Gần đến giờ cơm trưa, tui phom phom đi xuống nhà bếp công ty lấy nước uống. Thấy cô bếp đang đứng nói chuyện với một cô trẻ trẻ, gầy gầy nơi cửa. Tích tắc trong đầu tui thấy cô này hình như có nét gì quen quen.
Cô trẻ nhìn tui nhoẻn miệng cười. Tui cũng cười lại rất chi là thân thiện, mà không nói gì hết, mà chỉ cười xong rồi lẳng lặng đến châm trà vô ly.
Đang lúc đứng quay lưng lại, tui nghe tiếng cô bếp nói, “Cô làm hết ngày hôm nay. Từ Thứ Ba trở đi là cô này vô thế.”
Tui quay lại, “Ủa sao cô nghỉ nhanh vậy?”
Cô bếp nói lý do.
Với bản tính luôn muốn làm quen với người mới đến để họ đừng có cảm giác xa lạ, e dè, tui từ tốn mang ly trà của mình đến đứng gần cô trẻ hỏi rất thân tình, “Chị tên gì ạ?”
Cô trẻ có vẻ thoáng ngạc nhiên, xong cũng trả lời ngay, “Dạ em tên T.”
Tui khựng lại 1 giây, kịp đặt ly trà xuống bàn, xong bật cười khanh khách để che giấu sự quê của mình, “OMG, sorry, sorry.”
Cô trẻ cũng nhìn tui cười, không biết cổ cũng cười để che đậy cái quê vì thái độ của tui hay vì quê dùm tui, không biết.
OMG, tui không thể tưởng tượng được là tui không nhận ra ngay người nhà của mình!
Is there something wrong in my eyes or in my mind?
Nhìn thái độ của 2 tụi tui, cô bếp chưng hửng, “Ủa, là sao? NL quen với cô này hả?”
“Dạ,” tui vừa cười vừa trả lời.
“Quen sao?” cô bếp hỏi tiếp
“Dạ có đánh lộn ngoài đường rồi,” tui nói tỉnh bơ.
Chẳng lẽ thừa nhận là mình không nhận ra em của chị dâu mình, cái người trước đây hằng tuần đều đến nhà ăn cơm cùng gia đình mình! Má ơi, quê không thể tưởng tượng.
Mà đây có phải là lần đầu đâu.
Một lần, nhà anh họ tui tổ chức tiệc, mời cả đại gia đình tui sang. Đông người lắm, nên anh tui tổ chức như kiểu tiệc buffet.
Trong lúc mang dĩa đi lấy đồ ăn, tui đứng đối diện với một ông. Ổng nhìn tui cười. Tui cũng nhoẻn miệng cười. Không nói chi hết. Trong đầu tui cũng thoáng nghĩ, “Ông này sao quen quen.”
Đến khi đi một vòng ngược lại, cũng gặp ổng, vừa cúi xuống gắp đồ ăn, thì ngay lập tức, tui sực nhớ ra. Tui ngẩng ngay lên kêu, “Ba.”
Ba tui cười, có biết chuyện gì đâu.
Lát sau về đến bàn, tui kể lại cho mọi người nghe. Ba má và tất cả anh chị em tui vừa kêu trời vừa không thể nhịn cười.
Đúng là mắt mũi tui có vấn đề, hoặc là đầu tui có vấn đề thực sự.
Ôi, kiểu này dễ mích lòng thật, hic.
Alzheimer đến rồi à? Sớm nhỉ. Ta nói, già không đợi tuổi là như vầy đây..
LikeLike
@Gác Xép: lợi dụng cơ hội chửi tui già nha. Nhớ ông đi!
LikeLike
ditto gac xep.
LikeLike
Lan:Cái này mình không đỡ nổi cho bạn rồi. Xếp hàng theo GX với LV thôi. Lol
LikeLike
Alxheimer, hahaha. Môt công trình nghiên cứu nói rằng uống cafe everyday sẽ tránh hay giảm được bịnh này. Hahahah. L uống cafe every day mà sao kỳ vậy?
LikeLike
đừng có sọ L ù nha GX, chút nữa quên bi giờ, hahaha
LikeLike
Thế nào cũng có ngày gặp thằng nào xàm xỡ tính bạt tai, nhìn lại hóa ra thằng chồng
LikeLike
Thích còm của anh Hao Nhien, ha…..ha:)
LikeLike
@lvu: hic, không cần phải vậy chứ, hic
LikeLike
@Chị Ba Đậu: lại thêm cái mợ này nữa, hic. Nhưng tui hứa là tui đưa bạn Đậu vô bộ nhớ… để trả thù rồi. Đợi đấy.
LikeLike
@Lún: chắc uống chưa đủ, hay tại không uống Starbuck nên nó như vậy á!Mà đến bạn Lún cũng chọc Lan nha, hic.
LikeLike
@Hạo Nhiên: Nói ngược rồi. Tưởng có anh nào tán, mời đi ăn, hí hửng, đến khi nhìn kỹ hóa ra thằng chồng, tức ói máu!
LikeLike
@BeBo: cười hả hê luôn nha, chị BeBo nha.
LikeLike
tưởng anh nào đẹp chai, tính xán tới làm quen, ai dè Mr Nhảm.Chán bỏ xừ. hahahha. Lan, chọc trả thù cho L rồi nha.
LikeLike
Hahaha. Bộ nhớ của Lan hả? Haha. Có nên sợ lời hù doạ này không Lún. Haha. Hổng chừng bả gặp Đậu bả tưởng Lún. Gặp Lún bả tưởng Đậu. Vậy thì bạn Lún nên lo. Hahaha.
LikeLike
@Lún: đúng là chán bỏ xừ, hehehehe. Thank you, Lún.
LikeLike
@Đậu: lo đi tắm biển đi. Người nào cần trả thù thì không có quên đâu, đừng có mừng!
LikeLike
Lún nói tui đẹp chai ==> Lún chỉ bik nói thật
LikeLike
@Hạo Nhiên: ừ, anh Nhiên đẹp chai bỏ xừ!
LikeLike
đẹp chai chai chai mặt á á á. Già mà nghe con nít người ta khen còn ham ham ham ham. Đúng là chai chai chai.
LikeLike
vậy T. là em chị Hương à?
LikeLike