Tháng 6/2008
Thương tặng người đang đi tìm một kí ức
và những bạn bè từng hiện diện trong tuổi thơ tôi
***
Tôi đọc “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của Nguyễn Nhật Ánh khi đang đi tìm một chỗ trú ẩn cho riêng mình…
Và cũng thật tình cờ, tôi nhận ra là tôi đang có chiếc vé đó trong tay: quyển nhật kí tôi viết từ đầu năm 1986, tức là cách nay đã hơn 22 năm rồi… và kết thúc vào một ngày gần cuối hè năm lớp 11, tháng 8 năm 89.
Ngày đó tôi chưa đầy 14 tuổi, lớn hơn thằng bé nhân vật chính và đám bạn của nó 6 tuổi…
Lật lại quyển nhật ký đã cũ lắm rồi, trong đó có cả những trang rơi ra phải lấy băng keo dán lại, với những nét chữ hình như cứ lớn dần theo năm tháng, và nhạt nhòa với thời gian, tôi chợt mỉm cười: khi đặt bút viết những ngô nghê của ngày tháng đó, tôi không hề nghĩ đến một ngày, như ngày hôm nay, nó lại mang đến cho tôi những xao xuyến, bất ngờ.
Nói đúng hơn nó mang đến cho tôi hình ảnh sống động của con bé-tôi trong suốt tuổi 14 đến 17 với những điều mà giờ đây tôi đang tự hỏi: ủa, mình đã từng là như vậy à?
Qua bao lần chuyển nhà, dọn nhà, những món đồ tôi giữ lại – như kỷ niệm – không nhiều. Vậy mà trong ít ỏi những vật tôi giữ, lại có quyển nhật ký này. Vàng úa. Cũ kỹ. Lờn chỉ. Và quăn góc.
Tờ đầu tiên bỏ trống.
Trang kế nữa ghi tên tôi, dán ảnh tôi – tấm ảnh đen trắng như ảnh chụp dán lên thẻ học sinh
Tờ thứ 2 bị cắt mất. Tại sao nhỉ?
Những trang tiếp theo là nét bút của 3 người bạn gái tôi chơi thân thiết thuở ấy. Họ viết về tôi.
Tự dưng tôi bật cười. Nhớ ra rồi, vì sao trang đầu tiên bị cắt mất. Đó là trang mà người bạn trai tôi “rung động” đầu tiên, viết về tôi.
Nhưng tại sao lại phải cắt đi nhỉ?
…
Với chiếc vé quay về tuổi thơ đó, tôi như sống lại cả một tuổi thơ rất hồn nhiên mà cũng rất tếu của mình.
Ðọc lại tuổi thơ tôi, tôi cứ cười một mình: “trời, không thể tưởng tượng được! Nó vừa dễ thương mà cũng vừa cải lương!”
Tôi viết về đủ thứ hết. Một đề tập làm văn. Một buổi lễ khai mạc hội thao toàn trường. Một trận cãi nhau với bạn bè. Một tâm trạng buồn thê lương của đứa lớp trưởng bị thầy cô quở trách. Một lời hứa “quyết tâm” phải làm cái gì đó. Một nhận xét về thầy, về cô. Một ước mơ. Một ngày sinh nhật. À, không, trong đó có tới 4 lần sinh nhật 14, 15, 16, 17. Một cái chết. Một cuộc chia tay. Một buổi họp nhau ăn uống… Nói chung là có hầm bà lằng thứ trong “cái lẩu nhật kí” của tuổi thơ tôi.
…
Với chiếc vé quay về tuổi thơ đó, tôi nhớ là mình đã từng có những người bạn thật đặc biệt, thật dễ thương.
Nó nhắc cho tôi nhớ tôi đã có những tình bạn đẹp đẽ như thế nào. Nó nhắc tôi nhớ vì sao mà tôi còn gắn bó được với họ cho đến tận ngày hôm nay, một phần tư thế kỷ.
Qua dòng nhật kí “Ngày 31/5/88: hôm nay nhận được tin Cẩm Hồng mất…” tôi thấy hiện lên rõ ràng gương mặt xinh xắn, giọng nói, nụ cười tinh nghịch của cô bạn cùng lớp 10 ngày nào, “Lan ơi! Tí nữa Hồng chở Lan về,” “Lan ơi, hồi sáng Hồng thấy Lan đi chợ nè…” Tôi nhớ ra rồi. Bạn đi vượt biên cùng anh trai mình và cả hai anh em đều chết khi chiếc tàu ra khơi và bị bắn. Tôi nhớ ngày hè năm đó, những đứa con gái 15, 16 tuổi chúng tôi, ngồi lại, sững sờ, khi một người đàn ông mang đến nhà N.H quyển nhật ký của Cẩm Hồng – mà trang đầu tiên được viết sẵn “Nếu ai nhặt được quyển sổ này, xin mang đến cho N.T.N.H, địa chỉ….” Người đàn ông vớt được quyển nhật ký ở Mỹ Tho. Ông tìm theo địa chỉ…
Tôi đọc trong đó có cả ngày mà hai đứa bạn trong nhóm tôi phải “chia tay lần đầu” (nói lần đầu vì sau này tốt nghiệp ÐH, hai đứa lại chia tay lần nữa), và tôi đã dỗ dành hai đứa ra sao. Tôi cũng bật cười khi nhớ lại, vì chuyện hai đứa bạn mà tôi “đối đầu” với cô chủ nhiệm, khiến cô phải giữ tôi lại nói chuyện một buổi trên sân trường sau giờ tan học vì thái độ “ngầu đời” tôi dành cho cô.
Cứ vậy, tôi đi tìm lại tôi và bạn bè tôi, của một thời thơ ấu.
…
Với chiếc vé quay về tuổi thơ đó, tôi nhớ lại rất rõ tôi đã từng “rung động”như thế nào về một người bạn trai cùng lớp. Và đương nhiên, người đó vẫn chiếm nhiều nhất những trang viết trong đó.
Lạ một điều, đọc hết quyển nhật ký vàng úa, tôi không tìm ra được dòng chữ nào tôi viết rằng tôi “nhớ” hay “thương” hay “yêu” bạn cả! Chỉ là tôi viết về bạn, tôi nhắc đến bạn, tôi nghĩ về bạn qua những công việc học tập, sinh hoạt, cắm trại, và những gì diễn ra xung quanh đời sống học trò của tôi, của bạn.
Tôi đọc và tôi thấy thì ra là tôi và bạn đã nói với nhau rất nhiều về những ước mơ, những suy nghĩ, cũng như tôi và bạn đã từng có nhiều kỷ niệm về những buổi cắm trại, những ngày dùi mài kinh sử trong các đội tuyển HSG, những hôm tôi và bạn đạp xe song song từ trường về nhà… Mà nếu không nhờ nó, chiếc vé tuổi thơ này, thì tôi chỉ nhớ được mỗi chuyện là tôi mến bạn! Còn sự mến đó hiện hình cụ thể như thế nào thì… hehe, chỉ nhớ 1 chút thôi.
Rồi hình như cũng như nhiều “mối tình học trò” khác, không còn chung trường chung lớp, tình cảm cũng nhạt dần. “Ngày CN 21/2/88: gửi trả lại S. những mảnh giấy chuyền tay trong giờ học.” Tôi lại bật cười. Những mảnh giấy chuyền tay, những “thư tình học trò” ép trong vở, chỉ dăm ba câu, nói những điều rất ấm ớ “Làm bài tập toán xong chưa?” “Lát về, nhớ đưa quyển truyện lại cho L mượn”… Đại loại là vậy, mà tôi đã giữ chúng suốt từ năm học lớp 7, cho đến khi đó, cũng gần 5 năm. Và ký ức cũng nhắc tôi nhớ: à, tờ thứ 2 của quyển nhật ký quăn góc bị cắt ra cũng chỉ vì tôi muốn trả luôn cho bạn những gì bạn viết về tôi! Giờ thì lại thấy tiếc, bởi chẳng nhớ bạn đã viết gì trong đó.
Mà cũng sau đó vài năm, khi đã lớn thêm lên một tí, tôi nhận ra rằng, đừng bao giờ mang trả lại những kỷ niệm. Đừng bao giờ, bởi khoảnh khắc làm nên kỷ niệm đó, có thể, không bao giờ lặp lại trong đời.
Ðọc những dòng viết về bạn mà trước mắt tôi cả ngôi trường P.L, với dãy lớp mà tôi đã học, chỗ mà tôi và bạn đã ngồi, cả trái banh màu cam để chơi banh đũa mà bạn cho tôi… Tất cả cứ hiện lên thật rõ ràng, thật dễ thương.
…
Chiếc vé đi tuổi thơ, thực tình cờ mà tôi còn cất giữ, trong thoáng chốc, cho tôi quay về cả một thời thơ ấu.
Giờ đây, ở tuổi tròn ba con giáp này, tôi đã nghĩ khác rất nhiều so với tôi trong “cái lẩu nhật ký” ngày ấy.
Tôi cười tôi, cười những suy nghĩ ngây ngô, khờ dại của mình. Nhưng cũng có đôi chỗ, tôi lại chùng lòng: ồ, sao bây giờ mình lại không nghĩ được điều thánh thiện như thế!
…
“Chiếc vé đi tuổi thơ đó, bạn cứ giữ kỹ trong túi áo, vì không có người soát vé trên chuyến tàu đặc biệt này, để bạn có thể trở về thăm lại thời thơ ấu của mình bất cứ lúc nào… để tắm mình trong dòng sông trong trẻo của tuổi thơ, để gội rửa đi những bụi bặm của thế giới người lớn… ’ ’
Và, để nhớ lại một thời vụng dại cứ thích thốt lên “buồn ơi là sầu!” mà chả biết thực sự sầu là gì, buồn là gì cả.
tui cũng có một cuốn… ngộ ghê nha!!!
“trong túi áo âm thầm 1 chiếc vé
lang thang chờ tàu đến những sân ga
Tôi đi tìm những ngày xưa còn bé
ngỡ rất gần, nhưng sao vẫn thấy xa”
những câu này cóphải là thơ hông, cô giáo? chỉ biết rằng nó nhảy ra khi tui gấp cuốn sách lại, nhặt nó lên cất mãi đến bây giờ…
LikeLike
Nếu không gọi là thơ thì gọi là gì bây giờ?
LikeLike
Rồi, tui biết tại sao ‘vẫn thấy xa’ rồi! Tại ông mua lộn vé chứ gì! haha!
LikeLike
hahaha, bạn Vân “còm” độc thiệt 🙂
LikeLike
A ha hom nay pha le chen vo truoc khong biet co bi ai cu nu khong day thoi thi cung chiu vay thoi, neu co ai cu nu thi xin loi nha.
Ngoc Lan that may -man con day ap ky niem cua mot thoi tho au ,bay gio thay ganh ti voi ba chu blog nay do nhe
Doi luc minh khong muon tro ve chon cu noi da cho minh nhung ky nyem du vui buon ,boi vi canh cu nguoi xua deu thay doi,luc do minh nghi co le hut-hang lam,cu ngoi o nha va ren ri Hoi nguoi muon nam cu hon bay gio o dau co le hay hon !!!
LikeLike
Đọc còm này thấy sao kỳ kỳ, một hồi mới biết thì ra là trùng tên! Hehe!
LikeLike
Co le phai di mua ba ly che dau de doi ten neu khong thi ba chu blog goi cop thi met ha
LikeLike
Nhớ chừa em 1 ly 😛
LikeLike
Chè để cúng mụ bà để đổi tên, giành chi vậy trời! 🙂
LikeLike
Thì cúng xong rồi cũng ăn chứ “mụ bà” nào ăn 😛
LikeLike
@NgocLan: hình như em chưa bao giờ ép mình đi tìm kỷ niệm. Kỷ niệm là một cái gì rất lạ, hình như không phải muốn mà tìm được. Nó chỉ bất chợt ùa về, trong khoảnh khắc nào đó, và mình đón nhận, trong giây phút đó
LikeLike
Cái còm này tui ngọng, toàn xài lon sao đổi vé?? hic
LikeLike
Bác Già nói giỡn hoài! Chứ ai cũng biết vé này không có cái gì đổi được, chỉ là tự nhiên nó rớt cái bịch xuống trước mặt mình thôi! hehe!
LikeLike
Hui` nhỏ thảy lon, lớn học làm lon, trưởng thành đi lụm lon, chìa khóa là cái lon..haha
LikeLike
Thảy lon mới có nhiều chuyện vui đó bác Già! Kể đi mà, một chuyện cũng được mà! Hehe!
LikeLike
Kể chuyện đánh lộn giành lon 🙂
LikeLike
Chúng ta ai cũng có tuổi thơ. Người thì có một tuổi thơ với nhiều kỷ-niệm đáng nhớ, cũng có người vì hoàn cảnh kinh tế của gia đình phải ra đời lăn lóc sớm nên gần như không có tuổi thơ. Tuy nhiên, cũng có những học sinh quá giỏi (gifted) nên nhà trường đề-nghị cho đi học những lớp cao hơn (học nhảy lớp) rồi lên đại-học quá sớm. Điều này có thể khiến cha mẹ hãnh-diện, nhưng tuổi thơ dường như quá ngắn vì không có cơ-hội chơi với những bạn bè cùng lứa tuổi.
LikeLike
Còm này của Ngao khác hẳn nha!
“tuổi thơ dường như quá ngắn vì không có cơ-hội chơi với những bạn bè cùng lứa tuổi” — rất đáng suy nghĩ.
LikeLike
Chuyện này đã gây bất-đồng giữa Ngao với bà xã.
Ngao muốn cho con cái mình có thời-kỳ khờ dại vui chơi, rồi bồ bịch yêu đương, thay vì chôn vùi trong phòng thí-nghiệm hay giao du với mấy nhà bác-học. Miễn là đừng “ngáo” giống Ngao là được rồi há Ốc? he he!
LikeLike
Đề tài này đưa lên blog hay diễn đàn báo NV là có lý lắm à nghe!
LikeLike
Khong con la ” Con nit khong phai la nguoi lon ” . Ma la ” Chuyen nguoi lon ma con nit biet ” 🙂 . Khon truoc tuoi do ma NL .
LikeLike
‘cũng có người vì hoàn cảnh kinh tế của gia đình phải ra đời lăn lóc sớm nên gần như không có tuổi thơ’, câu này làm tui nghĩ đến Ba Má của tui…
LikeLike
😦
LikeLike
Chị NL ơi, đọc tới người vớt nhật ký ở Mỹ Tho, làm HH nhớ tới Vười Hoa Lạc Hồng nơi chổn cũ quá
LikeLike
Hoa Hoi người Mỹ Tho à?
LikeLike
Nếu đúng thì chỉ tui nấu hủ tiếu Mỹ tho đi! Hehe!
LikeLike
Đúng là bạn Vân không bao giờ bỏ qua cơ hội ăn uống nha 🙂
LikeLike
good morning, Ngọc Lan!
LikeLike
Tui chuẩn bị đi ngủ, nghe ÔC good morning một cái hết hồn!
LikeLike
Chỉ có phim bộ Quỳnh Dao mới giữ được tui thức đến 1 giờ sáng! hehe!
LikeLike
Blog có thể giữ tui đến 3 giờ sáng
Truyện hay có thể đến 4 giờ sáng 😛
LikeLike
đang nói tui, phải hông?
LikeLike
Tui hỏng có cái kiên nhẫn để viết nhật ký, nhưng tui nhớ tui có mấy cuốn lưu bút mà sao đâu mất tiêu hết trơn rồi ta! Nhưng tui vẫn nhớ vài dòng mấy đứa bạn ghi cho tui trong cuốn lưu bút tui làm năm tui học lớp 6.
Cái này là của một đứa bạn gái
‘Đêm khuya mắt mờ ngủ gục
Ngồi lục đục viết chẳng thành câu
Biết viết gì đây hỡi Ngọc Vân
Để kỷ niệm những ngày xa nhau…’
Còn câu này là của một thằng ‘quỷ sứ’ mà làm cả lớp cứ đi theo chọc tui, đúng là thằng ‘quỷ sứ’!
‘Thấy ghét quá! Sao lại đưa lưu bút cho V. V. đâu biết viết gì đâu, nhưng thôi, V. cũng xin tặng Vân vài dòng chữ nhé! …Hè này có làm gì làm nhưng cũng phải nhớ đến V. đó nghe!’
Nói đến chữ ‘hồi nhỏ’ là thấy zui rùi! hè hè!
LikeLike
bạn Vân cũng nhớ dai ghê hén 🙂
Tui nhớ năm cuối đại học, trong lúc bạn bè làm lưu bút, thì tui cũng đưa tụi bạn một quyển số để chép thơ chép nhạc, hay muốn viết gì viết. Thế là một cô nàng kê cây bút bi vào đó, vẽ theo hình dáng cây bút đó và ghi đúng 1 câu, “Đây là cây bút của tao để mày lưu!”
Giờ mỗi lần có dịp gặp, nhắc lại vẫn còn cười 😛
LikeLike
Chiêu này là quá hay, khâm phục khâm phục! hehe!
LikeLike
@Ngao: Tui tìm được cái tuồng cải lương Ngao Sò Ốc Hến trên youtube. Bây giờ coi lại cũng thấy còn mắc cười muốn chết! Tui thích nhất là bác Ngao. Nếu cụ Ngao thích thì coi thử cho biết 🙂
LikeLike
Tếu quá vậy? Kỳ này chắc bà xã Ngao sẽ ngạc-nhiên lắm đây. he he!
LikeLike
Ngạc nhiên là tại sao Ngao lại giống Ngao đến vậy hả 🙂
LikeLike
Bữa nay santa ana wind thủi cô giáo của dt về với giấc mơ xưa rùi
LikeLike
Cái này gọi là “suy bụng ta ra bụng người” nè.
LikeLike
Rang và pha cà phê lúc 4 am, mà có người không ngủi thấy mùi ( chắc wind thủi lộn huóng) haha
LikeLike
chắc vậy thành ra sáng nay phải uống cà phê gói 3-in-1 😦
LikeLike
poor 😛
LikeLike
Trời, hồi xưa giờ mỗi lần ai mà nói tui tội nghiệp là tui khóc đó nha! Mà tui khóc vì tủi thân là non-stop đó nha!
LikeLike
Rùi rùi sẽ phải “make up” bằng “real” coffee hic
LikeLike
Thì ra cũng có người sợ nghe khóc 😛
LikeLike
Sư-phụ khoẻ không?
Sư-phụ lớn lên ở VN thì chắc là kỷ-niệm thời thơ-ấu dài kể 3 ngày cũng chưa hết. Thiếu niên sống ở Mỹ đầy-đủ quá nên có lẽ ít chuyện thú-vị.
LikeLike
Tuổi thơ bay vút tận trời.
Em còn đứng lại bên đời quạnh hiu.
( thơ mhhoailinhphuong)
LikeLike
Ồ, chị Hương biết mhhoailinhphuong à? Hôm trước mhhoailinhphuong có gửi bài cho NL 🙂
LikeLike
good afternoon, Ngọc Lan
LikeLike
OMG, ông làm tui giật mình!
Đang rà rà trả lời còm, đến đây hết hồn, thấy ông 😛
LikeLike
hề hề… làm như là ma hổng bằng…
đang lấy break hay sao mà múa ” bàn tay 5 ngón em vẫn kêu…la, anh nỗi điên lên anh chặt còn 3..” sớm dzạ?
LikeLike
@ Doc Gia Texas
Cám ơn ông bạn trẻ, khỏe , gió lạnh nên đang nấu bún riêu 😛
Tuổi thơ vn, như những mảnh bụi, thỉnh thoảng bay vào mắt cay cay
Cái cô giáo muốn 8, có lẽ là tuổi của nhật ký, của vu vơ, của thư hộc bàn, của trái cóc, ổi hay ô mai cam thảo 😛
Cái vụ có nên cho con vào gìfted program hay không là vấn nạn của phần đông gd VN, Á Châu, sống ỏ Mỹ.
Ông bạn còn nhớ tui đã shared : con nguòi cân total phat’ triển , academic thui, chua chắc đã thành công ngoai đời and vice versa. Look at Bill Gates, Steve Job, Warren Buffett , Lary Page and all.
Miễn con mình happy, có goal, không ăn bám xã hội, chúng sè thành công và thành nguoi hũu dụng. We all have different role in society 😛
8 chuye6.n lu.m lon hoa`i co^ giao la.i kho^ng vui, hic
Chu’c nga`y vui
LikeLike
Già ngộ ghê nha!
Không biết kể hay làm biếng kể thì lại đi đổ cho NL rằng thì là “Cái cô giáo muốn 8, có lẽ là tuổi của nhật ký, của vu vơ, của thư hộc bàn, của trái cóc, ổi hay ô mai cam thảo”, rồi lại “8 chuye6.n lu.m lon hoa`i co^ giao la.i kho^ng vui, hic”
Chợt nhớ ra entry này, viết hơn 3 năm qua, là do chuyện Già nhắc đến “thư hộc bàn” đó Già ạ!
LikeLike
Ôi bún riêu, bún riêu, người yêu của tui! Bác Già cho Hến 3 tô nghe! hehe!
LikeLike
Hi Mây! khỏe không? mới vừa về đến nhà, có người nhắc là đang đáp lộn tàu, đang khóc ròng hổng biết làm sao quay về với mẹ… của mấy đứa con nè…
LikeLike
đáp lộn đáp lại mấy hồi! hì hì!
Người ta bắt đầu đi ngủ, thì ÔC bắt đầu đi làm, người ta chưa vô tới sở, thì ÔC đã làm được 8 tiếng, ngộ quá hén! Hehe!
LikeLike
bởi zị, Ngọc Lan mới cho cái chức thần điên đại tửng , hổng nhớ sao!
LikeLike
Chức này thấy cái tên hay à nghen! 🙂
LikeLike
Bún riêu có đóng hộp gửi đi được không nhỉ?
LikeLike
phơi khô còn được, đóng hp65 thì nhằm nhò gì… Ngọc Lan , Mây muốn mấy…. ký?
ủa, hổng làm hay sao mà 8 giờ này dzạ? ai mà thuê mấy vị làm việc, một là tỉ tỉ phú hông sợ nghèo, hai là …
LikeLike
Đi làm chứ sao hông ông? Làm từ từ, làm lẹ quá mấy ông già làm chung chạy theo hỏng kịp mấy ổng chửi chết! hehe!
LikeLike
Quên nữa, giờ này giờ ăn trưa, mà đồ ăn trưa tui ăn từ 8:30 sáng nên giờ này hỏng còn gì ăn, nên 8 cho nó đỡ đói bụng! hehe!
LikeLike
hà hà… vậy sao không mang theo thức ăn cho mỗi 5 phút ?
cái cửa nhà Mây chiều ngang mấy thước dạ?
LikeLike
Đâu có, hỏng có gắn cửa luôn, tại hông có cái nào vừa hết trơn! hehe!
LikeLike
Có ốc huơng vàng tươi, dzo`n tan trong miệng cười khúc khích, hoa chuối tim tím nhu*ng hơi chát, dậu chiên dzo`n, rau tía tô và các mếng ớt đỏ lóng lánh trộn lẫn vói cà chua , và múi chanh vùa hái ngoài cây thơm nhè nhẹ
Xin đóng hộp trong trí tưởng
LikeLike
good morning ông anh,
trời tui tưởng đâu là bài thơ chứ, có vần điệu, có màu sắc , có hương thơm, có tưởng tượng… đầy đủ tình tiết để hoàn thành 1 bài thơ …
LikeLike
Good afternoon o^ng ba.n tre?
(thơ văn là cái tui luôn đuọc cô giáo êm ái khẻ tay hùi xua)
LikeLike
cô giáo NL thì chưa có êm ái khẻ tay học trò bao giờ 😛
LikeLike
Trời ơi! Hến đang đói bụng mà bác Già chơi kiểu này thì thiệt là ….:)
LikeLike
Hình như cái đói của chị Vân lây qua tui, đang đói rã ruột 😦
LikeLike
việc làm của các hạ Mây Cô nương như thế nào, có thể cho tại hạ được am tường hay không ? (TĐĐT nói như vậy hông hà)
LikeLike
Dạ không dám giấu gì sư huynh, bổn cô nương nằm trong giáo phái ‘programmer’ nên công việc của bồn cô nương là ‘giết’ web applications ạ! 🙂
LikeLike
dữ dằn hén, toàn giết với giết hông hà… hèn chi!
LikeLike
‘Giết’ gì thì ‘giết’ tui hứa là sẽ không bao giờ ‘giết’ ÔC, cùng lắm là chỉ luộc sống thôi! hehe!
LikeLike
nam mô a di đà… lạt… tội lỗi tội lỗi… dù sao thì cũng đợi chết rồi hãy luộc. Cái tội này là tội cố sát tới 2 lần à nha!
LikeLike
@ MR. LNĐ,
hahhha ông anh đang chạy xe hiệu gì dzạ? xe chạy êm ghê nha! xe Đức phải hông? hèn gì chạy nhanh qua mấy ổ gà mà hông thấy bị dằn, bị xốc gì ráo… ống nhún tốt quá trời tốt..
LikeLike
Chẳng dấu gì nổ máy , chạy xe mà quên sang số 😛
LikeLike
ông anh dui tánh quá chừng… hèn chi xứng danh là LNĐ.. chúc cuối tuần vui nha ông anh…
LikeLike
@ van Nguyen
ủa, vậy chắc là lăn vô thôi chứ gì… hè hà chọc cho Mây vui, hổng quạu à nha!… vui để mau hết giờ… chúc cuối tuần thiệt hấp dẫn nha… tui đi công việc 1 chút…
see you lai rai
LikeLike
Ốc à, gặp cái tên Ngao “sắc” này mà cứ dùng toàn abbreviation không dzậy ?
nói chuyên nhạc, phim cũng dùng chữ tắt, mà nói tới Sư-phụ Ngao mà cũng chữ tắt nữa thì Ngao thành ngáo-ộp rồi. he he! LND là gì ?
LikeLike
Ngao nói đúng đó, ÔC là vậy đó, không dễ thương như NL đâu hén, hehehe
Để NL nói cho nè: LND là Lão Ngoan Đồng đó. Mà muốn biết Lão Ngoan Đồng là ai thì hỏi sư phụ của Ngao 😛
LikeLike
À, có người nhờ NL gửi lời khen đến với tác giả bài “Hồn Phở” nha!(http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=144536&zoneid=23)
Người đó nói rằng “tôi đọc bài đó tôi thích quá! Viết dễ thương quá! Nhất là đoạn ông khách ăn phở cầm nhánh rau rảy nước, bắn vào chân thằng bé… hay ơi là hay!”
Kế nữa là độc giả gửi thư vào khen bài Chỉ Một Sài Gòn của mhhoailinhphuong luôn nha (http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=145186&zoneid=299)
“Bai tho hay qua…La mot ngươi nho tươi lon len sau nam 75 nhung toi van con hoai niem Sai gon giong nhu loi tho vay…Bay gio Sai gon thay doi het roi…bươn lam”
Và Tình Cũ mới lên hôm nay, đang chờ feedback 😛
(http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=145307&zoneid=258)
Cám ơn anh Ken Zip, Dat Diep và mhhoailinhphuong nhiều 😛
LikeLike
Còm sĩ trong blog này từ từ nổi tiếng hết rồi! Chúc mừng cụ ÔC và anh Dat! Hehe!
LikeLike
Ốc ơi
Cái này Ngao nói thiệt nghen. Ốc có tài viết lách đó. Sau này về hưu có thể làm coi như là retirement job, vừa enjoy , vừa có thì giờ trò chuyện với bạn còm sĩ nữa. he he! Ai có hỏi sao anh thành văn sĩ thì nhớ nói “đó là do tên Ngao sắc biết tài tui nên khuyến-khích tui đó”.
LikeLike
Cụ Ngao mới có mấy bữa mà tiếng bộ hẳn à nghe! Quá dữ luôn! Hehe!
LikeLike
retirement job= gửi bài+ gủi nuóc mía cho nguòi sủa bài = negative cash flow
Chạy lẹ , cha.y le.
LikeLike
NL đâu có yêu cầu, đòi hỏi gì ai đâu, việc edit lại bài là tại NL muốn làm thôi mà. Già xuyên tạc quá nha 😦
LikeLike
Sorry… metaphor meaning 😛
LikeLike
Cám ơn NL đã chỉnh sửa bài viết và bỏ đi tên của nhân vật nữ.Nếu không ,”bả” biết tui ở đâu sẽ gữi cho 1 thùng donuts ăn cho bỏ tật nói người ta mập !
LikeLike
Cái này thì NL phải cám ơn anh Đạt đã kể chuyện để NL có bài mà edit 🙂
Thank you.
LikeLike
Đâu phải tình cũ nào rủ cũng tới.
LikeLike
Dĩ nhiên. Nếu như tình cũ nào rủ cũng tới thì thế giới này loạn cào cào rồi, nhất là khi 2 bên đều đã yên bề gia thất.
LikeLike
Chỉ là viết tưng tửng , viết vu vơ cho vui thôi nha, bà con!
Tui thấy ” khó chịu” trong người lắm nha… tai sao quý vị nỡ phân biệt cũ với mới cho chữ ” TÌNH ” dzạ !
Một khi đã xem một như chuyện Tình, một mối Tình hay một người Tình, thì chữ Tình đó mãi mãi là TÌNH ( viết hoa luôn cả dấu huyền ), không cũ cũng không mới.
Dù mối Tình, chuyện Tình hay người Tình đó đang được: nâng niu, tôn thờ, chôn dấu, cất vào, trả lại, quên đi, ướp khô, để tang …vân vân và vân vân thì vẫn là Tình vẫn là Tình. Tình trước hay Tình sau thôi !
Tình ơi! Dù ai có gọi em là tình cũ hay tình mới, anh cũng vẫn xem em là Tình. Trọn đời không thay đổi!
“Dù ai có cầm dao dọa giết”, và nếu sẽ chết , anh cũng xin được khắc chữ Tình lên dao, rồi xin được chết với con dao đó.
Viết trong lúc cơn tửng đang ùa về, dâng đầy trong hộp não. Lang thang với chuyến tàu tìm về tuổi thơ từ lúc đi làm cho tới giờ.
LikeLike
Ông bạn trẻ, hình như thời của Iphone, Ipad, Ilove, tình nào mà nhiều ” application” và “collateral” đuọc thì là tình sâu hahahah tui lây cai tửng này từ ai??
LikeLike
not from tuiiiiiiiiiiii!
LikeLike
Tui nghĩ người ta kêu ‘Tình cũ không rủ cũng tới’ hay ‘Tình xưa nghĩa cũ’ cho nó có vần có điệu, chứ chẳng lẽ kêu ‘Tình trước không rước cũng tới’! Còn nói văn chương thì người ta vẫn kêu là ‘Cố nhân’ đó mà! Trước hay cũ gì thì cũng giống nhau thôi, đều là history! hehe!
LikeLike
@Ken Zip:
Hình như tàu chạy hơi nhanh và hơi lâu nên ÔC bị quạu!
LikeLike
Lâu lâu chú PQ xuất hiện, nói câu nào “xanh lè” mặt mày câu đó 😛
Vụ này có thể hỏi thêm Già Lụm Lon. Đào hủ rượu nào lên cũng phải đắn đo, băn khoăn, sợ đào lộn hủ khác 😛
LikeLike
Heheeh đêm khuya, tui đào ruọu xong mang tói trước nhà chú PQ, bấm chuông xong chuồn lẹ >>>co’ bằng chứng, có DNA, có nhân chứng(NL) ….tui dzo^ tội
LikeLike
chạy lẹ quá nên rớt mất một chữ rồi Già ơi!
“…. tui dzo^ số tội”
LikeLike
Benefit of the down until proven….:P
LikeLike
Gì kỳ vậy!
LikeLike
Đạt ơiiiiiiii, đi ăn phở, uống nước miá đi.
LikeLike
Đâu đâu..ai mời dzậy?
LikeLike
Vừa mới ngũ dậy,đói bụng mà trong nhà không còn cái gì để ăn kể cả mì tô,mì ly ,bánh mì thậm chí cơm nguội củng không còn..nghe tới chử phở càng xót ruột thêm…hic..hic
LikeLike
Tức quá, đi ăn tiệm cho ai tốn tiền thì biết! hehe!
LikeLike
Có người nấu bún riêu, leo lên tàu, giấu ăn một mình đó anh Đạt!
LikeLike
Humm bún đậm đà và không mùi mắm như góc Mag/Bolsa (chảnh bạo) 😛
LikeLike
Xin bác Già chỉ có 3 tô mà bác Già cũng hỏng cho! Hic hic!
LikeLike
tặng ngay.nhu*ng không có rau nhe 😛
(cah`o co^ chu? tie^.m a(n)
LikeLike
tui mời , nhưng Đạt trả tiền à nhe..:)
LikeLike
Ngọc Lan ứa ừa,
Trời, tui làm sao mà quen mhhoailinhphuong được.
Lính tráng, và hoc trò con gái tui tui ngưỡng mộ tài thơ của ” thi sĩ ” từ thời MHHLP còn ở lứa tuổi thích ô mai trước 75, vẫn hay làm thơ ngợi ca một màu áo trận trên các báo Saigon ngày tháng đó!
Mãi đến mấy mươi năm sau, tiếng thơ vẫn nghe ra chút mênh mông buồn!
NL đươc ” thi sĩ ” gửi bài cho, là NL ” ngon ” rồi! Vì nghe đâu nhà thơ sống thầm lặng, ít chịu phổ biến thơ văn trên Net !
NL cho tui làm quen ” ké ” với đươc không?
Nhưng mà tui chỉ sợ ” thi sĩ ” đòi lại cái tên Hương DJango, là do tui vì ái mộ quá, đã ” chôm ” cái tên này làm của riêng mình, là một cái tên mà MHHLP thường nhắc đến trong những bài tùy bút . ( hu!hu!)
Vậy thì phải ” trốn ” luôn, chứ làm sao mà làm quen được? Đúng không?
LikeLike
Cái tên Django gợi cho tui nhớ khi còn rất nhỏ theo Ba Má tui xem film Django tại rạp Rex, do Franco Nero đóng,Phải nói dòng phim Spaghetti Western cowboy này là hay nhất và sau đó là loạt phim do Clin Eastwood như “The good,the Bad and the Ugly”,” For a few dollar more “v.v…Tuổi thơ của tui và nhửng thằng nhóc cùng trang lứa lớn lên với nhửng anh hùng miền viển Tây,xin tiền Má hay nhịn qùa sáng để mua nhửng cây súng nhựa và cùng chơi với nhau trò cao bồi và mọi Da đỏ-quảnh tù tì đứa nào thua thì bị làm mọi và sẽ bị “bắn chết” trước.,sau đó dòng phim bị làn sóng phim HK lấn át và đám nhóc tụi tui vất đi những cây súng nhựa và thay vào đó là côn nhị khúc ,đao kiếm và nhửng thế võ bắt chức theo nhửng phim kiếm hiệp của các thần tương Khương Đại Vệ,Địch Long..và Lý Tiểu Long..Ngày nay nhìn lại tuổi thơ của con mình,chúng nó có đầy đủ những đồ chơi,đủ các loại games như X-Box,Wii,PSP,Ipad.. nhưng có lẻ chúng sẽ không bao giờ có nhửng kỉ niệm như thơ ấu như thời của Cha chúng,nơi nhửng buổi trưa hè trong nhửng khu xóm í ới rủ nhau chơi chung và cùng lớn lên với những thần tượng của chúng .
LikeLike
NL thì nhớ hồi nhỏ đám con gái trong xóm hay tụ lại chơi bán đồ hàng, lấy lá, lấy rau, lấy hoa ra để làm thành món này món kia…
Rồi nhớ năm đó, học lớp 7, tụi con gái trong lớp bày trò chơi banh đũa, NL không biết chơi, nên phải tập tành. Thế là khi oẳn tù tì bắt cặp, chả ma nào thèm có mình. May sao cái anh chàng trong lớp (hehe, đứa nhắc trên quyển NK kia) cho NL một trái banh màu cam, thế là xách về nhà luyện. Chỉ 1 tuần sau, hehehe, không đứa nào mà không muốn bắt cặp với mình. Chuyền, thẻ, nẻ, chia,… tay mình rải đũa, thảy banh,… không như múa nữa thì thôi. Đến một hôm, bạn chạy đến mượn lại trái banh chơi thảy chọi với đám con trai. Ném làm sao trái banh bay qua tường, rơi xuống dòng kênh phía sau trường 😦
Đến ngày bé Ti học lớp 4, nó về nhà đòi chơi banh đũa, dạy cho con chơi mà lại nhớ chính mình…
Giờ không biết trẻ con bên này có hình dung ra được thế nào là những buổi trưa tụ nhau trong xóm, chia phe chơi đánh trận, chơi năm mười, chơi u, chơi keo, tán u, bán đồ hàng, chơi banh đũa,…
Cái gì cũng có được và mất.
LikeLike
thời thơ ấu của bọn nhỏ bên này chắc chắn không vui, không quậy như bên quê nhà . Ngay cả khi tuị nhỏ tới tuổi 15, 17 làm gì tụi nó tưởng ra được cái vụ thư hộc bàn hay cúp cua đi ăn chè đậu đỏ bánh lọt , ăn bò bía, kem ở hồ con ruà .NL có biết quán caphê nhà mồ gần trường kiến trúc?
LikeLike
Tui biet Chi D ui 😛
LikeLike
cái quán đó có từ trước 75 ? tui cứ ngỡ là sau này thôi. Có thật đó là nhà mồ? Hồi tui học lớp 11, 12 và vài năm sau đó , tui hay đến quán đó ăn kem và pate chaud, lic̣h sự và có chơi cả piano
LikeLike
Có thể tui nhớ lộn cái chỗ dân KT thuờng tửng tửng khi ỏ lại trường vẽ khuya.
LikeLike
Em biết kem hồ Con Rùa, chỗ công trường quốc tế 😛
khoảng năm 82-83, em học nội trú ở trường Mê Linh 1 tháng, có những buổi chiều được mấy thầy cô dẫn bộ ra hồ Con Rùa chơi và ăn kem 😛
Em không biết quán cà phê mồ 😦
LikeLike
tui nhớ chứ sao hông nhớ, chính tui là cái người lội sình lượm trái banh lên, đưa cho Ngọc Lan, Ngọc Lan hổng thèm còn chê là cả banh lẫn người hôi như cú…
nhớ chưa..
LikeLike
hahah, thôi đi ông!
Ông lượm nhầm trái đạn mà tưởng trái banh 😛
LikeLike
Không thấy ông bạn D D nhắc lại tuổi thơ của Chương Còm, Dũng Dakao (Duyen Anh) , DTL hay Kim Dung .Trân trọng
LikeLike
có chứ,những chuyện của nhà văn Duyên Anh như Dzũng Dakao,Chương Còm,con Thúý,thằng Vủ,thằng Côn,Bồn Lừa..và sau này là những chuyện du đãng như Luật hè phố.v.v.có thể nói ,tuổi thơ tui lớn lên với nhửng nhân vật của Duyên Anh ,nhửng buổi chiều cuối tuần lên Dakao đá banh cùng đám bạn đồng lứa như những nhân vật trong chuyện.Còn về Kim Dung thì tui chỉ biết vào những năm tui lưu lạc tại vùng kinh tế mới,phải nói những nhân vật trong các tác phẩm KD đã giúp tui rất nhiều trong nhửng tháng ngày lăn lóc trên nhửng vùng đất khô cằn ,gian khổ nhất
LikeLike
Xin cám ơn ông anh, nếu ông lên Dakao, duong DTH, thế nao ông cung biet ca phê Hân, duyen anh, quán bánh cuốn trong ngoi đinh chợ, mì cây nhãn và lò bánh mì ben cạnh trương tieu học DTH? Trong chúng ta, thời đó đều có 1 Chuong còm trong trai tim , Dzung dakao trong tâm khảm.
LikeLike
Năm 1978,cùng chung số phận của những người gốc Hoa,gia đình tui bị tịch biên tài sản và nhà cửa.Một đêm,xe hàng tới xúc gia đình tui như nhửng con vật và bỏ tại Tầm Vu(thuộc Long An)nơi này chỉ có đất khô cằn không có nước ngọt chỉ toàn nước phèn.Nơi đây trước kia là vùng da beo nơi CS trú đầy và có 1 căn cứ của lính Mỹ trú tại đó.Sau này vùng đất đó xây lên nhửng khu nhà lá cho dân kinh tế mới ở.Tại nơi đó có 1 trại nuôi nấm mèo do 1 đại úy VC coi chừng và nhửng công nhân là nhửng người tù cải tạo vừa được thả về nhưng phải bị quản chế và phải làm việc không lương cho trại nấm đó.Vì ở kế bên và cùng chung hoàn cảnh,các anh đó có mang theo các tiểu thuyết KD,và từ đó tui mới làm quen với những Lệnh hồ Xung,Trương Vô Kỵ,Quach Tỉnh..Phải nói trên 1 năm ở tại KTM là những bài học đáng nhớ ,giúp mình rèn luyện bản thân đối phó với nhửng nghịch cảnh sau này.
LikeLike
Xin cám ơn anh đã chia xẻ
LikeLike
Anh Đạt có nhiều chuyện hay ghê nha!
LikeLike
Khi Xưa Dì tui(chỉ là dì họ ,em cô cậu với Má tui) vì tình yêu mà bỏ xứ Huế theo chân 1 sỉ quan Đà Lạt mà vào Sái gòn sinh sống và ở tại Dakao.Tui thương Dì lắm vì có lẻ Dì gần gủi với anh em tui (dì hơn tui 6 tuổi-Tuổi Thân)Những ngày hè,tui lên nhà ở Dakao với Dì,có qua những đia danh mà ông Anh vừa kể như bánh cuốn TD,mì cây nhãn ,kem Dakao.Tại đó tui quen với nhửng đứa cùng trang lứa và rủ nhau đa banh vào nhửng buổi trưa.Cuộc tình của Dì tui như nhửng bản nhạc của Trần Thiện Thanh nhất là bài ” Góa phụ ngây thơ” hay ” Chiều bên phá Tam Giang” Dượng tui vì chiến tranh leo thang từng ngày ne6nn không muốn cưới vì không muốn Dì tui làm góa phụ ngây thơ..Nhưng Dì tui vẩn theo ông trên nhửng lần thuyên chuyển và cuối cùng ông đã hi sinh vào nhửng ngày cuối tháng Tư 75 trong lúc rút quân về Sài Gòn.Dì tui trong làn sóng di tản hổn loạn đó và đã mất tích sau đó.Sau này gia đình có tìm đủ mọi cách tìm tông tích của Dì nhưng vẩn vô vọng.Hôm nay qua bài cho tui 1 vé tuổi thơ,đã gợi cho tui nhửng kỉ niệm buồn,khi 1 thằng bé mới tròn 13 tuổi đã nhận những mất mát đầu tiên trong cuộc đời.
LikeLike
hi anh Đạt, công ăn việc làm có gì khả quan hơn không… nghe anh nhắc tới các tác phẩm kể trên, làm tui nhớ quá… tui nhớ cái tuổi thơ của tui quá. Ông anh có biết là các tác phẩm đó tui đều được đọc sau 75 thôi. cái thời mà cái gì cũng thiếu thốn, cái gì cũng cấm cản…
tui mê DA lắm. phải nói DA và Tô Hoài là bật thầy viết về tuổi thơ của văn chương VN mình. DA rất đa tài, ông viết đủ thể loại, mà loại nào ông cũng thành công vượt bật. Tử du đãng, hồi ký chính trị, nhà văn nhà báo… ôi thôi đủ thứ..
Mãi về sau mới có thêm Nguyễn Nhật Ánh, một nhà văn trong nước giúp tui tìm lại thời thơ ấu 1 cách dễ dàng nhất.
Kim Dung thì tui chưa bao giờ đọc. Chỉ xem phim thôi. Cũng một thời mê mẫn…
Ông anh nhắc lại cái chuyện ngày xưa hình như ông anh cũng đã nói hộ gần hết những trò chơi của thời làm con nít rồi. Tạt lon, dích hình, móc đất sét làm xe, vo viên bắn chắn ná, vát dá ném chó, hầm bà lằn xí cấu…
Đôi khi kể cho lũ nhóc nghe, chúng nó tròn xoe mắt mà chả biết chúng nó có hình dung ra được giống gì hông nữa. Đồ chơi của tụi toàn là mua, là sắm. Trong lúc thời của mình phải tự làm lấy mà chơi…
Bây giờ tất cả đều đã xa vời vợi. Vô tình nghe ai nhắc lại kỷ niệm thời ấu thơ, là tui cứ thẫn thờ mộng mơ cả ngày, nhìn tếu lắm lận..
Nhưng nhờ vậy mà mình “trẻ” hoài, ông có đồng ý hông? mặc kệ ai cứ gọi tui là cái thằng ông lão con nit, như b/x của tui gọi khi thấy tui” lạc bước giang hồ”
Ong chịu khó đọc, tui gõ lẹ cho kịp suy nghĩ của tui, nên sạn nhiều lắm..chỉnh sửa làm gì, hiểu nhau là tốt rồi
chúc ông có 1 đêm vui
LikeLike
Một lần nữa phải cám ơn Hương DJango đã cho NL biết những điều thú vị này, để từ đây, NL lại được một đồng nghiệp kể thêm vài điều thật hay nữa về mhlhphuong 🙂
LikeLike
Good evening, Ngọc Lan
Mới vừa đọc xong ” những chiếc váy đẹp nhất”. Hề hề hề
Cám ơn Ngọc Lan.Tui phải đi tìm đọc lung tung như vậy để cho cơn tửng nó xẹp xuống thì tui mới có thể nghĩ chyện khác, để còn viết chuyện khác được.
Theo Ngọc Lan thì thấy chiếc váy nào đẹp nhất ?
A+, theo tui, xấu quá trời xấu. Giò cũng ẹ nữa!
Duy chiếc váy bị điểm B, vẫn theo tui, nó xứng đáng là chiếc váy được điểm cao nhất vì quá đẹp, đẹp từ mái tóc đuôi gà, đẹp từ dáng sau lưng , thấp thoáng nụ cười khúc kha khúc khích…
LikeLike
hehe, NL gần như không mặc váy nên với NL chiếc nào cũng đẹp hết trơn. Người đẹp, mặc gì cũng đẹp, không như NL mặc cái gì cũng xấu, thành ra không dám chê đâu 😛
mà công nhận ÔC tả “Duy chiếc váy bị điểm B, vẫn theo tui, nó xứng đáng là chiếc váy được điểm cao nhất vì quá đẹp, đẹp từ mái tóc đuôi gà, đẹp từ dáng sau lưng , thấp thoáng nụ cười khúc kha khúc khích…” nghe dễ thương ghê 😛
LikeLike
Hello Ngọc Lan, Sư-phụ, Chị Doan, anh Đạt, Ốc, Hến –
Mọi người khỏe không? Ngao mới đi ăn tối với gia đình về là phóng lên blog đọc còm liền. Có cảm tưởng giống như mình ham chơi thời học tiểu-học.
LikeLike
Tui đang định hỏi sao Ngao đâu mất tiêu thì Ngao xuất hiện liền, phải chi nhắc tiền nhắc bạc cũng đỡ! hehe!
Tui thì khỏe như ‘buffalo’, còn NL với chị Đoan thì hình như đang hợp sức ‘đánh tay đôi’ với bác Già, còn cụ ÔC thì hình như đi về ‘tuổi thơ’ mà mua nhằm chuyến tàu tốc hành nên ổng bị ‘say tàu’!
Tui thấy cụ ÔC là người coi trọng tình nghĩa lắm đó, cho nên kỳ thị ‘tình cũ tình mới’ mới làm cụ ÔC phản kháng mãnh liệt đến vậy. Mấy cô người ‘âu’ xưa của cụ ÔC mà biết được chắc cũng thấy zui! Hehe!
Ngao khỏe hông? Tui thì thích tự nấu ăn ở nhà hơn! Số cực đành chịu! hí hí!
Mà hỏng phải riêng gì Ngao bị blog này bỏ bùa đâu, tui cũng vậy, bị trúng tà rồi! hehe!
LikeLike
hề hề… Mây đọc còm của tui , Mây chỉ đọc khúc giữa thôi hay sao dạz!!! còn introduction, conclusion của tui đâu rồi mà nói tui ” phản kháng mãnh liệt ”
Tui ” phản kháng mãnh liệt ” cái vụ như không mà nói tui “phản kháng mãnh liệt “à nha. hề hề
Ra ngoài ăn tối ngon hông, Mây… chắc dầu mở nhiều lắm hay sao mà..
Ai nói sao chứ tui thấy tui bỏ cái Blog này dễ như ăn cơm sườn… hề hề… sạo à? thì các bạn để ý thì thấy …
LikeLike
tui đâu dám, thị Hến đừng tung tin đồn có thiệt , à nha .he he
LikeLike
Hi chị Doan, cuối tuần rồi vui hén, chị! LNĐ nội công thâm hậul ắm, Võ Lâm Ngũ Bá , ổng số 1 đó…
Đừng bao giờ kêu Mây “đừng” hết, chị ơi! Chuyên viên Programmer viết ( giết) chữ “đừng” đó!
khè khè
LikeLike
ai nâu, i nâu
LikeLike
Hi thầy bói Ngao,
giống như cái gì nữa… nó đó….
Tui đang mất hứng… đang viết lỡ dỡ ba cái chuyện tào lao tào đế… sư tử về nhà đành gác lại. Mọi chuyện xong xui thì cái hứng chạy mất tiêu… hy vọng là tìm lại được.
thôi vô đây tán dóc trước, tính sau…
LikeLike
Mai mốt đổi tên blog là “Cục Hít” 😛
LikeLike
Chị NL , đúng rồi .
@VN, tuy HH ở Mỷ Tho, nhưng không thích xuống bếp. Đọc câu chuyện em quyết định bỏ chồng, HH ngó lại thì mình tốt số gđ bên chồng gồm có tấc cả 12 anh,chị,em mà không có chuyện zì xẩy ra hên quá 😛
LikeLike
hoa sim tím ơi, hoa sim nhớ bỏ ngoặc kép vô “em quyết định bỏ chồng” giùm. Tui mới đọc ba chớp ba nháng , tui tóe lửa luôn, tui muốn “tím cả chiều hoang biền biệt” luôn
Ừ hén, mong số tốt và số hên theo hoa sim tím hoài hoài
LikeLike
Rồi, vậy là kế hoạch nấu Hủ Tiếu Mỹ Tho của tui cho ngày mai là kể như tiêu tán thòn rồi! 🙂
LikeLike
sao vậy?
LikeLike
Vậy là ÔC đọc còm của Hến cũng có khúc đuôi, bỏ mất khúc giữa rồi! Hehe!
LikeLike
hehehehhe
huê huyền…
hoa huyền với Mây là tui còn may lắm đó, mọi bữa thì
LikeLike
Hello VN
Bonus of w/end: Biet VN thich nâu ăn, vậy là nâu ăn ngon rùi, nhưng nếu có món nao muốn improve..xin cứ hỏi . Nếu tui biết tui hint ngay, nêu không tui sẽ đi mua chuộc / net working Iron Chef 😛
LikeLike
trời, chưa thấy ai tự tin như Già! “nếu có món nao muốn improve..xin cứ hỏi “– cái này gọi là chờ anh chanh hỏi chảnh á!
Chị Hến kia từng là chủ nhà hàng kiêm đầu bếp đó Già 😛
LikeLike
haha tui là người đi ăn nhiều nhà hàng nhiều nhất it ra trong blog này 😛
NL cố ý lờ câu “nêu không tui sẽ đi mua chuộc / net working with Iron Chef ”
Gm, mời ly cà phê brazil cho sáng thứ 7 đẹp trời
LikeLike
Cuộc đời lụm lon thiệt có khác 😛
Cám ơn ly cà phê Brazil của Già 🙂
LikeLike
@ Anh Ken Zip thankiu nha. 😛
LikeLike
@ Chị VN Hủ Tiếu Mỹ Tho của chị còn má, kiu Bác Già Lụm Lon nấu zìum 😛
LikeLike
Điệu này là phải đổi vé bay qua Campuchia để ăn hủ tiếu Nam Vang rồi! hehe!
LikeLike
Lại thêm 1 nàng chảnh! Ăn có tô hủ tiếu phải đến nơi toàn đầu lâu và bóng ma! Nhớ đi thì đừng có rủ tui 😛
LikeLike
@Chi Doan
Dạ thưa chị D
Vậy là chị biêt phở Cao Vân, cà phê Hân, Duyen Anh, quán bánh cuốn trong ngôi đình ở cho*. Dakao??
LikeLike
Không đâu, D. nghĩ, D. nhỏ tuổi hơn anh nhiều lắm. Năm 75, D. 11, 12 tuổi thôi.Sau này, my dad đi cải tạo, D. cũng không có dịp đi theo đám bạn để enjoy thời niên thiếu của mình…..:(
LikeLike
Cũng không nhiều, còn đếm đuọc trên đầu ngón tay . Ca’m o*n Chi.
LikeLike
@ Anh KZ nói chiếc vay Sandra Bullock fải hông, HH xem không để ý 🙂
LikeLike
uh huh… con hoa sim thích chọn chiếc nào… ?
ủa, như không tui lại để ý chuyện trang phục phụ nữ chi vậy, trời… bộ tửng rồi hay sao mà…
ủa, hình như phụ nữ trang phục là để cho đàn ông để ý mà…???
rắc rối quá!!!
LikeLike
“phụ nữ trang phục là để cho đàn ông ca` the? “
LikeLike
cà mòn luôn cảngười có thẻ, phải ý của ông anh muốn nói thêm như vậy hông? há há há
LikeLike
lolz
LikeLike
Các bạn hữu, các anh chị ơi!
Phải nói thật lòng là tui sung sướng ghê lắm khi bài viết vô thưởng vô phạt của mình có được người ái mộ. Nhưng bên cạnh đó thì tui không làm sao tránh khỏi ngượng khi thấy có nhiều bài viết của các bạn còn hay hơn, còn giá trị hơn, xứng đáng để được chọn đăng hơn.
Tất cả đều nằm trong chữ “ duyên và may mắn” hết. Tui rất mong “ duyên và may mắn” sẽ đến với tất cả các bạn trong một ngày rất gần.
Một khía cạnh khác là bài viết của tui được hoàn thành, một phần lớn là do công của các bạn. Tui có thói quen là một khi gặp chữ là tui đọc, đọc rất kỹ . Dù cho nội dung đó đề cập đến chuyện gì, hay là chưa hay.
Do đó nhờ những ý tưởng của các bạn trong các comments đã khơi dậy ký ức trong tui mãnh liệt hơn, nên bài viết của tui được ra đời sớm hơn là vậy.
Tui xin cám ơn Ngọc Lan đã không những chọn đăng HP, mà còn khổ công tỉa râu ria rườm rà cho HP có hồn hơn.
Tui xin cám ơn các anh chị, bạn hữu :LNĐ. Chị Doan, Ngọc Lan, Ngọc Vân, Độc-giả Texas, anh Đạt Diệp …. Đã ưu ái, khen ngợi, khích lệ cho tui. Đó mới là điều tui trân quý nhất.
Anh Đạt ơi! Bài “Tình Cũ” hay lắm, thấm thía lắm…. Tui xin có lời chúc mừng và xin chung vui với anh. Đó mới là bước đầu, mong được thấy những bước thành công của anh kế tiếp.
Các bạn ơi! Các ông anh ơi! Các bà chị ơi! Còn bài thứ ba, thứ tư… đâu, các vị góp một tay đi chứ…
Mến
LikeLike
GM, bũa nay ông bạn trẻ chế riêng cái ông nhún bằng hydraulic cho riêng mình, êm như 787 đáp xuống phi đạo. Thân
(nói nhỏ : ông bạn có khiếu thật do’, viết nhẹ nhàng như cô giáo kêu học trò lau bảng)
LikeLike
nhún nhảy gì đâu.. có sao nói vậy mà. Ông anh cứ chơi đòn của Mộ Dung Cô Tô ( hổng có chữ hô).
À, LNĐ đâu có biết miếng võ này, Song Thủ Hổ Bác ( tủi chú) thôi mà…. ông anh xài miếng nào cũng nghề như nhau.
Tui mà viết nhẹ nhàng!Nếu được như ông anh khen thí quý quá! Đâu đến nỗi bị Ngọc Lan hăm là sẽ đóng Blog nếu tui còn viết kiểu tửng nữa…
khà khà
Chúa ông anh vui với món cá Salmon dùng chung với cà phê cho đúng điệu…
LikeLike
@ Dat Diep: (còm xuống đây chứ ở trên hết chỗ rồi)
anh Đạt kể chuyện xúc động quá!
Không hiểu sao những mẩu chuyện như thế này luôn tạo nên ở NL một cảm xúc mạnh lắm.
LikeLike
mấy người pha thêm keo cho tui dán tui dính vô ghế luôn đi… ỷ là giờ cali muốn nói đến chừng nào thì nói… nha!!!!
LikeLike
hehe, thì ai không cho ông nói đâu 🙂
LikeLike
thôi , hổng thèm nói nữa… đi ngủ đây… chúc tất cả những ai còn “Sống” chờ bình minh như tui , (hình như còm sĩ đang ngáy o o hết rồi), 1 buổi sáng sớm thật tỉnh táo, vì đã trãi qua 1 dêm không ngủ rồi….
byeeeeeeeeeeeeee
LikeLike
Quí vị đây cũng như tôi phần lớn với tuổi đời 4 bó rưỡi +/- changes nên tuổi thơ chúng
ta dường như có một mẫu số chung: lớn lên với thằng Vũ con Thúy và những cú
ngã bàn đèn trong truyện DA bên cạnh kiếm hiệp KD và tiểu thuyết lãng mạn QD…
Thật thú vị khi ngồi đọc những dòng chữ ghi vội lại ký ức tuổi thơ của quí vị vì tôi
cũng thấy hình ảnh tuổi thơ mình trong đó.
Truyện DA gần gũi với tôi đến nỗi mặc dầu mình không phải là dân Hà Nội và chưa bao
giờ đặt chân quá xứ Huế trước khi đi vượt biên, trong những lần về thăm nhà sau này,
tôi đã 2 lần dẫn cả gia đình ra Hà Nội. Chúng tôi cuốc bộ trong khu phố cổ rồi đi taxi tới
bờ đê sông Hồng chỉ mong hình dung ra trận đê vỡ dìm Hà Nội ngập trong nước và hình
ảnh lãng mạn thằng Vũ tìm tới nhà con Thúy đêm đó trong truyện DA. Tôi đã cố lắm
nhưng không liên tưởng được hiện thực và những hình ảnh xưa trong truyện vì bây giờ
sông Hồng cạn đáy, nằm chơ vơ giữa gò cát là chiếc thuyền mắc cạn, và những đứa trẻ
thì đá bóng trên những dải đất khô cằn dọc bờ sông mà đáng lẽ chúng phải là những dải
đất đầy lau sậy và ủng nước sông Hồng.
Tôi giải thích với bà xã và 2 đứa con là tui hiếu kỳ đang cố liên tưởng một hình ảnh mà tôi
gặp trong một câu chuyện tuổi thơ. Bà xã tôi (lớn lên ở Mỹ) và 2 đứa con (sinh ra bên này)
dĩ nhiên là không được thuyết phục cho lắm và họ nhìn tôi như nhìn một tên khùng đang
lúi húi đi tìm những đõng bạc cắc ai đó đánh rơi trên bờ đê…
LikeLike
Cái lãng mạn rât dễ thuơng của ông bạn. Tui là nguòi miên bắc, mà chua bao giờ có diễm phúc..leo lên bờ đê sông Hồng.
Trong chúng ta luôn có một thăng Vũ và con chim khuyên bé nhỏ trong lòng.
Chuc ông bạn cuoi tua^`n vui
LikeLike
Trùm Sò thường ngồi viết lại kỷ niệm của mình lúc đêm vào khuya nhất, nên kỷ niệm nào cũng đong đầy cảm xúc và mênh mông bao suy tưởng…
NL rất thích đọc những chia sẻ của Trùm Sòm.
LikeLike
Hi Ông Trùm.
đó là sự thật ngỡ ngàng giữa mộng mơ và thực tế…
Lần đầu đi lại trên con đường quê sau 18 năm trời xa xứ, tui cũng có những ray rức, bần thần giống như ông bạn. cứ chia thì quá khứ lia chia… ngày xưa như thế này, ngày ấy như thế nọ.
” Ủa, chỗ này hồi đó có hàng tre mà…”
” mấy cây vú sữa sao lại chặt đi?”
” giếng nước đình làng lấp rồi hả.? Xài nước máy thôi hả?”
Mà quên lửng thời gian vụt bay, bao nhiêu nước đã trôi qua cầu, từng miếng sầu nó hằn sâu trên trán, ngay đuôi mắt, hổng thấy sao !!!
“Đêm nghe tiếng ếch bên tai, giật mình còn ngỡ tiếng ai gọi đò” lời thơ của quá khứ, nghe sao cứ mênh mông buồn, buồn trôi về đến hôm nay, lúc viết những dòng này.
Chúc ông bạn chóng hết buồn, và đừng “lúi húi đi tìm những đõng bạc cắc ai đó đánh rơi trên bờ đê”, nữa. Không tìm được nữa đâu…
LikeLike
Good morning Ngọc Lan, Sư phụ, chị Đoan, anh Đạt, Ốc, Hến
Giờ này chắc quý vị còn ngủ. Ngao thức sớm, làm một tách cà-phê vừa enjoy vừa đọc còm, thú-vị quá!
=============
Ngao có ý-kiến là Ốc ghi vắn-tắt lại những dòng tư-tưởng của mình bất cứ lúc nào chúng hiện ra. Khi rảnh thì dựa vào đó mà viết cho thành bài chứ khi rảnh mà ráng nghĩ ra thì sẽ có thiếu sót. Gửi bài đi đăng mới tiếc là còn thêm 1 vài chi-tiết nữa. Thấy ông có triển-vọng quá!
Hôm nay Ngao sẽ bận buổi sáng, nhưng chiều sẽ lên blog. Mến chúc quý vị một ngày vui vẻ nghen.
LikeLike
Good Morning o^ng ba.n tre?
LikeLike
Ngao quá xá nice luôn! ‘Còm’ to you later! Hehe!
LikeLike
Sao khi nào Ngao cũng “ngọt” qúa vậy hè ?
LikeLike
tại vì là Ngao Ngào Đường mà 😛
LikeLike
chưa ngon, chưa đã bằng món Ngao nấu chè… ăn hông tui nấu cho mỗi mình Ngọc Lan …oh, cho Mây 3 tô nữa chứ… hè hè
LikeLike
Chè gì mà ăn 3 tô, trời! Cái này là chỉ có mấy ông ‘hảo ngọt’ thui! hehe!
LikeLike
Cám ơn Thầy bói Ngao. Tui mà “triển vọng” thì tui đã không làm nghề tiện rồi. Tui đi làm toàn thời gian cho cái việc viết lách như Ngọc Lan rồi…
Dẫu sao được viết cái gì đó mỗi ngày là cảm thấy vui vui, nhất là cái mình viết ra không làm cho ai khó chịu ( dù vô tình hay cố ý).
Xưa nay tui chỉ đọc thôi. Đọc nhiều lắm. Để hết tâm trí vào từng con chữ
mà người khác viết ra. Tui tâm niệm là có người bỏ hết tâm huyết vào một bài viết, một cuốn sách,thì khi đọc, tui phải có bổn phận phải đọc cho đàng hoàn, nghiêm túc. Còn không thì đừng!
Lang mang đến đâu rồi…À! Ông nói sao thì nói, tui vẫn không tin 1 ly ông cụ cái chuyện ông không hiểu nhiều vể những chuyện mọi người thường đề cập 1 cách xa xôi, bóng gió trong Blog…
Ẩn hiện trong các còm cùa ông đã nói lên điều đó… hà hà hà
Lối viết của ông hiền lắm. Văn chương mềm như nhung, mượt mà như tơ như lụa…
Khó viết được như vậy, theo tui, khi lòng còn giông còn bão…
Tấm lòng của ông đã hiện rõ qua lối viết không có bão, có giông…
LikeLike
@Dap Diep
Tui có thời gian sống ỏ Dakao, ngay con đuòng DTH, ne^n cũng là tạt lon, đánh đáo, đá banh, da’nh gu. , đánh bài trên hè phố.
Cái cảnh ngôi` trong hang bánh cuốn, giua~ đình, nhìn bà chủ tráng từng cai’ bánh, cho chut thịt, hanh vào và cuôn lại. Đĩa bánh cuốn trong đinh chợ dakao vẫn luôn luôn là đĩa bánh cuốn..ngon nhất trong đời tui .Mỗi buổi chiêu, khoảng 2 giò chiều, mùi bánh mì từ lò bánh mì, thơm nguyên cả dãy phố (hình như tui còn thieu nợ tiệm đó, phải vậy không cô chủ nhỏ )
Có thể tui vói anh đã từng lùa banh voi nhau trên san cỏ Hoa Lư..hahah
LikeLike
Không biết “cô chủ nhỏ” là ai nên không dám trả lời.
Chỉ đang thắc mắc không biết anh Đạt có bị người nào “dụ dỗ” phải móc tiền ra đưa thì mới được cho chơi đá banh không 😛
LikeLike
Hummm sao biết hay dza^.y ta ??
Nhớ có lần đuọc mời vào bót q1 uống nước rô bi nê dzi` tội mu*ợn tạm $$ đi ăn bánh cuốn hihi
LikeLike
Cá salmon nuóng thì là
1- Cá salmon nên mua cai phân đuôi, còn da(da nhiêu Omega,và mỡ good cho health). Cô NL có thể mua loa.i cá này ỏ chợ ABC , Anh Ken có thể cheo` thuyên `ra gulf câu, Chi D và VN có thể mua ỏ Costco 😛
2- Cắt cá ra tưng miếng, khoảng 2-2.5″ ngang
3- Nuóc uóp cá lần đầu : bột tỏi, soy sauce, chanh..pha chung vao xong uop cá vao.
Quan trọng : chỉ uóp cá khoảng 1/2 tieng thui, xong lau khô
4- Rau thì là thái nhỏ(nếu không có thì là có thể xài rau ngò thế), trộn vào với olive oil.
5- Lây cá ra khỏi soy sauce(nuóc uóp thứ 1), lau khô bằng vạt áo.opps..ba(ng paper tower
6- Lây thì là và olive oil pha ỏ step 4, quét lên trên da và chung quanh miếng cá
7- Bake at 400 F, skin up khoa?ng 15 phut hay khi nào thấy da của cá phồng lên.
Voila
8- Serve voi asparagus grilled or steam, co*m tra(ng hay nutty rice
9- Drink :Crispy chardonnay , or Pinot noir as option
10- Tra’ng mie^.ng:..hummmm Co^ VN se~? chi? na^u’ che` nha~n nhu.c, chuo^’i bo.c ne^’p nuo’ng 😛
Ẹnoy, enjoy. Nice w/end all
LikeLike
Món cá Salmon của bác Già nghe hấp dẫn quá, lâu quá Hến không nướng cá Salmon (mắc quá! hehe). Còn món tráng miệng, tối qua Hến đã làm rau câu của Nhật, sáng nay đang ủ bánh bò làm với nước cơm rượu, trời còn lạnh nên nó bò hơi chậm, nhưng chắc cũng tới thôi. Còn chè nhãn nhục và chuối bọc nếp hẹn kỳ sau! hehe!
LikeLike
cá Salmon nướng thì NL chưa làm, chỉ làm cá Salmon kho nước khóm, nhanh, gọn, lẹ và được nhiều người học nghề 🙂
Chuối bọc nếp — lâu lắm lắm rồi không ăn món này. Nhớ lúc học ĐH, có đứa bạn dẫn ra chợ Bà Chiểu ăn món này. Ngon lắm lắm luôn.
Chừng nào Hến có làm thì nhớ gửi theo xe đò Hoàng cho tui 1 trái 😛
LikeLike
có tin không, tui chưa ăn chuối bọc nếp bao giờ cả 😦 ba me tui kỳ lắm , không cho tụi tui đi ăn hàng như vậy, muốn ăn thì nấu, nhưng đâu phải món nào cũng nấu được, cho nên buồnnnnnn.
LikeLike
chẳng bù cho em là đứa chúa ăn hàng 😛
Chỉ đến khi đi dạy học, thì không dám ngồi lề đường ăn nữa, trừ khi rủ theo cả đám học trò 🙂
LikeLike
đang móc lò tui đó, phải hông? cái tiếng ” bò ” cũng bị cấm dùng như chữ “táo xí xọn” nha!
Mới chơi basket ball dìa, đang phì phò, thấy Mây mới sáng ra mà đã dữ rồi, đến trưa thì…
á, nhớ kêu tui với, tui cũng hổng có khó khăn gì ba cái dụ ăn uống đâu. Miểng sao ngon và nhiều là okay!
LikeLike
Sao chữ ‘bò’ bị cấm dùng vậy?
Bánh bò thì nó phải ‘bò’, hỏng ‘bò’ sao thành bánh bò được ông? Ông giỏi quá hén, giờ này còn chơi basket ball được, tui thấy phần lớn mấy ông đụng 4 bó rưỡi là chạy hết nổi rồi! Hehe!
LikeLike
tui tên ốc, mây cứ nói bò bò hoài… nghe chạm tự ái. Pò , no bò..
chơi cũng quen rồi… lại móc nữa…”phần lớn” mà Mây đề cập coi bộ là phần nhỏ thôi nha!
Tui đi đón thằng con, lát tui dìa còm tiếp.
LikeLike
cám ơn anh Già với món cá salmon nhe..Để đi chợ mua cá cái đã, rồi sẽ xuất chiêu. Chúc anh và gia đình vui trong ngày cuối tuần
LikeLike
Xin chị nấu thử đi và cho biết ý kiến
Thực ra ỏ nhà chúng tui ăn gạo lứt nên rất it ăn đồ kho, it’ ăn cơm, bánh mì , khoai lang. Nên cá bake, lẹ, healthy và khônga(n quá nhiều cơm
Khi nào quởn tui sẽ mua’ dziu` qua mắt cô chủ blog vói món chả cá Lã Vọng
Thân
LikeLike
dạ, cám ơn anh
LikeLike
Wow, tui chỉ cho bà xã công thức của ông anh rồi. Cám ơn ông anh vì biết thêm 1 món ngon nữa.
Tui cũng có một công thức ” cơm cá Salmon”, học được từ Chief Vũ Phương Dung , post trên tờ Viễn Đông.
Có bạn nào muốn biết tui sẽ post lên sau. Hổng biết có cần phải xin phép tác giả hông, cái này nhờ nhà báo Ngọc Lan trả lời giùm, nha!
LikeLike
Cho tui recipe đi! Thank you very móc móc! 🙂
LikeLike
i will… Hôm nay Bradenton đầy Mây, lại gió nữa… ngày mai chắc mưa quá…
Mây khỏe hông? đi vật lộn với buffalo hông?
LikeLike
vào website VienDong, vô mục nấu ăn, print nó ra, khỏi phải cám ơn ÔC, cũng khỏi bắt tui đi hỏi chuyện xin phép tác giả.
LikeLike
Good morning tất cả còm sĩ và đọc sĩ! Hy vọng mọi người ngủ ngon last night! Hehe!
Tối hôm qua đang còm thì ông xã Hến rủ coi bộ phim Silenced của Koria, bộ phim dựa trên câu chuyện có thật nói về những đứa trẻ khuyết tật của một trường nội trú ở South Korea bị lạm dụng. Coi xong thấy đau lòng và bức xúc quá! Hic hic!
Hến đang trên máy bay bay qua Nam Vang để ăn hủ tiếu! Hy vọng trưa nay sẽ tới! Hehe!
LikeLike
Good morning. VN.mo*i ly cafe’ via? he` Bolsa
LikeLike
Hến uống instant coffee không hà bác Già ơi, nó không ngon nhưng thôi kệ cho nó tiện! Bác Già thức sớm quá hé! Ba Hến cũng vậy, giờ này chắc Ba Hến chuẩn bị đi chợ trời Golden West rồi! Hehe!
LikeLike
Thị Hến coi Silenced ở đâu, netflix hay online ? Chỉ cho chị làm bánh bò bằng cơm rượu đi, hay là post lên trang PN cho nó oai.
LikeLike
Ông xã em câu từ computer qua TV đó chị, hỏng phải netflix, để em hỏi coi web site nào nghe! Để em post cái công thức làm bánh bò cho chị, chị có email hông, hay em gởi cho chị NL với mấy cái hình rồi chị NL email cho chị cũng được! 🙂
LikeLike
cái này là vi phạm bản quyền nặng nề, tui sẽ báo cho hãng phim để…
hối lộ cho tui im, nếu không thì…
LikeLike
Ai mở lên sẵn tui coi ké thôi nghe! Ba cái vụ bản quyền bản hạn này tui hỏng biết! Hehe!
LikeLike
chị gởi email cho V. rôì
LikeLike
phải coi phim không?
LikeLike
???
LikeLike
Cá salmon, foods ỏ mấy tb khác mắc hơn Cali.
Quen lụm lon sớm rùi cô VN.
Cái thú vui còn lại, sáng tinh sương, say cà phê xong pha…cái roma phu? kín căn nhà nhỏ bay xuống triền đồi, đánh thức những người còn nướngdu` đã khen khét:P
Tui ỏ hơi xa khu GDW, nên không đuọc cùng bác tà tà nhìn thiên hạ
LikeLike
Chắc rồi đây nhiều người sẽ muốn đi “lụm lon” để là người đi ăn nhà hàng nhiều nhất, sáng dậy được thủng thỉnh xay và pha cà phê từ ngôi nhà trên triền đồi để đánh thức khứu giác những người còn đang vùi trong chăn, lại một mình lên blog, lần lượt trả lời “còm” cho “còm sĩ,” rồi đi nướng cá salmon có mùi t-shirt.
(NL thức từ khi Già một mình “độc còm” trên blog nên không có bị “khen khét” :p)
LikeLike
Bũa nay có người mắc lưỡi câu đầy phố Bolsa, nên tránh xa, tránh xa 😛
LikeLike
Cuộc đời lụm lon thật như quan 😛
LikeLike
Lụm lon, mà là lon gì mới là cái ăn tiền! Có ai volunteer đi điều tra hông vậy? Hehe!
LikeLike
Lon tiền.
LikeLike
Chữ “khen khét “của Ngọc Lan làm tui nhớ ” mùi gì mà nghe khen khét hỡi ông đầu bếp của tui ơi….” câu nhạc hiệu của chương trình Bếp Nhà Ta Nấu do Uyên Thy phụ trách. Tui nghe từ 1993…
LikeLike
chữ “khen khét” là của Già dùng để xỏ xiên người ta trước đó ÔC ơi.
LikeLike
thôi tui lạy “bà” , muốn ăn gì nói đi.. kiểu gắp lửa bỏ tay người sao còn nhiều người dùng quá….
khà khà
LikeLike
Ơ hay, ông đọc lại còm của Già chưa?
“Cái thú vui còn lại, sáng tinh sương, xay cà phê xong pha…cái roma phu? kín căn nhà nhỏ bay xuống triền đồi, đánh thức những người còn nướngdu` đã khen khét:P”
Sao tự dưng nhiều người đứng về phe Già để cự nự tui vậy trời 😦
LikeLike
hề hề….. biết nói sao nè… thôi nín…coi cách Ngọc Lan đổ lửa, tức cười quá đi…
LikeLike
ông tức cười, tui tức chết. Không thèm nói chuyện với ông nữa, hic
LikeLike
NL, chị cho NL điểm 10 thêm chữ “qúa xuất sắc” :):):):) Có phải hôm nay là research day của Lan?
LikeLike
hahaha, sao chị Đoan nhớ hôm nay là research day của em? Để coi hôm nay research ai 😛
Còn vụ “cho điểm 10 thêm chữ “qúa xuất sắc”” cùng nụ cười “gian ác” của chị, em chưa hiểu lắm nha! Không khéo có người lại nghĩ 2 chị em mình đang nói xấu Già, hahahahaha
LikeLike
chời, nụ cười của chị dễ thương dzậy mà còn phàn nàn à ???cái gì chưa hiểu, ghi xuống giấy, mai mốt về CA, túm lại 1 lần cho nó goṇ…
LikeLike
“gian ác” nằm trong móc móc 😛
LikeLike
chương trình “8 với NL” tạm thời đ̣ứt khúc ở đây nha, tui phải đi ‘xài tiền”…
LikeLike
Cuối tuần mọi người bàn chuyện ăn, lấy mất tiêu “cái vé đi tuổi thơ của tui.” Vậy để tui dồn mọi người qua toa mới, tha hồ tám chuyện nấu nướng. Ai có món ngon gì xin tự tiện kể.
LikeLike
Tuổi thơ là ‘ăn, học, chơi’! Ăn lại đứng hàng đầu, cho nên phải ăn, mà muốn ăn thì phải lăn vô bếp nấu! Hehe!
LikeLike
“@Ken, Già lụm lon, Silent: Cám ơn thiện ý của mọi người.
Có điều, như NL đã nói, đời tư mỗi người không ảnh hưởng đến việc NL cảm nhận cái hay của những tác phẩm mà mình thích.
Kế nữa, những người mà mọi người xa gần muốn nhắc đến, đều là những người ít nhiều góp phần giúp NL đi trên con đường hôm nay”
“Tôi sẽ không bao giờ hối tiếc những gì tôi không bao giờ nói ra” Nhưng tất cả đã lỡ làng, không biết nói lời gì hơn là I am very deeply sorry. Lời cô giáo nói ra một, mình thấu hiểu gấp 10 lần. Xin cầu chúc mọi điều may mắn.
LikeLike
“Tôi sẽ không bao giờ hối tiếc những gì tôi không bao giờ nói ra”
Trời ạ! Không nói thì hối tiếc nỗi gì! Mà NL cũng đâu có muốn ai say sorry gì đâu. Chỉ là giải thích cho cùng nhau hiểu thôi mà.
Silent này nhạy cảm quá đi 😛
LikeLike
Nhạy cảm là dễ bị cảm đó nghe! hehe!
LikeLike