Sau 6 chặng đường dài lê thê, xin tóm tắt một chút trước khi quý vị xem tiếp:
1. Từ chặng 1 đến nay, toàn bộ là những ghi chép của tui trong quá trình đi tìm hiểu để thực hiện bài phóng sự về chuyện một người tên Lê Thị Tâm mất tích năm 1968, đến sau năm 1975 thì gia đình nhận giấy báo tử và đến năm 1983 được nhà nước công nhận là “liệt sĩ.” Tuy nhiên, tháng 6 năm 2010, người liệt sĩ đó bỗng trở về thăm gia đình trong tư cách một Việt kiều Mỹ, đang định cư tại tiểu bang Texas.
2. Theo những ghi ghép đó, tui đã phải trải qua nhiều lần “dò la” sau cùng mới có được số điện thoại để liên lạc với chị Lê Thị Tính, em gái “LSVK” Lê Thị Tâm, một cô giáo đang dạy học tại trường tiểu học TP ở thành phố Quảng Ngãi. Những tưởng chuyện hỏi xin số điện thoại, địa chỉ để liên lạc với chị Lê Thị Tâm là điều dễ dàng, thế nhưng mọi chuyện đã không diễn ra như vậy.
3. Qua các cuộc điện thoại trò chuyện với chị Tính, với những điều lạ lùng mà chị Tính – người em gái được sinh ra sau khi chị Lê Thị Tâm mất tích – là người trong nhà cũng thấy khó hiểu, cùng với sự xuất hiện bất ngờ của “thầy tuyên úy H.” – người cho rằng chị Tâm là người ông đã cứu từ năm 70, 71 – đã khiến cho câu chuyện càng có vẻ “quái quái.”
4. Tuy nhiên, điều quái dị và khó hiểu nhất không chỉ ở chỗ: không ai biết chị Tâm sang Mỹ bằng cách nào, mà còn ở việc người LSVK này cứ lần lữa không cho người em xin số điện thoại để liên lạc khi cần thiết.
5. Thế nhưng, có công mài sắt có ngày nên kim 🙂
Bây giờ thì xin mời đọc tiếp!
***
Tôi không nhớ rõ là sau cuộc gọi lần thứ 5, lần mà chị Tính kể rất nhiều chuyện, từ chuyện có người chứng kiến chị Tâm chết, có cả ngôi mộ, chuyện chị Tính đi bốc mộ rồi về không, đến chuyện chị Tâm được người anh họ nhận ra qua vết sẹo thuở nhỏ, chuyện một người từng ở chung đơn vị, chung làng với chị Tâm còn sống và nhận ra chị, thì tôi có gọi điện thoại thêm cho chị Tính lần nào nữa không, vì tôi không thấy mình “take note” lại. Cũng có thể vì tôi nản quá cũng nên!
Chỉ nhớ ngày tôi có được “tin vui giữa giờ tuyệt vọng” là ngày 26 tháng 3 năm 2011. Như vậy, tức hơn cả nửa năm sau cuộc trò chuyện kia, tôi mới có được điều tôi chờ đợi.
Cuộc điện thoại ngày hôm đó rất nhanh gọn. Chị Tính, vẫn thái độ và giọng nói vui như mọi khi, kêu tôi đợi chị đi lấy tờ giấy có ghi số điện thoại của chị Lê Thị Tâm.
“Em ghi nghe. Số mã vùng thì em tự ghi nghe. 743-861-xxxx”
Tôi vừa ghi xuống vừa đọc lại cho chị Tính nghe. “Số này là số chị thường gọi cho chị Tâm đó phải không?” Tôi hỏi lại sau khi ghi.
“Ừ, chị gọi theo cái số này á. Chỉ còn một số nữa mà không bao giờ chị gọi được, nó cứ có cái tiếng gì ở đâu, họ nói liên tục như là tiếng Mỹ tiếng gì á, chị nghe không có được, không có hiểu nên chị tắt không có gọi. Bây giờ mà em gọi thì hình như chắc là ban đêm rồi.” Chị Tính cho hay.
Tôi bảo sẽ gọi lại khi thuận tiện. Chị Tính dặn kèm:
“Chỉ ít khi nghe điện thoại lắm. Thường là anh bốc máy. Anh bốc máy xong rồi mới gọi chỉ chứ hầu như chỉ không nghe điện thoại.”
Cám ơn chị Tính xong, tôi thở phào nhẹ nhõm. Không thể nói là tôi không vui khi thấy công mình bỏ ra bấy lâu đã có kết quả. Và chẳng bao lâu nữa, thì phóng sự “đang xếp xó” của mình sẽ được thò mặt lên báo.
Sau khi tận hưởng niềm vui không lời, tôi ngó đồng hồ, khi đó California đã gần 11 giờ đêm thì “Texas” cũng phải 1 giờ sáng. Đương nhiên không thể nào bấm số điện thoại gọi người ta vào cái giờ lãng nhách như vậy được. Đành mong cho mau tới sáng.
Có điều, không ngăn được tò mò (viết cái này lại nhớ chị Hà Giang, suốt ngày chỉ cứ nói “tò mò là một trong những đặc điểm của đám phóng viên!”), tôi lên Google gõ cái số mà chị Tính vừa cho xem coi nhà chị Tâm ở nơi mô.
Nhưng
Những ai đã phụ tôi một tay ngày hôm nay đi tìm xem số điện thoại có area code “743” là ở đâu thì có lẽ đã hiểu phần nào.
Tôi gần như bị “sốc” khi đọc những câu này:
“The 743 area code appears to be a invalid, it may be ‘spoofed’.”
What? Sao lạ lùng vậy? Trong nguyên cái list dài ngoằn mà website này liệt kê ra những số điện thoại “không có thực” có một số y chang số tôi đang có trong tay. Chưa kể, nó còn nói rằng mã vùng 743 là không có thực.
Tôi lại dò, tôi lại tìm. Những gì hôm nay độc giả gửi cho tôi là những gì tôi đã tìm qua hết rồi 😦
Tôi vừa ngạc nhiên, vừa bực, lẫn vừa… sợ! Cứ nghĩ đi, mình đang làm bài tìm hiểu về một người được cho là chết từ mấy mươi năm trước, nay bỗng lù lù trở về, bảo đang ở Mỹ. Tìm trần ai luôn mới ra được số điện thoại. Giờ lại bảo số đó không có thực! Giữa đêm hôm khuya khoắc, thiệt là tình là tôi muốn nổi da gà, lạnh xương sống chứ chẳng chơi!
Nhưng vì tức, nên tôi lại dò dò, tìm tìm, thấy được 1 số điện thoại có mã vùng là 743. Đó là một nơi dạy con nít “Child Day Care Center” ở Michigan! Má ơi! Mình đang đinh ninh chị này ở Texas, đùng cái bây giờ nói ở Michigan là sao?
Dù khuya lắm rồi, nhưng biết chắc là sếp Nhiên và sếp Giao chưa đi ngủ, tôi gửi ngay message hỏi, “số điện thoại 743-861-xxxx là ở đâu?”
Lát sau, cả hai ông đều nhắn lại “Michigan.” Rồi ngay sau đó hai ông lại nhắn, “số đó là Fraud!”
Tôi gọi luôn cho anh Giao, chủ bút của tôi, ảnh cũng lấy làm ngạc nhiên, cứ “kỳ hén! Kỳ hén!” Xong ổng kêu, thôi đi ngủ đi, mai gọi thử thì biết.
Tôi thử đổi mã vùng thành “734” thì cũng là Michigan, nhưng khi gõ tiếp 7 số sau vô thì vẫn là số ma nha!
Dù bực, dù sợ thì cũng đành phải nhanh chân chạy tót vô phòng, không có tắt đèn!
Sáng hôm sau, thức dậy là từ nhà tôi đã gọi ngay số điện thoại mà tôi có. Chỉ vừa bấm nút gọi thôi, không cần một tiếng chuông nào, đã nghe ngay giọng một người đàn ông “Cuộc gọi này không có complete. Vui lòng kiểm tra lại số và gọi lại.” Gọi chục lần như 1.
HỪ!
Vô đến sở làm. Tôi chìa cái số ra cho mấy sếp tôi. Ai cũng thử gọi. Và kết quả y chang như nhau.
Anh Hạo Nhiên đề nghị, “Cô giáo gọi lại cho chị đó, nói chỉ đọc nguyên cái số từ VN chỉ gọi đi thì chỉ gọi như thế nào?”
Thế là đến tối, tôi lại gọi ngược về VN lần nữa. Chị Tính đọc lại cho tôi “0017-743-861-xxxx.”
Tôi hỏi đi hỏi lại, “chị gọi cho chị Tâm được phải không?” Chị Tính bảo, “ừ, mỗi lần gọi thì thằng con trai chị nó dùng máy vi tính để gọi cho chị. Có khi gọi thì gặp anh bốc máy liền. Có khi thì nghe tiếng gì đó. Chị phải gọi lại. Nghe nói đây là số điện thoại ngoài tiệm.”
Theo cách chị Tính gọi đi như vậy thì lại càng quái!
Vì từ VN gọi qua Mỹ thì sẽ phải bấm số 001 rồi đến 10 số tiếp theo. Tôi đoán, như vậy có thể mã vùng sẽ là 774. Mà nếu thế thì người “chết đi sống lại” này ở Massachusetts! Chưa kể là số điện thoại này lại dư ra một số, vì nó có tới 11 số!
Lại đến ngày hôm sau, tôi thử gọi theo số 774-386-xxxxx, tức là tôi bấm dư 1 số so với bình thường, vì anh Hạo Nhiên bảo tổng đài nó sẽ nhận đủ những số đầu, còn phần dư sau thì kệ!
Gọi theo số này có người bốc máy!
Nhưng không phải là người Việt Nam. Mà cũng không phải người nói tiếng Anh!
Đến phiên anh Hạo Nhiên nghe. Tiếng Mễ. Sếp Nhiên xác định đó là tiếng Mễ.
“Nhờ Bảo Anh gọi cho. Bảo Anh biết tiếng Mễ.” (Bảo Anh là sếp lớn nữa trong NV, con gái của ông Đỗ Ngọc Yến, người sáng lập tờ NV)
Chị Bảo Anh rất sẵn sàng gọi. Có điều, máy reng nhiều lần không ai bắt! Chị lại kiên nhẫn gọi, đến cuối cùng có “một đứa bé” bốc máy. Nó bảo không có người lớn nào ở nhà, và cũng không có người VN nào ở đó!
Suốt mấy ngày, tôi cứ nghĩ mãi, sao lại kỳ lạ như vậy? Theo lời chị Tính nói thì đây là số điện thoại chị Tâm cho chỉ, chứ không phải là số điện thoại người khác gọi đến hiện lên trên phone của chỉ, vậy thì tại sao lại không gọi được? Tại sao nó lại là một số “spoofed”?
Mà tôi thì lại ngại chuyện gọi lại để hỏi là có chắc chắn là số điện thoại đó không? Có chắc là chị Tính không đọc nhầm không?
Rồi tôi chợt nhớ ra có một người có thể giúp tôi.
Tôi email cho L.T, một cộng tác viên của báo NV, cũng đang ờ Quảng Ngãi. Hôm đó là ngày 1 tháng 4. LT nhận lời ngay không chút đắn đo.
LT gọi cho chị Tính, xin lại số phone một lần nữa, đương nhiên là L.T nói xin cho tôi, vì số tôi có không gọi được.
Nhìn email của LT có title “Wow wow wow có số rồi” tôi muốn rụng tim.
Nhưng, hic. Vẫn là số đó L.T ơi!
Nghe tôi nói vậy, LT chưng hửng. Ủa, không đúng hả chị? Rồi LT cũng thử từ VN gọi đi, cũng dùng thẻ gọi qua máy vi tính. Kết quả cũng chẳng hơn gì.
Có điều
Một tháng sau, “Em sẽ chạy luôn ra nhà chị Tính để lấy cho bằng được cái số điện thoại về cho chị NL,” LT viết email cho tôi.
Và LT đi thật.
Ngày LT hẹn gặp chị Tính, LT mở webcam cho tôi và chị Tính nói chuyện với nhau. Cũng rất vui. Sau đó, LT theo chị Tính về nhà chị để lấy lại số điện thoại mà chị ghi xuống.
Vũ như cẩn.
Tôi nản không thể tưởng tượng được. Nhưng rồi công việc này công việc khác cuốn tôi đi. Tôi đành gác lại chuyện người “LSVK” dang dở chỗ đó.
***
Như đã nói với mọi người ngay từ entry “Những bài viết dở dang” trước khi bắt đầu loạt bài này, đây là một trong những bài viết tôi chưa hoàn tất. Có bài chưa viết xong là vì tôi lười. Có bài thì sau khi phỏng vấn thấy không có điều gì nổi bật để viết. Riêng bài này thì đường đến với nhân vật chính bị ngắt ngang giữa đường.
Tôi chưa biết đến khi nào thì tôi mới hoàn tất phóng sự này. Nhưng tôi tin là nó sẽ phải xong, một ngày nào đó, không xa.
bi giờ là 3:29 sáng. Hết chuyện chưa? tui đi làm đây. Khi nào quỡn tui kể chuyện ma cho nghe!
LikeLike
Hết chuyện 🙂
Và bây giờ, xin mời quý vị xem chuyện ma Ken Zip, bắt đầu từ tối đêm nay, teng teng teng tèngggggg
(kể trước khi đi làm nha chú :p)
LikeLike
Từ từ… Mới viết xong Sớ Táo Quân, đầu óc còn đang tăng tăng đây. Cũng chưa rãnh để đọc kỹ bài “Hành trình tìm kiếm” nữa, thiệt là ..tình. Thôi thì Ngọc Lan khời xướng viết chuyện Ma đi, tui theo. Bảm đảm mê ly rụng rời,rụng rún, rã rượi ,rồn rột, rèn rẹt luôn
kíu nha!
LikeLike
Viết/kể chuyện ma đêêêê!
Ai hưởng ứng giơ tay đêêê! À, không, giơ tay hỏng thấy, vậy ai đồng ý gõ đồng ý vô đây đêêê!
Chú Ken Zip mở hàng nghe 🙂
LikeLike
Có ngay độc giả “mê truyện ma” này giơ tay và giơ chân hưởng ứng liền tù tì, hihi…
LikeLike
Tới đây thì “tạm thời” coi như “vãn tuồng” rồi bà con ơi !
Sao Cô Ngọc Lan không thử nhờ thân hữu hoặc bạn đọc Người Việt – sau loạt phóng sự này đã lên mạng – đi tìm “tung tích” của nhân vật trong chuyện đang ở Texas (theo như Cô cho biết).
Theo như tui biết Texas phần đông người miền Trung VN về tiểu bang này định cư rất nhiều.
Chị Tâm này có một tiệm giặt ủi, tự trông coi điều hành một mình hoặc cả hai vợ chồng làm chung ?!
Không biết trong cuốn danh sách điện thoại niên giám có liệt-kê tên họ của Chị Tâm hoặc ngành nghề giặt ủi (laundry) tên thương-hiệu với tên Chị ấy không ?
Vùng nào có đông người Việt là có cơ sở thương mại do chính người mình tự làm chủ cũng nhiều. Có thể “dò la” các vùng này.
Còn thẻ gọi điện thoại mà người Việt thường xài tại tiểu bang Texas là tên những công ty nào phân phối cho những khu vực thương mại có người Việt hay lui tới, cần tìm hiểu cho ra.
Cũng có thể là mình “so sánh” những con số điện thoại mà Cô Ngọc Lan đã có được từ người em gái LSVK, coi số đó thuộc về công ty nào tại Texas ? Rồi từ đó liên lạc với công ty cung cấp đã phân phối cái thẻ gọi đó vào thời điểm nào, và giao cho tiệm nào bán ?
Không biết là ở cương vị một “Nhà Báo” có thể nhờ American Red Cross giúp đỡ tìm người này được không ? Có “vi phạm” nguyên tắc, luật lệ gì không ?
Tui có một số ý kiến nhỏ như dzậy và mong là Cô Ngọc Lan khi có kết quả sẽ cho một số kỳ phóng sự nữa cho chuyện này, để “chính thức” chấm dứt luôn.
Kính,
LikeLike
Tự dưng nghĩ mình làm “kinh động” thiên hạ lên như vậy kể cũng “không giống ai” 😛 Chỉ hy vọng là trong số độc giả đã đọc qua những bài này, tình cờ có nhận ra được người NL muốn tìm thì họ email giới thiệu cho mình thôi.
Những cách tìm người trong niên giám… NL đã thử hết rồi 🙂
LikeLike
“Tôi chưa biết đến khi nào thì tôi mới hoàn tất phóng sự này. Nhưng tôi tin là nó sẽ phải xong, một ngày nào đó, không xa.”
Thưa Cô Ngọc Lan ,
-Tôi cũng hy vọng như vậy. Trừ khi Cô “LSVK” đồng ý “xuất đầu lộ diện” họp tác với Phóng viên Ngọc Lan.-
Bởi vì , từ đầu đến giờ Cô giáo Lê thi Tính trả lời phỏng vấn của Cô có vẽ ởm ờ , “tiền hậu bất nhất” … mãi đến giờ chót cho số phone cũng chưa chắc là số phone thât nữa ! Ngay cả phóng viên L.T. gọi từ VN cũng không được luôn ! Như vậy là sao ???
Theo tôi nghĩ: Đây là “vấn đề riêng tư” của Cô Lê thị Tâm. Và cũng vì lẽ đó mà mãi cho đến năm 2010 Cô ấy mới trở lại thăm quê hương , nơi chôn nhao cắt rún.
Chúc Cô sớm hoàn thành “sứ mạng” trong vinh quang.
Hai Lúa
LikeLike
cái vụ bà liệt sĩ này phải cho vào web “bótay.com”..
LikeLike
ủa website gõ dấu được hả 😛
LikeLike
website này chỉ giành cho những chuyện dài nhiều tập, không đoạn kết của Ngọc Lan mà thôi..he..he
LikeLike
Sao lúc LT đến nhà chị Tính, không kêu LT kêu chị Tinh gọi cho chị Tâm từ máy vi tính của chị Tính như chỉ thường gọi coi như thế nào, coi xem có ai bắt phone không. Nhiều bí ẩn quá!
LikeLike
chời ơi chời, cái gì cũng vừa phải thôi chứ, người ta có mắc nợ mình đâu mà mình đòi lung tung và “tỏ ý nghi ngờ” 🙂
LikeLike
Nhưng hiện thời thì chỉ có cách này mới có thể giải quyết được bí ẩn thôi. Phải tìm cách tế nhị nào để có thể gọi cho chị Tâm trực tiếp từ nhà chị Tính.
LikeLike
Nếu còn… ấm ức..cô Ngọc Lan có thể “xác minh” và viết về ông Việt kiều Samurai này:
http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nvnnnnn3nmn31n343tq83a3q3m3237nvn0n
Các địa danh ổng viết trong chương 8 loanh quanh trong Orange County này thôi..
Cô NL viết hay, thích đọc nên… “kiến nghị” vậy thôi.
Tâm Vấn
LikeLike
Cám ơn cô/chú Tâm Vấn.
LikeLike
NL thử gọi zip 713 thay vì 743 đi
713 là số Texas
LikeLike
Để NL thử. Thank you.
LikeLike
Ðúng đó, NL thử gọi số 713 đi .
713 là area code của Houston, Texas .
Nếu là Houston, thì ‘matches” với chi tiết “đi câu cá ngoài biển”, vì biển Galveston ngay kề Houston mà .
Hơn nữa, số 713 có thể đúng, vì … TH nhớ hồi xưa ở VN thì TH được dạy viết số 1 (một) có cái móc ngoéo và cái gạch dưới chân, chứ không phải như bên này ta viết trơ trụi như cây gậy “I” vầy 😉
Bởi vậy có thể cô Tính đó viết xuống số Một, nhưng khi đọc lại cho NL thì lại “ba chớp ba nháng” đọc thành số Bốn .
Cái gạch dưới chân số Một, chỉ cần kéoooo dài 1 tí cho nó nối với cái móc ngoéo xéo xéo kia, là ra số Bốn, hihihi
“Sai một ly, đi một dặm” là đây ! 😉
LikeLike
“Cuối cùng là hư vô”, là con số không, đơn giản vậy sao? Bây giờ chắc chắn là tui đang bị cà lăm, ú ớ trong ngậm ngùi. Làm gì nhau bây giờ? hởi cô Ngọc Lan. Thân.
LikeLike
Ai gì ai biết làm gì, hehehe.
Thôi chuyển qua đọc chuyện khác chú ơi!
LikeLike
Đem con bõ chợ – đem bạn đọc bõ giữa sa mạc ảo. “Thế lày nà thế lào ??” Hiểu được NL nghĩ gì – die instantly. Thân.
LikeLike
Hiểu chết liền thì tốt nhất là không nên hiểu, để mà sống đọc cái khác. Rồi một lúc nào đó quay lại đọc tiếp cái này 😛
LikeLike
Xin NL viết đền bù một đề tài khác cho đọc giả immediately. Thân tỵ nạn dĩ nhiên không dám đòi hỏi, chỉ nhỏ nhẹ yêu cầu. Rất mong !
LikeLike
Từ từ để NL tính.
Khổ quá bà con ơi 🙂
LikeLike
Chị Lan ơi,
Phóng-sự kiểu này vì làm độc-giả hồi-hộp quá.
Cứ tưởng chị đã có bài sẵn rồi chỉ việc mỗi ngày đăng lên bao nhiêu trang hoặc bao nhiêu chữ. Tuy nhiên, dường như đây là một thời-sự chứ không còn là phóng-sự. Dường như chính chị cũng chưa liên-lạc được với chị Tâm nữa hoặc có thể khẳng-định là chị ấy sống hay chết. Em sẽ phải tự cố-gắng không vào xem nữa cho đến ngày mai mới được.
Thân ái,
LikeLike
hehe tất cả bị lừa rồi
(noi chơi đừng “rận” nghe cô NL)
LikeLike
đâu có đâu, tui nói từ đầu rồi chứ bộ 🙂
LikeLike
ủa, mình viết xuống mỗi ngày đó, sẵn để dành mai mốt có gặp được cô đó thì khúc đầu mình có rồi 🙂
Sao phải cố gắng chi vậy? Mai mình viết cái khác, viết “chuyện tào lao” 🙂
LikeLike
Mình là một trong những độc giả đang “bức xúc” vì chuyện ly kỳ này chưa có đoạn kết. Nếu Ngọc Lan có gọi cho chị Tính thêm lần nữa thì nhờ chị ấy hỏi tên của tiệm giặt ủi là gì, từ đó NL có thể truy ra. Mà lạ là gia đình bên VN xin địa chỉ nhà mà chị Tâm lại không cho, thật là kỳ lạ. Thôi chờ nghe độc giả ken zip kể chuyện ma nghe đỡ ghiền vậy, trong khi chờ NL thu thập thêm tin tức. Cám ơn ken zip trước nhen.
LikeLike
hehehe, cái gì hỏi được là hỏi hết, nhưng “hỏi thì nhiều, trả lời không bao nhiêu” 😛
LikeLike
Úm ba la ,úm ba la…Cô hồn cát lành ,cô hồn cát dữ…
Quới nam ,quới nữ….sống linh ,thoát thiêng…
Úm ba la ,úm ba la…
Cần gì thì nói , có một cái ” Deal” cũng hơi bự bự
Xe sang, nhà bự…giấy vàng ,bạc mả…
Cho xin số phôn? nó mà đung’ chỗ .
Trên nầy sẽ đốt…Via mail ” ịt phờ ress “không cần địa chỉ .
Đến góc Bôn xa ,gần nơi phố báo…
Úm ba la….
LikeLike
Tui tung nhan nhung so phone ky la hien tren cell phone cua tui la 1234567890 nen cai area code spooked cua Ngoc Lan khong co gi la ‘quai quai’ ca .
Cai quai quai la co giao Le thi Tinh noi da tung goi sang My lien lac voi chi Tam bang so phone nay . Cai quai quai thu hai la co giao nay lan khan khong dua so phone ra ngay ma doi ca nua nam sau .
Well, cung may khong ai bi spam ca .
LikeLike
Hay NL goi thu so nay
mot bua tem – hai bua tem- bua tem bua khong
(tui phai dung giong Quang cua co giao Le thi Tinh )
Hi vong NL se gap thui a .
LikeLike
😛
LikeLike
Coi như trớt hướt !
LikeLike
hehe, đến giờ thì đúng là trớt quớt.
Nhưng NL vẫn còn đang tiếp tục mà 🙂
LikeLike
@ Hai Lua : ” Theo tôi nghĩ: Đây là “vấn đề riêng tư” của Cô Lê thị Tâm.”
Toi cung nghi vay . Co the khi bi thuong chi mat het chi nho nhu trong phim tau , khi tinh vay , xu la que nguoi , khong than nhan nen khong ai giup khoi lai tri nho noi chi . Va sau bao nhieu nam , chi co nho duoc cung la qua khu . Vi the chi ay khong muon cho bao chi lam ” rum beng ” len , nen ve tham nha nhu di tham bay .
@ Ngoc Lan : ” Dung tuyet vong , toi oi dung tuyet vong ” :). Hy vong lam , hy vong lam .
LikeLike
NL cũng nghĩ như thienban 🙂
LikeLike
There is an easy solution. Neu chi Tinh goi cho chi Tam bang so do’ duoc tu ben vietnam, thi co’ the Co Lan nho nguoi quen ben VN goi cho co Tam bang so do’ coi duoc khong? Neu duoc, thi hoi can ke co Tam her number and how to reach her from the U.S. Or the best option is for Co Lan ve VN, toi nha chi Tinh and hai chi em cung goi cho chi Tam. 🙂
LikeLike
easy and not easy 🙂
LikeLike
Đề-nghị nếu ai trong chúng ta có bạn bè hay gia đình ở Houston thì có thể in hoặc email 1 hay 2 tấm hình của chị Tâm rồi nhờ họ hỏi vòng vòng dùm. May ra mình sẽ tìm ra trẻ lạc dùm chị Lan. Đừng gọi về VN nữa mắc công.
LikeLike
hehehe, bạn K-H dễ thương quá 🙂
LikeLike
Chắc là cô TÂM sợ ĐẢNG TA trừng trị nên cứ âm thầm lặng lẽ sống?!?!
LikeLike
Tui nghi LSVK này hồi đó hồi Chánh rồi dớt Anh Mỹ nào đó và theo chàng dề dinh (vì nghe nói có con trai cao lớn như Mỹ). Sợ VC trả thù nên chơi cái tình chết rồi cho chết luôn . (tập 1) . Ai dè sau này có người VN qua Mỹ nhiều nên mới dớt chồng VN rồi về VN làm VK “Hồi Hộp”. (tập 2). Làm cho bà con độc giả Người Việt online phải hồi hộp cả tuần nay. Tui cũng hôi hộp quá nên “si nghĩ “dzậy cho bớt tức. Quý dzị có Đồng ý không?
LikeLike
Cô NL ơi,
Hình như phải là “có công mài SẮT có ngày nên kim”. Chữ sắt ở đây có ý là iron đó.
LikeLike
Cám ơn cô NVYN, NL sửa lại rồi 🙂
LikeLike