Tui copy cái này từ một cái “workshop nghệ thuật do Nhà Sàn đăng cai” – đương nhiên là ở Hà Nội. Cảm giác như SG không thích hợp với những kiểu này!
Thú thực là tui chịu chết chứ không hiểu cái quỷ gì cả.
Copy về đây để dành xem mai sau nhìn lại có hiểu thêm tí gì không.
P/S: lời bình cũng là copy
màn trình diễn của Lại Thị Diệu Hà. Cô ăn mặc khắc khổ, trải một lớp lông vũ xanh biếc ra sàn. Bên cạnh có một lồng chim nhốt một con chim con, một đĩa sâu lòng đựng dung dịch (hồ dán?)
Diệu Hà cởi bỏ dần, đầu tiên là áo…
… kế tới là quần dài…
Rồi lần lượt rút ra những miếng độn mông.
…cứ rút một miếng lại vỗ vỗ vào mông mình, miệng lẩm bẩm nhưng đủ nghe, “Tao đã dùng mày rất lâu rồi, vì mày mà tao bị ghẻ mông, ai cũng nghĩ tao mông cong, sao người gầy thế cơ chứ….”
Rồi cô bắt đầu cởi thêm…
…cho đến khi không còn gì trên người, hoàn toàn (khán giả sững sờ), cô lấy cái đĩa…
…dùng dung dịch trong đĩa xoa lên người.
Rồi nằm lên đống lông vũ…
… cô nhờ mọi người phủ lông lên toàn thân, thật nhẹ nhàng…
Cho đến khi kín hết, chừa lại mỗi đầu.
Đứng dậy…cô đi lại…
…bằng động tác một con chim chuẩn bị tung cánh bay.
Đi ra phía lồng chim, cô tóm con chim bé nhỏ…
… nhét vào miệng khoảng 5, 6 giây…
…rồi mở miệng cho con chim bay ra. Nó bay nhanh quá nên chụp ảnh không kịp!
Diệu Hà nói, trình diễn xong, cô có cảm giác như vừa hoàn thành một sứ mạng quan trọng, cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái. Cô dự định khi kết thúc sẽ cười một nụ cười thật thà, nhưng thế rồi lại quên mất. Không sao, người ta vẫn thấy nụ cười tinh nghịch của cô trong từng giây trôi qua của màn trình diễn.
Đây là loại nghệ thuật trình diễn. Tiếng Mỹ gọi là performance art. Tụi Mỹ cũng hay xài cái loại này, giống như art vậy đó. Nhưng họa sĩ là người trình diễn. Kết hợp với nhiều thứ khác. Như không gian, lời thoại, prop ( quần áo, lông chim or whatever that make or not make sense).VN dạo này đang hot vụ này lắm. Nhiểu người chưa quen nên thấy kỳ. Theo Lún, bài trình diễn của người họa sĩ trên rất có ý nghĩa đó Lan. Thoát cảnh làm người, ta làm chim thôi.Muốn 100% thoát cảnh làm người thì phải 100% thoát y hết quần áo chứ sao.Có sự tham gia của khán giả cũng hay. Nhưng không thuyết phục lắm.Theo Lún á. Thoát cảnh làm người cần sự trợ giúp cũa những người khác sao? Cái lồng chim kế bên? chưa hiểu lắm. Nếu cuối cùng cô thả luôn con chim đó ra với cô cùng vổ cánh bay lên? Nhưng Lún không thích loại lông chim giả tạo màu xanh như vậy. Nhìn lòe loẹt quá. Có loại lông chim tự nhiên, chắc sẽ hay hơn.Nhưng vậy, cũng là thành công cho một bài trình diễn rồi. Tuy cũng không original mấy. Có người mần vậy rồi. HahahahhaÍt ra cũng có người ko hiểu rồi copy về đây cho bà con suy ngẩm nhỉ.
LikeLike
à, cô bỏ con chim ..vô miệng? một lần cuối rồi thả chim bay lên. cái này interesting nha. Để si nghĩ …heheheLún
LikeLike
Giá như bụng thon hơn 1 tý nữa thì hay.
LikeLike
@Lún: nhờ bạn Lún giải thích, Lan hiểu rồi. Nhưng mà vẫn cảm thấy có cái gì hơi gượng gượng.Không biết khi mình cảm nhận như vậy thì đó là do trình độ người thưởng thức chưa tới hay do khả năng trình diễn của người nghệ sĩ chưa đạt?
LikeLike
@Anonymous: trước đây tui cứ ngỡ người gầy thì bụng phải thon, bởi tui chưa bao giờ gầy nên không có kinh nghiệm này :))
LikeLike