“Mẹ mất rồi chị Lan.”
Bạn nói, giọng như thinh không.
“Hả? Hồi nào?”
“Đứa cháu vừa gọi. Nói mẹ mất lúc 4 giờ sáng ở VN, tức là 1 giờ trưa ở đây.”
“Tui kêu ông về mà ông không nghe. Bây giờ tính sao? Có về không?” Tự dưng tôi nghe giọng mình nhỏ mà thật cáu.
“Th. đang chạy đi hỏi vé.”
Một khoảng lặng lẽ.
“Có cần tiền không?” – “Nếu cần Th. nói.”
Ở hai đầu điện thoại lại là một khoảng trống.
“Bực quá! Cái nhà bên đó đang đập ra dở dang. Hai tháng nữa là xong rồi. Phải chi mẹ ráng chờ thêm một tháng, thấy được hình dáng cái nhà sửa ra làm sao cũng được.” Bạn nói qua điện thoại. Tôi hình dung ra cái mím môi, cái tay chà chà lên đầu, đôi mắt đau đớn, và tiếng chửi thề không rõ tiếng.
Đứa con cô đơn xa nhà, từng một lần chấp chới chạy về khi ba nhắm mắt, cách đây 4 năm. Nay thêm tin mẹ…
Nhớ giữa tháng 1, đã hay tin mẹ bạn được đưa vào bệnh viện. Ung thư dạ dày.
Ngồi trong quán Denny’s hỏi nhỏ, “Về không?” – “Th. cũng chưa biết nữa.” – Tôi gắt, “Về thì về đại. Chờ cái gì.”
Bạn ôm đầu. Mắt như có nước. Mưa Huế buồn, chắc không hơn mắt bạn.
Nhớ những dòng bạn viết khi nhận được tin nhà, “Sau khi cúp phôn tôi ngồi thừ người ở trong xe. Tâm trạng bải hoải và chân tay mềm nhũn sau cái tin quá buồn và ác nghiệt đó.
Ba tôi đột ngột mất đi đã khiến cho chúng tôi không khỏi bàng hoàng. Nay nhận được tin về bệnh trạng của Mạ khiến cho lòng chúng tôi như tương bần. Vô cùng bối rối. Con biết phải làm gì cho Mạ đây? Mạ ơi.. Dự định là sau ba năm mãn tang của Ba. Anh em chúng tôi cùng nhau sửa lại cái nhà dưới để cho Mạ có chỗ nằm cho ấm cúng và thêm tươm tất. Muốn làm thật nhiều điều để cho Mạ vui thêm. Dự định thì đang dở dang.”
Bạn xa nhà cũng cùng thời gian như tôi, chênh nhau dăm ba tháng. Một mình bạn, bon chen đủ nghề kiếm sống. Số bạn khổ, trôi dạt từ miền này qua xứ khác. Cái gì bạn cũng làm, cái gì bạn cũng không ngại. Nhưng nỗi gì như cái gì bấp bênh cứ đeo bám.
Bạn tâm sự, “Th. hứa sẽ kiếm tiền gửi về sửa lại cái nhà cho mẹ trước khi mẹ nhắm mắt. Để cái nhà sửa xong thì Th. về. Mẹ ráng ráng chắc cũng qua.”
Bạn an ủi lòng. Tôi lầu bầu, “Có những thứ không chờ được.”
Càu nhàu bạn, nhưng tôi hiểu. Bạn xoay sở cho cuộc sống của mình đã là không dễ. Gánh nặng nỗi niềm phải làm gì trả hiếu cho mẹ, cho cha lại càng khiến bạn cảm thấy oằn vai, dù cha không đòi, dù mẹ không mong.
Tiếng bạn kéo tôi về thực tại. Giọng bạn đau đớn, “Bực quá chị Lan ơi! Cái gì cũng dở dang. Cứ nghĩ mẹ ráng được thêm vài tháng.” Bạn nhắc lại. Tôi lại hình dung ra sự uất ức của đứa con cảm thấy mình chưa tròn bổn phận hiện trên mặt bạn.
Nhớ câu bạn viết:
“Cho dẫu, đường xa vạn dặm. Mẹ đừng bỏ con đi.”
Thôi, khuya nay bạn về. Muộn rồi.
Thắp dùm mình nén nhang.
buồn qúa, NL ơi !!
LikeLike
Chị NL, hôm bữa nghe nói là bướu lành nên cũng thầm mừng cho Th. Bây giờ nghe tin này…buồn quá! Chị NL cho gởi lời chia buồn với Th. nghe!
Nhỏ bạn bên San Jose cũng mẹ mất cách đây vài tuần, nó nói ‘mất mẹ như mất cả bầu trời…’
LikeLike
tui sững sờ, tuy là với người chưa quen!!!
Một Người cũng vừa đi hết con đường đời.
Ngọc lan nói với bạn Của Ngọc Lan cho tui xin được chia bớt nỗi buồn, nỗi mất mát quá lớn lao đó. Đồng thời tui xin thắp 1 nén hương lòng, tiễn người vừa đi xa, xa lắm….
Vâng, các bạn ơi! Buồn ghê lắm…
LikeLike
Xin chân thành chia buồn cùng bạn NL
Trân trọng
LikeLike
Bài viết này của Ngọc Lan đã gợi lại nỗi khắc-khoải của Ngao trong bao nhiêu năm qua. Năm 75, ba Ngao đã bị kẹt lại và 12 năm sau đó, ba cũng mắc bệnh nan-y. Ngao cố gắng học để sớm tốt-nghiệp đại-học mà có thể báo-hiếu cho ba, nhưng ba cũng không đợi được. Đau đớn và chán nản đã khiến ba tự tìm cái chết. Ba đã mất khoảng 2 tháng trước khi Ngao ra trường tuy Ngao đã tốt-nghiệp sớm 1 năm. Ngao cầm mảnh bằng mà lòng buồn vời-vợi. Mẩu vải để tang cho ba kẹp trên cổ áo khoác tốt-nghiệp
Thời gian qua, Ngao cũng nguôi-ngoai và vui với cuộc sống, nhưng nay đọc bài viết này không khỏi chạnh lòng.
LikeLike
Ngao viết gì mà đọc nghe cay mắt quá!
LikeLike
Chắc NL phải cho hết thảy “còm sĩ” trong blog NL.
Xin chân thành chia buồn cùng sự mất mát lớn lao của Gia đình Cô bạn Th.
LikeLike
Doc cau chuyen ban cua chi NL ma sao em thay long that nang. Cho em xin goi loi chia buon . Con` lam` sao viet tieng viet co dau thi em khong biet, co’ ai biet xin chi? dum` .. cam on that nhieu
LikeLike
Please follow instruction on this site :http://www.angeltech.us/viet-anywhere/
Regards
LikeLike
Cái này hay quá, Sư-phụ! Hôm trước đệ-tử cũng muốn gửi cho bà con cái VPS keys, nhưng link đó bây giờ không cho download nữa. Đệ-tử cũng thấty áy-náy trong bụng. Bây giờ Sư-phụ đưa ra link này thì tốt quá!
Cám ơn và chúc Sư-phụ ngủ ngon!
LikeLike
VPS keys bi.hacked and gai` virus
LikeLike
Chị NL em xin chia buồn với bạn của chị
LikeLike
Xin gui den co Th, bai hat Bong Hong Cai Ao : http://www.youtube.com/watch?v=pLIbkJG5s9A nhu mot mot loi chi buon trong ngay le tang me cua co.
LikeLike
Cám ơn tấm lòng của mọi người.
Giờ này Th. đã ngồi ở sân bay. Khi nào Th. quay trở lại, NL sẽ chuyển hết lời của mọi người đến với Th.
Sorry đã làm mọi người buồn lây.
LikeLike
À, Th. là con trai.
LikeLike
hi Ngọc lan , về rồi hả? bạn Ngọc Lan ra sao rồi?
LikeLike
ÔC cũng chưa đi ngủ à?
Về rồi. Không có đưa bạn ra sân bay, chỉ gặp nhau, kịp rút và đổi gửi tiền cho hắn.
Cám ơn anh Ken.
Ủa, mà tui nhớ hồi trưa này tui nói là không nói chuyện với ông và Già nữa mà?
LikeLike
1 phút trôi qua đã là quá khứ, 1 chút hơi gần đã ngỡ rằng thân…
thì cái chuyện hồi trưa đã xưa như trái đất rồi.
Mới đọc xong bài về nuôi chó… chữ đâu ra mà Ngọc Lan viết nhiều và hay quá vậy…
có thêm 1 chút ánh sáng…
LikeLike
đọc bài trong Nhà số 1 từ nãy tới giờ trong lúc mọi người khò khò hết…
chắc Ngọc Lan mệt dữ…
LikeLike
đi ngủ đây,,,,byeeeeeeeeeeeeeeeee
LikeLike
“Người đi thì không còn biết gì, nhưng người ở thì buồn mất mát, xót xa”. Nhưng cũng an ủi là “người ra đi sẽ hạnh phúc vì đã buông được sự chịu đựng đau đớn hành hạ thân xác” của căn bện nan-y theo từng ngày qua năm tháng…
Tui cũng đã trải qua tình cảnh này khi Mẹ tui mất cách đây bảy năm.
Xin được chia buồn cùng với Cô Ngọc Lan.
Kính.
LikeLike
Cám ơn Bạn Đọc Blog Người Việt.
NL sẽ chuyển lời đến cho bạn của NL.
LikeLike
Chào Cô Ngọc Lan,
Bài “nuôi Chó…” Cô viết có đoạn cuối:
“Nuôi chó tốn kém là vậy, nhưng phần thưởng mà người ta nhận lại được, như những ai từng nuôi chó đều biết, là một người bạn trung thành của những đứa trẻ, là người mang lại niềm vui cho người lớn tuổi, những điều mà đôi khi, con người không tìm được ở chính đồng loại mình.”
Tui thấy sao mà “chua chát” khi đọc xong câu cuối cùng, khi con người tự nhận mình là “chúa tể của muôn vật !”
Bên bài “Cao Lầu” tui cũng có còm, nói chén cà-ri dê giá A$216 ! Cô đọc cho biết. Thân chào.
LikeLike
Chua chát nhưng điều đó có đúng không ạ?
LikeLike
Chào Cô Ngọc Lan,
Con người khôn hơn tất cả loài động vật khác nên tư nhận mình là “chúa tể của muôn vật”. Nhưng vì quá “khôn” nên biết “suy luận”, “lý luận”, “biện luận”, “tranh luận” với nhau. “Phải” hay “Trái” hoặc “Đúng” hay “Sai” cũng từ đó mà nẩy sinh ra những vấn đề, sự việc khác giữa con người đồng loại với nhau.
Tui chỉ xin nói trong phạm vi bài này là nhìn vô sự “trung-thành” của loài “Chó” đối với “Chủ” của chúng mà thui. Mà “con người” thì cũng chưa chắc là được sự “trung thành” như thế ! Nên tui mới nói “chua chát” là dzậy.
Thân ái,
LikeLike
Đọc bài của NL mà sao thấy thật gần gủi, vì chuyện đã xảy ra cho tôi hơn mười năm trước. Nhận được tin ba mất mà mình đang đi dạy lúc gần final exam, không có đủ tiền để vừa gởi về chôn cha vừa mua vé máy bay cấp tốc! Thôi đành đưa hết tiền về để xây mả cho ba, chừng nào có tiền mới về thăm!
LikeLike
Thanh Nguyên đó cô Ann Phong.
LikeLike
xin duoc muon tho cua mot thien su de tang ban cua Ngoc Lan
Hoang hon phu tren doi
suong chieu nhe roi-roi
Moi biet toi mat me
Nhu mat ca cuoc doi
Biet rang ai cung se doi dien voi noi dau mat me nhung khong hieu sao nuoc mat van lung trong khi doc bai cua Ngoc Lan
LikeLike
Cám ơn tình cảm chị NgocLan đã dành cho bạn của NL.
Dễ chừng đã 22 năm em mới nghe lại bài thơ này. Nhớ lần đầu tiên em biết đến bài thơ này là một buổi trưa nằm trong lớp chờ giờ học chiều cùng 2 đứa bạn gái ở năm thứ nhất. H.Y, một trong 2 đứa đó kể cho em và đứa kia nghe chuyện ngày mẹ nó mất, khi đó mới được 1 năm. Nó kể, rồi lấy quyển sổ cho tụi em xem bài thơ này. Hai đứa em khóc, nó “mắng” “đồ vô duyên!” rồi cũng đưa tay quẹt nước mắt.
LikeLike
hình như ” Bông Hồng Cài Áo” của TNH, làm biến GG, chỉ biết nó nằm đâu đó trong ký ức, quên là của ai viết rồi….
Mến, NgocLan/bình phương
LikeLike
MẤT MẸ
Năm xưa tôi còn nhỏ
Mẹ tôi đã qua đời
Lần đầu tiên tôi hiểu…
Thân phận kẻ mồ côi
Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Mặc dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi.
Độ nhỏ tôi không tin
Người thân yêu sẽ mất
Hôm ấy tôi sững sờ
Và nghi ngờ trời đất
Từ nay tôi hết thấy
Trên trán mẹ hôn con
Những khi tôi phải lỗi
Đau lòng mẹ lại la.
Kìa nhà ai bên cạnh
Mẹ con vỗ về nhau
Tìm mẹ tôi không thấy
Lúc buồn biết trốn đâu
Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi biết tôi mất mẹ
Là mất cả bầu trời.
(Xuân Tâm)
LikeLike
That su thi minh chi muon chia se noi buon cua ban Ngoc Lan,chu khong co y mua riu qua mat tho,minh chi nho qua ky uc khi doc mot bai viet ve me hinh nhu cua TNH va co bon cau tho co le lau qua nen khong nho ro ,xin quy vi luong thu …
LikeLike
Tui củng trãi qua nổi đau mất Mẹ nên hiểu được sự mất mát của bạn Th.Xin được chia buồn cùng bạn ấy dù không quen biết nhưng nổi đau mất mác đều như nhau .
LikeLike
Cám ơn anh Đạt.
LikeLike