Đến khi nghe cái “bum” chị mới giật mình nhận ra là trong lúc lùi xe ra khỏi parking nhà hàng chị không hề nhìn phía sau. Thì ra nãy giờ mắt chị cứ dán thẳng vào cái xe phía trước, bận rộn những suy nghĩ chẳng nên dáng chẳng nên hình, lừ lừ một mớ.
May là chị chạy rất chậm, và chiếc xe mà chị vừa đụng nhẹ cũng chẳng phải ai xa lạ – anh bạn vừa cùng chị ăn tối, cùng người ngồi trên chiếc xe phía trước kia.
Từ từ cho xe chạy vô parking trở lại. Chị bước xuống ngó xem xe mình và xe bạn có sao không. Đồng thời bụng bảo dạ, “sao hắn cũng không nhìn vậy kìa?” Mà xuống xe rồi chị lại lấy làm lạ là sao hắn không xuống, chỉ ngồi trong xe nhìn chị cười, lắc đầu, rồi từ từ chạy luôn.
Nghĩ, “chắc hắn không sao.” Nhìn xe mình, hình như là không có gì. Trời tối thui, nếu có trầy móp chút chút chắc cũng chả thấy.
Chị lên xe bắt đầu chầm chậm lùi ra. Lại một thoáng nghĩ, “ủa, sao hắn không hỏi han gì mình vậy?”
Chỉ có chiếc xe phía trước lúc nãy vẫn còn dừng. Người trên xe bước xuống, hướng về xe chị. Nhưng thấy chị đã cho xe lăn bánh. Người đó quay trở lại xe mình. Cũng từ từ chạy.
“Em có sao không?” Người ngồi trên xe trước, chồng chị, gọi điện hỏi.
“Không sao.” Chị trả lời.
“Ừ, vậy thôi hén.” Chồng ngập ngừng, hình như cũng đang dằn co với suy nghĩ, “hôm nay mợ này làm sao vậy” – “Dạ.” Chị đáp gọn lỏn.
Đầu chị vẫn mông lung một điều gì đó trước khi quay lại với câu hỏi, “Tại sao mình bất cẩn vậy?”
Chuông điện thoại reng.
Hắn gọi.
“Cái bà này, sao lùi xe mà không nhìn phía sau vậy?” Hắn hỏi, giọng vừa cười cợt, vừa trách móc, lẫn ngạc nhiên.
Chị cũng ngỡ ngàng không kém:
“Vậy chứ sao ông lùi xe mà không nhìn?”
“Sao lại không nhìn! Có nhìn nên tui mới thắng lại rồi, chứ nếu không thì đụng mạnh rồi.”
Chị vẫn ngơ ngác,
“Vậy sao ông không bấm kèn?”
“Trời ơi tui bấm kèn quá trời mà bà nói sao vậy?” Hắn sửng sốt.
“Không nghe. Thiệt tình là tui không nghe gì hết!” Chị nghĩ hắn đang đùa.
“Ông kia còn nghe mà cái bà này. Tui bấm kèn quá chừng mà thấy bà cứ lùi ra. Sao vậy?” Hắn thật sự ngạc nhiên.
“Kèn xe ông hư rồi. Tui không hề nghe gì hết á.” Chị thành thật. Hắn chẳng buồn cãi nữa.
Một khoảng lặng im.
Đầu chị trôi đi đâu? Hình như nó trống rỗng.
“Bây giờ ông đi đâu vậy?” Chị quan tâm.
Hắn đáp nhỏ, “Có hẹn.”
Lại lặng im.
“Có chuyện gì hả?” Hắn lên tiếng – “Ừ.”
“Hôm nào ra Denny’s đi.” – “Ừ” Denny’s là nơi chị, hắn, và một người bạn nữa thường ngồi với nhau để xả stress mỗi khi có đứa nào “trúng đạn.”
Lại lặng im.
“Thôi, ông đi đâu đi đi. Tui tới nhà rồi. Hôm nào rảnh gặp.”
Đến phiên hắn “ừ.”
Chị vào nhà, hỏi chồng, “Hồi nãy anh có nghe hắn bấm kèn không?”
“Sao không! Ổng bấm quá trời luôn đó.” Chồng chị khẳng định.
Chị lẩm bẩm, “Sao lạ vậy, em không hề nghe cái gì hết. Không hề nghe tiếng kèn nào hết. Đến lúc nghe cái ‘bum’ em mới biết là đụng hắn. Mắt em nhìn vào xe anh.”
Đúng là mắt chị dán chặt vào xe chồng, như thôi miên.
Nhưng đầu chị trống rỗng.
Tại sao vậy?
Chị cứ thấy mình bồng bềnh, lẩn thẩn.
Cầm lấy quyển tạp văn của Nguyễn Ngọc Tư lên, đọc vài trang, rưng rưng buồn.
Thôi, đúng rồi. Cái bần thần từ sáng giờ.
Trên bàn làm việc của chị sáng nay có phong thư đặt sẵn. Có lẽ thư đến từ hôm qua, ngày chị nghỉ.
Lá thư của người không lạ, bởi đây không là lần đầu chị nhận thư của người này. Chị có cả một xấp thư cùng tên người, cùng địa chỉ, đặt trong góc bàn.
Nhưng thư này cũng không phải người chị quen. Chị chưa từng gặp mặt ngoài đời, hay nói chuyện qua điện thoại bao giờ. Chị chỉ biết người gửi thư cho chị là một người tù. Những lá thư gửi từ trong một nhà tù ởOrangeCounty.
Trước lá thư hôm nay, chị đã có một món quà bất ngờ từ người tù này. Một bức tranh vẽ bằng màu nước trên chiếc khăn vải màu trắng. Chị ngạc nhiên lắm. Chị mang khoe. Sếp chị ngắm rất kỹ rồi nói, “Dễ thương quá hén! Hay quá hén! Dễ thương thật.” Chị biết, sếp khen thiệt tình. Sếp bảo, “Xin tiền mua cái khung rồi treo lên trong office. Nhưng nhớ ủi thẳng rồi hãy treo.”
Bức tranh gửi theo đường bưu điện, được gấp lại làm bốn, hằn nếp.
Mỗi lần nhận được thư, không chóng thì chầy, trong dăm bảy bữa, thế nào chị cũng đánh máy thư trả lời. Người ở trong tù, không có người thân. Cũng tội. Thư chị viết, chỉ đôi dòng. Nhưng thư người tù hồi đáp, bao giờ cũng dài, đầy cảm kích.
Thế nhưng lần được tặng tấm tranh, chị lại lần lữa cả tháng, chưa hồi âm. Chị định bụng mua xong cái khung, ủi tranh, bỏ vào, treo lên, chụp lấy tấm hình, rồi chị sẽ gửi kèm theo thư cám ơn.
Nhưng việc níu việc. Chị cứ lần lữa, chưa bước vào tiệm để đặt lấy cái khung cho đúng kích thước tấm tranh trên vải. Một anh bạn nghe chị đang muốn tìm cái khung, đem tặng chị cái khung cũ. Chị đặt tranh vào. Nhưng không vừa ý. Định bụng sẽ mua cái khác. Nhưng vẫn chỉ là “định.”
Cuối tuần, sẵn đi nhà sách, chị lựa tìm mua tấm thiệp, có hai chữ “Thank you.”
Lần đầu tiên chị viết thư bằng tay, cám ơn tấm lòng của người-bạn-tù-chưa-biết-mặt.
Thư gửi ngày thứ hai.
Hôm nay, thứ năm, chị thấy thư người tù.
Lá thư hôm nay là một bức tranh vẽ hoa bằng chì trên giấy. Phía sau, người-bạn-tù cho biết anh đã đổi sang nhà tù khác, và sắp sửa được tự do sau nhiều vụ cãi thắng. Ra tù, anh quyết định sẽ rời khỏiCali.
Đọc xong, chị bần thần. Địa chỉ trên thư đã khác, đến giờ chị mới nhận ra.
Vậy là tấm thiệp cám ơn của chị đã không thể đến tay người đã cất công vẽ tranh tặng chị, từ trong tù.
Một cái gì đó như ân hận. Để thành buồn, buồn lặng, buồn sâu.
Chị thầm trách mình.
Khẽ khàng ngồi xuống, gõ liền vài dòng, gửi theo địa chỉ mới.
Thẫn thờ. Nhìn quanh. Không biết có đồng nghiệp nào đa mang như chị… Biết trước cứ chọn làm nhà văn. Viết truyện ngắn.
Chuyện ngắn
Thật
Không cần hư cấu.
Cô chỉ mới đọc một ít bài viết của Ngọc Lan ,thấy ít nhiều phảng phất giọng văn mộc mạc ,đơn giản nhưng thấm đậm tình người của nhà văn nổi tiếng Nguyễn Ngọc Tư ,xin chúc Ngọc Lan thành công để hải ngoại có thêm những người viết trẻ .
LikeLike
@Nguyễn Hồng Cúc: Cám ơn lời nhận xét của cô.
NNT là nhà văn, viết tản văn và truyện ngắn. Con là nhà báo, viết tin tức và phóng sự.
Viết phóng sự, viết tin mà đôi khi cứ như viết văn, thành ra thỉnh thoảng cũng bị sếp rầy là “sến quá!” hehehe
LikeLike
Viet ve nhung cai khong co gi khong phai la de. Co Ngoc Lan la nha van
hay nha bao? Toi nghi co la nha van di lam bao. van co co “sinh khi.” Nghia
la co hoi tho, co su nong am, chuyen dong, chu khong phai chi co nhung
chu, nhung cau.
Chao nha van nu Ngoc Lan.
Xich Long
LikeLike
Nếu mà văn của Ngọc Lan (sến) thì chắc rằng có rất nhiều độc gỉa chuyễn gout qúa (sến) qúa.
Viết hay lắm Ngọc Lan, viết thường lên nhé. Thân
LikeLike
@Xich Long: Mỗi lần nhận được những lời nhận xét như thế này thì NL lại lo đi tìm lửa mà đốt lên cho con chữ có “hơi thở, có sự nồng ấm, và chuyển động,” hehehe
Cám ơn chú.
@Son Le: hahahaha, để mang cái “còm” này khoe với sếp rằng, “Nè, tui có đồng minh nha!”
Thank you :p
LikeLike
Chao Ngoc Lan. Hôm nay minh lai biet them tai moi cua NL, ngoai la 1 bien tap vien voi giong doc that cuoc hut nguoi nghe….. Theo minh thi van cua NL co mot net nao do cua nha van bui doi : “Duyen Anh”. Minh rat thich. Mong NL viet them nhieu “thi la chuyen ngan” nua cho moi nguoi thuong thuc (xin bat mi: minh la dong nghiep nghe, cung tung go dau tre, cung tung gat nuoc mat xa roi but giang…. nen rat hieu noi long cua NL)
LikeLike
NL oi! lam sao bo dau tieng Viet trong nay? Xin dinh chinh phan tren: “cuon hut” thay vi “cuoc hut”. sorry!
LikeLike
@Thuan Tran: chào “đồng nghiệp cũ” 😛
Thích chữ “nhà văn bụi đời” của Thuan ghê!
Bỏ dấu tiếng Việt ở đây cũng như bình thường mọi chỗ mà?
LikeLike
Giọng văn mộc mạc trần tình, như cái bông sen ngoài hồ, như cái bông súng trong ao…Là phóng viên ghi lại những câu chuyện có tính cá nhân, khó mà tách những tâm tình này ra khỏi suy tư của mình….
Ở Miền Nam VN bây giờ có (Nguyễn) Ngọc Tư, Nam Canada thì có (Nguyễn) Ngọc Ngạn… còn Nam Cali thì có Ngọc Lan…
Phải chi hồi nhỏ má tui đặt tên lót là Ngọc thì giờ này tui cũng viết (và) lách đỡ đỡ một chút… Ha ha…
LikeLike
hehehe, Nguyễn Ngọc Lan, that’s my full name 🙂
LikeLike