Nhân một người không quen hỏi tôi “nhà báo nào được NL ngưỡng mộ nhất? Ai là người ảnh hưởng nhất đến NL?” tôi lại có dịp quay về để tìm câu trả lời.
Từ trước giờ thấy quanh mình ai cũng có thần tượng, có người để ngưỡng mộ, tôi đâm ra lúng túng cho chính mình, nếu phải trả lời câu hỏi đó.
Bởi, hình như… tôi không có.
Nhớ có một lần chat với Lún về chuyện thần tượng… Lún bảo thần tượng tức là mình thích người đó, tìm hiểu tất cả những thông tin về người đó, những gì liên quan đến người đó, nếu là ca sĩ, nhạc sĩ, nhà văn, nhà thơ,… thì những album, những sáng tác, những tác phẩm nào của người đó mới ra, cái nào là hay, là dở, phong cách hay văn phong của người đó có gì đặc biệt khiến mình mê,… nghĩa là tất tần tật về cuộc đời sống chết, riêng chung của thần tượng, mình đều có thể nói vanh vách.
Khi nghe tôi không có thần tượng ai hết, Lún nói gì kỳ vậy!
Ừ, có kỳ không nhỉ?
Nhạc thì đa phần của Trịnh Công Sơn, rồi cũng thích Ngô Thụy Miên, Từ Công Phụng, nói chung là theo tâm trạng. Văn thì chả biết, tuy rằng xuất thân là dân dạy Văn, nhưng thực tình thì tôi không đọc ông nào từ đầu đến đuôi, mà chỉ đọc những quyển tôi thích. Ðôi khi cầm trên tay quyển truyện của tác giả lạ hươ lạ hoắc nào nhưng đọc vẫn thấy mê tơi hơn mấy cây đại thụ. Phim ảnh cũng thế. Thích những phim ‘action,’ trinh thám hơn là phim tình cảm, và đặc biệt không thích phim khoa học viễn tưởng tí tẹo nào… nhưng bắt kể tên diễn viên thì cũng chết chắc!
Ði theo nghề dạy học hơn 10 năm, thế nhưng thực tình cũng không thể trả lời thẳng một lèo cho câu “người thầy người cô nào ảnh hưởng nhiều đến tôi nhất?” Ở mỗi người tôi mỗi thấy cái hay riêng, và cái hay cái dở đôi khi chỉ đúng với người này nhưng lại không phù hợp với người khác. Nhưng nói chung, có lẽ do số tôi may mắn, nên tôi được làm việc chung với nhiều “kì nhân quái kiệt.” Và thành ra, tôi biết tự tôi cũng có cái tác phong không giống ai khi đứng trên bục giảng.
Bây giờ, do một tình cờ mà tôi đến với nghề báo. Nghề này với tôi còn mới mẻ quá, tuy tôi đã làm việc trong tờ báo này hơn 2 năm, nhưng không phải là “nhà báo.”
Có lẽ do bản chất con người, nên tôi cũng không cảm thấy là mình đã ngưỡng mộ ai, ngoại trừ khi đọc những bài viết hay thì thấy khoái chí lắm, nghĩ xem tại sao người ta có thể viết hay đến như vậy, tại sao mình lại có thể xúc động đến như vậy.
Có điều, tôi rất phục thái độ mê say với công việc của nhà báo Ðỗ Dzũng, cũng như quá trình mà anh đã đeo đuổi học hành khi đặt chân đến xứ này.
Với tôi thì trước giờ, tôi chỉ luôn cảm thấy mình làm tốt mọi chuyện khi có một niềm tin – tự tin ở mình và biết người ta tin mình. Lúc còn dạy học, ánh mắt học trò sẽ cho tôi biết mình thành công ở mức nào cho mỗi bài giảng. Bây giờ, mỗi khi nhận một đề tài để viết, hay khi tự đề nghị một đề tài, chỉ cần có câu “ừ, viết đi, NL sẽ viết được” là tôi đã cảm thấy mình sẽ làm tốt đến 80%, còn lại là… hên xui :p Ðiều này, phải cám ơn anh Thắng, anh Hạo Nhiên và chú Hoàng Mai Ðạt rất nhiều 🙂 Và hình như phần nào tôi cũng có ảnh hưởng của cả 3 người này, tuy rằng cả 3 đều viết không nhiều, và văn phong tôi cũng chẳng giống họ :p
Comments are closed.
Mình rất thích đọc các cuốn autobiography nên ngày xưa đọc xong cuốn My Life của Bill Clinton xong rồi thần tượng ông này. Sang đây hiểu ông này hơn và có nhiều bất đồng với các policies của ông ta. Nhưng nhìn thân phận và nhữnh thành công của ông ấy thì vẫn thấy khâm phục. Ca sĩ nhạc sĩ diễn viên thì có thể nói là thích ai đó chứ thần tượng thì e không hợp đặc biệt với những người không làm nghệ thuật như mình.
LikeLike
@ Lung Vu: ừ, để mai mốt mình cũng ráng kiếm người để thần tượng. Nói vậy chứ mình cũng ngưỡng mộ nhiều người mà, ví dụ như mình thì học dốt, mà thấy ai học giỏi như Lung Vu thì cũng đã cảm thấy ngưỡng mộ lắm rồi!
LikeLike
Cảm ơn Ngọc Lan đã trã lời hơn sự mong đợi. Bảo Iên chỉ muốn biết thêm trong nghề làm báo và journalism nói chung của người Việt, ai là người vẫn còn giữ tính trung lập mà bài viết vẫn làm rung động người đọc, buộc phải suy nghĩ. Có lẽ vì ít theo dỏi (hay chán nản thì đúng hơn) báo chí Việt trong lẫn ngoài nước nên BI muốn hỏi NL là người trong nghề vậy thôi. Còn theo cảm nhận riêng của BI thì báo chí trong nước thường lặng thinh (dể hiểu) trước những thời sự mà họ cho là nhạy cảm còn ở hải ngoại thì phần lớn là họ thấy cần thiết phải thêm vào vài câu nói xấu chế độ trong nước để thể hiện lập trường của mình. Có thể cũng có rất nhiều người là nhà báo thật sự mà mình chưa biết, nên BI sẽ gắng đọc nhiều tin hơn để phát hiện thêm, như là đã may mắn phát hiện ra NL đó. Còn về việc ngưỡng mộ ai ảnh hưởng từ ai, theo mình thì không có cũng không sao. Nhiều khi lại càng tốt nhất là trong môi trường báo chí rất cực đoan như chổ của NL. Nói như vậy không có nghĩa là gạt bỏ những ý kiến cực đoan này vì có thể đó cũng là những cảm xúc mạnh thực sự.Mình có may mắn là có điều kiện hay theo dỏi chương trình public radio NPR. Có rất nhiều good journalists ở đây. Diane Rehm là người mình ngưỡng mộ nhất. Mình thu thập được thông tin từ nhiều chiều rồi tự đó rút ra kết luận cho chính mình, thanks to Diane.Chúc vui,bao ien
LikeLike
Cám ơn Bảo Iên.Bảo Iên – tên bạn hay nhỉ:)
LikeLike
Với tôi thì trước giờ, tôi chỉ luôn cảm thấy mình làm tốt mọi chuyện khi có một niềm tin – tự tin ở mình và biết người ta tin mình.Em cũng y chang! ai mà hô mình viết blog hay là tự sướng bằng cách…đọc lại bài của mình thấy hay như ngta nói ko, ai ngờ hay thiệt! ai mà hô dở…ừ thì cũng đúng.hixvà mỗi lần làm mà ai đó nói mình làm tốt, hãy cố lên là tự thấy làm đc. bởi vậy mới biết một câu nói cũng có thể cứu 1 con người hay giết chết họ!
LikeLike
Mới lấy cái CD của Thanh Lam vào ipod để nghe dọc đường đi làm. Có bài Ngọc Lan hay lắm. Bạn Lan cho bạn vịt email để gửi bài đó cho bạn Lan nhé?
LikeLike
@Tôi cùng em: đã bảo “cô nào trò nấy” ;)@Vịt: ui, bạn vịt dễ thương quá! Nghe bài Ngọc Lan mà nhớ ra được có người quen tên NL nữa. Cám ơn nhiều:p
LikeLike
http://www.imeem.com/frozenheartforever/music/FzLAivPP/thanh-lam-ngoc-lan/Tại cái bài này hay quá, cả cái cái CD này có một cô Thanh Lam hát khác…
LikeLike
Ngọc LanGiòng suối tơ vương mắt thu hồ dịu ánh vàng.Ngọc LanNhành liễu nghiêng nghiêngTà mấy cánh phong nắng thơm ngoài song.Nét thắm tô bóng chiều, giấc xuân yêu kiều,Nền gấm cô liêu.Gió rung mờ suối biếc, ý thơ phiêu diêuNgón tơ mềm chờ phím ngân trùng, mạch tương lai láng.Dáng tiên nga giấc mơ nghê thường lỡ làng.Ngọc Lan giọng ướp men thơ, mát êm làn lụa bông là.Ngọc Lan trầm ngát thu hương.Bờ xanh bóng dươngPhút giây chìm sương.Bông hoa đời ngàn xưa tới nay.Rung nhạc đó đây cho đời ngất ngây,Cho tơ trùng đờn hờ phím loan.Thê lương mây nước sắt se cung đàn.Ôi tâm hồn nghệ sĩ chìm trong sương thắm.Nhớ phút khuê ly, hôn mê tuyết hoaNgọc Lan.Mờ mờ trong mây khói,Men nồng u ấp duyên hững hờDần dần vương theo gió,Tơ lòng dâng dâng bao thương nhớ
LikeLike