Tuần này, tự dưng nghe đầy lỗ tai những chuyện liên quan đến dịch vụ và khách hàng.
Nghe một mình rất mệt. Bởi mình nghe thì mình phải suy nghĩ. Mà một mình suy nghĩ thì làm sao biết nên như thế nào là đúng, nên như thế nào là hay. Nên thôi, ai vào đọc blog này, chịu khó nghe dùm tui luôn một miếng, và nghĩ dùm tui luôn một chút. Cám ơn nhiều.
1. Một chị đến một tiệm food-to-go mua một ly trà sữa boba cho con gái. Mang về nhà, đứa nhỏ uống đến nửa ly thì phát hiện bên trong ly chình ình một tấm receipt. Đứa nhỏ lợm giọng. Chị cũng lợm theo.
Tức mình, chị gọi điện thoại đến tiệm yêu cầu cho gặp manager để nói chuyện. Nhân viên tiệm bảo không có manager, và cứ gặng hỏi chị chuyện gì. Chị không muốn nói với nhân viên. Chị chỉ muốn nói chuyện trực tiếp với người quản lý. Chị gọi đi gọi lại mãi cho đến sáng hôm sau, trước giờ đi làm, chị mới trút được nỗi ấm ức của mình với người chị cần tìm.
Người quản lý xin lỗi, nhiệt tình xin lỗi và nói sẽ cho người nhân viên đã làm rơi tờ receipt vào ly boba nghỉ việc. Tiệm sẽ trả lại cho chị tiền mua ly boba, cùng với “bonus” thêm 10 ly miễn phí. Đồng thời, chị muốn gì thì cứ nói cho manager biết để xem họ có đáp ứng được không.
Nhưng chị vẫn ấm ức. Có cho tiền cũng không dám uống thêm ly nào. Chị gọi cho tui để trút nỗi ấm ức. Nỗi ấm ức dồn nén từ việc chị đã rất khó khăn mới “trình bày được vấn đề” của mình với người manager. Chị ấm ức khi không biết rằng người ta nói đuổi nhưng có thực sự đuổi việc người nhân viên đó không.
Hay là mình đến đó mình canh đi! Tui định đề nghị như vậy, nhưng sợ chị quay sang trút cục bực qua tui. Nên tui nín.
2.
Chị làm nhân viên quảng cáo. Mỗi mẫu quảng cáo trước khi cho đăng báo, chị email cho khách hàng, yêu cầu họ dò lại, xem lại coi có đúng ý chưa, có bị sai thiếu chi tiết gì không. Khi nào khách trả lời “ok” thì chị mới cho lên báo.
Khách đến đăng cáo phó, nguyên một trang. Như bao lần, khách đồng ý. Báo lên.
Khách gọi lại, té tát, “Đăng sai rồi. Phải đền.” – “Sai gì?” -“Tại sao ghi ngày giờ thăm viếng mà không ghi năm, người ta tưởng năm ngoái hay năm sau thì sao?”
Hahahaha, má ơi.
Chị ôm đầu. Nhưng mà anh cũng đã dò lại và đồng ý rồi mà.
“Không, cô là người có trách nhiệm sau cùng. Tôi không đồng ý.” Tang gia bối rối thì bối rối nhé, nhưng anh đủ kiên nhẫn để nhất định buộc phải đăng lại cho anh thêm một ngày, đền cho anh một ngày anh mới bằng lòng.
Thì đền. Cáo phó đăng hai lần, chỉ bởi không có cái năm.
3.
Chị là nhân viên một nhà thuốc. Một thiếm tới đưa toa “refill” 2 loại thuốc. Chị xem toa, coi hồ sơ và cho biết chỉ có thể refill một loại, còn một loại đã “expired” nên thiếm phải trở lại gặp bác sĩ để họ cho toa khác.
Thiếm nhất định không chịu. Thiếm bảo, “Expire sao được mà expire, thuốc đang uống mà expire cái gì.”
Giải thích thế nào thiếm cũng không thủng. Thiếm chỉ đổ quạu mà quăng luôn cái chai thuốc vừa refill kia lại và lệnh, “Tui không lấy cái này nữa. Tui lấy thứ khác.”
Chị hỏi thiếm muốn lấy thứ nào thì thiếm bảo, “Mở máy tính ra. Trong đó có.”
Chị dò trong máy thấy có tới nhiều loại thuốc thiếm dùng. Mà thiếm thì lại chả thèm nói tên hay cho biết một đặc điểm gì của thuốc thiếm muốn. Chị đành phải lò dò kiếm từng thứ xem loại nào có những tính chất giông giống cái chai thiếm quăng lại. Chị phải hỏi, phải mô tả, có phải loại đó uống mỗi lần nửa viên, uống này 2 lần không, nó có màu như vầy như vầy phải không…
Nghe hỏi, thiếm càng nổi giận, “Cô có biết đọc chữ không? Đã nói trong máy tính có mà sao cứ hỏi?”
Chị cười, cái cười giả lả của người miền Tây, giải thích, “Em phải hỏi cho chắc chứ không thôi lấy lộn chị lại không bằng lòng?”
A, tình huống điên tiết thế này mà còn cười là sao? Cười khi dễ à? Cười khinh thường à? Thiếm hét lên.
Người Việt Nam không có thói quen cười với khách. Mà khách này đang nổi điên thế mà chị lại cười thì chị đáng tội chị lắm rồi! Không chấp nhận được!
“Đuổi ngay cái cô này! Cổ không biết làm việc. Mướn nhân viên mà có biết training không? Tại sao cổ không biết đọc mà cứ hỏi là sao? là sao?” Thiếm thượng đế như nữ tướng thét giữa trận tiền. Chị đứng chết trân như Từ Hải.
Mà cao trào vẫn chưa đến hồi đỉnh điểm. Một người manager chạy ra, vuốt lấy vuốt để, “Ai có làm lỗi gì thì cô bỏ qua. Mong cô bỏ qua!”
Trời ạ, chị tự hỏi hình như người quản lý chưa từng học qua lớp tìm hiểu về tâm lý khách hàng hay giải quyết tình huống. Tại sao trong lúc thiếm thượng đế hét như xung trận giữa chốn ba quân mà lại không biết mời thiếm ấy vào văn phòng để cho thiếm hạ hỏa và nghe thiếm trình bày câu chuyện, trả lại chốn bình an cho những người đầu đang muốn lên tăng xông, tim đang muốn nhồi máu vì tiếng la mắng vang dội của thiếm.
Người ta không biết rằng những lời ve vuốt trong lúc đó càng khiến nữ tướng thiếm tưởng mình là thượng đế thật, “Đuổi việc cổ. Đuổi ngay lập tức. Người không biết làm việc, lại còn cười khi dễ!”
Chị cười chua chát, “Bỗng nhiên mình trở thành một ‘stupid person’ giữa mắt thiên hạ.”
Chị bỗng hỏi, “Xưa giờ chắc Lan chưa bao giờ bị chửi như thế hả?” Tui “ừ”. Xong chợt nhớ, “À, có, nhưng bị kiểu khác. Không bị chửi thẳng vô mặt, vì có giáp mặt độc giả đâu.”
“Chửi gì chứ?” Chị ngạc nhiên.
“Đồ Việt cộng!” Chị nghe câu trả lời của tôi, bật cười khanh khách.
Tôi còn được nghe người bạn kế một chuyện ,tôi nghe xong tôi thấy đau lòng ,tôi giữ trong tôi đã gần năm mươi năm qua ,tôi không dám kể cho các bạn tôi nghe vì tôi sợ họ sẽ mang nỗi đau mà tôi có.
LikeLike
Có những nỗi đau mình nên giữ trong lòng. Nhưng có những kinh nghiệm cần phải được chia sẻ, đúng không chú?
LikeLike
Đọc xong bài của cô Ngọc Lan, tôi nhận thấy người VN mình bản chất có nhiều tật xấu. Ồn ào, thích gây gỗ, nóng giận thất thường, trong bất cứ trường hợp nào hay dành phần phải về mình. Không thích nghe người khác biện minh. Mà một điều tôi nhận thấy họ thích đôi co giữa người mình với nhau. Giữa đám đông của Mỹ họ nhũn nhặn như con “chi chi”, phải chăng đó là bệnh tự ti mặc cảm, thiếu tự tin? Cô NL nghĩ sao?
PGH – Minnesota
LikeLike
Chắc tại giữa đám đông của Mỹ nhắm nói không lại nên phải “nhũn nhặn như con chi chi” 🙂
LikeLike
Kính Ông/Bà PGH,
Phải đọc xong bài của NL thì ông PGH mới nhận thấy người Việt cà chớn. Nguy tui là người Việt. Vậy thì Ngụy tui cà chớn (sic). Ngụy tui có thắc mắc , nếu không đọc bài của NL thì ông PGH không thấy người Việt cà chớn cà cháo?
Nên nhớ người Việt đông lắm à nha. Hơn 85 triệu người nhá. Nếu ai cũng cà chớn thì… đâu có gì cần bàn cần nói. Same Shi…t. Nếu ai cũng chột hết thì thằng có hai mắt phải là thằng dị nhân không giống con giáp nào cả .
Không biết ông PGH có phải là người VN không? Nếu phải thì PGH là đồ cà chớn
LikeLike
Hic ,hic, Bghe co keu goi ..tui xin ke’ 1 cho~.
Hom roi` ,tui co’ di giao hang` dum`..cho 1 noi (lam`on thoi)..khi den’ noi moi’ xeo` ra cho coi hang`..Tia’ oi… chua can` dem’ xia~ den’ cai’ mat “gom`” nay` ..thi` Mo* ta ..la alng` om~ toi~..lien` giat cai’ phone (toi ..chac’ telephone do’ cung~ hu’ hon`).Mo ta nhu bi kien’ can’ ..o~ dau` goi’ ..nhay~ dong dong~ len ..Tui bao~ ,the’ nay` no’ lam` the’ kia…
Tia’ oi 1 lan` nua~ ..Tui ma` biet’ chyuen gi` giua~ hai nguoi` chac’ tui chet’..tui chi` la` nguoi` mang ra day dum thoi… thua co^..
A` he’..neu’ kien’ can’ dau` goi’ thi` dau co’ keu la giu~ dzay…(chac’ phai~ do len , do xeo’ 2 gan tay)..Tren duong lai’ xe ..tui thay’ thuong thuong..it’ khi co’ dip..cuoi` minh` en^..
LikeLike
Hic ,hic, Nghe co keu goi ..tui xin ke’ 1 cho~.
Hom roi` ,tui co’ di giao hang` dum`..cho 1 noi (lam`on thoi)..khi den’ noi moi’ xoe` ra cho coi hang`..Tia’ oi… chua can` dem’ xia~ den’ cai’ mat “gom`” nay` ..thi` Mo* ta ..la alng` om~ toi~..lien` giat cai’ phone (toi ..chac’ telephone do’ cung~ hu’ hon`).Mo ta nhu bi kien’ can’ ..o~ dau` goi’ ..nhay~ dong dong~ len ..Tui bao~ ,the’ nay` no’ lam` the’ kia…
Tia’ oi 1 lan` nua~ ..Tui ma` biet’ chyuen gi` giua~ hai nguoi` chac’ tui chet’..tui chi` la` nguoi` mang ra day dum thoi… thua co^..
A` he’..neu’ kien’ can’ dau` goi’ thi` dau co’ keu la giu~ dzay…(chac’ phai~ do len , do xeo’ 2 gan tay)..Tren duong lai’ xe ..tui thay’ thuong thuong..it’ khi co’ dip..cuoi` minh` en^..
LikeLike
được cười mình ên cũng hay chứ bộ 🙂
LikeLike
Khổ thân Ngụy tui. Xin Ốm Nhom viết dùm Tiếng Việt. Viết tiếng Á Rập chả hiễu gì sất cả. Không hiễu thì không ngủ được
Nếu có thể, nhờ PV NL chuyển dùm qua Tiếng Việt , nếu PV NL hiễu
LikeLike
Chời, chú NguySaigon tưởng con ngon lành lắm sao! Con cũng vừa đọc vừa đoán, hiểu rõ nhất câu “ít khi có dịp cười mình ên” nên comment lại đúng câu đóa thôi, hehehehe.
LikeLike
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha … Ngọc lan diễu càng ngày càng có duyên …mà chửi xéo chửi xiên ngày càng độc ….hahahahahahaha… Khá khen khákhen …
LikeLike
Tui nghĩ sao tui nói dzậy, còn nghĩ xiên xiên xéo xéo là tùy người đọc nghen 🙂
LikeLike
Xin lỗi …Xin viết lại chữ Lan trong Ngọc Lan đã không viết hoa …
LikeLike
Cười mình ên hồi nào ??? bi giờ thì có ít nhất hơn phân nưả độc gỉa NVOL cùng cười với …rồi …quá hay chứ bộ …cũng gì …
LikeLike
Cái “còm” đó là nói với cô Ốm Nhom ở trên, mà không biết bấm sao mà ý kiến của cổ bị nhảy vô “spam,” giờ lôi ra lại được rồi.
Sorry 🙂
LikeLike
Cám ơn Ngọc Lan có blog này xả stress sau một ngày làm việc. Đúng như vài vị nhận xét, NL tiến bộ nhanh lắm, văn phong, ý tưởng…..tui ham thích viết lắm mà chắc phải chạy vài năm sau mới theo kịp. Thành thật chúc mừng.
Làm trong công việc phục vụ khách hàng, đôi lúc tức muốn điên lên, nhưng vì cái job phải giữ, nên phải nhịn nhục, phải mềm mỏng…..Xin kể hầu quí vị một chuyện, tui là nạn nhân của một khách hàng Mỹ.
Bà này được một văn phòng nơi địa phương bà cư ngụ đưa sai form, đến văn phòng tui nộp đơn, tui giải thích và đưa form đúng cho bà điền vô lại. Nổi nóng vô cớ, bà tặng tui một tiếng chửi, lúc đó tui không dằn được, cũng ráng nhỏ nhẹ hỏi lại bà: you ơi, tiếng đó viết làm sao dzậy? từ hồi đi học Anh ngữ, trong trường không có dạy chữ này, you viết ra cho tui để tui tra tự điển. Vì tui là người ngoại quốc nên you thấy tui có nên học thêm tiếng mới này không? Khách hàng trong line đang chờ, cười phá lên. Người khách kế tiếp bước tới, nói tui khá lắm, xử trí êm và nhẹ. Hai ngày sau, chính bà khách nóng tính này đến nói lời xin lỗi với tui, vì giận cá chém thớt.
LikeLike
Hen` chi,,Tui tuong~ tui dau chiec’ xa gan’ may’ ” Mo ? mi let ‘ ” ngay xom’ nha` Co NL ,xong can’ le^` ..goi` bi ai keo’ (towing) mat’ toi goi`…
A` ne` ..Tui om’ gom`..nen hay lut lao,,tim` toi`..co’ nguoi` noi’ la` nghien cuu’…
Tui biet’ khong nghieng thi` ai ma` cuu’ (dung’ khong)
the’ nay` …tieng’ ” minh` en^ ..” o~ dau ma` ra ..tui co’ hoi~ ma’ tui …ma’ noi’ oi…
cai’ gi` do’ con..Da chu~ minh` en la` minh` bat’ chuoc’ theo ai dzay ma’.
Ba` lac’ dau`…chac’ con di hoi~ ong ngoai coi sao??..
Ma’ a` Ngoai gio` day khong con` ngoi` doc truyen chuong~ ,ma` di ngoi` ben suoi’ Tien ,doc kinh roi`..A` hen’..
Thoi de~ tui lang loi di mo`…theo tui nguoi` mien tay..song’ chung voi’ dan khome..tieng’ kho` me..” Enl” la` minh` chi~ rieng minh`..xong nguoi` annam ghep’ lai cho nen nghe rat’ tu hao`..
anh len Si` gon` voi’ ai? Tui di minh` en ( oai khong)
anh ngu~ voi’ ai dem nay? ..tui ngu~ co’ minh` en he`..(nguy hiem~)
LikeLike
CÂu chuyện thứ nhất. Receipt được “phát hiện” ( sao mà nhiều người sính xài chữ nầy quá) trong ly boba.
1- receipt nằm chần dần trong ly thì phát hiện cái gì?
2- Bà nầy hên đi mua boba ở “food to go” mà có receipt. Nhà hàng, quán ăn…., Nguy tui chưa bao giờ thấy cái receipt cả. Buôn bán Little SG cash only. Trốn thuế , tính tiền bậy bạ mệt nghỉ. Thử vào “Chè Cali” ở khu chợ ABC thì biết.
3- Bà nầy và con quý tộc quá. Lợm giọng vì cái receipt. Nhà hàng nó nấu ăn kinh bỏ mẹ. Đớp tỉnh bơ không lợm giọng. Rõ đồ điên
4- Mục đích bà nầy khiếu nại để đuổi người (ác quá) hay là muốn cho nhà hàng cẩn thận hơn? Chứ được trả tiền lại thêm 10 ly free thì còn đòi hỏi gì nữa. Nếu vậy thì lôi đầu chủ tiệm ra tòa cho hả cái cơn tức. Cà giựt !
Chuyện thứ hai:
Nếu đã in giống như giấy đặt hàng thì tòa báo không có lổi gì cả. Nếu in không giống thì free. Nhưng nếu in giống mà họ vẫn muốn free thì cứ cho. Chả chết thằng Tây nào. Đồ bần tiện !
Chuyện thứ ba:
Chuyện vô lý. Thí dụ toa thuốc Viagra refills 5 lần. Mỗi lần refill không cần toa chỉ đến lấy thuốc. Trong lọ đựng thuốc bao giờ cũng cho biết còn refills bao nhiêu lần (R4, R3,…R0). Khi hết 5 lần (R0)thì nếu muốn nữa thì cần toa mới. Ngụy tui chưa bao giờ nghe hay biết đến toa thuốc “refill”. Cái chữ “expire” trong vụ refill nầy tui không hiễu.
Bà khách nầy bị “sự cố” tửng tửng, thần kinh bị chạm điện. Manager nên mời bà nầy vô nói chuyện. Nếu không được, thì áp dụng ” we reserve the right to refuse service to anyone” Bà nầy trả bằng gì : tiền mặt , medical, medicare hay insurance? Cà chớn chống xâm lăng !
Cho dù NL có hối lộ cho VC 100 cây vàng thì chúng nó cũng không cho NL làm VC. Làm VC đâu có dễ. Người nào chửi NL là đồ VC rõ là đồ điên. Forget it!
LikeLike
À, đã hỏi lại, đem 2 cái chai đến, không phải cái toa, sorry, viết lộn, hehehe.
Chữ “expire” đó có nghĩa là đã hết hạn được “refill.”
LikeLike
Thuốc hết hạn. Nhưng refill(s) thì không hết hạn. Hết refill hay không còn refill. Đã đem chai thuốc tới thì trong chai thuốc có để Refill(s) còn hay hết. Đâu cần “vô máy tính” làm gì cho mất công. Nếu để 5 refills thì còn 5 lần. Nếu để 0 refill thì xin cái toa khác hay nhờ nhà thuốc gọi hay fax đến Bác sĩ. Không cân phải đến gặp Bác sĩ. Không lẻ ở Little SG làm việc kiểu khác ?
Cám ơn PV NL đã trả lời
LikeLike
Mỗi toa thuốc chỉ có hạn dùng trong 1 năm. Mặc dầu còn refill(s), nhưng toa thuốc expired , vẫn không refill được. Ví dụ, NguySaigon mua thuốc vơí toa bạ́c sĩ ký ngày 12/01/2011, thì đến ngày 12/01/2012, toa thuốc hết hạn, cho dù còn refill(s). Có khi, khách hàng mang lọ thuốc cũ của cả mấy tháng trước, nên nhân viên phải check trong hồ sơ cá nhân. Hy vọng NguySaigon hài lòng
LikeLike
Cám ơn anh/chú/cô/chị Doan đã “cứu bồ” NL 🙂
LikeLike
Kính Ông / Bà Doan
Cám ơn đã cho Ngụy tui biết toa thuốc chỉ có hiệu lực trong một năm. Ngày mai Ngụy tui sẽ gọi cho nhà thuốc đế biết rõ hơn
Trân trọng
LikeLike
Ông Ngụy Sài Gòn, ông sủa và cắn lầm người rồi! Tôi đây không thích đôi co với ông, nhất là khi ông “nổ” rằng cách đây 10 năm ông mở ra một mạng và dụ tụi csvn vào và đánh nó tơi tả. Ông phét vừa vừa, để cho con cháu nó nhờ. Quan điểm của tôi nhờ tích lũy hơn 36 năm làm việc, công và tư ở xứ Mỹ này, đó chỉ là nhận xét cá nhân của tôi lúc tiếp xúc với người VN có người tốt, người xấu. Tôi đâu hàm hồ vơ đũa cả nắm đâu. Nếu tôi như vậy, hóa ra tôi chửi bố mẹ, và người thân tôi chắc?
Tôi rất hãnh diện làm người VN, nhưng nếu có những thói hư tật xấu nên nêu ra để sửa cho tốt hơn. Tôi sẽ xem ông là bạn nếu ông không dùng chữ “cà chớn” hạ cấp quá!
PGH – Minnesota
LikeLike
Thưa Ông PGH,
Ông nên đọc lại những gì ông viết. Đọc một lần chưa hiễu nên đọc lại lần nữa. Nếu chưa hiễu những gì chính ông viết , ông nên đi hỏi những người hiễu tiếng Việt giải thích cho ông hiễu. Tôi không rảnh để giải thích cho ông hiễu. Sorry !
Tôi là người VN nên không biết sủa, Cũng không có nổ nhá. Năm 2000 tôi cùng một ít người điều hành website tvvn.com. Ngụy tui phụ trách Diễn đàn Chính Trị và Đầu Tư Trên Mạng hướng dẫn bà con mua bán stock và điều hành tổng quát . Vào thời đó internet không phổ biến lắm. Chỉ vài website hiện diện thôi. GS Phan Tâm là Tổng Giám Đốc website đó. Bây giờ website đổi tên là thư viện toàn cầu. Ngụy tui đã rời tvvn vài năm vì lý tưởng của Nguy tui không còn giống với GS Phan Tâm và website tvvn.com nữa. Ngụy tui đã viết hằng trăm bài về chính trị Sau hằng trăm lần website bị VC đánh sập rồi lên lại. Nhiều lần hết tiền và bị đánh hoài phải dời nhà. Có khi đuổi nhà. Trăm điều gian khổ. Nhưng lý tưởng Bảo tồn Văn Hóa , Chống Cộng tới cùng đã giúp cho website đứng vửng tới ngày nay. Hồi đó chưa có Blog nên Ngụy tui viết về cộng sản. Chơi tụi nó tới bến. Bây giờ để cho người trong nước viết , Ngụy tui chuyển hướng viết chiến sử VNCH. Nổ để làm gì? Chả được mẹ gì cả. Ông nhớ nhé dù Ngụy tui sinh ra gần kho đạn nhưng Ngụy tui không nổ nhá.
Bài viết trước ông chửi người VN tàn tệ , Ngụy tui là người VN nên phải lên tiếng chút chút . Bài nầy ông lại nổ. Khoe khoang nhặng xị Khiến Ngụy tui sợ quá teo…chi..
Ngụy tui không dám làm bạn với ông đâu. Làm kẻ thù thì có thể. Bỏ thư viện toàn cầu , bây giờ Ngụy tui cùng những người bạn đang làm website Bảo Vệ Cờ Vàng. Chắc không có thời giờ làm bạn với ông. Xin lổi.
Xin PV NL cảm phiền và vui lòng cho Ngụy tui “trần tình” đôi chút ”
Kính ông PGH
LikeLike
Tia’ ,Ma’ oi ..may’ ong oi ,,,Xe do` nay` ve` ben’ Ninh -Kieu`..may’ Ong di lon xe roi`..
Co’ qua’ giang thi` di tiep’…Co^ chu~ xe Ngoc Lan cho di nho` ..xem canh~ thi` .”.chuyen dau con` co’ do’ ‘. Xin cam’ on Co chu~ xe cho tui di 1 doan duong`
thu’ vi..
Tui co’ can binh tu` nho~, bam~ sinh hay cuoi` “minh` enl” .khi thay’ mot chuyen Si` tress la` tui doi~ qua strech (out) keo’ ra cho gian~ gian~ la` OK.
.xin qui’ ba` con ..thong cam~..Om’ nhom hoai` la` dzay..
LikeLike
Tia’ ,Ma’ oi ..may’ ong oi ,,,Xe do` nay` ve` ben’ Ninh -Kieu`..may’ Ong di lon xe roi`..
Co’ qua’ giang thi` di tiep’…Co^ chu~ xe Ngoc Lan cho di nho` ..xem canh~ thi` .”.chuyen dau con` co’ do’ ‘. Xin cam’ on Co chu~ xe cho tui di 1 doan duong`
thu’ vi..
Tui co’ can binh tu` nho~, bam~ sinh hay cuoi` “minh` enl” .khi thay’ mot chuyen Si` tress la` tui doi~ qua s i`trech (out) keo’ ra cho gian~ gian~ la` OK.
.xin qui’ ba` con ..thong cam~..Om’ nhom hoai` la` dzay..
LikeLike
🙂
LikeLike
Bác Nguy nói chuyện nghe rất có lý nhưng mà nóng tánh quá.
Thôi, happy Holidays cả nhà nha các cô các bác 🙂
LikeLike
Thưa ông Ngụy Saigon,
Qua những lời được xem là “trần tình” kèm theo một chút gì là tự cao, tự đại. Tôi nhận xét ông Ngụy này là một tay “sát cộng” tới bến.
Thôi cũng được đi, rất tốt. Tuy nhiên đường hướng chống cộng của ông rất mù quáng, quá khích.
Gặp những ý kiến khác ý mình, cho dù ý kiến đó là xây dựng cũng chửi cho bằng được. Còn xem người ta là kẻ thù, dù người đó đứng cùng chiến tuyến với mình.
Bằng cách đó, ông sẽ trở thành người cô độc, cực đoan. Ông sẽ không có đồng minh. Tụi vc sẽ cười ông thoải mái.
Bây giờ ông chuyển sang viết chiến sử VNCH. Với ý nghĩ độc đoán, không vô tư, thiếu độc lập của ông, tôi e rằng sử của ông sẽ không chính xác.
Và nếu có ai vạch ra lỗi lầm ông sẽ gán cho họ là cà chớn hoặc chụp mũ họ thế này, thế nọ!
Ông có tuổi rồi, viết lách cho chín chắn một chút, không nên để hậu thế xem thường, cho ông là ăn tục nói phét.
Hai người ông, tôi rất kính trọng là ông Sơn và Bân ở phòng 5 Bộ TTM.
Tôi sẽ không phản hồi gì thêm sau bức thư làm phiền cô Ngọc Lan này. Cám ơn cô.
PGH – Minnesota
LikeLike
Chào cô Ngọc Lan,
Tôi rất thích đọc các bài trong blog của cô. Chỉ có vài góp ý nhỏ về cách dùng chữ, để cho bài viết được…vừa ý với những người đọc (vì có người đôi khi khó tính, và hay bắt bẻ là tiếng trước 75 hay sau 75, VC dùng hay…Quốc gia dùng, nghe sao…mệt quá)
Mục đích chỉ là để giữ sự CHÍNH XÁC của tiếng Việt mà thôi. Thí dụ trong bài viết trên :
-Nên thôi, ai vào đọc blog này, chịu khó nghe dùm tui luôn một miếng
(không đúng, vì chỉ ăn một miếng, chứ không nghe một miếng); Có thể viết cho vui, nhưng dùng chữ đúng thì tốt hơn.
-Giải thích thế nào thiếm cũng không thủng
(có thể sửa lại một chút cho nhẹ nhàng hay dí dỏm, thay vì viết…y nguyên như người kể lại).
-Khách gọi lại, té tát, “Đăng sai rồi. Phải đền.” Có thể thay chữ té tát bằng chữ: mắng như tát nước, hay la lối tới tấp, v..v…
– Còn những chữ khác cô hay viết, hay thích dùng: chán như con gián, buồn như con chuồn chuồn, v..v…tuy là không có ý nghĩa, nhưng tôi nghĩ người ta thích nói cho vui, vì nghe thấy nó có vần điệu, nhưng cũng chẳng thiệt hại gì cả. Nếu các em ở Mỹ đang học tiếng Việt thì mình tránh không nói, hay viết cho các em thôi, vì các em sẽ không hiểu và dùng chữ không đúng lúc.
Ở đây chỉ là những bài viết blog, thì cũng mong các độc giả khác đừng nên hẹp hòi mà bắt lỗi, nếu không vì sự chính xác của tiếng Việt, để duy trì cho thế hệ sau…khi sống ở nước người…
Xin chúc một mùa lễ An-Bình!
LikeLike
Gửi Tiếng Việt
Sao Anh/chú/Chị/ Cô không yêu cầu cô NL mặc đồ gì, đi đứng làm sao luôn cho đủ lệ bộ. NL đang viết blog mà đâu phải viết bài trên báo NV đâu.
LikeLike
ôi, đừng xúi bậy, lỡ có người bắt mặc veston ngồi viết blog thì tội nghiệp tui mà, hic.
hehehe
LikeLike