Chuyện bạn bè

Chuông reng. Một số điện thoại thật lạ.

“Xin cho nói chuyện với NL.”

“Dạ, NL đây.”

“NL khỏe không?…”

“Xin lỗi ai ở đầu dây ạ?”

“Hahahaha, không biết hả?”

Ngập ngừng thoáng chốc, “Ui, K!” Tui kêu lên.

Lại một tràng cười hahahha. Trời, dễ có chừng 8, 9 năm rồi còn gì.

Bước ra sân nói chuyện với đứa bạn gọi từ bên Úc khi cơn mưa chiều vừa ngớt, bỗng nhớ cũng một chiều mưa của hơn 20 năm trước. Một đám 5 đứa đang học lớp 11, trong đó có K, và chỉ mình tui là con gái, đạp xe đi chơi về ngang Tao Đàn, không dưng mưa tuôn xối xả. Chẳng ma nào có áo mưa. Cũng chẳng thèm đục mưa, chỉ hè nhau chạy cho mau về nhà. Một đứa trong nhóm la lên, “Phải chi bây giờ có cục xà bông!” haahaha, sẵn có mưa vừa chạy vừa gội đầu luôn, về nhà khỏi tắm!

K và tui chơi thân với nhau từ năm học lớp 8, dù tui với hắn chưa bao giờ chung lớp. Sau này lên cấp 3 cũng không học chung, chỉ kế lớp nhau, hắn là lớp trường bên này, tui làm lớp trưởng bên kia.

Còn nhớ năm học lớp 11, K rủ tui đi học thêm Hóa ở cư xá Đồng Tiến. Nhà tui tuốt dưới Xa Cảng, nhà hắn ngay chỗ Phú Lâm. Hắn kêu sáng đạp xe đi học, tui ghé nhà rủ hắn đi luôn.

Tui ghé nhà, hắn vừa từ trong nhà đi ra vừa cầm ổ bánh mì nhai ngồm ngoàm, vô tư đến hồn nhiên nói, “L chở K nghe. K mắc ăn bánh mì.”

Tui vừa đạp xe vừa tức cành hông. Bụng tui cũng đói chớ bộ. Người đâu mà “dô diên.” Sau này có dịp gì đó, tui nhắc lại “mối hận” này, hắn tỉnh bơ, “ai biểu lúc đó không nói để K chia cho L. một nửa!”

Gần cuối năm học lớp 11 hắn đi định cư ở Úc. Hình như hắn là đứa bạn đầu tiên của tui đi “xuất cảnh.”

Buổi tối trước ngày hắn đi, tui cùng hắn và đám bạn thân, toàn con trai, rủ nhau đi ăn chè và đạp xe chạy vòng khắp Sài Gòn đến gần khuya mới về. Lần đó hắn chở tui, chớ không bắt tui chở nữa.

Hắn đi, dặn dò lại đám kia, “Tao đi rồi, mỗi lần đi đâu xa, tụi bây nhớ chở L.”

Thời gian đầu, tui và cả đám còn lại cũng siêng viết thư cho hắn, mỗi đứa một đoạn, gửi chung, cho đỡ tốn tiền.

Đến khi vào đại học, tui có người yêu, tui ngưng viết thư và quên bẵng hắn từ lúc nào chả nhớ.

Cho đến một ngày,  tui nghe tiếng chị chồng từ dưới nhà kêu tui có khách.

Tui ra cửa, thấy hắn.

Ngỡ ngàng.

Vừa bước vào nhà, hắn làm liền một hơi:

“L lấy chồng hồi nào chả nghe ai nói. K về ghé nhà ba má L mới biết cả nhà đi Mỹ rồi. K chỉ nhớ có lần nhận thư, L nói có người yêu…”

Tui nghe mà tá hỏa lồng đèn. Trời, có phải ba tui hông trời!

Trưa hôm sau, tui hẹn xuống nhà chở hắn đi chợ Bến Thành mua cho hắn đôi dép bởi hắn về mà không mang theo dép!

Tui vừa chở hắn ra đến giữa cầu Phú Lâm, tức chưa đầy 2 phút ra khỏi nhà, thì bị đụng xe cái rầm. 2 đứa bay vèo xuống đất.

Về nhà, ông xã bảo tại tui gặp lại hắn nên run. Tui nói tại bà già băng qua đường ẩu. Hehehe, sao cũng được, chỉ biết sau này K. và ông xã tui cũng thân như thân với đám bạn kia vậy.

Tui nhớ lần đó về, K hay mặc một cái áo sơ-mi, cổ đăn-tông, màu nhạt, có hoa, mà sau này sang Mỹ tui rất hay thấy mấy ông mặc vào mùa hè, gọi là áo Hawaii. Nhưng lúc đó, tui cứ nhất định đó là “áo con gái” vì có in hoa, dù hắn có gân cổ cãi và chỉ cho tui coi cái “mạc” bảo là áo con trai. Cuối cùng, hắn phải cho tui cái áo đó. Tui mặc, bỏ áo vô quần, đẹp phết.
***
Hình như lần cuối cùng tui nói chuyện với hắn là ngày đám cưới hắn ở SG, cách đây cũng đã 8, 9 năm.

Chiều nay K gọi.

Hắn hỏi thăm đủ người trong nhà tui, từ ông xã, đến hai đứa nhóc, đến gia đình ba má anh chị em tui.  Trong khi tui nói, “Gửi lại hình bà xã và con gái K cho mình coi nha. Mình quên mặt rồi.” Định nói thêm “gửi luôn hình K vì mình cũng chẳng còn nhớ mặt K ra làm sao!” nhưng sợ nó chửi, nên thôi 😛

Hehehe, chán cho ai có đứa bạn như tui.

Nhưng dẫu sao phải cám ơn cuộc gọi của hắn vào một ngày mưa để giúp tui nhớ lại những điều thật dễ thương từng có trong đời.