Tôi không là một đứa con gần cha lẫn gần mẹ trong gia đình. Nghĩa là, so với các anh chị em khác, tôi là đứa ít khi tâm sự với Ba Má những chuyện riêng tư của mình. Nhưng tôi có nhiều kỷ niệm với Ba tôi hơn là với Má, nhiều hơn so với những chị em gái trong nhà.
Kỷ niệm đầu tiên tôi có về hình ảnh của Ba là ngày Má tôi từ Mỹ Tho hốt hoảng trở về, nói, “Ba bị người ta bắt rồi!” Tôi nhớ ngày đó tôi còn nhỏ lắm, chỉ chừng 7, 8 tuổi, tôi đứng tựa nơi một góc giường. Bật khóc. Khóc vì một nỗi sợ hãi. Khóc vì một điều gì trống hoác mở ra… Ba bị bắt vì tội “buôn lậu dầu dừa” để kiếm tiền nuôi đám con 7 đứa. Để rồi vài ngày sau, khi Ba trở về, tôi nhìn thấy Ba, tôi lại bật khóc. Tôi mừng.
Kỷ niệm về Ba tôi là những chiều Ba đậu xe trước trường Phạm Đình Hổ hay Võ Văn Tần chờ đón tôi tan những buổi theo học các lớp chuyên Văn. Những lúc có tiền, Ba ghé vào chợ Thái Phiên cho tôi ăn chè mè đen. Tôi biết trên đời này có cái món chè đen thui lui, nóng hôi hổi, thơm ngát mùi mè là từ những ngày đó.
Tôi nhớ một lần, đón tôi xong, Ba chở tôi đến chợ đồng hồ trên đường Hùng Vương để mua cho Má một chiếc đồng hồ mới.
Đút chiếc đồng hồ vào túi, trên đường về, Ba lại ghé cho tôi ăn chí mè phủ. Như một sự ăn mừng. Chén chè chưa nuốt trôi khỏi cổ, Ba chợt giật mình thảng thốt: cái đồng hồ đã rớt biến tự lúc nào.
Tôi nhớ hoài nét mặt thất thần của Ba tôi. Nhớ ánh mắt thảng thốt. Nhớ miệng Ba cứ kêu, “Mất rồi! Rớt mất tiêu rồi!” Nhớ hai tay Ba cứ lần tìm kiếm hết trong túi quần đến túi áo xem cái đồng hồ nơi đâu. Chiếc đồng hồ khi đấy không phải là gia tài, nhưng để mua được nó là điều không dễ dàng đối với Ba Má tôi ngày đó.
Tôi không còn ăn chè mè đen kể từ buổi ấy, cho đến hơn 10 năm sau, mang theo trong đầu gương mặt thẩn thờ của Ba tôi.
Kỷ niệm về Ba tôi là những chiều Ba chở tôi đến phòng khám ngoài giờ của bệnh viện Chợ Rẫy để chờ đợi khám căn bệnh viêm xoang mũi cho tôi. Tôi nhớ gương mặt đau khổ của Ba khi cầm lấy toa đi mua thuốc. Bệnh con thì phải chữa, không thể để nó ôm đầu than đau than nhức, nhưng đồng tiền kiếm ra được không dễ dàng cho việc mua lấy những thứ thuốc trụ sinh. Tận bây giờ, có những lúc cảm thấy đắn đo trong việc cân nhắc xem có đủ tiền mua cho con một món đồ gì nó thích hay không, tôi lại nhớ đến gương mặt Ba tôi khi đó. Quặn thắt.
Kỷ niệm về Ba tôi là những ngày Ba chở tôi đi đến Viện Tai Mũi Họng, rồi đến bệnh viện Nhi Đồng 1, rồi lại đến Chợ Rẫy để “chọc xoang”. Đến giờ này, tôi vẫn không quên được cảm giác đau đớn khi một chiếc kim thật lớn được đâm thẳng vào lỗ mũi, nghe “rốp” một tiếng như bánh tráng bị dẫm bể. Rồi người ta bơm vào đó một thứ thuốc hay nước gì đó, và từ bên lỗ mũi còn lại máu mủ gì cứ tuôn nhau chảy ra theo thứ nước đó, trong lúc hai tay tôi phải ôm lấy một cái thau nhỏ kê dưới cằm mình để hứng lấy. Ba nói những khi ấy, Ba cũng muốn rụng rời, đau buốt.
Kỷ niệm về Ba là ngày tôi đậu đại học, Ba chở tôi ra một tiệm nón trên đường Lê Lai mua cho tôi một chiếc nón rộng vành, kiểu nón nhìn đài các và đầy vẻ tiểu thư thời thượng lúc đó. Tôi đội nó đến trường từ lúc vành nón còn hồ cứng, đến lúc mắc mưa, lúc tôi giặt, vành nón mềm xuống như tàu lá, chiếc nơ phía sau cũng tuôn chỉ phải kết lại. Cho đến ngày tôi bỏ quên nó trong hộc bàn…
Kỷ niệm về Ba tôi là một ngày tôi đang ở đại học năm thứ 3. Ba đưa tôi 50 ngàn, “Má thích dầu thơm hiệu Salome, con coi ra chợ An Đông mua cho Má.”
Tôi mang 50 ngàn đồng ra chợ. Dầu thơm Coryse Salome Nuit D’Orient không có giá đó. Phải gấp 4 lần trở lên. Tôi trở về. Nhiều tiền hơn Ba không có. Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy bức bối về sự không đầy đủ. Tôi lớn lên, không biết bao lần tôi đi mua nước hoa, và cũng không ít lần, tôi nhớ sự thất vọng của Ba khi không mua được cho Má chai dầu thơm khi ấy. Một nỗi gì vừa thương yêu vừa xót xa cứ sâu xoáy trong tôi.
Kỷ niệm về Ba tôi là kỷ niệm ngày Ba từ Sở Ngoại Vụ trở về sau khi hoàn tất thủ tục cắt tên tôi ra khỏi danh sách đi xuất cảnh cùng gia đình năm 1993.
Thuyết phục điều gì, trách cứ điều gì, la mắng điều gì, Ba Má tôi đã nói hết những ngày trước rồi, nên ngày hôm đó lại là một ngày lặng lẽ đến nghẹt thở.
Tôi nhớ Ba tôi trở về, chỉ nói với mọi người một cách nhẹ nhàng, “Xong rồi. Bây giờ có thay đổi cũng không được.” Tôi nhớ tôi không dám nhìn thẳng vào Ba. Nhưng tôi nhớ câu Ba nói, “Xong rồi, con lo chuyện của con đi. Chuyến đi sắp tới của gia đình không có con.”
Kỷ niệm về Ba tôi là một ngày trước khi Ba đi Mỹ định cư, tôi về thăm nhà. Ba gọi tôi lên gác, đưa cho tôi một xấp giấy tờ, trong đó có thẻ IOM, có bản copy passport, có một số giấy tờ liên quan đến hồ sơ xuất cảnh của tôi, “Con giữ làm kỷ niệm.”
Rồi Ba đưa tôi một gói giấy nhỏ, “Trong này có một chỉ vàng, Ba cho con để dành. Ba không có gì khác để cho con.”
Tôi cầm tất cả. Nước mắt tôi chảy xuống. Ba xoa đầu tôi, “Hãy nhớ là lúc nào Ba cũng thương con hết.”
Chiếc nhẫn đó, tôi giữ nguyên trong gói giấy. Thỉnh thoảng tôi cầm lấy chiếc nhẫn tròn đưa lên nhìn, nhớ Ba tôi, rồi lại cất vào, theo nếp gấp cũ.
Chiếc nhẫn theo tôi sang đây. Vẫn nằm yên trong gói giấy trắng.
Lần nhà bị mất trộm đầu năm 2010, nguyên hộp nữ trang mất sạch. Tôi nói với bé Ti, “Mẹ chỉ tiếc chiếc nhẫn của ông ngoại. Định khi con lớn, mẹ cho con làm kỷ niệm.”
Vậy mà sáng nay, tôi lại kéo hộc tủ, định lấy cái gói giấy ấy ra. Nó vẫn nguyên vẹn trong đầu tôi, chiếc nhẫn vàng nằm trong gói giấy trắng cũ, gấp gọn lại.
****
Đến phiên tui chờ nghe chuyện của mọi người.
Kỷ niệm về Ba, không bao giờ là ít hết.
Chúc NL, Sư-phụ và anh chị em thứ hai vui khoẻ !
LikeLike
Ba Ngao ít nói nhưng rất thương và thông cảm con cái.
Mỗi lần ba cho tiền thường là nhiều hơn mẹ cho. Lúc chị Ngao tới tuổi lớn, ba sợ con gái bị ” bắt điạ” nên thường cho chị ấy tiền để may quần áo vì mẹ thì may gì con cái mặc nấy.
Mỗi lần ba chở đi học là y như được ghé ăn phở trước khi đi. Còn nhỏ chưa được uống café, nhưng ba hay ghé vào tiệm tạp-hoá lớn mua cho Ngao 100 grams kẹo ngon.
Kỷ-niệm cuối cùng và không bao giờ quên được là những ngày tháng gần mất nước. Ba về nói chuyện với mẹ có vẻ bí-mật và lo âu, lúc đưa gia-đình về Vũng Tàu để tàu đi di tản là một sự im lặng căng-thẳng đến tột cùng.
Trước khi chia tay, ba ôm mẹ dặndò gì đó và mẹ khóc. Ba hôn trán các con và nói “aurevoir”. Tưởng là sẽ gặp lại ba, nhưng hình ảnh từ từ mất hút ở bãi Sau Vũng Tàu chiều ngày 29 tháng 4 năm 75 là hình ảnh cuối cùng về ba. Vĩnh-biệt ba !
LikeLike
Good morning Ngao
Câu chuyện của Ngao quá cảm động
Chúc sống vui, hạnh phúc, thành công,và giúp xã hội như ba Ngao đã mong muốn
LikeLike
Cám ơn Sư-phụ! Chúc Su-phụ ngày vui
LikeLike
Thâý thu’o’ng Ngao và gia đi’nh quá , nhu’ vây. mę cua² Ngao vù’a làm bô’ vù’a làm mę trong bao năm qua..
Chă²ng biê’t nói gi’ ho’n lò’i ca²m thông cho sų’ hųt hâ²n không bao giò’ quên này.
LikeLike
cám ơn chị An Lành !
Chị uống café chưa ? Mời Sư-phụ và chị An Lành café bấm nút nghen.
LikeLike
Note: Au revoir là 2 chữ, nhưng người ta hay nói rất nhanh, mình nghe như là 1 chữ, và chữ re được phát-âm rất nhẹ, cho nên Ngao bỏ trong ngoặc kép.
LikeLike
Đúng vây. đó Ngao : au revoir = au’voir
LikeLike
Một lần nữa Hến xin chia buồn với Ngao…Hến nhớ Ngao nói Ngao gần Ba hơn gần Mẹ, phải chi Ba Ngao có thể đoàn tụ với gia đình bên Mỹ thì Hến tin chắc kỷ niệm đẹp về Ba của Ngao có viết bao nhiêu ngày cũng không hết.
LikeLike
Cám ơn tâm-tình của Hến nghen!
LikeLike
@Ngao:
Sợ con gái bị ” bắt điạ” — nghĩa là sao hả Ngao?
LikeLike
@NL –
“Sợ con gái bị bắt địa” nghĩa là sợ bị mấy tên đàn ông con trai dùng tiền bạc dụ dỗ. Ba nghĩ nếu ba cho chị (tuổi đang lớn) áo quần đẹp đầy đủ thì khó bị ngả lòng. Nếu có thương yêu ai là vì tình yêu chứ không vì tiền. Lúc đó mỗi sáng, mẹ Ngao phát mỗi đứa 50 đồng ăn quà, nhưng thỉnh thoảng ba bí-mật cho chị $500-$1000 là có thể may quần áo được. Dĩ-nhiên là ba phải làm bộ chở đi chơi rồi mua sắm, chứ “cái tên tình báo” này sao mà chị có áo đẹp lại không biết gì hết ? Ha ha!
LikeLike
@ Cô Ngọc Lan.
Trước 1975, Sài Gòn có tiếng lóng ” Bắt Địa “, có nghĩa nôm na là moi tiền, hay tài sản người khác.
Ví dụ: Trong những áp phe mồi chài người khác phái, cô A hỏi cô B:
” Sao có bắt địa đươc khẳm không? ”
Mạo muội gửi cô để rộng đường dư luận.
Mong rằng trí nhớ của kẻ hèn này không sai lạc.
Cô có thể kiểm chứng lại qua các vị ở thế hệ thời ấy.
Kính mến.
LikeLike
Cám ơn Người Tân Định đã giải giảng thêm 🙂
LikeLike
@ TB Ngao
mấy hôm nay cũng vì những chuyện về Cha, như chuyện của ông làm tui cứ như người thiếu dưỡng khí.
Tui ghét cái chữ “vĩnh biệt” ghê! Ước gì chữ đó là ” tạm biệt ” thôi, ông hén!
Buồn quá ông ơi!
LikeLike
Salut tout le monde.
Un nouveau jour pour une vie meilleure.
LikeLike
@NL
Là một người cha , tui thấy những đứa con bướng thuờng làm cha me không vui lòng, nhưng là những đứa biết tự lập. Người cha thuờng thuơng(ngầm) những đứa con bướng hơn
( không thich xài chữ “đứa” mà ngọng, không tìm ra chữ khác. Caphe^ chưa đủ đắng
@AL
Salut , toi aussi
LikeLike
‘Đứa con’, chữ này nghe thân thiết lắm mà chú Già! hehe!
LikeLike
@Già:
Ý Già muốn nói ai bướng vậy 😛
LikeLike
Cả nuóc Bolsa đêu biết, đâu cân phải chỉ mặt nói tên nũa 😛
LikeLike
Chị NL này ‘ác’ thiệt, mới sáng sớm….
Cũng may trong này chưa có ai, hông thôi người ta tưởng đâu tui tối qua chị chồng quýnh, sáng vô ngồi …hu hu!
Phải chi kẻ nào lấy trộm cái hộp nữ trang đó, đọc được bài này, đem trả lại chiếc nhẫn cho chị NL thì còn gì hơn…
LikeLike
@Van:
Ừa hén
LikeLike
@ Mây
hổng dám đâu! hồi hôm uýnh chồng thì nói đi cho rồi.
Nếu nó có nhã ý như vậy thì nó đã o đi ăn trộm. Hay là chờ ốc quay trở lại nghề đạo chích, tính sau nha!
LikeLike
Viết Cho Ba Nhân Ngày Đi Bốc Mộ
• thơ mhhoàilinhphuong
Một nén nhang cho chúng con quỳ xuống
Được đưa Ba về bên cạnh chúng con
Mười ba năm nằm giữa Hoàng Liên Sơn
Hồn Ba hẳn vời trông về phố cũ?
Ba nhắm mắt, không một lời nhắn nhủ
Nơi ngục tù xiềng xích, núi rừng xa…
Không người thân, mà đất lạnh là nhà
Một phần mộ không chân người lui tới
Vận nước đen, trời quê hương bão nổi
Thân phận người lính chiến cũng điêu linh
Nhớ ngày xưa… Ba bước giữa hàng quân
Mắt kiêu hãnh với niềm tin rực sáng
Và Ba chết… trong ngục tù hờn oán
Tim chúng con mang uất hận, hờn căm
Làm sao quên ngày tháng bảy mươi lăm?
Đời đổi hướng như thuyền không bến đổ
Cửa tập trung đã bao nhiêu lần mở
Nhưng thật rồi… Ba mãi mãi đi xa
Và bây giờ… đã mười bốn năm qua
Ba trở lại ngôi nhà ngày xưa đó….
Hồn tử sĩ có về theo tiếng gió?
Hài cốt này xin ở cạnh chúng con
Ngày đoàn viên Ba sẽ hết cô đơn
Lau giùm Mẹ giọt lệ mừng hội ngộ.
Rồi sẽ hết… những năm dài giông tố
Trời Việt Nam… rồi sẽ thấy bình minh
Xương máu hồng của lớp… lớp hy sinh
Sẽ đập nát một cơ đồ tham vọng!
MH.HOÀILINHPHƯƠNG
Saigon – Việt Nam 1989
( Nguồn: Vuông Chiếu)
LikeLike
Bài thơ quá hay và cảm-động, chị Bang Bang ơi!
LikeLike
Bài thơ ngắn gọn nhưng đã kể hết được một câu chuyện buồn…
Cám ơn chị HDJ thật nhiều!
LikeLike
Thơ của MH.HOÀILINHPHƯƠNG càng đọc càng thấm thía.
LikeLike
@ chị Hương
chị bồi vào lòng ốc bằng quả thôi sơn này làm ốc rủ như tàu lá chuối nhúng nước sôi nha chị.
LikeLike
đọc bài kỷ niệm về ba ( người Cha đáng kính của Ngọc Lan ) tui khóc, công nhân NL viết cảm động quá. Cha & Mẹ là máu mủ ruột rà gắn liền cùng các con không rời dù có xa cách như Ba của Ngao mà Ngao luôn nghĩ đến. Tui nhớ Ba tôi : thường dẫn anh chị em tui đến phi trường Tân Sơn Nhất nhìn máy bay lên xuống, nhà tui ở đường Công Lý gần sân bay TSN, tối tối Ba thưòng dẫn anh chị em tui đi ra chợ Tân Định ăn bánh mì Ba Lẹ gần nhà thờ Tân Định.
Hến ui và Bidong ui !!! Vui ĐĐ “đã chuyển hệ” nên dễ khóc dễ cừ ( cười ) nói theo kiểu của Hến. Ốc ui !!! đọc lại cái còm của Ốc ở đâu đó quên rồi, Ốc nói Ốc cho Vui mượn cuốn sách Vũ Điệu Trong Bóng Mờ, cám ơn Ốc nhiều thật nhiều, sẽ email cho Ngọc Lan để đưa Ốc địa chỉ nhà Vui , và đón nhận sách của Ốc, rất quý trọng những ai hay đọc sách như Ốc, Hương Tomboy, Già….Ngao Sò Ốc Hến, vui vui vui…
LikeLike
Cám ơn Vui Đáo Để đã đọc bài viết của NL 🙂
LikeLike
@ Ngao,Hến,Ốc, NL, Tứ Hải
” Mượn hoa cúng Phật ” mà Phật đoái hoài, nên được khen lia chia, làm mừng quá xá cở!
Nhưng tự hứa chỉ lần này thôi, lần sau không dám nữa!
@ Già,
Chị Phước hỏi Già có còn nhớ giữ lời mới cafe’ buổi trước không kìa?
Have a good evening.
@ An Lành
Gửi toi tô cháo hành để giải cảm, đậm mùi tiêu, thật cay nóng!
J’espère que tu iras mieux très vite.
LikeLike
Chị Bang Bang ơi
Chị khỏe hông ? Kiếm được một bài thơ hay câu thơ để gửi gấm tâm-sự đâu phải là dễ. Cầu cho linh-hồn ba của chị được yên nghỉ!
LikeLike
@ Ngao,
Không yên nghỉ được!” Dzề quài! “!
LikeLike
Ồ, tội Bác quá vậy! thương quá !
LikeLike
@ Vui Đáo Để
tui lục tung tủ sách mới moi ra VDTBM mà tui có hứa tặng VDD. Nhưng nó rách bươm vì bao nhiêu lần dọn nhà, gáy nó long nên ruột thất lạc gần hết rồi. Tui đang đi tìm cuốn khác nè. Khi nào có tui sẽ ới VDD 1 tiếng. Chờ nghen!
LikeLike
Đúng mà mọt sách, vừa đọc vừa …gặm, làm sao không nát! hehe!
LikeLike
ừa, sách mà cũng cố ăn cho bằng được, thầy chạy luôn rồi
LikeLike
@ Cám ơn Vui Đáo Để !
Đây là một chủ-đề giá-trị ! Ước ao sự đóng góp của toàn-thể còm sĩ !
LikeLike
Trong lòng tui, Ba tui là một người đàn ông tài giỏi, có ý chí, có nghị lực, và chưa bao giờ đầu hàng trước bất cứ một khó khăn nào.
Từ đó đến giờ, hiếm khi nào tui nghe Ba tui kể về cuộc sống của Ba, nhưng qua những câu nói bất chợt của Ba, hoặc qua những lời kể lại của Má tui hoặc anh chị tui, và nhất là những gì tui nhìn thấy, tui hình dung được và thấy được cuộc sống cực nhọc của Ba tui từ lúc còn nhỏ đến lúc lấy vợ, có con, và nuôi con ăn học.
Tui nhớ có lần nhà tui ăn món bún gì đó, Ba tui nói ‘Hồi Ba còn nhỏ, có miếng bún chan miếng nước mắm là quý lắm rồi đó con’. Sau năm 75, có một thời gian Ba tui làm nghề chạy xe taxi, chị tui kể có một lần chỉ đi học về, đi ngang bãi xe thấy Ba tui đang đứng chờ đón khách, Ba tui nói với chỉ là Ba tui khát nước quá nhưng không dám đi mua nước uống, vừa sợ tốn tiền mà cũng vừa sợ nếu như khách đến mà mình không có ở đó thì mất một chuyến. Chị tui nghe vậy đi lẹ về nhà rót ly nước rồi đi ngược ra bãi xe để đưa Ba uống, khi ra thì xe Ba đã chạy rồi. Chỉ nói lúc đó tự nhiên chỉ đứng khóc mình ên vì thương Ba. Cái hình ảnh đó không hiểu sao cứ hằn khắc trong đầu của tui mỗi khi nghĩ về Ba. Rồi những câu chuyện khác như là lúc đang chở khách trên xe taxi thì xe chết máy, trời thì mưa tầm tả, Ba phải xuống xe đẩy xe vô lề đường rồi từ từ sửa cho xe chạy. Chưa kể những khi đi mua đồ về bán, gặp thuế vụ , bị bắt nhốt, cực nhọc khổ sở trăm bề để kiếm tiền nuôi con.
Ba tui nói lúc tụi tui còn nhỏ, Ba tui sợ nhất là cái câu ‘Má ơi con đói’, tại vì hồi nhỏ Ba đã từng chịu lạnh chịu đói, không nhà không cửa… Bởi vậy khi nuôi tụi tui, Ba Má tui làm đủ thứ nghề, buông đầu này chụp đầu kia, làm bất cứ công việc gì, miễn sao có tiền để lo cho tụi tui ăn học, Ba tui nói hồi nhỏ Ba Má tui không được đi học nên cuộc sống vất vả, cho nên bất cứ giá nào Ba Má tui cũng phải lo cho tụi tui ăn học đến nới đến chốn.
Ba tui là người rất nghiêm khắc, giờ giấc kỷ luật như lính. Tui nhớ lúc tụi tui còn nhỏ, mấy anh chị em ngủ trên cái gác lửng, mỗi sáng Ba tui kêu tụi tui thức dậy học bài hoặc đi học, sợ tụi tui ngủ nướng rồi trễ giờ, Ba tui lấy một cái cây dài thiệt dài, đứng ở duới đất rồi chọt lên trên gác, đứa nào có muốn nướng cũng nướng không nổi. Trời gầm, động đất, hay bình ga nổ gì cũng không có xi nhê gì so với tiếng ‘chọt’ này, nó còn khủng khiếp hơn người nào xách lon ra gõ mỗi buổi sáng gắp trăm lần! Con tui bây giờ không có tật ngủ nướng, nếu không chắc tui cũng băt chước Ba tui xài cái chiêu này!
Nói đến chuyện sợ Ba, thì ôi thôi, phải nói là tụi tui sợ Ba như …sợ cọp. Mỗi lần Ba làm việc gì trong nhà là hỏng có đứa con nào dám ngồi chơi, người thì lo đi phụ, kẻ thì lẩn lên gác học bài. Mà khi Ba đi tìm đồ nghề bị lạc mất như kềm búa ốc vít thì cả đám cũng phải kéo nhau đi tìm, nhiều khi đứa này hỏi đứa kia ‘Kiếm cái gì vây?’, đứa kia trả lời ‘Đâu biết kiếm gì đâu!’. Trời ơi là trời, như một đám hề! Có khi Ba tui rầy ‘Đồ đạc thì để lạc mất, đến khi đi kiếm thì giống như đi diễn hành!’ Đến giờ mỗi lần nhắc lại mấy anh chị em cũng còn cười!
LikeLike
@Hen
Cám ơn bài viết từ trong tim, ba của H sẽ rớm nuóc mắt khi đọc bài này
(khi nào H. hết cà rỡn, thì sẽ thay thế NL đuọc)
LikeLike
Thanks, chú Già! Nhưng thay thế chị NL vụ đọc sách viết bài thì … chết còn sướng hơn! hehe!
LikeLike
@Van:
Tui nhớ hồi nhỏ ngủ trên gác, buổi tối muốn xuống đất đi restroom mà “sợ ma” thế là tui vừa đi vừa nện chân rầm rầm xuống sàn gỗ, đến khi nào nghe ba tui cất tiếng “Đứa nào đó con?” Vậy là tui yên tâm đi nhẹ nhàng lại 🙂
LikeLike
hahahah! 😛 😀 🙂
hừ hừ hừ 😦 😦 😦
LikeLike
nhát ma hả 😛
LikeLike
Nện chân “voi”? hahaha
LikeLike
đúng vậy đúng vậy, voi thì phải nện chân voi chứ không thể là chân chuột được, hehehe
LikeLike
@ cô giáo
1 chân voi, 1 chân chuột
LikeLike
Cô cô vậy còn gan, em nằm chờ tới sáng luôn làm gì dám đi hahah…
LikeLike
Có người chọn đi luôn trên giường! J/K 🙂
LikeLike
Con em gai Cathy moi lan muon di restroom thi keu Cathy day de di chung
LikeLike
Chị Cathy là người chị tuyệt vời! 🙂
Tui đang ngủ mà ai kêu tui dậy đi restroom là tui đục á! hehe!
LikeLike
@ Mây
vẫn còn mặc tã hả?
LikeLike
hả???
LikeLike
Ủa, vậy thì ra Cathy sợ không dám đi, phải chờ em gái kêu dậy mới dám đi hả, hehehe
LikeLike
Ừa, kêu em gái dậy đi te huyền giùm mình
LikeLike
@Hến: Bidong đọc còm của Hến hồi sáng ở hảng, mắt cũng ướt hết, vội vàng chùi để người khác lại tưởng mình tương tư ai! Ba của Hến nghiêm khắc có lẽ để có “uy” cho các con nghe lời thôi, chứ trong tâm chắc chắn Ba Hến rất thương tất cả gia đình con cái. Ba Bidong cũng dạy tất cả con cháu là xài cái gì là phải dẹp vào đúng chỗ đó thì lần tới cần xài thì có ngay. Bidong đã học được tánh đó và cố gắng dạy con mình như vậy luôn. Cám ơn Hến đã chia sẻ nha.
LikeLike
Sang som ma doc toi dau nuoc mat roi toi do….thoi Cathy khong doc nua dau. Toi nay sau khi di lam ve Cathy se doc tiep va se viet ve Ba cua Cathy….
Nuoc bien menh mong khong dong day tinh Me
May troi long long khong phu kin cong Cha
LikeLike
Chị Cathy bữa nay quá dữ luôn, còn chép thơ nữa! hehe!
LikeLike
Hến ơi
Đọc lại thấy thương Ba Hến quá đi!
Nếu giàu có sung túc nuôi con thì hổng có gì đáng nói. Nghèo hoặc phải làm việc cực nhọc, nhịn ăn nhịn uống cho con sao thấy thương quá!
Bây giờ Ba thèm gì thì mua hoặc đưa Ba đi ăn nghen (dù Hến có ngán món đó đi nữa).
LikeLike
Sẽ nhớ lời của Ngao! hehe!
LikeLike
@ Văn-sĩ Hến ơi
Cảm-động và hay quá!
LikeLike
Thanks, Ngao!
LikeLike
Ngâ.m ngùi quá Vân há: đúng là lòng hy sinh cua² bô’ mę thâț là bao la.
Ca²m đôŋg lă’m Vân ą.
LikeLike
Chị An Lành
Cha thường hay thương con gái lắm, và nhất là con gái học giỏi nữa.
Chị có chịu chia xẻ cho bà con mình nghe một vài kỷ-niệm hông ?
LikeLike
@Al
Viet băng tiếng Phap hay Anh cũng đuọc
LikeLike
Merci pour ton encouragement.
AL đã viê’t rôi’ đó : viê’t ngă’n ngă’n nhu’ vây. thi’ AL làm đu’o’ç chú’ không gioi² viê’t dài nhu’ các chį đâu.
LikeLike
Ngắn ngắn giống như Ngao hả chị ?
LikeLike
Hai chį em mi’nh giô’ng nhau quá há.
LikeLike
@NL & Ngao: tui len blog doc khi chua co ai o day, tui hung duoc 1 lon nuoc muoi day tran! Xin cam on chia se cua 2 ban. Xin Gia cung cap them lon cho topic nay!
GM tat ca com si.
Theo loi de nghi cua Ngao hom qua, tui da bat dau viet ve Ba cua tui, khi nao xong tui se post len.
Chuc moi nguoi mot ngay vui ve.
LikeLike
Cám ơn chị Bidong
Mong chờ đọc bài của chị nghen.
LikeLike
Hến cũng vậy, chờ hơn cả tháng rồi! 🙂
LikeLike
Tui là một đúa con hoang đàng, bướng bỉnh, thich tự lập từ nhỏ, nên it khi gần ba mẹ
Ba là công chức, mẹ buôn bán nên ông không bon chen nhiều với công danh, chức tước mà chỉ mong ” hàng ngày dùng đủ nuôi 8 đứa con”(may mà mẹ tui bận buôn bán, nếu không chắc thành 12 quá 😛 )
Tui nhớ anh mắt của ba ngày 29 tháng 4 năm nào , nhìn con ra đi với gia đinh hàng xóm. Ánh mắt này theo đuổi tui suốt 10 năm, cho tới khi đón ba me tui tới định cư năm 1985 (ODP), lần đầu tiên tui thấy ba tui rớm nuóc mắt và chỉ nói nhỏ ” cũng gay lắm, mới đi được”
Bây giờ ỏ tuổi già (trên 90), ba vẫn ngồi nhắc lại những kỷ niệm hùi đi học ngoài bắc, hùi di cư vao nam, nhưng từ chối lời mời của tụi tui về thăm miền bắc hay VN.
Cám ơn Thượng Đế đã cho ba tôi có sức khỏe, minh mẫn vui vẻ với con cháu tới ngày nay
LikeLike
Ba là vậy hé chú Già, it nói, nhưng một câu nói là một câu để nhớ…
Hến xin cầu chúc Ông mãi mãi sống vui khỏe bên con cháu. Với sự săn sóc của chú Già, Hến tin ông sẽ vượt kỷ lục người sống thọ nhứt hiện thời! hehe!
LikeLike
@Già:
“Tui là một đúa con hoang đàng, bướng bỉnh” — hèn gì bị mẹ cú đầu là phải, hehehe
LikeLike
@Sư-phụ ơi
Đệ-tử nghĩ lúc Bà cú đầu Sư-phụ hôm đó là vì Sư-phụ thi đậu, giống như là “đánh yêu” thôi.
LikeLike
@ Mr LNĐ
ốc mong ông anh năm nào cũng vào những ngày này, Bác trai cũng được nghe ông anh nhắc lại những kỷ niệm về thân phụ mình ít nhất vài chục lần nữa..
Kính
LikeLike
Sư-phụ ơi
Cầu xin Chúa cho cụ được vui khoẻ mãi !
LikeLike
Ơn cha – Nhạc và lời: Y Vân
http://m.nhaccuatui.com/nghe?M=PtaZLIKMTD
Ơn cha như Thái Sơn cao bao từng
Ngoài tuy cương quyết, mà lòng thương mến
Ơn cha như đuốc cao soi trên đường
Đuốc soi tâm hồn, dắt con tìm hướng
Ơn cha như bóng cây xanh trên ngàn
Tình cha tha thiết, lòng cha âu yếm
Ơn cha như mái hiên che năm trường
Gió mưa xa gần nắng mưa không sờn
Nào những khi con buồn người đến bên vỗ về
Bàn tay xoa trên mái tóc mến thương
Đôi lúc cha khuyên con trong những khi sai lầm
Thì còn bàn tay cương quyết nào hơn
Ơn cha như nắng soi trên cuộc đời
Người cho ánh sáng, người cho lẻ sống
Ơn cha, hai tiếng yêu thương vô vàn
Sẽ không phai tàn, với bao năm trường.
LikeLike
cám ơn Hến nhiều !
LikeLike
@ Mây
Trời ạ, định lấy nước mắt muối cà hay sao mà thêm vô bài này nữa…
hic
LikeLike
Bô’ cua² AL i’t nói nhu’ng thu’o’ng các con qua nhũ’ng cũ’ chi² mà thôi : nhu’ là buôi² tô’i lái xe đu’a các con đi ăn hàng chè, hàng bánh. AL còn nhó’ nhũ’ng chiêù tôi’ đo’į bô’ vê’ nhà đê² xem bô’ se² mang vê’ nhũ’ng gi’ .
Nhũ’ng lúc bį mę đánh đòn và bį quy’ phąt, măț úp vô tù’o’ng, đang thút thi’t khóc thi’ bô’ đi đâu vê’, thâý vây. xó’t cho con và nói khĕ : “con nă’m xuô’ng ngu² đi, bô’ đi xin mę cho. Thê’ là con bé ngu² môț giâ’c ngon lành và sau đó chi² câ’n ra xin lôi² mę là xong.
Cám o’n bô’ mę đã cho chúng con môț đò’i sô’ng quá êm đê’m và đâ’y đu².
LikeLike
Cám ơn chị An Lành chia xẻ ! Ba chị dễ thương và đáng nhớ quá chị há ?
Ba Ngao cũng hơi giống ba chị về chuyện đánh con. Thỉnh-thoảng ba về là mẹ Ngao kể tội con cái đứa nào làm gì và mẹ muốn ba đánh bao nhiêu roi. Ba giang tay ra xa và quất nhẹ vào áo dài hay áo đầm của chị để cho mẹ hài lòng thôi.
LikeLike
@Ngao, chị An Lành:
Kể ra vậy mấy bà mẹ “dữ” hơn mấy ông bố nhỉ 😛
LikeLike
@ NL
Nếu con cái có hư trong hai 2 gia đình này là tại bố chứ không phải tại mẹ. Ha ha! Nhưng mình không hư được vì thương bố quá chị An Lành há ?
LikeLike
Hi Chi AL, Ba cua chi “de thuong” va hien qua ha? Cam on Chi da chia se. Chuc chi mot ngay vui.
LikeLike
@Bidong : đoç ngu’o’ç lên mó’i thâý còm này cua² Bidong đó.
Good afternoon Bidong nhe. AL đi ngu² đây.
LikeLike
@ chị An Lanh
Đây là 1 ví dụ chứng minh câu ” ít mà nhiều” đây nè…
Rất ngắn gọn và rất xúc tích. Ốc thấy câu Nghiêm Phụ Từ Mẫu, với trường hợp chị thì ngược lại hén…
Cám ơn chị đã kể kỷ niệm về cha của mình.
LikeLike
@NL & Hến:
Đọc bài viết về Cha cảm động lắm,đọc xong tui cứ bùi ngùi cả buổi sáng.Cám ơn đã chia sẽ.Hôm nay tui không đi làm ,ở nhà coi thợ sửa mái nhà.
LikeLike
@ Anh Đạt Diêp,
Chào Người Saigon.
Mời uống ly cafe’ đá Năm Dưỡng cho bớt rưng rưng.
LikeLike
Cám ơn chị Hương Sài Gòn.Cafe vợt Năm Dưỡng của xóm Cao Đạt với tui là ngon nhất…
LikeLike
@ Đạt Diệp,
Nghe tui ba đía với anh về cafe’ Năm Dưỡng và khu ăn nhậu Cao Đạt, nhiều người tưởng tui cũng giang hồ… thứ thiệt! ( Mình ” hù ” vậy mà!).
Thật ra… những nơi đó tui biết vì mình dân Saigon suốt từ môt thời thơ ấu đến khi bỏ nước ra đi…. chứ chưa biết mùi vị ra sao. Cám ơn anh đã cho biết rất ngon, khi hồi tưởng về người cha trong buổi sáng đầu ngày.
LikeLike
@anh Đạt: chờ nghe chuyện của anh! 🙂
LikeLike
Gửi tới các ACE một bài hát do Paul Anka viết về người Cha.
LikeLike
Bai viet cua ACE lam HD khong cam duoc nuoc mat.
HD dang nghi den Ba, nuoc mat lai chay tiep. Ba HD dang nam o benh vien nen: Ba oi ! con cau nguyen va cau nguyen hoai Ba oi !
Cam on NL va ACE
LikeLike
@ Hai Dang : AL xin câù chúc Bác đu’o’ç tai qua nąn khoi² nhe Hai Dang.
LikeLike
@Hai Dang: Xin góp lời cầu nguyện cầu chúc ông Cụ sớm bình phục .
LikeLike
Chị Hai Dang
Ngao xin hiệp ý để cầu-nguyện cho bác !
LikeLike
Cùng với ĐD, Ng, & Hến, tui cũng xin hiệp ý cầu nguyên cho thân phụ của Hai Đang.
LikeLike
Hến cũng xin cầu chúc Ba chị HD sớm bình phục nghe chị!
LikeLike
HD: xin cau nguyen cho Ba cua HD som binh phuc nha.
LikeLike
@HD
Xin go’p pha^n` ca^u` nguye^n cho ba’c so*’m bi`nh phu.c
Tha^n a’i
LikeLike
@Hai Dang:
NL cũng cầu chúc cho ba chị Hải Đăng sớm bình phục.
LikeLike
@HD
Gop loi cau nguyen su binh an den voi Bac.
LikeLike
@ chi Phuoc
HD cam on chi . Bi mat da bi “bat mi” roi ,
nhung ma de xem co phai 2 chi em sinh doi
hay khong ???
LikeLike
AL cũng xin gũ’i đê’n các anh chį bài hát này do ca si² lai vn Daniel Guichard hát vê’ cha cu²a mi’nh.
Lâ’n đâù tiên AL làm copier&coller nên không biê’t là làm có đúng nhe.
LikeLike
Cám ơn chị An Lành !
LikeLike
Trong các đứa con,tui thì lại rất gần với Ba Me nhiều nhất có lẻ vì là con út và trãi qua những thăng trầm cùng với Ba Me mình trong nhiều năm tháng cho tới hôm nay.
Năm rồi,Ba đưa tui 1 tập hồi ký viết tay và bảo tui đánh lại và lưu lại cho con cháu sau này vì với Ba thời gian với con cháu không còn bao lâu nữa-Ông củng gần 90 rồi.Tôi mất gần 1 tháng để đánh và lưu trong hard drive và trình bày thành sách.Qua 1 tháng đó tui hiểu thêm về Ba mình nhiều hơn từ những ngày còn bé tới trưởng thành và phụ ông Nội dựng nên cơ nghiệp lớn tại Quảng Trị.Hiểu thêm những ngày khó khăn của Ba Me mình khi trong những lằn ranh thay đổi thể chế từ khi làm ăn với Pháp rồi Nhật đảo chánh và phải làm việc với họ và đến khi Việt Minh cướp chính quyền phải sông trong sự lo sợ khủng bố của VM và khi chạy giặc từ nơi này sang tỉnh khác trong thời kỳ 1945-1946.
Riêng tui kỷ niệm đầu tiên của tuổi thơ mà còn in trong đầu là khi tui 6 tuổi phải chứng kiến cảnh tang hoang của khu xóm mình trong trận Mậu Thân.VC tràn sang từ phía cầu chử Y ,qua đường Cao Đat và tràn vào khu vực chợ Nancy,đến đường CĐ tui ở.Đêm đó,trực thăng bay xà trên khu xóm tui ,nả đạn đại liên bắn vào VC,Trước mặt nhà tui là đối diện phía sau của khách sạn Hồng Tá nơi các cố vấn và sỉ quan Mỹ ở đóKhi đó VC đả chiếm khách sạn và lính mỹ đả rút đi.Trực thăng nả đạn vào đó.Tiếng đạn pháo ầm trời .đinh tai.Ba tui chạy từ phòng của mình chạy xuống lầu dưới lo cho các anh tui tìm chổ ẩn nấp ,sau đó trở ngược lại trên phòng lấy thân mình phủ lên Me và tui dưới gầm giường.Trong ký ức,tui sợ lắm chỉ ôm chặt lấy ông và khóc lớn.Sáng hôm sau,khi ổn định lại thì người Ba tui bầm tím từ tay tới chân do những lúc vấp té khi chạy ngược xuôi lo cho các con mình.
Khi sang Mỹ năm 84 ,mỗi ngày Hai Cha con cuốc bộ đi học ESL tại đường 54 cách chổ thuê nhà khoảng 10 blocks đường.Thời đó có những thùng gọi là rác khô đặt trên đường để thiên hạ vất những nệm,gối,bàn ghế,tủ giường hư hỏng trong đó.Ai có nhu cầu thì leo vào lấy.Thùng này cao củng 6 feet,một người leo vào còn 1 người bên ngoài phải đở đồ cho người bên trong đưa ra.Cứ mổi lần đi học về là Ba bảo tui leo vào đó và báo cáo có cái gì trong đó xài đượcthì cho ông biết.Chật vật lấy xong,hai Cha con vác về và Ba tui lụi hụi đóng từng chiếc đinh cho cho từng cái ghế,cái bàn ,đôi khi gặp cái sofa thiếu 1 chân thì 2 Cha con đi tìm cái tương tự để đóng lại chỉ mong có 1 tổ ấm cho bước đầu định cư và làm lại cuộc sống mới.Gần nhà tui có bà bác sĩ tên Tương Mỷ Sương,một hôm hai cha con khiêng 1 chập mệt quá nên dừng lại nghỉ ngơi,tui nhìn tấm bảng tên bà bác sĩ mà bật cười.Ba hỏi tui”cười gì vậy?” tui chỉ tấm bảng và nói “Qua Mỹ ,Tưởng Mỷ Sướng té ra thì Mỹ cực hehe” ông nhìn tui lắc đầu”Vậy củng nói được”haha..và hai cha con tíếp tục vác,và bắt đầu vác thêm những trách nhiệm xây cuộc sống mới nơi xứ người.
LikeLike
Anh Đạt, Hến nghĩ cuốn hồi ký đó quý giá hơn bất kỳ một tặng phẩm nào! Cám ơn anh đã chia sẻ. 🙂
Bây giờ đã biết anh Đạt bao nhiêu tuổi rùi hé! hehe!
LikeLike
DD co le phai keu tui bang chi nua do! hic…
LikeLike
@ Anh Đạt
Cảm-động quá ! Bác thật là dễ thương, chịu thích-ứng với hoàn cảnh nên vui hơn một số người khác phải không anh ?
Chúc bác sức khoẻ !
LikeLike
@Đạt Diệp:
“Tưởng Mỹ Sướng” và “hai cha con tíếp tục vác,và bắt đầu vác thêm những trách nhiệm xây cuộc sống mới nơi xứ người.”
Thích câu này quá 🙂
Cám ơn anh Đạt.
LikeLike
Anh Đạt Diệp
đọc bài viết của anh ốc bần thần hoài. Anh kể lại kỷ niệm của Ba che chở cho gia đình anh thời chiến tranh làm ốc nhớ lại thời VC pháo kích vào thành phố .
.Lúc nghe báo động , tía ốc hớt hơ hớt hãi lo gom bầy con từ lớn đến nhỏ lại, ấn đứa này nhét đứa kia vào hầm tránh đạn. Ốc còn nhớ vẽ bồn chồn trên gương mặt của ông khi nghe tiếng đề pa , lắng nghe tiếng đạn bay , đợi nghe tiếng nổ ầm làm rung rinh nóc hầm, cuống cuồng xem bầy con có sao không!
Từ những ký ức này, ốc cảm thông hết nỗi niềm của ba anh, thương và lo cho con hết mực, anh Đạt hén!
Bây giờ tới phiên mình làm cha, mới thấy rõ điều đó hơn vbao giờ hết.
Cám ơn anh có 1 bài viết quá hay.
LikeLike
@ Đạt Diệp
” Anh ra đi, Saigon xưa đã chết
Cây me già cô độc đứng nghe mưa
Đừng trở lại, chẳng còn gì nữa hết!
Em đã tàn….hương sắc….của năm xưa! ”
( Nguồn: Đừng trở lại – thơ Trần Trung Đạo)
LikeLike
Mỗi lần cô giáo “ra tay” là mỗi lần tui mang theo trong lòng nỗi ray rức, thương tâm, tiếc nuối suốt cả buổi sáng đầu tuần.
Đời sống luôn tạo thành bởi thời gian và niềm hy vọng. Cô giáo Ngọc Lan bây giờ nổi tiếng còn hơn cồn. Đất Bolsa là vùng đất “dụng võ”, sở trường của cô giáo Việt văn. Có bao giờ cô giáo tự hỏi.?? Được bao nhiêu người Việt được phần may mắn lựa chọn được công việc xưa cũ mà mình yêu thích ở xứ Mỹ , như mình. Rõ ràng, có tài có đức mặc sức mà ăn, enjoy. Thân chúc cô giáo luôn thăng tiến trong nghiệp vụ của mình.
LikeLike
Tui hỏng phải là chị NL mà tui còn thấy cái ruột nó mátátátát làm sao! hehe
Bolsa là đất dụng võ của chị NL, còn …nhà bếp và cái bao tử là đất dụng võ của tui! 😛
LikeLike
@Silent:
Cám ơn Silent luôn dành cho NL những tình cảm tốt đẹp 🙂
LikeLike
Xin mời Silent chia xẻ một vài kỷ-niệm về Cha !
LikeLike
@ Doc gia Texas
Ba tui từng khuyên bảo “Sống trong một đất nước chiến tranh triền miên và với thời gian rồi con cũng trưởng thành. Con cần sáng suốt để định đoạt, quyết định cuộc đời mình về sau này. Con cố gắng làm sao sống hòa mình, chia xẻ với mọi người bằng tất cả tấm lòng chân thật theo truyền thống gia đình lấy đạo đức, chữ hiếu làm đầu.”
LikeLike
@Silent
Ngao cám ơn anh Silent đã chia xẻ. Lời khuyên cùa ba anh cũng giúp cho tất cả những người thiếu may mắn được sống gần gũi cha.
LikeLike
@All
Viet qua hay, doc rat cam dong,ngam ngui vuong van ca buoi sang. Uot mi…
Chao tat ca moi nguoi trong NL’s blog.
LikeLike
Chao CP: hom nay thi chi da chiu “trinh dien” tren blog roi ha. Cam on Chi!!! Moi nguoi tim chi nhu mo kim day bien vay! 😛
LikeLike
Cuối cùng chị Phước cũng đã ‘xuất hiện’! hahahah!
Hến xin chào chị Phước! Một khi chị đã vô đây thì bà con không thể nương tay, bắt chị phải kể vài kỷ niệm về Ba của chị! hehe!
LikeLike
Hen ui, dung hu doa Chi Phuoc se lam nguoi nhai lan sau mat dang luon do.Tieng Viet khong co dau se lam moi nguoi vua nhuc dau, vua mo mat.
LikeLike
@ Chị Phước
Chị có thể dùng web page này để gõ tiếng Việt cho bà con mình dễ đọc
http://www.angeltech.us/viet-anywhere/
LikeLike
@Ngao
Cam on Ngao gop y, nhung vi khong duoc tre nen hoc khong nho,quen truoc quen sau. Chiu kho doan…lam thay boi [nhu Hen da noi]…cho vui
LikeLike
Chị Phước, chi gõ không dấu cũng không sao, coi như để cho bà con … tập làm thầy bói! hehe!
LikeLike
Chị Phước ơi!
Cơm chiên ngon lắm, ai cũng khen hết trơn 🙂
LikeLike
Cam on NL da khen thiet
LikeLike
@ Chị Phước
WOW ! Ngao xin được chào mừng chị ! Mấy hôm nay chị làm cho bà con xôn-xao chắc chị mắc cười lắm phải hông ?
Xin chị cũng chia xẻ vài kỷ-niệm về ba của chị nghen.
Để Ngao đi kêu Hến, Tâm, Sò, etc.
LikeLike
Salut chị Phước,
Chị có nhận lời mời cafe’ Starbucks của Già không?
Già sẽ rất vui mừng thay bà con tiếp đón chị.
LikeLike
@Chị Phước
Theo như NL kể thì chị đã quá rành nội bộ còm sĩ của NL nên Ngao hổng cần giới-thiệu phải không chị ?
xin chị thật tự-nhiên thoải mái, còm và rìcòm nghen.
LikeLike
@Chi Huong
Khong biet Gia co nho va con giu loi moi cafe khong?
Cam on Chi da nhac nho.
LikeLike
Welcome chi Phuoc den voi Ngoc Lan’s blog
LikeLike
@ Chị Phước
bây giờ mới thấy nét chữ của chị đó, chị Phước ướt mi ơi!
LikeLike
@kenzip
…….oi,
LikeLike
Bai ai viet cung hay va cam dong qua! Cam on moi nguoi da chia se. 🙂
LikeLike
Chị Bidong ui
Ngao cũng đang chờ để được đọc bài của chị đây. Hôm nay gia-đinh còm mình có thêm thành-viên mới .
LikeLike
@Chi Phuoc
Welcome chi Phuoc
LikeLike
@Chį Phú’o’c.
Bienvenue chį Phú’o’c : chį hay ho’n moį ngù’o’i là ai cũng nghe nói tó’i chį trong khi chį chu’a lên tiê’ng . Chį biê’t hê’t moį ngù’o’i nhu’ng chă²ng ai biê’t chį : chă’c mâý hôm nay chį cù’o’i té ghê’ nhu’ Bidong không chį !!!
LikeLike
@Chi An Lanh
rat dung Chi oi, cuoi qua chung cuoooooi
LikeLike
Bonne Nuit chị An Lành nghen!
Ngao đi ra vườn chơi, sợ lát nữa vào thì trễ quá!
LikeLike
Cám o’n Ngao.
Hôm nay AL làm confiture dâu và dú’a, đã bŏ vào hu² , đây. nă’p và lâț ngũ’a rôi’ nhu’ng phai² chò’ confiture nguôį đê² lâț hu² laį cho nó hermétique nên còn thú’c thêm môț ti’.
Bonne après-midi à toi.
LikeLike
Ba tôi mất đả 7 năm rồi, mổi lần đến dịp Father’s Day và ngày giổ của ba làm tôi nhớ ba tôi nhiều hơn. Cuộc đời của ba trải qua nhiều gian nan cực khổ, nhưng chưa bao giờ thấy ba than thân trách phận. Ba phục vụ 20 năm trong quân đội cho đến khi mất nước thì đi cải tạo tận ngoài Bắc 8 năm gì đó. Về với gia đình trong tấm thân tều tụy. Nhưng vì tương lai của con cái, ba mẹ bàn sao đó mà ba tôi lại lên đường vượt biển để lo cho đám anh em tôi bên đây. Ba tới Mỹ vào giửa thập niên 80 với 2 bàn tay trắng, 4 đứa con còn trong tuổi đi học lúc bấy giờ, tuổi cũng ngoài 50, không nghề chuyên nghiệp. Ba được hội giới thiệu đi làm chạy máy mài kiếng. Một việc làm với đồng lương rất ít. Ba vui vẻ nhận làm, hàng ngày ba phải lấy 2 tuyến đường xe bus để tới hãng. Mùa đông trời phủ tuyết ba tôi cũng lặn lọi ra trạm xe bus cho kịp đúng giờ để đến hãng. Nhiều lúc từ cửa xổ của khu apartment, tôi nhìn hình ảnh người cha gia cầm trong tay cái túi giấy màu nâu mà trong đó chỉ là 2 lát bánh mì kẹp với thịt nguội. Ba tôi rất là hiền và ít nói. Có một lần ba tôi phẩn nộ la người anh cả tôi là không được nghỉ học. Anh tôi lúc đó đang học đại học, muốn nghỉ học một thời gian để phụ với ba lo cho mấy đứa em bên đây và cố gắng gởi tiền về cho mẹ để lo vượt biên cho đám em ở VN. Sau đó thì ba giải thích là ba lo được, ba xin làm thêm giờ phụ trội và làm cả ngày thứ Bảy nửa. Việc học hành đối với ba tôi la đều rất quan trọng. Những lúc hãng cho lên lương thêm 0.25 – 0.50 cents một giờ. Ba tôi vui lắm. Khỏang 2 hay 3 tháng, ba biểu người anh lớn chở ba với tụi tôi đi Chinatown, New York . Trước là gởi tiền về cho mẹ ở VN, sau là dẩn anh em tôi đi ăn phở. Nhớ lần đầu tiên ba kêu tô phở cho tôi, sao lại có giá sống, rồi rau một dĩa riêng? Thấy tôi quá bở ngở không biết bỏ rau. Ba tôi chọc tụi tôi, hồi ở VN mổi buổi sáng không có ăn phở à? Ba tôi thừa biết rằng cha thì đi tù mẹ với bảy con 7 còn nhỏ. Có cơm ăn là phước đức ông bà rồi nói chi đến tô phở. Rồi ba và tụi tôi cùng cười.
Ngày tháng sống bên ba thật êm đềm, tui tôi không cần phải lo việc đi làm kiếm tiền vì có ba lo hết mọi thứ. Rồi 1 đứa, 2 đứa và cả 4 anh em tôi đều ra trường. Khi tụi tôi thành đạt thì ba đả già rồi, không sống được với con cháu bao lâu. Tôi chưa trả được và không bao giờ trả được công đức sinh thành dưỡng dục của ba. Mất ba, là mất một điểm tựa rất lớn trong đời tôi. Bây giờ điều tôi có thể làm cho ba vui là lo cho con tôi như ba đả từng lo cho anh em tôi. Câu “bỏ đời bố để củng cố đời con” tôi đọc đâu đó, nó đả nói lên rất nhiều về ba tôi.
Nhớ ba mùa Father’s Day 2012.
LikeLike
@ Tâm
Ba của Tâm cũng dễ thương quá ! Tâm đối với các nhóc như ba đã đối với Tâm thì bác cũng thoả lòng rồi.
LikeLike
@Ngao: khoẻ không? Tụi tui hồi xưa thích chọc ba tui lắm. Lúc tụi tui có đi làm rồi cũng vậy, mổi lần đi ăn phở, thì không bao giờ ba để tụi tui trả tiền. Ba thường nói để ba bao cho mấy KS ăn. Mổi lần như vậy, thằng em tui thường khen là phở ở tiệm thơm mùi nhang…rồi phá lên cười. Thấy anh em tui vui, ba chỉ nhoản miệng cười nhẹ thôi.
LikeLike
Tam sư huynh có toàn là anh em trai phải không? Không có chị hay em gái.
LikeLike
@sò: tổng cộng 6 trai và 1 chị gái. Chỉ là nguời lập gia đình trể nhứt. Lại nhà thấy 6 đứa tui, ai cũng lùi số de hết….hehehehe
LikeLike
1 trai mà 6 gái thì mới dễ sợ hơn! 🙂
LikeLike
@chị Bidong: Hahahha…..cái nầy là chị nói đó nghe. Nuôi 6 gái như vậy, ba lại lên đường vượt biên trở về VN trả lại cho mẹ quá
LikeLike
😛 😛 😛
LikeLike
@Tâm :
Nhiều khi cái mình có là bình thường, nhưng khi mất rồi thấy quý há Tâm ?
LikeLike
@Ngao: đúng rồi, hy vọng những ai đang được hạnh phúc còn cha mẹ biết trân quý hơn.
LikeLike
Cảm động quá anh Tâm ơi.
LikeLike
@NL: vì hoàn cảnh lúc bấy giờ, ba phải làm gà trống nuôi con. Nhưng nhà lúc nào cũng thấy ấm cúng và mọi người đều có những mơ ước chung trên vùng đất mới.
LikeLike
@Tâm: đọc còm của Tâm mà B. hứng được 1 lon nước muối và hết một hộp Kleenex rồi đó. Trên đời này có những người cha rất thương con, và Ba của Tâm là 1 trong những người đó. Thật hạnh phúc thay cho 2 công chúa của Tâm cũng sẽ có 1 người cha có “tâm” để lo cho các con như Ba của Tâm đã làm. Cám ơn Tâm đã chia sẻ nha. 🙂
LikeLike
@chị Bidong: Con không cha thì như nhà không nóc, mình làm được cái gì cho mấy nhóc với sức của mình bây giờ thì làm vậy thôi. Cám ơn chị quá khen.
LikeLike
Bài hay và cảm động quá…
Hến xin chia buồn với thầy Lý, dù lời chia buồn đã muộn…
Hến tin chắc bác trai dưới suối vàng đang mỉm cười vì những hy sinh của bác không uổng phí chút nào….
Vậy là mẹ của thầy Lý vẫn ở bên NY?
LikeLike
@Hến: cám ơn lời chia buồn.
Mẹ vẩn còn ở lại New Jersey, vẩn giử lại căn nhà xưa mà một thời anh chị em ở chung. Lúc ba mất, thì có bàn tính là bán nhà mẹ về ở chung với ai đó. Nhưng mẹ nhất định để lại, vì biết rằng còn nhà thì tụi tui hàng năm còn có dịp tụ về chốn củ.
Hến thật hạnh phúc khi còn cả cha, mẹ. Nhớ trân quý những gì Hến đang có.
LikeLike
Thanks, thầy Lý!
LikeLike
@Tâm: đúng như vậy, còn cha mẹ thì nhà còn nóc, khi cha mẹ mất rồi thì mọi chuyện sẽ không thể như xưa nữa! 😦
LikeLike
@ thầy Lý
Hôm qua tui nấu phở. Hôm nay còn sót lại vừa đúng 1 người tình nhỏ. đọc bài viết của thầy Lý , tự dưng tui thấy người tình của tui mặn quá chừng. Thầy Lý lén bò thêm muối vào đó nha!
Cái thời khổ cực qua rồi, qua là vì nhờ có những tấm lòng của người cha lúc nào hy sinh cho con cái và gia đình. Cũng vậy, khi thời khốn khó qua đi, thì tới lượt người thân yêu của mình cũng không còn nữa. Lẽ ở đời là vậy. Dù biết là vậy, sao vẫn nghe mặn đắng trong lòng, mặn và đắng khi ngồi chống đũa ngó người tình của tui chiều nay!
Tui “không” cám ơn thầy Lý đâu!
LikeLike
Chỉ xài một tô phở mà nói được cả nỗi niềm, đúng là ÔC!
….
Nhưng nói theo ‘kiểu Hến’ thì là tại vì phở ế, hổng ai thèm ăn, hâm tới hâm lui nên nước nó sắt lại, nó mặn chát. Bỏ thì tội, ăn thì nuốt hỏng vô, nên chống đũa ngồi nhìn. 😛
LikeLike
@ Mây
Cám ơn Hến đã dùng tuyệt chiêu của vợ chồng Nghị Quế nha!
Vừa đánh vừa xoa hén!
LikeLike
@ Ôc, Hến, Sò, Tâm, chị Bidong
Quý-vị khoẻ hông ? Hổng dè đề-tài Cha cũng cảm-động quá há ? Ngao đọc lại bài của người này người kia, thấy dễ thương quá! Bởi dzậy hôm qua chị Bidong ngại bài của chị ấy dài không muốn post lên blog là Ngao hổng chịu liền. Chị Bidong hiểu Ngao mà há?
LikeLike
@Ngao: Bidong chỉ sợ làm mất thời giờ của mọi người thôi, bài dài đến khi lên tới mấy trăm còm thì kéo cũng mõi tay mọi người nữa. Không có gì đâu nha nên Ngao đừng lo, như A.ĐD có nói mà còm tửng còn được huống hồ gì bài trong topic này. Chúc luôn vui vẻ nha.
LikeLike
Nếu Ngao hỏng kêu chắc Hến cũng sẽ dụ khị chỉ đến khi nào chỉ post lên! Chắc tại cách đề nghị của Ngao hơi…ngầu nên dễ bị hiểu lầm! hehe! Nhưng chị Bidong hiểu ý Ngao 🙂
LikeLike
@Ngao: chị Bidong hay mắc cở 1 chúc xíu đó mà…..hehehe. 2 bài dài về ba của chị Bidong, tui thích đọc vì đả cho tui thấy thêm một khía cạnh nửa của một người cha VN lo lắng cho con cái và gia đình.
@chị Bidong: Cám ơn chị đả bỏ nhiều công sức ghi lại và chia xẽ với ACE còm sĩ. Viết ra được như vậy thấy nhẹ trong lòng rồi he.
LikeLike
Kỳ này chị Bidong đi khám tổng quát thế nào cũng bị bà bác sĩ hỏi …sao mà sụt cân giữ vậy! Chị Bidong trả lời, ‘tại trút được tâm sự nên người nó …nhẹ’! hehe!
LikeLike
@Hến: thêm nửa là chỉ hay “mít ướt” khóc hoài, mất hết nước trong người….xụt vài pounds. Hehehehehe
LikeLike
Trời ạ! chỉ có mờ mắt vì hứng được nhiều nước muối chứ sụt cân thì đỡ khổ! j/k
LikeLike
@TL
chia se voi TL noi niem nay
va chuc mung tot nghiep ra truong den con gai cua TL
LikeLike
Hến phục chị Phước sát đất, hỏng bỏ sót một chi tiết nào! hehe!
LikeLike
@Hến
Bữa giờ, tụi mình có nội-tuyến mà hổng hay. Ha ha!
LikeLike
Ngao, tỉ tỉ của sò phải đặc biệt hơn người chứ.
LikeLike
@ Sò: đúng vậy! Bây giờ 3 chị em Sò vui rồi hén.
LikeLike
Gánh Ngao Sò Ốc Hến này giữ nhà kiểu gì kỳ quá, mất mặt quá trời! hehe!
LikeLike
Vậy là sao?
LikeLike
Thì có nội tuyến, có người đột kích mà hỏng biết gì ráo trọi, lo đoán già đoán non chứ sao! hic!
Hôm bữa giờ chị Phước cười đã đời! hehe!
LikeLike
Mà chị Phước hiền ơi là hiền vậy, chỉ có cười thôi, thành ra chỉ còn cám ơn đám tửng này giúp chỉ trẻ mãi không già đó! Chị Phước ơi, tụi muội muội chờ bài của chị Phước kể về Ba của chị đó nha. Tụi em làm “thầy bói” hay lắm thành ra chị cứ tự nhiên viết không dấu cũng được nha. 🙂
LikeLike
Chị Phước nói, ‘tui biết mấy vị làm thầy bói hay đến cỡ nào rồi!’ haha!
LikeLike
@Tam
” Bây giờ điều tôi có thể làm cho ba vui là lo cho con tôi như ba đả từng lo cho anh em tôi. ”
Câu này của Tâm chắc đang làm cho Bác mỉm cười mãn nguyện ben kia thế giợi
Cám ơn Tâm đã chia xẻ và chúc luôn là “người cha” nguoi*` chồng gương mẫu
LikeLike
Hello An Lành,
Nghe mùi confiture thơm phức theo gió bay sang….
AL làm ” mứt dẽo ” hay mứt khô như chanh, quấc?
LikeLike
@HDJ : salut toi.
confiture (jam) đê² trét lên tartine ăn buôi² sáng đó Hu’o’ng: nhu’ vây. chă’c là mú’t deo² hã ? Mi’nh làm õ’ nhà nên mi’nh đê² thêm quê’ (cannelle) hoăç gù’ng cho có mùi lą lą. Mi’nh thi’ thi’ch bo² confiture vô yaourt thay cho đù’o’ng.
Bonne après-midi à toi aussi.
LikeLike
Mứt ướt 😛
Bonne nuit
LikeLike
@ All.
Good day to everyone.
AL phai² liêŋg laptop qua bên vi’ hai con mă’t đang đánh lôŋ nhau. Byebye
LikeLike
@Tâm ui
Đã ra mắt Phước “Tỉ-Tỉ” chưa dzậy? Ngao kéo lên kéo xuống mà hổng thấy gì hết trơn ! ha ha !
LikeLike
@Chi P
Chi Phước khôn ngoan theo kiểu các cụ xưa , miêng ăn đi trước người đi sau
haha
LikeLike
@Gia
Toi cung giong Gia phai khong?Hahah…..
LikeLike
* Sò ơi, Sò à! Sò đâu rồi?
Ra đón khách quý viếng thăm nhà còm.
LikeLike
Em chào chị Hương. Em còn đang braistorm bài viết về kỷ niệm. Hẹn chị sau nghe.
LikeLike
sorry: Brainstorm.
LikeLike
Em sò xin ra mắt Phước tỉ tỉ.
LikeLike
Chao so so, vi Chi ma so so bi Tam Su Huynh nghi ngo oan, sorry So So
LikeLike
@ Chi An Lanh, Anh Dat D. , Ngao, Chi Huong, Hen, Chi Bidong, Anh GLL, NL…va tat ca ACE ( neu sot ten ACE nao, cho HD xin loi nha )
HD rat cam dong va cam on den tam chan tinh cua tat ca ACE .
LikeLike
Em cũng cầu chúc ba của chị sớm khoẻ mạnh.
LikeLike
@ SO
Cam on So . Chuc mung So co ” ti ti “. De xem chi Phuoc co giong HD khong nha .
LikeLike
Chị Hai Dang
Cầu thay cho nhau là một việc mà chúng ta nên làm mà. Nếu bác đỡ hơn, xin chị cho bà con biết để mửng nghen chị
LikeLike
Nhớ lúc còn nhỏ, không nhớ rõ nhỏ đến mức nào, sò được ba chở đi xem xiệc. Gánh xiệc diễn những trò thông thường như luyện thú, tung hứng, đu bay, chú hề vậy đó. Lúc nhỏ sò coi thì thích lắm. Điều mà sò nhớ nhất là lúc ra về trời mưa lớn tầm tả. Gánh xiệc này dựng rạp trên một khoảng đất trống xong việc là dở bỏ thành ra không thể ở lại trú mưa. Vậy là hai cha con dầm mưa đạp xe về luôn, ướt đến nỗi phát run. Về đến nhà mẹ lo lắng quá trời cứ sợ rẳng hai cha con sẽ bị cảm lạnh nhưng mà ngày hôm sau không có bị bệnh gì hết. Thật đúng là một đêm tắm mưa nhớ đời luôn.
LikeLike
@ SQB
đọc bài viết của SBQ đã mà không đã chút nào. Tui chờ bài viết đằng sau cơn bão ” óc” kia kia..
viết đều tay nha!
LikeLike
Tìm hoài mà vẫn không kiếm được cơn bão tố anh Ốc ui. Những trận bão nhỏ không đủ ướt nguyên trang giấy.
LikeLike
Kỷ niệm của sò về Ba Mẹ lúc nào cũng là những kỷ niệm dễ thương!
LikeLike
@ CHỊ HAI DANG
TÔI, DIỆP BẢO KHƯƠNG, XIN ĐƯỢC CẨU NGHUYỆN ƠN TRÊN BAN PHƯỚC LÀNH CHO THÂN PHỤ CHỊ MAU BÌNH PHỤC. MONG MỌI ĐIỀU TỐT LÀNH NHẤT, MAY MẮN NHẤT ĐẾN VỚI GIA ĐÌNH CHỊ, CHỊ HAI DANG ƠI !
LikeLike
@Ốc ui
Hôm nay Ốc bận viết bài hả?
LikeLike
@ chị Bidong& TB Ngao
à, ốc có thói quen khi cầu nguyện điều gì, ốc thường xưng tên họ cúng cơm của ốc để tỏ lòng thành, vậy mà!
…Ốc đang rối bời trong lòng vì các kỷ niệm của ACE đây nè…
chưa thể nào viết được gì hết, TB Ngao ơi!
LikeLike
@Ốc cứ từ viết nghen Ốc. Mình không dè chủ-đề này cũng cảm-động không thua gì chủ-đề Mẹ Ốc há ?
LikeLike
Sao Ốc xưng tên họ ra vậy Ốc ?
LikeLike
Hay là ai mượn internet của Ốc? j/k
LikeLike
Tui biết là ÔC muốn chứng tỏ lòng thành, nhưng mà tui thấy mấy cái chữ tổ bố, tui cười muốn gần chết mà hỏng dám nói, sợ ÔC chửi!
LikeLike
đừng có chọc tui à nha!
tui tỏ chứ o có chứng à nha!
tui đang buồn đó, đừng chọc tui… cười
LikeLike
Tui đang buồn ngủ, đừng chọc tui thức!
Đến giờ đi làm rồi ông ơi!
LikeLike
OC oi ! Oc lam gi ma trinh trong du vay , lam HD khop qua.
Thoi thi HD cung phai nghiem chinh lich su de : CAM ON ANH DIEP BUU KHUONG NHIEU LAM.
HD dang cho doc bai cua Oc
LikeLike
@ÔC: mọi việc bình thường trôi chảy hả? Có cần tui làm gì dùm hông?
Mọi người đang chờ bài của ÔC đó nghe! 🙂
LikeLike
Cám ơn mây nhiều!
Ừa , tui cần làm thinh và làm biếng, giúp được không?
LikeLike
Ý nói ‘ tui cần Mây làm thinh’ chớ gì, ý nói muốn tui …câm như hến chớ gì! Thôi, tui đi ngủ! 😦
LikeLike
Xin chia sẻ về Ba của Bidong. Bidong viết tùm lum và dài quá, không biết bỏ đi phần nào, thôi xin post làm nhiều lần nha quý vị!
1. Thắm thoát mà Ba đã ra đi hơn 17 năm rồi, bao nhiêu nhớ thương thỉnh thoảng lại da diết trong lòng con khôn nguôi.
Con cứ tiếc hoài những năm tháng sau khi con rời VN đến Mỹ, bao nhiêu năm đó con đã phải sống xa Ba và gia đình mà chỉ có thể liên lạc bằng thư từ với Ba để biết được cuộc sống của Ba, Ngoại và gia đình ở VN mà thôi. Qua những lá thơ của Ba, con luôn được Ba khuyên răn, dạy bảo để tiếp tục sống làm người con tốt của Ba.
Con nhớ lúc tụi con còn nhỏ, khi Ba còn làm cho trường NĐC, mỗi tối sau khi cơm nước xong, Ba, anh chị và con kéo nhau lên lầu ba để Ba kèm cho tụi con về Pháp văn, môn học mà lúc xưa Ba đã từng dạy vào những năm đầu tiên Ba làm ở trường NĐC. Có những hôm tụi con làm biếng làm bài tập hay không chú ý lời Ba giảng dạy, Ba rầy tụi con và luôn nói với tụi con phải cố gắng học thêm thì mới có thể thi đua với các bạn trong lớp được.
Con luôn nhớ những lần nghỉ hè Ba đã tổ chức hằng năm cho cả gia đình. Ba thường nói thà tốn tiền cho các con đi đổi gió mỗi năm một lần thì tất cả sẽ đỡ bị bệnh trong năm, mà y rằng năm nào nhà mình không đi chơi hè được là coi như cả nhà đều bị bệnh không nhiều thì ít. Có một lần, cả nhà đang trên đường trở về sau 1 chuyến nghỉ hè, khi xe đi gần đến Tân Hiệp, một đứa bé trai nhỏ đã không nhìn xe trước khi băng qua đường, xe của gia đình mình vừa trờ tới và đã đụng phải nó. Ba sợ hãi và hốt hoảng, cả gia đình đã lo sợ Ba phải vào tù nếu thằng bé chết. Rồi xe cứu thương chở nó vào bệnh viện và Ba đã thành thật xin lỗi và túc trực trong nhà thương để an ủi gia đình của thằng bé. Sau vụ tai nạn thì có nhân chứng là thằng nhỏ đã cấm đầu chạy qua đường trong lúc có đông xe trên quốc lộ. Cuối cùng thằng bé cũng qua đời ngày hôm sau vì bị chấn thương não, và gia đình của nó đã đồng ý cho Ba trả hết chi phí cho tang lễ của nó cùng với một số tiền bồi thường cho Ba Má của nó theo lệnh của tòa án. Ba phải bán đi chiếc xe du lịch của gia đình để trang trải những khoảng tiền đó. Năm đó gia đình của mình đã không ăn Tết vì Ba phải mượn thêm một số nợ để thanh toán cho tai nạn xe, tụi con buồn một tí nhưng cũng rất mừng cho Ba là không phải ở tù vì tội đã gây ra tai nạn chết người. Một lần khác khi gia đình mình đi nghỉ hè ở Vũng Tàu, mọi người đang tắm biển ở bãi sau, Ba để con trên ruột bánh xe dùng để làm phao, Ba giao con cho các anh chị trông chừng lúc Ba bơi lội, tình cờ có sóng lớn ập vào làm con rớt khỏi phao, anh chị la lên để cầu cứu, Ba đã nhanh trí nhìn xuống nước biển và thấy màu áo của con mặc, Ba nắm kéo lên thì đúng ngay là con, thành ra con đã thoát chết trong lần đó. Vào dịp gia đình đi nghỉ hè ở Long Hải, vừa sáng sớm lúc mọi người mới ngủ dậy, Ba ra sân để tập thể dục buổi sáng, thình lình mọi người nghe tiếng Ba la thất thanh bên ngoài là Ba bị rắn cắn. Cả nhà không có chuẩn bị thuốc men hay biết cách làm sao trong trường hợp rắn cắn, đang lúc đang hốt hoảng thì may sao có bà quản gia trông coi khu nghỉ mát có một viên đá để hút nọc rắn độc, bà đã giúp chữa trị cho Ba kịp thời. Thật là một kỹ niệm nhớ đời.
Khi tháng Tư đen 1975 đến với cả nước, gia đình mình đã cùng chung số phận. Ba phải theo học lớp chính trị cho các giáo viên, ròng rã cả tháng trời. Ngày nào Ba về nhà cũng bơ phờ, vẻ mặt căng thẳng và chán nản. Ba không nói gì với tụi con nhưng tụi con cũng cảm thấy có cái gì ghê gớm lắm đang đến và sẽ thay đổi đời sống đang vui vẻ đầm ấm của gia đình mình lúc đó. Sau khi hoàn tất khóa học đó thì Ba quyết định làm đơn xin thôi việc, không lương, không tiền hưu, coi như mất tất cả và bắt đầu từ hai bàn tay trắng. Ba tìm tòi và đã làm đủ thứ nghề, Ba nghe ai bày việc gì Ba cũng làm thử để có thể kiếm tiền nuôi tụi con ăn học. Ba cũng bắt đầu vào vườn của gia đình để nuôi heo, trồng thêm cây ăn trái; Ba cũng làm chuồng nuôi gà trên sân thượng nhà mình. Từ việc nuôi gà, nuôi heo, Ba đã quyết định mở cửa hàng bán thuốc thú y và thực phẩm gia súc để làm kế sinh nhai cho gia đình. Tánh Ba rất hiền và thật thà, nên trong thương trường nhiều người đã lợi dụng lòng tốt của Ba, khi bạn hàng đi ngang qua nhà mình mà không thấy ai khác ngoài Ba, họ đã vào chào hàng và gạt để bán đồ cho Ba rất nhiều lần, họ chào hàng tốt nhưng lại giao hàng xấu. Những lần như vậy Ba chỉ buồn và luôn nghĩ tốt cho họ. Ba đã nói với tụi con là có lẽ vì nghèo khổ và cùng đường thành ra họ mới làm vậy để nuôi sống gia đình họ thôi. Tụi con đã học được đức tính tốt này từ Ba, với con Ba thật là một con người tuyệt vời luôn sống và nghĩ tốt cho người khác. Cũng có lần trước năm 75, lúc Ba còn làm phát ngân viên của trường NĐC, một nhân viên làm chung phòng với Ba đã lợi dụng sự tin người của Ba và đã lấy trộm một số tiền lớn trong tủ sắt của trường khi Ba quên khoá tủ, đến khi Ba phát hiện mất, biết chắc chắn là ông đó lấy, hỏi thì ông ấy chối, cho nên Ba đã phải đi mượn tiền của người quen để đền bù vào khoảng mất và đã không tố cáo ông đó với ban giám hiệu, vì Ba nói nếu Ba làm vậy thì ông đó sẽ mất việc và sẽ không thể lo cho gia đình đông con của ổng được. Tụi con hỏi tại sao Ba lại để người khác hại Ba như vậy, Ba chỉ cười và nói tại vì Ba bất cẩn nên làm người khác sinh lòng tham và coi như Ba làm phước để lại cho các con cháu sau này. Tấm lòng của Ba thật bao la, con luôn hãnh diện có được người cha rất bao dung và tốt với tất cả mọi người xung quanh.
Sau khi Má bệnh và qua đời, Ba đã quyết định đi cưới Cô Ba. Cả gia đình đều phản đối và không chấp nhận Cô Ba vào gia đình của mình. Những ngày Ba lên nhà Cô Ba ngủ qua đêm là con đi theo Ba, mặc cho Ngoại và các anh chị can ngăn đủ điều. Buổi tối con ngủ ở ghế bố cạnh giường của Ba & Cô Ba, con rất sợ ma nhưng rồi lần khác con vẫn theo Ba lên nhà Cô Ba vì con muốn gần Ba. Có một lần con chơi với cháu của Cô Ba, không nhớ vì lý do gì mà con và nó đánh lộn với nhau, nó khóc và méc Cô Ba. Đến khi Ba đi đâu về, cô Ba méc lại Ba thế nào đó mà Ba giận dữ và dùng roi mây đánh con thật nhiều. Đến khi Ba thấy con đau nhiều, Ba mới ngưng lại và lấy dầu xức cho con và rồi chở con về nhà mình. Về đến nhà thì Ngoại và các anh chị có dịp nói cho con biết là Cô Ba không bao giờ thương con, những áo đầm Cô Ba may cho con và 2 chị khác chỉ là giả dối và con không nên mặc nữa… Và cũng từ ngày đó trở đi, con thôi không theo Ba lên nhà cô Ba nữa, nhưng con vẫn thương Ba và nhớ Ba trong những ngày Ba vắng nhà.
Những khi con bệnh, ban đêm Ba luôn túc trực bên giường để lo cho con, Ba khuấy sữa cho con uống, mua bánh ngọt cho con ăn, những hương vị ngọt ngào đó con luôn nhớ mãi.
Còn tiếp…
LikeLike
Đang chờ đọc tiếp
LikeLike
tui tưởng đâu “đang chờ ăn tiếp” đó chớ
LikeLike
@ chị Bidong
Bài viết của chị đồ sộ quá! Ốc đọc đến đâu thấy như ốc đang đi theo dòng tâm tư của chị đến đấy. Ốc đọc thật là chậm, nhín từng chữ vì sợ hết. Nhưng rồi cũng đến chữ cuối cùng. May thay có chữ: “còn tiếp..” của chị, ốc xem như được thêm 1 igải an ủi
Đang chờ đọc tiếp, chị ơi!
LikeLike
Cám ơn chị Bidong!
Chị Bidong có một người cha quá chu-đáo, thương con và không thua gì một bà mẹ. Các ” Mr. Mom” bên Mỹ không thể bằng ba chị được.
Thật là Chúa đã đền bù cho chị.
Ngao chờ đọc những phần kế-tiếp.
LikeLike
@ Mây & Cô giáo
Đầu óc ốc đang đặc lại vì đọc bài của Cô giáo và Mây đây nè. Kế tiếp các ACE lại bồi tiếp bằng những bài viết khác, khiến ốc năm quay lơ từ chiều đến giờ , không nhúc nhích cục cựa gì được. Cố gắn sắp xếp lại những kỷ niệm của riêng mình hầu mong biến nó thành 1 bài viết góp phần với ACE , nhưng trong đầu trống rỗng chữ, trống rỗng vì nỗi xúc động qua những bài viết của Cô giáo và Mây làm tê liệt thần kinh của ốc rồi.
Không thể nào khen ” hay ” suông được, vì mỗi kỷ niệm về Cha mà Mây cùng cô giáo viết ra, tự nó đã nói lên nỗi niềm của người con tưởng nhớ đến người đã sinh ra mình. Ốc thấy mỗi chữ, mỗi dòng mà Mây & Cô giáo viết xuống, đều nhòe nhoẹt nước mắt của tình yêu thương, lòng biết ơn sâu sắc mà có thể trong những lần tiếp xúc hàng ngày Mây và Cô giáo chưa có dịp thố lộ với
Ba của mình, tỏ bày hết những gì thầm kín nhất của người con thương cha hết mực.
Giờ đây, qua những bài viết thấm đẫm nghĩa yêu thương này, ốc thây đây là những gì quý giá nhất mà Mây và cô giáo đã tặng cho Ba mình, không những chỉ trong ngày lễ Father’s Day, mà sẽ là mỗi giờ, mỗi ngày.
Mỗi con chữ trong các bài viết của Mây và cô giáo sẽ là vòng tay ôm ấm áp nhất, sẽ là những chiếc hôn nồng ấm nhất trìu mến tặng cho Ba của mình trong ngày Từ Phụ. Ốc thấy Ba của Mây và Cô Giáo đang mỉm cười sung sướng mà nước mắt rưng rưng…
LikeLike
Cám ơn ÔC đã cảm nhận được tấm lòng của tui qua vài dòng ngắn ngủi tui viết về Ba của tui. Từng câu từng chữ ÔC nói đều đúng….Cám ơn nhiều!
Vẫn còn đang chờ bài của ÔC ….
LikeLike
Good night NL, Sư-phụ, và anh chị em
Bonjour chị An Lành
LikeLike
GN tất cả. Hôm nay tui hứng được nhiều lon nước muối để làm 1 hủ dưa chua bự thật bự rồi! Chúc mọi người luôn giữ được hình ảnh đẹp của Ba mình và có một giấc ngủ thật ngon nha.
GM chị AL.
LikeLike
@Bidong,
Thây cô giao đang ăn cơm cá kho chấm dua chua 😛
LikeLike
@Già:
Muốn ăn không 😛
LikeLike
Good night ACE
chúc tất ả1 tối ngủ thật ngon
LikeLike
Coucou,
Xin mò’i, xin mò’i môi² ngù’o’i môț tách café hay môț chum trà xanh đâ’y ti’nh thu’o’ng và bác ái.
Bă’t đâù môț ngày mó’i vui ve² và êm đê’m nhe bà con.
LikeLike
Ba tôi mất lâu rồi, 15 năm lẻ, nhưng mỗi lần tưởng nhớ Ba là tôi nhớ những ngày còn nhỏ tiểu học, buổi tối buồn ngủ, chun đầu vô giường, ngủ vùi quên trời đất, thì ba tôi buông mùng chống muỗi cho tôi. Thèm đọc truyện Lucky Luke (comic book series thời 70s), tôi chỉ cần nói với Ba một lời là có ngay tiền để mua, không biết rằng đôi khi ông phải nhịn ăn sáng cho tiền tôi mua truyện hình comic để đọc.
Tôi còn nhớ ngày ba tôi đưa tôi vào SG học. Hai cha con ngồi uống cà phê bắp rang trước ga chờ xe lửa tới. Ba tôi dặn dò, “Của núi ăn miết cũng lở, chữ nghĩa dùng hoài không hết,” và rằng, “Con cố học thì Ba Má ăn mắm ăn muối cũng ráng cho con ăn học.” Ý Ba nói nếu có đi được ra nước ngoài thì ráng mà ăn học vì trước đó Ba Má tôi đã sắp đặt cho tôi một con đường ra đi. Xe lửa rời ga, ba tôi đứng vẫy vẫy tay. Lòng tôi xốn xang vì không biết bao giờ mới trở lại.
Mà thật vậy, mãi mười năm sau tôi mới gặp Ba trong lần về nước đầu tiên sau đó. Lần ấy, cũng ga xe lửa đó, cũng Ba đứng đón tôi, với mớ tóc bạc trắng, ông vỗ vai tôi nhẹ nhẹ nói, “Mười năm rồi con hỉ?” “Dạ, mười năm,” tôi đáp. Hai cha con không trao đổi gì nhiều nhưng mối xúc động biểu hiện qua giọng nói ngắt khoảng. Mười năm tôi nhớ gia đình da diết và cũng chừng ấy năm ba tôi nhớ đứa con mình quay quắt.
Có một khoảng thời gian anh tôi bảo lãnh Ba Má chúng tôi sang Mỹ sống. Vài năm sau đó Ba Má tôi quyết định khăn gói về lại quê vĩnh viễn vì đời sống người già ở đây tẻ nhạt quá. Những năm sống bên Mỹ này, con đi làm, cháu đi học suốt ngày, hai ông bà già lủi thủi với nhau như hai cái bóng lặng lẽ. Những ngày ấy tôi mới có dịp quan sát ba tôi nhiều hơn, và những lúc ấy tôi nhận ra rằng những cử chỉ săn sóc ân cần nhỏ nhặt mà Ba Má tôi dành cho nhau ghi nhiều dấu ấn đậm đà hơn những lời nói suông “I love you” như nếp sống hiện đại bây giờ.
Má tôi hay bị cảm vì không hợp với khí hậu và bị rheumatoid arthritis vào những ngày thời tiết thay đổi đột ngột. Rất nhiều buổi tối, ba tôi tự đun nước sôi, châm trà, rồi lấy thuốc cảm cúm nhức mỏi, một tay nắm khư khư mấy viên thuốc, tay kia cầm ly trà khệ nệ, bước từng bước một, bưng vào phòng cho má tôi. Nước trà sóng sánh theo từng bước chân tràn ra nhỏ xuống nền gạch sàn nhà. Có lần tôi sợ Ba dẫm vào chỗ ướt trượt té, tôi dợm người đứng dậy tính giúp ông nhưng tôi khựng lại. Tôi đổi ý định, bởi tôi kịp nhìn thấy trên khuôn mặt của ông đang hiện ra một mối quan tâm, một sự ân cần săn sóc, một tình nghĩa hơn 50 năm gắn bó của chồng đối với vợ… Tôi có thể bưng ly trà và mấy viên thuốc nhưng chỉ có mỗi Ba mới bưng được ngần ấy tình nghĩa vào cho má tôi.
Đó là hai điều tôi muốn kể cho bạn nghe về ba tôi, tình yêu con cái vô hạn và tình nghĩa vợ chồng ăm ắp như bát nước đầy.
Qua mấy mươi năm cuộc đời, tôi nghiệm ra rằng thành công hay thất bại ngoài đời không quan trọng bằng cuộc sống ấm êm hạnh phúc chan chứa yêu thương gia đình giữa vợ chồng và con cái. Tiền bạc ta tự kiếm được nhưng tình yêu cha con ta không thể tự tìm lấy, và nếu thiếu tình yêu ấy, cuộc đời ta chắc có lẽ có một khoảng trống lớn không bù đắp được. Tôi muốn để lại hình ảnh của tôi cho các con tôi như ba tôi đã để lại chân dung tuyệt vời của Ba trong ký ức chúng tôi. Vài mươi năm sau, một ngày nào đó, khi các con tôi ngồi tưởng nhớ về tôi, như hôm nay tôi tưởng nhớ Ba, tôi hi vọng rằng chúng sẽ nhìn thấy ở tôi những hình ảnh đẹp như hình ảnh của Ba tôi trong trí nhớ chúng tôi vậy.
LikeLike
@TS
Tui hoàn toàn đồng ý vói anh về nhận xét tình nghĩa, tình yêu của cha mẹ VN dành cho nhau.
Chúng mình, thế hệ ba chỉ , có học và giữ đuọc điêu đó không nhỉ??
Cám ơn anh đã chia xẻ
LikeLike
@Trùm Sò:
NL đọc bài của TS khi vừa post lên.
Đọc đi đọc lại…
Cám ơn TS.
LikeLike
Bài hay và cảm động quá! Phải lên báo mới được! Thanks, TS!
LikeLike
@TS: cam on TS da chia se. It co ai lam nhu Ba cua TS, lo cho con nhu la mot nguoi Me vay. Chuc mot ngay vui.
LikeLike
@ Trùm sò
Ông Trùm, ông viết như vậy là tui bẻ bút hay đập bể key board của tui nha?. Tui ghen tài với ông quá.
Ông làm sao mà có thể viết về một câu chuyện hay như vậy chỉ với vài nét chấm phá thôi hả ông?
từ bài viết này, tui nghiệm ra được nhiều điều về cách xử thế lắm đó, ông Trùm ơi!
Cám ơn bài viết làm tui nghẹn cứng cổ!
LikeLike
Cô giáo hổm rày ra đề buồn thúi ruột làm tui đâm ra nín luôn (vì mình hay đùa giỡn sợ chọc cười không đúng chổ) Ba má tui mất hết rồi nên đọc lại những tâm sự của các còm sĩ lại càng thêm buồn. Co’ cái lạ là hầu như ai cũng thấm thía công ơn cha mẹ hơn khi cha mẹ đã đi xa. Có phải vậy không?
LikeLike
Hến xin chia buồn với quan anh…
‘Có cái lạ là hầu như ai cũng thấm thía công ơn cha mẹ hơn khi cha mẹ đã đi xa’, Hến không nghĩ vậy, nhưng chuyện con cái có gia đình rồi mới thấy thương cha mẹ nhiều hơn thì Hến thấy hoàn toàn đúng! 🙂
LikeLike
Ngao phải vô sở nên chiều về mới được đọc còm của quý-vị.
Quý-vị ơi, chúc môt ngày thật vui nghen!
LikeLike