1.
Từ lá thư của KQ, từ cuộc nói chuyện với ba em, hai buổi tỉ tê với mẹ em, và cả giờ với cựu phó biện lý Quận Cam, tôi như một người được phổ cập, để có thể hiểu hơn về gangs, về băng đảng, và những hệ lụy của nó đối với các em thanh thiếu niên. Dù rằng sự hiểu biết đó cũng mới là sơ đẳng, nhưng cũng chia sẻ với mọi người, để cùng kêu “trời ơi!”
2.
Cuộc chuyện trò với KQ tại nhà tù tạm giam Theo Lacy Facility OC.
Câu chuyện của K có thể tóm gọn như thế này:
Học hết lớp 5, K theo gia đình sang Mỹ định cư. Từng là học sinh đoạt ‘Tiến Sĩ” trong giải thưởng Lương Thế Vinh nên chuyện học với K khá dễ dàng. Không chỉ học, em còn tham gia Hướng Đạo, biết chơi nhiều loại nhạc cụ, giỏi võ, và điển trai.Với học lực 3.8, em đã được nhận vào học ngành kỹ sư không gian ở một trường đại học sau khi tốt nghiệp.
Từ lớp 6, em bắt đầu chơi thân với 3 người bạn trai, đều là gốc Việt.
Đến năm lớp 12, K biết chính xác 1 đứa đã là thành viên băng đảng, một đứa sắp sửa. Thế là để chọn cách gần gũi bạn bè, K cũng gia nhập nhóm với suy nghĩ đơn giản, “Để vui thôi. Mình không làm gì thì đâu có sao đâu.”
K. kể em thích đi chơi với tụi nó, ngồi với nhau, nghe nói chuyện. Cũng có chứng kiến gây gỗ, đánh nhau, nhưng chưa bao giờ em nhúng tay vào.
(tuy nhiên có những câu hỏi của tôi, em nói ’em không thể trả lời lúc này được.’)
Cho đến ngày lễ Tình Nhân, em lấy xe của chị gái chở đám bạn đi ăn sinh nhật.
Tại đây 1 trận ẩu đả xảy ra. Đánh qua đánh lại, một thằng trong đám em rút súng bắn một đứa bên kia.
Em về, cũng hoang mang lo lắng 1 vài ngày đầu. Nhưng tuần 1, tuần 2, trôi qua bình yên. Em nói, “Chắc không sao đâu. Mình không có làm gì hết.”
Thế nhưng 2 tháng sau, một buổi sáng sớm, cảnh sát tới nhà đập cửa. Nhà bị lục xét, và cảnh sát hỏi em về vụ nổ súng hôm đó.
Em đòi phải có luật sư và bị đưa vào tù.
Đến nay, sau 2 năm rưỡi, em đã được thuyên chuyển qua 3 nhà tù tạm giam.
Em vẫn còn cảm thấy rất ngạc nhiên về mức án mà luật sư biện hộ báo cho em biết lần đầu tiên là từ “25 năm đến chung thân.” Em cũng rất ngỡ ngàng khi nghe luật sư cho biết thằng cầm súng bắn người ta chỉ mới có 13 tuổi. “Em đi chơi với mấy đứa kia thì có gặp nó 2 tháng trước đó. Em đâu có biết nó 13 tuổi, thấy nó cũng lớn như em, cũng có râu nữa.”
Sau khi đổi luật sư, và sau những lần trì hoãn ngày xử để tìm thêm những bằng chứng vô tội, mức án luật sư cho em biết là “20 đến 25 năm” và hiện nay có thể là 17 năm
“Những đứa ở tù quận Cam giống trường hợp như em nhiều lắm. Em biết có đứa 4 năm rồi cũng chưa được xử. Người ta nói nếu trường hợp như em mà bị bắt ở tù Los Angeles thì đã được thả ra từ lúc nào rồi. Nhưng ở tù quận Cam thì khác.” Em nói.
Em lý giải tiếp, “Cái thằng bắn người ta thì đã xử rồi, có án rồi. Nó chỉ ở có vài năm nữa là ra thôi. Trong khi tụi em thì lại bị nặng như vậy. Em không hiểu.”
“Thực sự bây giờ khi nào em mới ra khỏi đây em cũng không biết nữa, không biết ngày mai là như thế nào. Như ba em nói, ‘chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.’ Giờ nghe nói đi chơi là em sợ rồi. Em chỉ muốn ra tù đi chợ với mẹ. Nếu có thời gian nữa thì đi câu cá với ba, đi thăm chị đang học ở Los Angeles, và đi dạo với chị.” Ước mơ tuổi 19 hiện giờ của em chỉ có vậy.
Nhưng liệu khi nào em mới thực hiện được?
3.
Câu chuyện với người bố.
“Khi thấy cảnh sát tới nhà, tôi thấy hỡi ôi, đất như sụp dưới chân. Nó có kể gì với gia đình đâu mà biết. Những chuyện sau này chúng tôi biết cũng đều từ luật sư kể lại.”
Thực ra từ năm lớp 11 đã thấy nó có những biểu hiện không tốt rồi, như đi chơi nè. Có hôm nó lấy xe chị nó đi chơi về, thấy xe bị bể kính, và móp phía trước. Hỏi thì nó bảo đậu xe có đứa nào phá.
La rầy bắt nó học thì nó cãi, “Con học toàn A và B thì bố còn đòi con phải làm sao nữa!” Tôi còn đòi đánh nó nữa.
Giờ nghĩ lại thì trẻ con bên này không thể dạy như ở VN. Mình nhận ra thì chuyện cũng đã rồi. Mỗi đứa có một ý thích, mình cần hướng nó đi, chứ không phải chỉ có ép nó học chữ.
Tôi cũng có đưa nó đi đến chỗ tư vấn cho trẻ em hư hỏng để người ta nói chuyện với nó. Nhưng mà nó dại dột nghe bạn bè xúi giục mà.
Ngày xảy ra chuyện là chính nó lấy xe chở tụi kia đi.
Đúng là cho con chạy xe sớm cũng thật là nguy hiểm.
Tôi cũng không biết bây giờ giúp nó như thế nào? Ở đây có những tổ chức nào giúp đỡ cho những trường hợp như vậy không? Tôi vẫn không hiểu tại sao người ta lại đề ra mức án cao đến vậy? Quá lắm thì cũng chỉ bằng với đứa bắn người ta thôi chứ. May là thằng bị bắn không chết.
Tôi thực sự không hiểu.
Giờ thì chỉ biết xem như số phận nó như vậy. Mình có buồn tủi hoài thì làm sao được. Tiền nợ người ta để mướn luật sư cho nó vẫn còn chưa trả hết.
Tôi muốn làm sao cho cộng đồng hiểu được những chuyện như thế này để mà tránh xa.
4.
Câu chuyện với người mẹ.
Biết là dạy con ở đây rất khó, từ lúc sang cho tới ngày nó bị bắt, tôi là người đưa nó đi học, bố đón về, không hở một tí.
Khi nó chơi bạn, tôi đã thấy tụi nó không tốt, vì tụi nó học dở. Khuyên con tìm bạn khác mà chơi thì nó nói “Tụi nó học dở nhưng chơi với tụi nó vui.”
Tôi cũng đến nhà làm quen với gia đình những đứa đó. Gia đình họ cũng là người tốt, nhưng mình vẫn không thấy thích tụi nó vì tụi nó có những kiểu chơi lạ lắm, phá lắm.
Nó bắt đầu hư từ khi học lớp 11. Ở trường báo nó bỏ tiết, rồi tôi phát hiện ra nó hút thuốc. Lúc đầu là thuốc lá, sau là cần sa. Hỏi thì nó nói ở trường đứa nào cũng hút, tụi nó bán luôn ở trong trường. Nó còn lên internet in xuống cho tôi coi những bài báo nói rằng cần sa là không có gây nghiện! Nhưng chị nó biết, chị nó nói không được để cho thằng K hút.
Tôi làm sao nói với nó. Tôi kêu bố nó nói, vì nó sợ bố.
Tôi thì khuyên. Ba nó thì quát tháo, đánh đập. Nhà tôi tan nát.
Theo lời khuyên của một chị, tôi đi tìm đến chỗ tư vấn trẻ em hư hỏng rồi nói bố nó đưa nó đi. Đi về hai bố con nói chuyện với nhau, tưởng là bỏ rồi, đâu dè nó vẫn hút.
Mà khi nghe nó về nhà nói chuyện tụi nó hút thuốc, ở trường có bán thuốc là tôi đã thấy sợ, “Nó biết, tức là nó có dính dáng đến đám này, chứ 1 đứa chỉ biết lo học thì làm sao mà biết những chuyện này?”
Đi cắt tóc, tôi kể cho chị thợ nghe. Chỉ một hai bảo tôi rằng, “Nó đã bị tụi băng đảng dí rồi, chị phải dọn nhà đưa nó đi tiểu bang khác đi. Con gái tôi từng bị rồi. Tôi phải khốn đốn bao nhiêu năm, giờ nó lớn rồi, nó đàng hoàng rồi.”
Tôi về kể cho nhà nghe, mọi người nói tôi điên loạn, chuyện nhà như vậy cũng đi kể. Nhưng cuối năm học 11, tôi cũng làm hồ sơ xin chuyển trường cho nó. Nhưng bà hiệu trưởng không cho. Người tư vấn thì nói trường nào cũng có băng đảng hết, cốt yếu là gia đình giúp đỡ nó. Thế là nó tiếp tục gắn với đám bạn đó.
Năm học 12 bắt đầu nó đi chơi. Tôi không cho thì nó khóc lóc làm mình làm mẫy, nói rằng năm học cuối rồi, năm này là năm vui nhất mà mẹ làm vậy là đánh mất niềm vui của con. Nó nói mỗi tuần chỉ đi 1 ngày. Nó đi chơi, tôi gọi điện thì bạn bè nó nhạo báng nó, nói rằng lớn rồi mà còn để mẹ ‘control’. Bạn nó không cho nghe điện thoại khi tôi gọi đến. Nó nói nó quê với bạn bè, bạn bè không chơi với nó nữa. Nó đau khổ lắm.
Tôi lại đến những gia đình bố mẹ bạn bè nó, cũng nói với họ là tụi nó hút thuốc. Họ cũng la rầy con họ. Nhưng giữa tụi nó với nhau thì tụi nó lại làm áp lực với thằng K. Nói rằng mẹ mày đã kể với bố mẹ tao, tụi tao không chơi với mày….
Thằng nhỏ cứ muốn chơi, tụi nó biết thằng K có xe cũ do chị nó để lại thì cứ kêu K lái xe chở tụi nó đi.
Ngày nó bị bắt, trước khi cảnh sát dẫn nó đi, nó quay sang nói với tôi, “Mẹ mướn luật sư cho con.”
Tôi nói, “Tiền đâu mà mướn hả con?”
Vào tù chừng một tiếng sau nó gọi về, lại nói, “Mẹ có thể kiếm luật sư cho con không?”
Tôi lại lặp lại, “Nhà mình làm gì có tiền mướn luật sư hả con?” Hình như nó quay sang hỏi người cảnh sát, nghe họ nói “yes” nó nói với tôi, “Ở đây sẽ có luật sư công cho con.”
Nhiều người nói phải chi ngay từ đầu mình chịu mướn luật sư thì có lẽ sẽ đỡ hơn.
Bây giờ tiền mướn luật sư là ba mươi lăm ngàn, mà chưa biết nó sẽ được xử như thế nào. Có người lại nói với tôi, ‘đúng ra cũng không cần bỏ tiền ra mướn làm gì, vì luật đã qui định thì nó sẽ bị y như vậy thôi.”
Từ ngày nó ở tù, tôi ít vô thăm nó lắm, bởi mỗi lần vô thăm về, tôi nhớ nó, tôi lại bệnh, và nghĩ quẩn…
Nuôi con ở xứ này sao khó quá!
5.
Câu chuyện với luật sư A.D, cựu phó biện lý quận Cam
-Các em nghĩ về băng đảng là giống như trong tivi. Trong khi chỉ cần một nhóm họp lại và thực hiện 2 hành động tội ác dưới tên nhóm, thì đã đủ tiêu chuẩn kết luận là một “gang” rồi.
-Bất cứ khi nào các em đang suy nghĩ về chuyện mình có nên tham gia một đảng hay nhóm nào, phải luôn đạt ra câu hỏi, mình có sẵn sàng chịu trách nhiệm về mọi hành động mà nhóm mình gây ra hay không? Vì khi đã đồng ý làm một điều gì, thì người lái xe chở đi, hay người chỉ đứng canh chừng, đều cùng tội như người đâm hay bắn người ta, vì đó là một nhóm. Cho dù lúc đầu mình chỉ đồng ý là đi “dọng” thằng kia 1 cái, đó là chuyện xảy ra hàng tỉ lần giữa những thằng con trai với nhau, nhưng đến khi thằng đi cũng với mình điên khùng lên, rút dao đâm người ta thì mình cũng chịu chung tội là giết người có dự tính, cho dù là mình không làm, và đứa bị đâm có thể cũng không phải là đứa lúc đầu tụi kia nói.
-Trong trường hợp những đứa dưới 15 tuổi thì vẫn thường có một hình phạt đặc biệt hơn. Những đứa lớn có thể thêm tội xúi giục.
-Nếu những đứa thành viên băng đảng người Mỹ đen, Mễ hay Mỹ trắng đều có kết quả học ở trường rất dở thì điều đó không đúng với dân châu Á, nhất là Việt Nam và Đại Hàn. Có những em điểm rất cao 3.8, 3.9 thậm chí 4.0 vẫn là thành viên băng đảng như thường. Chúng dùng kết quả học tập để làm bình phong che đậy những việc làm khác của mình. Mà phụ huynh VN thì cứ thấy con học giỏi thì cho là con ngoan.
-Mức án dành cho tội giết người có dự tính nằm trong khoảng từ 15 năm đến chung thân.
-Những tội liên quan đến băng đảng và có súng, luôn được cộng thêm 10 năm tù.
“Với trường hợp em K được đề nghị mức 17 năm, tôi đoán, đó là một “ân huệ” với em. Vì thứ nhất vụ án có liên quan đến gang và súng là đã 10 năm. 7 năm còn lại, tôi nghĩ em đã được xem là không phải người phạm tội nặng, nếu họ coi em là nặng thì đã ở mức 25 năm đến life. Án 17 năm thì em sẽ ở trong tù ít nhất 14 năm. Nghe có vẻ rất lâu nhưng khi ra tù em mới 33, em vẫn còn có thể bắt đầu lại. Trong khi em nghĩ là em muốn tìm kiếm một cơ hội ra tòa để được giảm án, thì phần thắng đó rất ít, mà chuyện em phải chịu 25 năm đến chung thân lại rất cao.”
***
K và gia đình em dường như không hề biết điều này.
Khi nghe tôi kể lời nhận định của LS, chị bạn làm chung đã hỏi tôi, “Nếu là con em, em sẽ làm gì? Chấp nhận 17 năm hay ‘take a chance’?”
Tôi cũng mong em ra sớm.
hôm bữa xem trên TV cái show “I [almost] got away with it”, nói về thằng phạm tội người Lào, nhưng vụ đó có dính 1 người VN, hình như là ở GA hay là NC hay là SC gì đó, lòng vòng khu đó mh không nhớ rõ. Anh VN này lúc đó đang học high school, cũng chỉ đi theo đám này thôi, nhưng đám này vào chinese restaurant cướp rồi giết 5-7 người trong đó. Investigator cũng điệu anh VN ra hỏi, và anh này bị vô tù cũng chục năm, sau khi thả ra là bị trục xuất về VN luôn (vì không có quốc tịch).
LikeLike
Câu chuyện buồn quá. Nhiều khi chỉ là 1 việc mà mình cho là nhỏ, là bình thường, nhưng đụng đến luật pháp thì trở thành chuyện trọng đại, ảnh hưởng đến cả đời người.
LikeLike
Mot cau chuyen dang buon, nhung dang duoc pho bien de nhung bac cha me hieu duoc them ve nhung ap luc, sa nga ma con minh co the phai duong dau moi ngay, de co the giup con cai minh. Cam on Ngoc Lan rat nhieu, minh cung da tung nghe qua ve tinh trang bang dang trong cong dong VN, ma that ra lai khong biet nhieu chi tiet va nhieu khia canh nhu vay. Bai viet nay rat bo ich, Ngoc Lan nen cho pho bien rong rai nha.
LikeLike
@mh: suy nghĩ “ai làm người đó chịu, mình không làm gì thì đâu có sao” vẫn còn rất phổ biến quanh đây, mh nhỉ.
LikeLike
@PDC: đúng là quá buồn. Bây giờ thằng bé có tự nghĩ rằng suy nghĩ của mình khi đó là “cực kỳ ngu xuẩn” thì cũng làm sao đổi được những năm tháng trong tù.
LikeLike
@Thu: bài viết cho báo đã xong, chỉ còn chờ sếp duyệt để đăng. Cũng hy vọng là có ích cho cộng đồng VN ở đây.
LikeLike
Thank you chị share storyNíu như em rơi vào hoàn cảnh này em sẽ “KHÔNG” take chance mướn LS. He ra tù 33 thì làm lại cuộc đời cũng không muộn .Gia đình em cũng rơi vào hoàn cảnh này.Mẹ em cũng có tâm trạng giống như mẹ em này,đau khổ, lo âu, buồn rầu,riết rồi mẹ em bỏ luônLúc còn ở trong tù anh nào cũng nói giống nhau, em ước được làm điều này với ba mẹ, với anh em, với người thân. Trang
LikeLike
wow, bài này quá shock luôn Lan. Nhất là ở chổ. Trường nào cũng có băng đảng. Nghe phát ớn. 17 năm. trong tù. Trời. Ông biện lý nói như chơi. ra tù “mới” có 33 tuổi. Trong tù có nhiều chuyện ghê gớm khác nữa. Không đơn giản như em kể lần trước đâu Lan. Phật dạy rồi. Every thing in the world is interconnected.Mọi thứ ở thế gian này đều có liên quan nối kết với nhau. Huống chi mình có chân trong một băng đảng như vậy. Mình không giết người ngồi đó đồng lõa. Cũng như vậy thôi. Bài này Lan nên nhờ người dịch tiếng anh phổ biến cho mí em loi choi trong cộng đồng mình coi đi Lan.
LikeLike
@Trang: câu cuối cùng của bạn cũng là điều mình suy nghĩ. Đúng thực rằng ngay khi chuyện mới xảy ra, người ta vẫn nhìn về cuộc đời với những điều tinh khôi hơn. Nhưng dần dà, thời gian bào mòn ý chí, người ta cảm thấy mệt mỏi chán… đây cũng là điều mà K có viết trong lá thư.Vậy, làm sao để ý chí họ trước sao vẫn vậy? 1 tháng, 1 năm còn có thể… Lâu quá thì sao đây…
LikeLike
@Lún: ông phó biện lý tiếp xúc với những chuyện này thường quá rồi, nên cách nhìn ổng khác mình, Lan nghĩ vậy.Lá thư thằng nhỏ viết bằng tiếng Anh, Lan dịch ra tiếng Việt rồi. Chờ mấy sếp cho đăng là Lan sẽ cho luôn lên đây, cùng bài viết.Mấy ngày nay ám ảnh chuyện này dễ sợ luôn Lún à.
LikeLike
ưà, mới sáng sớm đoc xong tỉnh ngủ khỏi cafe luôn Lan ơi.Ai có con cái đọc xong mà không lo mới lạ. Hồi xưa mẹ N không chọn ở gần khu người Việt chỉ vì sợ băng đảng đó Lan.Lan nên làm thêm loạt phóng sụ về băng đảng tiếp đi Lan. Vụ này quan trọng nha. Quan trọng hơn…. vụ chống cộng nhiêù. Hahaha.
LikeLike
Ung ho y kien cua ban Lun, viet ve bang dang la mot cach giao duc cho cha me (qua cha me, cac em se duoc biet them thong tin), quan tron g hon la chong cong. Tiec rang o truong hoc co qua it hoac la khong co thong tin nhu vay. Chac chan Thu se chia xe bai viet nay voi nhung ban be quen biet. Cam on Lan va cho doi them nhung bai viet moi cua Lan.
LikeLike
Lan oiBai viet cua Lan that la tot do. Doc xong thay so qua di. My muon cho thang con My doc nhung no khong co doc duoc tieng Viet, khi nao Lan co bai Tieng Anh thi post Len day va cho My xin nhe. Cam on Lan truoc.Thuy My
LikeLike
Chi. o*i,Tha^.p nie^n 1990, o*? Westminster cemetery co' 1 area cho^n toa`n tre? Vie^.t Nam theo ba(ng dda?ng bi. ba('n che^t'; toa`n la` sad stories.
LikeLike
Mọi người nên lùng phim “Dust of life” (Bụi đời) của đạo diễn Lê Văn Kiệt mà coi đi. Nói về nạn băng đảng của người Việt ở OC.Vì tương lai con em thì Youtube cũng ok. Vì tương lai nghệ thuật thì liên hệ VIFF, VAALA để mua đĩa. Hehehe..
LikeLike
ở trong tù một thời gian sẽ làm con người khác đi.Mình một hai tuần không ra đường đã thấy khác. Huống chi 14 năm. Ngoaì You tube Buị Đời của chú Gác, Lún highly recommend “The Shawshank Redemption” nha. Mình coi 5 lần rồi mà không thấy chán. Một câu chuyện có thiệt về tình cảnh trong tù. Người ta noí người đi tù bi “institutionalized” ( bị tù hoá). Ở trên khoảng 10 năm rồi, ra đời dễ gì hội nhập lại. Ghê gớm lắm. Mình bị ám ảnh vụ này quá. Chắc bạn Lan phãi lập hotline để cha mẹ shre thông tin, làm sao cho con cái mình tránh vụ băng đảng quá.N nói, bạn Lan “ready to be a social worker” rồi nha.
LikeLike
Lan lam phong su nay hay qua! Phai noi day la bai hoc dat gia cho cac bac phu huynh, va cac em moi lon o day. Doc xong bai nay thay so qua, chac don nha qua tieu bang khac qua… Lan oi! Minh co hai thang boy… oi lo qua…Diem Chau
LikeLike
Nhửng chiện đáng tiếc xảy ra cũng một phần do phụ huynh, quá chủ quan con mình học giỏi ngoan hiền ….Khi Hai còn làm cho trường trung học, thấy tại trường mấy em có dấu hiệu khác thường rồi …Gọi phone/ gởi thơ báo cho phụ huynh hẹn lên họp, cứ nói tui hông rảnh ….Lên họp thì khăng khăng nói là nhà trường đổ oan, con họ làm gì tham gia băng đãng/ thành phần xấu ….Tới khi cảnh sát bắt được thì hởi ôi, khóc lóc thì cả cha mẹ lẩn con đều đã muộn rồi .Bây giờ lứa tuổi teens người Á Châu phạm tội gia tăng ngày càng cao, bài viết này là một cảnh báo để phụ huynh VN mình quan tâm lưu ý tới con cái trong lứa tuổi này .
LikeLike
“Án 17 năm thì em sẽ ở trong tù ít nhất 14 năm. Nghe có vẻ rất lâu nhưng khi ra tù em mới 33, em vẫn còn có thể bắt đầu lại.”Không đơn giản như Lan nghĩ. 33 tuổi thì đúng là còn rất trẻ, nhưng muốn bắt đầu lại từ đầu, không dể đâu Lan. Điều trước tiên là người này sẽ phải hứng chịu sự 'reject' của xã hội. Đi đâu, làm gì, đều bị cái 'vết' cản đường Lan ạ. Muốn ngoi lên được, phải là một người có nghị lực rất là kiên cường. Chuyện này không dể dàng.Nói tóm lại, tương lại của bạn trẻ coi như xong. Không bi quan nhưng đó là thực tế. Hi vọng lúc ra tù, bạn còn có thể trở thành 'nhân' và tiếp tục sống. Chỉ mong được như thế.14 năm nữa, dài lắm. Nhắn với tất cả các bạn trẻ nếu có đọc bài của chị Lan, hãy thận trọng suy nghĩ trước khi hành động.Nhắn với tất cả các bật cha mẹ có con trẻ, nhất là độ tuổi từ 13-18, hãy đặc biệt quan tâm tới con cái mình, thường xuyên thẽo dõi việc học của con, tới trường, tham gia hoạt động ở trường, tiếp xúc với bạn bè của con cái, để biết được con mình đang 'hang out' với ai, làm gì, chơi gì, học gì. Quan trọng là hãy open với con cái, respect chúng, listen chúng, tạo được sự tin tưởng, tình yêu thương gia đình đối với con cái. Mutual respect là điều nên có. Đừng ỷ mình làm cha mẹ, nói gì con cái sẽ nghe theo. Cái đó là 'xưa rồi diễm' Ở độ tuổi này, con cái thường nghe theo bạn nhiều hơn nghe cha mẹ, spend time với bạn nhiều hơn với cha mẹ. Không may, người tốt chơi lầm bạn xấu, cũng sẽ bị tiêu đời.Bài phóng sự của Lan hay lắm, đáng được suy nghĩ. Rất đồng ý với ý kiến của Cô Hai. Đa phần, con cái theo băng đảng, trở nên hư hỏng, trách nhiệm và lỗi lầm của cha mẹ, gia đình cao lắm, vì có rất nhiều trường hợp cha mẹ lo đi làm kiếm tiền, nghĩ lo cho con cái ăn, cái mặc là đủ rồi. Cha mẹ đâu còn thì giờ lo theo dõi chúng làm gì, chơi với ai. cha mẹ in denial khi biết con hư.. Đợi đến lúc bị túm cổ mới trời ơi là trời. Buồn thay!
LikeLike
Là 1 phụ huynh, tôi xin cám ơn bạn Lan đã cống hiến cho bạn đọc 1 bài viết hay. Đọc xong sợ quá, 20 năm trước tôi cũng lái xe “nấy ne” với gái đó thôi, đâu biết gì mãi cho tới nay khi đọc bài này của bạn (may mà mấy thằng bạn trời đánh của tui không bắn ai, hú hồn)Bài viết hay thế này mà báo giấy không thấy đăng. Xếp N, xếp G bận quá không vô đọc hay sao?HMT
LikeLike
Cau:”Án 17 năm thì em sẽ ở trong tù ít nhất 14 năm. Nghe có vẻ rất lâu nhưng khi ra tù em mới 33, em vẫn còn có thể bắt đầu lại” hong phai cua Lan, ma do ong pho bien ly noi do Ba Dau a. Lan cung nhu tui minh deu lo cho cau be nay, va mong sao cau duoc giam an somm de lam lai cuoc doi.Huong
LikeLike
@Lún: Không biết là đụng đến chuyện này khó hay là vì sợ cũng không biết. Nếu mọi người ủng hộ tinh thần, Lan cũng cố thử xem, khó nhất là kiếm được những đứa chịu kể như K.Cám ơn N luôn 🙂
LikeLike
@Thu: hổm rày nói chuyện với 1 vài phụ huynh, ai nghe cũng chưng hửng. Ngược lại, khi họ kể cho mình nghe chuyện con cái họ, mình cũng chưng hửng luôn 😦
LikeLike
@Mỵ: Khi nào bài lên báo, Lan sẽ gửi lá thư bằng tiếng Anh của KQ cho Mỵ xem.CÒn bài Lan viết thì Mỵ thảy lên cho Google dịch cho nó xem 🙂
LikeLike
@Different Shore: ui, chưa nghe cái này. Kể thêm chút ít đi!@Gác Xép: nhớ coi Bụi Đời mà ngồi khóc. Để kiếm lại bài viết đó post lại. Sẽ coi “The Shawshank Redemption” của Lún giới thiệu.
LikeLike
@Diễm Châu: Trời trời, dọn đi rồi ai rủ Lan đi 8 hả Châu?Thôi, ở lại, ráng canh chừng nó.@Cô Hai: Cám ơn cô Hai chia sẻ.Lan thấy vầy, khi con hư, người ta vẫn thường đổ lỗi cho cha mẹ thiếu quan tâm. Đồng ý.Nhưng bên cạnh đó, cũng phải thấy 1 điều là là “cha mẹ sanh con, trời sanh tánh” Không đứa trẻ nào như đứa trẻ nào.Có đứa bản tính nó ngoan hiền, công cha mẹ dạy thật nhẹ nhàng. Có đứa ngỗ nghịch từ nhỏ, cho dù cha mẹ có quan tâm đến mức nào cũng có thể xảy ra sơ sẩy.Haiza.
LikeLike
@Đậu: cám ơn những chia sẻ của Ba Đậu.Cái quote đó là ông luật sư phân tích, không phải ý Lan. @Hương: thank you Hương. Lâu quá mới thấy tái xuất giang hồ :)@Anonymous: bài trên blog này chỉ là những cái note thôi, bài viết nghiêm túc thì chưa đăng 🙂
LikeLike
làm giang hồ cũng phải có gốc mới tồn tại được. Giang hồ cũng có luật sự riêng, hay gốc cở thống đốc thì mới mong được giảm án. Nhớ vụ thống đốc Cali dùng quyền của ông giảm án cho con trai của bạn ông trong ngày cuối cùng ông tại chức. Nghỉ lại thấy thương dân Viêt mình quá. Ai noí đâu biết đó. thiệt thòi biết là bao.
LikeLike
Nhận xét của Lún nghe sao mà não nùng 😦
LikeLike
Chi. o*i,Gia ddi`nh cho^`ng cua? em co' ddu*a'con trai u't, ra tru*o*`ng trung ho.c vai` ho^m vao` tha'ng 6na(m 1996 la` qua ddo*`i tai. Mile Square Golf Course vo*i' 19 vie^n dda.n ba('n kie^u? execution style. Ca^u.bo? lai. sau lu*ng a full-scholarship o*? UCLA va` me. cho^`ng em to'c ddang dden bo^~ng ba.c tra('ng…Ca? gia ddi`nh cho*i' vo*i' khi bie^'t ca^u. ta dda~ tham gia vao`ba(ng “ABC” vi` “tui. no' ho.c do*? nnhu*ng cho*i vo*i' tu.i no' vui.” khi ddo.c ba?ng tu*o*`ng tri`nh cua? FBI lu'c ho. ddie^`u tra about his death…DDa(`ng sau nhu*~ng straight A's report cards la` nhu*~ng bi' ma^.t khu?ng khie^'p…Mo^i~ na(m ho. va^~n la`m gio^~ cho ca^u. tai. Westminster Cemetery va` ddo' la` tai. sao Em bie^t' ddu*o*.c cai' area ddau buo^`n cua? gia ddi`nh ngu*o*`i Vie^.t min`h vi` Em dda~ tha('p hu*o*ng cho nhu*~ng ddu*a' tre? Nguye^~n, Le^, Pha.m, Tra^`n hu*o*?ng du*o*ng chi? 13 dde^'n 18 tuo^i? la` cu`ng …Mong ho. va~n sanh no*i ta^y phu*o*ng cu*.c la.c …
LikeLike
@Different Shore: Cám ơn câu chuyện của bạn.Mình đọc mà nghe lạnh người 😦
LikeLike
-Đứa thông minh “học giỏi, tụi nó học dở”, lại là đứa có xe, trong đám đó chắc là đầu xỏ chứ không phải theo đuôi.-Nhập vào băng mà đứa nào bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, học trường nào, lớp mấy sao mà không biết. -Kéo nhau đi đánh lộn mà đứa nào có vũ khí gì mà không biết, là chuyện khó tin.-Mấy đứa lớn xui đứa nhỏ “mày mới 13 tuổi, thì cầm súng bắn, có bị bắt cũng không sao” Bây giờ em 13 tuổi đó vào tù, gia đình em nghĩ sao?
LikeLike