Tám tư tức là tám tuần thứ 4.
Hôm nay để cho còm sĩ kể chuyện thời “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba là nó” nha.
Giao hẹn trước, người nào vô còm cũng phải kể ít nhất 1 kỷ niệm hồi còn đi học nha. Kỷ niệm phải có mình tham gia hay chứng kiến nha. Không được vô lớp thì cũng có đứng ngoài cửa ngó vô. Hay không đứng ngoài cửa luôn thì học ở đâu mà biết đọc, hay biết gõ keyboard thì cũng là có đi học, và như vậy tức là cũng phải có chuyện để kể nghen.
Tui nghĩ ra chuyện này là bởi tối hôm qua tui đi dự “Vietnamese Culture Night” của La Quinta High School.
Với mọi người khác thì sao không biết, riêng với tui thì vậy nè: không có gì vui hơn khi đi coi học trò trình diễn văn nghệ hết á! Cho dù có những lúc nhạc vừa mở lên, cô học trò vừa uốn người làm một động tác múa thì âm thanh tắt cái phụm, cho dù thầy vừa giới thiệu tiết mục này thì lại phải đổi lại tiết mục khác vì “trục trặc kỹ thuật”, cho dù tiếng hát có lúc chẳng vút lên cao như ý người ta mong muốn,… thì nó vẫn cứ vui và dễ thương không chịu nổi.
Làm phóng viên đi cover những buổi như thế này thì chẳng bao giờ tui đi giày cao gót, mặc sơ-mi hay “sút siếc vét viết” gì hết. Cứ áo thun, quần jean, skechers, túi nhẹ choàn gchéo qua vai, và máy chụp hình mà lê lết trong cái gym của những trường trung học. Mấy vị khách mời danh dự ngó thấy tui, chỉ mấy ghế còn dư dành cho khách, tui cười lắc đầu. Mấy phụ huynh khều chỉ ghế tui ngồi, tui cũng lắc đầu.
Ngồi thì làm sao mà chụp hình được. Nếu có chăng ngồi là ngồi bệt ngay dưới đất để dễ lết sang bên này, xẹt sang bên kia, vừa chụp hình vừa nghe thiên hạ chung quang bình phẩm cái gì. Mà hơn nữa ngồi ghế nghiêm trang đó thì làm sao biết cái chuyện gì ở đằng sau sân khấu 😛 Thế nên thời gian 3 tiếng đồng hồ tui mỏi cái chưng vì đứng sau cánh gà nhiều hơn hết!
Đi coi học trò trung học diễn văn nghệ, tui mê từ cái không khí náo nhiệt, sự nhiệt tình trong sáng, vẻ hồn nhiên thánh thiện mà không có bất cứ một chương trình chuyên nghiệp nào có được.
Nhìn học trò làm khán giả cổ vũ cho bạn bè mình, nhìn học trò làm diễn viên cố gắng làm tròn tiết mục của mình, nhìn học trò làm người soát vé, nhìn học trò làm người phụ dọn dẹp, bày trí sân khấu,… trong vai trò nào, cũng thấy học trò cười, cũng thấy học trò vui – là tự dưng mình cũng vui, cũng phải cười theo, đến mỏi miệng.
Sẽ không có ở đâu mà có cảnh chào cờ mà trong lúc tay đặt trên ngực, nghe đứa bạn cầm micro đứng giữa phòng Gym hát muốn đứt hơi là tụi nó sẵn sàng bỏ tay xuống, vỗ tay rào rào, réo tay đứa bạn để cho nó có nghị lực hát tiếp!
Đứng sau sân khấu, thấy nhóm học trò-diễn viên này tụm lại, lắng nghe đứa trưởng nhóm nói: cố gắng lên, try your best, nhớ phải cười, ráng đừng quên động tác,… rồi châu đầu lại “cầu nguyện” xiết tay nhau mà không dám hét lên câu động viên chiến thắng vì sợ thầy cô la vì phía trước bạn khác đang trình diễn; hay nhìn nhóm học trò-diễn viên này khều nhau, tập lại vài động tác trước khi chạy ra sân khấu, cái tay mày nên thế này này, cái chân mày nên vầy nè; hay ngay cả nhìn đám học trò-diễn viên trong lúc chờ tiết mục của mình, cũng ngồi bệt dưới đất, chẳng nề hà áo váy, trang phục biểu diễn gì đâu, để hào hứng hò hét, vỗ tay cổ vũ cho bạn mình trên sân khấu,…. là cũng đủ thấy vui và xúc động lắm lắm luôn rồi!
Đến khi chương trình sắp sửa kết thúc, tui chợt nhận ra một điều hơi bất thường: nhiều đứa ôm nhau, và mắt đỏ hoe. Có cả những đứa con trai. Cả những đứa con gái. Cắn môi. Đứng lặng. Đứa khác tới. Cung nấm tay, đấm nhau. Một cách chào. Rồi lại ôm nhau, quay đi, quẹt nước mắt.
Không thể nào hỏi ngay, Có chuyện gì vậy? Mất đồ? No way. Tiếc mục tập rồi biểu diễn không thành công nên buồn? Hay chương trình bị cắt vì dài quá? Cũng không. Chẳng dại gì nhè ngay một đứa đang buồn lâm li như vậy mà hỏi.
Ngó qua ngó lại, tui túm được 1 đứa bạn của con tui, khều nó hỏi nhỏ, “Chuyện gì vậy?” – Con bé nhìn tui, mắt cũng ươn ướt, “Tụi con tập chương trình chung với nhau cả 3 tháng nay, giờ hết buổi này là không còn cơ hội tập chung, họp mặt chung như vậy nữa, nên tụi con buồn!”
OMG, tui ôm đầu con bé, vỗ vỗ, mà nghe mắt mình cũng muốn cay theo nó.
Tui từng sống trong không khí này rồi, tui hiểu. Thì ra học trò ở Việt Nam hay ở Mỹ cũng là học trò, cũng cái tuổi 15, 16, 17, 18 đó. Lạ lùng lắm. Không là tụi nó, sẽ không thể nào hiểu nổi tại sao một thằng bé lớp 10, trong lúc tui phỏng vấn 1 vài đứa bạn nó, nó cũng “cho con nói với”. Hỏi nó, “Con làm gì trong chương trình này?” – “Con phụ dọn dẹp và con cũng có nhảy múa nữa.”
Cái vai “phụ dọn dẹp” đó, người lớn không thể hãnh diện khoe như cậu học trò đó, trong ánh mắt rạng rỡ, đam mê.
Sao Tám tư khó chiụ vậy ??? Hồi còn trung học tui hông bao giờ tham gia văn nghệ, văn gừng gì ráo trọi.. Chỉ nhớ hồi học tiểu học ở Huế, lớp 2 chắc, trong dịp Tết, có lên tam ca bài Người con gái VN da vàng của TCS, với múa bài Con Chuồn chuồn nữa chứ. Nhỏ qúa, nên không nhớ nhiều , bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy tức cười gì đâu, thẹn thùng, mà người Huế hay gọi là “trẽn” đó …LOL
LikeLike
Chị Đoan thua em rồi!
Hồi đó ở trường, món gì cũng có em hết á, hehehee
LikeLike
Ba^y gio*` o? ddo*i`, món gì cũng có “em” hết á, hehehee
LikeLike
hahahaha, món đó của Già thì có!
LikeLike
Cám ơn sis Ngọc Lan, N. thấy ở paragraph next to the last one có 6 con số: 10, 15, 16, 17, 18, và số 1.
N. chắc phải đi mua mấy con số này cho Mega Millions xổ số vào thứ Ba tuần tới, estimated jackpot là 356 triệu, cash opiton là 255 triệu.
I smell money with the above numbers 🙂
LikeLike
hehehe, thiệt à!
Làm sao mà mua được vé số có những con số này?
LikeLike
For Mega Millions, sis Ngọc Lan chọn 5 con số từ 1 đến 56, và 1 con số cho Mega từ 1 đến 46.
California Lottery website:
http://www.calottery.com/play/draw-games/mega-millions
LikeLike
Thank you Nothingness, để NL nhờ người mua thử, nếu nhớ 😛
LikeLike
Nhớ lại hồi xưa những buổi chiều cuối tuần hay đi đánh tennis ở trường La Quinta High. Hồi thập niên 80, các trường trung học ở quận Cam cũng có tổ chức Văn Nghệ Liên Trường, N. có đi coi vài lần, rất là học trò, nhìn lại thời đó tóc tai quần áo thiệt là thắc cười, but the music from the 80’s rocks!
Cám ơn sis Ngọc Lan for the memories.
LikeLike
Ủa, chuyện đi học của Nothingness đâu?
Chơi ăn gian!
LikeLike
Chào chị NL và tất cả mọi người,
Lúc nào mình cũng làm silent reader nên không ý kiến ý cò gì nhiều và chỉ đọc khi nào rảnh rảnh .. Dĩ nhiên là có thích thì mới đọc hoài, hôm nay cái topic nhất quỷ, nhì ma, và thứ ba là học trò này coi bộ trúng tim đen của nàng à nha.
Cho mở hàng trước được không ạ ? Không cho cũng mần đại
Kỷ niệm thì nhiều ghê lắm, nhưng có 1 vài cái không giống ai nên kể chơi đỡ nhớ
Hồi đó TV học trường Ngu Thượng Hạng, cô giáo dạy Anh Văn nổi tiếng là khó, cô này là chúa hay cho học trò chép phạt bất cứ chuyện gì, ví dụ như hay nói chuyện trong lớp, hay không thuộc bài, TV là học trò cưng nên cơ hội bị chép phạt vì bất cứ chuyện gì đều không xảy ra vì nhát cáy …Vậy mà cũng không tránh khỏi
Số là nhà TV có cây chùm ruột trái to lắm, trái nó bự bằng ngón tay cái .TV có con bạn nối xì líp, nó thì nữ công gia chánh số 1, nhờ nó làm mứt giùm. Nó hăng hái nhận lời, cả ngày ngồi canh nồi mứt, sáng ra nó rinh 1 hộp nhìn thật là hấp dẫn, màu mứt đo đỏ bóng bóng như mời mọc quyến rũ …( nhắc đến còn thèm muốn chết)
Mà TV thì lại không thích ăn vụng trong lớp, chỉ chờ giờ ra chơi thì nhẩm xà cho đã
Cũng đáng nói là cái bàn học thì có ba chỗ ngồi, TV ngồi giữa, hai con bạn đời ngồi hai bên.Tụi nó thì thích ăn vụng, còn mình thì nhát, chúng nó quyết định để hũ mứt ngay chính giữa để thò tay ăn cho dễ dàng, ngồi học chúng nó cứ nhóp nhép, còn mình thì nhịn . Một tiết học Anh Văn qua ngon lành không có hậu quả đáng tiếc nào xảy ra, thì đã chả có gì để nói . Chuông vừa reng cho ra chơi, theo thói quen TV kéo cái cặp ra, quên mất tiêu cái hũ mứt bên ngoài cái cặp ..
thế là tiếng Xoảng … chùm ruột cha mẹ con cái lăn long lóc, tiễn chân cô giáo AV ra cửa. Không thể tưởng tượng nỗi sự kinh hoàng trong đôi mắt kính của mình và ánh mắt mang hình viên đạn của cô giáo. Cô nói vừa đủ cho lớp bên cạnh nghe ” Giỏi …dám ăn vụng trong lớp hả, chép phạt 100 lần cho tôi ” Từ nay em không được ăn vụng trong lớp “”
Chỉ muốn độn thổ
TV ức vì lần đầu tiên bị chép phạt vì lý do quá tế nhị mà phát khóc ….Oan thị Kính rõ ràng !!!
Còn con bạn nó còn điên hơn TV, vì công trình nó làm mứt cả ngày mới được một hũ mứt ..
Xin hết ạ, đa tạ quý vị đã chịu khó đọc
LikeLike
hehehe, phải gặp cô giáo NL thì đã được nghe hỏi, “Còn không mai mang vô cho cô một miếng!” 😛
Mà công nhận bạn Tracy hiền thiệt. Hồi xưa lúc đi học NL phá lắm, chỉ có không đánh lộn mà thôi 😛
LikeLike
Cám ơn cô giáo NL posted bài giùm
Đâu có để ý trước khi post phải làm bài toán nho nhỏ như vậy !!!
Làm gì còn chùm ruột nữa mà cho cô giáo cơ chứ !! cái cây bé xíu, canh me mãi tiêu tùng hết rồi …
Cô giáo muốn bữa nào ghé toà soạn đãi cho mứt chùm ruột ở King Khô Bò nhé ?
LikeLike
hehehe, dạ thôi, tốn tiền, rồi lại có người xỏ xiên “sau đó là topic về tiểu đường” 😛
Cám ơn Tracy
LikeLike
kể nghe, chứ không phài ỷ là chủ Blog rồi cứ “hôm nay trời xanh lơ” hoài nha!. Tui nghĩ chơi nha!
LikeLike
Ông nghe chuyện người khác chưa đủ hả?
LikeLike
ừ hén, vậy thì thôi hén
hề hề
LikeLike
hahaha, để lát nữa tui rảnh, tui nói cái này cho nghe để Ốc tức chơi!
LikeLike
hê hê chắc tui hông rãnh đâu, khỏi tức!
LikeLike
Người ta nói không kể thì phải làm sao cho người ta kể. Còn nếu tạt ngang “ừ hén, vậy thì thôi hén” thì thôi luôn chứ sao!
hehehe, chọc Ốc chơi thôi, nhìn cách NL moi tin của Già kìa (cũng là giỡn thôi) để biết nghề làm báo là như thế nào 😛
LikeLike
tui hãi nghề làm báo lắm,mặc dù tò mò muốn biết làm báo nó ra làm sao. Làm báo mà để cho tui viết bài không có tính cách thời sự, va chạm vào đời sống thì tui ham lắm. Tui không có cái tài trộn văn chương lẫn với báo chí, rồi dàn trải tâm tình của mình bằng ngòi viết chấm mực từ trái tim ra thành một tác phẩm làm thổn thức tim của mọi người như ai kia đâu!
LikeLike
Không có bất cứ tác phẩm văn chương lẫn báo chí nào mà không có sự va chạm với thời sự và đời sống hết á!
Chỉ khác nhau ở cách nhìn và thể hiện sự việc ở khía cạnh nào thôi 😛
LikeLike
Nhớ là năm lớp 6 em hát cho nhóm múa. Múa là chính hát là phụ. Vậy mà đến lúc trình diễn nhìn xuống dưới thấy đông quá hát không nỗi. Đành phải nhờ cô bạn lớp kế bên hát dùm. Nó ra sân khấu cầm giấy hát luôn. Sao lúc đó không cho em đứng trong cánh gà hát he, chắc là đỡ sợ hơn.
LikeLike
Vậy bây giờ còn thuộc bài hát đó không 😛
LikeLike
Ở thời TH tui thuộc diện ngoan hiền nên cũng ít tham gia Văn Nghệ nhiều. Nhưng đến 2 năm cuối cấp 3(11,12) nhờ có nét chữ “dễ xem” nên tui có tham gia làm Bích báo Xuân của lớp.Yêu Em Anh làm thơ.Bích báo nhà nghèo toàn viết tay , quay “sơ-tăng-sin”, bao bì hình ảnh gì cũng bằng tay cả… Trai gái làm việc với nhau rất vui. Tờ báo không có gì đặc sắc lắm . Nhưng lại là một kỹ niệm khó quên trong đời.
Nhớ xa xưa chút nữa. Hùi tui còn học lớp 6 ở dưới quê.Trong giờ giảng bài của Cô giáo Pháp Văn. Thằng bạn “Trời đánh” vừa học dở vừa nhà quê của tui , thọt tay vô lưng mà gải lia gải lịa ,thưởng thức thoải mái xem như chỗ không người…Hehe !
– Tớn ! Trong giờ cô giảng bài , em là cái gì đó? Cô giáo hỏi.
– Dạ , thưa Cô “NGỨA” !!! Vội vả , quýnh quá hắn trả lời.
Úi Trời đất quỷ thần thiên địa ui ! Cả lớp vừa con trai con gái đứa này ngó đứa kia !!!
Trời ! Vậy mà sao này nó là SVSQ/QGVBĐL mới ghê chứ !!! Hehe.
LikeLike
hehehe, chứ bây giờ nói làm sao!
LikeLike
may mà hắn gãi lưng đó…
LikeLike
@ Ken Zip
Hehe ! Ông nói trúng phóc luôn .
Hồi trưa vì gấp quá nên tui vô tình type thiếu chữ “…..quần” thành ra câu chuyện chưa hấp dẫn !
LikeLike
Kỷ niệm học trò, đủ thứ xây lố cố trên đời, từ trong đến ngoài khung cửa lớp…
Nhưng phải kể cho bà con làng nước nghe một chuyện nghịch ngợm quỷ quái của thời nhất quỷ, nhì ma, mà cứ chạy theo đeo dính tui như một thứ ” di sản dân tôc ” đươc phục chế technicolor , rối mắt, kệch cỡm…
Những năm làm con gái trường soeur, tui có 2 nhỏ ban bồ tèo nữa hợp lại thành ban tam ca chúng mình 3 đứa, mà thật ra ban giám hiệu nhà trường chưa thấu hiểu tài năng, nên chưa đươc lên sân khấu trình diễn lần nào..
Tụi tui thân thiệt là thân, sau giờ học, cũng phải nán lại ở hiên trường, 1, 2 tiếng đồng hồ tán gẫu với nhau chuyên xi la ma, văn nghê, văn gừng, rồi mới chịu đạp xe ” chiều một mình qua phố ” để về nhà…
Thời đó, thích đoc những sách báo văn hoc giống nhau, nên khi cả bọn tụ lại vẫn khen chê tưng bừng, ỏm tỏi về các tác giả…
Một lão làm thơ đươc nhỏ A, bạn tui ái mộ…vẫn hay nhắc nhở, và đoc 1, 2 câu thơ của lão cho ” 3 thằng ” tụi tui cùng nghe!
Đùng 1 cái lão thi sĩ trúng giải Thi Ca của Tổng Thống VNCH.
Biết tui nhỏ con, nhưng nhanh như sóc, nhỏ bạn xúi tui viết thư xin lão bài thơ ấy cho nó.
Chuyên dễ! Thưc tình, thì tui không có thích cái style viết lách của lão, nhưng vì tình bạn mà tui phải tiến lên, nên cứ làm như mình là Fan ruột, cong lưng tả tình, tả cảnh để chứng tỏ sự mến mộ.
Thư đươc tui bạn kiểm duyệt kỹ càng xong, và gửi đi.
Chưa đầy 1 tuần sau, lão gửi tăng cấp kỳ bài thơ yêu cầu.
Dĩ nhiên cả bọn cùng đoc, cùng cưới khúc khích bên nhau như là tin đại thắng!
Nếu chuyên chỉ đến đó chấm dứt, thì không có hồi sau để kể….
Nhìn đia chỉ viết thư của tui, ( mà tui nhờ qua một bà chị họ), có lẽ lão tiên đoán thời tiết tui là một bậc thiên kim tiểu thư thứ thiệt, nên nhất định không buông, ấm ớ, lèm bèm tiếp theo những lá thư kế như là muốn đươc tiếp tuc liên lac về sau để ” trao đổi văn nghệ “, v.v… và v.v..
Tui oải rồi, hơn nữa type của lão không phải ” người ” của tui mong, nên không hào hứng nữa chuyên đường trường xa…
Tui im re. Lão ra chiêu tiếp là hen găp tui tai tòa soan tờ báo lão đang công tác ở gần Sở Thú Sè Goòng để tặng tui quyển sách lão vừa ra mắt.
Hai đứa bạn tui hích tui tiến lên. . Vui mà! Xem thử lão sẽ diễn trò gì tiếp…
Ngày hẹn, tui yểu điệu thục nữ ra đi với sư yểm trơ tinh thần của 2 đứa tui nó.
Khi tui bước vô tòa soạn, 2 con ma học trò núp bên sở thú dò xem tình hình diễn biến ra sao…
Chào hỏi đôi câu, vừa nhận sách xong, là tui vội vã quay về, nên chưa kip nhìn lão mặt tròn hay mặt méo. Chỉ vì lão lên tiếng có cái phim gì ở Cinema Eden hay lắm, muốn rủ tui cùng dung giăng, dung dẻ ( trong khi tui biết tỏng là lão đã vơ con đùm đề).
Đang ngậm ô mai trong họng mà sao nghe đắng nghét vì sợ, nên cong đuôi, dọt lẹ.. và phất tay cho 2 đứa bạn bên sở thú đang lấp ló nhìn qua tan hàng!
Chưa chịu thua, ngoài viêc tấn công bằng thư từ. lão phone cho tui liên tuc…, dù tui không thèm bắt máy vì chưa tiết lộ cho lão số phone bao giờ. Cũng như có lần lão đã phone và găp ngay ông via tui – hỏi lão là ai, và hỏi tui về xuất xứ vì sao quen lão…
Thấy chuyên không xong, nên chúng mình 3 đứa quyết đinh phe lờ, để chấm dứt trò chơi học trò này, vì đã chiến thắng vẻ vang, xin đươc bài thơ rồi!
Nhưng, cũng lại.. nhưng nữa!
Không biết lão có tưng tưng không, mà qua bao năm vật đổi sao dời, lão vẫn không nản chí, đi luc loi tìm tui khắp nơi, từ 4 vùng chiến thuật ở quê nhà, đến 50 tiểu bang Hoa Kỳ quốc. Và găp người quen nào cũng ca… tui là..” bồ xưa” của lão, vì lão là Dũng và tui là Loan trong ” Đoan Tuyệt “. Nghe mùi rệu, muốn xuống vong cổ 6 câu.
( Thật ” bồ xưa ” này khác xa, bắn đại bác ngàn dăm ” bồ cũ ” của NLan).
Và dĩ nhiên, tha hồ thêu dệt… theo căn bênh hoang tưởng cho chuyên tình lão thêm lãng man, nhưng vẫn vừa ca, vừa bêu riếu, gây nhiều phiền nhiễu… vì phải la làng lên, cho thỏa bưc tức một thời!
Tui không biết khi Bùi Giáng mê Kim Cương, thì KC phải chịu những hệ luy nào trong mối tình đơn phương ấy, chứ tui thân phận phó thường dân thấp hèn thì….sẽ kêu lính bắt, nếu lão tiếp tục abuse… ( dù tui với lão ” ra đi 1 lần là vĩnh biệt “, không hề gặp lại, liên lạc bao giờ).
Bây giờ thì chỉ còn mình ên tui đối phó với dư âm trò chơi phá phách của tuổi hoc trò với nhà thơ lớn tàng tàng dở hơi này, sau mấy mươi năm nước chảy qua cầu… Vì 2 nhỏ bạn tui, 1 đứa còn tử thủ tai VN, và đứa kia đã giang hồ qua xứ lạ..
Kỷ niệm mà cũng là kinh nghiệm để chia xẻ với bà con cô bác…
Có những thứ ta không mong, ta không muốn, nhưng vô tình đùa vui tuổi nhỏ, qua bao năm tháng phôi pha, vẫn còn phiền lụy đời ta… vì găp đúng người tin tin chính hiệu con nai vàng.
LikeLike
Quá dữ quá dữ!
LikeLike
Lại thêm một người nữa muốn chơi ăn gian?
Chuyện của Già đâu?
LikeLike
Sorry, Hi`nh nhu* kho^ng co’ hay la` que^n vi` la^u qua’… (bi.nh que^n nhu*~ng gi` kho^ng muo^’n nho*’)
LikeLike
điệu này chuyên trốn học chắc luôn, sợ kể ra mất hình lượng Già Lụm Lon sf của Ngao 😛
LikeLike
trốn học nguye^n na(m lo’p 10 (ho.c nha?y) 😛 )))
LikeLike
năm lớp 10 trốn đi học nhảy, nguyên năm lớp 11 trốn đi “tán nàng” rủ đi nhảy, đúng không 😛
LikeLike
na`ng (s)
LikeLike
Đến năm 12 thì bắt đầu trốn nàng (s) ?
LikeLike
Lolz, bie^’t he^t tro*n
LikeLike
à, mà lúc đó Già học nhảy từ thầy hay từ bạn, hay từ nàng, hay tự học vậy 😛
LikeLike
1- “hoc” nha?y tu*` tha^`y
2- ho.c “nha^?y” tu*` nang`(s)
LikeLike
whatever, học trong bao lâu thì biết? Có bao giờ nhảy mà bị đá vô chân chưa?
LikeLike
Tango argentina bbi. dda’ cho^~ kha’c hoa`i 😛 ))))
LikeLike
hình như thi sĩ thì cũng ít nhiều có cái tật quai quái đó. đọc bài của chị em cứ cười khành khạch, nhất là cái vụ “Đang ngậm ô mai trong họng mà sao nghe đắng nghét vì sợ, nên cong đuôi, dọt lẹ.. và phất tay cho 2 đứa bạn bên sở thú đang lấp ló nhìn qua tan hàng!”
nghe cứ như lính đang hành quân, vừa quân hành vừa ngậm xí mụi với ô mai…
đọc rất tới chị Hương ơi!
LikeLike
Xin lỗi, nói lại cho đúng một chút. Lão được một giải thi ca ( không rõ thứ, hạng) của một đài phát thanh ở Sè Goòng tổ chức, chứ không phải của TTVNCH.
LikeLike
Wow, chuyện này hấp dẫn nha!
Thế cho nên từ nhỏ NL đã không bao giờ trò viết thư dùm nha, thư tình hộc bàn muốn gửi ai là nhét ngay hộc bàn người đó nha 😛
Mà cũng không bao giờ chơi trò đùa tình yêu kiểu này luôn, hehehe, nói cái gì là nói thật luôn không à, hehehee
LikeLike
dị là ” bà” này theo phong trào ” phụ nữ mới”, tỏ tình trước, phải không ?
LikeLike
hahahaha, maybe, nhưng người đó chắc chắn không phải là Ốc 😛
LikeLike
hhhahhahahaha
LikeLike
nghe trong tiếng cười có nước mắt!
hahahahahaha
LikeLike
mới coi bói nữa đó hả?
LikeLike
Coi bói gì ông?
LikeLike
Năm tui học lớp bốn trường làng có một chi tiết vừa vui vừa buồn xảy ra.
Đang trong giờ viết chính tả , tui chợt nghe một mùi thối thoang thoảng xông lên. Rồi mùi khủng khiếp đó mỗi lúc một nồng nặc, phải nói là nó thối nhức óc, thối không thể tượng tượng nổi. Nó cứ thối um cả lên. Cô giáo (hình như tên là Lan thì phải, lâu quá rồi không nhớ rõ) đang thong thả đi đi lại lại giữa lối đi của hai dãy bàn ghế trong lớp, tay cầm cuốn sách, miệng đọc thật chậm cho học trò chép bài. Khi cô giáo dời gót ngọc đến chỗ bàn tui ngồi, cô lập tức ngưng đọc, tay bịt mũi hỏi có em nào dẫm thì đi ra ngoài rửa cho sạch rồi vào học tiếp.
Tụi tui nhốn nháo, ai nấy lo lom khom lật dép lên khám mà lòng cầu mong mình không phải là thủ phạm. Dép cả đám sạch trơn, nhưng mùi thì mỗi lúc mỗi xông lên mãnh liệt nơi chỗ thằng H. đang ngồi trong hóc sát bên tường. Mặt mày của nó trông thảm hại ghê lắm. Mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt xanh lè. Cô hỏi nó, nó cứ ấp a ấp úng không ai nghe nó nói cái gì, kể cả cô giáo.
Hình như cô giáo đã được dạy cách ứng phó những chyện oái ăm như thế này trong trường sư phạm hay sao mà cô giải quyết nghề lắm. Cô nói :
” không sao đâu em, H. !Em còn đau bụng hết? Bớt rồi hả? về nhà được chứ? Vậy cô cho 1 em đưa em về, tắm rửa cho sạch rồi mai đi học lại nha”
Nó đứng lên mà mặt nó cuối gầm xuống đất. Tui ngồi đầu bàn nên phải nhích qua một bên cho nó đi ra. Tui thấy mặt nó hồi nãy đổ chàm, sao bây giờ tự nhiên đỏ lơ đỏ lưỡng. Nó một tay ôm cặp, một tay túm lấy đàng sau quần, bước ra khỏi lớp 1 hơi không thèm chờ đứa bạn đưa nó về. Tiễn nó là một tràng tiếng cười hê hê, ha ha đủ giọng trầm bỗng, như vừa xem xong 1 vở kịch diễu quá vui.
Cô giáo nhăn mặt, ra hiệu cho tụi tui im lặng. Cô nói : ”các em vừa làm 1 điều ác mà các em không biết, lại còn ngồi đó cười. Bạn của em bị bịnh gì các em có biết không? Các em không biết thương bạn hả? nếu chuyện vừa rồi xảy ra cho chính các em, các em có chịu nổi những tiếng cười cay nghiệt mà các em vừa buông ra không? Lòng giúp đở, lòng thương người như thể thương thân mà cô thường dạy cho các em, các em để đâu rồi. Cô thất vọng với các em quá. “ Nói xong mặt cô buồn hiu, buồn hắt.
Tui không nhớ tui có thấm lời cô mắng không, vì lúc đó còn quá nhỏ để hiểu hết những gì cô nói. Tui chỉ nhớ tui và vài thằng bạn nữa cùng xúm lại khiên nguyên cái ghế mà thằng H. vừa i… lên đó, đem ra ngoài giếng vừa kỳ cọ, vừa giỡn vì được ra ngoài chơi trong lúc đáng lý phải ngồi trong lớp gật gà gật gưỡng .
Sau vụ không thơm tho ấy nó bỏ học, dù ba má có ép nó đến lớp, nó nhất quyết không là không. Nhà nó nghèo, giờ lại mù chữ thì đời nó thê thảm như thế nào thì chắc các bạn đọc bài này cũng đoán ra.
Huấn ơi! Huấn đừng giận K sao viết câu chuyện này ra nhé. K viết với lòng hối hận vô bờ. Sau này khi tụi mình đã lớn, đôi lần gặp Huấn, K vẫn thấy nụ cười lóa nắng trên khuôn mặt đen nhẻm của Huấn dành cho K, không mảy may ganh tị. Dù lúc đó Huấn đang dãi nắng dầm mưa với bầy bò chăn thuê cho người ta.
Đôi lần K muốn nói nói với Huân rằng lúc đó K cùng các bạn không ai có ác tâm hết. Chỉ là trò con nít, trò quỷ quái của lũ học trò ranh thôi, nhưng vẫn không nói ra được. Thôi thì cứ xem đây là lời tạ lỗi muộn màng của thằng bạn thuở ấu thơ dành cho thằng bạn kém may mắn.
Mà nè, Huấn! Huấn còn nợ K cái vụ rửa ghế cho Huấn năm xưa đó nha! Huấn i… mà bắt tụi K rửa, gớm gần chết đó nha!
LikeLike
Những chuyện như vầy, bây giờ mình đọc lại thì thấy đó chỉ là những chuyện con nít, nhưng với nhiều đứa trẻ, những chuyện đó cứ hằn sâu trong trí ôc ám ảnh tụi nó suốt đời…
LikeLike
Ám ảnh là bởi có người nhớ những chuyện như vậy 😛
LikeLike
chuyện như vậy là như thế nào? dơ dáy, tởm, nặng mùi, dở, con nít, ruồi bu, kiến đậu…
Nếu Ngọc Lan thấy những ví dụ tui nêu trên là đúng, thì tui cũng thấy đúng y chang như vậy. nhưng đó là chuyện của tui, nhớ sao viết vậy, người ơi!
Tui tham gia là có người kêu chung chung, làm tui tưởng có tui trong đó, sorry nhá!
hà hà
LikeLike
@NL
Tro*i` a., ho.c nha?y = skipped one grade
8, tu*?ng kieu na`y la` ta^?u hoa? nha^.p ma 😛 ))
LikeLike
Già còn muốn kể thêm gì nữa không, chuyện thời đi học?
LikeLike
@NL
…”Tro*i` a., ho.c nha?y = skipped one grade
8, tu*?ng kieu na`y la` ta^?u hoa? nha^.p ma 😛 )”
Xin giải thích thêm một chút cho các bạn trẻ.
Thời của tụi tui có một số học sinh nam ,vì bắt đầu đi học trễ mất 1 năm. Nên phải skip 1 năm(thường là năm lớp 10), để cho năm 17 tuổi kịp học lớp 11 và phải có bằng Tú tài I trong tay trong năm đó. Đồng thời sang năm sau 18 tuổi phải ngồi lớp 12 với bạn bè.Dù có rớt Tú tài 2 đi nữa cũng còn được an ủi bằng chiếc lon “Alpha” trên bâu áo.
LikeLike
Chú Xem ơi,
Ai biểu kêu tự kể Già không chịu kể, thì bây giờ người khác kể chuyện học nhảy với ý nghĩa khác đi như vậy á 😛
LikeLike
Ca’m O*n anh XN
Đai khái luật “tạm miễn dịch vì lý do học vấn” của tn miền Nam trước 1975:
1- 17 tuổi hay trẻ hơn : tt1
2-18 tuổi hay trẻ hơn: tt2
3- 22 tuổi hay trẻ hơn : Cử nhân(ỏ lại lớp là đi đong)
4- 24 tuổi hay trẻ hơn: Cao học(tùy phân khoa, ngành )
Nếu học ngành kỹ thuật th`i được thêm 1 tuổi nũa như trường Nông lâm súc, KT Cao Thắng. Cũng như các phân khoa chuyên môn : y, nha, duọc, bach khoa, su phạm etc
Nếu không hội đủ điêu kiện trên thì đuọc đi tr`inh diện nhập ngũ, hsq hay sq tùy theo học vấn
Hoc xong DH cũng phải đi nhập ngũ, nhưng nhiều ngành cho biệt phái về hay phuc vụ trong nganh chuyen môn : SP cho biệt phái vê đi dạy, y nha duoc th`i đuọc đeo lon trung úy trong ngành quân y hay biet phái tùy theo píston lớn hay nhỏ .
Trai trong thời chinh chiến 😛
LikeLike
Hui` ddo’ tui. bi. dze^ truo’c (bo?i na`ng couvent des con chim)
LikeLike
Rồi sao nữa 😛
LikeLike
fin
LikeLike
Là sao? Già nói cụt ngủn vậy ai mà hiểu!
LikeLike
He^’t rui`, da. thua* co^ giao
LikeLike
Hehehe, tặng Già câu chuyện của chính Già ở dưới kìa, qua giọng kể của phóng viên NL 😛
LikeLike
năm lớp bảy, lớp tui có 1 thằng bạn tên là Mẫn. ( sau này nó đi công an nên tui lôi tên thật của nó ra cho bỏ ghét) Lúc nào nó cũng cứ tự xưng nó là Mẫn Văn Lâu. nó muốn lau, chùi gì kệ xác nó, tui cứ Mẫn rụng mà tui kêu, vì nó có cái răng bị rụng . Kêu thét thành chết tên của nó luôn.
Các bạn còn nhớ cái bàn học” bàn có 5 chỗ ngồi ” rồi chứ gì? Vô phúc cho nó làm sao mà nó ngồi đúng vào nơi mặt bàn có lỏi cây tròn tròn còn nguyên si trên đó. Không biết nó ngồi nghịch ngợm sao đó mà nó nạy cái lõi đó ra, khiến cái mặt bàn lủng 1 lổ dòm dị hợm vô cùng.
Lần đó tụi tui thấy nó sao cứ ngồi lì trong lớp không chịu ra chơi. Đến lúc ra về tui tui lục đục đứng lên thì nó vẫn còn thu lu ngồi một đống. Hỏi nó sao, nó không trả lời. Cô T. mới tới chưa kịp hỏi thì nó òa ra khóc như cha chết vậy. Các bạn biết sao không? Nó chơi ngẳng, nó đút nguyên ngón tay trỏ của nó vào cái lỗ trên mặt bàn, không làm sao rút ra được. Ngón tay nó tím bầm như màu tím hoa sim vậy. Cô T. mới đem xà bông pha nước đổ vào và kêu nó cố kéo ngón tay ra,nhưng vô phương.
Cuối cùng nhà trường mời ông thợ mộc tới hì hụi cưa với đục một hồi mới cứu được “mạng” của nó.
Các bạn nào biết tui, cùng học chung lớp với tui chắc nhớ câu chuyện này, chuyện của Mẫn Văn Lâu Rụng táy máy tay chân.
LikeLike
Co^ng nha^.n Mr. Ken nho*’ dzai 😛
LikeLike
hahaah, có người còn nhớ dai hơn mà chưa cho thiên hạ biết thôi! thx
LikeLike
Sao chuyện gì ông cũng nhớ hết zậy trời! 🙂 may mà tui hỏng học chung với ông, nếu không giờ này chắc thế nào tui cũng bị dính chấu! hehe!
LikeLike
tui chắc cũng giống một người bạn của ai trong blog này, sống về đêm ( như ăn trộm vậy) . Bao nhiêu chuyện từ đời le le lép lép nào tui vẫn còn nhớ như mới vừax ảy ra vào ngày mai…
LikeLike
Cái còm trên và cái còm này Ốc ám chỉ ai vậy, nói nghe đi 😛
LikeLike
mà sao 2 chuyện toàn là chuyện người khác, còn chuyện của ÔC đâu! hay là chơi ăn gian nữa! hehe!
LikeLike
kề chuyện của ốc nhiều rồi, có người nói ốc nhiều chuyện, nên bây giờ kể chuyện người khác thôi!
LikeLike
Năm lớp 8 tại Dương Bá Trạc,tui có thằng bạn cùng lớp tên Em,tay này phá nhiều học ít,tay chân lúc nào củng táy máy không phá cái này thì củng phá cái kia nhất là nhưng nử sinh cùng lớp phải khốn khổ với nó.Em có khuông mặt đăc biệt là luôn cười dù khi bị ăn đòn nguyên do là cái miệng như nhân vật Jocker trong phim Batman vậy.Đi chơi với nó thì hay bị rượt đánh hoài củng tại cái miệng cười vì bị cho là cười “đểu “.Có cái đáng nói là dù học dở nhưng mổi kỳ thi học kỳ thì nó luôn đứng nhất vì bài thi quá xuất xắc.Thầy cô đều nghi nó đem tài liệu vào phòng thi,nhiều lần xét cặp của nó ,luôn canh chừng chỉ mình nó khi thi.Có cái lạ là mổi lần thi thì mặt nó thì như muốn khóc vây,lúc nào củng buồn thê thảm như có ai chết.Và là bạn thân nó nhưng khi thi thì nó như đếch biết mình là ai,hỏi gì thì củng ậm ừ làm tui ” bức xúc” lắm. Cho đến khi không còn học ở DBT thì tui mới khám phá ra là nó có thằng anh sinh đôi tên là Anh.Tên này thì là học giỏi và ngoan không như thằng em “lựu đạn” nhưng lại có cái miệng như lúc nào củng mếu vậy và đó là cái để phân sự khác biệt của hai anh em nó.
LikeLike
Vụ này hay à nghe! Để tui coi coi có cách nào bắt chước hông! hehe!
LikeLike
Mây hay nha, cái gì cũng muốn học hết!
LikeLike
ông anh dùng dữ kiện sống động này viết truyện đi ông anh ơi!
LikeLike
Kỷ niệm mình sắp kể đây xẩy ra khoảng hơn 45 năm về trước, lúc mình học lớp 6 hay 7 gì đó. Lớp toàn con gái, đến giờ ra chơi thì rủ nhau chơi u. Lúc đó đứa nào cũng mặc áo dài trắng đi học, bèn cột 2 tà áo lại cho khỏi vướng víu.
Chơi hăng làm sao mà 1 bạn bị giựt tét áo luôn và dĩ nhiên là không có áo khác để thay trong lúc đó, bèn lấy áo mưa mặc vào để vô lớp học tiếp, mặc dù lúc đó trời nắng chang chang và nóng nực nữa.
Ông thầy Sử Địa dĩ nhiên nhận thấy chuyện khác lạ trong lớp rồi vì ai cũng mặc áo trắng tinh, còn bạn đó thì mặc áo mưa màu đen, nổi bật ngay giữa lớp. Tới giờ này mình vẫn còn nhớ ông thầy phán như vầy: “Con M điên à, sao lại mặc áo mưa trong lớp?” Cả lớp lấm lét, không dám thưa thật cho thầy biết, hehe…
Còn 1 chuyện nữa là lúc đó mấy đứa cũng thích thích nhóm húi cua học cùng trường mà không biết làm sao, bèn chờ lúc vắng vẻ, liền xì lốp xe của con người ta, thiệt là con gái mà phá không thua gì con trai! 😉
LikeLike
hehehe, cái vụ xì bánh xe này NL có biết 😛
Rồi có 1 lần NL trở thành nạn nhân nữa, hehehe
Số là khi đó NL học chuyên văn, thằng bạn “cầm vé đi tuổi thơ” của NL học chuyên toán. 1 bên thì toàn con gái, 1 bên hầu hết là con trai. Tan học, tụi nó phá bằng cách xì bánh xe của NL và bạn đó từ lúc nào, rồi nguyên đám tụi kia khúc khích cười đạp xe chạy về trước, để lại 2 đứa này dắt xe đi tìm chỗ bơm, sẵn có dịp 8 luôn 😛
LikeLike
@Độc giả San Jose
hê hê… cái vụ này là lứa tuổi của ốc hoàn toàn bù trất, vì thời đi học con gái chưa được phép mặc áo dài. con trai thì dĩ nhiên là không rồi. Hề hề. Chuyện các bà giờ ra chơi chạy nhảy, đánh chuyền chuyền rồi chuyển qua đánh lộn, nắm tóc, ngắt véo giật tung áo của nhau ra thì thời nào cũng có. Chính ốc phải giật khăn trải bàn thầy giáo che cho một nường, bị một nường xoáy đôi mắt mang hình viên đạn vô tim , khiến nó rỉ máu tới bây giờ.
Ủa, cái vụ trời không mưa vẫn mặc áo mưa ốc tưởng là chuyện diễu, ai ngờ là chuyện thật…
LikeLike
Hến hồi nhỏ hiền khô, nên cái vụ Nhất quỷ nhì ma hỏng liên quan gì đến Hến!
Vậy mà cũng có một lần bị ‘giáp mặt’ với ông thầy hiệu phó đó nghen! Số là hồi học cấp 3, học sinh nữ phải mặc áo dài đi học, chỉ có ngày nào có giờ thể dục thì mới được mặt áo sơ mi trắng, quần tây. Vậy là một lần, cả đám con gái rủ nhau ngày hôm sau đi học mặc áo sơ mi, mặc dù bữa đó không có giờ thể dục. Vậy là bữa sau, hỏng đứa nào thèm mặc áo dài. Đang ngồi trong lớp, tự nhiên thấy ông thầy hiệu phó lù lù đi zô, ổng làm cho cả lớp một bài học đạo đức, cho cả đám hạnh kiểm xấu tuần đó, rồi bắt chạy dìa nhà thay đồ. Chưa hết, đến thứ hai tuần sau, giờ chào cờ còn bắt cả đám đứng lên cho toàn thể bà con chiêm ngưỡng dung nhan của những nàng ‘cố tình chống đối nhà trường’. Cũng may là bị phạt cả lũ, chớ mà đứng lên trước trường kiểu này mà đứng có một mình thì chắc có nước độn thổ! Bởi dị mới nói ‘đoàn kết là chết cả chùm’! 🙂
LikeLike
Đoàn kết là chết chùm, nhưng chết vậy mới oanh liệt, chết một mình lạnh thấy bà nội nhất là khi chết trước cột cờ 😛
LikeLike
Đúng rồi ,Đoàn kết chết hết,chia rẻ chết lẻ tẽ …
LikeLike
rõ ràng rồi hén! nói hồi nhỏ hiền khô, bây giờ hết khô rồi hén. Tui nói Mây có Vằn mà hổng chịu, cứ” em chã em chã “hoài.
@Ngọc Lan
Chết trước cột cờ mới hiên ngang lẫm liệt như NVT vậy chứ, có gì lạnh đâu.
“Có cái chết hóa thành bất tử” mà lị.
LikeLike
Thôi, ông chết một mình đi, xuống dưới kiếm ai mà tám 😛
LikeLike
Một câu chuyện vui thời đi hoc:
Tui đang ngồi trong lớp cắm cúi chép bài thì bị một tờ giấy vò cụt lại ném vào đầu,nhìn qua thì của cô bé Donut mà tui thương thầm ném tới .Mở tờ giấy ra xem “Ra chơi mình đi ăn chè nghe,thích bạn lắm lắm..” tui khoái chí hơn trúng số,hí hửng nghĩ tới một lát nửa sẽ có mục gì sau khi ăn chè và nhìn sang em như dò hỏi.Em nói “xin lổi nghe,chội lộn dzồi,ấy chội qua bàn bạn A đi,cám ơn !Tui nóng gà bèn vò tờ giấy lại nhắm vào đầu thằng A đáng ghét kia mà ném. “Ui da,A vò đầu nhưng củng giấy ra xem,mặt nó sắng rựt và có vẻ vui hơn tui hồi nảy nưã và đám đuối nói với tui” Thích người ta thì nói đi,bày đặt chơi trò ném giấy nửa,ghét quá đi,đồ quĩ sứ !Năm đó tui bỏ trường DBT đi luôn !
LikeLike
hahahahaha, kể ra bỏ từ trường DBT qua tới Mỹ rồi mà vẫn còn chưa hả giận, chờ đến mười mấy năm sau gặp lại mới tỉnh hồn nhớ cố hương 😛
LikeLike
chuyện ông anh kể vui thật, “vui như ngậm đắng nuốc cay thế nào”. Vẫn thấp thoáng hình bóng của tui trong các câu chuyện của ông anh kể. Tài tình thật.
Tui là BV11440, cycle72. tháng giêng 1986- july 1986. Vùng 8, 822E. Morong Bataan Philippines.
Tui muốn góp vói ông anh ít chuyện về chốn cũ, nhưng thời gian tính qua rồi. Còn nhớ coi phim vườn chuối vùng 10 không ông anh? còn nhớ Monkey House, còn nhớ Nghĩa Địa vùng 11 không ông anh?tui định post vài tấm hình của tui , để coi ông anh có nhận ra đâu là đâu không, nhưng tính thời gian cũng vèo tuốt luốt
thân
LikeLike
@ ken :Phải khi xưa mà nghe nói ai dọn tới vùng 11 là biết đi bán muối rồi.Còn coi phim tại vườn xoài có tại vùng 5 và 10.Thân
LikeLike
@ Dat Diep
Ông anh hơn tui vài tuổi. Tuổi của chúng mình còn trẻ chán, mà sao cứ nhắc chuyện đã qua là cứ 20 mấy năm trở lên nghe chán như bánh tráng mắc mưa vậy ông anh!
LikeLike
@ ngoclan,
Tui thể có đất, có trời, có ông Công, ông Thổ Địa, là không có ” đùa với tình yêu ” nghe! Vì có yêu lão bao giờ đâu?
Chỉ có cái là cả bọn nghịch ngợm nên nghĩ ra chuyên đi xin bài thơ để có đề tài sau đó mà bàn luận sôi nổi cùng cười hi hi bên nhau thôi.
Trước sau, tui chỉ gửi lão 1 lá thư ” em hiền như ma soeur” đôc nhất.
Vậy mà, lão ” ám ” tui ” trên từng centimet “.
Nghe đâu,.. (cách đây mấy năm, có người quen kể lại) lão cho biết sắp 70 tuổi rồi, và quyết chí đi truy lùng tui tiếp. Bởi nếu không gặp lại tui, lão sẽ chết không,,,, nhắm mắt!
Trời Phật! Lâm ly, bi đát , hơn cả chuyên tình Lan và Điệp!
Và khùng thương hạng, ngoai hạng, bất cư dân khùng nào cũng phải ngã nón chào thua.
@ ken Zip
Cuối tuần mà, cứ xem như chuyên hỉ, nố, ái, ố ” mua vui cũng đươc một vài trồng canh ”
Cám ơn đã ” ái mộ ” tài phóng bút văng mạng của tui. Bởi vậy Ốc hiểu tai sao tui chỉ viết có một lá thư mà lão chết …một đời….
Còn tui, từ đó… thấy mấy ông nào có ” triêu chứng ” quái quái là cũng lo sang số de dọt trước cho yên thân.
LikeLike
Hối lộ đi, không em chỉ chỗ à 😛
LikeLike
cũng lại ít chữ nhiều nghĩ nữa!
LikeLike
Mới phỏng vấn Già Lụm Lon về kỷ niệm thời đi học của Già. Để kể cho mọi người nghe nè:
Suốt thời đi học, Già không có hay là quên hết rồi những kỷ niệm, chỉ nhớ được mỗi chuyện đi học nhảy.
Đó là lúc Già đang học lớp 10, trốn học chữ cả năm chỉ để đi học nhảy thôi. Công tình tầm thầy học nhảy cả năm trời như vậythì phải bỏ tiếp ra một năm lớp 11 để đi tán mấy nàng, rủ mấy nàng đi nhảy cho đáng công chứ!
Hỏi “Khi học nhảy như vậy, có bao giờ Già bị đá vô chân chưa?” thì Già cười cho biết, “Tango argentina bbi. dda’ cho^~ kha’c hoa`i” Không biết đó có phải là lý do, bên cạnh lý do khác là “Hùi ddo’ tui. bi. dze^ truo’c (bo?i na`ng couvent des con chim), mà đến năm lớp 12 thì Già lại phải trốn học tiếp. Coi như xong phin.
Già kể lại chuyện này để thấy vì sao cứ muốn quên đi những chuyện không muốn nhớ khi nghe có người hỏi.
****
Hahahahaa, Già thấy nhà báo NL kể lại có đúng chuyện của Già không vậy?
Thề là không có thêm bớt gì hết trơn, đây toàn là những gì moi móc được từ khi Già chỉ bắt đầu bằng câu “Sorry, Hi`nh nhu* kho^ng co’ hay la` que^n vi` la^u qua’…” để muốn trốn luật trò chơi 😛
LikeLike
hehee Mr. LNĐ
bị nhà báo moi ruột hén.
Cách nói chuyện của ông anh khiến người nghe phải đoán nhiều. Viết cũng vậy, ít chữ nhiều nghĩa. Có vậy nhà báo mới có chuyện để tưởng tượng ra thành 1 câu chuyện ngăn nắp, có đầu có đuôi như vậy. tay nghề cao hay không nhìn vào biết liền.
Mà cái vụ Tango à la xô cho cái giò vô chổ hiểm có thật không vậy? nguy hiểm à nha! chết như chơi chứ hổng phải chuyện Ngọn Cỏ Gió Đùa à nha.
Kính
LikeLike
O^ng ba.n nho*’ be^n vn co’ vo? tra’i dua` kho^ kho^ng ?? Voila
LikeLike
vỏ cứng ở trong mới đắc địa. Vỏ bên ngoài sơ hông hà, sơ múi gì. Hahahhahaha
ông anh nhắc làm tui nhớ một thời dùng cái này học võ…
hê hê
LikeLike
Già ơi, Già ơi, Già hỏi vỏ trái dừa khô làm gì vậy 😛
LikeLike
Để học xà quyền vói anh :)))
LikeLike
@NL
A game we know how to play 😛 )))
Cheers
LikeLike
Ở trên thì nghe Già đòi đi kiếm dừa khô để chọi, ở dưới thì Già “cheers”, không biết nên đón đỡ làm sao luôn 😛
LikeLike
Tổng chào bà con,
Theo yêu cầu topic của Cô Ngọc Lan nói về “nhất quỉ, nhì ma, thứ ba là nó” thì tui có chuyện nhớ nhứt thời học lớp đệ Thất (là lớp 6 sau này) tại trường Hưng-Đạo đường Cống-Quỳnh, ngày xưa.
Nói trước, là hồi còn đi học bậc Trung học tui hổng “quậy” như tựa đề bài đâu nghen.
Chuyện là như dzầy: bữa đó giờ Toán, hổng hiểu sao Ông Thày kêu đúng tui lên bảng kêu giải bài toán gì đó – tui hổng làm được – Ổng cố giải thích cho tui nhưng tui vốn dở Toán cộng thêm bị “khớp” vì Ông Thày này nổi tiếng rất “mạnh tay” với học trò “dốt” như tui ! 😦
Làm bữa đó, tui bị Ổng “nhéo” tai gì mà lúc xuống chỗ ngồi lại thằng bạn ngồi kế bên nói nhỏ “trái tai (earing) mày bị rách, rướm máu kìa !”. Mà sao lúc đó tui cũng hổng biết đau là gì nữa kìa…
Tui sợ hổng dám nói gì với Ông Bà Già tui luôn.
Bi giờ có dịp kể ra cho bà con nghe coi và góp ý cho biết có phải là bị “abuse” hông ta ?!
Cô Giáo Ngọc Lan xử giùm đi 🙂
Mà có xử thì Ông Thày này cũng đi bán muối mất đất rùi !!!
Chúc mọi người một ngày Chúa nhựt được an-dzui 🙂
LikeLike
hi ông bạn miệt dưới
cái vụ bị nhéo tai của ông bạn kể , tui cũng bị y chang. Ông thầy đó mập thù lù, tay chân lông lá nhìn kiếp vía lắm. Tui hổng biết mắc lỗi gì mà ổng kêu tui lên bảng, ổng tưởng tai tui là tai Trư ngộ Năng hay sao mà ổng túm, vừa xoắn vừa giở hỗng 2 chưn tui rời mặt đất luôn. Tai tui nghe răng rắc, đau thấy trời xanh. Tui về nhà mà trái tai tui tụ máu bầm đen mất mấy ngày. Còn chung quanh vành tai thì khỏi nói, máu cứ rịn ra hoài, má tui vừa xức thuốc vừa khóc: ” sao con lì chi cho thầy phạt dị con”.
Muốn học trò của thầy nhắc tên ra đây không, thầy giáo dạy sinh vật của trường PTCS Ninh Hà năm 1984?
LikeLike
Hehe, lúc NL dạy cái đám học trò lớp 12 chuẩn bị thi tú tài. Nói rằng đứa nào không thuộc bài cô khẽ tay. Sợ tui nó không tin, NL mang theo 1 cây thước kẻ thiệt.
Khi kêu tụi nó lên trả bài, cả đám cứ nói là không thuộc. Kêu xòe tay ra, tụi nó nói “một tay cô cầm tay em, tay kia cô cầm thước kẻ thì em mới không rụt tay lại!”
Chịu đời nổi không!
LikeLike
Hahaha… Chịu đời không nổi với lũ nhóc lúc chúng phá phách…
Tui vô lớp điểm danh: “Âu Kim Anh”, không nghe trả lời, tui dòm vô chỗ Kim Anh ngồi và gọi tiếp “Âu Kim Anh đâu?”
Một cái đầu ló lên từ gầm bàn, giọng ồ ồ ” Anh, anh đây!”
35 năm rồi, vẫn còn cười khi nhớ đến.
LikeLike
hahahhahah, sau đó thì sao , Chị Khoai? chuyện nghe tức cười quá
LikeLike
Hồi trung học, lớp tui có một tay nghịch hơn quỷ. Nhà hắn nghèo rớt mồng tơi.
Ba hắn chèo đò quăng lưới trên sông. Má hắn buôn bán lặt vặt ba củ khoai củ sắn
(khoai mì) ngoài chợ. Vì vậy mà anh em hắn được thả chạy rông nghịch gợm suốt
ngày. Hắn nghịch kinh khủng. Nổi tiếng bợm nghịch toàn trường là hắn.
Trong lớp có cô giáo trẻ, khi học trò đang làm bài tập, cô hay đứng dựa mặt vào
bảng đen, thả tầm mắt nhìn ra cửa sổ ngó mông lung. Một hôm tan tiết học, cô vừa
bước chân ra khỏi lớp là hắn nhảy xổ lên bục giảng đưa mũi hun cái chụt vào chỗ bảng
đen mà cô giáo vừa kề má lúc nãy và quay xuống lớp nhe răng cười khà khà “đã quá
bụi bay ơi”. Chuyện này rồi cũng tới tai tổng giám thị. Hắn bị phạt cấm túc lượm rác
nhổ cỏ mấy ngày.
Mà hắn có chừa đâu? Một lần khác, có một hôm một đám học trò đang tụ tập viết
láy hoáy cái gì đó mà thiếu cây viết. Một đứa qua sang hắn hỏi “mi có cây viết cho
tao mượn”, hắn đưa tay … kéo cái phẹc mơ tua xuống, chỉ vô cái ấy nói “viết tao nè”.
Đám con gái bụm mặt chạy tá lả. Khỏi nói, sau đó nó bị đuổi học, má nó phải bỏ buổi
chợ tới trường năn nỉ các thầy.
Bạn bè không ai ghét nó. Thầy cô dù thấy nó là lắc đầu nhưng không ai giận nó.
Những hành động hắn làm nhiều khi vượt quá khuôn khổ học đường, nhưng hắn không
phải là một đứa đồi bại. Ở sau trường có một con sông. Ngày nóng nực sau giờ bãi
trường, một vài đứa lớn mật băng qua khu ruộng bàu tới sông nhảy xuống tắm (trường
cấm). Có lần nó cứu một bạn học thoát chết đuối vì trượt chân chỗ hiểm té xuống sông.
Sau này khi vô SG học, tôi nghe tin hắn chết ở quê nhà. Hắn và đứa em mày mò khiêng
một quả đạn còn sót lại hồi chiến tranh về cưa ra lấy thuốc súng và metal scrap để giúp
gia đình bán lấy tiền đổi cơm gạo. Đạn nổ, hắn chết tại chỗ. Em hắn bị thương nặng,
được đưa vô bịnh viện nhưng sau đó cũng không qua khỏi. Tội nghiệp.
Những câu chuyện thời trung học như thế này đã nằm sâu trong ký ức tui đã 30 năm
rồi, nó như những cái files lâu ngày không đụng tới, cái brain compressed chúng rồi nhét
chúng vào xó xỉnh nào đó trong đám memory cells bùi nhùi trong đầu. Những trăn trở
của cuộc sống ngày theo ngày cứ chồng chất những sự kiện mới vào đám memory cells
có hạn, làm những ký ức nhỏ nhặt này cứ bị quên lãng theo thời gian. Có những cơ hội
như thế này, khi ngồi đọc lại những chia xẻ của bạn còm, mình lại nhấn cái nút “search”
trong đầu, lôi những cái files cũ kỹ ấy ra, phủi bụi, unzip them, và put in words, chia xẻ
với bạn còm. Cảm ơn blog NL, cảm ơn bạn còm, cảm ơn cuộc đời đã cho mình những
phút đi trở lại quá khứ, dù là ngắn ngủi …
LikeLike
@ Mr. Trùm Sò
vâng ông nói đúng lắm ông ơi. Ký ức nó trốn sâu vô cuộn não, vô tình có ai khơi dậy là nó ào ào chảy, như nước lũ mùa mưa hối hả chạy cho kịp nhập vào dòng sông kỷ niệm.
Cũng với nỗi niềm từ dòng sông đó, tui chợt nhớ tới cái thời ngỗ nghịch chuyện chọc phá các cô giáo, khiến các cô cũng dở khóc dở cười với tui. Tui hồi đó ăn đòn nhiều hơn ăn cơm cũng do mấy cái trò ma mãnh này. Tui không có kể chi tiết, nhưng cách đàn ông chúng mình cũng biết tác dụng của chùm kết nướng rồi chứ. Khồồồnngg!!! không phải chỉ để gội đầu không đâu. Nướng cho thành than, tán nhỏ rãi lên ghế ngồi của cô giáo.
Con nhớ cây mắc mèo chứ! Nó ngứa bà cang à nha!
Hôm nay viết những dòng này, nếu có thầy cô nào đọc được thì em, KD, xin có lời xin lỗi với những thầy cô khả kính đã một thời mất ăn, ngủ vì em.
Trời ạ!
LikeLike
Ông Ken, chùm kết và mắt mèo, trời ơi ông có phải là nó hiện thân không?
Quá giống quá giống 😉
LikeLike
nhột cha! như không ông làm tui giật mình đứng cả tim… hổng phải tui à nha!
quỷ thần thiên địa ơi!
hề hề
LikeLike
Cám ơn Trùm sò đã chia sẽ kỉ niệm về thời đi học nhất là chuyện thương tâm của người bạn củ bất hạnh .Nghe chuyện này làm tui liên tưởng tới bài hát ” Thằng bé tát dầu ” do Phan Văn Hưng trình bài
” Tôi muốn hát cho thằng bé tát dầu
Chết nơi cầu cạnh xưởng Ba Son
Tuổi mười ba da trần sạm nắng
Vớt cặn dầu về đổi lấy miếng cơm
Hai đứa bé bơi xuồng đến gầm cầu
Đứa quơ dầm miệng giục em ơi
Phải làm nhanh coi chừng họ thấy
Tát lẹ vào dầu đổ ướt chiếc khoang
Ôi quá nhiều dầu sao quá nhiều
Chắc phen này hẳn được cơm no !
Ngày chợ đến sẽ mua sữa một lần
Cho thằng Cu nếm thử nghe em
Mơ chưa dứt, trên cầu chúng thấy rồi
Mắt lạnh lùng nạp khẩu AK
Ở ngoài kia con thuyền vùng vẫy
Cố vào bờ liều mạng trốn thoát thân
Cố sức chèo thằng bé cố chèo !
Tay quơ dầm mà thuyền như không đi !
Tràng đạn bắn chết em quá vội vàng
Buông dầm rơi ngỡ ngàng trên khoang …
Thuyền không lái nghiêng nghiêng xoáy giữa giòng
Máu em trào nhuộm cả hai vai
Thằng nhỏ ôm anh mình bật khóc
Lớp cặn dầu này đổi lấy xác anh !
Bé tát dầu, thằng bé tát dầu !
Chết nơi cầu cạnh xưởng Ba Son
Thằng nhỏ chết vớ đôi mắt mở trừng
Trên giòng sông sóng gợn rưng rưng…
LikeLike
ông anh post bài hát này lên thì lòng tui lại chùng xuống…. cứ lên xuống kiều này tui đi vùng 11 quá!
LikeLike
Bài này buồn quá anh Đạt ơi 😦
LikeLike
@Trùm Sò:
NL cũng cảm thấy vui nếu như khơi gợi được cho mọi người những điều tưởng đã vùi sâu trong ký ức.
Và cũng xúc động khi đọc những câu chuyện ngày xưa của mọi người…
LikeLike
@ Ken , Doan
Hint : bo.c alu. foil truo*’c khi ha^’p, khoai se~ kho^ng nha~o nhu* cha’o khe^ 😛
LikeLike
trời, bây giờ ông anh mới chỉ…. next time
mà hình như khoai bên này nó làm nũng hay sao mà nước không? chỉ có khoai Dương Ngọc còn ngon thôi, khoai lang nghệ ngày xưa đâu rồi!
Cám ơn Ông anh
LikeLike
Khoai bay gio*` nhi`n ngon, a(n dzo*? vi` toa`n pha^n bo’n 😛
8 hui` nua~ la` ra to*’i vu. bolsa’s model (nhi`n quanh toa`n la` chi. em)
Cha,y
LikeLike
Đụng chạm nha, tui ở ngay Bolsa nha!
LikeLike
D. hấp khoai không bị ướt như Ốc diễn tả đâu, D. đang sấy lại mẻ khác thử xem sao . Lúc sáng, miếng khoai dai như giẻ rách, vậy mà nhỏ con gái ăn đâu có chê, đúng là Mẹ hát, con khen hay .Cám ơn anh Già.
LikeLike
có tin vui giờ giờ tuyệt vọng. cho em biết với nha. Cách thức thì dễ òm, nhưng rớ tới khoai sao mà nhiêu khê quá. Ngày xưa món này là đồ bỏ, qua bên này nó lên đời.
Ốc đang nói khoai à nha!
LikeLike
@Ken, chị rửa khoai sạch sẽ, rồi cho vào xửng hấp thôi, nhưng lần này, cắt dày hơn hôm qua, cũng mua khoai Mỹ đó mà, tiền khoai chỉ 3 đồng, tiền điện chắc 10 đồng, ăn món này mắc qúa.:(
LikeLike
@Chị Đoan, anh Ken:
NL làm thấy ok lắm á. Trong lúc sấy mà cứ đi ra đi vô mở nắp lò bóc bỏ miệng, bây giờ chắc còn được chừng 1/3 😛
Nhưng mà ngon á!
LikeLike
Tui cũng muốn góp còm với Quí Vị cho dzui nhưng chỉ sợ lạc đề rùi bị Cô Giáo “nhéo” tai quá !
LikeLike
cô giá
Cô giáo hiền lắm ông ơi. Muốn 8 chuyện gì cũng ok hết, nhưng phải tương kính lẫn nhau. Cô giáo không có nhéo tai, cô giáo chỉ dự trữ guốc thôi!
Mến
LikeLike
Hôm nay Bạn Đọc Blog Người Việt “bày đặt” kiếm chuyện nha, định đánh “bài chuồn” không kể chuyện nên giả vờ là “sợ lạc đề rùi bị Cô Giáo “nhéo” tai!”
LikeLike
Tám Cuối Tuần là mình được phép nói bất cứ chuyện gì trên đời này mà không sợ bị lạc đề gì hết đó ông anh! Xin vui lòng kể cho mọi người nghe với.
Ngao bận cả ngày, bây giờ được lên blog đọc tới đọc lui vui quá đi thôi!
LikeLike
Hi TB Ngao,
thứ bảy cày tận tình nha! Mệt hông?nói b/x làm cho ly sô đa 3 trứng gà giải lao.
Cơm nước gì chưa, nếu chưa thì kêu b/x làm cho miếng medium rare steak !
đừng hỏi tui tại sao phải ăn uống kỷ như vậy nha!
chúc ông vui
LikeLike
Ốc, cuối tuần thì Ngao dành thì giờ cho gia đình nên cũng bận, chỉ mong đến giờ lên blog thôi. Ăn thì quá nhiều rồi. Ngao không biết nấu mà cũng muốn cho bà xã và 2 nhóc ra ngoài ăn. Chuyện này chuyện kia là hết ngày thứ bảy. Ốc ũng vui nghen. Bây giờ là giờ của Ngao hưởng thụ với bạn blog đây! he he!
=======
– Hồi nhỏ lúc còn ở VN thì mẹ Ngao chuyên môn bắt Ngao làm mật-thám để đi theo bà chị lớn của Ngao. Hễ đi đâu ngoài giờ học mà nói đi học thì mẹ đâu có tin. Thực ra, chỉ cũng đi tới nhà mấy chị bạn cùng học nhưng đều phải nói láo là đi học. Hồi đó chỉ quen một chị mà nhà chị này hay có cúng và ăn uống ngon lành lắm. Người lớn một bàn trên nhà, mấy anh chị em của chị này thì ăn bàn dưới bếp. Ngao đi theo nên cũng vô bàn ngồi ăn luôn. Mấy anh chị này nói chuyện đủ thứ trên đời, mật-thám Ngao ngồi ăn no bụng thôi. Tới giờ chỉ từ-biệt đi về thì Ngao cũng về luôn để báo cáo với mẹ là chỉ không có hẹn hò với anh nào hết.
– Ngao đi học thì hổng có phá. Hồi 9 tuổi, có cô bạn học chung lớp có lẽ thích Ngao lắm nên đã tặng Ngao mấy tấm hình kiểu như postcard chứ không phải hình chụp rồi đề phía sau” dù cho ảnh có phai màu, xin đừng xé nó mà đau lòng người”.
Vậy mà cứ lén-lén bỏ vào sách của Ngao. Mấy tên bạn Ngao biết được nên đọc lên cho cả lớp nghe cười ầm cả lên. Từ đó cô ta sợ quá nên không tặng nữa. Ngao cũng thấy tội là để bạn thấy, nhưng làm sao bây giờ, hổng lẽ mình liệng đi mà lớp học bên VN cũng đâu có thùng rác đâu.
LikeLike
Chuyện vậy mà Ngao còn nhớ chứng tỏ Ngao cũng “nhớ” dai ghê 😛
LikeLike
Ngao thì có tật nhớ dai và nhiều khi nhớ chuyện chẳng quan-trọng gì hết trơn.
Gặp lại thằng bạn thân mấy chục năm. Ngao nhắc chuyện này chuyện kia, rồi nào là nhà của ba má nó furnitures trong phòng khách, phòng ăn, rồi nhà hàng xóm nó là ai, etc. Nó cũng lắc đầu luôn.
LikeLike
Đọc bài của ông , tui phát ghen! Tui thì toàn là người đi gõ cửa thôi. Có cánh cửa thì mở rộng ( như phim Cánh Cửa Rộng Mở), có cái mở he hé, có cái chưa gõ đã mở , có cái không những không mở mà còn đóng mạnh làm tui Flat Nose luôn. Nhớ hoài nhen!
Bài viết hay quá!
LikeLike
Chuyện tình của Ngao quá dữ luôn! Cái câu ‘ Dù cho ảnh có phai màu…’ hình như Hến nghe quen lắm à nghe! Rồi cô đó bây giờ sao rồi hả Ngao? Hến ngồi chờ nghe nè! hehe!
LikeLike
Đâu có phải chuyện tình gì đâu. Hình như con gái thấy mình hiền ít nói họ thích vậy thôi. Hồi học tiểu-học mà. he he!
Có, Ngao có thấy cô ta một lần tình cờ đi ngang qua một tiệm bán hàng có vẻ lớn , cũng không đến nỗi nghèo khổ thì cũng được. he he!
LikeLike
@ken zip
Sẵn đây cho tui hỏi Ông Ken: là bà con, thân nhân của Ông Bạn có ai tên Diệp-Thành ở Sydney, làm Bưu-điện Úc hông dzị ?
LikeLike
hình như là không. Họ Diệp giống như những họ mà có gốc từ tàu thường theo gia phả để nhận họ hàng, vai vế. Không biết Diệp Thành theo hệ gia phả nào. Nếu được ông hỏi giùm.
Hệ gia phả của nhánh họ diệp của tui là:
Dụng, Năng, Bảo, Thế
Từ, Đại, Gia, Thanh
Hiến, Tác, Phương, Trường
Tăng, Hy,Kỳ, Điển.
Tui lót chữ Bảo, con tui thì Thế. Cứ thế tiếp tục cho đến chữ Điển. Sau đó nữa thì sao? hề hề… chưa có câu trả lời.
Ông Anh Dat Diep cùng một họ với tui, nhưng khác phái. Nếu ổng cùng phái mà tên lót của ổng là Dụng, thì tui phải bắt buộc kêu ổng bằng Ông( như ông nội, vì cùng ngang hàng với Ông nội tui.)
Thân
LikeLike
@ Ken Zip
Ừ nhẽ ! Ông nói tui mới nhớ đến Họ Nhà Nguyễn bắt đầu từ thời Vua Minh Mạng cũng đặt giai cấp cho những thế hệ kế tiếp bằng 4 câu thơ cho 20 đời con cháu nối tiếp :
Miên , Hồng , Ưng , Bữu , Vĩnh.
Bão , Quý , Định , Long , Trường
…..
…..
(Lâu quá , mí lại chưa tới. Ai nhớ nhắc giùm đê !!!)
Nên bắt đầu là Miên Tông tức Vua Thiệu Trị , Hồng Nhậm tức Vua Tự Đức….Đến đời sau chót Nhà Nguyễn là Vua Bão Đại(Vĩnh Thụy)…
Hehe ! Chưa đến phiên tui.
LikeLike
Á !
Dường như tui nhầm.Môn sử của tui dỡ là vậy !!!
1)Bắt đầu từ thời Gia Long thay vì Minh Mang.
2)Miên Tông = Vua Minh Mạng và Hồng Nhậm = Vua Vua Thiệu Trị Á !
Dường như tui nhầm.Môn sử của tui dỡ là vậy !!!
1)Bắt đầu từ thời Gia Long thay vì Minh Mang.
2)Miên Tông = Vua Minh Mạng và Hồng Nhậm = Vua Vua Thiệu Trị
(Lâu quá , mí lại chưa tới. Ai nhớ nhắc giùm đê !!!)
Nên bắt đầu là Miên Tông tức Vua Thiệu Trị , Hồng Nhậm tức Vua Tự Đức….Đến đời sau chót Nhà Nguyễn là Vua Bão Đại(Vĩnh Thụy)…
Hehe ! Chưa đến phiên tui.
LikeLike
@anh Ken, chú Xem:
NL chưa bao giờ tìm hiểu về cái này. Nghe anh Ken và chú Xem bàn luận, thấy ngộ ngộ, hay hay.
NL lụm được cái này trên, cứ bỏ trước lên đây, rồi từ từ tính tiếp.
(dù sao thì NL cũng họ Nguyễn, giống chú Xem, nhưng hình như “nữ sinh ngoại tộc” nên cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến vụ này :P)
Bài Đế Hệ Thi gồm 20 chữ, dùng làm chữ lót tên cho mỗi thế hệ từ vua Minh Mạng trở về sa:
MIÊN HỒNG ƯNG BỬU VĨNH
BẢO QUÝ ĐỊNH LONG TRƯỜNG
HIỀN NĂNG KHAM KẾ THUẬT
THẾ THỤY QUỐC GIA XƯƠNG
MIÊN: Trường cửu phước duyên trên hết
HỒNG: Oai hùng đúc kết thế gia
ƯNG: Nên danh xây dựng sơn hà
BỬU: Bối báu lợi tha quần chúng
VĨNH: Bền chí hùng anh ca tụng
BẢO: Ôm lòng khí dũng bình sanh
QUÝ: Cao sanh vinh hạnh công thành
ĐỊNH: Tiên quyết thi hành oanh liệt
LONG: Vương tướng rồng tiên nối nghiệp
TRƯỜNG: Vĩnh cửu nối tiếp giống nòi
HIỀN: Tài đức phúc ấm sáng soi
NĂNG: Gương nơi khuôn phép bờ cõi
KHAM: Đảm đương mọi cơ cấu giỏi
KẾ: Hoạch sách mây khói cân phân
THUẬT: Biên chép lời đúng ý dân
THẾ: Mãi thọ cận thân gia tộc
THỤY: Ngọc quý tha hồ phước lộc
QUỐC: Dân phục nằm gốc giang san
GIA: Muôn nhà Nguyễn vẫn huy hoàng
XƯƠNG: Phồn thịnh bình an thiên hạ
LikeLike
wow, không hổ danh là cô giáo dạy văn, gõ đầu thiên hạ. Đa tạ , đa tạ
LikeLike
@Độc-giả Texas
Chào Ông Bạn,
Nói chuyện ngày hôm qua thứ Bảy, ít có đời nào tui chịu làm thêm O.T. cuối tuần. Vì sợ quên, nên dù đã để giờ báo thức nhưng tự động tui cũng thức trước giờ báo.
Bởi hổng phải ngày thường, tui đã chơi 3 ly cà phê đen sáng qua mới tỉnh ngủ được.
Suốt đêm qua, làm báo hại tui có ngủ gì được đâu – vì làm tới 3 ly cà phê lận (thức đêm mới biết đêm dài) – Bà nhà hỏi tui: đêm qua ông nhớ ai mà hổng ngủ dzị ông ? Tui còn nghe ông có lúc thở dài nữa, là sao dzị ?
Mà dạo này tui hay thấy ông hay ngồi gõ gõ trên còm-píu-tờ nữa nghen !
Bi giờ mà có giải thích thì cũng chưa chắc gì Bả tin à nghen.
Đợi lúc dzui, để tui tính 🙂
LikeLike
Vụ này ly kỳ à nghen! ngày mai chú nhớ kể tiếp tối nay thiếm nhà hỏi gì nữa nghe! hehe!
LikeLike
hehehe, đúng là vụ án này ly kỳ à nghen, vừa ngồi gõ còn cười tủm tỉm nữa mới khiến người ta nổi xung thiên 😛
LikeLike
Bởi dị có vui cấp mấy cũng phải ráng vừa gõ vừa khóc! hehe!
LikeLike
hahahaha
Mỗi lần tui vừa gõ vừa cười, “bồ cũ” tui nhìn thấy thế nào cũng hỏi, “Bà lại chửi bới chọc ghẹo gì ai đó?” làm tui càng mắc cười hơn 😛
LikeLike
Sao caćh đặt giống đế hệ của vua Gia Long qúa :Miên Hường Ưng Bửu Vĩnh, Bảo Quý Định Long Trường.
LikeLike
@D, K.
1-Bua~ na`o pha?i nho*` qui’ vi. chi? mo’m gio` hue^’
2- D co’ hay la`m khoai lang ta’n hay bake kho^ng? (mashed and/or bake potatoe) .
Tha^n
LikeLike
em có hỏi tía em, ổng nói là người tàu có máu phong kiến từ xưa tới nay không bỏ được.
hề hề, nghe thấy mệt quá, chị hén.
Chị có Công Tằng, Tôn nử, Công Huyền gì hông vậy?
LikeLike
@ Ngọc Lan
“Thôi, ông chết một mình đi, xuống dưới kiếm ai mà tám ”
câu này hay nhất đó nha. Ken hiểu rồi.
cám ơn cô giáo.
LikeLike
Sao giờ này chưa ai chịu đi ngủ hết vậy ta? Chiều giờ Hến bận … ăn! giờ này mới …sắp rảnh! hehe!
@chị NL: Hến nghĩ ở ‘dưới’ hỏng có chuyện gì làm nên tám còn dữ tợn hơn ở ‘trên’ này! hehe!
LikeLike
hôm nay ăn chậm dữ vậy?
LikeLike
Ăn trễ, hỏng phải ăn chậm ông ơi! Tại mắc phụ đức lưng quần của tui trồng cây! 🙂
LikeLike
Đó là khi “chết chùm” , chứ có một mình Ốc hy sinh thì coi như xong hàng luôn 😛
LikeLike
Chăc hỏng sao, nói nhiều như ÔC chắc đi đâu cũng dễ kiếm bạn, kể cả ở ‘dưới’! hehe!
LikeLike
@LNĐ, chị Đoan, ÔC: Sao hỏng ai làm khoai lang lăn bột chiên hay khoai lang nấu trong microwave, Hến làm vậy không hà! Hoặc là khoai lang sau khi hấp chín, cắt miếng khoảng 1 inch, trộn chung với brown sugar, butter, marshmallow, rồi bỏ vô lò nướng cho marshmallow tan, ngon bá chấy bò chét! hehe! mà Hến chỉ mua sweet potatoes, chứ khoai lang đỏ trong chợ Mỹ nhão quá trời, chỉ có chiên như chuối chiên thì còn đỡ đỡ! 🙂
Nhưng làm then cách Hến thì ăn xong phải chạy bộ 2 tiếng, hông thôi ăn riết giống như cái thùng phi biết đi! hehe!
LikeLike
@VN
Cái này là NL hỏi về cách làm khoai lang khô
LND it ăn khoai, vì khoai nhiều tinh bột, tuy là sweet potatoe đỡ hơn, tại vì ngại phá cửa và không có thì giờ chạy 2 tiến/ngày
Thực ra french fries làm bằng sweet potatoe rất ngon.
Để khi nào tửng tửng tui sẽ múa rìu qua mắt thợ, 2 món khoai LND style
1- Mashed potatoe voi carot (French)
2- Bake potatoe with cheese and bacon (Germany)
LikeLike
Good morning bác Già! 🙂
Khi nào làm xong, bác truyền nghề cho Hến nghe! 🙂
LikeLike
Good night NL, Sư-phụ, chị Đoan, anh Đạt, anh Xem, Ốc, Hến cùng toàn thể còm sĩ !
Ngao còn thức nhưng nói cho chắc ăn lỡ có ai đi ngủ sớm.
LikeLike
Good night bà con cô bác ơi! Hến đi luyện Đông Di đây! hehe!
LikeLike
Good night everyone!
LikeLike
Chúc NL, Sư-phụ, chị Đoan, anh Đạt, anh Xem, Ốc, Hến cùng toàn thể còm sĩ một ngày vui!
LikeLike
Good Morning Ngao. great Sunday with family
LikeLike
@ Ốc,
Nghe Ốc khen tới lắm, tui sẽ…. ” tới luôn bác tài” dù phải chiến đấu mình ên.
Rất cám ơn đã khuyến khích tinh thần tui
@ NLan
Cả một huyện nhà tui đều là dân Cali chính cống Bà Lang Trọc từ mấy chuc năm nay, chỉ riêng tui ” Đi Lấy Chồng Xa ” nên mới phải giang hồ, phiêu bạt tận miền Đông Bắc.
Có dịp vui chân ghé thăm Little Saigon, sẽ rủ NLan lê la ở View Corner Bakery ăn cháo đậu dưa mắm cho đậm mùi Nam Kỳ Luc Tỉnh để nhớ lại… một thời Saigon….
” Hối lộ ” như vây có ” hẻo ” lắm không? Hi! Hi!.
LikeLike
Cám ơn chị Hương 😛
Món cháo đậu em chỉ ăn ở ngoài là hồi còn nhỏ xíu, sau đó lớn lên khi nào muốn ăn thì em tự nấu.
Cũng có nghe vài người rủ đi ăn cháo ở View Corner Bakery nhưng chưa bao giờ em đi. Khi nào chị ghé Bolsa thì em đi với chị 😛
LikeLike
Xin hỏi “View Corner Bakery” là ở chỗ nào vậy. Tui là dân địa phương OC nhưng ít đi “ăn hàng” lắm. Cám ơn.
Chúc mọi người những giờ còn lại của ngày CN vui vẻ! Rain is coming to OC!
LikeLike
Trên đường Bolsa, khoảng giữa Bushard và Brookhurst đó chị, ngay cạnh bên Lục Đỉnh Ký.
Mưa gió ầm ầm bên ngoài nghe dễ sợ quá!
LikeLike
Khu cho*. Tam Bien
LikeLike
Hến xin tổng chào bà con cô bác! Xin chuc mọi người một ngày CN thiệt relax nghe! 🙂
LikeLike
Chào mọi người , chúc tất cả một ngày CN không mệt mỏi , ̣để chuẩn bị cho ngày mai đi cày nha.
@Gìa, D. chỉ biết làm khoai lang luộc, chiên . Giò Huế là chả Huế ? nếu như vậy thì hông luôn. Nói thiệt với anh nha, D. chỉ biêt́ nấu những món bình dân thôi, chứ đâu hay ho, tài giỏi gì đâu có.
@Vân, món khoai Vân nói , chị chưa bao giờ thấy qua, nghe nói , thấy cũng béo ngậy và ngọt lừ rồi…Chị ìt ăn ngọt và béo như vậy lắm. Thanks.
@Hương DJango
D. đã thành công với món hủ tiếu chay… Ở nơi này. chợ VN, không có bán đầy đủ đồ chay như chị hướng dẫn, nhưng với bàn tay “phù thuỷ” của D., tác phẩm cũng hoàn thành, dù có thiếu đi chút màu mè, hoa lá hẹ..Khi nào về CA thăm nhà, D. sẽ nấu cho me ăn, sẽ đầy đủ như chị chỉ dẫn. Cám ơn chị, cùng chúc chị và gia đình có một ngày vui.
LikeLike
Chị D. giỏi thiệt ta ơi! Chị xài hủ tiếu loại nào vậy? Hồi đó ở VN có loại hủ tiếu dai, không phải hủ tiếu bột lọc, ở bên này không biết mua loại nào cho giống.
Còn cái khoai lang em nói là người ta ưa làm dịp Thanksgiving đó chị! 🙂
LikeLike
canh rau ĐAY, hủ tíu DAI, HÀNH chua, chuối CHÁT,rau ĐẮNG mọc sau hè, mùng TƠI nấu canh tôm, khoai NGIỀN, gà XÉ phay, ớt CAY ngâm giấm là những món ngon được các bà ưu ái cho các ông chồng sơi hà rầm, phải không Mây? he he
Chúc Mây và tất cả các bạn,anh chị 1 chủ nhật vàng cho mình và cho gia đình.
Mến
LikeLike
Sáng sớm chưa chọc ghẹo ai nghen!
đắng cay đau khổ, phanh thay xé xát , hay dai như đĩa đói gì đó hỏng biết, mà hỏng thấy ông nào độc thân hết chơn, chưa nói đến chuyện còn ‘dìa VN một mình’ nữa! hehe!
Hôm qua đi làm bữa nay có chơi BB bù hông? 🙂
Bữa nay Hến phải đi chợ đồng xa, mua mắm mua muối dìa … làm chả ….ÔC! 🙂
LikeLike
heheheheh, chơi banh hôm qua rồi, affter work!
làm xong chô ốc thử 1 miếng, ốc ăn thịt ốc mới ngầu phải không>
Đông Di có nhập hông? film coi dược hén. XEm xong tui có câu hỏi, phải nhớ mà trả lời đó. Chúc Mây vui
LikeLike
@Bac Già, chị D.: Hến cũng tò mò không biết chả lụa và chả Huế khác nhau chổ nào nên Hến mới search internet thì thấy hình như là chả Huế chỉ khác chả lụa ở chổ là chả Huế nêm rất nhiều tiêu sọ đâm nhuyễn và tỏi, và khi gói thì gói cái nhỏ vừa ăn, không có gói nguyên đòn như chả lụa. Không biết có đúng không. 🙂
LikeLike
Đúng zậy..Nhưng chả Huế không dùng được trong nhiều món vì “nặng” mùi.Bây giờ ở CA , người ta cũng gói đòn bự như gì lụa vậy đó.
LikeLike
@ Mr.LNĐ
Good Morning Anh ,
Amh nhắc tui mới nhớ đến mấy tấm giấy HD/VLDHV do C.Tướng Bùi Đình Đạm ký còn nằm trong hồ sơ cá nhân tui còn giữ hiện giờ.
Và cũng vì luật Hoãn dịch quá ư hạn hẹp như vậy cho nên tui mới quyết định con đường cho mình bằng cách”nhảy trước khi bị ảnh hưởng Luật Động viên ấy !”.
Haha ! Giờ này, ngồi đây hầu chuyện với Anh.
Chúc Anh một ngày CN vui.
LikeLike
@Vân, chị mua gói hủ tiếu khô của Nhật đó, luộc lên, cọng nhỏ và dai, chị thích ăn hủ tiếu dai chứ không thích ăn mềm, chắc tại răng chị tốt 😛 . Chị dùng hết rồi nên không đưa cái hiệu cho V. được..Tô hủ tiếu của chị thiếu chả và mì căn, cái xứ chi mà chán như con gián
LikeLike
Good morning all bà con xóm nhà lá
và Cô bác xa gần …
Xin mời mọi người một ly cà phê “bạc xỉu” buổi sáng
Và được trọn 1 ngày CN thiệt an vui.
LikeLike
câu đố vui cuối tuần, mời quý vị tham gia :
1-Trên bàn có 3 trái táo, bạn lấy đi hai trái. Hỏi bạn còn bao nhiêu trái táo?
2- Ba má có 5 người con trai, mỗi người con trai có 1 đứa em gái. Vậy gia đình đó có bao nhiêu người?
3-Vào một ngày đông lạnh buốt, bạn về nhà mà phòng lạnh cóng người, trong tay chỉ còn có mỗi chiếc diêm quẹt, thì bạn sẽ thắp cái gì trước: lò sưởi , cây đèn dầu, hay bếp củi?
Ai trả lời đúng thì bà chủ sẽ tặng danh hiệu Sào Móc Gầu Sĩ Trong Tuần. Mại vô…
LikeLike
1-ngồi ăn xong một trái rồi lấy đi hai trái kia.
2-Không nghe nói chị gái, vậy là đứa em gái út.
3-đứng suy nghĩ hoài không biết phải thắp cái gì trước, đến lúc thấy tay nóng quá mới hay là cây diêm đã cháy hết rồi. Lạnh buốt vẫn hoàn lạnh buốt.
LikeLike
@ Sò Bồ Quân
Tối nay sẽ trả lời , nói ra bây giờ lộ đề, mất vui…
LikeLike
Vậy là sò bị ở lại lớp hả? hehe!
LikeLike
chưa chắc à nha!
LikeLike
Tự dưng Ốc đố rồi thảy phần phong chức qua cho tui là sao!
Mà cái chức gì đó tui tặng cho Ốc thì có 😛
1. Nếu bạn Ốc không lủm thì bạn Ốc còn 2 trái
2. Gia đình này là gia đình bác Tám có 8 người nè.
3. Câu này thì chắc kêu Ốc đi mở lò sưởi quá (?)
LikeLike
Ngọc Lan giống như Mây, có gà bài cho nhau không vậy?
7+ điểm
+ vì có công nối thêm sào
LikeLike
1-Bạn lấy 2 trái, vậy là bạn có 2 trái. Câu này mẹo, nếu 3 trái đó ngay từ đầu là của bạn thì bạn vẫn còn 3 trái, tại mới lấy thôi, chưa ăn mà, hay chưa bị ÔC chôm! 🙂
2-Ba má là 2, 5 anh em trai, 1 đứa em gái, cả thảy 8 người (đông dân, hao cơm! :))
3-Hỏng thắp cái nào trước hết trơn. Vô nhà, vặn đèn, mở máy heat lên, lấy cây diêm quẹt để dành hút thuốc! hehe!
LikeLike
đúng 2/3, câu thứ 3 trật lất. 7 điểm. Giỏi nha!
LikeLike
Sao ông hỏng dùng từ nào cho nó nhẹ nhàng chút ông, chẳng hạn như ‘trật chút xíu’, chớ cái gì mà công tình tui gõ cái ông nói ‘trật lất’, thiệt là! 😦
LikeLike
chút xíu xìu xiu
tui viết lẹ quá nên 4 chữ cuối cùng nó chưa tới kịp với Mây, bây giờ chắc là chúng nó đến rồi hông chừng! hề hề
LikeLike
Thầy giáo này chắc có ăn hối lộ quá! hhahaha
Đúng thì đúng, trật thì trật! Trả lời không đúng thì là không đúng. Có đâu mà trả lời đúng 2/3 cũng khen giỏi, rồi lại trật có chút xíu xìu xiu nữa! Khiếp!
LikeLike
thầy giáo dưới mái trường XHCN đó, thôi cho tui rút lại câu này, đụng chạm
LikeLike
Đồ cà chớn!
LikeLike
Đây là lần đầu tiên tui bị mắng như vậy, đau quá là đau….
LikeLike
hehehe, trong khi Hến thì nghe hoài, nghe đến ghiền luôn 😛
LikeLike
1- 3 trái táo vì mặc dù có 3 trên bàn, bạn chỉ lấy 2 thì bạn chỉ có 2
2- 8: cha me là 2 + 5 trai + 1 gái
3- Bạn sẽ thắp đèn dầu trước. Vì nhờ có lửa từ đèn dầu đó, bạn mới dùng đèn dầu đó để đốt lò sưởi và nhóm bếp củi.
Nếu có ai trả lời trước rồi thì Ngao xin lỗi nghen
LikeLike
@ SẾp Xem
Thì học lâu quá phải quên chứ sao nữa, b/x bên cạnh mà đôi lúc còn quên nữa là hề hề
Đế Hệ Thi của nhà Nguyển bắt đầu từ vua Minh Mạng như sau:
Miên , Hồng, Ưng, Bửu , Vĩnh , Bảo, Quý , Định, Long, Trường, Hiền ,Năng, Kham , Kế ,Thuật, Thế , Thoại, Quốc , Gia , Xương .
Nhưng chỉ kéo dài được 13 đời, đến vua Bảo Đại là hết, như mọi người đã biết.
Còn nghĩa của Đế Hệ Thi này thì tui cũng còn nhớ mang máng.
Chúc sếp Xem vui nha.
LikeLike
@Ken Zip
Thanks Ông bạn hiền.
Hỏng phải là lâu hay mau, mà vấn đề là trí nhớ cộng với năng khiếu. Tui có vài Ông bạn lớn tuổi hơn nhiều , nhưng thơ văn gì ổng cũng còn nhớ vanh vách như Ốc Ken vậy.Bây giờ tui phải dùng đến mưu chước là save những cái đáng nhớ lai ở một cái file riêng mới được.
LikeLike
Chị NL thức rồi đó hả! Hến tính sau khi tắm xong sẽ đánh thức chị NL dậy để 8, ai dè thức rồi, 8 rồi, cũng nhiều chiện quá hé, hỏng thua gì ÔC! hehe!
LikeLike
trời, câu khen này chắc tui in ra, đem treo trước…miệng của tui quá!
hừ!!!
LikeLike
treo trước trán, chừa cái miệng để… 8 tiếp! hehe!
LikeLike
hê hê, chịu thua cái miệng Mây luôn, nói sao cũng o lại
LikeLike
Xời, thức lâu rồi, chờ điểm danh từng người 😛
LikeLike
hôm ngủ được hông? hề hề
xí xóa chưa?
LikeLike
Đã nói rồi, NL không có biết chữ “ngủ không được”, nằm xuống là ngủ à 😛
Xí xóa cái gì??
LikeLike
ừa hén, xí xóa cái gì nhể, tui ngủ qua 1 đêm quên bén rồi. Hôm nay là ngày mới, nhận được món quà lòng cứ phơi phới, nên nói chuyện đang tới đi hén! chúc cô giáo vui nhiều nhen!
bây giờ làm chút chuyện để có bonus, lát xong 8 tiếp
LikeLike
Ốc ơi, Ốc càng ngày càng tửng.
LikeLike
bi giờ nhờ cô giáo mắng, sẽ bớt tửng rồi.
LikeLike
Cái này lại càng tửng 😛
LikeLike
@chị D.: em nghe Má em nói người Huế nấu đồ ăn ít có nêm đường.
LikeLike
Vân, người huế nấu món chi cũng mặn, còn nếu là chè thì ngọt ngây, ăn một miếng, uống vài lít nước, món cay thì cũng cay tới điếc tai luôn…
LikeLike
hu..hu..khoai lang dẽo chắc “cuốn theo chiều gió” qúa , hông biết tại khoai hay tại máy, miếng khoai cứ trơ trơ trọ trọ rứa đó, bắt đền ông Ốc với bà Khoai..NL đã uống cà phê chưa? cắn miếng pate chaud nhe, chị mới làm, ngon gì đâu á
LikeLike
Wow, chị Đoan biết làm pate chaud nữa hả! Giỏi quá vậy!
Sao em thấy vụ khoai lang em làm ok lắm mà!
Em hấp khoai bình thường thôi, rồi em cắt ngang, dày dày cỡ 1 cm, vừa xắt vừa lủm, rồi em xếp vô oven, bake 175-200 (theo lời Già) mấy tiếng á. Trong lúc bake, em đói bụng cứ mở ra bóc 1 miếng, 1 hồi lại bóc 1 miếng 😛
LikeLike
Sao hỏng cắt dọc mà cắt ngang chi dạ? hehe!
LikeLike
Cắt dọc làm sao nhai cho đứt chị hưa 😛
LikeLike
mài răng, người còn cắn đứt làm 2, nói gì khoai lang khô J/K
LikeLike
hehehe, cắn ông thì có!
LikeLike
tui mua áo giáp sắt tui mặc, phải sang cửa hàng á phi âu hông?
LikeLike
Cửa hàng á phi âu là cái gì?
LikeLike
Bánh Pate Chaud là xài cái bột ngàn lớp phải hông chị D.? Nếu đúng vậy thì cái bột này mà làm ở nhà là trần ai lắm đó nghe, xài butter khủng khiếp luôn, mà ngoài chợ bán mắc quá, tại butter nhiều đó! Em chưa từng làm bánh này, sợ làm có mình em ăn! 🙂
LikeLike
thôi, chiu theo gió cuốn chị ơi! Em bảo đảm 100% là tại khoai, chứ món gì qua tay ngọc của chị mà không thành công. Khi nào có thấy khoai nghệ VN, em sẽ mách nước.
Nghe chị nói bắt thèm.
Vâng, chị nói đúng. Địa lý của Thuận Hóa, nhất là Huế sao mà lạ chị nha!sông thì không sâu, núi thì không cao nhưng tại sao con Gái Huế lại thùy mị, nói năng nhỏ nhẹ, dịu dàng. Nhất là tính lãng mạn thì các cô gái xứ khác đành ngã nón nhường cho ngôi vị số một.
Mỗi lời thốt ra như là bài thơ, có nhạc điệu, có văn vẽ trữ tình ướt át. Đến món ăn thì khỏi nói, chỉ cốt tinh túy, nho nhỏ từng món một, bày biện đẹp mắt chứ không cần nhiều. Cay thì cay chảy nước mắt nước mũi, ngọt thì ngọt gắt cuống họng, mặn thì khỏi nói, ăn xong uống nguyên dòng Hương Giang cũng chưa đã khát.
Hình như vậy nên trời mới cho mưa nhiều, mưa để kịp bù nước cho sông, kẻo các chàng trai lỡ thương cô gái Huế khỏi chết vì thiếu nước. J/K
LikeLike
hehehe, ai như con gái Nam kỳ như Hến, như NL 😛
Tui nói dùm Ốc luôn á!
LikeLike
mà tui nói có đúng không. còn ai gốc Huế thì người đó biết! nói đúng hay sai thì cũng lên tiếng cho người ta có( hay hết) tinh thần 8 tiếp nữa chứ!
LikeLike
hehehe, thì tui có 50% Huế của má tui, nhưng mà tui không có được những điều như ông nói ở trên 😛
LikeLike
@ Ngọc Lan
Ngọc Trong Đá, tiểu thuyết của NMT, đọc chưa vậy?
LikeLike
Đọc rồi, hồi nhỏ xíu. Của Nguyễn Đông Thức chứ?
Hồi đó đọc quyển đó xong, muốn lớn lên đi TNXP 😛
LikeLike
Trần Mạnh Tuấn. Ông cũng là nhà văn mà tui khoái. Hồi còn trong nước tui đói lắm, sách gì, của ai tui cũng đều đọc láng . Nên các tác phẩm của thời Đỏ tui rành lắm.
Ngọc Lan mà nói không có tánh tui diễn tả, thì Ngọc còn nằm trong Đá, ngọc trắng.
LikeLike
Nguyễn Đông Thức
LikeLike
để tui check lại, nhưng tui sure 100%
LikeLike
Ông cầm theo cái roi đưa đây 😛
LikeLike
Có tui nữa! NK 100%.
LikeLike
Nam kỳ 100% thì hiền hơn mấy người “lai” như em 😛
LikeLike
@Ken
Chèn đét ui, Mr. Ken coi chừng st đứng sau lưng. Ỏ ngoài mà ông 8 như là làm thơ, vậy trong YM , ông 8, khen chắc như tho* của BG hay NS
Bây giờ mới biết ông tai hoa như dtl..
@NL
may mà khoai lang không thất bại, nếu có tai lnd sẽ ù
LikeLike
Thì ra LNĐ cũng “sợ” NL 😛
LikeLike
50% ó đâm ??
haha
LikeLike
hahaha, bây giờ 50% ó đâm, chắc thêm chừng vài tuổi nữa phải sống 1 mình quá!
LikeLike
Ốc nói Huế nào đó, chứ Huế của tui đây thì ó đâm , khó chiụ lắm, chanh chua, chuối chát.. Không tin hỏi bà chủ đi, bả “ca” cho mà nghe
LikeLike
hahaha, “bà già khó chịu” chính là chị Đoan 😛
LikeLike
@ Đoan,
Congratulations!
Hèn chi tui nghe mùi hủ tiếu chay Đ đã ” gửi hương cho gió “.
Tui cũng vui lây, và quên tuốt chuyện lẽo đẽo đi theo của lão thi sĩ tưng tưng, tàng tàng vừa kể.
Món ăn muốn ngon, phải tỉ mỉ và chăm chút, dù là kho cá, luôc rau.
Và đặc biệt là phải để cái hồn mình trong đó. Giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy! Cho nên hôm nào, tôi vội vàng làm cho qua loa xong chuyên và hồn vía lơ tơ mơ là món ăn… dở ẹc!
Nên từ đầu, tui có trấn an bà con mê nấu nướng đừng tẩu hỏa nhập ma khi nhận cái recipe dài như sớ táo quân của tui.
Viết thì dài, vì phải đầy đủ chi tiết từng viêc trước sau, chứ khi làm cũng bình thường thôi. Hơn nữa, mỗi người nôi trợ chỉ cần cái sườn cốt lõi, rồi thần thông biến hóa theo kinh nghiêm nấu nướng của mình là…. ” công thành, danh toai “. Tui cũng tư hoc nấu ăn theo cách đó, không rập khuôn đâu.
Chợ Việt Cali cái gì cũng có. Chừng nào Đ có dip về đó nấu, tổ hủ tiếu chay sẽ hết sẩy. Nhớ hú tui, NLan, và những tâm hồn còm sĩ mê món healthy.
Chúc mừng lần nữa nghe!
Tui đang Day Dream
Màn 1. Cháo đậu dưa mắm với NL
Màn 2 Hủ tiếu chay với mọi ” veggie còm sĩ ”
Bà con automatic điền vào chỗ trống những màn tiếp theo khi Blogger NL ới hết tui mình ” Đai Hôi Còm Sĩ ” tai Cali.
LikeLike
NL, khoai lang dẽo mà, chị sấy bằng food dehydator đó mà. Để chị chỉ cho Lan làm pate chaud, dễ ẹt, hôm nay NL có đi làm hông
LikeLike
“Tui mà trúng 100k, là tui sẽ chẳng suy nghĩ chi nó mất công, tui sẽ hai tay tui thành kính dâng lên cho người…”.
Nào là”Trúng số 100,000 – lì xì hết cho NL …”.
Hoặc là”Hôm trước bạn Vân có nhận tui làm chị nuôi nhớ hông?Vậy là 5 ngàn cuối cùng cho tui”.
Hay là “À, hôm trước anh Thắng hứa cho em 1 ngàn nếu em mua nhà! – Tui la lên.-ừ, anh Thắng cho cô giáo một ngàn…”
v.v… và v.v…
Tổng cộng được lì xì,vừa được cho,vừa…xin thì NL xỉu xỉu cũng có được vài trăm ngàn đủ để mua nhà mới thiếu điều trả cash hết luôn tiền nhà một cái rụp!
Nhân cơ hội này He He tui xin được dịp làm “cò” không công môi giới cho NL mua một căn nhà của một người quen đang muốn bán chỉ cách tòa báo NV 5 dặm thôi không biết có được không ta???
LikeLike
Tui muốn mua nè, ghi chi tiết ra đi, nếu rẻ tui mua! hehe!
LikeLike
Cái gì bà cũng đòi mua hết hả?mua “tui nè” không???
LikeLike
Chừng nào tui đổi nghề làm nghề buôn người thì ông đứng sẽ đứng đầu trong danh sách mua đi bán lại của tui! hehe!
LikeLike
Free.
Miễn phí.
Tặng không.
LikeLike
Để tui bàn bạc với chị NL rồi cho ông biết kết quả nghe! hehe!
LikeLike
tốn cơm, tốn luôn mớ khoai lang mới làm. Khỏi 😛
LikeLike
nhà tui nè, cho không đó. lấy rồi chỉ cách tui về lại Bolsa đi!
LikeLike
Ông lái xe đi từ bữa thứ 6 đến giờ mới dìa đó hả? Đi đâu dị? Đi để làm gì? Có mua gì cho tui hông? mà tui hỏi dị thôi, khỏi trả lời, tại hỏng mắc mớ gì đến lương bổng của tui! hehe!
LikeLike
Tui hành nghề “Xô-Xích-Le” hồi còn ở VN. Sang đây đổi đời làm nghề “Long-Nhong”
LikeLike
Xô-Xích-Le” là cái gì?
LikeLike
xe xích lô
LikeLike
Tiếng lái của Xe xích Lô
LikeLike
ờ, hồi nãy NL cứ đọc là “Xích Lô Le” nên không hiểu là cái gì 😛
LikeLike
Cái vụ “Liệt Sĩ Việt Kiều” chắc chìm xuồng luôn rồi sao NL?
LikeLike