Dễ mích lòng

Gần đến giờ cơm trưa, tui phom phom đi xuống nhà bếp công ty lấy nước uống. Thấy cô bếp đang đứng nói chuyện với một cô trẻ trẻ, gầy gầy nơi cửa. Tích tắc trong đầu tui thấy cô này hình như có nét gì quen quen.
Cô trẻ nhìn tui nhoẻn miệng cười. Tui cũng cười lại rất chi là thân thiện, mà không nói gì hết, mà chỉ cười xong rồi lẳng lặng đến châm trà vô ly.
Đang lúc đứng quay lưng lại, tui nghe tiếng cô bếp nói, “Cô làm hết ngày hôm nay. Từ Thứ Ba trở đi là cô này vô thế.”
Tui quay lại, “Ủa sao cô nghỉ nhanh vậy?”
Cô bếp nói lý do.
Với bản tính luôn muốn làm quen với người mới đến để họ đừng có cảm giác xa lạ, e dè, tui từ tốn mang ly trà của mình đến đứng gần cô trẻ hỏi rất thân tình, “Chị tên gì ạ?”
Cô trẻ có vẻ thoáng ngạc nhiên, xong cũng trả lời ngay, “Dạ em tên T.”
Tui khựng lại 1 giây, kịp đặt ly trà xuống bàn, xong bật cười khanh khách để che giấu sự quê của mình, “OMG, sorry, sorry.”
Cô trẻ cũng nhìn tui cười, không biết cổ cũng cười để che đậy cái quê vì thái độ của tui hay vì quê dùm tui, không biết.
OMG, tui không thể tưởng tượng được là tui không nhận ra ngay người nhà của mình!
Is there something wrong in my eyes or in my mind?
Nhìn thái độ của 2 tụi tui, cô bếp chưng hửng, “Ủa, là sao? NL quen với cô này hả?”
“Dạ,” tui vừa cười vừa trả lời.
“Quen sao?” cô bếp hỏi tiếp
“Dạ có đánh lộn ngoài đường rồi,” tui nói tỉnh bơ.
Chẳng lẽ thừa nhận là mình không nhận ra em của chị dâu mình, cái người trước đây hằng tuần đều đến nhà ăn cơm cùng gia đình mình! Má ơi, quê không thể tưởng tượng.

Mà đây có phải là lần đầu đâu.
Một lần, nhà anh họ tui tổ chức tiệc, mời cả đại gia đình tui sang. Đông người lắm, nên anh tui tổ chức như kiểu tiệc buffet.
Trong lúc mang dĩa đi lấy đồ ăn, tui đứng đối diện với một ông. Ổng nhìn tui cười. Tui cũng nhoẻn miệng cười. Không nói chi hết. Trong đầu tui cũng thoáng nghĩ, “Ông này sao quen quen.”
Đến khi đi một vòng ngược lại, cũng gặp ổng, vừa cúi xuống gắp đồ ăn, thì ngay lập tức, tui sực nhớ ra. Tui ngẩng ngay lên kêu, “Ba.”
Ba tui cười, có biết chuyện gì đâu.
Lát sau về đến bàn, tui kể lại cho mọi người nghe. Ba má và tất cả anh chị em tui vừa kêu trời vừa không thể nhịn cười.
Đúng là mắt mũi tui có vấn đề, hoặc là đầu tui có vấn đề thực sự.
Ôi, kiểu này dễ mích lòng thật, hic.