1.
Chị dâu tui kể chuyện một ông bác sĩ trẻ, rất thông minh, hay dẫn mấy người sinh viên thực tập đi ăn lunch. Vòng quanh Little Saigon này chỗ nào “seo,” chỗ nào “ốp” ổng rành sáu câu. Chị dâu tui nói chưa khi nào ổng dẫn vô chỗ nào ăn mà phải trả giá đúng 100% hết, từ cơm tới phở, tới luôn boba.
Một hôm, ông bác sĩ dẫn chị và một người bạn nữa vào tiệm Carl’s Jr. Ngó qua ngó lại chưa kịp order, đã thấy ông bác sĩ mua liền một cái gift card $20. Hôm đó, ai mua gift card được tặng một phần bánh trị giá $6. Chị tui nghĩ bụng, tính ra vậy cũng hấp dẫn, nhưng mua gift card làm gì, có mấy khi vào đây ăn cái này.
Trong khi đó, ông bác sĩ quay sang hỏi hai người order cái gì. Họ order xong, ông xé bao thư, lôi ngay cái gift card ra trả tiền.
Hehehehe, chị dâu tui hiểu liền, cái ông này tính lẹ quá! Trong tính tắc, ổng “lời” được phần bánh ăn trưa.
2.
Chuyện chị dâu tui kể làm tui nhớ lúc còn đi làm ở tiệm nail.
Một hôm, chồng của chị chủ tiệm đồng ý bao cả nhóm thợ ăn McDonalds, nhưng chỉ được ăn “dollar menu” như McChicken, Sundea, Small French Fries, Apple Pie thôi. Ok, ăn chơi thôi mà, có ăn láp dáp là vui rồi.
Anh đưa cho tui tờ $20, dặn mua cho anh ly nước ngọt. Anh nói thêm, “Chị Lan đến mua một cái gift card $20 để họ tặng cho một ly coke size large. Xong, lấy cái gift card đó order đồ ăn cho mọi người. Nhớ nghe!”
Tui “ừ.”
Le te đi sang cái McDonalds cách tiệm mấy bước chân, tui vô đứng order một đống đồ theo lời dặn dò của mấy bà mấy chị trong tiệm, có luôn trong đó cái gift card $20 cho ông chủ. Xong, cô nàng bán hàng nói tổng cộng gần $30.
Tui giật mình, ủa, gì kỳ vậy. Đáng lý tiền ông kia đưa mua phải còn dư, sao bây giờ tui phải móc thêm tiền túi bỏ vô???
Tui rinh nguyên đống đồ ăn thức uống về tiệm, phân phát cho mọi người, rồi miệng la bai bải khi đưa ly nước ngọt và cái gift card cho ông chủ, “Anh T. trả lại em tiền mua đồ thiếu!”
“Tui đã nói là chị mua cái gift card trước, để lấy ly nước ngọt free. Xong rồi cầm cái gift card đó trả tiền cho mấy món order kia, mà chị không có hiểu!” Ông chủ tiệm vừa lắc đầu vừa từ từ giải thích, trong lúc móc tiền trả lại cho tui gần $10.
Á, lúc đó thì tui hiểu rồi. Heheheh, cười trừ cái tội mình dốt.
3.
Cách đây vài hôm, ra đứng tán dóc với mấy nàng ngoài front desk, tình cờ chứng kiến thêm một kiểu tính.
Số là Người Việt đang bán báo Xuân. Giá cuốn báo là $9, tặng kèm theo một thẻ điện thoại V247 gọi Việt Nam trị giá $2. Còn ai muốn mua báo gửi đi thì cước phí tính chung trên toàn nước Mỹ là $15, cũng tặng thẻ điện thoại. Giá cước đó là công ty đã chịu một phần, vì nếu khách tự gửi báo đi thì lệ phí phải cỡ khoảng $10/quyển.
Một bác đĩnh đạc đến mua tờ báo Xuân Người Việt, kèm theo một câu, “Tui mua cái này tặng người ta ở xa, nhưng để tui về đọc trước đã, rồi sẽ mang lại đưa thêm $6 nhờ mấy cô gửi đi cho bạn tui dùm.”
Hahaha, tưởng ông già nói chơi. Ai ngờ ông làm thiệt.
Bác mang báo về, đọc cho đã, xong mang tới tòa soạn, đưa thêm $6, “Gửi đi dùm tôi.”
Cuốn báo đọc rồi, đương nhiên không còn thẳng tắp.
Chưa hết, bác lấy lại luôn cái thẻ điện thoại.
Vẫn chưa hết. Bác xé luôn trang đầu quyển báo – Trang quảng cáo tặng thẻ điện thoại.
Không biết trong số người đọc blog này, có ai nhận được món quà Xuân đó chưa nhỉ?
Tôi để ý: thường thì mấy bác “tính xa, tính lẹ” đa số là người gốc Bắc. Như hai đơn cử ở trên, như tôi nghĩ nếu không sai hai người Cô Ngọc Lan đề cập đều có gốc gác miền Bắc.
Xét từ nguồn gốc địa lý, nhân văn thì miền bắc, miền trung cuộc sống khó khăn từ xưa đến giờ nên tâm lý con người phải biết lo xa.
Còn đơn cử thứ ba tôi vẫn chưa đoán ra…
Quí vị đọc giả nào có cao kiến xin cho ý kiến ?! Cảm ơn.
LikeLike
Ông bác sĩ thì NL không biết có phải gốc Bắc không, vì chỉ nghe kể lại. Còn ông chủ tiệm thì là người Nam 🙂
LikeLike
đâu cứ phải Bắc kỳ mới như vậy Qua Mỹ rồi đi mua bán riết thì phải tính thôi. Tui biết có 1 chuyện còn ác hơn nữa. 1 người ở Cali đón người bà con ở tiểu bang khác tới thăm và dẫn đi chơi. Người bà con khi đi shopping thì trả bằng cash nên người Cali mới nói để mình cà thẻ giùm cho rồi thì đưa tiền cash lại cho mình. Xài thẻ thì được cash back – bonus. Cái người Cali này là dân Sè Gòn chính hiệu, 2 vợ chồng đi làm mỗi người mang về ít nhứt 6 con số hàng năm và đang ở nhà xấp xỉ bạc triệu.
Cái kiểu tính toán này Mỹ nó bày ra thì mình cứ theo nó mà chơi thôi.
LikeLike
đồng ý với anh Hoàng là “cái kiểu tính toán này Mỹ nó bày ra thì mình cứ theo nó mà chơi thôi.” NL cũng thấy kiểu tính trong (1) và (2) là hay chứ bộ, nên nghĩ là mình phải học 🙂
LikeLike
Có thể ông này mua xong, đọc trước và nếu quyết định giữ lại làm kỷ niệm và với thẻ điện thoại free thì tờ báo giá thành chỉ là $7. Còn nếu ông ta nhờ tòa báo gửi dùm sau khi xem xong thì ông ta chỉ tốn $13 sau khi “chôm” cái thẻ điện thoại free. Và nếu ông ta mua và tự mình gửi cho người bạn không kèm theo thẻ điện thoại, ông ta sẽ tốn đến $17. Chẳng cần phải học đến đại học vẫn biết ông này là bạn “vàng”.
Sophie
LikeLike
Có ăn “láp dáp” là vui rồi.
Nhờ cô Ngọc Lan giải thích giùm cho chữ “Láp dáp” từ đâu ra? Nó là tiếng thổ ngữ ở miền gì hay dùng? Lần đầu tiên tôi được nghe. Tôi vốn hay đọc truyện của Bình Nguyên Lộc, Sơn Nam, và Vương Hồng Sển sao tôi kiếm mãi không ra. Tại tôi thiếu sót chăng? Cám ơn cô.
PGH – Minnesota
LikeLike
Chuyện này nghe quen quen. Chỗ tờ báo tui làm, có hai cô, tui muốn nói về cái cô ngồi trong góc biên tập.
Hôm nọ, cô mang tặng cho tui và anh Thắng, mỗi người một cái áo (cỡ đô vật mặc mới vừa). Tui và Thắng thích lắm, mặc ngay (phải nói thêm, áo có rất nhiều hoa và rất nhiều màu). Sau đó sang hỏi chồng cổ: “Sao vợ chồng ông chơi sang vậy hè.” Người chồng trả lời “Sale đó ông. 75%.”
Đó, cô đó đó, người viết blog này đó. Thông minh dễ sợ hihi.
LikeLike
Hahaha, đang giữa đêm mà cười muốn sặc 🙂
Mua áo bự bự để sau này có mập lên thì cũng mặc vừa. Mà quên nói thêm là áo đó mua tới 3 đồng rưỡi lận đó chứ giỡn sao!
(Dám lên đây kể xấu tui nghe, nhớ đi bồ tèo:P)
LikeLike
ủa, cái vụ này ngộ nghe. Báo m̀ua về, đọc xong, mang lại tòa soạn , nhờ gởi, mà vẫn được sao ? Lần đầu tiên nghe kể đó, chắc phải “copy”, để giành xài..
LikeLike
chừng nào đọc xong mang tới trả mới ghê 🙂
LikeLike
“…Giá cước đó là công ty đã chịu một phần, vì nếu khách tự gửi báo đi thì lệ phí phải cỡ khoảng $10/quyển…”
Tui không nghĩ là mắc đến như vậy. Nếu gửi Flat Rate của Bưu Điện Hoa Kỳ thì chỉ có $4.95 cho 1 bì thư 12.5″ x 9.5″ thôi. Và với cỡ đó thì có bỏ 3 tờ báo Xuân vào thì cũng còn dư sức. Cô ngọc Lan xem tui có tính kỹ không nha!!!
Happy New Year and Happy Near You.
LikeLike
hông dám đâu tía! Thử gửi đi thì biết 🙂
Happy Near You and Happy New Year.
LikeLike
có lẽ Ngọc lan quá bận rộn với công việc cho nên quên The Flat Rate Mailing &Shipping Service Của Bưu Điện Hoa Kỳ rồi. ” Tía” không những đã thử mà còn gửi thiệt nhiều lần rồi đó, cô nương!
LikeLike
hehehe, cô nương tui có gửi bao giờ đâu mà biết, nhưng mấy người bên phát hành chuyên đi gửi nói dzị đó. Thôi, để tui đi nhờ “chiên diên” giải thích vụ này mới được 🙂
LikeLike
Hỏi rõ ý NL
Láp dáp: lai nhai, lài nhài, lải nhải, cách nói lôi thôi không dứt khoát.
Ở đây NL nói “ăn láp dáp” có ý muốn nói ăn cho vui mồm vui miệng phải không?
LikeLike
dạ.
LikeLike
chữ này mới à nghe! 🙂
LikeLike
Ngoi` ” chem` bep” ,noi’ ” lep bep “.. nhin` xuong’ thay’ cai’ quan` uot’ ” chem` nhep”
Chuc’ Vui nam sap’ moi’..
LikeLike
Toi mua bao Xuan o toa san gia 9 dong cong voi the dien thoai duoc tang thi bi che mua mac. Toi chay ra tiem liquor tren duong Bolsa de kiem chung thi dung la toi mua mac that vi ho chi ban 7 dong va van duoc tang the dien thoai. Tai sao toa san la noi xuat ban ma lai ban mac hon o ngoai? Ba con co the tra loi thac mac cua toi duoc khong?
LikeLike
Cái màn phá giá này của dân mình thiệt khó chịu ghê nghen!
Nhưng để trả lời vụ này phải chờ hỏi sếp tui đã, chứ tui không đủ “thẩm quyền” đâu.
LikeLike
Du.ng cha.n ghe^ vi` tui la` ba(c co*` 9 nut’. Noi nho? nhe co^ NL, ta^t ca? truong hop tre^n de^u pha?i du`ng reward credit card tra? (gift card), ngoai pha^n free, tra? tien credit card sau 25 ngay ba(ng1 reward credit card kha’c, lam va^.y chu*ng vai la^n`..co^ se~ hang na(m kie^’m toi’ Six figures plus.
Bo? cai cong vie^.c be? viet chi`, luong ga^n to^’i thie^?u nay di.
LOL
Happy New Year to NL and all
LikeLike
thiệt không vậy? Nghe mà ham, để sau lễ đi apply chừng chục cái credit card để xài xoay vòng kiếm tiền đi mua viết chì về bẻ mới được 🙂
LikeLike
Thời nầy mờ viết hong bỏ dấu đúng là nhà quê! Vào trang web nầy để bỏ dấu đi nhe.
http://www.angeltech.us/viet-anywhere/
LikeLike
hoặc down load Unikey ( free) , sau đó dùng cách đánh fone chữ của VNI chẳn hạn để viết đi Già Lụm Lon. Khuyên thật tình đó.
LikeLike
hehhe, vừa chỉ lại còn vừa chọc quê, đúng là Nhà Quê 🙂
Thank you.
LikeLike
Go*’m, ho.c chua xong lo’p 3 truo*ng la`ng thi` la` nha` que^ rui`. Hie^?u du’ng, hie^?u sai (co^’ ti`nh hay vo^ y’) la` cai’ vui con` la.i (free) cua? via? he` Bolsa.
Xin ca’m o*n lo*`i chi? da^~n , hua’ se~ la`m khi du? bac ca(‘c mua Ipad4.
LikeLike
Không tính kỹ thì không là dân Viet tỵ nạn, bất kể Bắc Trung hay Nam Nghĩ coi, ông bà đương kim tổng thống Hoa Kỳ đang đi đú đởn vào dịp Giáng Sinh này tại Hạ Uy Di mất toi 4 triệu vì không tính Bà đi trước và ông lẽo đẽo đi sau trong hai chuyến bay khác nhau Họ có tính gì cái khỉ mốc gì đâu bởi vì họ không là Viet tỵ nạn Hay bởi tiền chùa củ dân trả thuế thì cứ tiêu xài thẳng tay, còn nếu tiền củ ổng bả thì chă’c..phải tính?
LikeLike
Duong kim tổng thống và phu nhân tính rất kỹ, tính là phó thường dân tụi mình sẽ trả . Please Vote him out next year.
LikeLike
tui có một người bạn mới quen, cùng nhau rủ bạn đi shop xong rồi ghé ăn cơm tấm bì, chị bạn nói : . Khi về đến nhà chị bạn, tui đói quá muốn ăn cùng vợ chồng người bạn, nhưng cả hai vợ chồng chị bạn ai cũng bận nói chuyện qua cell phôn. Tui cáo lui xin phép về. Chị bạn vội nói: Vì lịch sự tui đồng ý để lại dĩa cơm tấm chưa ăn miếng nào .có lẽ chị bạn tưởng tui đã ăn và còn dư? có lẽ chi bạn tui mới quen nên tui ngại quá? có lẽ chị bạn vô tình không để ý vì cả ba người chưa vào bàn ăn? Trên đường lái xe về, tui chui vô cái tiệm lúc nãy , tui ăn một mình dĩa cơm tấm ngon ơi là ngon, có lẽ vì đói quá!??? và hôm đó tui trả tiền cho 4 phần cơm mà chỉ được ăn có một phần…ha ha ha hi hi hi he he he…tính kỹ dễ sợ luôn, vui đáo để thật đó Ngọc Lan ơi à.
LikeLike
chời ơi chời, tui mà hiểu được chuyện này tui chết liền!
LikeLike
chị bạn nói mua togo đem về nhà ăn chung với chồng vì chồng đang chờ cơm trưa. sau đó cả hai vợ chồng bận phôn, tui cáo lui ra về, chị bạn nói em giữ lại hộp cơm tấm này cho con ki ( con chó ) nhà em nha …
LikeLike
ráp khúc này với khúc trên kia, bây giờ thì hiểu rồi 🙂 (mà sao cách viết này lạ ghê nghen, lần đầu mới thấy đó!)
Hôm nào mua cơm tấm qua nhà tui ăn nha, để vui đáo để luôn nha nha nha 😛
LikeLike
đang buồn, vào blog này,cười mình ên và buột miệng”buồn ơi, ta xin chào mi..” Cám ơn chủ blog nhiều nha. Chúc NL và quý blog viên, năm mới với vạn sự lành
LikeLike
cười mình ên là không có bình thường đâu đó 🙂
Chúc Doan năm mới sẽ tiếp tục cười mình ên lẫn mình đôi 🙂
LikeLike
chao ơi, cười miǹh đôi khó lắm, bởi vì nữa tê thuộc lọai “người Việt trầm lặng”, chắc sợ đóng thuế, nên không dám cười…
LikeLike
Cám ơn Ông bạn Nhà Quê đã chỉ cái website đánh tiếng Việt mà không cần cài đặt nhu liệu tiếng Viêt. Thật là tiện lơi.
This is trully Vietnamese anywhere. Thanks!!!!
Jimmy Phan
LikeLike
Lam on chi dum cai website danh may tieng Viet nao cho de de mot chut! Tui cam on lam lam!
LikeLike