Vừa mới về nhà sau một chuyến đi chỉ có 4 ngày, nhưng lại cảm thấy lâu và mệt chưa từng thấy.
Tối thứ bảy, từ Long Beach bay đi Boston, có dừng một chặng tại Las Vegas.
Thời gian cách nhau 3 tiếng giữa miền tây và đông, cho nên coi như đêm ngủ được có 3 tiếng.
8 giờ sáng rời khỏi sân bay Boston, lòng vòng kiếm đường đi với hai vợ chồng ông cụ 75 tuổi và bà cụ 66 tuổi.
Gần 12 giờ trưa mới chạy được đến một nhà thờ ở phía đông thành phố Providence thuộc tiểu bang Rhode Island.
Tại đây, cuộc hội ngộ sau 29 năm giữa một số thuyền nhân Việt Nam và ân nhân của họ, một thuyền trưởng người Mỹ, diễn ra khá xúc động.
Mọi người cứ vây quanh ông thuyền trưởng Charles Romano nói chuyện, nhóm khác thì nói chuyện với vợ ông, rồi nói với con gái ông, rồi bạn bè ông. Nói hoài, nói mãi, đến khi ai đó kêu lên, “Đói bụng rồi, tiệc nhà hàng đã book rồi” ngước nhìn đồng hồ đã hơn 2 giờ chiều.
Nhà hàng của Bồ Đào Nha (người ta nói vậy) nhìn khá xinh xắn, dễ thương, nhưng có điều, ông bà ơi, cả nhóm đâu chừng 15, 16 người mà sau khi gọi thì phải hơn 1 tiếng đồng hồ sau thức ăn mới được mang ra. Hơn một tiếng thiệt nha, không nói thêm đâu.
Nhưng khi phần ăn của vài người vừa được đặt xuống thì hầu như ai cũng kêu lên “oh, my god” Bởi vì cứ hình dung người ta mang phần ăn đựng trong cái nồi trông giống như cái nồi lẩu đi ăn đám cưới thường dọn ra sau cùng đó. Bự vậy đó, cho 1 người ăn!
Đương nhiên là không ai ăn hết rồi. Đành to-go, quá chừng hộp to-go gia đình ông thuyền trưởng xách về. Tui ở Calif nên đương nhiên không thể mang về rồi.
Rời khỏi nhà hàng khoảng 4 giờ 30, ông thuyền trưởng mời mọi người về nhà ông chơi.
Nhà ổng khá lớn, phía sau là cái rừng, cũng của nhà ổng, có điều không có người chăm sóc nên nhìn ngôi nhà cổ và sập xệ như thường thấy trong phim về những ngôi nhà xưa xưa, cũ cũ vậy.
Vậy là trong có 2 ngày mà tui đi qua 3 tiều bang, trong số 13 tiểu bang đầu tiên của Mỹ nha.
Chiều về đến nhà mới thấy tin nhắn của bạn Lún kêu chụp hình cái trường art nổi tiếng ở Rhode Island, nhưng lúc đó thì đã đi qua khỏi chỗ đó rồi.
Gần 3 giờ chiều, sếp Nhiên gọi điện bắt viết bài vì sếp lớn hơn “la.”
Tui kêu trời. Ép người quá đáng.
Lại thêm một hành trình nữa để trở về Boston tìm chỗ ngủ. Về đến đây, lùa vội chén bún người ta nấu sẵn cho, xong nhờ con bé ở nhà đó connect wifi dùm xong là lủi đi tìm chỗ viết bài liền. Khi đó đã là 9 giờ tối ở Boston, 6 giờ chiều Cali.
Gọi điện lại cho sếp Nhiên, sếp Nhiên bảo viết đi, sẽ chờ. Ừ thì chờ đi. Ngồi trên giường, kê máy tính trên chân viết. 3 tiếng sau gửi bài. Thêm 20 phút sau gửi hình. Done.
Đứng lên mà nghe cái lưng nó đau. Mọi người trong nhà sau khi thấy làm nghề gì mà cực quá đã đi ngủ hết rồi.
Lui cui đi đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, leo lên giường đã hơn 1 giờ sáng.
Lại ngủ chập chờn thêm chừng 3 tiếng nữa để thức dậy chuẩn bị hành lý đi về.
Chuyến bay từ Boston về Washington bị trễ 30 phút, nên vừa xuống sân bay Dulles là chỉ kịp chạy lên máy bay bay tiếp về Long Beach.
Vừa mệt vừa đói. Máy bay nội địa không có cho ăn như hồi trước. Muốn ăn phải mua. Tui thì lười ba cái chuyện đó. Thôi thì cứ uống nước lạnh, nhai đậu cho đỡ đói và chập chờn ngủ tiếp.
Máy bay vừa dừng, móc điện thoại ra, thấy ngay tin nhắn của sếp Nhiên, “Thua dip co giao tren may bay, nhan co giao hay bai co giao hom nay moi di.”
Trời ơi là trời, vậy mà nỡ nào bắt tui còng lưng viết cho bằng xong mới thôi, lại còn nói là có edit chút chút lại rồi nữa!
Gọi điện lại hỏi, vậy có cần viết lại không hay bài hôm qua được rồi, sếp Nhiên kêu, “Em chưa đọc. Để sếp G. edit.” – “Vậy sao hôm qua sếp nói sếp có sửa chút chút rồi?” – “Thì nói vậy để cô giáo đi ngủ.”
***
Giờ, giá gì được đi ăn phở Rón Rén.
Sếp Nhiên có rất nhiều lỗi trong vụ này. kha kha!G.
LikeLike
@ Sếp Giao: phải công nhận sếp Nhiên sợ sếp Giao quá chừng. Chả biết sếp G nói gì mà sếp N phải gọi điện cho em nói nhỏ nhỏ, “Đang làm gì vậy? Viết bài đi. Viết đi. Sếp la!”Sếp Nhiên chỉ sợ sếp Giao la mà không cần biết lính mình đang trong tình cảnh như thế nào hết trơn.Kiếp sao em sinh ra sẽ làm sếp!
LikeLike
hahaha.Thôi, phải kể hết đầu đuôi.***Sếp G.: “Sếp N. kêu bà cô viết bài.”Sếp N.: “No way. Ông ngon ông nói. Tui không nói.”Sếp G.: “Tại sao ông không nói?”Sếp N.: “Tui … sợ!”Sếp G.: “Tui … cũng sợ!”Sếp N.: “Hay là tui gọi điện thoại, nói nhỏ nhẹ?”Sếp G.: “Good idea!”Sếp N.: (quay điện thoại) “Chị ơi, chị à, chị viết dùm được hông. Sếp G. cự nự nè.”***Cô Giáo lụi cụi viết***2 sếp có bài, cười kha kha!
LikeLike
@Sếp Giao: hahahaha. Rõ ràng là chuyện không thiệt rồi.Chỉ nghe quen quen có 2 câu này:Sếp N.: “Tui … sợ!”Sếp G.: “Tui … cũng sợ!”vàCô Giáo lụi cụi viết***2 sếp có bài, cười kha kha!Sếp Nhiên không bao giờ nói “no way”, nhất là với với G.Sếp Nhiên không kêu em bằng “chị” khà khà.Tóm lại là kiếp sau em sinh sẽ làm sếp!
LikeLike
Xếp N sợ…bạn Lan. Đúng là …hic. Hèn chi qua nhà bạn Lún cứ đòi chửi thẳng mặt bạn Lún đó bạn Lan. Có lòng từ bi thì trả thù dùm đê. Mà túm lại, bài xong gòi, ê đít xong gòi, chừng nào mới đăng. Vụ này hấp dẫn nha.
LikeLike
@Lún: bị anh Nhiên đòi chửi thẳng mặt mà cũng sợ. Lún yên tâm đi, sếp Nhiên có biết chửi bằng miệng đâu mà lo! Ổng chỉ biết chửi bằng chữ thôi! hahahaPost bài cho Lún rồi đó.
LikeLike
ne^'u a(n o+? nha` ha`ng TBN thi` la` paella ddo' chi., nhie^`u ng` no'i muo^'n la`m mo'n na`y dda.t thi` pha?i mua ca'i cha?o paella mo+'i la`m xong…. em kho^ng ha?o a(n mo'n ddo' cho la('m… Be^n PA na`y dde`n traffic cu~ng treo to`ng teng y chang. Ho^`i ddi qua Michigan cu~ng tha^'y treo da^y ca'p nhu+ va^.y ddo'
LikeLike