Đây là tựa một bài sếp Hạo Nhiên tui nộp cho hồi đầu tháng 12 năm ngoái.
Bài này viết về những chia sẻ của tác giả Bronnie Ware là một nhạc sĩ sáng tác, từng là y tá chuyên điều trị người sắp chết, tức những bệnh nhân biết mình không qua được, không muốn chữa trị nữa mà về nhà chờ ngày ra đi vĩnh viễn.
Trong những ngày đó, cô Ware tới chăm sóc họ, cho họ uống thuốc, và họ trò chuyện với cô.
Cô nói, “Họ trưởng thành rất nhiều khi họ phải đối mặt với cái chết của mình.” Khi cô hỏi họ có gì tiếc nuối không, một số câu trả lời cứ trở lại mãi.
Dưới đây là 5 câu thường nghe nhất.
1. “Tôi ước gì tôi có đủ can đảm để sống cho mình, thay vì sống theo ước muốn của người khác.”
Ðây là điều tiếc nuối lớn nhất, cô Ware nói. Khi sắp qua đời, nhìn lại, người ta mới thấy mình có những điều ước chưa bao giờ thực hiện. Hầu hết mọi người còn chưa thực hiện được một nửa điều mình muốn và phải nhắm mắt ra đi. Cô Ware nói: “Ðiều quan trọng là thỉnh thoảng phải thực hiện vài điều mình ước mơ. Ðến lúc mình bệnh thì trễ mất rồi. Sức khỏe là điều kiện để thực hiện nhiều thứ, mất rồi thì quá trễ.”
2. “Tôi ước gì tôi đừng đi làm quá như vậy.”
Cô Ware nói gần như bệnh nhân phái nam nào cũng nói vậy. Các ông ấy do quá quan tâm việc làm, đã lỡ mất thời em bé hay thiếu niên của các con, lỡ mất tình bạn với người bạn đường. Phụ nữ cũng nuối tiếc như vậy nhưng ở thế hệ các bệnh nhân của cô Ware, số phụ nữ đi làm thường không nhiều. Còn đàn ông, thì “tất cả nuối tiếc đã phí đi quá nhiều phần của cuộc đời cho cuộc chạy giậm chân của sự nghiệp.”
3. “Tôi ước gì tôi có can đảm bày tỏ cảm xúc.”
Nhiều người cố nén cảm xúc để không bị đụng chạm. Kết quả là cuộc đời của họ bị đè nén. Có người còn vì thế mà bị bệnh.
4. “Tôi ước gì tôi giữ liên lạc được với bạn bè.”
Nhiều người không thực sự biết giá trị của tình bạn cũ cho tới những tuần cuối đời và nhiều khi không còn kịp tìm lại bạn cũ nữa. Ðời sống bận bịu, ai cũng có lúc bỏ bê bè bạn. Nhưng khi người ta biết mình sắp chết, người ta trước tiên hết lo sắp xếp vấn đề tài sản đâu ra đấy, nhưng nhiều khi họ muốn sắp xếp để giúp đỡ những người họ quan tâm. Rồi họ lại quá yếu, quá mệt, không làm được việc này. Ðến cuối đời, cái còn lại chỉ là bạn bè và người thân là quan trọng.
5. “Tôi ước gì tôi cho phép mình được hạnh phúc hơn.”
Ðiều đáng ngạc nhiên là rất nhiều người nói lên điều này. Nhiều người phải đến lúc gần ra đi mới thấy là hạnh phúc là một chọn lựa. Nhiều người cứ sống và làm theo thói quen, để quên đi mất mình có quyền thay đổi hết để tìm đến hạnh phúc. Ðến lúc nằm trên giường bệnh, nhiều người lúc đó mới thấy chuyện người khác nghĩ gì, chê bai gì, là chuyện không quan trọng gì hết. Họ chỉ muốn được vui, được cười, được hạnh phúc.
***
Lần đầu tiên khi đọc những điều này, tôi cảm thấy như mình nghiệm ra rất nhiều điều.
Một thời gian sau đọc lại, tôi nghiệm ra rằng là tôi đang tiếc, tự lúc này.
Ngay nao Toi cung ka-ra-oke bai….”Tiec Mot Nguoi” hat xong thay doi minh co lieu, them di an bun rieu, cho doi them lieu xieu…hehehehe
LikeLike
hehehe, chuẩn bị đi ngủ, đọc thấy còm của Jimmy Phan mà không nhịn cười được 😛
Cám ơn Jimmy đã ghé lại đây.
LikeLike
ai biểu em đòi ăn bún riêu
mắm tôm rau sống ních căng …diều
nữa đêm đau bụng tào tháo đuổi
đâu cần phải hỏi “có thuốc tiêu”.!
chưa đọc entry, chỉ mới đọc còm của JP, chột nhớ ra bài “cà chớn” này…hề hề. Tui zọt lẹ, hông thôi hãng đuổi, khỏi cần tới tào tháo…
LikeLike
@ cụ ÔC: hỏng có hãng nào đuổi mà cũng hỏng có tào tháo nào rượt ông, mà là TUI rượt ông đây nè! Tại sao ông lại dám bôi bác ‘người yêu bún riêu’ của tui? hả hả hả?
LikeLike
Hến xin chào còm sĩ mới Jimmy! hehe!
LikeLike
chưa đến cuối đời, tui cũng thấy cần nói : phải chi ngày nào cũng là ngày Chủ Nhật, như hôm nay, giờ này…
LikeLike
“Chiều Chủ nhật buồn, nằm im trên căn gác điều hiu…” Bài hát này hình như là của TCSơn thì phải ? Đúng không Bạn Ken Zip ?
Ở Tampa, khí hậu lúc nào cũng hầu như là nóng quanh năm như VN. Hệ thống máy lạnh chạy trong nhà hoạt động 24/24, phải không Anh Ken ?
LikeLike
“Đìu-hiu” với “điều-hiu” chữ nào là đúng chính tả, xin Cô Giáo vui lòng sửa giùm cho ? Cảm ơn. 🙂
LikeLike
‘Đìu hiu’, hỏng phải ‘điều hiu’! 🙂
LikeLike
Thks Van Nguyen 🙂
LikeLike
nghe ông bị chơi 1 quả ticket, tui rầu trong bụng.
Vâng, “Chiều Chủ nhật buồn “là của TCS. Bài hay ghê hén.
Tampa oi bức trong những tháng hè thôi. Mùa đông khí hậu mát lắm, ít có khi nào lạnh lâu. Trả tiển điện mệt xỉu vì nhà mở máy lạnh thường xuyên, trừ mùa đông….hè hè
cái vụ chính tả tui cũng ẩu lắm…. tay gõ tía lia cho kịp dòng suy nghĩ, đôi khi chữ tác đánh thành chữ tộ. Post xong thấy lỗi nằm thỗn thện, ngứa mắt lắm nhưng đành chịu. Trông cậy vào gú gồ có ngày toi mạng. Tui kinh ngiệm từ vụ viết chữ “đủa”. Mình biết chín mười mươi là sai, double check gú gồ thì nó bảo đủa viết với dấu hỏi. thiệt là tình. Nhưng thây kệ chính tả, hỉu là được rồi. Ai có mách giùm thì cám ơn.
mến
LikeLike
Ốc này nói good night trước nhất mà dường như luôn là người đi ngủ trễ nhất đó nghe.
Mình đều đã lớn để biết muốn được thì phải do mình tạo ra chứ không phải là chỉ ước mà có nữa. Chúng ta rút tỉa từ kinh-nghiệm của những người đi trước mà NL đã tóm-tắt trên đây để thay đổi cách suy-nghĩ và cách sống của mình một tí. he he! Có cái mình cần giảm, có cái mình cần tăng. Đặc-biệt là còm trong blog NL thì càng tăng càng tốt vì blog này đã cho chúng ta vui vẻ yêu đời. Đúng hông Sư-phụ, chị Đoan, and Đat, Ốc, Hến ?
Ngao ao ước gia-đình còm mình ai cũng sẽ được nở nụ cười mãn-nguyện trong phút cuối cùng của đời mình.
LikeLike
Hỏng phải ÔC ngủ trễ nhất mà giờ đó ÔC thức để đi làm đó Ngao! ÔC nói làm 4 giờ sáng, mà 4 giờ sáng bên Florida là 1 giờ sáng Cali đó! hehe!
Hến xin chúc Ngao và mọi người (bao gồm cả chị NL nữa đó nghe!) một ngày thứ hai thiệt vui! 🙂
LikeLike
“bao gồm cả chị NL nữa đó nghe!” — hehe, dằn mặt tui hả?
LikeLike
Hỏng phải dằn mặt, mà là để đừng khiếu nại 🙂
LikeLike
“Life affords no higher pleasure than that of surmounting difficulties, passing from one step of success to another, forming new wishes and seeing them gratified.” (Samuel Johnson)
“It is not the mountain we conquer but ourselves.” (Edmund Hillary)
Great day NL, D, VN, Ken and Texas
LikeLike
Bác Già cũng có một ngày thiệt đẹp nghe! Hehe!
LikeLike
nem nuóng thơm quá 😛
LikeLike
Ủa, Hến chưa nướng mà, sao lại thơm? Àh, vậy là nhà bác Già kế tiệm bán nem nướng! haha!
LikeLike
Nhắc khéo, khi nướng xong, gủi xe dò Hoang về cho nguòi Bolsa 😛
( 2 nguòi đó nha)
LikeLike
hai người là ai vậy?
LikeLike
😛
LikeLike
Ngao nghĩ là Sư-phụ + Ngọc Lan đó . he he!
LikeLike
@ Van Nguyen
Mấy hôm nay vắng trên blog bởi vì lo vui với mấy đứa nhỏ (not Má sắp nhỏ à nha , Bà ấy thì ngày nào cũng vui…hic…)ở xa về thăm.Nhìn lại ở blog thấy mình còn đang nợ.
Vụ nickname “Hai Lúa” của tui dùng đă có “bị trùng” ở bên Diễn đàn NV nên tui không còn dùng nữa ! mà trở lai dùng hàng “gin” thui .
Hôm nay rảnh rồi xin chào tái ngộ lại bà con mình.
Bây giờ đã tới giờ hẹn với BS gia đình for Check up. Hẹn gặp lại.
LikeLike
Vậy là Hến nhớ đâu có sai, lúc trước chú Xem Nguyễn ưa ký tên Hai Lúa trong còm mà! 🙂
Tái ngộ đã vui rồi, mà nếu giờ này có thêm tái nạm nữa thì còn vui hơn! Đói bụng quá! hehe!
LikeLike
@Già lụm lon:
“It is not the mountain we conquer but ourselves.” (Edmund Hillary)
Đọc câu này, lại nhớ một lần ngồi nói chuyện với đám học trò sau ngày tụi nó đi thi HSG nhưng lại không đoạt giải. Nguyên đám ngồi buồn so, kêu 3 đứa ra hỏi, “Em có nghĩ là em đã làm hết sức chưa? Nếu cho làm lại bài văn đó, em có nghĩ là sẽ làm hay hơn không, có làm khác đi không?” – cả 3 đứa đều nói, “Chính vì tụi em đã làm hết sức, và nghĩ rằng nó hay hơn bất kỳ bài nào tụi em đã làm, nên khi có kết quả như vầy mới buồn!”
“Điều quan trọng là tụi em đã làm hết khả năng mình. Vậy là đủ rồi.” Cuối giờ dẫn 3 đứa đi ăn buffet 😛
LikeLike
chúc quý còm một ngày thứ hai không mệt mỏi : )
LikeLike
Còm sĩ,
Vói (5) điều tiếc nuối trên, chúng ta có thể xúc tích thành(1) điều tiếc nuối duy nhất không??
Chúc ngày vui, tui đi lụm lon vỉa hè xa
LikeLike
Vậy điều nuối tiếc duy nhất đó của Già là gì?
LikeLike
Thưa Sư-phụ, điều tiếc nuối duy-nhất đó có phải là ” Sự Thiếu TựTin” không?
LikeLike
Thiếu tự tin.. chỉ là contributed element thui
Than
LikeLike
sau 1 tuần hưởng nhàn, bây giờ xách Samsonite, trèo lên làm rách ghế máy bay chơi cho đỡ buồn hen , ông anh! Khi nào trở về Hột Cam? Dù ông anh có đi dâu thì đi, nhìn thấy còm ông anh tui vẫn ngỡ ông anh đang đi ra vô trong nhà là vui rồi…
Chúc ông anh đi bình an.
Điều tiếc nuối duy nhất của tui trong lúc này là tại sao tui chưa làm điều gì tiếc nuối để cho tui có cơ hội nuối tiếc vậy nè trời…
LikeLike
Ngao nghĩ mình có thể xúc-tích lại một điều đó là:”hãy sống cho hiện-tại” vì quá-khứ đã qua rồi và tương-lai không thuộc trong tầm tay.
Xin Sư-phụ chỉ bảo thêm!
Sư-phụ đi đâu dzậy? Cho đệ-tử đi theo được hông? Sư-phụ đi bình-an và keep checking on us. Okay, Sư-phụ!
LikeLike
Đẩy xe 3 gác, lụm lon, giũa trời giá lạnh, chịu nổi không ông bạn trẻ.??
lý do của sự hiện diện của con người trên trái đất này? Lý do của văn hoá, văn minh, đạo đức và tổ chức xã hội, thể chế chính trị?
You are what you are (and what you eat too), what if? and so what?
LikeLike
Có lẽ đối với Ốc và Ngao, Sư-phụ vẫn mãi mãi vừa là huyền-thoại vừa là thần-tượng. he he!
Hẹn tối nay Sư-phụ và Ốc đi làm về mình sẽ trò chuyện nhiều hơn.
LikeLike
“Có lẽ đối với Ốc và Ngao, Sư-phụ vẫn mãi mãi vừa là huyền-thoại vừa là thần-tượng.”
Wow! Đây sẽ là điều nuối tiếc của NL nếu đến cuối đời chưa nghe ai nói về mình như vậy 😛
Và cũng là một nuối tiếc nữa vì không biết đến cuối đời NL có tìm ra được ai là thần tượng của mình chưa, bởi vì bây giờ thì chưa, có chăng chỉ là sự ngưỡng mộ với tất cả những người mình đã biết qua.
LikeLike
Riêng tui thì vẫn loay hoay với câu hỏi tui tự hỏi tui là: “hông biết ông là ai mà thượng thông thiên văn, hạ tri địa lý, trung tri thiên hạ”.
Tui có cái khác người là hay tìm tòi, lục lạo lung tung. Ai có cái hay, cái giỏi hơn mình thì học. Như vậy có phải là vọng thần tượng, chiêm ngưỡng vĩ nhân hông nữa…
LikeLike
“có chăng chỉ là sự ngưỡng mộ với tất cả những người mình đã biết qua.”
Xin lỗi đọc đến đoạn này mình không hiểu tg muốn nói gì, hơi tối nghĩa. Nếu như tg viết thế này thì mình chẳng bao giờ thắc mắc. ” có chăng chỉ là sự ngưỡng mộ với tất cả những người mình đã bước qua.”
LikeLike
hehe, cố tình xuyên tạc ý NL hả?
NL nói rất rõ ràng: NL có “sự ngưỡng mộ với tất cả những người mình đã biết qua” nhưng thần tượng thì không có.
LikeLike
@NL
High expectation is double edge sword 😛
LikeLike
hehe, Già ơi, NL không hề có sự đòi hỏi cao gì ở ai đâu nha! NL là người dễ chịu nhất trên đời rồi.
Không có thần tượng – cũng không biết tại sao là như vậy – chỉ có sự ngưỡng mộ thôi. Thấy ai có điều gì đó hay mà NL làm không được là đã thấy ngưỡng mộ rồi. Ví dụ như ngay tại blog này: NL rất rất ngưỡng mộ bạn Vân về sự đam mê nấu ăn, ngưỡng mộ anh Ken vì ảnh có thể đọc, nhớ và làm thơ rất tài, ngưỡng mộ Trùm Sò vì những đoản văn ảnh viết khiến mình xôn xao, ngưỡng mộ Già vì… à à, cái này để suy nghĩ lại coi là ngưỡng mộ hay ganh tị, hehehe
LikeLike
Môi trường sống ỏ VN đã làm NL mất đi niềm tin ỏ thần tượng, vì thần tượng nào cũng có 2 mặt. Chao ôi. Đó la` điều may mắn của NL??
Thực ra chữ ” ngưỡng mộ ” chuẩn hơn, nhưng mất cái lãng mạn và mê huyền của ngôn ngữ. ???
LikeLike
cái này là Ông anh xoáy vào nỗi thất vọng ê chề của Ngọc Lan rồi. Theo tui đó” không đáng là thần hay tượng gì hết…
LikeLike
Ớ ờ, hình như ý NL không phải như Già và anh Ken hiểu.
Như vầy nè: có lần NL nói chuyện với đứa bạn về “thần tượng nghĩa là gì” Nhỏ bạn nói tức là một ai đó mà mình thích, mình ca ngợi, mình muốn trở thành giống như người đó, mình tìm đọc tất cả những gì có liên quan đến người đó, mình biết về cuộc đời, biết về sự nghiệp,…. đại loại là như vậy.
NL nói với bạn là NL chưa từng “thần tượng” ai như vậy!
Ví như NL thích Khánh Ly, ngưỡng mộ KL, có thể nghe KL hát hằng giờ. Nhưng bây giờ hỏi KL có bao nhiêu đĩa nhạc thì NL chịu chết. Có biết nhiều về KL chẳng qua là do công việc mình đi phỏng vấn viết bài nên tìm hiểu kỹ hơn thôi.
Thế nên với NL chỉ có sự ngưỡng mộ – ngưỡng mộ rất rất nhiều người 😛
LikeLike
hiểu rồi… chẳng qua là mượn gió bẻ măng thôi…. nói cạnh nói khóe với 1 thứ mà tui hông ưa thôi…
ốc cũng dzậy… chưa có xem ai hay bất cứ cái gì là thần tượng. Không phải ốc tự cao ( tự cao đồng nghĩa với tự tử), nhưng thần thì hiếm, trong khi tượng thì nhiều. Nhiều khi mình tôn thờ 1 bức tượng mà mình ngỡ là thần thánh, khi vỡ lỡ ra thì không có nỗi thất vọng nào sánh bằng. Chỉ chiêm ngưỡng hay ngưỡng mộ thôi…bái phục thì cũng có luôn… thí dụ như bái phục sức thu hút của Ngọc Lan qua Ngọc Lan’s Blog vậy!
LikeLike
À, cái này thì tui trả lời được nè: Đó là sức hút Tửng 🙂 🙂 🙂
LikeLike
@ban trẻ Ốc, Ngao
Cám ơn các ông bạn đã quá khen. May mà mũi tui băng exotic metal (inconnel or titanium) nên không sợ nổ tung:P
Chỉ là ông già lụm lon tầm thuờng trên xứ Mỹ, lang thang vỉa hè bolsa nhìn tài tử giai nhân. Buồn buồn mang manh chiếu rách lên xe đò Hoàng nhìn đơi qua khuôn của kính.
Trò chơi chữ nghĩa, trí tuệ và đời sống thực tế nhiều khi khác nhau.
Mây tháng rùi chua về FL, tui nhớ cát trắng , biển xanh phẳng lặng như hồ nơi ỏ của ông ban.
Cá Flounder nuóng vói thơm cũng ngon lắm
Thân
LikeLike
hê hê ông anh… rãnh rang hay sao mà còm dzạ…
“Trò chơi chữ nghĩa, trí tuệ và đời sống thực tế nhiều khi khác nhau.” đúng nhưng mà không đúng. Tùy ở tấm lòng. mở ra hay khép lại thôi!!!
Rất mong ông anh đến Fl., tui xin được mời đến nhà chơi cho biết… gì chứ Flouder or Grouper thì chuyện nhỏ…
Cây nhà lá vườn, có thứ gì mời ông anh thứ đó, nếu ông anh không chê. Còn muốn tự nấu nướng theo khẩu vị, thì xin cứ xem như là nhà. Một lời mời rất thật lòng.
Mong lắm
LikeLike
Giống như Master Oogway nói trong Kung Fu Panda
‘There is a saying: yesterday is history, tomorrow is a mystery, but today is a gift. That is why it is called the “present.” ‘
Muốn dịch ra tiếng Việt mà hỏng biết dịch sao cho đúng! hehe!
LikeLike
Dịch na ná vậy nè 😛
Bạn phải sống cho hôm nay trong những gì có được ở hiện tại.
Hãy tập trung cho hiện tại để nhận từ nó đỉnh điểm của sức khỏe, hạnh phúc và thành công.
Đồng hồ vẫn cứ quay! Hãy làm tất cả cho hôm nay.
Muốn hiểu giá trị của một năm, hãy hỏi đứa học trò từng trượt một kỳ thi
Muốn hiểu giá trị của một tháng, hãy hỏi người mẹ vừa mới sinh non
Muốn hiểu giá trị của một tuần, hãy hỏi chàng biên tập của tờ tuần báo
Muốn hiểu giá trị của một giờ, hãy hỏi kẻ yêu nhau đang mong chờ cuộc hội ngộ
Muốn hiểu giá trị của một phút, hãy hỏi ai lỡ mất một chuyến tàu
Muốn hiểu giá trị của một giây, hãy hỏi người vừa thoát chết trong đường tơ kẻ tóc
Muốn hiểu giá trị một phần nghìn giây, hãy hỏi người từng đoạt huy chương bạc trong những cuộc tranh tài.
Xin trân trọng mỗi phút giây mà bạn có! Và nâng niu nó hơn nữa khi bạn trải qua thời khắc ấy cùng một ai đó thật đặc biệt. Thời gian không chờ đợi ai, hãy nhớ!
Hôm qua đã là quá khứ. Ngày mai hãy còn là điều bí ẩn. Hôm nay là một món quà. Đó là lí do vì sao chúng ta gọi nó là tặng phẩm.
LikeLike
công nhận Lan đọc rất nhiều và dịch rất hay.
Ngọc ốc xin ngã nón….
Tui mà dịch thì chỉ có như vậy thôi:
hôm qua mãi mãi là hôm qua.
Ngày sắp tới vẫn còn chưa tới.
Hãy bằng lòng với món quà mới,
mới như là ngày mới :hôm nay!
LikeLike
Nó là nguyên một bài, NL mà dịch thành thơ được thì đã là nhà thơ NL rồi 🙂
À, anh Ken có thói quen dùng điệp ngữ trong thơ hé. Hay há!
NL lại thích dùng thuật bằng trắc khi viết văn 😛
LikeLike
đang ngẹt mũi, nghe Ngọc Lan xuất chiêu cô giáo ra khen Ngọc Ốc, làm ốc thở được rồi… nãy giờ thở bằng miệng với bằng da hông hà.. cám ơn nhiều lắm…
chắc đó cũng là tính cách riêng của mỗi người chăng..
Với tính cách đó của Ngọc Lan, đọc qua là biết của ngọc Lan liền, khó lẫn lộn lắm.
LikeLike
Còn muốn hiểu giá trị của một đồng, hãy hỏi Vân Nguyễn! haha!
LikeLike
Bài viết này Hến đã có đọc qua ở đâu đó và cũng đã có bỏ thời gian để suy nghĩ coi mình có hối tiếc điều gì nếu như hôm nay là ngày cuối cùng trong cuộc đời của mình…
Câu trả lời là Hến không có gì để nuối tiếc. Hến cảm thấy vui vẻ, hài lòng, và ‘yên phận’ với những gì mình đang có, đang làm, và sẽ làm…:)
LikeLike
chưa gửi nem nướng, bánh bò cho tui mà hài lòng và yên phận gì được chị Vân?
LikeLike
Cái vụ chưa gởi là chị NL chưa hài lòng, còn Hến thì ăn rồi nên hài lòng rồi! hehe!
LikeLike
Cà chớn 😛
LikeLike
Theo tui có thể gom 5 điều nuối tiếc trên thành 1,bằng câu hát trong bài “Ngày vui qua mau” của cố Nhạc sĩ TTT(nếu tui không nhầm):
“Đừng nhìn xa vời em ơi ,Em ơi hãy mơ thật gần , Em ơi hãy xem ngày vui là đây…”.-Nghĩa là hãy vui và Hạnh phúc lấy những cái gì mình dang có !- Hoặc trong câu thơ của Nguyễn Công Trứ :
“Tri túc , tiện túc , đãi túc hà thời túc .
Tri nhàn , tiện nhàn , đãi nhàn hà thời nhàn.”
Cái khuyết điểm chung của con người chúng ta :”Sống không được trăm tuổi mà lo chuyện ngàn năm”. Có lẽ vì vậy mà , lúc nào cũng vẫn lo và vẫn cảm thấy thiếu thiếu !!!
Nói nghe rất dễ. Nhưng để làm thì lai khó !
Nhìn chung lại 5 điều trên. Duy có một điều tui chưa tập được là “làm ít lại”.Có lẽ vì số tui là “số cực” , tuổi “con trâu” chăng ! Hay là vì sinh ra nhằm gia đình nghèo , rồi cộng thêm bản tính hay lo xa , rồi tính tự lập… Cho nên cực từ nhỏ cho đến giờ này vẫn còn cực.Có lẽ cho đến chết mới hết cực.
– Hồi tuổi đôi mươi thì ráng kiếm cho được ít chữ với đời.
– Vào đời thì gặp toàn là cực… Rồi có Gia đình , có con ra, lại cố sức làm để lo cho con… cũng là để coi cho được !
-Khi mặt trời ngã bóng. Con cái tự sống được rồi. Mình phải ráng ít hơi còn lại làm để “collect”chút đỉnh tiền để cho tuổi già.Cũng do tính tự lập nữa ! không muốn làm bận bịu hay gánh nặng cho con , dâu , rể…
Tổng hết lại , chắc là cực cho tới chết mới thui !!!
Thú thiệt với bà con mình. Tui thân đi làm mướn từ hồi nào cho đến giờ.Từ VN cho đến đây ít bao giờ từ chối “overtime” từ chủ. Chỉ một lần duy nhất trong đời , cách nay khoãng hơn 1 tháng . Số là làm 5 ngây 12 tiếng, cộng thêm 8 tiếng Thứ Bảy mà chủ còn kêu làm luôn ngày CN. Thiệt tình mà nói , lúc đó tui đang “xi cà đơ” nên phải “bèn từ chối”. Nhưng khi về nhà nghĩ lại thấy cũng tiên tiếc , với lại cũng sợ dại bị chủ giận , mai mốt “Ổng” không kêu nữa thì “hú chuột”.
Nhưng nói nào cho ngay. Tui thì dữ lắm lắm , nhưng đở một điều là luôn có được tinh thần lạc quan , không worry nhiều vấn đề giàu hay nghèo . Mọi chuyện gì có lẽ cũng có ở “Trên” lo. Chỉ sống theo quan niệm :
“Tận nhân lực mới tri thiên mạng”.
Thôi thì cứ an tâm tự tại. Sống với kiếp tuổi con “Trâu” của mình.
LikeLike
Chú Xem Nguyễn cứ nhắc ‘con trâu’, ‘con trâu’ làm Hến thấy tủi thân muốn chết! hic hic!
Gia đình Hến ai cũng nói số Hến cực, nhưng thiệt tình Hến hỏng thấy cực gì hết trơn, làm nhiều và được việc thì Hến thấy vui! hehe!
LikeLike
Như vậy là Cô Vân được sinh ra vào ban đêm , còn tui “bị” sinh và buổi sáng ,nhằm giờ thìn nên “Trâu” đang cày , đúng hôn ?!!!
LikeLike
Chắc vậy! hehe!
LikeLike
Chú Xem chả bù cho NL “số sướng đành chịu” hehehehe
À, sướng không có nghĩa là giàu nha!
LikeLike
Bo*?i vay mo*’i no’i :”Gia`y de’p co`n co’ so^'” .
Cho ne^n , cuo^’i ddo*`i Tui ch(~ang co`n co’ gi` pha~i luye^’n tie^’c ca? .
LikeLike
Xin chào Ngọc Lan và tàn thể quan viên hai họ. Rất sung sướng được nhận vào trang blog NL. Em xin tự giới thiệu em là một hội viên của hội “Phụ Nữ Đòi Quyền…Sướng” ở Manteca, Bắc California. Hội của chúng em không có liên quan gì với hội Bà Ngô Bá Thành hồi xưa đâu đấy nhé, xin bá cáo các bác rõ. Chúng em chỉ yêu cầu một điều nhỏ tí tị ti như thế mà vẫn phải đấu tranh từng giây phút cho đến bây giờ vẫn chưa được gì các bác ạ. Em rất thường coi NV online và thích nhất là đọc blog NL. Mỗi lần bấm chuột vào link NL em có cảm giác là “Em và NL bà con xa”.
Jimmy.
LikeLike
Ui trời ơi, nghe lời tui, đừng bao giờ ‘đấu tranh’, tại vì ‘đấu tranh’ là ‘tránh đâu’, mà tránh hổng được là bị ‘trâu đánh’, tui là sợ lắm đó bác Jimmy ạ! hehe!
LikeLike
“Người từ là từ phương Bắc đã qua dòng sông, sông dài . Tìm đến phương này một nhà thân ái . Ơi tình Bắc duyên Nam là duyên tình chung muôn đời ta đắm say…”
hehehe, chào người từ phương Bắc.
“Mỗi lần bấm chuột vào link NL em có cảm giác là “Em và NL bà con xa”.
— Thật vậy sao?
LikeLike
tui là em ruột của Ngọc Lan nè, sao hổng ai cảm giác gì với tui dzạ?
LikeLike
À, hồi đó giờ tui chỉ có anh trai thôi, 3 ông luôn, tự dưng giờ có thêm đứa em trai, sướng ghê, bởi vậy ta nói “số sướng đành chịu” là vậy 😛
Em trai Ngọc Lan tên Ngọc Ốc.
LikeLike
@ÔC: ruột dư hả?
Tui có cảm giác sao hông: ớn lạnh như bị trúng gió, da gà da vịt da ngỗng gì nổi lên hết! hehe!
LikeLike
Thật chứ sao!
Nhớ hồi xửa hồi xưa, có… bạn cùng lớp cùng trường Saint Thomas, có chị tên NL. có nhà sách tên Ngọc Lan ở Ngã Ba Ông Ta. Nhớ nhửng chiều tan học cùng nhau luyện không biết bao nhiêu là truyện chưởng trên lầu ba của nhà sách. Kim Dung đọc cho đến thuộc lòng hơn là English for Today của Thầy Lê Bá Kông. Ôi thủa học trò sao mà đẹp thế.
Xin được nhận là “bà con xa” hổng dám mơ ước gì hơn.
“Nghe như mùi hương xưa, từ quá khứ đưa về”
LikeLike
Tên trùng tên 😛
NL phải thuộc thế hệ đàn em đàn em của anh chị lứa này.
LikeLike
Chị NL ui! Gần 10:30 rồi, viết bài xong chưa, hay đang chờ ra pháp trường? Cần Hến giúp gì hông? Nếu có thì nói cho Hến biết, Hến sẵn sàng …từ chối! haha!
LikeLike
Vụ 10:30 là ngày hôm qua. Hôm nay thì chưa viết gì hết, đang mù chữ 😛
LikeLike
Try to free yourself from all attachments of this world, then you have nothing and absolutely nothing to “tiếc” when your life ended. /s Joking.
LikeLike
Good idea. I wish I can do it 😛
LikeLike
@ Van Nguyen:
Ai mà dám bôi bác bôi chú gì đâu!!! cái này hổng phải của tui. Ai đã đọc qua Duyên Anh thì cứu tui với. Làm ơn làm chứng là bài thơ này là của ổng, trong cuốn nào thì tui quên mất tiêu rồi.
Tui chỉ có mỗi tội nhớ dai mà thôi, chứ không hề có ý diễu cợt người tình của Mây đâu! Tui cũng ” iêu ” người tình của Mây lắm. Tui mà nói xạo cho trời đánh trúng …người khác đi…
hề hề
LikeLike
Dà, xin tổng chào làm quen bà con 8 phía.
Đọc bài này tui rất tâm đắc, mà cũng có thắc mắc chút đỉnh.
Số là tui tuy đã thuộc hàng xấp xỉ cao niên nhưng được ông Trời thương, cho tui cái nết ngủ dữ lắm ! Mà ông Trời cũng đặc biệt sắp đặt cho tui, hồi nào giờ đi làm không khi nào phải đi làm sớm hết ráo.
Tui lúc nào cũng thầm cảm ơn sự ưu đãi đó và dĩ nhiên là tui tận hưởng hết cỡ cái hạnh phúc Trời cho. Nhưng mà tui có bà bạn, bả mắng tui quá xá cái tật ngủ nhiều. Bả nói : mai mốt xuống mồ ngủ thiên thu đã mắt luôn, bây giờ ngủ ít lại đặng còn lo công chiện, kẻo sau này lại tiếc sao mình không làm việc này việc kia mà chỉ lo ngủ !
Rồi ông bà mình có câu gì mà tui hong nhớ rõ, mang máng như là : ở đời chỉ có 3 gang, ai hay ngủ ngày còn có 2 gang (?)
Mèn ơi, hạnh phúc đơn giản vậy thôi mà tui cũng ” trăn trở” hoài, hong biết tính sao ?
LikeLike
nếu nói vậy thì đời NL chỉ còn có 1 gang 😛
Đã cảm thấy hạnh phúc rồi thì còn trăn trở chi cho mệt vậy Bà Năm Trầu 🙂
Rất hân hạnh được đón tiếp Bà Năm Trầu quá bước tới chốn nhà lá này, hehehe
LikeLike
Dạ thưa cô, đó là câu tục ngữ Việt Nam mình, con xin vô phép nói lại cho đúng hơn:
Đời người dài một gang tay
Ai mà ngủ ngày còn lại nửa gang.
Con nghĩ là khi nào mình thấy vui, hài lòng với cái mình có thì đó là hạnh phúc. Không cần biết đó là hạnh phúc lớn hay nhỏ. Chỉ có “trăn trở” khi mình đang hưởng hạnh phúc, mình có biết nhìn xuống những người đang kém hạnh phúc hơn mình hay không! Ngoài ra hạnh phúc mình đang hưởng có phải từ sự dẫm đạp, tranh dành với người khác mà mình có được hay không.
Mong cô vui với hạnh phúc rất lành mà cô đang có.
LikeLike
Xin chào Bà Năm Trầu, Hến nghe người ta nói ‘Ăn được ngủ được là tiên’, Bà Năm Trầu là tiên rồi còn phải suy nghĩ gì nữa, hehe!
LikeLike
nói mà cũng tiết kiệm… còn câu sau thì sao?
LikeLike
Nhường câu sau cho ÔC! hehe!
LikeLike
không ăn không ngủ nên tiền mới vô,phải hong?
LikeLike
Vô, mà vô văn phòng bác sĩ! hehe!
LikeLike
diết bài xong rồi hả , Ngọc Lan…
Kiếm gì sơi rồi…diết tiếp. Entry mới này làm suy nghĩ lung lắm à nha! Cho tui relax chút xíu rồi tui tính…
LikeLike
Sao ỐC hỏi giống Hến vậy trời!
Hôm nay chưa viết gì hết, chữ đang cất trong đầu mà tìm hoài chưa ra chìa khóa 😛
LikeLike
tui cũng đang trong trường hợp bí…. bởi dị tui mới là để tui relax 1 tẹo…. tui đang lấy cây việt chọt dô đầu cho nó ra chữ nè…
LikeLike
Lấy cây búa cho lẹ 😛
LikeLike
á há..có lý có lý
Hy ơi! Duy ơi!!! lấy cho Bá cây búa, con. Chi hả, cho Bá dần cái đầu chút. Thiệt, lát Má dìa có hỏi Bá bị sao con nói có cô Ngọc Lan chỉ cho Bá nha! Đưa đây! bốp!!!!
LikeLike
Tại Ken, Vn chưa biết NL có căn bệnh trầm kha, khó chữa…..chỉ khi nào nước tới chân mới nhảy (ra chữ)
LikeLike
Sao Già biết bệnh của NL vậy 🙂
LikeLike
Đến Cuối Đời, Có Gì Để Tiếc! Hỏi chi mà ác nhân thế ! Với riêng tôi , tôi nghĩ, điều mà tôi tiếc nuối nhất cuộc đời là : Chính tôi làm tôi mất…Vợ. Lỗi tại tôi mọi đàng. Câu cuối cùng mà tôi nhớ mãi suốt đời là Vợ nói: Người tôi yêu nhất cuộc đời này là anh, và cũng chính anh là người tôi oán hận tới tận cùng xương tủy suốt đời. JESUMa, lạy Chúa tôi!
LikeLike
Cám ơn ông bạn chia xẻ. Lòng tin ở Thuợng Đế, sẽ giup ông bạn nguôi ngoa, và biết đâu phép lạ sẽ xảy ra?
Deus benedicat tibi, amen
LikeLike
hic, đâu có ác nhân gì đâu.
Chia sẻ cùng Silent.
Câu nói “Người tôi yêu nhất cuộc đời này là anh, và cũng chính anh là người tôi oán hận tới tận cùng xương tủy suốt đời.” NL đã từng nghe đâu đó.
Nhưng thực lòng, NL từng nghĩ, “sao đến cuối đời, còn buông chi những lời nghiệt ngã đến như vậy?”
😦
LikeLike
“NL đã từng nghe đâu đó.”
Chắc là tg nghe bồ cũ, trước nói chứ gì?
LikeLike
hôm nay tui làm biếng nghe bà con chứ hông cảm cúm gì hết. 😦
LikeLike
Đang định hỏi chị Doan đâu nè…
Ngọc Ốc đang nhức đầu, hổng hiểu tại sao nữa… mấy bữa nay bị dị ứng… mắt mũi ngứa quá chừng chừng…
LikeLike
uống thuốc dị ứng dzô, trước khi ra khỏi nhà xịt nasonex
LikeLike
dạ có chứ, nhưng thuốc xịt em sợ nhột..nên thôi… cám ơn chị chỉ cho em.
Không hết là ngày mai đi ccho bác sỉ chích… chán ghê…
LikeLike
Chị Đoan làm biếng hèn chi tối hôm qua em cầu cứu chị bên bài trước, chị hỏng thèm cứu em 😦
LikeLike
Nhắm chừng uýnh hông lại nên “thương Lan đứt ruột (phải )giả đò ngó lơ”!
LikeLike
hic 😦
LikeLike
ủa, gì kỳ vậy, 2 người đã hợp sức declare war với bác Già rồi mà sao giờ lại ‘nhắm chừng uýnh hông lại’! ‘Nhắm’ mà uýnh hông lại thì mình mở mắt ra liền chị Doan! hehe!
LikeLike
@ vằn Nguyên ( mình)
‘Nhắm’ mà uýnh hông lại thì mình mở mắt ra liền ”
“Bà” này phải sửa tên bả lại, rồi, Vằn chứ Vân nỗi gì…có vằn có vện, dữ như cọp….
LikeLike
Cọp cũng đâu bằng Sư tử! haha!
LikeLike
như không nhắc sư tử… bả kêu tui đi ngủ sớm nãy giờ. tui nói tui còn mớ hôm quớt chưa làm xong. bả làm 1 tràn là tui giả bộ giả điên với bả tui có đi học hành gì dâu mà có h/k. sời! đi học mới có h/w la xưa rồi… hề hề
LikeLike
quên, dị ứng cũng làm nhức đầu đó
LikeLike
hèn chi… thôi em đến tylenol vô cho yên cái đầu trước đã…
LikeLike
Ốc uong 1 vien claritin là được rồi, đâu cần phải đi chích đâu
LikeLike
em phải hăm như vậy nó mới sợ… hề hề
Hi ông anh, ốc cũng uống 1 viên Zyrtec rồi đó chớ, nhưng liều lượng thuốc chỉ 1 viên/24 thôi…. bây giờ nó hành trở lại, nhưng hông sao… còn gõ còm được là okay với ốc rồi
LikeLike
Nếu chua có thì giờ đi bs, Ông bạn uống đỡ Zyrtec (over counter). Khong lam ông buồn ngủ nên đi làm đuọc .
Chu’c an ma.nh
(múa dziu` qua mắt chị D. sò ri)
LikeLike
dạ, cám ơn ông anh chỉ giùm … , ốc còm cho ông anh , nó lại nhảy chung dô còm cho chị Doan… ngộ ghê
LikeLike
May cho ÔC là chỉ nhảy lộn còm, chứ còn gọi lộn số hay đi lộn nhà là kể như thành ÔC xào sả ớt rồi! hehe!
LikeLike
cũng muốn lắm đó chớ, nhưng thân ốc đi đâu cũng vác cái “NHÀ” rồi, thôi đành chờ kiếp khác….
hê hê , hahaha huh hu hu
cái này cũng dính đáng vô thố- pịt của én- trì này à nha, nhớ cộng điểm cho Ngọc Ốc nha, chị Ngọc Lan!
LikeLike
Sao bữa tay tự nhiên ‘Ngọc ỐC’ vậy trời!
LikeLike
hỏi chị Ngọc Lan , chì đặt tên mới cho ốc đó….
LikeLike
Hello cả nhà! Mọi người khỏe không? Ăn tối xong lên đọc còm thích quá !
Nếu Ốc nhức đầu, và nếu là chỉ một bên đầu thì thử cách này xem:
Dùng lược (comb not brush) chải đầu ( head not hair) mạnh tay một chút. Chải từ đỉnh đầu xuống cho tới khi hết đau. Thường thì chỉ cần 5-6 lần (strokes) là đủ.
LikeLike
Cám ơn Ngao chỉ cách này nghe! Hến có cái bịnh là nếu ngủ không đủ 7 tiếng một ngày khoảng một tuần là bị nhức một bên đầu, nhức như bị migraine vậy đó, nhưng thử nhiều lần thì hỏng phải migraine, phải uống thuốc mạnh, rồi ngủ đủ thì mới hết. Tuần rồi cũng mới bị. Rủi có bị nữa thì thử cách của Ngao chỉ! Thanks Ngao! 🙂
LikeLike
tui cũng sẽ thử…..tui cũng thấy rêm rêm 1 bên đầu chắc tại ham dui hay sao á! đồ già mà còn ham zui…hehehhehe
Cám ơn Thầy bói Ngao nha! ông biết cách này ở đâu hay dzậy! oh , thui tui biết rùi.. ghê nhá
LikeLike
ÔC nhõng nhẽo bạo hé! 🙂
Hope you feel better soon! hehe!
LikeLike
thánh kêu! bị lây bệnh lây luôn cái nhõng nhẽo!!! sướng ghê lắm…
LikeLike
Chị Doan lây bệnh cho ÔC hả! hehe!
LikeLike
Trở lại câu hỏi trên Blog ” Cuối đời có gì để tiếc? ”
Tui tiếc sao kiếp này tui không ” quẹo ” được hướng khác, mà trở thành cái xương sườn thất lạc của…” nhà tui ” ? Hic! Hic!
LikeLike
hehe, NL thì ngược lại, cái “ba sườn” kia đi đâu NL muốn dính theo đó để có người đổ xăng cho xe, mở TV cho coi, khuya làm việc xong chạy te te vô phòng thì có người đi coi cửa tắt đèn dùm 😛
LikeLike
@ cụ ÔC
Ông làm tui mắc cười! Sư tử thấy ông bịnh kêu ông ngủ sớm, vậy còn đòi gì nữa!
Cái này nói nhỏ ông nghe thôi nghe, tui mà bịnh ox tui cũng kêu tui đi ngủ sớm, hổng phải tại lo cho tui, mà nhìn thấy tui như con gà bịnh ổng chướng mắt! hehe!
LikeLike
gíp mi hai phai…
yah!!!!
LikeLike
xin tổng chào bà con, tui phải “Đi” rồi, mai gặp lại….
good night
LikeLike
Good night ÔC! hehe!
LikeLike
Good night Ngọc Lan, Sư-phụ, chị Doan, anh Đạt, Ốc, Hến nghen!
LikeLike
Hello NL,
Thanks for the article. It should make all of us pause and think. I’ve read similar article like this one years ago. However, it didn’t stick to my memory until recently. A few months ago I was diagnosed with cancer (Non-Hodgkins Lymphoma, stage 3). Initially, I was in denial that I was going to die, but then realized that the day for me to go has come. Not a day went by while fighting with the most feared diease that I didn’t think about things I should have done. Now that the nightmare is all behind after a long struggle with the Chemotherapy process and lots of luck. I don’t expect the miracle to happen twice to me. I am trying to fullfill my dreams as much as I can so that next time when I am on my deathbed, I don’t have many left to wish for.
Have a good day and thanks again for the article. Also forgive my English, it’s a bit of hassle for me at this point to install VNese font (and type this message).
LikeLike
Đọc comment của HG mà NL cảm thấy có điều gì vừa xúc động vừa rùng mình. Cám ơn những dòng chia sẻ chân tình của HG.
NL chưa từng trải qua tâm trạng này, nên thật sự không biết khi đối diện với nó, mình sẽ nghĩ gì, làm gì.
Khi nghĩ rằng “ngày đó” đang đến, chị đã nghĩ đến điều gì? Và giờ đây, những giấc mơ mà chị đang cố gắng fullfill là gì hả chị?
NL cầu chúc chị có nhiều sức khỏe để thực hiện trọn vẹn những ước mơ của mình.
Thân mến.
LikeLike
NL, during ‘that time’ my thought process went through stages. First, it’s ‘why me’, part of me is angry, part panic, and part in denial. Then comes acceptance that it’s a deadly disease and since I had many of my friends and relatives or people I know of died of different types of cancer, I had said to myself ‘it could have been me’ in those cases. Being a Buddhist and practice meditation help me find peace and acceptance (of bad lucks) quickly. Not that I don’t feel heavy imagining my family would face hard time emotionlly and financially without me, but understand that death is part of live and that I am still ‘myself’ spritually and undestroyable entity makes me feel much better. Once I accept that, the fear is gone. Finally (sounds like a long process but it’s just within a 2-week time span while I was in the hospital), it became very calm and peaceful. My entire life goes on in my mind like the flow of the wind. I thought, more or less, about all the things you listed above. Thought about people I have hurt and wish I could have a chance to make it up; thought about being more appreciative and thankful for what I have and people around me have done; thought about it’s a fool of me for not spending more time with my family. But most of all, thought about things we should have done while I was healthy.
About things we’d like to do, you asked? We married late; planned not to have kids so we can be free to help poor kids and the unfortunates back home. We both have college degrees so I am sure we’ll find a good use for that in a country where many kids are dropping out of schools because their families can’t afford it. We were from the same situation so we know what it’s like to be poor or not given a chance to go to schools, etc. Well, long story short. I feel like I am given a second chance. This time, I am really, really appreciative.
Thanks for asking and good night,
HG
LikeLike
Một lần nữa, cám ơn những tâm sự chân thành của HG.
NL nghĩ rằng không phải chỉ 1 mình NL, mà rất nhiều người có dịp dừng chân nơi đây, đều ít nhiều rút ra được điều gì đó cho chính mình, từ kinh nghiệm của HG.
Chọn một thái độ sống tích cực, bình tĩnh và chấp nhận, suy ngẫm về những điều đã qua và nghĩ đến những điều sẽ làm, nếu mình có một cơ hội – không phải là những điều ai cũng có thể làm được.
Chúc chị và người bạn đời đang đồng hành cùng chị sẽ đạt được những điều đã dự tính.
LikeLike
Mong Hương Giang có đủ sức khỏe ,thời gian cũng như nghị lực để đạt đến ước mơ của mình.
LikeLike
Cám ơn những lời viết của chị Hương Giang. Chúc chị luôn được nhiều sức khoẻ và thân tâm an lạc.
Life is suffering, people just don’t want to admit that. It is not a pessimistic view. Niềm vui cũng có, nhưng rất ít so với chuyện lo nghĩ, tính toán, phiền muộn, ganh tị, giận hờn…
I often look around and don’t see anyone truly happy.
LikeLike
Trương hợp như vậy mà muốn giữ được bình tĩnh để suy nghĩ như chị HG thìkhông phải là chuyện dễ. Em xin chúc chị HG luôn gặp nhiều may mắn!
LikeLike
I scanned this blog entry last night but I wasn’t paying much attention
to the content. By the end of this life, what’s left to regret…
That lies in the future and seems to be far away. There are many other
things to be worried about now.
Then I hit your story.
I am sorry to hear that you were diagnosed with NHL. It’s good news that
you fought it and apparently you’ve overcome it. Given today’s advanced
medicine and medical technologies helping us fight deadly diseases more
and more effectively, it is not that amazing about overcoming cancer. The
big thing drawn from your post is the experience of facing possible death,
how to cope with it, to conquer it, and then how it helps change your view
of life afterward.
Your story moved me.
I’m reading this blog entry again today. Like you, the content did not
stick to my memory last time but it got me to pay more attention this
time. I read it slowly and it starts to permeate through my brain. Yeap,
by the end of this life, there will be many ordinary things left to be
done and should have been done, yet we keep postponing or ignoring them.
Then when time comes we’ll regret. We’ll regret on how we treat ourselves
or others, on how life could have been better if we act sooner. But can
we change? Do we wish to do it differently now or never? It is a big
question to ponder. The answer looks easy on the surface but deep inside
each of us, it’s a challenge to implement. There must be something big
that happens to make us grow to a bigger and better person, to make us
change attitude towards life, and to make us appreciate life more. That
something could be the length of life one has lived thru. It could be
the experience one has gone thru.
You have been there. We still have a long way to go.
Thanks for sharing your story. Best wishes.
LikeLike
Trùm Sò viết cảm động và sâu sắc quá!
LikeLike
“I feel like I am given a second chance. This time, I am really, really appreciative.”
It is touching, especially your courage, your spirit .
“calm and peaceful ” : acceptance and open soul.
Thanks for sharing and best wishes
LikeLike
Chúc Ngọc Lan, Sư-phụ (wherever you are ), chị Đoan, anh Đạt, Ốc, Hến một ngày vui và làm được những điều mình muốn nghen.
LikeLike
Chúc mọi người được một ngày bình yên.
LikeLike
Hôm nay Blog vắng hoe. NL, Sư phụ, và chị Doan chỉ vôi hồi sớm.
Hến cũng hổng thấy nữa! Ngao một mình chèo queo!
LikeLike
có tui đây… mới đi làm dìa, sao, ông khỏe hông?
LikeLike
Có lẽ đọc những dòng của chị Hương Giang viết mọi người còn trầm ngâm suy nghĩ.
LikeLike
Hến đây! Hôm nay chổ làm bận như điên, hỏng có giờ để đi restroom luôn! Trời ơi là trời! Đang ăn cơm, tranh thủ chạy lên đây, nhớ blog sáng giờ! hehe!
LikeLike
Sao không đi restroom trước khi chạy lên đây? Coi chừng… lụt 🙂
LikeLike
Ốc mới về hả? Mệt hông? Ngao khoẻ. Quen tật nhà lúc nào cũng có người, hôm nay đi ra đi dzô chẳng thấy ai buồn thấy mồ. he he!
Ông nghỉ ngơi chút đi nghen. Tối cơm nước xong lên blog chơi cho vui
LikeLike
ông nói đúng, tui trên hãng còm hổng được, nhưng đọc được. Mọi bữa nhộn nhịp như cái chùa, hôm nay là vắng kỷ lục luôn. Hình như Ngọc Lan khóa rồi quăng chìamất tiêu nên không có ai vô nhà được hết..
Chị Doan ơi, Mây ơi, Trùm xò ơi, LNĐ ơi, Mr. Xem ơi, bà con ơi…. bộ nhận tax refund xong quên luôn blog hen????
LikeLike
@ O^C Ken
Gio*` na`y tui ddang “ca`y” O^C Ken o*i !
Chi? ddo.c co`m cho ddo*? ghie^`n thui ! Hichic !!!
LikeLike
hahahha còn cười nỗi, 10 tiếng cày thì thấm vào đâu. Cám ơn nha!!! tui lo check mail, pay bill xong rồi tính… have good one
Mến
LikeLike
Ngọc Lan ơi,
Sao tên của NL thường là màu cam, bây giờ lại thành xanh? Logo thì vẫn giống, nhưng Ngao phải suy nghĩ xem NL viết hay chị kia trùng tên viết.
Hổng sao hết , Ngao chỉ thắc-mắc chút xíu thôi.
LikeLike
cái vụ màu cam hay xanh này NL không biết, mình cũng thấy vậy, nhưng kệ đi 😛
LikeLike
Tối nay, tui viết entry mới bằng hình, có 1 không 2
LikeLike
Hi Ngọc Lan, tui cứ thở dài thưởn thượt với Hương Giang, hổng biết nói sao đây!!!
Sao , hôm nay khỏe hông? Đi làm hay giữ nhà? có gì vui hông?
LikeLike
Đang ở tòa soạn 🙂
LikeLike
he he , chơi độc nha. nhưng tui cũng có cách trị… vỏ quýt dày có móng tay thép… hehehehe
LikeLike
tui hiểu ông nói cái gì rồi, hehehe. Một thời nhăng nhố, bồ bịch lung tung bên đó, ông vô rồi kéo theo người khác cũng vô, lộ tẩy tui hết 😛
LikeLike
vậy chứ viết rồi post lên blog để làm chi ? hổng ấy thì đóng lại, ai có p/w mới được vào… tui thì thấy sao thì để vậy, chuyện cá nhân tui đâu có cái tánh bép xép.. mặc dù tui cũng rõ dăm ba điều….
LikeLike
quạu hả 😛
LikeLike
quạu chứ sao hông? nhưng mà hổng phải quạu chuyện Ngọc Lan đóng cửa chùa, nhưng quạu chuyện kiếm cách leo rào mà chưa được đây nè….
LikeLike
Được rồi phải không?
LikeLike
dạ, được rồi .Ủa tui email trả lời rồi mà!!! nãy giờ set mấy cái trời ơi đất hỡi mà gú gồ nó hỏi, quạu còn hơn cún nữa…
cám ơn thêm 1 lần nữa…
LikeLike
nói chuyện ai đó, cho tui nghe miếng ! 🙂
LikeLike
Chị NL với ÔC mấy hôm nay nói chuyện gì tui hỏng hiểu gì hết trơn! Chừng nào rảnh phải điều tra lại kỹ càng! Hỏng có dễ bỏ qua! hehe!
LikeLike
à, Mây, với đi làm dìa hả. Tui với Ngọc Lan đang tính kiếm chiếc xe lửa nào re rẻ mua 1 chiếc, lái lên sao hỏa xem ô lim píc nè… từ trên đó nhìn xuống nước Anh đang tổ chức thế vận hội, như vậy mới chảnh chứ… ngồi thượng hạng mà… đi hông?
LikeLike
Hồi nãy là hỏng hiểu, bây giờ thì điếc luôn 🙂
LikeLike
Ông ỐC kiếm đường qua nhà cũ của tui để kiếm xem tui có bao nhiêu người cũ bên đó.
Chặn đường ổng, ổng kiếm đường leo rào 😛
LikeLike
tui thấy màu hơi đỏ, chứ xanh với cam đâu? nhưng cói cái chữ viết là biết ai liền…
LikeLike
Đang ở tòa để soạn mà có thì giờ còm hay thiệt nha!… nói với sếp là 1 phút còm trừ 1 tiếng lương làm việc…
LikeLike
Thằng cháu mời về đưa tờ báo nói có bài viết của Chú trong đó.Cám ơn NL.Hai hôm nay thiếu ngủ,vì chổ làm “đì”quá.Hiện nay không cần vô blog mà củng đang “cà tửng” không thể còm kiết gì được , vả lại đề tài này gợi lại cho tui nhửng hồi ức buồn mà từ lâu mình muốn quên : (
LikeLike
Hi ông bạn cùng họ… chúc mừng anh có tờbáo trong tay. Tờ này mới là tờ đầu, còn nhiều tờ kế tiếp nha… tui đang viết dở dang cái còm cho entry này, nhưng có câu chuyện của HG làm tui đứt mạch ngang xương… hổng dám cà tửng nữa…
Thôi ông bạn, quên được thì quên phức đi cho rồi…
chúc ông vui…
LikeLike
NL chơi với “thằng cháu” của chú nên chắc phải đổi lại gọi bằng “chú” Đạt cho đúng phép 😛
Hồi ức buồn – có dịp nên kể ra
LikeLike
bà này có máu nhà báo đâu hồi ồ Vn hổng chừng… có làm trong tờ Thiếu Niên tiền phong phải hông? chuyện của ai thì khui hay lắm… hề hề
LikeLike
à, nhắc mới nhớ. Có lẽ Ngọc Lan cũng không quên tờ Thiếu Niên tiền phong ? Tui cũng từng có2 giải thưởng do báo này tặng đu chừng 80 hay 83 gì hổng nhớ chính xác. nhưng dụ gì thì tui nhớ…
măng non dữ dằn lắm… bây giờ thành tre mục rồi..
LikeLike
Không nhớ lắm là có đọc báo Thiếu Niên tiền phong không, nhưng có đọc KQĐ, Nhi Đồng 😛
LikeLike
Có lẻ máu phóng viên có từ lúc còn bú sữa !
LikeLike
D. đọc cái còm của HG hồi tối hôm qua, không biết phải nói gì đây, nói gì cũng là sáo ngữ, có lẽ như Nothingness nói, cuộc đời buồn nhiều hơn vui. Nếu tối nay, không thấy D. thì quý vị đừng lo nghe,D. đang đi làm, nhưng không có việc , nên buồn ngủ quá. Ốc có bớt nhức đầu, hách xì, ngứa mắt chút nào không?
LikeLike
hi chị Doan, dạ bớt nhiều rồi, cám ơn chị. Hôm nay chị làm ca đêm hả… mệt à nha!
LikeLike
không, ở nhà chứ, nhưng chợt mưa , chợt nắng , vậy mà !
LikeLike
Mắc bệnh tương tư rồi 😛
LikeLike
Để lát nửa nó về tui kêu nó đổi lại gọi NL bằng ” cô ” nghen, mà phải xưng ” con ” cho đúng phép
LikeLike
hehehe, cái này gọi là ỷ lớn hiếp nhỏ nè 🙂
NL và “thằng cháu” chơi với nhau cả mấy năm nay, tự dưng “ông chú” ở đâu nhảy cái độp vô rồi yêu cầu đổi tới đổi lui 😛
Chừng nào chú Đạt kể chuyện xong, cháu lại gọi chú bằng “anh” 😛
LikeLike
Vậy thì chắc kêu bằng chú hơi lâu đấy.Đọc cái entry này làm gợi tới nhửng ngày cuối cuối Me tui và muốn viết 1 bài kỉ niệm Bà nhân ngày giổ 10 năm nhưng hai ngày nay ý tưởng lẩn lộn không thể sắp xếp lại được.Hy vọng sẽ viết xong nhân ngày Mother Day !
LikeLike
Dạ, cháu chờ được chú Đạt à 😛
LikeLike
Hến xin chào bà con cô bác! Sorry bữa nay dấn an mọi người trễ, bận quá trời! 🙂
LikeLike
Chào cô Hến,mới làm dìa?
LikeLike
Dạ, mới làm dìa! 🙂
LikeLike
Ngày nào Ốc hay Hến mà bận không cãi qua cãi lại, blog mình buồn hiu!
Chúc mọi người buổi tối vui vẻ nghen.
LikeLike
Cãi mà làm cho người khác zui là phải cãi có nghệ ‘thực’ lắm đó nghe Ngao! hehe!
LikeLike
cám ơn Mây khen chú có thực màu dàng chóe như nghệ!
LikeLike
Ủa quên! Chúc Ngao một buổi tối zui zẻ luôn! hehe!
LikeLike
cháu ông có phải Diệp Miên Trường hông? ông Đạt?
LikeLike
Sao tui hỏng biết mà cụ ÔC biết vậy ta! hehe!
LikeLike
“Cháu” tui làm sao tui hổng biết. Tui với ông Đạt là anh em cùng cha khác ông nội
LikeLike
Phải,nó làm ” ông ” gì không biết nhưng mổi lần mở cửa vào nhà là ” Chú ơi Chú ơi ” nghe thấy ấm lòng làm sao ?
LikeLike
Chú ơi Chú ơi! hehe!
LikeLike
ơi! Mây kêu gì đó?
LikeLike
Kêu anh Đạt ông ơi! Coi coi ổng có ấm lòng hông đó mà! Hehe!
Mà ổng hông nói gì hết trơn, chắc là giọng tui chưa đủ đô, còn lạnh ngắt! 🙂
LikeLike
chỉ có tui là kêu đâu dạ đó, không kêu cũng đạ nữa, vậy mà… mà còn….
LikeLike
Nghe thấy mà tội! 🙂
LikeLike
sao hổng nói” nó có 1 ông” chú” cùng họ cũng có bài được đăng . Cái này kêu là 1 người làm quan cà làng đều biết, hay thấy người sang bắt quàng làm họ đây ông Đạt?
LikeLike
Tui chỉ rút ra kết ‘lựng’ là nhiều người họ Diệp có khiếu về văn chương! hehe!
LikeLike
còn biết hát cải lương nữa-Diệp Lang he..he..
LikeLike
Ờ hé, quên! Sorry! 🙂
LikeLike
Dzợ tui củng kêu “Chú nó ơi ra đây tui biểu coi !”
LikeLike
á quên nửa,hôm nay Birthday của bà xã tui,ở xa không có celebrate được,nên hẹn cuối tuần về làm vài món đãi bà xã ăn cho vui.Tối nay dùng face tỉme nói chuyện thôi !
LikeLike
Trồi ôi! Loãng moạn quá hé!
Happy B-Day chị Đạt! hehe!
LikeLike
tui đang nhai cơm tối, chạy ra chạy dô 8 với cái còm piu tưa, đàng sau lưng có dính con mắt mang hình viện đạn…
Mây chắc đang lo cho bữa chiều hén. Còn nem chắc tổ đãi hay tổ trác mà sao im huyền lìm dzậy?
LikeLike
Hôm qua ăn vụng trước một miếng rồi, ngon lắm ÔC ơi! Nhưng phải chờ cuối tuần này làm cho đủ bộ rồi chụp hình đàng hoàng rồi mới dám báo cáo! Hehe!
LikeLike
hà hà, chắc tại lúc đói bụng, phải hông??? công nhận Mây có bàn tay quá khéo. hề hề…
à tui nghi quá, 1 miếng thôi ha?!!! lần 1 miếng phải hông? giống như tui khoe với s/t là tui hít đất được 100 cái, nhưng mất tới 15 lần…bả nói hèn chi có cái bụng mang thai giùm thiên hạ…
tui hổng hỉu gì hết chơn hết chọi
LikeLike
Chơi bóng rổ, hít đất mà nói ‘bụng mang thai giùm thiên hạ’ thì ai mà tin! 🙂
Lần này tui phải làm sao cho món nem nướng lên trang Phụ nữ mới được!
Tác giả thì ghi là
Hướng dẫn: Sư tử
Thực hiện: Hến
hehe!
LikeLike
nếu như vậy phải đề là do Thị Hến tự Mây Giang Hồ Cô Nương thực hiện mới đúng chứ.
Bởi dị mới hùng hục tập cho nhỏ bớt còn dìa VN nữa… nhưng chắc phải hát bài “thôi đành” quá
LikeLike
Củng hổng dám tặng bông sợ bị giao lộn địa chỉ thì khốn
LikeLike
À, giống vụ hôm Valentine phải hông, hehehe
LikeLike
Chúc mừng “ké” sinh nhật b/x ông nha . ông Đạt! Chúc có bữa tối ngon miệng.
Thân
LikeLike
@Chú Đạt: Happy Birthday cô Đạt Diệp 🙂
LikeLike
Nghe Hến kêu tui giống mấy người gọi đò thấy mồ,ở đó mà ấm lòng !
LikeLike
kỳ vậy ta! Để Hến ‘liệng’ giọng lại rồi gọi lại nghe! hehe!
LikeLike