Trên báo Người Việt hôm nay có đăng bài “Có người mẹ 26 năm ngóng tin con”
Sáng, vừa vô chỗ làm, đã thấy trên bàn có những số điện thoại để lại, rồi những cuộc điện thoại gọi đến, cả những email, những lời chia sẻ trên FB.
Người ta gọi đến, hỏi han, chỉ dẫn, như thể là chuyện của mình, của người nhà mình. Không cần câu nệ, không cần khách sáo. Chỉ mong, người mẹ tìm được con, vậy là vui, cho tất cả.
Người gợi ý nên tìm từ hồ sơ cảnh sát, người lại chỉ có “đấng vô hình giúp về tâm linh,” người cất công lùng sục trên Net xem thử có người trùng người, tên trùng tên, người tự mang link bài báo về treo trên “tường FB” nhà mình biết đâu có người nhìn thấy, tìm ra,…
Họ chẳng hề biết người mẹ đó là ai. Họ chẳng hề biết người con trai kia là ai. Quan hệ giữa họ và những người có tên trên báo chỉ có thể nói một cách bình dân nhất là “người dưng.”
Nhưng, “người dưng” ở đời lạ lắm.
Những “người dưng” chẳng cùng máu mủ ruột rà, chưa một lần chào hỏi quen sơ, nhưng khi “người dưng” này nghe “người dưng” kia gặp nạn, là họ thấy, mình cần phải ra tay, làm được gì thì làm, trong khả năng mình có.
Không biết đã bao nhiêu lần, tôi cứ ngồi tần ngần trước những email, hay sau những cuộc gọi. Suy nghĩ. Cuộc đời này, có nhiều chuyện kỳ lạ quá. Và, có nhiều người tốt quá.
Chính từ lòng tốt của biết bao người tôi chưa từng một lần gặp mặt, đã giúp tôi có thêm tự tin và khả năng để tiếp tục ngồi nghe những câu chuyện, những mảnh đời chưa có hồi vui. Vì tôi biết, tôi sẽ không là người duy nhất lắng nghe họ. Mà sau tôi, sẽ có những tấm lòng mở ra, đón nhận, sẻ chia. Nỗi buồn, niềm đau, từ đó mà vơi đi. Và, “người dưng” này vô tình giúp “người dưng” kia tiếp tục sống, trong hy vọng được đồng cảm, yêu thương.
Nói vậy, nhưng cũng có lúc tôi cảm thấy mình hoang mang. Như khi đọc email này. (Email gửi vào không bỏ dấu, nhớ có độc giả nào đó từng nói “viết tiếng Việt làm ơn bỏ dấu” nên tôi mạn phép bỏ dấu thay):
“Tôi rất quý Người Việt. Người Việt đăng những bài như vầy thì cũng ok. Tuy nhiên, tôi nghĩ phóng viên Người Việt nên viết những bài phóng sự có giá trị 1 chút. Những bài viết của cô Ngọc Lan có vẻ như ‘thương vay khóc mướn’ quá. Nói ra thì thấy tôi tàn nhẫn nhưng đây không là những bài có giá trị. Xin cám ơn ban điều hành. Thomas”
Tôi đọc lại email.
Rồi tôi nhìn xung quanh.
Đồng nghiệp tôi đang miệt mài với các mảng công việc được giao. Có ai nghĩ họ đang làm một việc không có giá trị, như tôi, không nhỉ?
Không, nhất định là không.
Liên hiệp quốc bị kiện vì gây ra dịch tả ở Haiti. Nổi cơn ghen, cụ bà 87 bắn cụ ông 88. Bão tuyết hoành hành duyên hải Alaska. Ông giám đốc tự tử vì trầm uất. Ấn Độ đắn đo giúp Việt Nam phát triển hải quân. Luật sư Hoàng Duy Hùng tái đắc cử nghị viên Houston. Chuột cống lên bàn nhậu. Không ai muốn thất nghiệp mãi. Jessica Simpson: tin tức nóng hổi về em bé sắp ra đời….
Tất cả đều là những bài có giá trị. Không có giá trị với người này, nhưng có giá trị với người khác.
Chỉ có “người mẹ tìm con” – ờ, cũng lạc lõng quá nhỉ. Đúng là “thương vay khóc mướn.”
Phải chi đó là tin “người mẹ chém con” hay “con băm mẹ” để là “hận vay thù mướn” thì có lẽ bản tin sẽ có giá trị hơn, cho những độc giả khó chịu khi chứng kiến người ta thương nhau, nhớ nhau, giúp nhau.
Nói vậy, chứ khi người dưng này còn quan tâm đến người dưng kia, độc giả này còn sốt sắng tìm đường giúp cho nhân vật nọ
thì, sau khi bàng hoàng, sau khi hoang mang,
ngày mai, ngày kia, và ngày sau
tôi cũng sẽ tiếp tục ‘thương vay khóc mướn’ cho nhiều người khác nữa
bởi khi niềm vui được nhân lên, thì nỗi buồn cũng nên chia ra.
Như thế mới là
Sự sòng phẳng, của cuộc đời.
Co Ngoc Lan that gioi.
LikeLike
“Thương vay khóc mướn” nhưng không một bên nào phải mất tiền hết sợ chi?
PQ
LikeLike
Sợ phải mua thuốc nhỏ mắt đó bác 🙂
LikeLike
Co Ngo.c Lan
No^?i buo^`n vi` duoc dat te^n la` “Thuong Vay Khoc Muon” da duoc chia ra mot cach tuyet voi. Cu tiep tuc thuong nguoi di co Ngoc Lan oi . Neu Co khong dua len mat bao nhung canh doi cung kho nay, co khi “nguoi ta” lai tuong la tat ca moi chung sinh trong the gioi deu dang hanh phuc het ca . Chung toi san long ung ho co de tiep tay giup do nguoi khac. Xin loi nghe, cai PC nay cung khong co dau tieng Viet . Hy vong co^ doc duoc .
LikeLike
Dạ, vẫn đọc được 🙂
Cám ơn cô.
LikeLike
Đọc những bài viết về những trường hợp đau buồn như vậy… tui cứ nhũ lòng mình: “Đừng khóc nghen, đừng khóc nghen… “ rồi thì cũng đâu vào đấy. Lúng túng nhất, là lúc đang ngồi ở văn phòng, đọc báo “lén”. Đã đọc trong giờ làm việc mà còn sụt sùi nữa mới chết chớ… Nên nhiều khi mấy thằng Mỹ vào thấy mình ngồi mắt đỏ hoe, lại phải nói là “allergy” dữ quá. (:
Cái buồn thấm thía là khi tự đặt mình vào chính tâm sự của những người trong cuộc. Biết bao nhiêu bi kịch tan hợp, hợp tan đã xảy ra kể từ biến cố “Trời xập” năm 1975? Để rồi hầu như người Việt Nam nào cũng có, hay biết về 1 tâm sự buồn…Chuyện thăm chồng, thăm cha ở những nơi miệt mài trăng gió; Chuyện tìm con, tìm gia đình thất lạc ở những chốn mênh mông..
Đặc biệt những người đã từng là “thuyền nhân”…thì có bao nhiêu chuyện để kể, buồn nhiều hơn vui.
Nói chung, người Việt sống ở hải ngoại, đa số đều còn nghĩ về, thương về những người đang gặp những hoàn cảnh đau buồn, ngang trái, trong nhiều nghĩa khác nhau.
Rất cảm ơn cô Ngọc Lan đã cho chúng tôi cùng chia sẽ những nỗi niềm này…
LikeLike
Có lẽ do nhiều biến cố trong lịch sử dân tộc mình, mà đến tận bây giờ, những ly tán, mất mát vẫn còn là nỗi ám ảnh.
Cám ơn những chia sẻ.
LikeLike
Chị Ngọc Lan,
Người làm báo là chiến sĩ. Không phải chỉ là chiến sĩ săn tin, mà còn là chiến sĩ trước dư luận, trước mọi lời khen chê.
Chỉ cần chị thấy viết báo là niềm vui, là đam mê, là career thật sự của chị thì hãy mạnh dạn mà tiếp tục cầm bút.
“Thương vay khóc mướn” hay thương thiệt khóc thiệt cũng được.
Miễn mổi một bài viết là 1 nổ lực, là cố gắng của mình, vậy là đủ rồi.
Cheers,
LikeLike
Hehehe, nghe chị Thuy khích lệ mà em có cảm tưởng mình sẵn sàng xung trận thật 🙂
LikeLike
Cong nhan “người dưng” này noi chuyen rat de thuong !
LikeLike
😛
LikeLike
Những người có tình người thì sau khi đọc bài ‘đi tìm con’ sẽ nghĩ xem coi có cách nào để giúp người mẹ đó tìm được con, nếu không biêt cách nào giúp thì cũng sẽ cầu trời khẩn phật cho mẹ con được đoàn tụ, còn những người không có tình người, hay nói khác hơn là không có tính người thì sẽ phát biểu giống như cái đồ ‘Thomas’ kia!
LikeLike
Calm down, calm down. Chuyện đâu còn có đó 😛
LikeLike
Báo Việt Nam loan 1 bản tin về người mẹ Việt Nam tìm con 26 năm là phải rồi. Đó là 1 việc đáng làm chứ .
Trước đây báo Người Việt đăng 1 bản tin tụ họp ăn nhậu hay lễ lạc gì đó của hội Hoa Kiều Hải Nàm mà trong đó có lẽ có chừng 2,3 người Việt gốc Hải Nàm thôi. Đó mới là những tin không cần thiết và không có giá trị. Hay có lẽ chỉ có giá trị với phóng viên đó vì có lien hệ gia đình gốc Hải Nàm ?
LikeLike
Ngọc Lan thân mến, thương vay khóc mướn là một việc làm của người có lòng nhân, dể động lòng và không thể làm ngơ trước những đau khổ của người khác. Đáng được ngợi khen. Ai nói gì thì nói, cô cứ việc thiện mà làm. Xin ơn trên giúp sức cho cô.
LikeLike
Lời động viên của cô Kathy cũng là đang giúp sức cho NL, đúng không ạ 🙂
Cám ơn cô.
LikeLike
Tôi chỉ mong NL đừng ngã lòng trước những phê bình của người khác, nhưng nhiều lúc làm việc thiện cũng bị hậu quả không tốt cho mình, có thể “ách giữa đàng, mang vô cổ”, hay “làm ơn mà mắc oán” nữa đó NL. Nếu gập những trường hợp này, mong NL đừng chán nản, nhé.
Cũng lại xin Ơn trên giúp sức cho NL trong việc làm chính đáng này.
LikeLike
toi rat thich doc nhung bai viet cua co NGOC LAN o doi nhung chuyen thuong tam that su co nhieu nhung it ai biet ,mong co NGOC LAN vung tin ,dung buon ,co co nhieu nguoi yeu men tham lang ,mong co an binh trong tinh thuong
LikeLike
thấy có nhiều độc giả động viên như cô Michell thì hết buồn mất tiêu rồi 😛
LikeLike
Cô Ngọc Lan thấy tốt bụng và tử tế quá
LikeLike
🙂
LikeLike
ừa mà tốt bụng thiệt, chắc tại mê ăn cari với bún.
Cám ơn cái ông Thomas, nhờ ông mính mới thấy NL được nhiều người thương.
LikeLike
Chi Ngoc Lan cam on chi da cho em doc nhung bai viet that hay, that cam dong.
Mong rang se co tin vui doan tu cho nguoi me mat con
LikeLike
**sigh***…Thomas tha^.t vo*’ va^?n, tie^’ng Vie^.t co`n go.i la` ruo^`i bu =) I hope he gets to read your blog and feedback from other people about his silly email.
LikeLike
2
LikeLike
Ngoc Lan thân mến!
Chị vô tình đọc đc tin (có ngư6ời mẹ 26 năm ngóng tin con) từ 1 ng wen. Chị đọc đi đọc lạiko biết bao nhiêu lần và bị mất ngủ mấy đêm liền.
Chị suy nghĩ hoàicó nên tâm sự vs NL ko? Có nên phơi bày sự thật ko? Bởi vì ng mẹ này đang bệnh và đã gần 64 tuổi và có nên tin ko? ~ giọt nc mắt như NL viết (giọng ng mẹ chan cùng nc mắt uất nghẹn rồi tất tưởi…). Cũng có thể tin đc vì cuối đời nhìn lại ng mẹ này có thể tự vấn lương tâm mình có cắn rứt hay ko?
NL ơi! Nl có biết ko chính ng mẹ này đã bỏ con ruột of mình mang nặng đẻ đau khi còn đỏ hỏn và ông bà nội mà ng mẹ này nhắc đến in bài báo là 2 bác ruột of ng cha Nguyễn Đình Phúc. Vì ông bà nội đã mất. O6ng bà bác ruột này phải mướn vú nuôi 1, 2 năm đầu ở tận Vũng Tàu sau đó sót cháu wá mới đem về nuôi tại nhà.
Ng mẹ này đã nói sai sự thật (chồng tui đi theo vợ bé, bà nội lấy lại căn nhà mà vợ chồng tui chưa trả hết đẩy hết mấy mẹ con tui ra đường khi tui mới sanh thằng Phương đc 12 ngày). NL có biết ko? Ông bà bác ruột nghỉ thương cháu mình mới cưu mang mà now lại mang tiếng xấu. Nếu NL để ý sẽ thấy cha đi lấy vợ bé vậy còn mẹ có chung thủy nuôi con mình hay ko? Ngô Vũ Hoàng, Ngô Trung Chánh là con ai? Chị ko lên án hay có quyền phê phán ai hết, chị chỉ muốn sự thật hãy là sự thật. Tiên trách kỷ hậu trách nhân, đừng nhân danh tình mẹ cao cả mà làm mất đi sự thiêng liêng of tình mẹ.
Nếu NL đọc kỹ bài báo sẽ thấy sự mâu thuẫn in câu chuyện (đẩy ra đường, 2 a e Phương sồng cùng mẹ và ~ a chị e cùng mẹ khác cha in ngôi nhà lá ở chợ ga phường 9 quận Phú Nhuận. Vậy tại sao? Ông nội còn cho Phương đi vượt biên.(con tui khờ lắm, nhà tui nghèo nó chỉ đi học ở ~ lớp học tình thương thôi) NL có biết ông bà bác thương và nuôi 2 đứa cháu từ tấm bé nên rất yêu thương bởi vì 2 đứa bé bỏng of ông bà ko có tình thương of cha mẹ, ông bà nuôi cho đi học đàng hoàng, còn nhỏ thì đi học nhà trẻ mẫu giáo, lớn lên học lớp 1 ông bà cho đi học trường Bình Gia ở đường Nguyễn Du phường Bến Thành quận 1,bây giờ là trường Nguyễn Du số 139 Nguyễn Du phường Bến Thành quận 1.
Cuộc sống ~ tưởng như vậy là êm đềm trôi wa thì ng mẹ đó quay lai tìm con, lúc đó Phương học lớp 4 ~ lời lẽ làm xúc động lòng ng xin nhận lại 2 con và ca tụng ông bà bác ruột như PHẬT TỔ NHƯ LAI. (con muốn đón con of con về, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo, mẹ con sum họp 1 nhà). Lúc đó ng mẹ và mấy đứa con riêng đang sống ở khu KINH TẾ MỚI Tân Uyên ở tỉnh Đồng Nai, cuộc sống ở khu KINH TẾ MỚI làm sao = ở nhà ông bà bác ruột đc cho ăn học, đc thương yêu chăm sóc = tất cả tấm lòng of mình.
Nhưng vì tin ~ lời lẽ làm xúc động lòng ng ai cũng nghĩ LÁ RỤNG VỀ CỘI vì ko có gì có thể thay thế đc tình MẪU TỬ nên ông bà đành = lòng cho 2 cháu theo mẹ dù 2 đứa bé ko muốn, chung khóc thét và nắm cửa sắt lại ko chịu đi nhưng rồi 2 đứa bé vẫn phải đi.
Cuộc sống of 2 đứa bé of 2 tờ giấy trắng bắt đầu. NL biết đó ở khu KINH TẾ MỚI làm sao đủ ăn, cuộc sống vô cùng khó khăn, chúng bắt đầu ăn cắp gạo of hàng xóm và nguyên nồi khoai lang ng ta đang luộc… Vậy lúc đó ng mẹ đó ở đâu? Để con mình làm như vậy? Nếu chị là ng mẹ đó biết con mình đang sống sung sướng cùng ông bà và đc cho ăn học đàng hoàng thi chị sẽ đi biệt sứ để cho con mình đc hạnh phúc, đắng này lại nhân danh TÌNH MẸ xin nuôi con mình để con mình thất học về KINH TẾ MỚI ăn cắp vặt. Chị hỏi NLđó có phải là TÌNH MẪU TỬ ko?
Nhưng NL ơi! Sau này mọi ng mới hiểu đó chỉ là 1 kịch bản tìm con để lợi dụng con mình nối lại sợi dây liên lạc vs ông bà bác mà thôi vì chỉ sau mấy tháng thì ng mẹ đó lại đem 2 đứa nhỏ quay lại nói: Ở khu KINH TẾ MỚI ng ta đòi bắt chúng vì tội ăn cắp nhà ng ta, chờ thời gian nguôi ngoai rồi về.
In thời gian ở lại nhà ông bà bác, ng mẹ đó đã dạy con minh ~ diều sai trái, bé Phương như tờ giấy trắng ko biết phải theo bên nào vì khi nhà ông bà bác phân tích ăn cắp là xấu thì Phương hiểu và nghe theo nhưng khi đối diện vs mẹ mình than khổ thiếu nợ này nọ thì bé lại ko cầm lòng đc, làm sao bé hiểu làm thế nào cho đúng đây, thật là tội nghiệp wá NL ơi!
Ng mẹ đó nói ông bà làm khó dễ là sai hoàn toàn vì sau đó ông liên tục giúp đỡ lúc ở khu KINH TẾ MỚI hay ở nhà lá chợ ga.
Đã 1h đêm rồi nhiều kí ức xưa tràn về làm chị ko sắp xếp ý tưởng of mình đc. Ông bác sau này khi Phương đi vượt biên rồi còn Phát ở lại, ông già rồi mà vẫn phải lo cho cháu từng chút, ông buy for Phát 1 căn nhà nhỏ, buy xe for đi, nhưng NL biết rồi đó, tuổi thơ of Phương và Phát trôi wa thiếu tình thương, sư chăm sóc dạy dỗ of cha mẹ lại thêm ~ bước ngoặt cuộc sống làm cho Phương Phát ko sao ngoan ngoãn đc. Phát lêu lõng ăn cắp, rủ chè, thuốc lắc tàn tạ theo ngày tháng. Gia đình ông bà đã cho Phát rất nhiều cơ hội but Phát vẫn chứng nào tật đó. Nên gia đình ko chấp nhận, ông giúp cháu Phát nữa. Thế là thân già ông lại lén lút gia đình để giúp đỡ cho cháu Phát, nuôi từ nhỏ, thương như núm ruột of mình làm sao bỏ đc NL ơi.
Ngày tháng cứ như vậy trôi wa đến lúc ông già, bệnh và mất lúc ông 94 tuổi và bà cũng mất lúc 95 tuổi. Thế là ko còn lo gì cho Phát lo gì chuyện trần gian nữa, vậy mà bây giờ lại có 1 cái tin NGƯỜI MẸ 26 NĂM NGÓNG TIN CON.
Ngóng tin con đó là quyền of ng mẹ but ko đc5 súc phạm gia đình và ông bà 1 cách TRẮNG TRỢN như vậy. Ng xưa có câu CỨU VẬT VẬT TRẢ ƠN, CỨU NHÂN NHÂN TRẢ OÁN thật ko sai.
Công ông bà và gia đình thương yêu chăm sóc dù ng mẹ như thế nào vẫn dạy cháu mình MẸ CON VẪN LÀ MẸ CON ko đc hỗn hào. Vậy mà chua chát wá ngày nay lai đc lên báo vs ~ lời lẽ VONG ƠN BỘI NGHĨA như vậy. NL có tin hay ko, chị cũng ko dám mong muốn gì, chị chỉ muốn tâm sự và muốn 1 điều duy nhất hãy để vong linh ông bà đc về vs Phật đừng nhân danh Tình mẹ mà lại súc phạm ng ơn of mình. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có câu hát (tự mình biết riêng mình và ta biết riêng ta). Mình đã làm gì và ta đã làm gì hãy để cho lương tâm lên tiếng, nếu lương tâm có răng để mà cắn rứt suy nghĩ.
Chị có đọc blog of e và chị tin e dù chị và e là 2 ng xa lạ. Vì e muốn chia sẻ, muốn giúp đỡ cuộc đời này = ~ bài báo of mình. Hãy tin yêu và tiếp tục e nhé!
Đáng lẽ tin này phải đến vs e sớm but vì chị ko biết vi tính nên chị nhờ con chị bé mới học lớp 9 but bé phải thi HK1. Hôm nay vừa thi xong nên 2 mẹ con mới hoàn thành đc tin này đến vs e. Ngày mai là noel rồi, chúc e 1 giáng sinh bên gia đình thật vui tươi hạnh phúc
LikeLike
nếu mọi ng đọc đc tin này thì phiền mọi ng comment dùm nhé!
LikeLike
Em đã gửi 2 email cho chị Tâm, trong đó có cho biết hiện giờ con của người mẹ đang ở đâu, không biết chị Tâm đã nhận được chưa?
LikeLike