 🙂
LikeLike
Bài viết này dễ thương quá !
Hình như bà chị cả nào trong gia-đình cũng có cái uy ” làm như là mẹ của mấy đứa em”. Nhiều khi Ngao còn khiếp bà chị cả hơn là mẹ nữa. he he! cho nên tuy là đi làm “tình báo” cho mẹ chứ mẹ hỏi có thấy cái gì, câu trà lời đều là KHÔNG và KHÔNG. Thương chị thì 1 mà sợ chị thì đến 10.
LikeLike
Chúc mừng cô chủ Blog có con gái cả chăm, ngoan, biết lo toan, và có trách nhiệm với gia đình từ thời niên thiếu.
” Nhiều người bảo, những đứa trẻ được sinh ra ở Việt Nam giỏi giang hơn trong việc tự lập.”.
Thực tế trong đời sống xứ người đã cho thấy, nhiều sinh viện VN du học gặp rất nhiều khó khăn trong các sinh hoạt tập thể, phải tự làm lấy moi điều, nhất là ở trong dorm, không theo kịp đươc những người bạn Mỹ. Từ đó gây ra cảm giác bất an, trầm cảm…
Đứa trẻ sinh ra tại Mỹ ( dù bất kể dân tộc nào, giai cấp nào ), vẫn được nuôi dạy phải tự lập từ khi 02, 03 tuổi ( lên máy bay đã tự kéo valise nhỏ xíu của mình, phải biết tự sắp xếp lại những đồ chơi bỏ vào giỏ khi đến giờ phải ra về ( khi đi lễ)…v.v…
Cho nên các bé lớn lên trong vững vàng, mạnh mẽ, luôn có ý chí tự lập.
Chỉ loại trừ một số nhỏ gia đình Việt còn chăm sóc con theo cách tại VN, cha mẹ làm thay mọi thứ đã làm mức độ phát triển năng khiếu của các bé bị chậm lại….
Tuy nhiên, dù còn ở trong nước, hay ở hải ngoại, theo tập quán VN, các bé luôn có tình yêu thương gia đình, ràng buộc, và có trách nhiệm với Ba Mẹ, anh chị em hơn trẻ con ở các nước Tây Phương.
Làm sao học cái hay của người và gìn giữ tinh hoa của dân tộc mình, đó là điều người Việt chúng ta cần suy nghĩ…
LikeLike
Tui nghĩ một đứa trẻ biết tự lập hay không, gọn gàng sạch sẽ hay không, siêng năng hay không là từy từng gia đình và từng đứa trẻ, chứ không phải là sanh ra ở VN hay ở nước ngoài.
Nhiều gia đình Mỹ (hay Mễ gì chẳng biết), cha mẹ thờ ơ với con cái thấy phát tội. Thí dụ con tui mời bạn nó đến ăn SN rồi ngủ qua đêm, có gia đình thì dẫn con đến, dẫn con vô nhà nhìn quanh coi có yên tâm cho con họ ở lại hay không, còn có người thì để đứa nhỏ trước sân rồi chạy mất tiêu, đến giờ rước nó về cũng không đến rước, cũng chẳng thèm gọi. Cái này không phải tập cho nó tự lập, mà là dồn nó vô thế mà nó phải tự lập! 😦
Cũng có nhiều gia đình Việt nam, bên Việt nam, không phải bên Mỹ, không tập cho con làm việc gì hết, cái gì cũng dành làm hoặc phần lớn là để người phụ việc làm, riết rồi đứa nhỏ chẳng biết trời trăng mây nước gì ráo, ngoài việc đi học chữ.
Còn nói chuyện tự lập và chuyện gọn gàng ngăn nắp, biết dọn dẹp đồ chơi quần áo gì đó thì là 2 chuyện không có ăn nhập gì với nhau, đừng nghĩ là nó biết tự lập là nó gọn gàng ngăn nắp đâu á!
Vẫn biết là cái gì tốt thì mình nên học theo, còn không tốt thì đừng có bắt chước, nhưng tui dị ứng nhất với cái vụ mà phân biệt giữa con nít sanh ra ở VN hay con nít sanh ở Mỹ, hay là nói người Mỹ ga lăng lịch sự còn người VN thì không chẳng hạn. Nhiều người Mỹ ở ngoài đường nhìn thấy hào hoa phong nhã vậy chứ về đến nhà là phong đòn gánh không đó nghe!
LikeLike
Khi đề cập đến môt vấn đề, luôn luôn chúng ta nói đến, những gì chung nhất như một sư thường hằng ở xứ sở đó.
Dù mang một ý nghĩa nào, đứa bé khi đươc khuyến khích tư làm lấy moi điều, đó cũng chính là căn bản, nấc thang đầu tiên để bước đi trong ý chí tự lập cho mai sau.
LikeLike
Tui cũng một gái một trai và khoảng tuổi (+/-1) giống như con cô giáo, nhưng con tui thì vô tâm đến mức phát mệt. Hai đứa nhỏ ngồi đâu đứng dậy là hai tên “già” tụi tui đi theo sau dọn dẹp. Đồ đạc trong phòng tụi nó thì la liệt trên nệm dưới giường. Dọn riết phát khùng. La thì tụi nó “move” nhưng vừa dứt tiếng la thì đâu lại vào đó! Mấy người bạn có con cùng lứa với con tui cũng phàn nàn chuyện này. Hùi xưa tui cũng bừa bãi ẩu tả nhưng roi vô mông riết rồi cũng trở thành ngăn nắp. Chắc tui phải đi kiếm cái roi mây quá.
Con gái tui bản lĩnh làm chị thì ít mà ỷ lớn ăn hiếp nhỏ thì nhiều. Phần lớn đồ chơi điện tử là của đứa chị, bây giờ lớn rồi hiếm khi nào đụng tới nữa thì thằng nhỏ chơi. Dzậy mà lâu lâu con chị muốn thằng em làm cái gì thì bắt chẹt thằng em, không cho chơi nữa, rồi có làm như ý muốn của con chị thì thằng em mới được quyền chơi tiếp mấy cái games đó. Hai chị em thì ít khi nào chơi với nhau. Mỗi đứa một góc. Thằng em mà lỡ bước vào phòng chị là bị con chị la ỏm tỏi. Bị đứa chị ăn hiếp thì đứa em mặt mũi méo xẹo như thất tình hoặc thua bạc (cái này chắc bắt chước thằng con của Hến đây mà.) Ấy vậy mà không thấy đứa chị là thằng em chạy theo hỏi sao cả ngày rồi mà chị chưa về. Nhiều khi thấy nó đứng tần ngần trước căn phòng trống của chị nó mà mình thấy tội nghiệp.
Hôm hè con chị đi volunteer, xong mang về một bịch nho nhỏ. Tui hỏi con mang cái gì vậy, nó nói thằng em thích bánh mì cứng nên nó xin người ta mang nửa ổ bánh mì về cho em nó. Té ra nó có nghĩ đến thằng em. Hôm kia đón nó đi học lớp SAT prep về, thấy trên tay nó bưng ly cà phê giấy, tui làm lạ vì xưa nay nó có uống cà phê bao giờ. Lên xe nó đưa ly cà phê cho tui, nói “Dad, last day of class, they have free coffee.” Lòng tui dịu xuống, té ra nó có nghĩ đến ông tài xế lái xe chở nó đi học. Ly cà phê lạt nhách dở ẹc nhưng tui cũng ráng uống hết không nỡ bỏ xuống.
Chuyện con cái thì kể hoài không hết. Đôi khi ngồi nhớ lại những chuyện hàng ngày trong gia đình con cái mà mình vui vui. Mới lúc nãy tui đang cười tủm tỉm khi viết những dòng này thì một gã coworker đi ngang qua ngó, gã cũng cười cười. Chắc gã tưởng tui đang smoke weed!
À nè cô giáo, đừng có đổ thừa tại con chị muốn mà thằng em mới ra đời. Bụng làm dạ chịu. Có đổ thừa thì đổ thừa cái đêm mà lòng rạo rực ráo rức á 😆
LikeLike
Hỏng biết TS lụm đâu ra mấy cái icon cái mặt cười nhìn thấy ghét gì đâu! Có hình nào có cái mặt giống con ốc luộc chỉ dùm tui đi! heheh!
Phải công nhận TS kiên nhẫn và thương con dễ sợ, con bày thì đi dẹp! Nhà tui có thằng nhỏ nhất là bề bộn, mà kêu nó dọn dẹp là phải nhắc như nhắc tuồng, ngó lơ là nó cũng lơ luôn, đến khi rầy thì nó lại làm cái điệu bộ thua bài! 😛
LikeLike
@TS: ngày mai thế nào củng có người bị cô giáo phạt úp mặt vô bảng cho mà coi…hehehe
“Nhiều khi thấy nó đứng tần ngần trước căn phòng trống của chị nó mà mình thấy tội nghiệp”. Vậy anh tìm thêm đứa em cho nó có người chơi chung lúc chị hai vắng nhà. Nói chơi đừng làm thiệt nha….hehehe.
LikeLike
@Trùm Sò:
Suy bụng ta ra bụng người nha ông 🙂
@Tâm:
Nói TS làm thiệt thì đã sao! Thầy Lý này thiệt là tình, hhehehehe
@Hến:
TS đi dẹp đồ cho con là vì ổng trùm quá không có dám mua cây roi á, hehehe
LikeLike
-TL, NL: Kiếm thì dễ mà nuôi lớn thì trần ai. Thôi tui nhường mấy cái dzụ đó cho những người trẻ tuổi tài cao. Haha.
-Hến: Tui nhớ có lần tui chỉ cái link này rồi mà:
http://codex.wordpress.org/Using_Smilies
Không thấy hình con ốc luộc, chỉ thấy hình thua bài 👿 và hình thất tình hà 😥
LikeLike
Thank you TS! 😛
LikeLike
AL đô’ng ý vó’i Hê’n đã nhi’n thâý rŏ vâ’n đê’.
Trong môț bài nào đó NL có nói đê’n vâ’n đê’ dąy dô² con cái là ca² môț nghê. thuâț thi’ AL cũng đô’ng ý luôn. Đôi’ vó’i AL có con là món quà o’n Trên đã ban cho thi’ mi’nh nên trân troŋg món quà đó và nêú mi’nh gia²ng bâ`y đu’o’ç cho con mi’nh nhu’ vây. thi’ khi mi’nh phąt hay thũ’o’ng thi’ con cua² mi’nh se² hiê²u đu’o’ç tâ’m quan troŋg cua² hành đôŋg cua² mi’nh và se² có sų’ thông ca²m cua² hai bên.
Good night everybody.
LikeLike
Tui thì 1 vợ,2 con,xài phone 3 G,xe 4 chổ ngồi. ,khoái ở KS 5 sao,nhà cao 6 tấm,sân rộng 7 mét,toa lét 8 xãi tay,đánh bài luôn 9 nút nhưng thỉnh thoảng củng bù( 10)..Trời đất ơi tui đi tới đâu zị,quay lại…(đùa chút chơi cho vui)
Tui củng có 2 đứa,thằng nhóc thì 11 còn em gái nó 10.Từ lúc chúng còn rất bé, vợ chồng tui củng tập cho tụi nó làm việc nhà và công việc tăng dần lên theo tuổi của chúng.Chỉ mong cho tụi nó quen thui, chỉ mong mưa lâu thấm đất chứ không có bắt buộc hay áp đặt.Tui thì tuổi 40 mới có con,nên nói thì dử lắm nhưng vì thương tụi nó cuối cùng củng làm hết cho chúng.
Thằng lớn thì vô tư lắm ,sau khi học xong thì cứ chơi games hay ôm cái laptop.Kêu nó đem đồ đi giặt,chân thì đi mà miệng cứ làm bàm như nhai đậu phộng,chán lắm nhưng bù lại nó học khá,sau khi làm home work xong thì bắt nó phải kèm lại em nó.Nhiều khi nó làm gì sai thì em nó chạy đi mét ba mẹ khiến nó bị phạt nên nhiều khi nó quát lên” I wish you would disappear in this world !” hehe..Nói mạnh như thế nhưng con em đi vắng vài tiếng thì cứ chạy theo hỏi” Na chừng nào về Ba(Mẹ) ?
Na thì ngoan,học củng khá nhưng không bằng thằng anh,nhưng ngoan và hay giúp ba mẹ.Không thích games hay phim, thỉnh thoãng thì xem vài esisodes của Disney.Vì hay làm việc nên khi thấy thằng anh bề bộn thì đi mét nhưng khi thấy anh bị rầy thì feel guilty cứ tò tò theo thằng anh hỏi bâng quơ làm thằng nhóc càng quạu thêm..
Gần 1 năm nay tui làm xa nhà,trước khi lên OC làm việc ,tui làm một schedule việc làm mỗi ngày cho hai đứa bắt phải làm theo và dặn dò phải giúp mẹ khi ba không có nhà.Dặn thằng lớn nó là” only man in the house” phải giúp mẹ gánh vác bớt công viêc và đứa con gái củng vậy..
Tuần rồi sau khi remodeling nhà xong.Vợ tui mua cho hai đứa bàn tủ mới.Rinh về từ Ikea,thằng nhóc hỏi tui nó nó có thể ráp cái drawer chest đựơc không và chỉ ráp 1 mình nó,khi nào cần thì tui hảy giúp.Tui ngần ngừ và đồng ý..Nhìn nó loay hoay tay cầm srewdriver,mắt nhìn vào bảng hướng dẩn.thỉnh thoảng lấy tay áo quẹt nhửng dòng mồ hôi .Tưng bước,từng bước một và cuối cùng hoàn tất cái tủ do nó tự lấp ráp.Nó nhìn cái tủ và nhìn lên ba nó với ánh mắt tự hào lắm.Tui củng vậy.
LikeLike
Nói vụ ‘feel guilty’ này tui mới nhớ. Mấy năm trước thằng con lớn của tui có thằng bạn thân, rồi hỏng biết sao tự nhiên chỉ sau một đêm, 2 thằng trở thành ‘thù địch’! 😛 ,may thời hỏng phải ‘tình địch’ 😛 Rồi thằng kia cứ chọc ghẹo gì nó, đến bữa đó nó chịu hết thấu nó thụi cho thằng nhỏ một thụi vô bụng, đến một hồi nó thấy thằng kia ngồi ôm bụng khóc, mặt mày xanh méc, nó sợ quá chạy lên trước cô giáo tự thú! 😀 Nhưng mà nhờ vậy mà từ đó về sau thằng nhóc hông dám ghẹo nó nữa á! Tui nói trong bụng, thằng này làm xã hội đen hông được rồi, lỡ nó lụi ai rồi thấy người ta nằm nhảy đành đạch rồi đi tự thú là kể như tiêu đời! hehehe!
LikeLike
Bravo cô cô. Cô cô viết bài cảm động quá khiến Ốc phải tự mình trồi lên khỏi mặt nước.
NẮNG HẠ ĐI MÂY TRÔI LANG THANG CHO HẠ BUỒN BLOG NHỚ ỐC NÈ.
LikeLike
Tình cảm giửa chị em trong gia đình, ít khi được nhấc tới. Hôm nay đọc bài viết của NL về tình chị em làm TL nghĩ đến người chị của mình. Tui cũng may mắn có được người chị biết lo cho đàn em. Sau 75, vai vế của chị được đôn lên gần như là vai mẹ đối với tụi này mặc dầu tuổi cùa chị chưa tròn 10 tuổi. Chị thế mẹ coi chừng một đàn em 5 đứa tuổi từ vài tháng cho tới đứa 6 tuổi, để mẹ lo việc mưu sinh lúc bấy giờ.
Cuộc đời của chị, tui thấy có nhiều cái bất công. Bất công thứ nhất, vào cái tuổi mà nhiều người được nô đùa với bạn bè, chi phải lo cho đám em. Bất công thứ hai, sau khi học xong cấp 3 gì đó, họ nói là gia đình lý lịch không tốt sao đó mà việc vào ĐH của chị tui gặp rất nhiều gian truân. Chị tui đã làm gì mà phải chịu bất công như vậy?
Đến Mỹ thì tuổi của chị cũng lớn, chị phải làm việc trong nhà máy, cùng với ba lo cho tụi tui đi học để có cụôc sống ổn định hơn. Chị lúc nào cũng lo cho mấy em trước bản thân mình. Tụi tui ra trường thì lúc đó chị mới tiếp tục thực hiện ước mơ vào ĐH của chị. Lúc nào chị cũng thức sớm hơn mọi người và mở ngọn đèn nhỏ ở nhà bếp để ôn bài, trước giờ đi làm. Nhiều buổi chiều mùa đông, tui chở chị đi học ở CC. Thấy dáng chị bận cái áo lạnh tay ôm mấy cuốn sách chạy nhanh vào building. tui thương chị tui đã một thời lo cho tụi tui mà quên đi chính mình. Tụi tui lập gia đình từng đứa một, chị vẩn độc thân. Từng đứa có con chị vẩn một thân một mình để tiếp tục việc học.
Ngày chị cầm được mảnh bằng thì chuyện tình duyên của chị cũng đến. Tụi tui mừng cho chị gặp bạn đồng hành nhiều hơn là có cái bằng BS. Rồi chị cũng có được một người con thì lúc đó tụi tui thấy bớt lo cho chị nhiều. Nhiều khi về nhà thăm chị, thấy chị lo cho đứa con, kêu nó đi rửa tay trước khi ăn cơm hay la năm lần bảy lượt để đứa nhỏ đi tắm. Tụi tui làm như được sống lại những ngày thơ ấu mà chị đã la tụi tui.
Cám ơn chị đã lo cho tụi em mà chưa bao giờ tụi này nói lên lời cảm ơn.
LikeLike
Cám ơn câu chuyện của TL.
Chị hai của TL đọc được những dòng này sẽ khóc 🙂
LikeLike
Hôm nay có người làm thầy bói! j/k 🙂
LikeLike
@NL: ý dạ, chỉ mà biết TL “sến” như vậy chỉ chọc có nước bỏ xứ đi luôn…..hehehe
LikeLike
Bài của thầy Lý cảm động quá, tui cũng nghĩ như chị NL, chị của thầy Lý đọc sẽ khóc….và mua cho thầy Lý ly cà rem! heheh!
Nhưng mà đọc hồi hộp muốn chết, cứ sợ giống bài ‘Chị Tui’! Mà thầy Lý đẹp ‘chai’ vậy chắc chị cũng đẹp gái, đâu có ‘lưng cong cong’! j/k
LikeLike
@VN: hôm nay có bài hay của NL, đọc nhẹ nhàng. Rồi mấy người (VN, TS và Anh Đạt) ỷ lớn dành kể hết chuyện mấy đứa con rồi, làm TL phải quay qua viết về bà chị của mình cho khỏi dụng hàng….hehehe
Chuyện chị lập gia đình trể có thể trên còn ông anh, ở dưới có năm thằng ngũ quỷ. Ai tới nhà chơi, thấy quợn quá rồi rút lui….hehehe.
LikeLike
Đến nhà thấy 5 ‘thằng’, nghĩ đến vụ mua quà Christmas thôi cũng muốn phát sốt! hahahah!
LikeLike
Tui thấy TL kể về chị hay quá, nên tui hết chuyện kể rồi. j/k 😀 Người Việt mìmh ít khi nào nói cám ơn, chỉ tỏ ra cám ơn bằng hành động như mua đồ cho hay làm cái này cái nọ cho người mình chịu ơn, chứ 2 chữ “cám ơn” rất khó nói. Việt kiều bị “nhận diện” cũng vì 2 tiếng cám ơn. Thành ra tui nghĩ chắc chị của TL cũng biết là các em thương chị nhiều lắm á. Còn con tui thì lớn hết rồi, kể ra là chuyện 1001 đêm, không kể hết và không biết bắt đầu từ đâu nữa! Tui dựa cột nhà làm đọc còm vậy!
Chúc tất cả một ngày vui. Còn 1 ngày nữa là đến weekend. 🙂
LikeLike
@chị Bidong: chuyện 1001 đêm thì chưa tới 3 năm mà. Chị bắt đầu kể, tụi này trải chiếu bắt đầu nghe. Để TL bắt nhịp cho chị, ngày xưa ở Mỹ Tho, có nàng công chúa tên Tứ Hải…. Hehehe
LikeLike
….bán hủ tiếu Mỹ Tho! heheh!
LikeLike
Tui chỉ biết ăn, chứ không biết nấu! 😦
LikeLike
TL: Tui củng có người chị nhưng không được may mắn như Tâm.Cảm đông khi được TL chia sẻ tâm tình của mình.Cám ơn
LikeLike
@Anh Đạt: tình chị em trong nhà, ít khi nào bọc lộ qua lời nói. Nên sẳn NL nói về tình chị em thấm thiết thì ghi lại những gì chị của TL đã làm cho đám em.
Mấy nhóc của anh đi học lại chưa? 2 đứa ở nhà này đi học lại rồi. TL mừng như là được trúng số vậy đó…. Nội tìm chuyện cho tụi nó busy trong mùa hè làm TL muốn khờ luôn….hehehe.
LikeLike
Muội muội chào Tam sư huynh. Bây giờ sư huynh rảnh rồi he, như vậy phải viết nhiều hơn.
LikeLike
@sò: huynh có bấy nhiêu đó, viết ít viết nhiều củng bấy nhiêu thui. sò vẩn khoẻ he?
LikeLike
@Tâm:Sau Labor Day tụi nhỏ mới học lại.Năm nay thằng lớn chuyển trường vào lớp 6 và tui sẽ về lại San Diego làm việc.
LikeLike
Chúc mừng anh Đạt tìm được việc làm gần nhà! heheh!
Remodel nhà, làm gần nhà, đời lên hương hé! hahaha!
LikeLike
Lên hương quá, còn gì bằng. Hôm qua nghe anh Đạt hát vu vơ nào là vợ model, 2 con ngoan, xài phone 3 G (ba gờ) xe 4 chổ ngồi…. Ảnh chỉ thiếu cô Osin nửa hà. Hehehe
Chúc mừng về việc làm mới. Vậy bây giờ hết được nghe chuyện ma rồi he.
LikeLike
@Tâm: tui mà đòi Osin thì đời tui ăn xin đó ..hehe.Hết Ma thiệt thì tui kể chuyện “Ma Rốc” cho nghe,mà Ma này hình như ai củng sợ cả 🙂
LikeLike
Hom bua gap Ngoc Lan dat 2 con di cho costco, dung lua cherries canh Ngoc Lan, hong nghi la be lon da 17 tuoi roi wow
LikeLike
Ui trời, kiểu này nguy hiểm quá, có người biết mình đứng cạnh mình mà mình hông biết, hehehehe.
Bé Ti nhỏ con, cứ bị mẹ chọc là học sinh mẫu giáo 🙂
LikeLike
Cô cô, không phải đâu là không phải đâu.
Bé Ti nhỏ con tại vì bé Ti thương em thành ra đang chờ cu Bi để hai chị em cùng lớn một lượt.
LikeLike
Nhỏ con tại má nó dành ăn với nó á! heheh!
LikeLike
lần nào tui vô Costco đứng get line chờ lấy “sample” thì cũng thấy ai giống cô giáo xếp hàng trước mặt
LikeLike
Wow, lần nào tui cũng phải nhường cho một ông già đứng sau lưng, giờ mới biết đó là quan, hehehe.
Nice to meet you 🙂
LikeLike
hổng phải tui đâu. tui nghe cô giáo khoe thằng bồ cũ sau bao năm vẫn còn ga lăng như ngày nào vì bao giờ cũng nhường cô giáo xếp hàng trước mà
LikeLike
đồ ăn sample trong Costco tui kêu là junk food buffet! 😛
LikeLike
Chúc NL, Sư-phụ, và Quý-vị ngủ ngon
LikeLike
Chúc NL, Sư-phụ và Quý vị ngày thứ 6 vui vẻ nha
LikeLike
@Ngao..Ngao ngũ chưa Ngao ….. Hehehe
Sf của ông đi xứ mặt trời, dòm mặt trăng nên bị chị Hằng hớp hồn rồi sao đó. Mấy bửa rày không thấy ông đi tìm chưa?…hehehe
LikeLike
Chắc mê cô Nhựt bổn mặc kimono rồi á! hehehe!
LikeLike
@Tâm
Ngao có nói chuyện với Sư-phụ Ngao rồi. Nhớ Sư-phụ quá!
Tâm viét về chị của Tâm dễ thương quá! Hy sinh cho em út mà quên cả thân mình.
Thứ sáu vui nha Tâm
LikeLike
Đọc và cổ động báo Người Việt
LikeLike
Nói chuyện bé Ti hăm nếu Bi không đem đồ đi cất thì chị Ti vứt đồ vô thùng rác làm tui mới nhớ, hồi đó tui làm chung với một bà Nhựt bổn, bả kể nếu bả hăm thằng con đem đồ chơi quăng thùng rác thì nó không sợ, tại nó biết bả tiếc của, hông bao giờ bả quăng, bởi vậy bả phải hăm là không dọn dẹp thì bả đem đồ chơi đi cất, không cho nó chơi 2 tuần lễ, vậy mà nó nghe nó sợ! heheh!
LikeLike
Bà con đọc bài này chưa
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=153832&zoneid=1
LikeLike
Cho chị D lạc đề chút nghe, tình cờ đọc blog của anh DT, không biết có phải cô giáo trong bài anh DT đề cập là cô giáo? Nếu dzậy thì buồn cùng cô giáo nhe –
LikeLike
Trời ơi là trời!
“tang vật” để em viết bài, anh ĐT vô trễ, mọi người giả bộ nói nạn nhân là em, ĐT tin thiệt 🙂
LikeLike
Bài nào dzị chị D? Máu tò mò nổi lên rồi á! heheh!
LikeLike
dzậy thì hỏng có buồn nữa, cười toe toét nè …haha. 😛 😛 😛 😛 😛
LikeLike
Ông láng giềng delete rồi 😦 , chị D chưa kịp ghẹo ..
LikeLike
dzậy kể bà con nghe đi! 🙂
LikeLike
***Bắt chức Thầy Lý, tui mượn đề tài này để tui viết về chị tui…
Chị Hai
Không biết các ACE trong blog này có ai là người được chị mình đặt tên không hén? Riêng tui có cái may mắn khác người đó. Những điều vụn vặt tui viết ra đây đa phần đều nghe chị hai tui kể từ lâu lắm rồi. Giờ đây bồi hồi nhớ lại, nhớ giọng chị kể bên tai vào những ngày xa xưa.
Tui thứ mười trong gia đình nên tui cách tuổi chị khá xa. Chính chị là người đưa Má đi sanh ra tui. Chắc lúc tui còn nhỏ kháu khỉnh lắm hay sao mà chị thương tui ghê lắm. Tên K. là chị xin với Tía Má để đặt cho tui, mong muốn chị em được an khương thôi đó mà!
Chị đi lấy chồng lúc tui mới biết đi lẫm chẫm. Ngày đón dâu là ngày chị khóc nhiều nhất. Khóc vì bỏ lại cha mẹ, bỏ lại bầy em, trong đó có tui mới biết bi bô tập nói.
Quê chồng chị xa lắm, tận Tùng Nghĩa, Đà Lạt lận. Sống bên chồng chị vẫn thầm khóc hoài. Anh hai hỏi mới biết là chị nhớ tui. Vì đời sống quân ngũ anh không thể theo vợ, nên chị một mình về thăm nhà dăm bữa nữa tháng rồi lại đi.
Chị kể khi về đến nhà là chị vội bồng tui lên, trong lúc tay tui xoa xoa mặt chị đang nhòe nước mắt. Chị cho tui đồ chơi, tui chỉ cầm nhìn nhìn rồi vứt xuống, trong lúc cứ lò dò bên chị mãi thôi.
Chị còn kể tui hay đem quần áo ra đưa cho chị và nói với giọng ngọng đớt “Ai, áo ách. ” Hình như chỉ có mình chị hiểu tui muốn nói “ Chị hai, áo em rách rồi.’”
Những ngày ở nhà, chị mua vải may cho tui một loạt quần áo mới. Nhìn tui xúng xính trong quần áo mới toanh, chị vui lắm. Tui hay xà vào lòng chị, khiến chị đi đâu cứ phải na tui một bên.
Dù có quyến luyến đến đâu rồi chị cũng phải ra đi, cũng phải bỏ tui ở lại. Ở nhà chồng chị cứ tấm tức khóc khiến anh hai bực mình hoài vì chị cứ “ nhớ thằng K. quá”.
Má tui nhắn lên đêm nào tui cũng khóc ngằn ngặt “Ai ơi! Ai ơi ” ( Hai ơi ! Hai ơi! ) hoài. Nghe vậy chị lại sụt sùi muốn về. Tội nghiệp chị ghê !!!
Chuyện hồi còn nhỏ chỉ là chuyện nghe chị kể, chứ tui hoàn toàn không nhớ mảy may. Nhưng mỗi khi có dịp về thăm chị, ánh mắt của chị nhìn tui lạ lắm kìa. Chứa chan một tình cảm mà tui hoàn toàn bất lực, không diễn tả được.
Cách chị hỏi thăm, cách chị lấy thức ăn cho tui sao mà nó đầm thắm, dịu dàng ghê lắm. “ Cậu ăn cơm nha! Chị nhớ cậu thích món này lắm, cậu ăn với chị một miếng cho chị vui nha? ” làm tui cứ nghèn nghẹn, chị xem tui mới hai hay ba tuổi không bằng!
Tui đưa tay vuốt tóc, chợt nhớ đầu mình đã có tóc bạc lâu rồi. Má tui không còn nữa, trong nhà bây giờ chị là người phụ nữ lớn tuổi nhất. Bất giác câu hát “ chị ơi! Rụng bông hoa gạo rồi” làm tui thảng thốt, sợ sệt một điều gì mơ hồ, bâng quơ len đến.
Ngồi viết những dòng chữ này, tui thấy dòng nhạc “ Còn thương rau đắng mọc sau hè “ đang chảy trong đầu .
“Chị hai ơi, em mong như vậy lắm. Dù cho chị em mình tóc có bạc đến đâu, vẫn mong được nhổ tóc sâu cho nhau hoài hoài nhen chị.”
LikeLike
@Ốc: Câu chuyện thật là mộc mạc và dễ thương. Chị Hai nào cũng thương em hết mình! Kỹ niệm thật êm đềm của thời thơ ấu!
LikeLike
Chỉ một câu chuyện đơn giản mà sao cũng có thể làm cho người ta cảm động thấy mắt cay cay…
LikeLike