Chuyện kể rằng:
Nàng còn trẻ, làm manager cho 1 trung tâm người già vừa mới mở.
Ngoại trừ vợ chồng ông bà chủ mỗi tuần xuất hiện 1 lần, và 2 y tá là người Bông, còn lại hầu hết là người Việt.
Mấy người già có mặt ở trung tâm càng đông thì lợi tức của ông bà chủ càng nhiều, bởi họ ăn tiền nhà nước trên những khoảng chi tiêu tính theo đầu người đó.
Tuy nhiên, người Việt lớn tuổi rất tình cảm, lại có bệnh “sợ” và cả nể. Tưởng mình được đến đó có người lo ăn lo uống là do ơn đức của nàng nên cứ hết lời ca tụng nàng và cứ dấm dụi thậm thụt gọi là lì xì cho nàng mỗi khi có dịp.
Những nhân viên dưới quyền thì lại thuộc loại luật lệ gì cũng chả biết, nên cho dù có khi đi ngang nàng vừa cười vừa le lưỡi, nàng phán cho “Người chứ có bộ là chó đâu mà le lưỡi” thì cũng giả vờ điếc chẳng nghe; Hay khi bị nàng mắng xa xả vì sao đi đón bệnh nhân trễ ít phút, mấy anh lái xe đáng tuổi anh hai nàng vừa mở miệng giải thích mấy câu, nàng xỉa ngay vào mặt, “Câm miệng” thì cũng câm như hến (dù sao đó có lầm bầm chửi sau lưng). Nàng yêu cầu nhân viên làm việc này, cùng lúc thêm dăm ba chuyện khác, nhân viên lên tiếng giải thích, nàng phán, “Đồ lười biếng. Cái thứ ở VN mới qua là như vậy.” Nhân viên nuốt nước mắt vào trong, kệ, ráng chịu đựng một thời gian rồi tìm việc khác.
Cứ vậy, nàng tưởng mình là vua một cõi, trên đầu dưới đất chẳng xem ai ra gì, tất cả đối với nàng đều là thứ hạ tiện.
Những nhân viên có trình độ đại học, làm cán sự xã hội chỉ dăm tháng đều bỏ ra đi. Chỉ những nhân viên lương 3 đồng 3 cọc cứ bám trụ ở lại, muối mặt chịu đựng, bởi sợ ra ngoài khó tìm việc làm.
Chuyện kể rằng:
Trong khi ở xứ mà mỗi dịp lễ tết, chủ nhân luôn là người đến tặng quà (nếu có) và cám ơn các nhân viên đã cùng họ làm việc trong năm qua, thì nàng lại bắt các nhân viên nghèo của mình đóng góp tiền để mua quà cho chủ. Không ai dám lên tiếng phản đối.
Ngày lễ tết theo tập tục, nhân viên phải chầu chực chờ đợi để khoanh tay vào chúc tết chủ theo sự mách nước của nàng để nhận lấy ít tiền lì xì. Có người thấy nhục nhưng vì tất cả đều như vậy, mình không làm, bị mất việc thì sao. Đành thôi.
Nhân viên cũng không biết luật gì qui định mà trong số phần ăn đặt cho các bệnh nhân (tiền nhà nước trả) thì nàng và chủ Bông được quyền ăn, được quyền mang thức ăn dư về nhà mỗi chiều, dư nữa thì đổ thùng rác, chứ nhân viên thì đừng hòng láng cháng thò miệng vào nhắm thử. Ngay cả khi nàng yêu cầu, giả sử hôm nay bệnh nhân ăn bún bò thì nhân viên có muốn mua bún bò ăn thì cũng hãy để qua ngày khác hẳn ăn, hôm nay ăn đỡ bánh cuốn đi, để nhìn cho dễ phân biệt, nếu không lại tưởng nhầm nhân viên ăn đồ của bệnh nhân. Không ai dám có ý kiến.
Chuyện kể rằng:
Nàng cứ như được úm trong cái giếng đó, ngó lên nhìn xuống xem trời như vung, muốn mắng muốn chửi ai tùy tiện, nhưng mở miệng thì cứ câu “đây là xứ tự do, đừng tưởng muốn làm gì thì làm”
Bất bình kiểu cách nàng, nhưng y tá người Bông cũng ráng níu kéo cái công việc nhàn nhã này, bởi dẫu sao nàng chửi mắng người Việt của nàng hơn là dám chửi mình. Đến 1 ngày, y tá Bông và nàng bất đồng ý kiến, nàng cầm nguyên quyển sổ ném vào mặt y tá Bông. Y tá Bông nghỉ việc. Cũng chẳng nghe chuyện Bông thưa kiện nàng tội nhục mạ hay hành hung người khác.
Và nàng cứ hiên ngang làm vua một cõi.
Nhân viên nói với nhau, thôi, nàng đã dám vào đây khoe rằng đến chồng nàng nàng còn huấn luyện được là phải ngồi đái chứ không được đứng đái thì mình có là cái thá gì!
***
Nghe xong, mấy ai nghĩ đây là chuyện xảy ra ngay tại Mỹ nhỉ!
Chào buổi sáng đến tất cả còm sĩ ở đây, chúc mọi người một ngày lễ Memorial an lành và vui vẻ bên gia đình.
LikeLike
Vì miếng cơm manh aó, trách-nhiệm với gia-đình, etc. mà chúng ta đôi khi phải nhịn-nhục chứ không phải vì hèn. Có lẽ chúng ta không thể giúp gì được cho những người làm việc ở đây. Tuy nhiên, nếu có một người thân quen ở trong trường-hợp này, chúng ta có thể khuyên họ cố-gắng đi học một cái nghề chuyên-môn, vừa làm vừa học, hoặc là kiếm một việc làm full-time khác. Trong thời-gian chuyển-tiếp là phải chịu cực, nhưng cái gì cũng có giá của nó.
“Sau cơn bỉ-cực tới hồi thái-lai”
LikeLike
Nghề chuyên môn như nghề nail cũng vậy, gặp nhiều chủ VN cũng chằn ăn trăng quấn. Nhiều người VN chỉ biết ăn hiếp người VN, gặp Tây gặp Mỹ thì khúm núm, thấy phát chán!
LikeLike
Good MN all Bà con làng nước.
Chúc quý vị có một ngày Holyday vui vẽ.
…”Nghe xong, mấy ai nghĩ đây là chuyện xảy ra ngay tại Mỹ nhỉ!”…(trích)
Dạ ,Thưa có.
Đây là bệnh quan liêu “Made in VN” xuất hiện nhan nhãn “mọi nơi ở MỸ”.
….”Trong khi ở xứ mà mỗi dịp lễ tết, chủ nhân luôn là người đến tặng quà (nếu có) và cám ơn các nhân viên đã cùng họ làm việc trong năm qua, thì nàng lại bắt các nhân viên nghèo của mình đóng góp tiền để mua quà cho chủ. Không ai dám lên tiếng phản đối.”…(trích)
Việc mua quà cho Chủ thì cũng còn có lý , còn có chỗ chăm chế.
Đằng này : Ở hảng Bà xã tui dang làm . “Bà Team leader người Việt”kêu gọi nhân viên thuộc hạ góp tiền mua quà biếu cho Manager mỗi dịp birthday , đẻ chửa , Tết Tây , Tết Ta…Mà Bà gọi là “biết điều” !
Như là để Tạ ơn bề Trên cho “Bà được có chức” cùng nhân viên thuộc hạ của Bà có được công ăn việc làm !!!
Đây là bệnh nan y “quan liêu” , “lo lót” của không ít người Việt Nam !
Buồn quá hén ! Phải không quý vị !!!
LikeLike
Hến đi làm mười mấy năm nay, chưa khi nào phải lo mấy cái chuyện mua đồ tặng cho supervisor, nhiều khi Christmas bà supervisor còn tặng cho cấp dưới thiệp, chocolate, nói cám ơn rối rít.
LikeLike
Good Morning all
Lon cappuccino to every one
Great day everyone
LikeLike
“người Bông” là dân tộc nào?
LikeLike
Người Hoa đó chú pq! Kêu nghe cho tếu vậy mà! hehe!
LikeLike
hay còn gọi là người “lạ”
LikeLike
Rồng của tui cũng người Hoa, ổng mà biết tui kêu ổng người Bông hỏng biết phản ứng ra sao hé! Hồi đó tui mới dìa ở với ổng, tui nói ‘Ba Tàu’, ổng cự quá trời, từ đó tui ráng tránh chữ ‘người Tàu’, mà chỉ kêu ‘người Hoa’!
LikeLike
Hồi xưa Ba tui cũng rất giận khi tui gọi người Tàu là Ba Tàu, hay “chệt” (những tiếng này giống như tiếng lóng và không có lòng tôn trọng..) Với lại ông Nội tui là dân ở Tàu qua VN, nhưng ông Nội chết sớm thành ra con cháu không ai biết nói tiếng Tàu hết. 🙂 Tui làm tào lao bây giờ! 😀
LikeLike
🙂 😛 😀
LikeLike
Đọc bài này xong, tui thấy quá phẫn nộ. Tại sao trên đời lại có nhiều người như vậy ta? Cái này nếu kêu là ‘ở không có đức’ thì cũng không hoàn toàn đúng, mà phải kêu là cái gì đây, ‘thượng đội hạ đạp’? ‘thượng vàng hạ cám’? Hay nói theo kiểu ‘Hến’ là đồ cà chớn, đồ cơm thiêu, đồ ăn ruột cùng rùa?
Nghe không là đã tức, chỉ tội nghiệp cho mấy người nhân viên phải ngậm đắng nuốt cay, ngậm bồ hòn làm ngọt để kiếm tiền. Sao chua chát quá!
Người ta nói ‘khôn ngoan đối đáp người ngoài’, sao người VN lại đi ‘khôn nhà dại chợ’ kiểu này?
Trong việc này, mình không giúp gì được cho những nhân viên, cách duy nhất là họ phải tự tìm việc làm khác. Cho dù có gởi thơ phê phán đến chủ thì cũng không giúp ích được gì, tại vì bà này thuộc loại nịnh chủ, thì dĩ nhiên người chủ thích bả, làm sao mà đuổi cổ bả được.
Nhưng tui nghĩ còn một cách nữa là ‘trù’, trù cho bả bị trời đánh, bị xe tông, bị lên tăng xông mà chết để manager khác vô làm, và hy vọng, hy vọng người manager mới không phải là loại người vô hậu như bà này.
Hồi đó chị tui mới qua Mỹ, làm cho một tiệm Food To Go. Làm một thời gian ngắn thì mấy ngón tay của chỉ bị sưng vị phải vọc nước tối ngày. Nhằm lúc đó tui qua CA chơi, tui đi theo chỉ đến tiệm Food To Go đó để lấy tiền lương. Tui đứng ở ngoài, chỉ vô nói chuyện, nói một hồi sao tui thấy cái bà chủ mắc dịch đó chỉ vô mặt của chỉ, tui tức đến điên người, tui vô tui cự với bả, đến khi về mà tui còn tức run lẩy bẩy. Từ đó đến giờ chưa khi nào tui tức đến như vậy. Không biết bả còn sống hay mắc toi chết ngắt rồi.
Còn một lần nữa, tui đi vô trường thẩm mỹ Kim Anh để làm cái gì đó, tui đi ngang cái khu vực mấy người đang học nail. Chắc giờ đó là giờ lý thuyết, tui nghe bà cô giáo rầy một học sinh nam, ‘Em làm gì như con khỉ, nhìn không có ra cái gì hết trơn’. Tui nghĩ trong bụng, trời đất quỷ thần ơi, qua đến Mỹ mà còn nói năng kiểu này, mà còn là cô giáo! Thiệt hết nói nổi!
LikeLike
@Hến: ở hảng tui, có 1 vài dept. cũng có kiểu đút lót xếp, toàn là xếp nhỏ nịn xếp lớn và nhân viên thì lảnh đủ, lương công nhân có là bao mà hết góp tiền mua quà dịp này đến dịp khác, có giá cho nhân viên củ và mới, rồi còn cho riêng xếp nữa, có những quà tặng là những nữ trang giá trị…chẳng những người VN làm việc này không thôi mà có những người Bông, Hàn, Nhật…
Ai cũng cần miếng cơm manh áo để lo cho gia đình, nhưng nếu 1 người làm ở đó mà bị đuổi oan hay có điều kiện ra khỏi trung tâm đó nên đứng ra để liên lạc với chính quyền địa phương, có thể là EDD hay Social Serv. thì có thể họ sẽ có cách để đóng cửa trung tâm này hoặc sẽ giúp cải thiện sự quản lý trong trung tâm được tốt hơn. Những người chịu nhịn nhục làm ở đây có lẽ họ có trở ngại về sinh ngữ, không có khả năng đi học, mà các chương trình ESL cũng bị cắt giảm vì tài chánh toàn quốc bị cắt giảm và chương trình dạy cũng không hiệu quả lắm. Đó có thể là lý do làm cho cô manager này làm trời làm đất trong cách đối xử với những người thấp cổ bé miệng! Thật đáng tiếc! 😦
LikeLike
Bởi vậy mới nói là chỉ giỏi ăn hiếp những người bị thất thế.
Hình như hồi đó có một bài viết nói về một người ở trong trung tâm này bị tai biến, mà bà quỷ sứ này không chịu gọi cấp cứu cho nên người này bị liệt thì phải. Tui nhớ mang máng như vậy.
LikeLike
@Hến: nursing home mà tui thường tới để thăm mẹ của người bạn, những nhân viên ở đó rất lịch sự và dịu dàng, hoàn toàn không có tệ nạn này, ít là trong những lần tui tới đó. Đọc bài này tui cảm thấy xót xa cho mọi người ở trung tâm này từ người già ở đó cho tới người làm công; khi người công nhân không happy với việc họ làm thì service của họ chắc cũng kém chất lượng ở một khía cạnh nào đó!
LikeLike
Theo như bài này nói, ‘Tuy nhiên, người Việt lớn tuổi rất tình cảm, lại có bệnh “sợ” và cả nể. Tưởng mình được đến đó có người lo ăn lo uống là do ơn đức của nàng nên cứ hết lời ca tụng nàng và cứ dấm dụi thậm thụt gọi là lì xì cho nàng mỗi khi có dịp.’, có lẽ nhân viên phục vụ rất tốt. Nhưng khi ‘tỏ lòng cám ơn’ bằng lì xì quà cáp thì bà này hưởng hết.
LikeLike
Ngao nói rất đúng, sò đồng ý với Ngao. Những người nhân viên ở trung tâm không hèn. Hèn là biết việc đó không đúng nhưng cũng tâng bốc bợ đỡ người chủ. Những người nhân viên này chỉ nhát thôi. Tại vì sợ mất việc không dám lên tiếng, thấy việc sai nhưng mọi người làm như vậy thì họ cũng làm theo vì sợ (nhát) thôi. Dân tộc nào cũng có những người như thế này chứ không phải người Việt ăn hiếp người Việt chỉ là chưa được chứng kiến tận mắt thôi.
LikeLike
Trong chuyện này thì đúng là người Việt ăn hiếp người Việt. Sò nói đúng, ở đâu cũng có những chuyện người ăn hiếp người. Những nhân viên ở đây không hèn, họ chỉ ráng nhịn nhục để kiếm tiền nuôi gia đình. Như bài viết đã nói, những người có điều kiện thì họ đã đi hết rồi, chỉ còn lại những người chưa có điều kiện để đi thôi.
LikeLike
Đôi khi vì hoàn cảnh kinh tế,gia đình, những người nhân viên của trung tâm này đành phải chiụ đựng.. Chưa hẳn đi tố cáo là được đâu, chỉ là “con kiến mà kiện củ khoai”, và nơi đâu cũng có người hà bá như vậy cả 😦 D cũng từng lâm vào tình trạng trên, nên biết có những khó khăn mà người ngoài cuộc không biết..Ai nghe D nói, chắc cũng nghĩ rằng , sao mà D gian ác như vậy, nhưng thật lòng D tin vào luật nhân qủa, những người như vậy họ sẽ phải “trả” mà thôi, có thể họ không trực tiếp gánh, nhưng người thân của họ.. Để rồi khi đó, họ mới thấm thiá..
LikeLike
Đâu có ác gì đâu, đời có vay có trả, cá ăn kiến thì cũng có lúc kiến ăn cá (câu này bắt chước Trùm Sò trong Ngao Sò Ôc Hến 🙂
LikeLike
Ai có cao kiến gì để làm cho bà manager này ‘thức tỉnh’ hông ta?
LikeLike
Hoan hô Ngoc Lan, mong từ nay sẽ còn nhiều bài viết về tình traṇg tiêu cực ở mệt số nơi làm việc cơ quan chính phủ Mỹ, hãng xưởng có người Việt đông và Manager người Việt, văn phòng trợ cấp, chổ apply xin Medical………., một số nhân viên VN làm việc tại những nơi này, đã không giúp đỡ đồng hương mà còn gây khó khăn, chèn ép, hà hiếp, hù dọa…………trong khi tiếp người Mỹ, nhất là Mỹ đen thì khúm núm, nhỏ nhẹ, bị tuị nó nạt vì lâu chưa nhận tiền hoặc trả lời , đúng là cái thứ ” khôn nhà, dại chợ “. Quý vị có ai còn nhớ cách đây chừng chục năm, có môt bà VN làm social worker ở San Diego, chị ruột của cô ca sỉ MH, nhận tiền hối lộ bị bắt quả tang không? thật đáng xấu hổ, nhục nhả.
LikeLike
Cám ơn lời động viên của Vy Nguyen.
Bài về tình trạng tiêu cực có viết được hay không là phải do từ độc giả cung cấp thông tin. Thực tế thì đồng hương VN bị đồng hương VN bắt chẹt rất nhiều nhưng họ chỉ dám nói lén, “chửi” sau lưng thôi, chứ không dám lên tiếng.
Một khi mình không biết bảo vệ cho mình trước thì làm sao người khác giúp đỡ bào vệ mình được, đúng không ạ?
LikeLike
Nàng này còn trẻ sao làm tàng quá vậy. Đường đời còn dài, mình sống sao cho có đức. Vả lại người Việt với nhau, mình có hơn người ta thì coi như là cái may mắn của mình mà lấy cái đó giúp người, giúp đời cho đẹp hơn.
LikeLike
Tui cũng đồng ý với thầy Lý, mình may mắn hơn thì mình đừng nên chèn ép người thất thế, cái này hèn quá! 😦
LikeLike
@Ngao, Doan
Please repost the VN link type into this Com .
(I do not have that link on this laptop)
Thx
LikeLike
@Già: phải cái này không?
http://www.angeltech.us/viet-anywhere
LikeLike
Thanks Bidong
LikeLike
@Sư-phụ ơi
Sư-phụ khỏe không?
Khách-khứa về rồi nên đệ-tử mới vô, nhưng chị Bidong đã gửi Sư-phụ trước rồi. Cám ơn chị Bidong!
LikeLike
Cái chuyện người Việt ăn hiếp người Việt và sun xoe (hổng biết viết chữ này có đúng chính tả không) thì thấy thường hơn so với các dân rộc khác nhưng biết làm sao được vì đó là 1 phần cái văn hóa mình mang theo từ VN. Chi bằng chờ coi thế hệ kế tiếp được hấp thụ nền giáo dục bên Mỹ thì nhất định sẽ khác cha ông chúng. Nhiều người mình thấy họ hèn nhưng phải ở trong hoàn cảnh và hiểu rỏ hoàn cảnh thì mới phán xét được. Có khi cái bà đó ông đó phải nhịn để người sếp la mắng vì bà ta ông ta là người duy nhất trong nhà còn đang có việc làm và ổng / bả đang còn thiếu nợ tiền rent tháng trước chưa trả? Biết đâu họ đang nhịn cái này để được cái khác cần thiết cho họ hơn?
Tui đi làm chổ này hơn chục năm được cái là không phải gặp những trường hợp phải cạnh tranh hay nịnh nọt với người Việt nhưng cũng gặp không ít thằng Mỹ trắng thuộc loại stab back hay là tranh gianh công trạng còn tệ hơn người Việt nữa. Bù lại những thằng này không bao giờ last long cả.
LikeLike
Sân si? Chảnh chọe? Sanh nạnh? Còn ‘sun xoe’ chưa từng nghe, hay là tiếng Miêng! hehe!
LikeLike
“sun xoe” là ý tui muốn nói nịnh nọt cấp trên
LikeLike
@anh Hoang: thì nói đại là nịnh nọt đi, còn xí xọn dùng từ xun xoe chi cho mỏi cả miệng….hahahaha
LikeLike
chỉ vì có một chữ, làm cả xóm náo động, đúng là quan huyện xí xọn! 😦
LikeLike
heheeh, quan huyện mà bị “dũa” là “xí xọn” đúng là mới nghe lần đầu 🙂
Mà xí xọn thì thường đi với xảnh xẹ nữa, 😛
LikeLike
Cái này không phải vì “hèn” mà vì thiếu “hiểu biết”.
1- Người quản lý, thiếu hiểu biết , khả năng chuyên môn về quản lý và cách đối xử
2- Nhân viên thường là ngươi Viet chân uót chân ráo mới qua, thiếu hiểu biết, ngôn ngữ, trình độ chuyên môn, và chua quên quá khứ và cách sống ỏ VN , nên chịu nhịn qua sông, khi khá rùi thi đi chỗ khác làm.
3- Chủ nhân, chỉ là ngươi đâu tư bình thuờng, khong có óc tinh tế và có ý định khuêch trương ngành thuơng mãi nay, nên không có “one and one” meeting with nhân viên mỗi định kỳ, hay mỗi năm
4- Chúng ta thiếu điều tra, theo dõi khi đưa người nhà vào nursing home nay
@Hen
Dễ thui, cho Già biet Nursing home nào, sẽ mang cai còm này lại đua biếu cho bà manager và ông bà chủ đó.
Nếu không thay đổi, thì biếu bài com nay len Public Health dept.
LikeLike
Có phải trong khu Villa “bầu” không? 🙂 đối diện khu Thanh Sơn Tofu? gần GG park?
LikeLike
tên này ít người biết lắm đó nghe 🙂
LikeLike
Villa “bầu”? Sao có vụ bầu bì trong đây nữa ta! hehe!
LikeLike
Cái này tui nghe mấy ông bạn làm chung hồi xưa kể thời gian những năm 80s trợ cấp welfare còn dễ nên người ta đẻ lia lịa để ăn trợ cấp. Các bà các cô vừa sanh xong thì độ nữa năm sau đã thấy vác bụng bầu đi đón xe bus tiếp nên người VN mình gọi đó là villa bầu.
LikeLike
Giải thích của quan NL cũng chưa hiểu luôn 🙂
Có phải là do cả cái khu đó toàn là “bà bầu” ?
LikeLike
kỳ quá sao tui trả lời cô giáo mà cái reply nó nằm tuốt lên trên thử lại lần nữa cũng vậy.
không ngờ mình cũng đi ngược lại thời gian được nữa hén 🙂
LikeLike
@Quan huye^.n Bolsa
Cho nen quan huyên Bolsa thấy cô giáo càng thức khuya càng trẻ
LikeLike
hahahahaha
chết trẻ thì có 🙂
LikeLike
@NL et al
Nhân dịp cái topic này liên quan tới ” quản lý người Viet Nam ỏ trong ngành nursing home”, xin quí vị nào có kinh nghiệm “quản lý , điêu hành người VN ỏ các ngành khác” xin giúp ý hay chia xẻ kinh nghiệm (thi dụ như trong ngành nail, machine shop, restaurant, cắt cỏ etc)
Có lạc đề không NL?
LikeLike
@NL
“Cô gái xuân” 81 còn nhảy dù, thì nguòi du` la` 110 tuổi vẫn còn trẻ, nhất là nếu đi qua vài lần dao kéo 😛
LikeLike
@NL
Phải làm cai topic hay thảy qua cai còm mới, Còm chạy vào không có thứ tự , tả pí lù, vô trật tự như HS dành nhau ra chơi mua bo` pia’ ỏ trường MDC hùi xưa 😛
LikeLike
@GLL : AL cũng thâý lą là còm cũa AL nha²y lên trên trong khi AL chi² muô’n viê’t iê’p theo moį ngù’o’i mà thôi.
Merci pour ta bouteille de bordeaux.
Bonne après-midi à toi.
LikeLike
Khu apt. do ten Villa gi do! nhung nhu Quan noi, o khong roi phu nu cua mang bau hoai, thanh ra cai ten moi noi tieng thanh Villa bau! 🙂
LikeLike
Kêu là ‘sanh con’ ông quan ơi, quan huyện gì nói chuyện không có tao nhã gì ráo, …giống tui y đúc! hehe!
LikeLike
@ Anh Hoang,
Anh Hoàng nghe và nói về Villa “bầu” hơi oan cho phụ nữ. Không hẳn những người có bầu đều tùy thuộc vào trợ cấp Welfare trong giai đoạn 1980. Phần đông người phụ nữ Việt sĩ diện lắm, cố gắng chịu cực nhọc bước khởi đầu, lo làm việc dành dụm , học hành để có chỗ đứng trong xã hội. Hơn thế nữa việc có “bầu” , vượt cạn là một chức nghiệp hệ trọng của người phụ nữ để nuôi dưỡng bồi đắp hạnh phúc gia đình. Mình cũng không nên “tàn nhẫn” nghĩ rằng vì dăm ba đồng tiền trợ cấp xã hội mà giới phụ nữ thi đua “phấn đấu” để được có….bầu.
9649 Westminster ave, Villa Park apartment = Villa Bầu
Tại sao có tên Villa Bầu thì mình chịu chết, nhưng nhớ sơ qua về chung cư đó.
Villa Bầu nằm trên đường Westminster ave, đối diện với Tofu Thanh Sơn. Villa bầu ngày đó hơi ngại ngại khi có dịp ghé vào thăm bạn, định cư trong đó. Khu dành cho những người “low income” thuê mướn rẻ. Phải nói là một khu chung cư “thầy chạy”. Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cờ bạc, ma túy những tệ đoan xã hội đều đổ dồn về đây. Bây giờ thì khu chung cư đó tiến bộ hơn xưa nhiều rồi. Phần nhiều có lẽ mọi người đều trưởng thành, ý thức trách nhiệm của chính mình.
LikeLike
sorry nếu chị em nào nghe lời giải thích này mà cảm thấy bị xúc pham. Tui chỉ nghe mấy ông qua trước kể lại thôi chứ thời gian đó tui chưa qua Mỹ. Chỉ biết người Việt gọi là villa bầu vì có nhiều bà bầu còn lý do có bầu thì tui hổng biết 🙂
LikeLike
Câu chuyện a.Hoàng kể cũng giống như tui đã nghe… có lần tui đang lái xe đi ngang qua đó, chợt thấy xe trên đường chậm hoặc dừng lại, thì ra là có 1 ông (có lẽ VN) đang xách dao phai rượt 1 người băng ngang đường Westminster. Tui không quơ đủa cả nắm nhưng đó là câu chuyện của những năm 80’s.
LikeLike
Hến không rỏ lắm, có vài người quen lúc trước làm trong đó, nghe kể lại thôi! Hay chừng nào Hến già Hến vô đó ở thử rồi báo cáo với chị Bidong chi tiết nghe! hehe!
Mà có khi nào đến khi Hến lụm khụm vô đó mà bà đó còn làm manager hông ta! Trời!
LikeLike
@Hến:
Sorry Hến là NL có delete một cái còm nói về địa điểm của một day care.
Bởi đây không phải là hiện tượng duy nhất trong cộng đồng người Việt ở đây. Đây đó, người ta đều có thể bắt gặp những kiểu hành xử như thế này, cho nên bài của NL không chỉ ra đích xác 1 nơi nào 🙂
@Chị Bidong:
Chỗ chị nói nghe lạ quá, sao lại là “Villa bầu’? hehehe
LikeLike
@chị NL: một bà manager như vậy đã đủ chết, chẳng lẽ còn nhiều bà khác cũng vậy sao! hic!
LikeLike
@ Hến:
Nếu chỉ có một thì cuộc đời này thành tiểu thuyết 🙂
LikeLike
@Sư-phụ ơi, cao kiến!
Hoan-hô Sư-phụ
LikeLike
hồi ở VN tui đi học có 1 cô bạn hoc cùng lớp năm nào cũng “đi Tết” 1 lượt các thầy cô thể theo ý của gia đình. Năm đó cô này cũng đi Tết cô chủ nhiệm lớp 12 nhưng cô giáo này từ chối và nói mang quà về. Tất nhiên là cô bạn mang quà về nhưng kể cho tất cả trong lớp là “bà chủ nhiệm làm phách bày đặt chê quà Tết”. Mình thì lúc đó đâu hiểu biết nhiều nên cũng nghĩ cô giáo này không bình thường. Sau này nghĩ lại thì mới thấy cô giáo đó thật là đáng kính trọng.
LikeLike
Lúc tui còn ở bên VN, ngày Nhà Giáo VN, học sinh cấp 3 mỗi lớp cũng hay tặng cái bông, cây viết cho thầy cô giáo, coi như nhớ ơn dạy dỗ. Còn học sinh cấp nhỏ thì thường là mỗi đứa mua riêng một món. Còn trường của con tui thì có năm thì có Teacher Appreciation week. Mấy năm nay hổng thấy gì luôn.
LikeLike
xum xoe chứ hông phải sun xoe 😛
LikeLike
Ốc nghĩ là “xun xoe”, o biết có dúng không nữa!
LikeLike
D. du’ng 😛
LikeLike
@ LNĐ
ốc sợ chữ VN lắm, lúc này lúc khác. có lẽ ốc dốt nên hồi nào cứ tưởng là xun xoe. Trong tuồng hát họ cũng hát như vậy mới chết chứ!!!
Cám ơn ông anh chỉ cho..
LikeLike
Cái này là gián tiếp nói tui dốt, hồi sáng tui nói tui không biết chữ này! hừm!
LikeLike
@Ốc:
hehehe, có người nói sợ tiếng Việt mà dùng tiếng Việt viết cả một cái Sớ Táo Quân dự thi và đoạt giải nữa mới ghê 😉
LikeLike
@ Mây
Ốc nhớ câu hát ” em đừng lo dù ai có ra tài xun xoe, thì cũng o qua được quyền của quan” trong tuồng nào không?
LikeLike
Chắc là Ngao Sò Ôc Hến chứ gì! hehe!
LikeLike
giỏi quá chừng, có Hến là nhớ liền hén
LikeLike
Tui muốn chia xẻ nhưng steps căn bản truóc khi đưa nguoi nhà vào nursing home (tặng riêng cho Hến haha)
1- Research, research, research.
2- Vào County hay State Public health dep check coi ” Nursing vs. patients ratio” and ” nursing home ranking”, va`có pending law suit hay complaint không
3- Đi thăm nursing home: Hỏi chuyện y tá, người giup việc, bệnh nhân
4- Ngửi cai’ mùi của nursing home, vao 5 phut mà muốn “ói”, thì đu*ng` bao giơ trở lại
5-Coi nursing home có out door yard, community room hay không
6-Thăm nursing home vao ngay thu bay, chủ nhật , để coi có sinh hoat tôn giao, noi chuyen voi gia dinh của bệnh nhân(họ vao thăm viếng)
7- Noi chuyện voi nursing home management, asking them about turn over ratio (benh nhân và nhan viên lam việc) . (Cao qua’ là hiên tương của mis-managemnt hay patient abused.)
8- Khi ngươi nhà mình vào rùi, nên thăm thường xuyên, hàng ngày nếu đuọc, dù chỉ 15 phut moi ngày
9- Tránh những nursing home toàn benh nha^n VN hay Y ta’ toan VN
LikeLike
Để Hến in ra rồi để đưa cho mấy thằng con Hến, như vậy hơp lý hơn! hehe! Thank you chú Già very móc móc! hehe!
LikeLike
Tui đã vào thăm người quen ở 2 nursing homes, ở đâu cũng có mùi tùy nặng hay nhẹ mùi, không thể tránh được (có lẽ budget cut?) Nhưng mà vì tình thương cho người thân, mình cũng ráng nín thở nếu những v/đ khác đều tốt hết.
LikeLike
Chúc NL, Sư-phụ và toàn thể anh chị em một đêm êm đềm và bình an
LikeLike
đúng vậy đó cô giáo 🙂
LikeLike
đúng vậy đó cô giáo
LikeLike
Xác xuất nhiều “bà bầu”, vì hùi đó còm, chat, internet chưa thông dụng. Nhiều thì giờ trong tay, vơi quan niệm VN ” trời sinh voi sinh cỏ”, có gì chinh phủ nuôi.
Phải vậy không quan huyện Bolsa?
LikeLike
lúc đó quan đâu biết mấy bả quan niệm thế nào mà mang bầu. Chắc phải hỏi thủ phạm làm mấy bả có bầu 🙂
LikeLike
Chúc NL, Sư-phụ và anh chị em ngày thứ ba vui vẻ, êm đềm, bình an.
Ngao phải vô office nên chiều sẽ gặp lại quý-vị nhé!
LikeLike
Good morning ACE!
Chuc quy ba con co mot ngay moi vui hon, hoa binh va gan bo hon. Ngay hom qua da qua roi, chung ta hay vui voi ngay moi cua hom nay nha!
@ Co giao
“Gia nhan tu co nhu danh tuong”
mong co giao khong phai la giai nhan.
LikeLike
Đúng vậy, đừng làm ‘giai nhân’, nếu không sẽ có thêm ‘ác quỷ’! hehe!
Mà nghỉ 3 ngày bữa nay phải đi làm lại quải muốn chết vui gì nổi! 😦
LikeLike
ừa, hông ấy ai làm Dai Nhânđi, tui làm ốc quỷ cho.
Trời nhân gì mà dai nhách gì hông biết nữa!
LikeLike
Nhân mà làm bằng thịt ốc hay bị dai vậy đó, kỳ lắm! Mà ôc quỷ thì còn dai dã man tàn bạo hơn 😦
LikeLike
@ Kenzip:
Đúng rằng thì là tui không phải là giai nhân, không đời nào là giai nhân.
Tui chỉ là “gia nhân” thôi, cho nên sẽ không có chuyện “Bất hứa nhân gian kiến bạc đầu” 🙂
Ủa, mà sao khi không lại mang câu này ra hỏi NL vậy anh Ken?
LikeLike
@All
Nhân dịp cái topic này liên quan tới ” quản lý người Viet Nam ỏ trong ngành nursing home”, xin quí vị nào có kinh nghiệm “quản lý , điêu hành người VN ỏ các ngành khác” xin giúp ý hay chia xẻ kinh nghiệm (thi dụ như trong ngành nail, machine shop, restaurant, cắt cỏ etc)
Có lạc đề không NL?
LikeLike
Dạ không có lạc đề ạ.
(khi không Già thảy móc câu muốn nghẹn họng vậy?)
LikeLike
NL ơi thừ làm phóng sự nguợc lại, xem nỗi oan, khổ của những người làm xếp, quản lý, hay cán sự xã hội, mọi người sẽ có cái nhìn phía bị chửi.
LikeLike
Chú Thân giới thiệu người dùm đêêêêêêê nha 🙂
Cám ơn trước, hehehe
LikeLike
Hai hôm nay AL suy nghi² râ’t nhiêù vê’ chũ’ “hèn” trong topic và AL thâý “hèn” hay “an phâŋ” là tùy ngù’o’i đôi’ diêŋ : ngù’o’i mang chũ’ hèn nhiêù khi vi’ hoàn ca²nh, nhiêù khi thâý là hèn nhu’ng châ’p nhâŋ vi’ và đê² con cái có phu’o’ng tiêŋ vu’o’ng lên nên chįu phâ’n thiêț vê’ mi’nh.
Riêng vó’i AL, thi’ AL thâý ŏ’ Âu châu nói chung và nú’o’c pháp nói riêng thi’ chung chung nhũ’ng ngù’o’i chu² râ’t thi’ch ngù’o’i á châu vi’ ho. luôn luôn là đê’n trú’o’c giò’ làm và ra vê’ sau moį ngù’o’i nên chô² nào có ngù’o’i viêț vào làm thi’ sau đó hâù nhu’ nhân viên là ngù’o’i viêț. Có phai² vi’ an sinh xa² hôį tô’t ho’n, luâț lao đôŋg mąnh ho’n nên không có vâ’n đê’ bį ăn hiê’p, thi’ dų : 1 ngù’o’i nhân viên bį â’m ú’c có thê² lâý giâý bêŋh nghi² tháng này quá tháng no. mà vâ²n ăn lu’o’ng và sau khi trŏ’ vê’ viêç làm vâ²n làm đu’o’ç nhįêm sŏ’ cũ. Theo kinh nghįêm cua² AL thi’ mi’nh đù’ng nên ú’c hiê’p nhân viên mà nên đôi’ xũ’ rôŋg lu’o’ŋg vi’ đâu đó ho. cũng ca²m nhâŋ đu’o’ç điêù này và lúc nào đó mi’nh câ’n sų’ trŏ. giúp thi’ ho. là ngù’o’i să²n sàng giúp mi’nh.
Có ai ŏ’ âu châu đô’ng ý hoăç bâ’t đô’ng vê’ ý nghi² cua² AL ?
LikeLike
Muốn cho nhân viên làm việc tốt thì môi trường làm việc phải thoải mái, sếp vui vẻ, công bằng, đồng nghiệp hòa thuận, giúp đỡ nhau, mỗi năm hãng phải cho lên lương, tiền thưởng. Mất đi một trong những điều này thì phần lớn nhân viên sẽ không dốc hết khả năng của mình để làm việc. Đây là kinh nghiệm bản thân của một nhân viên ….như tui! hehe!
LikeLike
@ AL
Salut
Une bouteille de bordeaux pour toi . Comment vas-tu? Bonne nuit a` toi .
LikeLike
Đồng ý với GLL:
1- Người quản lý, thiếu hiểu biết , khả năng chuyên môn về quản lý và cách đối xử:
-Phần lớn các management tại các trung tâm VN,Machine shop,nhà hàng,các shop chỉ”phục vụ” người Việt.v.v đều được promoted từ làm lâu có kinh nghiệm lên điều hành nên không có qua các trường lớp huấn luyện về management nhân viên, hay hiểu biết về các regulation của nghề.Một phần là do ảnh hưởng văn hóa “thôn làng” như cách xưng hô”Bác,chú,cô ,dì.v..v.v,đem cách xưng hô này vào công việc,thí dụ “Bác Năm làm giùm con cái này,Chú Sáu làm giùm con cái kia..mà thực chất là sai những người đó làm những việc cá nhân không dính dáng gì đến công việc của họ như nhờ về nhà của” xếp” cắt cỏ,chùi hồ bơi,dọn dẹp việc nhà vào ngày cuối tuần hay trong giờ làm việc.Họ hiểu rỏ những thiếu hiểu biết về nhân viên của mình như tuổi lớn,sinh ngử kém,thiếu chuyên môn nên lợi dụng và tìm đủ cách để rip-off nhân viên.
2- Nhân viên thường là ngươi Viet chân uót chân ráo mới qua, thiếu hiểu biết, ngôn ngữ, trình độ chuyên môn, và chua quên quá khứ và cách sống ỏ VN , nên chịu nhịn qua sông, khi khá rùi thi đi chỗ khác làm.
-Một phần góp vào làm hư các manager là củng do mấy nhân viên này vì tâm lý sợ cấp trên,sợ chức quyền nay hay lo lót,hối lộ đê được chú ý,hay nâng đở sau này hay chỉ mong được yên thân nên thường tặng quà khi các” xếp” sinh nhật,Noel hay các ngày Tết tây,Ta..Họ thường nhịn nhục khi có bất công,chịu đựng khi bị áp chế mà không dám lên tiếng.
“Xếp” của tui khi xưa củng vậy.Ông ta người Puerto Rican ,theo ông chủ tui từ năm 17 tuổi(chưa xong trung học) nhưng vì trung thành nên sau này được làm Plant manager coi gần cả hảng.Phải nói tay này giỏi,làm được việc cho công ty nhưng có cái không có Nhân Tâm.Khi thấy các nhân viên phần lới là người châu Á sợ mình,không dám ý kiến khi bị bất công nên hay sai nhân viên làm việc cá nhân như sai đi mua Phở(cái này là do phe ta làm hư hắn khi mua Phở vào mời),mua các thức ăn VN,hay Tàu trong giờ làm việc.Nhửng người bị sai là làm trực tiếp cho tui vì thế tui dùng regulation của hảng mà nói với hắn là khi sai nhân viên đi ra ngoài làm nhửng việc không liên can thì khi người đó bị tai nạn trên đường đi thì “xếp” là người lảnh đủ có thể bị truy tố hay bị đuổi việc.Từ đó hắn không còn sai nửa.
Về phần tui,trong công việc nhất là với người Việt,tui không xưng hô với những nhân viên lớn tuổi bằng Bác,Chú,Cô,Dì chỉ gọi bằng Ông,Anh hay Chị sẽ dể làm việc hơn.Không nhận quà giá trị (regulation của hảng là quà không quá 20 dollar-các hảng lớn các xếp không nhận quá 10 dollar) vì khi nhận quà cáp sẽ khó làm việc và khen thưởng công bằng.Vậy đó mà tui củng “nghe” được là “Thằng đó cà chớn,Người Việt mà không giúp người mình tối ngày cứ làm như mấy thằng Mỹ vậy..”
Chỉ mong thế hệ con em chúng ta sau này có những kiến thức học vấn ,trau dồi các kỷ năng nghề nghiệp thì sẽ không có xãy ra những vấn đề đáng buồn như các thế hệ đi trước.
LikeLike
Trời, sao hỏng nhận đại rồi đưa cho tui! Lỡ có ai nói ‘Sao ông ăn hối lộ của tui mà ông hỏng ưu tiên cho tui’, thì nói là Hến lấy hết rầu! hehe!
LikeLike
@GLL : trù’o’ng MDC ŏ’ đâu vây. ? AL có lén ăn bò biá ŏ’ MC mà thôi.. ŏ’ MDC chi² có Hôį Viêț My² mà thôi phai² không ?
LikeLike
@Ngao : lúc Ngao đi làm vê’ thi’ AL đã ngu² rôi’ nên AL chúc Ngao “good afternoon”
@Bidong, sò sò cua² cô cô, Ô’c and…all : good afternoon.
LikeLike
Bonne Nuit chị An Lành nhe!
LikeLike
@bà con: tại vì chị NL ‘quăng’ cái còm mà Hến để địa chỉ của trung tâm đó vô ‘thùng rác’ rồi nên mấy cái còm sao này nó nhảy cò cò tùm lum đó mà! hehe!
Hến nghĩ sau này chị NL đừng có delele, chỉ sữa lại là ‘Còm nguyên thủy phát biểu linh tinh, cho nên tui quăng nó vô thùng rác’, thì mấy caí còm con sẽ không có thành nồi tả pí lù! 🙂
LikeLike
@ Anh Diệp & Anh Xem
Tuy lúc ở VN thì Ngao còn nhỏ, nhưng vẫn thường nghe người lớn nói đến vấn-đề quà cáp, đút lót rồi hối-lộ, tham nhũng. Lớn lên đi về thăm VN vài lần và tập-trung lại những điều mắt thấy tai nghe thì Ngao nghĩ có thể người mình đã vô-tình tạo nên cái vấn-nạn hối-lộ tham-nhũng từ xưa đến nay, không kể chế-độ nào.
LikeLike
@ Anh Đạt
Ngao xin lỗi đã gọi anh bằng họ!
LikeLike
@All:
Còm bị nhảy tùm lum nên chắc phải qua bài mới quá:)
LikeLike
Kỳ tới nếu cô chủ delete cái còm nào, tui nghĩ chỉ nên delete cái body thôi (eg: lấy cái comment’s body ra, để chữ [comment deleted] vô) thay vì đục bỏ nguyên cái còm luôn cái header. Mấy cái còm sau link với cái còm đã bị đục bỏ, không có cái header của cái đục bỏ, nó không biết link đi đâu nên nhảy tùm lum là vậy.
LikeLike
@ Ngọc Lan Cô Giáo
“Nhân viên nói với nhau, thôi, nàng đã dám vào đây khoe rằng đến chồng nàng nàng còn huấn luyện được là phải ngồi đái chứ không được đứng đái thì mình có là cái thá gì!”
Tui phải xin bái phục cô giáo là ngõ ngách, chữ nghĩa nào cũng luôn có bộ óc cô giáo bàn đến, đụng vào. Đọc lên chỉ biết lẻ loi cười thầm.
Tui có người bạn, một thời, sống trong tình cảnh như cô giáo diễn tả. Nghĩa là luôn bị phiền hà bởi gia chủ, và bạn tui chỉ là người đi share phòng trong căn nhà có người chủ vô cùng khó ưa, khó khăn và khó….chịu. Trong điều lệ chủ nhà đưa ra là : Không được nấu ăn, không beer rượu, không được hút thuốc, dĩ nhiên, là ở trong nhà. Không đưa bạn bè về nhà, bạn gái càng không nên. Không được thức khuya về trể, không được xả nước sau 10 giờ đêm. Và, khi đi đái bắt buộc phải ngồi không được ….đứng vì sợ văng vãi tùm lum. Mẹ bà ơi sao mà trên đời này có lắm điều, nhiều chuyện quá xá cỡ.
LikeLike