Giữ lời hứa, hôm nay bắt đầu kể lại câu chuyện này.
Tui sẽ kể theo trình tự những gì tui đã làm, để mọi người, giống như tui, có dịp nghiền ngẫm, suy nghĩ những gì xảy ra. Và tui cũng hy vọng là nếu có độc giả nào tình cờ biết được những gì có liên quan đến câu chuyện này, mà tui không biết, thì vui lòng cho tui biết thêm với nha. Cám ơn rất nhiều.
***
Mọi chuyện bắt đầu từ bản tin trên báo Người Việt ngày 11 tháng 7, 2010.
“Liệt sĩ Việt Kiều” trở về sau 42 năm mất tích
QUẢNG NGÃI – Bà Lê Thị Tâm, 59 tuổi, từng là binh sĩ của ‘Việt Cộng’, được xác nhận là đã ‘hy sinh’ năm 1968 và được công nhận là ‘liệt sĩ’ vào năm 1983, nay vừa đột ngột trở về từ tiểu bang Texas, thăm gia đình tại thôn Ðồng Xuân, xã Hành Thịnh, huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi, sau 42 năm mất tích.
Câu chuyện kể trên được báo Sài Gòn Tiếp Thị thuật lại hôm 10 tháng 7, dẫn lời ông Huỳnh Xuân Vinh, phó chủ tịch xã Hành Thịnh: “Theo những gì được biết thì sau khi tham gia cách mạng và hoạt động tại địa phương, vào khoảng 1968, sau đó, chị Tâm cùng 2 nữ đồng chí khác được xác nhận đã bị bắn chết. Năm 1983 chị Tâm được công nhận liệt sĩ và hưởng các chế độ theo quy định cho đến nay. Sau khi chị Tâm còn sống và trở về thăm gia đình, ngày 2 tháng 7 năm 2010.”
“Liệt sĩ Việt kiều” Lê Thị Tâm
(theo lời em gái chị Tâm, tấm hình này chụp gần 10 năm trước khi chị Tâm trở về VN gặp người thân)
Ông Huỳnh Xuân Vinh nói thêm rằng, “Xã đã mời cụ Phan Thị Lương (mẹ của bà Tâm) lên làm việc. Và bà Lương đã trả lại các giấy tờ liên quan đến việc công nhận liệt sĩ. Xã đã tiến hành các thủ tục để đề nghị cấp thẩm quyền cắt chế độ hỗ trợ liệt sĩ theo quy định đối với chị Tâm”.
Vẫn theo Sài Gòn Tiếp Thị, “Tin chị Tâm, con gái bà Lương đã ‘hy sinh’ cách đây 42 năm giờ đã trở về không chỉ ‘bằng xương bằng thịt’ mà còn là Việt kiều Mỹ, lan nhanh đi khắp nơi. Và trở thành ‘sự kiện’ gây nhiều ngạc nhiên cho người dân xung quanh, lẫn sự tò mò.”
Tờ báo nói rằng, tuy không được gặp trực tiếp vì “liệt sĩ” Tâm đã rời quê để trở về lại Mỹ. Nhưng từ lời kể của bà Lương và người em gái ruột là Lê Thị Tính (sinh 1968), hiện là giáo viên trường tiểu học Trần Phú và đang sống tại thành phố Quảng Ngãi, mà báo sài Gòn Tiếp Thị biết được phần nào câu chuyện.
“Theo đó, chị Tâm là chị cả trong gia đình có 2 chị em. Sau khi bị thương vào khoảng năm 1968, chị Tâm được máy bay chở đi, rồi được đưa sang Mỹ điều trị và tái định cư tại Texas cho đến bây giờ. Hồi mới nghe tin chị gái của mình còn sống và là Việt kiều, bản thân chị Tính không tin; đồng thời trong lòng nghi ngờ ai đó nhận nhầm, hoặc có ý định gì xấu. Thế nhưng khi gặp và qua hỏi han, trò chuyện và được người anh bà con, vốn là bạn thân của chị Tâm xác nhận thì chị Tính mới dám tin rằng đây là chị ruột của mình.’
Tuy vậy, tờ Sài Gòn Tiếp Thị không cho biết thêm bà Tâm bị đơn vị nào của quân đội Mỹ hay VNCH bắt và quá trình được đưa sang Mỹ ra sao.
Theo lời kể của bà Tính thì, “Khi nghe hỏi về lý do vì sao chừng ấy năm trời mà không thư từ liên lạc với gia đình, chị Tâm cho biết sau khi được đưa sang Mỹ điều trị xong, do xung quanh toàn là người bản xứ, mà bản thân không biết tiếng Anh, trình độ học vấn lại chỉ mới hết cấp 1. Còn về sau này chị lại không biết tin tức gì ở quê gia đình ai sống chết ra sao. Nhiều lần định về thăm quê, nhưng do điều kiện kinh tế không cho phép.”
Vẫn theo Sài Gòn Tiếp Thị thì “Riêng việc về quê lần này và hội ngộ được với gia đình, như lời chị Tâm cho biết, cũng là điều ngoài sức tưởng tượng. Bởi lẽ, theo suy nghĩ của chị Tâm thì với chiến tranh khốc liệt như vậy và sau mấy chục năm trời bặt tin như vậy thì rất khó có thể tìm được gia đình.”
***
Lần theo dấu vết
Một bản tin rất hấp dẫn, nhất là đối với người làm báo như tôi, bởi nội dung câu chuyện còn nhiều yếu tố chưa rõ ràng, khiến người ta phải tò mò, phải thắc mắc. Lý do bởi là nhân vật chính – người “liệt sĩ Việt kiều” – đã trở về Mỹ, nên báo chí trong nước chỉ có thể dừng lại ở chỗ đó mà thôi.
“Mình đang ở Mỹ, mình sẽ có điều kiện để khai thác tiếp câu chuyện lạ lùng này bằng cách phỏng vấn trực tiếp bà Lê Thị Tâm.” Tôi nghĩ như vậy. Thế là sau khi được các sếp đồng ý, tôi bắt tay vào việc đi tìm tung tích “liệt sĩ Việt Kiều” này.
Nhưng mà tìm từ đâu và tìm như thế nào đây?
Bắt đầu từ nguồn cung cấp tin, tờ Sài Gòn Tiếp Thị. Email và gọi điện thoại hỏi. Không ai trả lời.
Vậy thì bắt đầu từ những người được nhắc đến trong bản tin. Ông Huỳnh Xuân Vinh, phó chủ tịch xã Hành Thịnh, huyện Nghĩa Thành, tỉnh Quảng Ngãi, và chị Lê Thị Tính, em gái “liệt sĩ Việt kiều” Lê Thị Tâm, giáo viên trường tiểu học Trần Phú, Quảng Ngãi.
Tôi lên Google tìm kiếm website trường tiểu học Trần Phú, từ đó hy vọng có số điện thoại hay email của chị Tính. Thế nhưng sục sạo “nát” hết trang web đó, cũng chỉ có được số điện thoại trường, nhưng mùa hè, gọi đến trường chẳng ai nghe hết! Thấy có email của một cô giáo trong trường Trần Phú, tôi chẳng ngại ngần email luôn cho cô đó, nhờ cổ nhắn tin đến cho cô Tính là “có phóng viên NL của báo NV ở California muốn tìm.” Đây là nguyên tắc đầu tiên của nhà báo: phải xưng danh xưng tánh trước khi phỏng vấn.
Có điều, email thì email, tôi không mấy hy vọng sẽ có hồi âm sớm, bởi số lượng thầy cô giáo ở VN sử dụng email, internet thường xuyên không có nhiều. (Mà đúng như tôi nghĩ, hơn một tháng sau, khi tôi đã tạo được mối quan hệ với cô Tính rồi thì tôi mới nhận được email trả lời từ chồng của cô giáo kia – vì cổ không rành sử dụng computer.)
Không tìm được từ trường Trần Phú, tôi quay sang đi tìm ông phó chủ tịch xã Hành Thịnh. Tên thôn, tên xã, tên huyện, tên tỉnh có cả rồi, thì cứ Google mà kiếm thôi.
Nhưng, á à, huyện thì có số điện thoại nhưng đến cấp xã thì không có nha. Tôi gọi cho UBND huyện luôn, xin số của xã. Ngon lành chưa. Nhưng, hệ thống điện thoại xã đang chuyển qua cái gì đó, quên mất tiêu rồi, nên người tiếp chuyện với tôi cũng không có số liên lạc được với xã Hành Thịnh. Cô đó cũng cho tôi một số, nhưng tôi không connect được.
Trời, chẳng lẽ chịu thua ở đây, hay cứ chờ đến khi tựu trường để gọi ngược lại trường Trần Phú?
Vừa khi đó, thấy có đứa học trò cũ đang xuất hiện trên Yahoo!Messenger, tôi nhảy vào hỏi nó có cách nào tìm dùm tôi số điện thoại của UBND xã Hành Thịnh. Nó bảo để nó thử.
Một chốc sau nó nhắn lại cho tôi số tôi muốn tìm. “Ôi, làm sao em tìm được?” Tôi hỏi. “Em cũng thử gọi tùm lum, cuối cùng nhớ ra có đứa bạn ở Quảng Ngãi, rồi bạn này gọi hỏi bạn khác dùm em…” – “Cám ơn em, cám ơn em nhiều lắm. Nhưng hôm khác cô sẽ ‘tám’ tiếp với em, bây giờ cô bận chút chuyện.” (cô giáo này đôi khi “cà chớn” vậy đó!)
Có số, tôi gọi về UBND xã tìm gặp ông phó chủ tịch. “Anh Vinh không có ở đây chị à!” – “Chị có thể cho tôi xin số điện thoại di động của anh Vinh được không, tôi muốn phỏng vấn anh Vinh một vài chuyện.” Có số điện thoại của ông phó chủ tịch xã, người được nhắc nhiều đến trong bài báo, tôi gọi ngay, như kiểu sợ ổng sẽ biến mất.
Cuộc trò chuyện với ông phó chủ tịch xã Hành Thịnh
Điện thoại reng, nghe tiếng “a lô”, tôi xưng danh tánh, và mục đích muốn tìm hiểu câu chuyện về người liệt sĩ bỗng trở thành Việt Kiều sau 42 năm.
Câu trả lời đầu tiên của anh phó chủ tịch xã này giống na ná kiểu trả lời của những người làm việc cho nhà nước ở VN, mà tôi có dịp gọi điện thoại về phỏng vấn những khi cần thiết.
“Nói điện thoại không hết đâu, để khi nào em về Việt Nam thì đến trao đổi trực tiếp đi, được không?” Anh chàng tìm cách né để không phải nói chuyện với “báo chí hải ngoại.”
“Làm sao mà được,” tôi nghĩ bụng, và tìm cách gợi sao cho anh phó chủ tịch chịu nói. Mà rồi anh chịu nói thật.
Anh nói như vầy (tất cả lời trích dẫn đều là nguyên văn hết nghe, vì tính tui hay quên nên tui luôn báo cho người ta biết là tui thu âm cuộc nói chuyện để sau đó ghi xuống cho không bị sót, hay thiếu chi tiết nào):
“Anh không gặp chị Tâm, chỉ về ở đây có 3 hôm thôi. Khi anh nghe tin lên gặp gia đình thì chị Tâm đã đi rồi, thành ra chỉ có làm việc với gia đình. Gia đình có kể lại là vào năm 68, chị Tâm bỏ nhà đi, nói với mẹ là không muốn ở nhà với mẹ nữa. Đi cùng với 3 người nữ nữa, lên một vùng trên núi, rồi bị trúng đạn, bị thương, mọi người tưởng là chết. Trong khi đó chỉ lại còn sống, binh lính Mỹ phát hiện thấy chỉ còn sống nên băng bó và chở máy bay đưa thẳng về bên đó, rồi cổ ở miết bên đó luôn, rồi có chồng bên đó. Đến cuối tháng 6 vừa rồi có trở về quê cùng với chồng, về quê chồng ở Bình Định, rồi sẵn đó về quê thăm mẹ của chỉ.”
(À, ra là anh phó chủ tịch xã cũng chưa gặp mặt chị Tâm, anh chỉ nghe kể lại, rồi anh kể cho báo chí nghe)
“Như vậy là chị Tâm bỏ nhà đi rồi sau đó bị thương hay là chỉ đi bộ đội rồi bị thương?” Tôi hỏi.
“Thì khi chỉ bỏ nhà đi là để đi kháng chiến đó, rồi bị thương. Sau đó địa phương mới biết là cổ đi thoát ly nhưng bị mất tích. Mất tích xong rồi mới được chế độ liệt sĩ. Trong kháng chiến, những người thoát ly mất tích, hay hy sinh thì đều được công nhận liệt sĩ hết. Chính vì vậy nên nhà nước ViệtNam cũng làm chế độ liệt sĩ cho mẹ cổ nhận tiền tuất. Bây giờ con bả còn sống trở về thì bả mừng quá và tự nguyện trả lại tiền tuất. Con còn sống thì là mừng nhất rồi. Phần tiền đã nhận rồi thì thôi, nhà nước cho luôn bả, còn thời gian còn lại thì bả trả sổ lại không nhận nữa.” Anh phó chủ tịch xã nói tiếp.
Mà người nhà quê có tính dễ thương lắm, đó là khi họ đã chịu nói rồi là họ nói nhiều lắm, hơn mức mình mong đợi luôn. Anh tiếp tục kể:
“Anh trực tiếp gặp mẹ của chị Tâm, và mọi chuyện là do bà mẹ kể lại. Chị Tâm về cùng chồng và 2 người chị chồng. Lúc chị Tâm đến nhà kêu mẹ thì bà mẹ lại tưởng là người em của chị Tâm, tức chị Tính. Chị Tâm thì ôm mẹ khóc, bà mẹ thì cứ nghĩ là chị Tính giận chồng con nên khóc. Đến khi nghe chị Tâm nói “con là Tâm” thì bà mẹ mới biết là con mình còn sống. Mừng quá báo cho hàng xóm biết.”
Chờ anh ngưng lại, tôi hỏi, “Bản thân anh thấy sao về chuyện này?”
“Sự việc bà mẹ kể lại thì đúng là như vậy, là chỉ bị thương rồi mất tích, rồi mẹ con không liên lạc được. Cũng chính vì lâu quá không về nên cổ không nhớ gì hết, chỉ nhớ cái chợ Vom, mà chợ Vom cách đây cả 2 cây số, rồi hỏi mọi người mới chỉ dần dần lên. Nhà của cổ, cổ cũng không nhớ luôn mà.” Anh trả lời như thế.
Tôi hỏi xin anh phó chủ tịch xã có cách nói chuyện rất chân chất, dễ mến số điện thoại nhà của mẹ chị Tâm thì anh bảo anh không có, nhưng anh lại sốt sắng cho tôi một số điện thoại khác, “Đây là số điện thoại của anh Phan Diễn, là anh em cô cậu với cô Tâm, cũng là người làm ở xã. Em gọi hỏi thì có thể anh Diễn có.”
Mừng quá, đường đến đích của tôi có vẻ ngắn đi một chút.
Tôi tiếp tục thức trong tối hôm đó để gọi điện thoại cho người tên Phan Diễn. Đây là người nhỏ hơn chị Tâm 1 tuổi, nhưng lại là vai anh. Anh là người chơi với chị Tâm từ nhỏ, và biết trên đầu chị có một vết sẹo do té. Anh là người cứ đụng vào chị Tâm “coi là người hay ma,” và cho đến khi nói chuyện với tôi, anh vẫn không thôi thắc mắc về sự trở về một cách đột ngột của người em họ mình, sau 42 năm.
***
Muốn biết anh Phan Diễn đã “bức xúc” như thế nào về chuyện “người từ cõi chết trở về” của em họ mình, xin mời ngày mai đọc tiếp 🙂
Trang Blog Ngọc Lan bây giờ tui cài dzô máy vi tính nhà để đọc…trước khi đọc báo Người Việt rồi đó nghen !
Đọc bài phóng sự kỳ 1 này xong, tui thấy cái hay là cách “dẫn dắt” như vừa kể chuyện “tâm sự” mà lại đang làm “nghiệp vụ” mà boss giao cho !
Phỏng vấn với những “quan chức” trong nước là cả một vấn đề khó khăn, khi mình đang ở hải ngoại, đâu dễ mấy ai làm được chuyện này !
Cô Ngọc Lan “tài” thiệt !
LikeLike
Cám ơn Đọc Giả Blog Người Việt 🙂
À, mà NL thì không có “tài” đâu, sợ lắm, “chữ tài liền với chữ tai một vần” mà 😛
LikeLike
Chuyện này NL nên hỏi TT Obama thì biết vì đối với ổng thì “YES, WE CAN” ráo trọi!
LikeLike
Đúng là câu chuyện ly-kỳ,hấp-dẩn nhưng cũng có nhiều bí-ẩn cần phải suy-gẫm…Hồi-hộp và chờ-đợi…
LikeLike
Cô Ngọc Lan mò kim đáy biển, với mạng lưới toàn cầu của Người Việt. Cô chỉ nhờ những thân hữu, đại lý của Người Việt ở Texas tìm kiếm hộ bà Lê Thị Tâm là ra ngay. Đâu nhất thiết phải liên lạc ra tận Quảng Ngãi, mất thì giờ.
PGH – Minnesota
LikeLike
Tóm tắt của bài viết:
1- Xưng danh, xưng tánh khi phỏng vấn nhưng nên quên nói là có thu âm
2- Càng “cà chớn” càng xong chuyện lẹ(nếu là giang viên của học đại cà chớn thì lẹ hơn internet nữa)
3-Liệt sĩ và Việt kiều đều là con người
4- Cô NL cũng là con người, rất dễ thương nữa
(xin phép chạy truóc khi được ăn guốc cao gót)
LikeLike
Cái Ba nầy , tự nhiên đứng xem chớp bóng ma` còn chen vô …đứng trước mặt
còn khoe hàng : ê… tui già…’nghe mà phát ghét hà”
LikeLike
Hoan hô number 4 🙂
LikeLike
” Có công mài sắt, có ngày nên kim ”
Nêu’ được thành đinh cùng là vui rồi ….
Tran trong cam’ on…NL.
LikeLike
trước khi thành “đinh” hình như thành “đục” thì phải, hehehe
LikeLike
Người còn sống mà được trao bằng “liệt sĩ”, chuyện này hay xảy ra ở miền Trung (: như trong câu chuyện “Ðang cấy lúa được gọi về trao bằng… liệt sĩ” đăng trên nguoi-viet.com gần đây
Bằng “liệt sĩ” cũng bị lạm phát trong thời kỳ kinh tế khủng hoảng…
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/?a=141985
“Tuy nhiên, mọi người sững sờ khi thấy tấm bằng Huân chương Kháng chiến gọi bà Lê Thị Kỳ là… liệt sĩ. Bà còn được nhận giấy xác nhận đã “anh dũng hy sinh tại mặt trận giao thông cách nay hơn 50 năm.” Xã còn có văn bản xin lỗi về việc trao bằng… liệt sĩ cho bà Kỳ và gia đình quá chậm trễ…”
Chỉ có ở VN
LikeLike
Mình cũng nhớ có đọc trương mục bài về bà liệt sĩ bỗng trở về mà là Việt kiều Mỹ, đọc xong thấy chưng hửng vì kết cục của bài ko nói rõ nguồn cơn tại sao như vậy, tuyệt ko có bài nào liên quan tới trương mục này tiếp theo nữa. Cứ theo nội dung tin đã đăng thì mình suy đoán rằng bà Tâm bị thương và được phía bên VNCH cứu và chở sang Mỹ điều trị, nhưng thật ko hiểu nổi tại sao ngần ấy năm mà bà ấy bặt vô âm tín với gia đình mình tại VN, liệu bà ấy tuy ko liên lạc với gia đình ở VN nhưng vẫn âm thầm nghe ngóng ko nhỉ ? . Mình sẽ xem blog của NL hàng ngày để thoả trí tò mò. Bài của NL như truyện trinh thám dài kỳ, thật lôi cuốn và hấp dẫn , lại có tính thời cuộc nữa. Cám ơn NL nhiều nhiều.
LikeLike
Mình đi theo vụ này mình còn thấy nhiều chuyện lạ lùng nữa là!
LikeLike
“Giữ lời hứa, hôm nay bắt đầu kể lại câu chuyện này.”
“Email và gọi điện thoại hỏi. ”
Ngọc Lan ráng tránh nói những câu trống không, không có chủ từ Ngọc Lan à!
Ngọc Lan dừng viết văn như đánh điện tín Ngọc Lan nhé!
Câu văn sẽ nhẹ nhàng và trong sáng hơn rất nhiều!
Và rồi thì tui thì tui luôn, lúc tui lúc tôi sẽ làm bài văn sẽ mất consistency.
Mến,
Tui nè
LikeLike
Có người viết bài cho đọc để giải trí, đọc cần trả tiền mà sao đòi hỏi nhiều quá vậy hả ‘Tui nè’?!!!
Nói nói ‘trống không’ thì cái tên ‘Tui nè’ cũng trống như cái thùng rỗng, có hơn gì ai đâu.
LikeLike
ĐÍnh chính: ‘Đọc không cần trả tiền’ chứ không phải ‘đọc cần trả tiền’
LikeLike
Cái gì gọi là giữ gìn tiếng Việt trong sáng hả Van Nguyen?
Tới khi con cháu nói Van Nguyen là rỗng tuếch thì trễ rồi Van Nguyen ơi!
Lúc đó đừng có than nhé!
Tui nè
LikeLike
Anh/Chị/Cô/Chú…’Tui Nè”
Theo Tôi , Cô Ngọc Lan viết trong trang blog này giống như Văn kể chuyện , chứ không như Văn của một bài báo thuần túy. Cho nên lối viết của Cô có vẽ tự nhiên , bình dị , dí dõm đôi chút… Giống như đang nói chuyện với độc giả cho có phần lôi cuống chăng ?!!!
Hơn nữa , Thông cảm cho Cô NL , vì là người sinh trưởng ở Miền Nam mà “lị”
Hai Lúa (Tennessee)
LikeLike
Hai Lúa thân mến,
Nếu Hai Lúa có dịp tiếp xúc với những thế hệ lớn lên sau này ở Việt Nam, Hai Lúa sẽ… lúa luôn vì họ quên hết thưa gởi, họ quên cả cám ơn và nhất là họ nói, họ viết, họ trình bầy trống không, động từ biến thành danh từ, thiếu vắng chủ từ… đủ thứ cả! Họ cũng viện dẫn lý do là họ cũng đang nói chuyện, chứ không đang viết văn hay viết báo!
Tôi nghĩ tốt cho cô Ngọc Lan nên không muốn cô Ngọc Lan đứng trong hàng ngũ những người đó.
Lôi cuống? Cô Ngọc Lan lôi cuống họng hay lôi cuống phổi hả cô Ngoc Lan!
Mến,
Tui nè
LikeLike
Thế hệ nào cũng có người vầy người khác. Một người có hiểu biết, nhìn xa thấy rộng thì không nói chuyện kiểu ‘quơ đũa cả nắm’ như ‘Tui nè’.
Tui chưa thấy NL lôi cuống họng hay cuông phổi ai, nhưng tui thì muốn lôi cả cuống họng hay cuông phổi của ‘Tui nè’ rồi đó.
LikeLike
Van Nguyen thấy chưa,
Chưa chi đã nói chuyện ăn tươi nuốt sống Tui nè rồi, làm sao mà tập họp được người Việt lại với nhau! Leadership Van Nguyen để đâu?
Van Nguyen đừng có… mắc bẫy cô Ngọc Lan chứ!
Cô Ngọc Lan đang cười kìa!
Tui nè
LikeLike
Tôi “Nghi đến nắng, ngờ cả mưa” nên nghĩ cô Ngọc Lan cố tình viết sai chính tả, dùng sai văn phạm, hoặc dùng chữ luộm thuộm để trêu tức “Quý Ngài”, các vị sa bẫy của cô ta rồi? Gốc cô Ngọc Lan là nhà giáo thì đâu được quyền cẩu thả như thế!!. “We love to hate her.”
PGH – Minnesota
LikeLike
“Nghi đến nắng, ngờ cả mưa”, wow câu này nghe hay hé, NL mới nghe lần đầu, nhưng chắc là sẽ không có dịp dùng đâu, vì NL chả dại gì rinh ba cái chuyện “nghi” với “ngờ” vào thân chi cho mệt.
LikeLike
Toi cung nghi nhu vay , PGH – Minnesota . Vi theo loi hanh van cua Co NL cung chuyen nghiep , ranh rot du’~ lam . Chu khong luom thuom nhu “Lua” tui dau !!!
Hai Lua (Tennessee)
LikeLike
Không hẳn thế!
Thứ nhất, cô Ngọc Lan được đào tạo bởi môi trường giáo dục lệch lạc, lại từng có ‘phải’ bước đi con đường lệch lạc tiếp nối lệch lạc nên tính cách chuyên nghiệp của cô Ngọc Lan có rất nhiều hạn chế! Thế nên, cô Ngọc Lan sẽ chẳng bao giờ dám đả kích cái môi trường cô Ngọc Lan đã từ đó mà ra.
Thứ hai, Tui nè chưa thấy cô Ngọc Lan có một bài viết nào có văn phong thật sự chuyên nghiệp và mang những tính cách đặc thù của riêng cô. Cách hành văn cho thấy Cô Ngọc Lan cũng đang tập tành nghề viết! Ráng đừng bỏ cuộc cô Ngọc Lan nhé!
Thứ ba, hy vọng cô Ngọc Lạn sẽ không bị trêu tức như Quý Ngài đang bị…
Tui nè
LikeLike
Lại thêm một kẻ ‘vạch lá tìm sâu’ trong blog của NL! Blog khác với một bài văn ở chổ là người ta không chú trọng mấy đến ngữ pháp và cấu trúc câu. Nếu ‘Tui nè’ hiểu được điều này và thay đổi cách nhìn khi đọc blogs của NL thì ‘Tui nè’ sẽ cảm nhận được sự thú vị khi vào trong trang blog này.
LikeLike
Ai nói Van Nguyen Tui nè không cảm nhận được sự thú vị khi vào trong trang blog này.
Tui nè khoái lắm đó!
Khoái vì thấy Van Nguyen sụp ổ gà, lọt bẫy cô Ngọc Lan dễ dàng quá!
Mà Van Nguyen nói chuyện mắc cười quá hà!
Không vạch lá làm sao bắt được sâu?
Bộ sâu cứ thản nhiên có Van Nguyên bắt dễ dàng à?
Chán mớ đời!
Chán quá nên đọc blog cô Ngọc Lan tiếp!
Tui nè
LikeLike
Đừng “chán mớ đời” chú VanNguyen ôi!
Anh Vu Qui Hao Nhien có khẳng định “Các nhà khoa học có nói chê thì tốt hơn khen”. Cho nên chú cứ chê “vô tư” đi nha! (Chết, lại dùng cách nói của mấy người bị giáo dục dưới mái trưòng XHCN rồi!! 🙂 )
hehehe … 🙂
LikeLike
Trong suốt chiến tranh V.N tôi chưa bao giờ nghe một Việt cộng bị thương lại được Quân đội Mỹ chở về Mỹ chữa rồi lại cho ở Mỹ luôn. Sĩ quan V.N.C.H còn không đươc chiếu cố như vậy .
LikeLike
Kevin Nguyen đã có một nhận xét rất họp lý!
Tui nè chờ xem hết bài phóng sự này sẽ có lời bàn sau!
Tui nè
LikeLike
Tui có một người “bạn” cùng quê, năm 68 theo VC lên núi. Chưa tới núi, bị Trực thăng cuả Mỹ phát hiện bắn gãy chân. Chiếc Trực thăng đó hạ cánh và bốc anh ta đem ra tàu Bệnh viện ngoài biển, cứu chữa và sau khi lành, Mỹ đưa về trả lại điạ phương. Vì có lẽ thời gian đó chính quyền miền Nam không biết anh ta đã theo VC hay vì anh ta đã trở thành cà thọt nên được sống tự do và còn được một trường trung học tư thục Bồ đề cho dạy Trung học Đệ nhất cấp. Sau năm 75, anh ta được CS công nhận là Thương Binh, và tiếp tục là Giáo viên Nhân dân.Bây giờ đã nghĩ hưu.
LikeLike
Anh Tui Nè có nghĩ là ta nên đề nghị Người Việt tái huấn luyện lại cô Ngọc Lan để chỉnh cái “lệch lạc” như anh nghĩ? Theo tôi, không nên làm như vậy vì nếu blog của cô quá chuẩn thì ngày của tôi sẽ dài vô cùng tận. “Nói ra thiệt là đao lòng”, tôi đang dùng chữ nghĩa (bình dân học vu) của cô Ngọc Lan để trị liệu bệnh Alzheimer cho tôi.
Cô Ngọc Lan cứ vô tư như dân “Hà Lội” mà viết blog nhé!
PGH – Minnesota
LikeLike
Sau hành trình ….nhìn lai.
Thấy trên ” Bờ lọt”, nhiều diễn giả hơn là đọc giả…nghe giả it’ hơn nói giả..
LikeLike
Nói thẳng thừng như nguòi HN ở Bolsa : khong thích kiểu blog của NL, thì xin dừng đoc. Cám ơn nhé “tớ nè”
LikeLike
Mèng đéc ơi, cái gì gọi là tự do ngôn luận vậy ta?
Tui nè cứ đọc, Tui nè cứ xem, tui nè cứ bình luận thì mới thực thi quyền tự do của mình chứ, phải không cô Ngọc Lan?
Tui nè
LikeLike
Năm mới, chỉ còn ‘Già Bolsa” chứ hết “Lụm Lon” rồi hả chú 🙂
LikeLike
Alo, ” Gia`”
Chà, hôm nay dứng sau lưng gồi..đừng thọc lét nghen “lị”
LikeLike
Chèn dét quỉ thần ui, ăn nguyên tô bbh dặc biệt thêm dĩa bánh uót ở NB mà vẫn Ốm Nhom (chỉ dứng sau khi trả $$)
LikeLike
Cái gì gọi là giữ gìn tiếng Việt trong sáng hả ….?
Tới khi con cháu nói … là rỗng tuếch thì trễ rồi
Nếu tui..được như “Tui nè”
Chắc tui xin tình nguyện vào trung tâm văn hóa Việt ngữ quanh vùng phụ kèm dạy cho thế hệ tiếp theo.. hôm qua rồi.
LikeLike
Tui nè đang làm việc đó … đó Ốm Nhom!
Trước hôm qua lận!
Khó lắm nhưng vẫn phải làm, còn nói không nói suông như Van Nguyen thì đã có nhiều người làm lắm rồi, không cần thiết đâu!
Tui nè
LikeLike
Rất trân quý ,khi nghe được điều của “Tui nè” đang vấn thân vì dân tộc nói chung và giữ gìn tiếng Việt ,nói riệng.
Chắc phải là dìu dắt các cháu như đạo đức : ” Tiên học lễ ,hậu học văn”chứ .
Trân trọng cám ơn,
Ốm nhom,
LikeLike
Đúng như vậy đó Ốn Nhom!
Tiên học lễ là phải biết thưa, biết gởi, biết cám ơn, biết lễ phép, biết lắng nghe, biết tôn trọng!
Tui nè đang … dấn thân chứ không có đang vấn thân như vấn thuốc lá đâu Ốm Nhom à!
Thân mến!
Tui nè
LikeLike
Rất Cám ơn..Tui nè,
Vâng dấn thân..là làm một viêc gì không cần kề công..
còn vấn thân là xin tự hỏi lại chính mình ạ.
Còn lễ phép… ngoài thưa , dạ ..còn phải giữ lề nữa phải không.
Tui sợ tui đang làm phiền ,là phí phạm quá nhiều thời giờ dến người khác ,cũng nằm chung với lễ phép.
Rất tạ tội với ” bà con”.
Ốm nhom,
LikeLike
Không ai nói vấn thân hết Ốm Nhom à!
Chỉ có tự vấn lương tâm mà thôi, vì lương tâm biết suy nghĩ, biết trả lời, trong khi cái thân thì không…
Cám ơn Ốm Nhom đã vẫn rất lịch sự.
Cám ơn Ốm Nhom đã biết lắng nghe.
Tui nè
LikeLike
Xin lỗi đến Cô ” Chủ Blog” ( Xe đò) Ngọc Lan,và thời giờ đến quý bà con độc giả .
LikeLike
NL hiểu ý cô Ốm Nhom mà 🙂
Lên xe đi tiếp chặng 2 đi cô ơi, đứng đây hoài lỡ chuyến ráng chịu đó nghen, NL không có quành lại đón nữa đâu 😛
LikeLike
Thú thật tôi không đọc mấy bài phóng sự này vì NL viết dài quá, tui hổng có thời giờ đọc. Mà đề tài cũng hổng có gì lôi cuốn đối với cá nhân tui.
Thôi, để bà con nào có hứng thú xin tự nhiên bắt ghế ngồi nghe chuyện vậy
Vui vẻ 🙂
LikeLike
Lẽ ra phải đổi tựa là “Người chết sống lại sau 42năm” 🙂
LikeLike
Interesting!
LikeLike
hic, người ta đã đi đến chặng 4 rồi, mà Sophie mới “còm” vô kỳ 1 à.
LikeLike