Thầy ơi, đừng hát!

Không biết có phải do tui thuộc loại cổ hủ hay không mà khi nhìn thấy một hòa thượng vừa cầm micro một cách điệu nghệ vừa hát, vừa đi xuống tiếp cận khán giả như ca sĩ chính hiệu, tự dưng tui bị rùng mình 😦

Buổi tối cuối tuần vừa qua, tui đi tham dự buổi hội ngộ của một đại GĐPT. Không khí buổi gặp gỡ đầm ấm và tình cảm lắm. Tui không thuộc GĐPT nhưng nhìn cách mọi người mừng rỡ gặp lại nhau, chuyện trò, hỏi han, tui cũng xúc động theo.

Chương trình có nhiều điều khiến tui nhớ khi ra về, nhưng phải công nhận tui nhớ nhất “tiết mục lạ” như lời người điều khiển chương trình giới thiệu.

Mà đúng là “lạ” khi vị hòa thượng còn khá trẻ bước lên sân khấu, cầm micro bắt đầu thả hồn theo tiếng nhạc đệm, chuẩn bị cất cao giọng hát. Tự dưng tui thấy trống ngực đập thình thình. Nhà báo Du Miên ngồi bên cạnh hỏi tôi, “Thầy hát nhạc tình cảm hả?” – “Con không biết,” tui đáp.

Đến khi thầy cất tiếng, tui thở phào: thầy hát một bài hát gì đó có chữ “Quan Thế Âm Bồ Tát.” Ừ, thì cũng được.

Nhưng rồi thầy lại bắt đầu đi dần xuống phía dưới “khán giả.” Thầy đi qua trái. Thầy đi qua phải. Rất tự tin. Rất sành điệu. Chưa hết, giữa đoạn intro, thầy lại còn nói một hơi gì đó, như kiểu “hát ráp, nói ráp” vậy.

Tui đưa mắt nhìn qua vợ chồng chú Du Miên. Họ nhìn tui, cười, ngao ngán.

Thiệt là tình là không có quen với cảnh này.

Chợt nhớ hôm trước, không biết đứa bạn chứng kiến cảnh gì mà hốt hoảng kêu lên trên Facebook “thầy tu có quyền chửi thề lúc bực mình không?”

Ay da da